[FANFIC BJYX] CUỒNG NGƯỠNG - CHƯƠNG 38

Tiếng nổ lớn vang lên cực kỳ chói tai, cả khu bến cảng trong chốc mắt trở nên hỗn loạn, huyên náo. Nhà kho của Vương gia do chịu ảnh hưởng từ sức công phá kinh người vừa rồi của đầu đạn, đã bắt đầu bén lửa, thậm chí có chỗ còn móp vô từng lỗ lớn. Phía trước nhà kho, lửa cháy càng lúc càng to, xác người nằm la liệt khắp nơi, kẻ may mắn không chết thì cũng bị phỏng khắp người, nằm ôm vết thương kêu gào đau đớn. 

Tống Nhạn vội vàng đi tới, dáo dác tìm kiếm xung quanh. Lão nhìn quanh một hồi, không thấy xác của Tiêu Chiến nên đâm ra nổi giận, quát tên thủ hạ mau chóng tìm cái xác. Cháu trai đã dặn rất kỹ, nhất định phải tận mắt thấy xác hắn thì mới chắc chắn được. 

“Lão gia, tìm không thấy.” - Tên thủ hạ chạy tới báo cáo, trên mặt không dấu được nét lo lắng. Tiếng xe cảnh sát càng lúc càng to càng gần, hiện tại nếu không đi, chắc chắn sẽ phải bóc lịch cả đời. - “Lão gia, hay là chúng ta tìm sau đi. Cảnh sát sắp tới đây rồi.”

“CÂM MIỆNG!” - Tống Nhạn nghe tên thủ hạ nói vậy, hai mắt bắt đầu đỏ ngầu quát. Lão bực tức dùng sức giơ chân đá tên thủ hạ của mình, sau đó khập khiễng đá từng cái xác một. Nhất định phải tìm cho ra cái xác. Tại sao lão phải sợ lũ cớm quèn đó? Vương Hoàng còn phải nể lão, sao lão phải sợ lũ cớm đó? Lão mà xảy ra chuyện, Vương Hoàng còn không cuống quýt cứu lão sao?

“Lão gia!”

Tên thủ hạ bất ngờ ăn một đá, hắn chật vật đứng lên, hết nhìn lão gia của mình đang chật vật xem từng cái xác một rồi lại nhìn về hướng tiếng của xe cảnh sát. Hắn mặc dù làm việc cho Tống gia đã lâu, nhưng hiện tại Tống gia đã mục nát đến không thể cứu vãn nữa rồi. Hơn một năm nay, dấu hiệu của bệnh tật càng ngày càng hiện rõ trên cơ thể Tống Nhạn. Lão ta nhớ trước quên sau, nổi nóng vô cớ, thời gian nằm trên giường bệnh xem chừng còn nhiều hơn thời gian lão xử lý công việc. Mà Tống gia thì còn công việc gì cho lão xử lý? 

Tống Nhạn không có con trai, chỉ có duy nhất đứa cháu trai Vương Thiệu Huy. Vì vậy, mọi hi vọng của lão đều dồn vào trên người đứa cháu trai này. Hai tuần trước, Vương Thiệu Huy tới tìm lão, nói cần lão giúp đỡ, chỉ cần kế hoạch lần này thành công, Tống gia sẽ lại chấn hưng, mà đối thủ tranh giành Vương gia với hắn cũng không còn. Tống Nhạn nghe cháu trai yêu quý nói vậy liền vô cùng vui mừng, nhanh chóng giúp cháu trai thực hiện kế hoạch. 

“Lão gia, xin ngài bảo trọng, tôi đi trước! Ngài không còn gì để mất, nhưng tôi thì còn vợ con. Sau này nhất định sẽ tạ lỗi với ngài!” - Sau vài giây chần chừ, tên thủ hạ duy nhất của Tống Nhạn cũng đưa ra quyết định bỏ đi. Hắn vẫn chưa muốn chết.

Tống Nhạn ở bên trong nghe tên thủ hạ của mình nói từ biệt, liền tức giận gào lên: “Được, được, uổng công Tống gia ta nuôi ngươi. Thứ vô dụng! Vô dụng!”

Gào thét khản cổ một hồi, Tống Nhạn cuối cùng cũng cảm nhận được sức nóng của lửa ngày càng lớn, mà thứ lão muốn tìm, vẫn chưa tìm được. Nhưng quả thật lão cũng không còn cách nào khác, không tìm thấy xác, chỉ có một khả năng, Tiêu Chiến vẫn còn sống. Hiện tại có ở lại tìm cũng không ích gì, chi bằng trở về, báo cho cháu trai biết để thay đổi kế hoạch vẫn hơn. Tống Nhạn bực tức đá vào một cái xác gần mình rồi khập khiễng  xoay người bỏ đi.

Tống Nhạn vừa rời đi, phía cảnh sát cũng vừa tới. 

“Phong tỏa toàn bộ khu vực này.” 

“Dạ” 

Từ trên xe bước xuống là một thân ảnh không quá cao lớn, chỉ ước chừng khoảng 1m8  nhưng thân hình vạm vỡ, săn chắc, cơ bắp cuồn cuộn ẩn sau lớp áo, ngũ quan không giấu được sự cuốn hút cùng nét từng trải, khí chất bức người của y khiến người ta không thể không đề phòng. Dù hiện tại y không mặc quân phục nhưng với thái độ của các viên cảnh sát khác, có thể đoán chắc thân phận của y là không hề tầm thường. Y quét mắt một vòng rồi ra lệnh cho cấp dưới phong tỏa hiện trường, thu thập thông tin để tiến hành điều tra, còn bản thân lại rảo một vòng quanh khu vực xung quanh. Đến một vị trí nằm ở góc khuất so với hiện trường, y dừng lại, bấm điện thoại thực hiện cuộc gọi. Trước mặt y, là một vũng máu nhỏ, sau đó là từng giọt một kéo dài về phía trước.

“Lucas, tôi đây.”

“Ừ, có lẽ chưa đi xa, tôi sẽ bí mật đuổi theo, cậu tới xử lý chỗ này giúp tôi. Tìm được tôi sẽ gọi.”

Cúp điện thoại, y lẳng lặng đi theo vết máu kéo dài. Càng đi, hai hàng lông mày của y lại càng nhíu chặt. Y đã đi được một lúc, nhưng vết máu có vẻ như không có dấu hiệu bớt đi, không lẽ người đó không biết bản thân đang bị thương?

Đúng lúc này, y lại nghe thấy vài âm thanh cách đó không xa. Nâng cao cảnh giác, y lặng lẽ rút súng, tiến tới từng bước đầy cẩn trọng.

“Chiến ca, anh thực sự không sao chứ?” - Tất Bồi Hâm một tay đỡ anh, một tay cảnh giác cầm súng đã nạp đầy đạn.

“Ừm…không sao.” - Tiêu Chiến dùng tay bịt miệng vết thương lại nhằm ngăn mất máu nhiều hơn. Lúc nãy vẫn luôn tập trung chém giết, cử động quá nhiều nên vết thương không ngừng rách lớn, máu chảy ướt cả một tay áo.

“Nhưng máu chảy nhiều quá!” - Nghĩ lại lúc nãy, nếu cậu chỉ đến chậm một chút nữa thôi, có lẽ người bên cạnh hiện tại cũng đã trở thành một trong những cái xác trong lửa kia rồi. Nếu chuyện đó xảy ra, hậu quả thế nào không cần biết, nhưng kẻ chủ mưu nhất định sẽ bị thiếu gia chôn cùng, mà kẻ tiếp theo, chính là cậu. Nhưng nghĩ cũng lạ, đây là lần đầu tiên cậu thấy Tiêu Chiến phản ứng chậm đến vậy.

“Không sao, có điều… tại sao lại quay trở lại?” 

“Em vừa cho xe ra khỏi bến cảng thì gặp bọn Phồn Tinh và Quách Thừa nên giao lại cho hai đứa nó, sau đó quay lại đây.” 

Biết được lô hàng đã an toàn, lúc này anh mới có thể thực sự thở phào. Chuyện lần này có quá nhiều nghi vấn, nhất định phải điều tra rõ ràng. Anh có linh cảm, chỉ cần giải quyết rõ chuyện lần này, có lẽ sẽ diệt trừ được cái tên Vương Thiệu Huy kia.

“Sắp tới rồi, phía trước có xe đang đợi sẵn, chúng ta…” - Tất Bồi Hâm quay sang, muốn nói chúng ta nên nhanh lên một chút nhưng lại bắt gặp thần sắc lạnh như băng của Tiêu Chiến. - “Chiến ca, có chuyện gì vậy?”

“Suỵt”

Tiêu Chiến chỉ đưa tay, ra hiệu cho Tất Bồi Hâm yên lặng, ánh mắt không ngừng dò xét xung quanh. Cậu ngay lập tức hiểu ý, nâng cao cảnh giác.

Không gian xung quanh bỗng chốc chỉ còn tiếng sóng biển vỗ ào ạt cùng màn đêm đen khịt. Dần dần, bên tai họ lại vang lên âm thanh vật gì đó bị kéo lê dưới đất cùng tiếng bước chân. Hai loạt âm thanh này càng lúc càng gần càng to, rõ ràng người này đang tiến về phía họ. Đột nhiên, hai loạt âm thanh này bất ngờ dừng lại, biến mất, không gian xung quanh phút chốc lại trở nên yên tĩnh như lúc đầu.

“Hà...hà...hà… Không sai mà, không sai mà.” 

Tiếng cười đầy đê tiện vang lên, từ trong bóng tối, Tống Nhạn cùng khẩu RPG 7 bị lão ta kéo lê theo dần lộ diện.

Tiêu Chiến cùng Tất Bồi Hâm đồng loạt chĩa súng về hướng lão ta, nhưng cả hai lại có chút chần chừ khó nói. Ai mà không biết, lão già đứng trước mặt họ, chính là cha vợ của Vương Hoàng. 

Mặc dù giữa hai người họ hay Vương Nhất Bác đều không quan tâm hoặc không có bất kỳ quan hệ nào, giết lão ta cũng không thành vấn đề, nhưng phía Tống Nhạn thì lại khác. Không nói đến chuyện lão là cha vợ của Vương Hoàng, lão cũng là gia chủ của một gia tộc lớn. Dù rằng hiện tại nó đang thối nát đến mức không thể thối nát hơn nữa, nhưng thuộc hạ của con trai giết cha vợ, mọi trách nhiệm sẽ dồn lên Vương Nhất Bác. Vương Thiệu Huy cũng sẽ không buông bỏ cơ hội này mà trở mình. Đến lúc đó, Vương Hoàng dù có muốn che giấu, cũng khó mà ăn nói với các trưởng bối.

“Tống lão gia, hân hạnh.”

“Tốt, rất biết điều. Chẳng bù cho thằng khốn kia.” - Tống Nhạn do tuổi đã cao, một mình kéo lê theo khẩu súng nặng như vậy, khiến lão không thể che giấu nổi sự chật vật. 

Nghe hai từ “thằng khốn” từ trong miệng Tống Nhạn, Tiêu Chiến cùng Tất Bồi Hâm nhịn không nổi mà nhăn mày nhưng lại không thể một nhát giết chết lão ta.

“Tống lão gia không phải nên ở Tống gia sao, vì cớ gì hôm nay lại chạy đến đây? Lại còn, đơn phương một thân một mình như thế này?” - Nhìn khẩu súng trong tay lão, người bắn phát đạn gây vụ nổ ban nãy, chắc chắn là Tống Nhạn. Mà tại sao Tống Nhạn lại đúng lúc này mà xuất hiện tại nơi giao dịch của Vương gia, hay chuyện có người cố ý gây hấn với Vương gia, có lẽ không cần nói, kẻ đứng sau là ai đã rõ mồn một. Thế nhưng vẫn cần có chứng cứ.

Nói đến chuyện vì sao lão một thân một mình, Tống Nhạn lại bực tức: “Hừ, lũ vô dụng, ăn hại! Bất quá, có những người biết điều như hai đứa bây theo bồi, ta cũng thỏa mãn rồi. Hahaha…Ngoan ngoãn một tí, ta không còn đủ sức cho lần bắn tiếp theo đâu. Hahaha...”

Vừa nói, lão vừa thực hiện một loạt động tác ngắm bắn. Tất cả diễn ra trong vài ba giây ngắn ngủi nhưng Tiêu Chiến cùng Tất Bồi Hâm vẫn phản ứng kịp, nhanh chóng tung người nhảy sang hai bên. “Ầm” một tiếng, khung cảnh trước mắt Tống Nhạn chốc lát trở nên chói lòa. Lão nhanh chóng cảm nhận được sức nóng từ vụ nổ, cả cơ thể già cả cũng không chịu nổi mà bị hất văng về phía sau. Thùng container phía sau do phải hứng chịu công kích quá lớn, bị thủng một lỗ lớn, các thùng cạnh đó cũng móp méo, biến dạng, các mảnh vụn văng tứ tung, khói lửa bắt đầu bốc lên ngùn ngụt. 

Dù đã chủ động bay người né tránh nhưng do khoảng cách khá gần cộng thêm sức công phá lớn khiến cả hai vẫn bị đẩy đi thêm một đoạn, thậm chí còn bị vài mảnh vụn từ vỏ thùng ghim trúng. 

Tống Nhạn bị hất ra sau, cơ thể vô cùng ê ẩm nhưng lão vẫn cắn răng lê thân mình ngồi dậy, muốn xác nhận xem mình có bắn trúng mục tiêu hay không. Căng mắt ra nhìn xung quanh một hồi, chợt lão như phát khùng khi nhìn thấy thân ảnh Tiêu Chiến cũng đang chật vật ở một góc mà rút từ trong túi áo ra một con dao nhỏ, xông về phía anh. 

Anh còn chưa hết choáng váng đã phải đối phó với một Tống Nhạn điên cuồng dùng dao găm tấn công vào con mồi. 

Bên này, Tất Bồi Hâm cũng không khá khẩm hơn bao nhiêu. Tất Bồi Hâm qua ngọn lửa nhìn sang bên kia, lúc thấy rõ Tiêu Chiến đang vật lộn để né từng mũi dao tấn công của lão già Tống Nhạn, cậu nhịn không nổi mà chửi thề một tiếng. Chỉ trong vòng chưa đầy một ngày, cậu và Tiêu Chiến đều suýt chết hai lần, lại còn do cùng một người, có thể nhịn nữa được sao? Đúng lúc cậu tính xông qua, lại nghe thấy Tiêu Chiến hét lên:

“Đừng qua đây! Đi lấy xe tới đây!”

“Nhưng mà anh đang bị thương!” 

“Này, cậu cũng coi thường tôi quá rồi.” 

Tất Bồi Hâm muốn nói nữa, nhưng lại nhìn tình hình bên kia. Rõ ràng Tiêu Chiến dư sức đối phó với lão già điên đó, cũng chợt nhớ ra, Tiêu Chiến là ai cơ chứ? Một trong những sát thủ giỏi nhất của bọn họ! Một lão già sao có thể làm khó anh? Vì vậy, lúc này cậu mới yên tâm mà xoay người chạy đi, trước khi rời đi còn hét lớn:

“Chiến ca, anh cố cầm cự một chút!”

Tất Bồi Hâm vừa đi, bên này Tống Nhạn sau hồi vẫn chưa đâm trúng Tiêu Chiến phát nào lại nổi điên, càng mất kiểm soát hơn, đâm về phía anh loạn xạ. Từ đầu đến giờ, Tiêu Chiến chỉ né tránh đòn tấn công từ phía Tống Nhạn chứ chưa hề ra đòn tấn công nào. Lão ta dù gì cũng là người già, lại còn là gia chủ, hơn nữa, anh muốn đưa lão ta về để đối chất, làm rõ chuyện lô hàng. 

“Ah…” 

“Hahahaha… Đi chết đi! Đứa nào cũng đừng hòng cản đường cháu ta!”

Bất ngờ tung một đấm trúng mặt Tiêu Chiến, Tống Nhạn sảng khoái cười to, tinh thần như thể được lên dây cót, cả cơ thể cũng như được tiếp thêm sức lực, một tay cầm dao, một tay đấm tới, càng lúc càng hăng. Một đấm từ Tống Nhạn khiến Tiêu Chiến bắt đầu choáng váng, việc đối phó với lão ta từ dễ dàng chuyển sang có chút khó khăn, chật vật. Anh đã quên mất mình đang bị thương, máu vẫn luôn không ngừng chảy. 

Hai người vật lộn không được bao lâu, mặt đất xung quanh vốn dĩ sạch sẽ nay đã đầy những giọt máu rơi tí tách từ vết thương của anh. Chuyển động càng nhiều, máu lại càng chảy nhiều hơn. Mất máu khiến động tác của anh dần chậm đi thấy rõ, đến cuối cùng lại ăn thêm một đấm từ Tống Nhạn, sau đó ngã phịch cả thân người xuống, phía sau vừa vặn là biển đen mù mịt, sóng vỗ so với lúc nãy càng lúc càng to, dữ dội hơn.

Tống Nhạn nắm lấy thời cơ, nhanh tay xé phăng chiếc áo đang mặc trên người, để lộ ra một bảng điện tử đếm ngược được nối liền cùng trái bom đeo trên người. Sau đó lại nhoài người tới, vươn tay bóp cổ Tiêu Chiến. 

“Ư” - Theo phản xạ, hai tay Tiêu Chiến ngay lập tức giữ lấy hai tay đang bóp cổ mình. Anh vốn muốn dùng sức để vật ngã Tống Nhạn, đúng lúc đó mới chợt nhận thấy trái bom đeo trên người lão, cả cơ thể lập tức đình chỉ mọi động tác, lại thầm mắng trong lòng một tiếng.

Loại bom mà Tống Nhạn đang đeo bên người, là một trong những loại khó gỡ nhất, hơn nữa, chỉ cần một tác động vừa đủ mạnh, dù đồng hồ chưa đếm ngược về 0, nó vẫn có thể kích nổ như thường. Lực công kích không quá lớn, nhưng với khoảng cách giữa anh và Tống Nhạn như hiện tại, vừa đủ để khiến cả hai cùng tan xác trong nháy mắt. 

Hai tay anh đang giữ lấy hai tay của Tống Nhạn lại càng ra sức hơn nữa. Hiện tại có lẽ chỉ có thể chờ Tất Bồi Hâm trở lại tiếp ứng, nhưng đồng hồ đếm ngược lại chỉ còn không đầy hai phút đồng hồ. Tiêu Chiến há miệng bắt đầu thở dốc đầy khó khăn. Một bên tay của anh đang bị thương, sớm đã không còn nhiều sức lực để cầm cự được lâu. Bên tai hiện tại cũng chỉ còn từng tiếng “Bíp, bíp” của đồng hồ đếm ngược xen lẫn tiếng cười thỏa mãn, thích thú của Tống Nhạn.

“Mày đã thoát chết hai lần rồi, ta không tin mày thực sự có thể thoát thêm lần này.” - Nhìn gương mặt cùng hô hấp ngày càng khó khăn của Tiêu Chiến, Tống Nhạn càng hưng phấn. Dù gì lão cũng tới tuổi rồi, không sớm hay muộn cũng sẽ về chầu trời, đi trước một chút cũng không sao, miễn có thể giúp ích được cho cháu trai mình là lão mãn nguyện rồi. Lão chỉ tiếc duy nhất một điều là vẫn chưa kịp nói lời chào vĩnh biệt cùng cháu trai, căn dặn nó nhất định phải trả thù cho mẹ nó. - “Cháu của ta, chỉ tiếc ta chưa kịp chào nó một tiếng. Nhưng thôi, không nên dây dưa nữa. Hà...hà...hà...Mày sẵn sàng chưa? Sẵn sàng để bị nổ thành trăm mảnh?”

Cùng với tiếng cười của Tống Nhạn, âm thanh từ đồng hồ đếm ngược đã bắt đầu nhanh hơn, số đếm trên màn hình bắt đầu đếm ngược những giây cuối cùng.

“Nào, đi với ta!” 

“Không, kẻ phải chết, chỉ có một mình ông thôi.”

Trái với tình hình đánh nhau đến ngươi sống ta chết ở khu bến cảng, không khí tại dinh thự của Vương gia lúc này khá yên bình. Ngay cả Hàn Tư Niệm, người trước đó vừa chịu cú đả kích không nhỏ cũng đã dần bình tĩnh trở lại, chứ không thường xuyên nằm mơ thấy cơn ác mộng về đêm đó rồi thức giấc, la hét ầm ĩ nữa.

Vương Nhất Bác sau khi nhận báo cáo về tình hình lô hàng đã an toàn cũng tạm yên tâm, trong đầu lại bắt đầu suy nghĩ về bước tiếp theo trong kế hoạch. Trước khi anh trở về, có lẽ cậu sẽ giải quyết một vài vấn đề với Vương Hoàng trước, sau đó, cùng anh nói rõ tâm tư suốt 7 năm qua của mình. Mặc dù lần trước cậu đã nói một lần, nhưng con người ngốc nghếch đó lại ngủ mất. 

Kể từ khi Hàn Tư Niệm xảy ra chuyện, cậu biết anh đã chịu rất nhiều áp lực, bởi vì ngay cả chính cậu, cũng thấy cực kỳ khó thở trong khoảng thời gian này. Thế nhưng, Vương Nhất Bác hiểu rõ lòng mình hơn ai hết, cậu cũng sẽ không tiếp tục lợi dụng cô gái đáng thương đó nữa. Hàn Tư Niệm xứng đáng gặp một người khác tốt hơn cậu, người mà có thể chăm sóc cô, bảo bọc cô, và trên hết, người đó có thể yêu thương cô thật lòng. Trước khi người đó xuất hiện, cậu nhất định sẽ chăm sóc cho Hàn Tư Niệm thật tốt, không để bất cứ ai dám bàn tán về chuyện kia, nhưng với cương vị là một người em, một người bạn. Mà chuyện đó, cậu cũng sẽ cho người điều tra thật rõ ràng.

Vương Nhất Bác bước đi trên hành lang vắng vẻ, cuối cùng dừng lại trước cửa thư phòng của Vương Hoàng. Đưa tay gõ cửa hai tiếng, sau đó cũng không đợi Vương Hoàng cho phép, liền tự động mở cửa bước vào.

Thư phòng của Vương Hoàng hiện khá tối, dù là ban ngày nhưng chỉ mở một bên rèm cửa sổ, còn Vương Hoàng đang ngồi ghế, một tay cầm điếu thuốc, một tay lật từng trang sổ sách. Cậu không rõ Vương Hoàng đang xem gì, nhưng cũng không quan tâm mà bước đến ngồi xuống ở ghế sô pha.

“Con cũng quá tự tiện rồi.” - Vương Hoàng lúc này mới lên tiếng, khép lại cuốn sổ rồi để nó trên bàn, với lấy cây gậy rồi đi tới ngồi đối diện với Vương Nhất Bác. 

Kể từ sau lần đổ bệnh trước, sức khỏe của ông quả thực đã suy yếu rất nhiều. Chính vì vậy, có nhiều chuyện muốn đích thân chỉ huy nhưng sức khỏe lại không cho phép, chỉ có thể giao lại cho hai đứa con trai. Mà năng lực của Vương Thiệu Huy và Vương Nhất Bác, cũng vì vậy mà ngày càng bộc lộ rõ hơn. Vương Thiệu Huy đứng trước Vương Nhất Bác, có bao nhiêu thua kém đều dần dần lộ rõ nhưng một trong những điều khiến ông khó chịu nhất, đó là chuyện Vương Nhất Bác đã tận dụng rất tốt khoảng thời gian này để bành trướng thế lực, còn Vương Thiệu Huy thì ngày càng không có chỗ đứng. Chuyện này, dù cho ông biết rất rõ nhưng lại không cách nào ngăn cản nó xảy ra.

“Vậy sao? Vậy thì… con xin lỗi. Nhưng cũng mong cha đừng vì vậy mà từ chối lời đề nghị sau đây của con.”

“Con lại muốn thương lượng với ta? Lần trước chẳng lẽ chưa đủ sao?” - Vương Hoàng không giấu nổi bực tức trong lòng. Ngay lập tức, trong đầu ông hiện lên suy nghĩ, chính Tiêu Chiến đã xúi giục đứa con này của ông tiếp tục làm ra chuyện đối nghịch với anh trai nó. - “Đừng nghĩ rằng lần trước ta nhân nhượng với con thì con có thể lấn tới.”

“Không”

“Cái gì?”

“Lần này con tới gặp cha, không phải để thương lượng, mà là con tới để nói cho cha một lời đề nghị. Và con mong cha sẽ đồng ý với lời đề nghị lần này của con.”

Vương Hoàng nghe xong một lời này của con trai, ông nhất thời cứng họng, nhìn chằm chằm vào Vương Nhất Bác đang ngồi trước mặt. Một lát sau, ông lại bật cười đầy trào phúng.

“Ha...con nghĩ, con là ai? Trong tay chỉ mới có một chút quyền lực mà đã dám ngồi đây đòi ta chấp nhận đề nghị của con? Có phải con đã quá ảo tưởng rồi không?”

Trước thái độ thể hiện rõ sự khinh thường của người cha mình, Vương Nhất Bác đã quá quen và cũng đã sớm chai lì, thậm chí từ bỏ hy vọng từ người cha này. Cuộc đời này của cậu, chỉ cần một người ủng hộ mình là đủ. 

“Con là ai? Con… là người nắm giữa một vài bí mật mà trước đây cha làm với Tiêu gia, hay tỷ như, bí mật của cha mà năm đó Tiêu gia đã nắm giữ vậy.” - Vương Nhất Bác nhìn ánh mắt từ khinh thường, đầy trào phúng của Vương Hoàng chuyển dần sang mở lớn đầy kinh ngạc.

“Mày!” - Vương Hoàng như thể bị người khác nắm đuôi, bực tức đứng bật dậy, không biết từ đâu rút ra một khẩu súng lục, chĩa thẳng vào chính đứa con trai thứ hai của mình. - “Mày đã biết những gì? Ai nói cho mày biết?”

“Cha bình tĩnh, thành thật mà nói, con biết những chuyện đó, hiện tại cũng không có ích gì. Nhưng mà, con nghĩ là chắc mẹ vẫn chưa biết chuyện năm đó cha giết tình địch của mình như thế nào đâu nhỉ?”

“Tình địch”, hai chữ này như những chiếc gai nhọn, đâm vào từng nơi trí mạng của ông. Ngứa mắt đến cực điểm. Tiêu Nhạc Huân...Trước kia cũng vậy, hiện tại cũng vậy, dù kẻ đó sống hay chết, hắn vẫn luôn có một vị trí trong tim Tiêu Thịnh Hàm, là người đàn ông bà yêu nhất. Mà Vương Hoàng ông, lúc nào cũng thua hắn. Thậm chí, ngay cả khi kẻ đó đã chết hơn hai mươi năm, Tiêu Thịnh Hàm vẫn nhớ mãi không quên, mà con trai của gã, lại ngày ngày lượn lờ xuất hiện trước ông.

Bất kỳ vấn đề nào Vương Hoàng cũng có thể xử lý một cách ổn thỏa, chỉ trừ vấn đề liên quan đến Tiêu Thịnh Hàm.

“Mày muốn gì?”

Vương Nhất Bác thấy Vương Hoàng quả nhiên chịu thỏa hiệp, mỉm cười nói ra điều kiện của mình: “Con chỉ muốn, cha nhường lại cho con một nửa quyền quản lý Vương gia.”

“Cái gì?” - Vương Hoàng cau mày. Quyền quản lý Vương gia, dù chỉ là một nửa, nhưng nếu thực sự trao cho nó một nửa quyền quản lý Vương gia, vậy chẳng khác gì một tay đưa Vương gia cho nó. Đã vậy, nó cũng như là một gia chủ thứ hai của Vương gia. Điều đó đồng nghĩa với việc, từ nay về sau, ông không thể toàn quyền kiểm soát Vương gia được nữa. - “Ảo tưởng! Tại sao ta phải giao Vương gia cho mày?”

“Vậy cha nghĩ, Vương Thiệu Huy đủ sức gánh vác Vương gia sao? Hơn nữa, con chỉ muốn một nửa quyền kiểm soát Vương gia thôi, cha vẫn là gia chủ như trước đây.”

Vương Hoàng cứng họng, Vương Nhất Bác nói đúng. Từ lâu ông đã biết, Vương Thiệu Huy không đủ năng lực để thừa kế vị trí gia chủ của ông, nhưng thực sự ông không thể giao Vương gia cho đứa con thứ hai này được. Nó chỉ nắm một nửa quyền, còn ông vẫn là gia chủ như trước đây? Lừa ai chứ?

“Nếu cha không đồng ý, thì con chỉ đành nói cho mẹ biết chuyện năm xưa.” 

Nói rồi toang muốn đứng lên rời đi. Vương Hoàng hai tay nhịn không nổi mà siết chặt. Cuối cùng, vào khoảnh khắc Vương Nhất Bác vừa chạm tay vào nắm cửa, ông mới lên tiếng:

“Được, nhưng mày cũng phải đảm bảo, mày tuyệt đối không được đụng đến anh trai mày.”

“Chỉ cần anh ta không quá đáng.” - Vương Nhất Bác mở cửa. Cậu không đụng đến, nhưng nếu là người của cậu thì khác.

Vương Nhất Bác đi rồi, Vương Hoàng vẫn ngồi bất động một chỗ, trong lòng không ngừng tính toán. Một lúc sau, tay ông mới khẽ động, nhấc điện thoại lên, bấm dãy số mà hơn một năm nay gần như không gọi đến.

“Lão Hàn, tối nay đến gặp tôi.”

Hết chương 38


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

[FANFIC BJYX] THAT'S RIGHT, WE ARE A COUPLE - CHƯƠNG 29

Tác giả: Wonnie “Làm sao đây?” - Đại Dương hoảng sợ, nhanh chóng thụt lùi về ngay bên xe. Hiện tại xe bọn họ một chiếc thì hư, chiếc còn lại...