[FANFIC BJYX] CUỒNG NGƯỠNG - CHƯƠNG 37

“Tôi nói, bên trong mộ không có hài cốt.” 

Trước sự ngơ ngác của Tiêu Chiến, Bành Sở Việt kiên nhẫn lặp lại lần nữa rồi nói tiếp: “Một người nổ tung cùng thuyền trên biển, một người lại chết mất xác. Thử hỏi làm sao có hài cốt được cơ chứ?”

“Tiêu Chiến, hai người mà tôi đang nói là ai, chắc cậu không thể không biết.” - Ngưng một lát, hắn nói tiếp. - “Nhìn đi, người của Tiêu gia năm đó, chẳng ai tìm được hài cốt cả, cũng không thể xây mộ cho tất cả mọi người, chỉ có thể bí mật lập hai ngôi mộ này, nhưng cũng không thể hương khói đầy đủ. Biết vì sao không? Vì nếu làm quá công khai, dù cho bên trong có hay không hài cốt, Vương Hoàng cũng sẽ cho người quật mộ lên, đồng thời tìm giết kẻ đã lập mộ cho họ. Bởi kẻ có thể lập mộ cho người của Tiêu gia, cũng chỉ có thể là người của Tiêu gia.”

“Ngay cả đám trẻ kia cùng các linh mục cũng…”

“Đủ rồi…”

Tiêu Chiến không muốn nghe tiếp nữa, chỉ bất lực quỳ xuống trước hai mộ phần, đầu cúi thật thấp. Không cần Bành Sở Việt nói tiếp, anh cũng thừa biết những người đã bỏ mạng tại nhà thờ năm đó ra sao. Không tìm được hài cốt, cũng không thể lập mộ cho họ. Không chỉ họ, mà cha và ông ngoại, cùng những thành viên khác của Tiêu gia, cũng không thể lập mộ. 

Bọn họ, ngay cả khi đã chết rồi, vẫn không thể an nghỉ...

Nhưng anh thì sao? Buông bỏ thù hận, thậm chí giương mắt chứng kiến kẻ khiến họ ngày ngày xuất hiện trước mặt mình. 

“Đủ rồi? Như thế nào là đủ rồi?” - Bành Sở Việt lại như không kiềm chế được cơn giận, hai mắt đỏ ngầu, siết chặt cổ áo anh, bắt anh phải ngẩng mặt lên mà đối mặt với hắn. - “Cái gọi là “đủ rồi” của cậu, là tha chết cho Vương Hoàng? Rồi mặc kệ những người vô tội đã chết trong tay hắn?”

“...”

Tiêu Chiến vẫn im lặng không nói. Bành Sở Việt lại càng nổi điên hơn, hắn thô bạo dúi đầu anh đến sát với bia mộ, gằn giọng: “Nhìn đi, trong những người đó, có cả cha cậu, ông ngoại cậu, Tiêu gia, rồi cả đám trẻ kia nữa. Bọn chúng thì có tội tình gì mà phải chết, rồi bây giờ ngay cả nơi yên nghỉ cũng không có. Tiêu Chiến, cậu nói thử xem?”

“Chưa hết đâu. Nhìn mẹ cậu đi, trước kia bà ta thế nào, hiện tại ra sao? Haha...Ngay cả đứng cũng đứng không nổi, suốt ngày chỉ ở một chỗ, cái gì cũng không làm được.”

“...”

“Để tôi nói cho cậu biết, Bành Sở Việt này mặc dù cũng như cậu, cũng làm việc cho con trai hắn, nhưng tôi, chưa bao giờ từ bỏ chuyện giết chết tên khốn nạn đó, có biết chưa? Nhưng kẻ làm con như cậu thì sao hả? Vô dụng trơ mắt nhìn mẹ mình mỗi ngày hầu hạ kẻ thù. Loạn luân cùng em trai thì thôi, lại còn cùng một con ả không ra gì đi tranh giành đàn ông, như một con chó trung thành suốt ngày vẫy đuôi đi theo sau hắn, cụp mắt cụp đuôi bày ra bộ dáng chờ sủng hạnh...Hahaha...Cậu thảm hại như vậy, tôi thấy, Tiêu gia không phải bị diệt trong tay Vương Hoàng, mà là bị diệt trong tay cậu mới đúng.”

Bành Sở Việt lại thả anh ra, để Tiêu Chiến vô lực nằm lăn xuống đất, hắn cúi xuống, ghé sát vào tai anh: “Tiêu Chiến, hiện tại vẫn chưa quá muộn đâu. Thay đổi suy nghĩ của cậu, chúng ta cùng nhau trả thù, trả thù kẻ giết chết cha cậu, sỉ nhục mẹ cậu, bắt hắn trả lại gấp ngàn lần đau đớn của chúng ta. Chúng ta lại cùng nhau sát cánh như trước đây. Trả thù xong rồi, chúng ta lại cùng đưa mẹ cậu rời khỏi, được không?”

Chẳng biết qua bao lâu, chỉ biết lúc này trời đã dần sập tối, Bành Sở Việt hai tay đút túi quần, bỏ lại Tiêu Chiến vẫn thất thần trước hai ngôi mộ trống mà rời đi trước. Lúc vừa đến ngôi nhà của Phác Chính Thù cách biệt thự của Tiêu gia không xa, không biết do vô tình hay cố ý, Phác Chính Thù đã đứng trước nhà từ khi nào, như thể y đã biết trước sẽ có người đi ngang qua.

“Rõ ràng tôi chỉ nhờ cậu thuyết phục thiếu gia rời đi, chứ không hề nói cậu…”

“Im đi. Ông chú nghĩ cứ vậy mà rời đi được à? Hay là tính cũng như cậu ta? Để tôi nói cho ông chú biết, Tiêu Chiến, nhất định phải giết chết Vương Hoàng và cả Vương gia của lão ta. Đó là để chuộc tội cho những gì cậu ta đã gây ra, chuộc tội với đám trẻ kia, và cả Tiêu gia các người nữa.”

“Cậu…”

Sau vài lần tiếp xúc, Phác Chính Thù phần nào đã hiểu được tính cách của Bành Sở Việt. Y biết rõ Tiêu Chiến không nên ở lại Vương gia thêm nữa, một năm này đã là quá đủ rồi. Tiếp tục ở lại, người chịu tổn thương nhiều nhất, chỉ có đứa trẻ của y mà thôi. Vì vậy, y quyết định tìm gặp Bành Sở Việt, nhờ hắn thuyết phục anh, chỉ là không ngờ, hai đứa trẻ vẫn luôn thân thiết với nhau năm nào, nay đã trở thành người của hai chiến tuyến. Lúc biết được chuyện này, y không hi vọng gì nhiều Bành Sở Việt sẽ đồng ý với lời đề nghị của hắn, cũng không đem quá nhiều hi vọng vào việc hắn sẽ thuyết phục được Tiêu Chiến. 

Chẳng ngờ, Bành Sở Việt không mất quá nhiều thời gian suy nghĩ, hắn đồng ý gần như ngay lập tức, cũng nói rõ dù hiện tại hắn làm việc cho Vương Thiệu Huy, nhưng hắn vẫn luôn muốn giết chết Vương Hoàng để trả thù cho đám trẻ năm đó. 

Bành Sở Việt cũng là một những trong đứa trẻ năm đó tại nhà thờ, nhưng hắn lại may mắn thoát chết cùng Tiêu Chiến. Mà những đứa trẻ đó, lại chết theo một cách thê thảm nhất. Hắn không thể không tự hỏi, rốt cuộc chúng đã làm gì nên tội để rồi phải chết như vậy? 

Phác Chính Thù cho rằng, chỉ riêng mối thù đó với Vương Hoàng, có lẽ y có thể tin tưởng được Bành Sở Việt. Vậy nên, y nói cho hắn biết vị trí hai ngôi mộ của lão gia và thiếu gia nhà y, nhờ hắn thuyết phục Tiêu Chiến đưa Tiêu Thịnh Hàm mau chóng rời khỏi.

Như kế hoạch, hắn đưa Tiêu Chiến tới đây, nhưng hắn lại không chỉ nói anh rời khỏi, mà còn muốn anh phải trả thù cùng hắn. Đây là điều nằm ngoài kế hoạch của y, nếu lại tiếp tục việc trả thù, đến cuối cùng cũng chẳng còn ai sống sót. Nhưng y cũng không thể phủ nhận, Bành Sở Việt nói đúng. Lão gia Tiêu Khải Chính, thiếu gia Tiêu Nhạc Huân và mười mấy mạng người Tiêu gia đều đã chết trong tay Vương Hoàng, ngay cả tro cốt cũng không có, y cũng chỉ có thể bí mật lập hai ngôi mộ này cho lão gia và thiếu gia. Không chỉ có Tiêu gia, mấy đứa trẻ kia cùng các linh mục đã cưu mang Tiêu gia suốt khoảng thời gian kia, cũng bị liên lụy. Thử hỏi làm sao có thể buông bỏ mối thù này?

Y không muốn Tiêu Chiến vì trả thù mà mất mạng, nhưng cũng không muốn anh vì tình yêu sai trái đó mà tiếp tục tổn thương.

Phác Chính Thù thở dài não nề, xoay người về hướng ngược lại. Chốc lát sau, trước mặt y vẫn là hai ngôi mộ đã lâu không thể hương khói, nhưng nay lại có thêm một người thanh niên đang ngồi dưới gốc cây gần đó, đầu cúi thấp. Đối với sự xuất hiện của người lạ, người đó cũng không buồn phản ứng.

Phác Chính Thù bước đến bên cạnh Tiêu Chiến. Điều y sợ hãi nhất cuối cùng cũng đã xảy ra. Tiêu Chiến ấy vậy mà lại thật lòng yêu Vương Nhất Bác, hơn nữa còn yêu rất sâu đậm, ông trời thật biết cách hành hạ con người. 

“Chỉ vì hắn ta, mọi người ngay cả chỗ yên nghỉ cuối cùng cũng không có...” 

Tiêu Chiến biết Phác Chính Thù đã đứng đó từ rất lâu, nhưng trước hai ngôi mộ lạnh lẽo trước mặt, trước cả Phác Chính Thù, anh không có cách nào ngẩng đầu lên, đối mặt với họ. Nước mắt cũng dần tràn ra giàn giụa mất kiểm soát. 

“Thế nhưng con đã yêu chính đứa con trai đó của hắn...ư...yêu chính em trai cùng chúng huyết thống của mình. Chấp nhận buông bỏ thù hận, đắm chìm trong dục vọng, loạn luân! Tham lam thứ không thuộc về mình, hại cô gái đó ra nông nỗi như vậy, ngày ngày nhìn mẹ bị giam cầm, lại cầu mong có ai đó sẽ hiểu cho đoạn tình cảm này...ư...đây là con người sao? Là con người sao? Không! Không! Là người sẽ không như vậy, tuyệt đối không như vậy…”

Tiêu Chiến ôm mặt mà gào lên, chẳng rõ anh là đang nói cho chính mình hay là đang nói với người đã khuất. Cả ngày hôm nay, cơ thể và linh hồn anh đều dường như đã đi quá giới hạn chịu đựng. Trong cơn mơ hồ, tầm mắt anh lúc thì chỉ lưu lại hình bóng người mẹ đơn độc cô gượng cười trước kẻ thù, lúc lại chỉ còn cảnh Vương Nhất Bác ôm trọn Hàn Tư Niệm trong lòng mà an ủi.

“Nhưng mà...con...con thật sự yêu Vương Nhất Bác, con thật sự rất yêu em ấy.” 

“Nhưng cũng không đành lòng rời đi, cũng không thể xuống tay với em ấy...hức...với hôn thê của em ấy lại càng không thể...Nhưng mà mọi người, mọi người…”

Tiêu Chiến yêu không được, hận cũng không xong. Tình yêu đó khiến anh thấp hèn đến mức đáng thương. Bành Sở Việt muốn anh giữ lại chút tự tôn làm người, nhưng Tiêu Chiến vẫn chỉ cười không đáp, tự tôn là gì? Tự tôn lúc này có khiến trái tim anh ngừng đau đớn phút giây nào không?

Anh lúc sáng tự tôn nói cậu buông tay anh, anh rơi xuống nhất định vẫn sẽ sống. Chỉ là sống không bằng chết thôi. Anh lúc đó thật sự chỉ muốn hét lên: “Vương Nhất Bác, mau giữ chặt lấy anh, Vương Nhất Bác có thể hay không đừng buông tay anh?” Thế nhưng thời khắc đó, anh cũng rất minh bạch, cậu vốn không thuộc về anh, Vương Nhất Bác chưa từng nói yêu anh. Đoạn tình ái kia là anh vụng trộm đoạt lấy, đã đến lúc hoàn trả rồi. 

“Thiếu gia, người của ta gửi mật báo về yêu cầu chi viện.”

“Chi viện?”

“Vâng, trên đường đến địa điểm nhận hàng bị phục kích, bị thương hơn phân nửa quân số, đến giờ vẫn chưa thể nhận hàng được.”

Vương Nhất Bác khẽ đóng cửa phòng Hàn Tư Niệm lại, cùng Tất Bồi Hâm di chuyển đến thư phòng của cậu. Tâm trí cậu hiện rối như tơ vò. Tiêu Chiến sau khi nhảy xuống liền mất tích không dấu vết, trong dinh thự không có, cũng không ai thấy anh rời khỏi, cậu thật sự muốn chạy đi tìm anh, nhưng Hàn Tư Niệm cứ ngủ được đôi chút lại như phát điên mà bật tỉnh rồi liên tục muốn tìm chết, khiến cậu và Hàn Canh chỉ có thể thay phiên nhau trông chừng, một khắc cũng không thể để cô ở một mình.

Vẫn chưa rõ tung tích của anh, lại phải trông chừng Hàn Tư Niệm, lô hàng quan trọng lại đúng lúc này mà xảy ra vấn đề. Vương Nhất Bác cảm thấy đầu mình như sắp nổ tung.

“Chiến ca!”

Vương Nhất Bác nghe Tất Bồi Hâm đi phía sau đột nhiên la lên vui mừng như thể nhặt được vàng, khiến cậu có chút bực dọc, muốn nổi điên. Anh ấy mất tích suốt 2 ngày nay, vui mừng cái gì cơ chứ? Vương Nhất Bác còn chưa kịp mở miệng, đã nghe thấy âm thanh quen thuộc vang lên bên tai.

“Ừ” 

Từ hướng ngược lại, Tiêu Chiến đi về phía Vương Nhất Bác cùng Tất Bồi Hâm, cuối cùng dừng lại trước mặt cậu một khoảng cách khoảng năm ba bước chân, cúi người chào, nói:

“Thiếu gia, nghe nói lô hàng xảy ra chuyện, xin hãy cử tôi đi.”

Vương Nhất Bác nhìn anh đầy thắc mắc, nhưng cậu còn chưa kịp phản ứng thì Tất Bồi Hâm ở bên cạnh đã lên tiếng tán thành với lời đề nghị của anh.

“Đúng rồi, thiếu gia, để Chiến ca đi đợt này là an tâm nhất, lô hàng lần này rất quan trọng, giao cho anh ấy là tốt nhất.” - Tất Bồi Hâm hào hứng nói rồi nhìn qua thiếu gia nhà mình, ngay lập tức bắt gặp biểu tình khiến cậu liền biết bản thân vừa nói sai rồi. Vì vậy, lập tức cúi đầu nhận lỗi. - “Xin lỗi, để tôi đi cũng được, thiếu gia.”

Bên này, Vương Nhất Bác âm trầm nhìn Tiêu Chiến vẫn luôn giữ nguyên tư thế cúi chào, như thể anh đang cố tình tránh đi việc phải chạm mặt cậu vậy. Bầu không khí rõ ràng đang rất bình thường thoáng chốc trở nên căng thẳng, ngột ngạt đến lạ. Tiêu Chiến không nói, Vương Nhất Bác cũng không phản ứng, Tất Bồi Hâm lại càng không dám manh động, chỉ có thể gào khóc trong lòng. Không phải quan hệ hai người vẫn luôn rất tốt sao, tại sao hiện giờ lại khiến người ta khó xử như vậy a? 

“Cậu đi với anh ấy. Sau khi xong việc thì lập tức trở về.” - Vương Nhất Bác sau một hồi im lặng mới chịu lên tiếng. Nhưng lần này lại để người theo hỗ trợ anh, còn đặc biệt căn dặn sau khi xong việc, nhất định phải trở về ngay lập tức. Không phải cậu không tin tưởng vào khả năng của anh, mà là cậu đã cảm nhận được nguy cơ. Nói một cách chính xác hơn, dựa vào biểu hiện lạ thường của anh hiện tại, cậu lo sợ rằng anh sẽ nhân cơ hội lần ra ngoài thực hiện nhiệm vụ này để rời đi. 

Đối với tầm quan trọng của lô hàng này, nếu không vướng bận chuyện của Hàn Tư Niệm, chắc chắn cậu sẽ cùng anh đi nhận lô hàng này, thế nhưng đối với tình trạng hiện giờ, Vương Nhất Bác căn bản không còn sự lựa chọn nào khác. Vì vậy, không ai trong những người dưới trướng khiến cậu thực sự yên tâm ngoài Tiêu Chiến, nhưng điều đó lại khiến cậu càng lo sợ, bất an. Chưa kể chuyện anh mất tích suốt hai ngày qua.

“Vâng, thiếu gia.” - Nhận được mệnh lệnh của chủ nhân, Tiêu Chiến cùng Tất Bồi Hâm đồng loạt cúi đầu nhận lệnh. - “Vậy, chúng tôi xin lui xuống trước chuẩn bị.”

Cả hai toang bỏ đi thì Vương Nhất Bác lại lên tiếng: “Khoan đã, cậu lui xuống trước, anh ở lại, tôi có chuyện muốn nói.”

“Hả? À...vâng.” - Tất Bồi Hâm ngạc nhiên nhưng rồi cũng nhanh chóng hiểu ý của chủ nhân, thức thời liền đi mất. 

Tất Bồi Hâm rời đi, cả hành lang dài chỉ còn bóng dáng của hai người. Sự trầm mặc cùng ngột ngạt giữa cả hai lần nữa kéo đến. 

“Anh đã đi đâu?” - Một câu này của Vương Nhất Bác có đủ ôn nhu cùng quan tâm, lo lắng dành cho người yêu, trực tiếp khiến trái tim Tiêu Chiến như thắt lại. Anh nhíu mày, hai tay khẽ siết chặt, trong đầu không ngừng gào thét, cầu xin Vương Nhất Bác mau dừng lại. Sự ôn nhu này của cậu, đã từng là thứ anh khao khát nhất, mong muốn nhất. Nhưng hiện tại nó chỉ khiến anh sợ hãi cùng tội lỗi.

“...”

Tiêu Chiến cúi đầu im lặng. Anh nên trả lời câu hỏi này thế nào bây giờ? Nói với cậu, anh ở bên mộ trống rỗng của cha và ông ngoại suốt hai ngày nay sao? Nói với cậu, anh muốn rời đi, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn kẻ thù của mình sống nhởn nhơ trong khi những người chết dưới tay hắn, đều là người thân và người có ân với Tiêu gia, hiện tại bọn họ ngay cả một chỗ yên nghỉ cũng không thể có?

Soạt

Vương Nhất Bác tiến tới, hai tay khẽ vươn ra, ôm lấy cả cơ thể anh từ phía sau. 

“Anh không muốn nói cũng không sao, nhưng sau khi xong việc, nhất định phải trở về ngay. Còn nữa, đừng để bị thương. Tôi sẽ chờ.”

Tôi sẽ chờ...

Tôi sẽ chờ...

Tôi sẽ chờ...

“Chiến ca, anh thực sự không sao chứ?”

Âm thanh của Tất Bồi Hâm như tiếng chuông báo thức, kéo thần trí có chút mơ hồ không rõ của anh trở lại với hiện thực. 

“Không sao, có điều… tại sao lại trở lại?”

Tất Bồi Hâm nhìn cánh tay đang dần thấm đẫm máu tươi của anh mà không khỏi rùng mình. Lần này cậu cùng Tiêu Chiến sau khi đến nơi, tình trạng của nhóm được cử đi để nhận lô hàng trước đó còn thê thảm hơn so với tưởng tượng. Không chỉ bị thương hơn nửa quân số, mà số người còn lại cũng chẳng khá khẩm hơn bao nhiêu, toàn bộ súng ống đem theo cũng hoàn toàn hết sạch đạn. Thứ có thể chiến đấu hiện tại, chỉ có thể là dao găm, nhưng dao găm chỉ thích hợp với cận chiến hoặc với số lượng kẻ thù không quá đông. Mà hiện tại quân số lại bị thương hơn phân nửa, nếu bắt buộc phải cận chiến, tỉ lệ thua là 90%, lô hàng cũng chưa lấy được.

Bọn họ thấy quân cứu viện đã tới, liền nhịn không nổi mà thở phào nhẹ nhõm một hơi. Lúc nhìn người dẫn đều quân cứu viện thì lại có thêm một chút tinh thần. Đó là Tiêu Chiến, là thân cận bậc nhất của nhị thiếu gia, cũng là một trong số ít sát thủ giỏi nhất rời khỏi đảo huấn luyện của Vương gia. 

Nơi Tiêu Chiến dẫn quân cứu viện đến, là một khu bất động sản của Vương gia nằm gần khu cảng biển. Quan sát tình hình rồi sắp xếp cho bọn họ nghỉ ngơi và trị thương, Tiêu Chiến cùng Tất Bồi Hâm bắt đầu bàn bạc kế sách tiếp theo. Địa điểm nhận hàng lần này cũng giống như những lần trước, là một nhà kho nằm bên trong khu cảng biển của thành phố Trùng Dương. Địa điểm nhận hàng này của Vương gia nhìn bên ngoài không khác gì so với các kho hàng khác, nên hoàn toàn không gây chú ý cho phía cảnh sát. Dù cảnh sát có chú ý đi nữa, gián điệp của Vương gia bên phía cảnh sát cũng sẽ bí mật can thiệp, cùng với sự sắp xếp của Vương Hoàng, địa điểm nhận hàng này hoàn toàn an toàn trong suốt mấy chục năm qua. Vậy mà không ngờ lần này lại gặp vấn đề khó hiểu như vậy.

Qua lời kể của đám thủ hạ đi trước nhận hàng, nhóm người tấn công họ lần này hành vi cực kỳ khó hiểu. Ban đầu là tập kích trên đường đến kho, nhưng dường như không hoàn toàn muốn đánh đến cùng. Lần thứ hai tấn công, là lúc người của Vương gia đang vận chuyển hàng ra xe. Dù đã nâng cao cảnh giác sau khi bị tập kích nhưng vẫn rất bất lợi, vì vậy cũng chống cự không được bao lâu, chỉ có thể cùng số hàng đã chuyển lên xe rút lui trước. 

Đám người này, là muốn bọn họ không lấy được hàng, tổn thương nhân lực, sau đó phải yêu cầu cứu viện.

Mục đích của đám người lạ mặt kia đã rõ, nhưng hàng vẫn chưa lấy hết, anh căn bản không còn sự lựa chọn nào khác. Vì vậy, sau khi chuẩn bị xong xuôi, anh lập tức đưa người trở lại nhà kho ở bến cảng, sau đó chia thành hai nhóm, một nhóm nhanh chóng di chuyển nốt số hàng còn lại lên xe, do Tất Bồi Hâm dẫn đầu, nhóm còn lại do anh dẫn đầu, đảm bảo công việc phòng thủ xung quanh khu vực lấy hàng.

Quả nhiên, giữa lúc bọn họ đang chuyển hàng, đám người kia lại xuất hiện, ồ ạt tấn công. Nhưng tình thế lần này đã khác. Dưới sự sắp xếp và chỉ huy của Tiêu Chiến, hàng phòng thủ bên ngoài ra tay cực kỳ chuẩn xác, không chút nương tay xử lý gọn từng tên một muốn tấn công vào bên trong. Chỉ trong vòng chưa đầy mười phút hai bên giao chiến, xác người đã nằm đầy xung quanh nhà kho. Thế nhưng đám người kia như thể không biết sợ, không ngừng xông lên, điên cuồng tấn công. 

Tiếng súng không ngừng nối tiếp nhau vang lên, náo loạn cả một khu cảng, rất nhanh thu hút sự chú ý của bên ngoài. 

“Cậu, vào trong đó xem tình hình thế nào rồi.” 

Tiêu Chiến túm lấy một tên cấp dưới, nói hắn mau vào trong xem xét tình hình của Tất Bồi Hâm. Tên kia nhanh chóng gật đầu, vừa xoay người định chạy vào trong thì Tất Bồi Hâm đã chạy ra.

“Anh, đã xong rồi. Tiếp theo thế nào?”

“Bọn tôi mở đường, mau chóng rút lui.” 

“Được.”

Tiêu Chiến thuần thục nghiêng người tránh một dao đâm tới của đối phương, lại tiện tay túm lấy hắn làm bia đỡ, sau đó liên tục nã đạn về phía trước. Đám thủ hạ cùng anh phòng thủ bên ngoài lập tức hiểu ý chỉ huy, bắt đầu cùng nhau mở đường cho xe bên trong chạy ra. Khoảng không phía trước nhà kho nhanh chóng trở nên trống trải, Tất Bồi Hâm nắm chắc thời cơ, ra hiệu cho xe chở hàng chạy ra. Thế nhưng chỉ vừa ra tới cổng nhà kho, âm thanh quen thuộc của xe cảnh sát từ đằng xa đã đập vào tai họ, cả đoàn người đều thầm hô không xong.

Tại sao cảnh sát lại tới, mà còn nhanh như vậy? Không lẽ tên gián điệp kia không can thiệp được và đã bị phát hiện? Tiêu Chiến cắn răng, thầm chửi một tiếng, xử lý xong thêm một tên, anh quay sang hét lớn với Tất Bồi Hâm cũng đang ngồi trên xe.

“Đi nhanh!”

Đoàng

Tiếng hét của Tiêu Chiến cùng âm thanh chói tai của tiếng súng vang lên cùng lúc, thậm chí tiếng súng còn có phần lấn át cả tiếng của anh, khiến Tất Bồi Hâm nhất thời không rõ anh muốn nói gì mà chỉ thấy anh quay người ra sau, giận dữ rút dao găm phóng thẳng vào đối phương. Nhận ra Tất Bồi Hâm còn chưa cho xe chạy ra, anh lần nữa giận dữ mà rống:

“Tại sao còn đứng đó? Mau đi!”

Tiếng gào thét của anh kéo Tất Bồi Hâm trở lại, vội vàng cho xe rời khỏi khu nhà kho. Đã được mở đường sẵn, hai chiếc xe chở số hàng của Vương gia thuận lợi rời khỏi khu bến cảng, thẳng tiến về dinh thự Vương gia. Chiến trường hiện tại, chỉ còn Tiêu Chiến cùng hàng phòng thủ bên ngoài. Bọn họ, cũng chính là những sát thủ giỏi nhất dưới trướng nhị thiếu gia Leon Wang.

Ở gần đó, cách đám người của Tiêu Chiến chỉ khoảng chục mét, một chiếc xe màu đen huyền chầm chậm dừng lại. Cửa xe mở ra, một gã đàn ông đã lớn tuổi, một tay chống gậy bước xuống xe, hướng ánh nhìn sang khu ồn ào bên kia. 

“Là hắn?”

“Vâng, chính là hắn.”

Sau khi nhận được câu khẳng định của tên thủ hạ, lão nhếch mép cười hài lòng. Tốn bao công sức, cuối cùng cũng đạt được mục đích. Hừ, quả nhiên là cháu trai của ông giỏi nhất. 

“Lão gia” 

Người vừa xuống xe, chính là ông ngoại của Vương Thiệu Huy - Tống Nhạn, cũng chính là kẻ trước đó đã đến Vương gia làm ồn ào một trận. Tống Nhạn buông cây gậy vẫn luôn chống sang một bên, nhận lấy từ tên thủ hạ vừa rồi một khẩu RPG7, thuần thục căn chỉnh súng, nòng súng hướng thẳng về phía đám người Tiêu Chiến.

“Hà..hà...hà...Mày đây rồi.” - Tống Nhạn cười khà khà phấn khích sau khi con mồi đã hoàn toàn nằm trước họng súng của gã mà không hề hay biết. - “Tiêu Chiến, có trách thì trách là do mày ngu ngốc, chọn sai chủ. Hà...hà…”

Lời vừa dứt, tay lão liền bóp cò súng. Bên này cũng vừa đúng lúc Tiêu Chiến xoay người lại. Trong nháy mắt, anh lại cảm thấy Vương Nhất Bác đang ôm lấy mình từ phía sau, hai tay cậu siết chặt, âm thanh trầm thấp nhưng đầy ôn nhu của cậu vang lên bên tai.

Tôi sẽ chờ...

"Chiến ca, nguy hiểm!"

Hết chương 37


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

[FANFIC BJYX] THAT'S RIGHT, WE ARE A COUPLE - CHƯƠNG 29

Tác giả: Wonnie “Làm sao đây?” - Đại Dương hoảng sợ, nhanh chóng thụt lùi về ngay bên xe. Hiện tại xe bọn họ một chiếc thì hư, chiếc còn lại...