[FANFIC BJYX] CUỒNG NGƯỠNG - PHIÊN NGOẠI 1

Tác giả: Tịnh Kỳ - Beta: Wonnie

“Để anh...giúp em nhé?”

Bỗng nhiên bị đặt vào thế bị động, cậu cũng không lấy làm khó chịu, còn rất phối hợp giữ lấy phần đuôi thắt lưng để siết chặt hai tay thêm một chút, thong thả tựa lưng vào tường mà hưởng thụ, cùng anh tiếp tục loại sự tình nóng bỏng.


Tiêu Chiến quỳ giữ hai chân cậu, chầm chậm liếm láp từ gốc đến đỉnh con khủng long bạo chúa kia. Chiếc lưỡi nhỏ uyển chuyển đảo quanh, tới cái rãnh nhỏ nơi đỉnh đầu cũng không tha, đột ngột ra sức mút mạnh một cái, khiến con quái vật kia lại biến to biến lớn.

Cảm nhận được hơi thở cậu đã bắt đầu trầm thấp, anh hài lòng căng miệng hết cỡ ngậm hết con quái vật vào. Đầu tiên là mút thật sâu, sau đó mô phỏng trạng thái làm tình mà di chuyển lên xuống. Vương Nhất Bác nhịn không được thống khoái mà hơi thở cũng ngày càng trở nên nặng nề, cậu theo bản năng bắt đầu đẩy hông. Rất nhanh Tiêu Chiến đã hiểu ý, anh ngoan ngoãn thả lỏng cơ thể, từ khoang miệng đến cổ họng căng ra tạo thành một đường thẳng thuận lợi cho con quái vật ra vào càn quét. 

Vương Nhất Bác chầm chậm đẩy hông, tính khí to lớn đè hẳn lên đầu lưỡi anh, thăm dò từng chút một rồi di chuyển đến nơi chật hẹp cuối cùng trong cuống họng. Khoang miệng Tiêu Chiến vốn nhỏ, mà kích thước con quái vật kia thật sự kinh người, mỗi lần đẩy sâu vào thậm chí có thể nhìn thấy vị trí gần yết hầu của anh bị nhồi phồng lên.

"Haa~ " - Vương Nhất Bác sảng khoái gầm nhẹ. Cậu liếm môi, cố gắng đè nén lực đạo vì cơ bản, khoang miệng dù ấm nóng, nhỏ bé và kích thích cực kỳ nhưng vẫn không phải nơi thực sự đủ chức năng để làm tình, nếu cậu cuồng bạo mà phát tiết, rất dễ làm anh bị thương.

Từng biểu cảm trên gương mặt cậu đều được anh thu vào mắt, khoang miệng vẫn miệt mài hầu hạ bên dưới nhưng hai ánh mắt chạm nhau đều dâng lên ý cười. Sự thỏa mãn của Vương Nhất Bác chính là liều thuốc cổ vũ tinh thần cho anh. Không biết bao nhiêu lần thọc rút, mãi tận đến khi khoang miệng anh mỏi nhừ, tính khí bên trong mới bắt đầu run rẩy, hơi thở cậu cũng mỗi lúc một gấp gáp hơn, yết hầu liên tục nâng lên hạ xuống, Tiêu Chiến liền biết rõ, cún con của anh sắp đến rồi.

Cơ thể anh vô thức mà căng thẳng, tuy nhiên rất nhanh đã lấy lại tinh thần chuẩn bị thật tốt để đón nhận dòng tinh túy đậm mùi nam tính kia. Sau vài cú thúc kích động, cậu rút tính khí ra một nửa mới sung sướng bắn ra, phóng thích toàn bộ tinh hoa của bản thân vào trong khoang miệng nhỏ bé. Dòng tinh dịch đặc sệt, trắng đục hoà cùng nước bọt vươn đầy từ khoé môi Tiêu Chiến, chảy cả xuống cằm. Anh dùng tay lau bớt, sau đó lại dùng lưỡi liếm láp từng chút một trên đầu ngón tay đến ướt đẫm.

Tận dụng chính nước bọt và số tinh dịch còn sót lại trên tay, anh chổng cao mông, bàn tay lần ra phía sau chính mình, một ngón rồi lại thêm một ngón mà mặc kệ Vương Nhất Bác vẫn còn đang há miệng thở dốc, đắm chìm trong cơn khoái vừa đến. Do có nước bọt ướt đẫm bôi trơn nên ngón tay ra vào rất thuận tiện, rất dễ khếch trương. Lỗ thịt non mềm dần hé mở, ban đầu chỉ là nhẹ nhàng chuyển động, rồi lực đạo tăng dần theo số lượng ngón tay tiến vào. Tiêu Chiến tự thao lộng chính mình đến run rẩy, đôi môi hơi sưng gợi cảm lại không ngừng rên rỉ mà gọi tên cậu.

"Aaaa… Nhất Bác… ưm "

"Anh… thật dâm đãng quá mà...ahhhh~" - Vương Nhất Bác vẫn ngồi tựa lưng vào thành giường, hai chân mở rộng, mắt mơ màng tràn ngập dục vọng, nhìn thấy hành động chủ động của anh lại càng thích thú hơn, nhếch mép cười tà. Khoái cảm cứ vậy chồng chất, từng mạch máu đều thống khoái phát điên.

Tiêu Chiến bị dục vọng dày vò ngứa ngáy đến phát điên, tay chân bắt đầu run rẩy không ngừng. Không đủ, ngón tay anh quá ngắn, không thể chạm đến tận cùng nơi đó. Anh muốn...anh muốn Vương Nhất Bác, muốn cậu đâm thật sâu vào bên trong anh, dùng thứ to lớn kia lấp đầy anh, mạnh mẽ cuồng dã mà xâm chiếm, cùng nhau hoà làm một thể. 

“Nhất Bác a~... cầu em a~...”

Không phải lần đầu thấy Tiêu Chiến động tình nhưng Vương Nhất Bác vẫn bị dáng vẻ của anh mê hoặc. Anh hiện tại quỳ gục giữa hai chân cậu, mông chổng cao mà tự dùng tay chăm sóc phía sau, mồ hôi ướt đẫm, hai mắt mơ màng không ngừng hướng cậu cầu hoan. Cầu xin cậu chà đạp anh, thao khóc anh.

“Em đang bị trói mà, anh muốn thì tự mình đến .” - Cậu cũng không thể kìm chế, giọng nói đã trầm nay lại càng trầm đục, tầm mắt không cách nào rời khỏi cơ thể anh. Nhẹ đẩy hông mời gọi, yết hầu liên tục chuyển động lên xuống, sau đó cũng vô thức mà liếm môi. Con quái vật lại mạnh mẽ thức tỉnh, ngạo nghễ đứng thẳng - “Đến đây nào. Bảo bảo..."

Run rẩy bò từng chút lên người cậu, chiếc lưỡi đỏ tươi lại hư hỏng mà đưa ra rồi liếm lộng một lượt từ rốn đến từng múi cơ rõ ràng săn chắc của cậu. Cơ ngực vạm vỡ cho đến bờ vai rộng làm sao có thể dễ dàng bỏ qua, mỗi nơi mà lưỡi anh đi qua đều để lại dấu vết đỏ bầm tức mắt. Liếm mãi cho đến yết hầu nam tính nổi cộm mà anh yêu thích nhất, Tiêu Chiến lại dùng răng cạ qua làm Vương Nhất Bác vô thức lại thở mạnh.

Lúc này hai gương mặt đã đối diện nhau, tình ý mê đầy đến không nói lên lời. Hai bàn tay anh nâng lấy khuôn mặt cậu, sâu sắc nhìn vào nhau một lần nữa. Cả hai cực kỳ ăn ý mà đồng thời cùng nhắm chặt mắt, hơi thở càng lúc càng gần, hai con tim cùng một nhịp đập điên cuồng hôn môi, nút lưỡi. Tiếng mút mát vang lên khắp phòng, không khí xung quanh nóng đến bốc hỏa, mà hai con người tạo ra thứ âm thanh khiến người ta mặt đỏ tim đập kia không hề quan tâm đến chuyện đó, thậm chí ngày càng lớn mật, quấn riết lấy nhau, ngày một nồng nhiệt hơn, thứ âm thanh kia càng to rõ hơn. Tóc cậu cũng bị anh vò đến rối mù. Mặc cho môi lưỡi bận rộn, một tay anh đã mò xuống, cầm lấy tính khí đã rỉ dịch tiến đến trước chỗ lỗ thịt khép kín, sau một lần điều chỉnh tư thế cho chuẩn xác liền trực tiếp ngồi xuống, nuốt trọn lấy.

“AHHH~”

Cả anh và cậu đều không kiềm chế được mà rên lớn, chỗ hai người giao nhau không chút khe hở nào, quá sung sướng, quá tuyệt vời. Tiêu Chiến của cậu, mỗi lần lên giường đều khiến người ta tình nguyện trầm luân, tình nguyện vì anh mà ra sức luận động.

Tư thế này không chỉ khiến cảm giác tính khí phá cơ vòng chen vào tràng đạo rõ ràng đến mức không thể nào rõ hơn, mà đến cả độ cứng cùng sự to lớn nóng bỏng, hay đến cả từng đường gân nổi cộm trên tính khí cũng trở nên rất chi tiết. Mỗi lần ma sát đều điên cuồng khuấy đảo, khiến anh cảm thấy choáng váng, hoa mắt. Trải nghiệm tình dục quá đổi rõ ràng khiến Tiêu Chiến mềm nhũn, hai mắt cũng bắt đầu ngấm nước, tính khí nóng bỏng cắm đầy hậu huyệt, không chút dư thừa.

“AH~..... thật sướng….”

Cưỡi ngựa luôn là tư thế cả hai yêu thích. Không chỉ khoái cảm va chạm đến bậc nhất mà còn là ở vị trí này, cả hai mới có thể trực diện nhìn ngắm đối phương. Cùng nhau trải nghiệm cảm giác sung sướng đê mê của loại ái tình giao hợp thuần túy. Trong mắt chỉ có người mình yêu, hai cơ thể điên cuồng va chạm nóng bỏng. Loại khoái cảm kinh người này thật sự không cách nào kháng cự.

“Nhất Bác … aaa~.. sướng quá... thật sâu...ưm”

Vương Nhất Bác liếm môi thích thú nhìn dáng vẻ dâm mỹ của anh, cả hai đã làm tình rất nhiều lần nhưng nơi đó vẫn luôn đàn hồi rất tốt, hoàn toàn không có dấu hiệu bị thao lỏng. Chỉ chưa đến một tháng không làm mà lại như lần đầu mới được khai phá, mỗi lần đều siết chặt đến mức khiến cậu sảng khoái kinh người. Tiêu Chiến trên giường lại còn là người rất biết đòi hỏi, cơ thể dẻo dai nhưng rất rắn chắc, cậu chưa từng phải cố kiếm chế mà ngược lại còn là liều mạng dùng sức. Sướng đến phát điên, ngay cả những tư thế khó đều đã từng làm qua, hai người họ thật sự hoà hợp cả thể xác lẫn tâm hồn. 

Tiêu Chiến trong mắt Vương Nhất Bác luôn là báu vật hoàn hảo vô khuyết, từ cái chớp mắt hay từng tấc da thịt trên cơ thể anh đều làm cậu say đắm. Mà bộ dáng ngây ngất trong ái dục này của Tiêu Chiến mới là bộ dáng khiến Vương Nhất Bác điên cuồng nhất. Tất cả hỉ, nộ, ái, ố đều phải vì cậu, chỉ có Vương Nhất Bác mới khiến Tiêu Chiến yêu đến bất chấp, yêu đến ngây dại, chỉ vì cậu mới có dáng vẻ phong tình vạn chủng, phóng túng gợi tình.

"Chiến ca, em yêu anh." - Vương Nhất Bác lúc này đã hoàn toàn vứt cái thắt lưng kia đi, dùng hai bàn tay to lớn ôm chặt lấy anh, cúi đầu thì thầm bên vành tai đã đỏ ửng. Cậu muốn anh nghe thật rõ, muốn anh minh bạch rằng, Vương Nhất Bác cũng yêu anh, điên cuồng yêu anh. Cậu không muốn phải hối hận, có thể vì đối phương mà bất chấp luân thường đạo lý, vậy ba chữ "em yêu anh" thì có gì phải tiếc mà không dám nói ra - "Chiến ca! Em yêu anh!"

Trong mắt chỉ có Vương Nhất Bác, bên tai chỉ vang vọng tiếng yêu đương của cậu, sâu bên trong lại cuồng dã tận cùng. Tiêu Chiến từ tâm hồn đến từng tế bào, đều bị Vương Nhất Bác nắm giữ. Không biết do xúc động kinh hỉ, hay thuần túy là sinh lý thống khoái sản sinh mà trên gương mặt anh, nước mắt đã rơi không ngừng. Hạnh phúc cùng khoái cảm, chấn động đến mức đại não cũng ngưng trệ, cơ thể run rẩy mông lung.

Bản năng của con người là truy đuổi sự sung sướng, Tiêu Chiến trợn tròn mắt, hai tay sau khi đẩy Vương Nhất Bác  nằm xuống liền chống xuống đùi cậu, nâng cao hai gối, nửa thân trước hơi ngửa ra sau giữ thăng bằng, vặn vẹo mông liên tục lên xuống, không ngừng tạo ra cảm giác kích thích tiêu hồn cho cả hai. Tư thế này làm cậu có thể trực tiếp nhìn rõ trạng thái nơi giao hợp của cả hai. Hậu huyệt căng ra hết cỡ để nuốt lấy dương vật đến tận gốc, mỗi nhịp thúc vào cơ vòng trong ống thịt của anh lại điên cuồng siết chặt lấy tính khí, mỗi lần kéo ra đều mang theo không ít chất dịch màu trắng đục, nơi giao  kết càng lúc càng ướt đẫm, dịch nhờn do sự va chạm liên tục mà kéo thành tơ chỉ, rối tung đến không dám nhìn, nhưng lại dâm mỹ điểm cực điểm.

Anh tùy ý mà nâng mông, thao túng tính khí đang nằm sâu trong cơ thể. Mỗi lần đều nhắm vào vị trí cơ thể mình khao khát nhất, rút ra một nửa lại mạnh mẽ nhún xuống, để tính khí màng theo luồng nhiệt cực lớn đâm sâu đến tận gốc. Tuyến tiền liệt liên tục bị đâm thọc ma sát, vì vậy mà không ngừng rên rỉ, vì đó mà mê muội, không cách nào dừng lại, cả gương mặt và cơ thể  đều là bộ dáng đê mê trong tình dục.

"Aaaa… muốn nữa... Nhất Bác….haaa, mau giúp anh.. đâm sâu nữa… Haaaaa"

"Ưm…. Mạnh nữa đi~ anh muốn nữa….. Nhất Bác a~... Cầu xin em… mau động đi mà ~... Aaah"

“Tiêu Chiến, em là gì của anh?”

“Ahh..~ lã … lão... lão công a~” - Tiêu Chiến thật sự đã bị thao đến choáng váng, hai tay cũng không còn sức lực để chống đỡ, chỉ có thể ôm chầm lấy Vương Nhất Bác, tựa đầu vào vai cậu mà rên rỉ.

"Ngoan lắm, ưm… "

Hai chữ "lão công " còn hơn liều xuân dược cực mạnh chạy khắp cơ thể, làm cậu hưng phấn đến không kiềm được mà ra sức oanh tạc, hai tay giữ chặt lấy vòng eo thon chắc của anh ấn sâu xuống, bản thân lại liều mạng mà đẩy hông lên, phóng túng mà rít sâu đến phát ra tiếng rên nhẹ. Tần suất ra vào cực kỳ kinh người, tốc độ vừa nhanh vừa chuẩn xác, lực đẩy mạnh mẽ dứt khoát, từng cú thúc vào đều như muốn xuyên thủng cơ thể anh. 

Con khủng long to lớn đến mức mỗi cú thúc sâu đều khiến bụng anh cộm lên hình dáng khủng khiếp đó, nóng bỏng như hoả thiêu. Tiêu Chiến cả người như ở tận chín tầng mây, cơ thể mềm nhũn lắc lư trong lòng cậu, không còn cảm giác được chính cơ thể mình chỉ có kích thích đến co giật mà gào thét. 

"Haaa.. hỏng mất…aaa.. chết mất...ưm"

Cơ thể như có luồn điện chạy loạn khắp nơi, sau đó mọi giác quan đều gom tụ về một điểm. Khoái cảm mãnh liệt làm anh co rút cả bàn chân, một tay bấu chặt bả vai cậu để cố định bản thân không bị thúc văng mất, một tay anh vuốt ve chính mình. Bàn tay anh theo tốc độ đâm rút của cậu mà cũng điên cuồng lên xuống, sóc lấy tính khí chính mình, đến lúc Vương Nhất Bác kinh hách đâm vào một lần cuối cùng, Tiêu Chiến hai mắt trợn tròn mà ngửa cả người ra phía sau thét lớn, sau đó sung sướng xuất ra.

Tiêu Chiến xuất ra không chủ ý, tinh dịch tung tóe bắn hẳn lên ngực và bụng cậu, một ít còn văng đến tận cằm. Anh bủn rủn dựa vào ngực cậu mà thở dốc, sướng đến da đầu cũng tê rần. Mãi cho đến lúc phục hồi chút lý trí, nhận ra gương mặt vì dựa vào ngực cậu mà dính không ít tinh dịch của chính mình, anh nhìn cậu cười ngốc một cái liền lập tức dùng lưỡi liếm sạch sẽ cho cậu.

“Anh thật tham ăn, tôi cũng muốn mà.” - Vương Nhất Bác nâng cằm anh lên, lập tức đưa lưỡi vào khoan miệng anh mà mút mát, giành lấy chút tinh túy ngọt ngào còn sót lại. Như thể chưa đủ, cậu dùng lưỡi quét vòng khắp nơi liếm sạch sẽ khắp mọi ngõ ngách, rồi lần tìm đến chiếc lưỡi hư hỏng kia mà quấn quýt.

Vương Nhất Bác cực kỳ cao hứng, cũng không rút thứ đó ra mà vui vẻ bế anh đứng dậy, đi về phía cửa kính, hai chân anh rất thành thục quấn lấy hông cậu khiến mỗi bước đi đều làm tính khí chạm đến tuyến tiền liền, ma sát không ngừng. Anh vừa trải qua đợt cao trào nên từng tế bào trong cơ thể vô cùng mẫn cảm, Vương Nhất Bác chỉ cần động nhẹ vài cái, Tiêu Chiến lại choáng váng đến muốn ngất đi. Cậu liên tục hôn anh, thật sự như muốn nuốt cả con người này vào bụng, hòa làm một thể, như vậy mỗi ngày đều sẽ không còn lo lắng bất an.

“Tôi muốn khiên cả thế giới này biết được, Tiêu Chiến là của Vương Nhất Bác. Chỉ thuộc về một mình tôi, bất cứ ai cũng đừng vọng tưởng chạm vào.”

Vương Nhất Bác đưa tay ấn nút, chiếc rèm cửa nhẹ nhàng rẽ làm hai hướng. Trước mắt họ, cách một tấm kính là Thượng Hải về đêm, từ trên cao nhìn xuống vô cùng rực rỡ, vạn phần xa hoa. Tấm lưng Tiêu Chiến bị chạm vào tấm kính lạnh lẽo mà rùng mình, anh lại càng siết chặt lấy cơ thể cậu. Hóa ra Vương Nhất Bác của anh vẫn luôn bất an như vậy sao.

“Ah~... Nhất Bác….ưm.. Aaaa.. Tiêu Chiến sống là người của Vương Nhất Bác, mất là quỷ của Vương Nhất Bác… haaa” - Anh nhìn vào cậu kiên định lập ước, Tiêu Chiến duy nhất chỉ thuộc về Vương Nhất Bác mà thôi.

Vương Nhất Bác để anh đứng hẳn trên sàn, xoay người anh hướng ra bên ngoài cửa kính, cùng cậu nhìn ngắm khung cảnh này. Phía trước áp hẳn vào cửa kính để nhìn ngắm khung cảnh hoa lệ, phía sau là cậu không ngừng ra vào bên trong anh. Cả hai trong lúc ân ái, Vương Nhất Bác nhất định phải làm một lần ở tư thế từ phía sau anh. 

Dù là nam nhân nhưng Tiêu Chiến lại thuộc tuýt eo thon mông nở, chân lại thon dài, mỗi lần từ phía sau nhìn ngắm bờ mông căng đầy đung đưa qua lại, một lần cậu thúc vào, lại còn đàn hồi mà mềm mại mà nãy lên, đáng yêu vô cùng. Khiến cậu không kiềm được mà xoa nắn đến đỏ bầm từng mảng, đôi khi cao hứng cũng không lưu tình mà tát xuống vài bạt tay.

“Anh thề đi, thề rằng sẽ chỉ nhìn duy nhất một mình tôi. Mãi mãi không được rời xa tôi, đến cả khi…” 

Vương Nhất Bác dùng tay nâng cằm anh xoay về phía mình, đáy mắt ánh lên sự khẩn cầu tha thiết. Thượng Hải phồn hoa hay thế giới to lớn lộng lẫy này chả là gì cả, thậm chí những ngôi sao lấp lánh kia đều không sánh bằng một phần ngàn vẻ đẹp của tình ý trong mắt anh. Thế giới này vốn cũng chẳng thể so sánh với Tiêu Chiến trước mặt cậu. Chỉ cần anh nguyện ý, Vương Nhất Bác bằng lòng đánh đổi tất cả.

“Nếu em chết, tôi sẽ chết cùng em.”

Tiêu Chiến quay đầu nhìn cậu, nói rõ ràng từng chữ một, từ trái tim nói ra lời thề son sắt nhất. Vương Nhất Bác là thần của Tiêu Chiến, là thưởng phạt của anh, là tín ngưỡng duy nhất của đời này mà Tiêu Chiến nguyện ý vạn kiếp khuất phục. Một lần nhìn thấy, cả đời đều không thể dời mắt. Trái tim trao cậu, cơ thể và linh hồn đều thuộc về cậu. Trong mối quan hệ hoang đường vặn vẹo này, cả hai người đều cam tâm tình nguyện giao ra sinh mệnh cho đối phương. 

Chỉ có Tiêu Chiến mới yêu nổi Vương Nhất Bác cao lãnh, xuất chúng đến ngông cuồng.

Chỉ có Vương Nhất Bác mới bất chấp bao dung nổi Tiêu Chiến ngạo mạn, cố chấp.

Đêm đó, hai cơ thể không ngừng quấn lấy nhau. Tất cả lời yêu đương đều nguyện ý nói ra.

Hết phiên ngoại



[FANFIC BJYX] CUỒNG NGƯỠNG - CHƯƠNG 44

“Thứ tôi đạt được, chính là sự tự do của người tôi thích.”

“Vậy à?” - Tiêu Chiến không thích cười trước mặt người khác ngoài Vương Nhất Bác nhưng thật sự, điều Mike vừa nói lại làm anh không nhịn được. - “Vậy… cậu muốn tôi giúp cậu thu thập số bằng chứng còn thiếu?”

[FANFIC BJYX] CUỒNG NGƯỠNG - CHƯƠNG 43

“Ha… ông cũng ảo tưởng quá rồi, tưởng mình còn ở thời kỳ hoàng kim sao? Tỉnh mộng đi!” 

Tiêu Chiến cúi đầu cười trào phúng, cái gì mà nghe theo ông ta rồi Vương Nhất Bác sẽ an toàn. Thật nực cười làm sao khi mà chính ông ta đã lợi dụng niềm tin của Tiêu gia dành cho Hàn Canh để diệt cả một gia tộc, giờ đây ông ta lại muốn người ta nghe lời và tin vào một kẻ như ông sao. 

[FANFIC BJYX] CUỒNG NGƯỠNG - CHƯƠNG 42

“Thế nào? Hắn chết rồi?”

Vương Thiệu Huy thả mình ngồi phịch xuống chiếc ghế sô pha trắng đặt giữa phòng, ngay phía sau là Phác Chính Thù nằm bất động trên sàn, trên cổ là vết cắt thật sâu, máu tươi không ngừng chảy ra. 

Một tên thủ hạ tiến đến bên cạnh Phác Chính Thù, đưa tay kiểm tra, sau khi xác định đối phương đã không còn thở mới thu tay, cung kính báo cáo: “Thiếu gia, đã chết rồi ạ.”

[FANFIC BJYX] CUỒNG NGƯỠNG - CHƯƠNG 41

“Cha, đừng bỏ con… đừng bỏ con cha ơi...Hức...cha đã hứa với mẹ rồi mà...tại sao...tại sao?”

Hàn Tư Niệm thều thào từng tiếng. Cô không hiểu, thật sự không hiểu. Mẹ mất, người thân duy nhất của cô chỉ còn mỗi cha và Leon. Bọn họ ai cũng hứa hẹn sẽ không bao giờ rời xa cô, suốt đời bảo vệ cô, chăm sóc cho cô, không để cô phải chịu nửa điểm ủy khuất. Nhưng giờ thì sao, nhìn đi… Leon rời bỏ cô rồi...Cha cũng rời bỏ cô…

[FANFIC BJYX] CUỒNG NGƯỠNG - CHƯƠNG 40

Ở nơi mà trên dưới Vương gia đều đang hướng tới, vẫn đang là sự giằng co giữa ba người.

Vương Thiệu Huy cầm chắc khẩu súng trên tay, từng bước tiến đến gần, hôm nay hắn nhất định phải giết Tiêu Chiến. Giết được “con chó” trung thành của Vương Nhất Bác, hắn không chỉ trả thù được cho ông ngoại mà còn thực hiện được kế hoạch ban đầu. 

Núp sau chiếc tủ gỗ, Tiêu Chiến âm thầm chuẩn bị, nín thở chờ Vương Thiệu Huy tới gần. Ở phía đối diện cách anh không xa, Hàn Canh cũng đã sẵn sàng cho một cuộc chiến khốc liệt. Vương Thiệu Huy lên tiếng:

“Tiêu Chiến, tao biết mày đang ở đây. Chắc hẳn mày đang nghĩ, tao tới để trả thù, nhưng mà mày lầm rồi. Tao tới để cho mày biết một bí mật, một bí mật mà cha tao đã che giấu suốt hai mươi năm qua.”

[FANFIC BJYX] CUỒNG NGƯỠNG - CHƯƠNG 39

“Không, kẻ phải chết, chỉ một mình ông thôi.”

Một câu này, chẳng phải thoát ra từ khuôn miệng của một Tiêu Chiến khắp người đầy thương tích và đang bị Tống Nhạn đè bên dưới siết chặt cổ mà dần mất đi ý thức, cũng chẳng phải của Tất Bồi Hâm mà là một giọng nói hoàn toàn xa lạ. Biết rõ có người, lại là một kẻ không quen biết, còn chưa rõ là bạn hay thù, nhưng Tiêu Chiến cũng chỉ có thể bất lực.

[FANFIC BJYX] CUỒNG NGƯỠNG - CHƯƠNG 38

Tiếng nổ lớn vang lên cực kỳ chói tai, cả khu bến cảng trong chốc mắt trở nên hỗn loạn, huyên náo. Nhà kho của Vương gia do chịu ảnh hưởng từ sức công phá kinh người vừa rồi của đầu đạn, đã bắt đầu bén lửa, thậm chí có chỗ còn móp vô từng lỗ lớn. Phía trước nhà kho, lửa cháy càng lúc càng to, xác người nằm la liệt khắp nơi, kẻ may mắn không chết thì cũng bị phỏng khắp người, nằm ôm vết thương kêu gào đau đớn. 

Tống Nhạn vội vàng đi tới, dáo dác tìm kiếm xung quanh. Lão nhìn quanh một hồi, không thấy xác của Tiêu Chiến nên đâm ra nổi giận, quát tên thủ hạ mau chóng tìm cái xác. Cháu trai đã dặn rất kỹ, nhất định phải tận mắt thấy xác hắn thì mới chắc chắn được. 

[FANFIC BJYX] CUỒNG NGƯỠNG - CHƯƠNG 37

“Tôi nói, bên trong mộ không có hài cốt.” 

Trước sự ngơ ngác của Tiêu Chiến, Bành Sở Việt kiên nhẫn lặp lại lần nữa rồi nói tiếp: “Một người nổ tung cùng thuyền trên biển, một người lại chết mất xác. Thử hỏi làm sao có hài cốt được cơ chứ?”

“Tiêu Chiến, hai người mà tôi đang nói là ai, chắc cậu không thể không biết.” - Ngưng một lát, hắn nói tiếp. - “Nhìn đi, người của Tiêu gia năm đó, chẳng ai tìm được hài cốt cả, cũng không thể xây mộ cho tất cả mọi người, chỉ có thể bí mật lập hai ngôi mộ này, nhưng cũng không thể hương khói đầy đủ. Biết vì sao không? Vì nếu làm quá công khai, dù cho bên trong có hay không hài cốt, Vương Hoàng cũng sẽ cho người quật mộ lên, đồng thời tìm giết kẻ đã lập mộ cho họ. Bởi kẻ có thể lập mộ cho người của Tiêu gia, cũng chỉ có thể là người của Tiêu gia.”

[FANFIC BJYX] CUỒNG NGƯỠNG - CHƯƠNG 36

“Thầy, là lỗi của con.”

Cúi đầu một góc 90 độ trước mặt Hàn Canh. Hơn hai mươi năm nay, người có thể khiến Vương Nhất Bác cao cao tại thượng phải quỳ cúi ngoại trừ cha mẹ chỉ có độc nhất thầy của cậu - Hàn Canh. Vương Nhất Bác có thể nói là do một tay Hàn Canh nuôi nấng dạy dỗ, không chỉ riêng về các kỹ năng mà đến cả  cách làm người. 

[FANFIC BJYX] CUỒNG NGƯỠNG - CHƯƠNG 35

“AAAAAAA! BUÔNG TÔI RA, BUÔNG TÔI RA! Hức...buông tôi ra, làm ơn, buông… tôi ra…”

Hàn Tư Niệm dưới sự kìm kẹp của đội ngũ y tế, toàn thân lại đầy vết thương, sự kháng cự của cô nhanh chóng bị chế ngự. Cũng không còn sức để gào thét mà chuyển dần sang năn nỉ, cầu xin, xen kẽ từng tiếng nấc nhẹ, đến cuối cùng là buông xuôi, để mặc cho người khác định đoạt.

[FANFIC BJYX] CUỒNG NGƯỠNG - CHƯƠNG 34

Hàn Tư Niệm đột ngột nổi điên, hai mắt đỏ ngầu, miệng liên tục chửi rủa Tiêu Chiến, hai tay lại ôm chặt đầu mình như đang cố kiềm nén cơn giận.

Nhiều năm trước, khi Leon của cô vẫn còn ở hòn đảo kia, ngay từ lần đầu tiên chạm mặt anh ta khi đưa Leon trở về phòng, cô đã rất không thích người này. Anh ta khi đó dù che giấu rất kỹ nhưng làm sao qua được con mắt của cô, đó không phải ánh mắt bình thường mà một nam nhân nhìn một nam nhân khác.

[FANFIC BJYX] CUỒNG NGƯỠNG - CHƯƠNG 33

Tác giả: Tịnh Kỳ - Beta: Wonnie

Từ trong phòng của nhị thiếu gia Vương gia, đôi khi lại thoát vài âm thanh kỳ lạ khiến người ta đỏ mặt do cửa phòng vẫn chưa khép lại hoàn toàn. Nhưng chủ nhân của nó không còn quan tâm đến điều đó mà chỉ quấn riết vào thân thể người nam nhân dưới thân mình.

“Hưm… ah...Nhất Bác...em....uhm...từ từ...từ từ thôi…”

“Từ từ? Tôi… không muốn.” - Vương Nhất Bác nhả tính khí của anh ra, ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến đang vô cùng cực khổ khi phải đón nhận sự nóng ấm nơi khoang miệng của cậu.


Lúc nãy Vương Nhất Bác đột ngột hôn anh, quả thực ban đầu cậu không hề có ý nghĩ nào khác, chỉ đơn giản là muốn chặn miệng anh lại thôi. Vì nếu để anh tiếp tục hỏi nữa, e là sự kiên nhẫn của anh đối với thỏa thuận giữa hai người họ cũng không còn. Một khi chuyện đó xảy ra, anh nhất định mặc kệ tất cả, sau đó dẫn mẹ rời khỏi nơi này, cắt đứt mọi liên lạc với cậu. Làm sao cậu có thể để anh rời đi dễ dàng như vậy? Một năm trước yêu cầu anh hợp tác với mình, cốt chỉ để giữ chân anh lại, thử hỏi hiện tại làm sao có thể để anh cứ vậy mà đi?

Suốt một năm qua hai người cũng không phát sinh thêm bất kỳ sự tình nào, không phải do cậu không muốn, mà là cậu hiểu rõ, mặc dù anh chấp nhận ở lại bên cậu, cũng không từ chối bất kỳ hành động thân mật nào, nhưng mỗi khi hai người ở riêng bên nhau, cậu đều nhận thấy sự căng thẳng đến tột độ của anh. Cho dù Tiêu Chiến đã cố gắng che giấu nó, nhưng cậu vẫn có thể nhận ra sự không thoải mái của anh. Vương Nhất Bác không muốn miễn cưỡng anh, chuyện anh không muốn, cậu sẽ tuyệt đối không làm. Dù cho cơ thể có bứt rứt đến đâu, cậu cũng không có ý định đi tìm người khác để giải tỏa. Người có thể cùng cậu, chỉ có một mình anh mà thôi. Hơn nữa, dường như cậu chỉ có ham muốn đối với một mình anh.

Chính vì vậy, ngay khi môi hai người chạm vào nhau, trong đầu Vương Nhất Bác đã vang lên tiếng chuông cảnh cáo, thế nhưng làm cách nào cũng không thể dứt ra khỏi khoái cảm khi hai đôi môi chạm nhau. Nó vừa là xô nước cứu cánh cho ngọn lửa tình luôn âm ỉ cháy vì anh suốt một năm qua, nhưng cũng vừa là cơn gió thổi đến, làm bùng lên ngọn lửa tình vốn chỉ âm ỉ cháy kia. Hai người thân mật một hồi ở bên ngoài, sau đó, đến khi tỉnh táo lại, cả hai đã yên vị trên giường rồi. 

Chuyện đã đến nước này, Vương Nhất Bác cũng không muốn dừng lại nữa, cũng không muốn quan tâm đến những vấn đề khác. Thứ cậu muốn hiện tại, chỉ có duy nhất một mình anh. 

“Nhất Bác… buông ra...em buông ra đi! Ưm~”

Tiêu Chiến ngồi dậy, cố hết sức dùng hai tay đẩy Vương Nhất Bác ra khỏi bộ phận nhạy cảm của mình nhưng ý đồ của anh lại hoàn toàn thất bại. Hai tay anh vậy mà không hề có lấy một chút sức lực. Tiêu Chiến hoảng hốt. Lúc này anh mới nhận ra, mỗi khi Vương Nhất Bác chạm vào người, cả cơ thể anh đều như bị rút hết toàn bộ sức lực, suy yếu gục ngã vào lòng cậu, để mặc cậu tùy tiện. Sự kháng cự trước mỗi hành động thân mật của cậu cũng hoàn toàn biết mất, chỉ để lại một Tiêu Chiến bất lực trước sự tấn công của Vương Nhất Bác.

"Anh cũng biết anh không thể chống cự lại mà.” - Nói xong một câu này, Vương Nhất Bác lại lần nữa cúi đầu, say mê chăm sóc cho nơi nhạy cảm kia. Khoang miệng khẽ mút một cái, trực tiếp khiến anh phải để vuột ra tiếng rên, cơ thể cũng tê liệt mà ngã xuống giường.

Lần đầu trong đời tiếp nhận sự phục vụ của người yêu, khoái cảm đột ngột kéo đến làm Tiêu Chiến không kịp phòng bị, cơ bụng co giật liên hồi, cảm giác đầu lưỡi nham nhám bao bọc nơi nhạy cảm, ôn nhu chăm sóc làm anh sung sướng khó tả. Mắt phượng bình thường đã mơ màng câu dẫn, nay lại bị dục vọng bức đến vương một tầng lệ mỹ miều.  

Tâm trí và cơ thể đều như bay bổng chín tầng mây. Tiêu Chiến hiện tại chỉ có thể để mặc cho nó lần thứ hai nhấn chìm anh vào bể ái tình. Anh luồn tay vào mái đầu đang chăm chỉ giữa hai chân, khẽ ấn, mong muốn nhận được nhiều hơn từ người kia.

“Ah~ Ah.... Nhất Bác… Buông ....buông ra...chết mất... lạ quá cảm giác này..ah~~~”

“Sướng chết à?” - Vương Nhất Bác ngẩng đầu, cười nhẹ một cái, sau đó tiếp tục cúi xuống, lần nữa vùi đầu vào giữa hai chân anh. Tiêu Chiến không chịu nổi khoái cảm quá mãnh liệt, cơ thể cứ hết cơ giật rồi lại hoảng loạn vùng vẫy, Vương Nhất Bác dứt khoát ghì chặt hai đùi anh lại, đầu lưỡi tận lực tàn phá cái rãnh nhỏ nơi đầu khấc. Cậu chỉ có thể theo bản năng, nhớ lại từng cử chỉ trước đây anh giúp cậu mà làm, không ngờ lại thu hoạch cực tốt.

Nơi nhạy cảm chịu đủ tra tấn, tiểu “Tiêu Chiến” căng cứng một vòng cao ngạo ngẩng đầu, nơi đầu khấc hơi rỉ nước. Vì được Vương Nhất Bác chăm sóc mà ướt đẫm, nước bọt không khống chế vươn khắp nơi, cúc hoa cũng vì sự kích thích này mà liên tục co bóp đòi ăn, ép đến dâm thủy cũng chảy ra giữa hai chân, nhìn loạn đến không chịu nổi nhưng lại là cảnh kích dục nhất khi làm tình.

“Nhất Bác ah~….ưm… anh không chịu nổi.. sẽ chết mất AH~~~~”

Khoái cảm như sóng cuộn liên tục đánh úp, tầng tầng lớp lớp chồng chất tích tụ đến đỉnh điểm cao trào. Tiêu Chiến cảm giác cả cơ thể như chiếc hộp pandora bật mở, mọi giác quan trong một khắc đều dồn về một nơi là “tiểu Tiêu Chiến” trong miệng Vương Nhất Bác, sau đó nổ tung.

“AHHHHH~”

Anh cong lưng, ưỡn cả người lên mà phóng thích, để lộ vòng eo nhỏ bé cùng cặp mông tròn trịa, rồi lại vô lực ngã xuống giường, lồng ngực phập phồng hô hấp. Giống như vừa trải qua giới hạn cực điểm của cơ thể, anh không còn nghe được bất cứ thanh âm nào xung quanh nữa. Tầm mắt ướt đẫm mờ tịt chỉ còn lại Vương Nhất Bác cùng hình ảnh cậu nuốt xuống tinh túy do bản thân cực khổ làm ra. Tiêu Chiến lại một lần sâu sắc cảm nhận trái tim anh mãi mãi bị trói buộc, ngoài trừ Vương Nhất Bác thì không còn có thể yêu được ai khác nữa.

Vương Nhất Bác bò lên đối diện anh, bắt gặp gương mặt anh si ngốc nhìn mình, cậu cúi xuống, đáp lên môi anh một nụ hôn. Nụ hôn nhẹ nhàng như chuồn chuồn đạp nước, rồi lại tiếp tục ngẩng đầu nhìn anh, đôi môi khô khốc nhẹ nhàng từng chữ: 

“Chiến ca... ”

Tiêu Chiến ngẩn ngơ nhìn cậu, đáy mắt không hiểu sao lại bắt đầu ươn ướt. Lần đầu tiên, Vương Nhất Bác gọi anh là “Chiến ca”. Chất giọng trầm ấm vẫn còn vương mùi dục vọng, như đứa trẻ nũng nịu lại không mất sự bá đạo. Lại đón nhận thêm một đòn sát thương cực mạnh vào trái tim anh, Tiêu Chiến chỉ biết “Ừm” một tiếng.

Vương Nhất Bác gục đầu vào hõm vai Tiêu Chiến, mút lấy xương quai xanh của anh, phần da cổ mỏng manh của anh bị sóng mũi thẳng táp cọ cọ đến ngứa ngáy. Cậu nặng nề thở hắt ra. Câu chữ đều nghẹn lại nơi cuống họng, chỉ vô lực được hai chữ: “Tôi muốn…” 

Đến cả việc hôn người mình yêu, cũng chỉ có thể kéo anh vào một góc tối mà lén lút vụng trộm. Trên cơ thể anh, hơn một năm nay lại có thêm bao nhiêu vết sẹo, cậu làm sao không biết. Vì lẽ đó nên lại càng không có can đảm để nói những câu phù phiếm.

“Vương Nhất Bác, chỉ cần là em… Anh đều nguyện ý.”

Tiêu Chiến dùng cả hai tay đỡ lấy gò má cậu, chủ động đặt lên môi cậu một nụ hôn, bàn tay cũng dần dần trượt xuống bả vai cậu xoa nắn. Đêm nay anh không muốn suy nghĩ gì cả, Vương gia, Tiêu gia, Hàn Tư Niệm hay loạn luân gì đó điều mặc kệ tất cả. Anh muốn ích kỷ một lần nữa, một lần nữa giữ chặt Vương Nhất Bác trong lòng, cùng nhau trầm luân, một lần nữa chỉ anh và cậu. Anh rất sợ, sợ sau này thật sự sẽ phải rời đi, sợ những lời bây giờ không nói sau này sẽ chẳng còn có thể nói. Nên bây giờ còn có thể yêu thì cứ dốc lòng mà yêu, còn có thể nói thì sẽ kiên định mỗi ngày đều thì thầm bên tai cậu :

“Vương Nhất Bác. Anh yêu em, anh muốn yêu em cả đời, mãi mãi chỉ có em.”

Vương Nhất Bác nghe không sót một chữ, rồi lại một lần nữa được tháo xích cho con quái vật đói khát điên cuồng vồ lấy anh. Trấn áp Tiêu Chiến trở lại dưới thân, hai người gấp gáp cởi từng cúc áo đối phương, môi lưỡi lại điên cuồng quyến luyến.

Tiêu Chiến phát hiện ra một bí mật, khi cả hai hôn nhau, Vương Nhất Bác sẽ có một lúc mà vô thức cắn người, đầu tiên là cắn môi anh, sau đó gặm nhấm từng chút một rồi lại điên cuồng di chuyển đầu lưỡi. Tốc độ hôn của Vương Nhất Bác lúc nào cũng rất cuồng dã, mạnh mẽ, lần nào cũng làm Tiêu Chiến bị rút cạn không khí, chỉ có thể giơ tay xin hàng.

“Cún con lúc nào cũng thích cắn người ah~”

“Cún con? Không thao khóc anh, anh không phục mà”

Tiêu Chiến mở to hai mắt nhìn Vương Nhất Bác bên trên anh, còn chưa tiêu hóa hết mấy chữ vừa rồi, đã cảm thấy một trận mát lạnh phía dưới. Lúc này anh mới hoảng hốt phát hiện ra, Vương Nhất Bác để hai chân anh giơ cao, kẹp chặt vào hông mình, bày ra tư thế “tra kiếm vào vỏ”.

“AHHHHH”

Vương Nhất Bác không nói hai lời, một đường thẳng tắp mà thúc eo, liền mang cả con quái vật cứng ngắc, tàn nhẫn đâm sâu vào tiểu huyệt. Mặc dù không phải lần đầu nhưng đã qua một thời gian dài không quan hệ, tiểu huyệt lại trở về trạng thái hệt như chưa từng được khai phá, Vương Nhất Bác còn không hề chuẩn bị mà cứ vậy xông vào, nhất thời làm anh đau đến mặt mày trắng bệch, liên tục há miệng thở dốc ồ ạt. Anh đau đến nỗi hai tay liên tục siết chặt ga giường, hai mắt cũng ngấn nước. Mà thủ phạm ở phía trên anh, dường như không biết hối lỗi, sau khi đẩy thứ khổng lồ kia vào bên trong lại còn rên dài thỏa mãn một tiếng.

Tiêu Chiến ăn đau, cả cơ thể anh theo phản xạ đều căng cứng để chống chọi, tiểu huyệt phía dưới cũng vô thức siết chặt lại khiến Vương Nhất Bác ở bên trong anh được vách tràng ấm nóng bao bọc lấy, kích thích đến cùng cực. 

"Đau lắm sao? " - Vương Nhất Bác khẽ dừng lại, cẩn thận liếm đi nước mắt trên mặt anh. Gỡ từng ngón tay đang bấu chặt vào ga giường của anh rồi đặt lên vai mình, cố gắng đè thấp dục vọng xuống mà ôn nhu lo lắng cho người yêu dưới thân.

"Không sao...ưm… nhấp vài cái nữa sẽ ổn..ư " - Anh làm sao không nhìn ra cậu vì lo lắng cho anh mà ép mình kiềm chế không cử động. Vương Nhất Bác lúc làm tình luôn rất táo bạo, nhưng chưa bao giờ chỉ biết thỏa mãn bản thân mà bỏ qua cảm giác của anh. 

Tiêu Chiến say mê Vương Nhất Bác có thể vừa mạnh mẽ cuồng dã, lại có thừa ôn nhu, dịu dàng. Chỉ có Vương Nhất Bác mới thành kính nâng niu Tiêu Chiến như bảo vật, cầm trên tay sợ vỡ, ngậm trong miệng cũng sợ tan. Chỉ có Vương Nhất Bác mới có thể độc chiếm Tiêu Chiến dưới thân mà dày vò anh đến cả nức nở vô lực, mặc cậu khi dễ.

Tình yêu có sự phục tùng về xác thịt, lại có tin tưởng như tín ngưỡng, bất chấp si mê mới là tình yêu sâu đậm nhất.

Nhận được sự khích lệ của anh, Vương Nhất Bác đã bắt đầu di chuyển. Cậu liên tục dùng sức, làm đến cú nào cú nấy đều vang dội. Dương vật lúc hợp thể thì thúc mạnh đến tận gốc, lúc rút ra thì rút ra gần hết, chỉ còn kẹt lại phần quy đầu. Tiếng da thịt va chạm vang lên cực kỳ phô trương.

Trận làm tình này thật sự quá lớn, Tiêu Chiến hoàn toàn không bắt được nhịp, chỉ biết liều mạng muốn trốn, nhưng cả cơ thể đều bị cậu khóa chặt, chỉ đành mềm nhũng mặc cậu chà đạp. Con quái vật bên trong tiểu huyệt anh như mang theo nguồn nhiệt lớn, đốt cháy tất cả tế bào trong cơ thể, thắp cháy cả lửa dục trong anh bùng lên dữ dội.

“AH~....ah…không được, nhanh quá.. sẽ..sẽ hỏng mất ...AH~~ "

Cả cơ thể anh đều đong đưa theo từng cú nhấp của Vương Nhất Bác, đôi lúc còn chủ động nhấc hông lên phối hợp cùng nhịp thúc của cậu, nhưng rồi lại chịu không nổi mà trốn chạy, bàn tay vốn dĩ vẫn luôn bấu chặt lấy ga giường nay chuyển đến siết chặt tấm lưng cậu, rồi vì khoái cảm mà khẽ cào vào lưng, cào đến đỏ từng mảng cả cơ bắp đều co giật, thật sự là bị làm đến ngây ngất. 

Vương Nhất Bác dừng lại, rút hung khí dữ tợn ra khỏi người anh. Nơi tư mật vốn đang bị nhồi đầy đột nhiên trống rỗng, cảm giác như đang từ thiên đàng rơi thẳng xuống địa ngục, so với lúc bị chưa cắm vào càng bức bối khổ sở hơn. Anh mở mắt nhìn cậu, chỉ bắt gặp cái nhếch mép ranh mãnh, động tình.

“Quay người lại, nâng mông anh đến đây.”

Tiêu Chiến như bị thôi miên ngoan ngoãn quay người lại, theo lời Vương Nhất Bác bày ra tư thế quỳ trên giường, mặt úp xuống gối, hai chân đã bủn rủn gắng sức nâng mông chổng cao lên đưa về phía cậu.

CHÁT

“AH~~”

Vương Nhất Bác không hề lưu tình mà một tay giáng xuống cặp đào căng mọng của anh một cái tát, dấu tay đỏ hẳn một mảnh. Rõ ràng chỉ là một cái tát bằng tay, so với thể chất của anh thì chẳng thấm vào đâu. Nhưng trong lúc ân ái lại trở nên vừa tê vừa ngứa, lại có chút thống khoái, hứng tình khó nói. 

Tiêu Chiến quay đầu, chưa kịp buông lời oán trách, đã bị đôi mắt đen sâu đến không đáy cùng việc làm của cậu chặn miệng. Ánh mắt vốn dĩ lạnh lùng nay phủ kín dục vọng, chốc lát lại quan sát biểu cảm của anh. Chiếc lưỡi nham nhám của Vương Nhất Bác di chuyển dọc rãnh mông anh, không ngừng liếm mút. Đôi lúc vẫn sẽ quen thói mà cắn vào quả đào đầy thịt, ăn đến ngon lành. 

Rồi như có dòng điện cao áp đánh thẳng vào đại não, buộc Tiêu Chiến phải ngẩng đầu kêu thảm. Cậu như vậy mà không chút kiêng nể, dùm đầu lưỡi tiến thẳng vào bên trong tiểu huyệt liếm mút, càng quét khuấy đảo, quét vòng từng cơ thịt bên trong.

“Ưm... Nhất Bác… bẩn ah~~ Đừng...Đừng...ah”

Tiêu Chiến bức bối muốn phát điên vùi mặt vào gối, cánh mông cũng liên tục lúc lắc muốn bỏ chạy. Anh không chịu nổi, cảm giác ngứa ngáy đến phát nghiền này. Anh đang bị tra tấn, đúng, dục vọng tra tấn cơ thể anh đến cùng cực. Vương Nhất Bác thật sự rất không biết đùa, cậu nói làm khóc anh thì tức là bức đến anh khóc lớn xin tha mới thôi. Lần này Tiêu Chiến thực sự bị làm đến phục rồi. Miệng liên tục kêu dừng lại nhưng hoa huyệt lại thành thật mà co bóp không ngừng, thứ nước nhầy nhụa chảy đến vương vãi khắp nơi.

“Ư~ nhanh… ah~ nhanh... nhanh lên...Nhất Bác… anh muốn hơn nữa ~”

“Anh muốn gì nào? Nói lại một lần nữa tôi nghe...uh…”

“Đâm vào...ưm, Nhất Bác.. cầu em đâm vào bên trong anh..ưmm..dùng sức thao anh...”

Thấy gương mặt nghẹn đến phát khóc của anh, Vương Nhất Bác phấn khích cười tà. Một tay ghì chặt cố định eo Tiêu Chiến, tay còn lại cố định hung khí trước cửa tiểu huyệt, dứt khoát cắm vào. 

Cậu điên cuồng di chuyển, hung khí ra vào như điên trong ống thịt. Vương Nhất Bác như tường tận từng tất thịt trên người anh, sau một hồi xuyên xỏ đã quyết định đâm thẳng đến tuyến thể nhạy cảm sâu sắc nhất nơi anh mà cuồng dã. Chỗ gắn kết giữa hai người đã bị làm đến mức hỗn lộn. Tiếng nước vang dội, lúc rút ra còn tạo thành những sợi tơ trắng đục dâm mỹ vô cùng. 

“Sướng quá…..Áaaaa”

Tiêu Chiến phát ra tiếng rên rỉ thật dài, ngửa mặt trên gối hít thở không thông, toàn thân đều vì cực khoái mà tê dại. Chỉ có duy nhất tiểu huyệt là liên tục co bóp, mút chặt tính khí của cậu, ra sức hầu hạ Vương Nhất Bác. Khoái cảm như mưa không ngừng trút xuống.

“Chiến ca, anh tuyệt quá. Siết thật chặt ah~”

Vương Nhất Bác phía sau cũng không khá hơn là bao, cậu sung sướng đến đầu óc choáng váng, trước mặt là tấm lưng thẳng nuột đã đầy mồ hôi của Tiêu Chiến, còn có cả cặp mông no tròn bị cậu vừa đánh vừa xoa đến đỏ tím từng mảng. Bên dưới là cái miệng nhỏ tham lam đang giãn ra hết cỡ để nuốt lấy thứ thô to hung tợn của cậu, mọi thứ đan xen đánh thẳng vào thị giác. 

Cậu vươn người liếm dọc tấm lưng anh, bên dưới vẫn liên tục thúc vào với tốc độ kinh người mà dày vò tuyến tiền liệt của anh. Đôi môi di chuyển đến bả vai Tiêu Chiến, ngay vị trí mà 7 năm trước anh thay cậu đỡ một viên đạn của Bành Sở Việt mà cắn một cái. 

“Áaaaaaaaa ”

Tiêu Chiến kêu lên nức nở, giây phút Vương Nhất Bác cắn chặt bã vai anh cũng là lúc anh hoàn toàn phóng thích. Hai mắt thất thần, cả người vô lực mà ngã xuống, chân cũng run rẩy đến không thể chống đỡ.

Vương Nhất Bác dùng tay đỡ lấy không để Tiêu Chiến ngã xuống. Một cái chuyển người liền mang anh đặt lên phía trên mình, đổi thành tư thế cậu ngồi tựa lưng vào đầu giường, còn anh ngồi trong lòng, đối diện với cậu. Tư thế này khiến cả tính khí đều chạm đến nơi sâu nhất trong anh, Vương Nhất Bác lại lắc hông hai cú thật mạnh, liếm vành tai anh mà trách mắng: “Anh thật xấu, dám xuất ra trước tôi.”

“Nhất Bác… tha cho anh, ưm.. thật sự không chịu nổi... không còn sức ah....”

“Nói tôi nghe. Một lần nữa.”

Tiêu Chiến như từ cõi mộng vẫn chưa thể trở về, cả người lâng lâng bay bổng, làm sao còn tỉnh táo mà phân tích cậu muốn nghe cái gì. Nhưng mạng người quan trọng, nếu không dỗ cậu hài lòng thì đêm nay thật sự sẽ bỏ mạng trên giường mất, anh chỉ còn biết vụng về mà nói sảng: “Tha cho anh...”

“Không phải!”

Vương Nhất Bác quả thật không phải con người, mỗi một câu "không phải " liền thúc mạnh một cái. Tiêu Chiến vừa đạt cao trào, cơ thể tất nhiên vô cùng mẫn cảm. Bị thúc liền ba bốn cú kinh người, đến họ tên mình cũng sắp quên mất, chỉ còn biết vừa khóc vừa nói một tràng, bàn tay đặt ở lồng ngực cứng rắn của cậu mà xoa vuốt dụ dỗ, hy vọng vớt lại nửa cái mạng:

“Vương Nhất Bác, anh yêu em. Ah… cả đời này đều chỉ yêu mình em...ưm, chỉ cần là em, tất cả anh đều nguyện ý. Muốn tùy tiện thế nào cũng chỉ có thể là em..tha cho anh~ ah..anh không còn sức nữa.. Nhất Bác à”

“Ngoan, đến đây… tất cả đều cho anh” 

“Ưm… cho anh, cho anh… bắn vào trong anh đi…”

Vương Nhất Bác đặt lại anh xuống giường, trở về tư thế truyền thống mà nhấp liên tục thêm chục cú. Tiêu Chiến sớm đã không còn cảm giác được cơ thể mình, nay lại rất rõ con khủng long bên trong anh lại phình to, lại thêm một cú nhấp chí mạng nữa, cả người cậu gầm lên thành tiếng thỏa mãn, liền tiến đến tận cùng bên trong Tiêu Chiến, phải mất đến hai ba đợt co rút mới hoàn toàn xuất ra hết, tinh dịch vừa nhiều vừa đặc, nóng hổi rót đầy nơi tư mật của anh. Cả người cũng không còn sức mà nằm hẳn lên người anh.

Vương Nhất Bác vốn thể lực sung mãn, tính dục của cậu đối với Tiêu Chiến lại rất mãnh liệt, chưa kể thanh tâm hỏa dục kìm nén suốt 1 năm, nào dễ dàng chỉ một hiệp đã ngoan ngoãn đi ngủ. Chờ sau khi anh khôi phục hô hấp, cậu lại lật anh ra mà cày cấy. Không biết bao nhiêu lần, bao nhiêu tư thế, đầu óc Tiêu Chiến thậm chí chẳng còn suy nghĩ được gì ngoài tiếng cơ thể va chạm, những câu thô tục tình thú của Vương Nhất Bác trong lúc trầm mê, cả hai cùng nhau lên đỉnh liên tục.

Căn phòng rơi vào yên tĩnh thật lâu, Vương Nhất Bác sau khi cao trào đi qua mới chịu ra khỏi người anh. Chỉnh lại tư thế cho Tiêu Chiến nằm gác lên cánh tay mình, anh lúc này cũng đã dần hồi phục tâm trí. Hai người nhìn nhau thật lâu, rồi lại bất giác cùng mỉm cười.

Trong khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, cả hai đều nhìn thấu ái tình trong mắt đối phương. Là thành kính, là si mê, là hạnh phúc.

Làm tình rất đơn giản, chỉ là hai cơ thể ma sát vào nhau cùng tạo ra khoái lạc kinh người. Làm tình cũng rất phức tạp, chính là dùng đến từng tế bào trong cơ thể để diễn đạt tình cảm mà không một ngôn từ nào nói lên được. Cực kỳ thỏa mãn, vô cùng hạnh phúc.

Mở ngăn kéo bên cạnh giường, Vương Nhất Bác lấy ra một chiếc nhẫn từ hộp nhung đen, đeo vào ngón giữa trên tay Tiêu Chiến, chiếc nhẫn vậy mà vừa vặn hoàn hảo không tý xê dịch. Vương Nhất Bác mỉm cười hôn lên bàn tay bàn anh:

“Chiến ca, em yêu anh.”

Nhưng đáp lại cậu, chỉ có tiếng thở đều của Tiêu Chiến. Sau cuộc làm tình quá kịch liệt, không biết lúc nào đã ngủ mất, cậu cũng không hề phật ý. Kéo chăn đắp lại cho cả hai rồi ôm lấy anh đi vào mộng đẹp.

Không khí trong phòng ái muội biết bao thì bên ngoài, chỉ còn lại sự tức giận, ghen ghét cùng phẫn nộ. 

Hàn Tư Niệm đứng chết trân tại chỗ trước cửa phòng Vương Nhất Bác đã hơn mười phút. Cô không hề nói một tiếng nào, chỉ chăm chăm nhìn qua khe cửa đang hé mở. Phía sau, Vương Thiệu Huy cũng không hề nói một câu, nhưng ánh mắt hắn lại như thể đang bắt được con mồi ngon.

Lúc nãy Vương Thiệu Huy đưa Hàn Tư Niệm về lại phòng nghỉ ngơi, cô đột nhiên nghĩ Vương Nhất Bác có khi nào đã trở về phòng nên không ai thấy cậu, khi đến gần lại nghe âm thanh khiến người ta phải đỏ mặt. Hàn Tư Niệm không nghĩ nhiều, cô chỉ nghĩ nhíu mày khó chịu khi có kẻ dám vào khu vực này để làm loại sự tình kia, sau này nhất định cô sẽ giáo huấn lại một lượt đám nhân viên của Vương gia. Thế nhưng càng tới gần phòng của Vương Nhất Bác, âm thanh đó càng ngày càng rõ hơn, đó là chưa kể dường như nó phát ra từ chính phòng cậu.

Hàn Tư Niệm khẽ nắm váy, cô đột nhiên cảm thấy sợ hãi, luôn tự trấn an mình, điều đó tuyệt đối sẽ không xảy ra. Leon của cô, mấy lần trước cũng vậy, mà lần này cũng vậy. Cậu chỉ là đang bàn bạc công việc cùng thân tín của mình, tuyệt đối không xảy ra chuyện kia đâu. 

Hàn Tư Niệm tự gạt mình, tiến tới gần hơn phòng Vương Nhất Bác, hiện tại chỉ còn cách ba bước chân cùng một cái gõ cửa, mà loạt âm thanh kia, càng lúc càng không biết ngượng mà rõ ràng hơn bao giờ hết.

“Chiến ca, anh thật mê người. Siết chặt như vậy ah.. thật sướng. "

Vẫn là giọng nói quen thuộc, nhưng nay đã khàn đi rất nhiều vì dục vọng. Cửa phòng không đóng lại hoàn toàn mà hé mở, âm thanh kia cứ vậy mà từng chút từng chút lọt vào tai cô, khiến Hàn Tư Niệm bất động. Cô đứng yên một chỗ suốt hơn mười phút, từng tiếng rên thỏa mãn của hai người bên trong cũng nghe không sót lấy một chữ. 

Vương Thiệu Huy đứng đằng sau bất chợt lên tiếng: "Tư Tư, em đừng hiểu lầm. Có lẽ… không phải như em nghĩ đâu. Hahaha dù anh có ghét nó, nhưng anh có thể chắc chắn với em, nó không phải là dạng kia đâu."

Hàn Tư Niệm vậy mà đột ngột tiến lên, đến đứng trước cửa phòng của Vương Nhất Bác rồi buông nhẹ một câu: "Anh im đi."

Nói xong, cô bèn nhẹ nhàng dời tầm mắt qua khe cửa, kín đáo nhìn một vòng quanh phòng. Vốn dĩ đã chuẩn bị tâm lý trước nhưng cảnh tượng bên trong vẫn khiến Hàn Tư Niệm chấn kinh. Trong phòng, quần áo bị quăng lung tung dưới đất, cả phòng tràn ngập tiếng thở dốc, tiếng rên rỉ cùng âm thanh đáng xấu hổ kia, ánh đèn vàng mờ ảo càng làm bầu không khí càng thêm ái muội. 

Nhưng tất cả những thứ đó đều không phải nguyên nhân khiến Hàn Tư Niệm chấn kinh. Nguyên nhân chính, là hai người con trai đang quấn lấy nhau ở trên giường lớn. Cả hai hoàn toàn trầm mê hoà hợp, hai cơ thể xích lõa dán chặt vào nhau, day dưa triền miên. Mà kẻ đang ra sức luật động bên trên, còn ai khác ngoài vị hôn phu của cô? Thế nhưng kẻ đáng ghét hơn, đáng hận hơn, đáng chết hơn, chính là kẻ đang nằm dưới thân Leon của cô, Tiêu Chiến.

Bất chợt, Hàn Tư Niệm nhíu mày, vẫn không quên đưa tay đóng hẳn cánh cửa lại rồi mới xoay người, bỏ đi theo hướng ngược lại. Phản ứng bất ngờ của cô làm Vương Thiệu Huy ngạc nhiên, nhưng cũng nhanh chóng rời đi theo. Hai người một trước một sau ra đến bên lan can thuyền mới dừng lại. Hàn Tư Niệm vẫn không nói lời nào, chỉ dựa cả người vào lan can, mắt nhìn chăm chăm xuống mặt biển đen ngòm phía dưới.

“Em muốn giết chết anh ta, em muốn giết chết anh ta.” - Lời này nói ra, không rõ là Hàn Tư Niệm đang nói với Vương Thiệu Huy hay là đang nói với chính bản thân mình. 

“Anh ta?”

“Anh còn hỏi “anh ta”? Chính là cái tên Tiêu Chiến đó! AHHH! Hồ ly tinh, hồ ly tinh! Không, anh ta còn hơn cả hồ ly tinh! Hồ ly tinh cũng không bằng anh ta! THỨ GHÊ TỞM!!!!” 

Hết chương 33



[FANFIC BJYX] THAT'S RIGHT, WE ARE A COUPLE - CHƯƠNG 29

Tác giả: Wonnie “Làm sao đây?” - Đại Dương hoảng sợ, nhanh chóng thụt lùi về ngay bên xe. Hiện tại xe bọn họ một chiếc thì hư, chiếc còn lại...