“Thứ tôi đạt được, chính là sự tự do của người tôi thích.”
“Vậy à?” - Tiêu Chiến không thích cười trước mặt người khác ngoài Vương Nhất Bác nhưng thật sự, điều Mike vừa nói lại làm anh không nhịn được. - “Vậy… cậu muốn tôi giúp cậu thu thập số bằng chứng còn thiếu?”
Tiêu Chiến âm thầm bắt đầu tính toán, nếu như lời y nói là thật, nếu như y thật sự có thể lật đổ Vương gia, vậy thì thân phận của người này không thể đơn giản như vậy được. Nếu không muốn nói là sau lưng y có cả một tổ chức to lớn nào đó chướng mắt Vương gia, thì chuyện chỉ dựa vào một mình y để lật đổ cả một gia tộc là điều không thể.
“Đúng vậy.”
“Tôi có một điều kiện.” - Anh không quan tâm kẻ khác muốn làm gì gia tộc đó, nhưng nếu kẻ đó thật sự muốn gông cổ Vương gia ra ánh sáng, rất có thể sẽ liên lụy đến Vương Nhất Bác. Anh tuyệt đối không để cậu xảy ra chút bất trắc gì. - “Tất cả những tài liệu mà anh đã thu thập được trước đó, tôi muốn xem qua một lần.”
Mike nghe xong điều kiện của Tiêu Chiến thì không phản ứng nhiều, y chỉ đứng thẳng người lên, đi vòng sang đứng bên cạnh anh, một tay vươn ra nâng cằm anh lên, để anh phải đối mặt cùng mình. Y nhìn sâu vào trong mắt anh, trong phút chốc có chút thỏa mãn xen lẫn vui vẻ. Hiện tại, hình ảnh hiện lên trong đôi mắt sáng tuyệt đẹp của anh, chỉ có một bóng hình duy nhất của y.
“Thật sự muốn xem sao?”
“Chỉ là xem qua một lượt, có cần nghiêm trọng đến vậy không?”
“Đừng hiểu lầm, chỉ là nơi tôi đang để chỗ tài liệu đó có chút bất tiện, sợ cậu không thích thôi.” - Mike bật cười rồi buông tay ra khỏi cằm anh, xoay người bước ra cửa. - “Chờ tôi một vài ngày, tôi nhờ người chuẩn bị đồ cho cậu.”
…
“Tại sao chúng ta còn chưa quay về?” - Tiêu Chiến ngồi trên giường nghịch chiếc USB trong tay.
Trên đường đến BZ Bar, anh phải liên tục chất vấn, Mike mới chịu nói cho anh biết nơi mà anh ta đang cất giữ chỗ chứng cứ kia, bằng không anh tuyệt đối không mặc loại đồ như vậy cùng anh ta ra ngoài. Mặc dù đã cố gắng để quên cảm giác ấy đi, nhưng khi nhìn hình ảnh của mình qua gương chiếu hậu trên xe, Tiêu Chiến lại nhịn không được mà nhíu mày. Có trời mới biết, anh đang cực kỳ khổ sở để che giấu đi sự ngượng ngùng khi ăn mặc theo phong cách kiểu này.
Hiện tại, Tiêu Chiến đang đóng vai người yêu của Mike và mặc trên người chiếc áo sơ mi trắng phanh mất hai nút, làm phần ngực như ẩn như hiện sau lớp áo, phối cùng quần bó ôm sát, khoe trọn đôi chân dài miên man của anh. Chưa hết, trên cổ thậm chí còn đeo thêm choker. Anh lại nhịn không được mà đưa tay lên sờ sờ cổ. Đây không những là lần đầu tiên ăn mặc theo kiểu này, mà cũng là lần đầu tiên anh đeo cái thứ gọi là choker này. Bộ dạng này của anh, nếu để Vương Nhất Bác bắt gặp, chắc anh không còn chỗ nào để trốn mất.
Ban đầu anh kiên quyết không muốn mặc, đồng thời yêu cầu Mike phải đưa cho anh một bộ khác, thế nhưng y vẫn cứ làm như không nghe thấy, nói cái gì mà hiện tại tình hình ở nơi đó không thích hợp, phải mặc như vậy để tránh chú ý. Nếu như không phải vì chỗ chứng cứ kia, anh tuyệt đối không bao giờ ăn mặc như thế này.
Mike cũng nói cho anh biết, những chứng cứ dùng để lật đổ Vương gia mà y hiện tại đang nắm giữ. Đó chính là những tài liệu chứng minh việc Vương gia thao túng chính trị, là thứ mà năm xưa Tiêu gia đã biết được để rồi sau đó phải diệt vong.
Hơn nữa, thứ anh quan tâm nhất hiện tại, ngoại trừ những chứng cứ đó, còn có những hợp đồng liên quan đến việc rửa tiền cũng như giao dịch vũ khí khác mà Vương Nhất Bác từng thực hiện. Anh không quan tâm người khác muốn làm gì Vương gia, cũng không ngần ngại cùng họ hợp tác, nhưng có một điều anh tuyệt đối sẽ không làm. Đó là bất cứ chuyện gì ảnh hưởng hoặc gây hại cho Vương Nhất Bác. Anh, nhất định sẽ bảo hộ cậu thật tốt.
Cũng chính vì lý do đó nên sau khi cùng Mike nói chuyện, anh không ngần ngại ở lại, chưa thể trực tiếp quay về bên cạnh Vương Nhất Bác.
Cả hai cùng nhau tiến đến trước cửa ra vào của BZ Bar, lúc này, Mike đột ngột vòng tay qua eo anh, kéo anh sát vào người mình, sau đó lại cứ vậy mà yên vị một chỗ. Tiêu Chiến bất ngờ, thậm chí hốt hoảng, giật mình với hành động kia của Mike. Suốt từng ấy năm, anh chỉ có thể tiếp nhận duy nhất sự đụng chạm đến từ Vương Nhất Bác. Ngoài cậu ra, bất cứ ai cũng đều khiến anh rùng mình, thậm chí là chán ghét, ghê tởm. Tiêu Chiến cười khổ trong lòng một tiếng, hóa ra, mình đã lún sâu trong cái hố mang tên Vương Nhất Bác, sâu đến mức không cách thoát ra được.
Tiêu Chiến bình tĩnh lại chính mình, đương lúc anh đưa tay, muốn gỡ bàn tay đang yên vị trên eo mình thì lại nghe Mike thì thầm: “Đừng quên chúng ta đang đóng kịch, chịu đựng một chút.”
Dù Mike thấp hơn anh một chút nhưng dáng người lại thuộc dạng săn chắc, vạm vỡ, nên dù có đứng bên cạnh anh cũng không làm mất đi sự hài hòa. Nghe được lời Mike thì thầm bên tai, cũng vừa đúng lúc anh ý thức được bộ dáng hiện tại của hai người có bao nhiêu thân mật, đủ để cho không ai chú ý đến họ.
“Đừng tốn thời gian nữa, mau chóng đi tìm chứng cứ đi.” - Sau khi bình tĩnh lại, Tiêu Chiến cũng hiểu rõ mục đích của ngày hôm nay, lại cũng thì thầm vào tai Mike, âm lượng không nhỏ không to, chỉ vừa đủ để y nghe thấy, thanh âm lại hoàn toàn lạnh nhạt.
“Gấp làm gì? Dù sao cũng tới rồi, hay là đi dạo một vòng?”
Lúc nào không lựa, Mike lại chọn đúng lúc này bày ra một dáng có chút… vô sỉ, cười cợt trêu chọc anh. Ngay lập tức, y nhận được cái nhìn chết chóc của Tiêu Chiến mới thở dài tiếc nuối, thu bộ dáng cợt nhả kia lại. Dù vậy nhưng trong lòng y vẫn nhịn không được mà tiếc nuối, muốn thấy được nụ cười của mỹ nhan thịnh thế quả nhiên không đơn giản mà.
Hai người sau một hồi giằng co ngay trước cửa bar mới chịu tiến vào bên trong. Mà ngay sau khi bọn họ tiến vào, vừa vặn một chiếc xe BMW màu đen với huy hiệu của Vương gia cũng dừng lại ngay trước cửa.
Cũng như những quán bar khác, bước vào BZ Bar, hệt như bước vào một thế giới hoàn toàn khác so với thế giới bên ngoài. Âm thanh xập xình, đèn nháy loạn xạ, từng đám người ngồi uống rượu hoặc nhảy nhót cùng nhau. Ngay trung tâm của sàn nhảy, đương nhiên không thể thiếu những cô nàng, anh chàng đang điên cuồng uốn éo cơ thể trên sàn diễn.
Mặc dù quá trình tiến vào bên trong BZ Bar cũng như lấy được chiếc USB chứng cứ kia vô cùng thuận lợi, nhưng ngay lúc cả hai rời đi lại xảy ra chút trục trặc. Ngay cửa ra vào của bar, vậy mà hiện tại lại xuất hiện một đám bảo vệ trang bị vũ khí đầy đủ, đứng đó rà soát không thiếu chỗ nào của từng người ra vào bar. Mike liền tóm đại một tên phục vụ, hỏi hắn chuyện gì đang xảy ra.
“Qúy khách, tôi cũng không rõ cho lắm, chỉ biết hình như có người của cảnh sát trà trộn vào đây, nên cấp trên lệnh cho phải kiểm tra thật kỹ mới có thể ra vào.”
Tình hình diễn biến ngoài dự kiến khiến hai người không thể không tiếp tục đóng vai tình nhân sau đó trực tiếp rời đi mà phải di chuyển đến khách sạn ngay tầng trên bar, cùng thuê phòng rồi ở lại một đêm. Trên người bọn họ không chỉ có chứng cứ lật đổ Vương gia mà còn giấu không ít vũ khí, vậy nên không thể cứ liều mạng được.
Mike từ phòng tắm bước ra, trên người chỉ mặc chiếc áo choàng tắm mà đi tới, giựt lấy chiếc USB trên tay Tiêu Chiến rồi bày ra vẻ mặt vô sỉ: “Haizzz... tôi vừa giúp em trộm được đồ tốt, nhanh như vậy đã trở mặt muốn đá tôi đi. Mỹ nhân đều không có trái tim như vậy sao?”
Không phải lần đầu thấy Mike bày ra bộ dáng này, Tiêu Chiến cũng lười tranh cãi với anh ta, chỉ để mặc Mike càng vẫn thích thú giả vờ cảm thán vẻ đẹp của anh, vì tâm trí anh bây giờ đều đã trôi ngược về người nào đó ở Vương gia rồi.
Cạch
Cửa phòng khách sạn nhẹ nhàng mở ra trong sự khó hiểu của cả hai, rõ ràng anh và Mike đều đã khóa trái, chìa khóa vẫn còn treo trên tường, vậy mà người nào nó bên ngoài vẫn bình thản như mở cửa phòng chính mình. Tiêu Chiến yên lặng nhìn chằm chằm cánh cửa đang dần mở ra, một tay lại nhẹ nhàng vòng ra sau lưng, rút khẩu súng được giấu sẵn. Còn Mike cũng nhanh chóng thu lại vẻ cợt nhả, tập trung ánh nhìn về phía cửa.
Đợi đến khi cánh cửa hoàn toàn mở ra, hiện lên thân ảnh của Vương Nhất Bác như pho tượng sừng sững ngay trước cửa, hai đồng tử đen thẳm lại càng tịnh mịch hướng về phía giường lớn.
Tiêu Chiến rất nhanh đã có phản ứng, tình cảnh của anh và Mike bây giờ thật có chút khiến người ta hiểu lầm. Anh vẫn mặc chiếc sơ mi trắng bung cúc, Mike lại một thân áo choàng tắm hờ hững, hai người một ngồi một đứng ở thành giường không hề có khoảng cách.
“Nhất Bác, nghe anh nói “ - Tiêu Chiến vậy mà trực tiếp ngó lơ Mike, anh phóng với tốc độ ánh sáng mà bay về phía cậu, vì hơn ai hết Tiêu Chiến hiểu rõ giây tiếp theo Vương Nhất Bác sẽ làm gì.
Vừa cảm nhận hơi ấm quen thuộc, Vương Nhất Bác một tay liền ôm trọn eo anh, kéo Tiêu Chiến vào nụ hôn sâu. Cả hai rất nhanh liền bắt kịp tiết tấu của đối phương. Anh cũng vòng tay sau gáy cậu, bàn tay vò vò mái tóc khẽ ấn cho nụ hôn thêm sâu.
Nhớ nhung chính là một loại hành hạ, chỉ bản thân họ mới biết mình đã nhớ đối phương đến mức nào, thiên ngôn vạn ngữ đều không thể thành câu, chỉ có thể để mặc cơ thể phóng thích giải bày. Vương Nhất Bác vẫn không dứt nụ hôn, dùng tay còn lại vòng qua hai gối anh, tạo thành tư thế bế công chúa đi thẳng về giường.
Mike bị hai người trực tiếp ngó lơ mà đơ người, còn chưa kịp tiêu hóa hết tình huống trước mắt liền bị một màn “tiểu biệt thắng tân hôn” của hai nam nhân trước mặt làm cho ngơ ngác triệt để ngơ ngác mông lung. Đây là vẻ mặt của Tiêu Chiến lúc động tình sao? Ngoan ngoãn như con mèo nhỏ rúc vào lòng chủ nhân, mắt phượng vô tình trở nên đa tình lả lướt. Mike nhìn đến không chớp mắt, lần đầu tiên trong đời y ước mình đang ở vị trí của Vương Nhất Bác hiện tại, ôm trọn báu vật trong tay.
Vương Nhất Bác không chút kiêng kị có người ngoài mà say mê mút mát chiếc cổ thiên nga xinh đẹp, tiếp đến lại không ngại liền cắn vào hõm vai của anh khiến Tiêu Chiến vô thức rên nhẹ một tiếng nhưng bàn tay to lớn của Vương Nhất Bác đã nhanh hơn, đưa lên ngăn chặn âm thanh mê người thoát ra khỏi khuôn miệng quyến rũ. Một tay bịt miệng anh, một tay còn lại chậm rãi xoa nắn khắp nơi, mỗi nơi đi qua đều để lại dấu ấn chủ quyền. Tiêu Chiến bị đùa giỡn đến ngây ngất, vô thức ngửa cổ để cậu dễ dàng thưởng thức chính mình. Cho đến khi ánh nhìn mông lung chạm đến Mike vẫn đang ngây ngốc ngồi dưới sàn anh mới chợt tỉnh, có chút ngại ngùng mà tránh né cậu.
“Nhất Bác, nghe anh...dừng một chút...”
“Không muốn “ - Cậu trực tiếp từ chối, hơn nữa hành động càng trở nên hung hăng. Trực tiếp giựt phăng hàng khuy áo vốn đã rất thưa của anh, kéo tụt hẳn xuống vai sau đó trêu đùa hai hạt đậu đỏ bé bé hồng hồng trên ngực. - “Vì hắn mà từ chối tôi sao?”
Vương Nhất Bác từ đầu đến cuối đều không để Mike vào mắt mà chỉ chăm chú ngậm lấy hạt đậu bé vào miệng vào cắn mút, làm Tiêu Chiến không thể kiềm nén mà phát ra tiếng rên rỉ động tình, nhưng vẫn như cũ bị cậu bịt chặt miệng, chỉ có thể nỉ non từng tiếng nhỏ.
“Không phải... ưm… chỉ là... ngoài em ra, không muốn cho bất cứ ai nhìn thấy..ah~”
Vương Nhất Bác như ngộ ra điều gì đó, lập tức kéo lại chiếc sơ mi đã rất hờ hững trên người anh lại, sau đó bế cả người anh lên, một đường sang phòng khác. Từ đầu đến cuối đều không liếc mắt đến Mike một lần.
Cả hai vừa sang một căn phòng khác to hơn so với phòng ban nãy, cậu liền ném Tiêu Chiến lên chiếc giường lớn giữa phòng, sau đó tự mình cởi áo. Hai người lại tiếp tục môi lưỡi dây dưa, Tiêu Chiến nhiệt tình đáp trả cả người đều ưỡn cong lên áp sát vào lồng ngực cậu.
“Anh bảo vệ hắn.” - Vương Nhất Bác mút lấy môi dưới của anh, sau đó lại chuyển xuống chiếc cổ đã in dấu vài vết hôn, bắt gặp chiếc choker cậu không thương tiếc một phát liền giật đứt nó vứt đi.
Vương Nhất Bác dùng lưỡi trêu đùa hai hạt đào trên ngực anh đến đỏ mọng, cậu dùng răng cắn nhẹ vào, sau đó lại kéo nhẹ ra khiến anh không kìm được mà rên rỉ, chỉ có Vương Nhất Bác mới hiểu rõ từng điểm nhạy cảm trên người anh, quen thuộc cơ thể anh đến từng tế bào. Mà anh cũng chỉ có thể tiếp nhận sự thân mật của cậu.
“AH..um~ Nhất Bác~…”
Hôm nay tâm trạng của cậu rất không tốt, dạo đầu qua loa liền trực tiếp tiến vào. Cậu đưa đẩy hoàn toàn không có tiết tấu, chỉ đơn giản là liều mạng mà thúc vào, cũng tránh né điểm G của anh, thô bạo cuồng dã đến mức khiến cả người anh co rút vì đau.
Tiêu Chiến cố gắng thả lỏng, nhưng vẫn không cách nào bắt được cậu. Cứ như vậy anh càng đau lại càng siết chặt, mà Vương Nhất Bác bị siết đến như thế cũng chẳng dễ chịu gì, một chút khoái cảm cũng không có, cậu rõ ràng là cố ý hành hạ cả hai người.
“Nhất Bác.. đau.. anh đau “ - Tiêu Chiến nén đau mà cắn răng nãy giờ cuối cùng cũng không thể chịu được nữa. Anh đau không là gì cả, quan trọng nhất là anh biết “cún con” của anh dỗi rồi, tâm trạng không tốt, hơn nữa nếu cứ như vậy cậu sẽ bị anh siết đến đau mất.
Câu nói của Tiêu Chiến có tác dụng rất nhanh đối với Vương Nhất Bác, cậu lập tức rút tính khí ra, lật người anh lại đối diện với mình. Vừa nhìn thấy biểu cảm cố nén đau đến toát cả mồ hôi của anh, tất cả bực tức bỗng nhiên bay biến mất. Cậu nhẹ nhàng hôn lên trán anh, dùng tay nhẹ nhàng vuốt lại chân mày đã nhíu chặt vì đau, cúi xuống thành kính hôn lên bờ môi đã sưng đỏ nhẹ nhàng nhất có thể:
“Đau lắm không? Lúc nào anh cũng im lặng chịu đựng như vậy, có chuyện gì cũng không nói với tôi. Anh xem tôi là gì chứ?”
“Là Vương Nhất Bác, là em trai anh cũng là tình yêu duy nhất đời này của Tiêu Chiến anh.” - Tiêu Chiến dùng tay áp lên hai gò má cậu, cố ý dùng sức ép chặt một chút khiến miệng cậu chu ra rất đáng yêu. - “Là cún con thích cắn người của anh.”
Tiêu Chiến mở nụ cười ôn nhu cực điểm, nghịch ngợm dùng mũi cọ cọ với sóng mũi của cậu.
“Tôi ghen.”
Vương Nhất Bác để mặc anh bạo gan trêu trọc cậu. Anh nào có biết hơn một tuần anh mất tích, cậu đã khổ sở đến mức nào. Ngoài trừ liên tục giết người để trút giận, điên cuồng tìm kiếm anh, cậu lại không thể làm được gì. Mỗi đêm đều chỉ có rượu và khói thuốc, nỗi nhớ dày vò gặm nhấm cả trái tim. Liên tục suốt một tuần, không đêm nào cậu có thể chợp mắt nổi. Cứ mỗi lần nhắm mắt lại, cậu lại mơ thấy hình ảnh chiếc xe kia nổ tung đầy ám ảnh trong vụ việc của Phương gia lần trước. Để rồi sau đó, cậu lại giật mình bật dậy trong hoảng loạn, cả người đầy mồ hôi, liên tục há miệng thở dốc tìm chút không khí, hi vọng có thể làm dịu đi sự khô rát nơi lồng ngực.
Qua không biết bao lâu, cả lồng ngực mới dần khá hơn một chút, tâm trí mới dần lấy lại được chút cân bằng. Nhưng cũng chẳng được bao lâu, nỗi nhớ cùng sự lo lắng tột cùng bỗng chốc lại dâng trào. Lo cho anh biết bao nhiêu, nhưng dù cho có làm cách nào đi chăng nữa, cũng không có lấy một chút tin tức nào của anh.
Cậu khao khát hơi ấm từ cơ thể của anh, mỗi một khắc đều suy diễn anh đang ở đâu, có an toàn hay không. Để rồi khi nãy lại bắt gặp anh cùng người đàn ông khác thân mật tiến vào bar, cậu đã nghĩ là mình nhìn nhầm, chỉ là người giống người. Thế nhưng đến cuối cùng vẫn không nhịn được mà ra lệnh lục soát khắp nơi, quả nhiên tìm được hai người đang ở chung một phòng. Khoảnh khắc cửa phòng mở ra, chứng kiến anh cùng tên đàn ông khác thân mật, máu nóng ngay lập tức dồn lên đến não, bao nhiêu sát ý cứ vậy mà tuôn ra không kiểm soát. Cậu không chỉ muốn giết chết gã đàn ông kia, phanh thây hắn thành trăm mảnh mà còn muốn đốt sạch cả căn phòng hai người ở, đốt sạch luôn cái quán bar này.
Ấy vậy mà giây phút anh lao đến ôm cậu, thời khắc hơi ấm quen thuộc từ cơ thể anh truyền đến, hai môi quấn lấy nhau và cả câu nói vừa rồi của Tiêu Chiến, cơn giận của cậu mới từ từ nguôi xuống. Đáp lại nụ hôn của anh nhưng cũng cực kỳ thô bạo, mang theo nỗi nhớ vô hạn xen lẫn sự tức giận. Rõ ràng anh vẫn bình yên, thế nhưng tại sao không liên lạc với cậu, tại sao không trở về tìm cậu, hại cậu như thảm hại như vậy, khổ sở như vậy?
“Tại sao không trở về tìm tôi? Anh, có biết tôi đã khổ sở như thế nào không hả?”
Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác ở phía trên mình bày ra biểu tình đau khổ mà không nói nên lời, cũng khiến anh trong thoáng chốc cảm thấy hối hận vì đã không trở về sớm hơn bên cậu. Anh vươn tay, âu yếm sờ lên gương mặt đã gầy đi không ít kia.
“Xin lỗi, thật sự xin lỗi.” - Anh vòng tay ra sau cổ, ôm lấy Vương Nhất Bác, lại nhẹ nhàng đặt lên môi cậu một nụ hôn. - “Xin lỗi, lần sau sẽ không như vậy nữa.”
Vương Nhất Bác lúc này mới thật sự thả lỏng phần nào, trầm giọng nói với anh: “Thật sự?”
“Tin tưởng anh, được không?” - Tiêu Chiến kiên định nhìn thẳng vào mắt cậu. Dù cho anh có làm gì đi chăng nữa, cũng chỉ vì muốn bảo vệ cậu.
“Đừng khiến tôi phải lo lắng…Anh muốn làm gì cũng được, nhưng ít nhất, hãy báo cho tôi một tiếng, để tôi yên tâm, có được không?”
“Xin lỗi.” - Tiêu Chiến lần nữa ôm lấy cổ cậu, rồi lại nhanh như chớp liền nhân lúc cậu không đề phòng lập tức chiếm thế thượng phong, hoán đổi vị trí của hai người, tiện tay rút thắt lưng trên chiếc quần jean khi nãy bị vứt đi trói tay Vương Nhất Bác lại. - “Để anh...giúp em nhé?”
Hết chương 44
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét