[FANFIC BJYX] ONE MORE TIME - CHƯƠNG 20

P/s: Mọi người đi qua cho bọn mình 1 cái like hoặc để lại cmt để có động lực nhé. Mỗi lần đăng chương mới đều hóng cmt mà chẳng thấy đâu. Tác giả tổn thương rồi 😢😢😢


Tác giả: Tịnh Kỳ - Beta: Wonnie


Vương Nhất Bác huyết mạch đã sôi trào, dục vọng suốt năm năm tắt ngấm bỗng chốc bùng lên mạnh mẽ. Hỏa nhiệt từ bộ phận nhạy cảm truyền đến rất nhanh đã khiến toàn thân cậu bứt rứt không ngừng, lại thêm hành động chống đối của người dưới thân. Nói là chống đối nhưng thực tế lại yếu ớt như mèo con làm nũng, móng vuốt bé nhỏ từng chút bấu lên da thịt, cào sâu trái tim cậu.


Phía dưới, Mặc Nhiễm bị hôn đến đầu óc quay cuồng, tâm trí kêu gào phản kháng nhưng cơ thể lại không cách nào chống đối sức mạnh của người phía trên. Vương Nhất Bác luồn chiếc lưỡi nham nhám vào khuôn miệng ngọt ngào của anh, khuấy đảo khắp nơi. Thậm chí Mặc Nhiễm lúc này còn buông xuôi để cho cậu tóm lấy chiếc lưỡi rụt rè mà quấn lấy, tạo nên vũ điệu của hai người.


Cả hai hôn nhau đến ngây ngất, nụ hôn sau chỉ có đắm chìm hơn, mãnh liệt hơn. Gương mặt vì thiếu dưỡng khí cộng thêm máu nóng không ngừng chạy khắp nơi trong đại não khiến nó  đỏ như hung lửa. Giây phút này đây, nếu có thể bị dư vị ngọt ngào của anh hút sạch khí quản, cậu cũng cam tâm.


Vương Nhất Bác lần nữa nhìn xuống người dưới thân, trước mắt thực sự là ảo mộng quá tuyệt vời. Tiêu Chiến vẫn như ngày nào nằm trong lòng cậu, nét tuấn mỹ ma mị lại phảng phất đỏ hồng e thẹn, mắt phượng rũ long lanh ái dục khiến hồn phách cậu như lạc đến thiên đường. 


“Anh…”


“Ưm ~”


Đáp lại một tiếng nỉ non của cậu, Mặc Nhiễm chỉ mơ màng “ưm” một tiếng. Chỉ là một tiếng nhỏ thôi nhưng nó lại như công tắc mở khóa cho con quái vật đang kêu gào đòi tự do phía dưới. Vương Nhất Bác lần thứ hai vùi đầu vào cổ anh, vừa gấp rút vừa mãnh liệt đặt xuống chiếc cổ thanh mảnh những nụ hôn, những cái mút sâu. Cần cổ trắng của anh cũng vì vậy mà rất nhanh xuất hiện những vết bầm tím đến ứ máu chất chồng. 


Thế nhưng lần này tuyệt không chỉ dừng lại ở những cái mút đơn giản nơi cổ. Hai bàn tay to từ lúc nào đã đặt ở cổ áo anh, giật nhẹ một cái đã khiến hàng cúc văng tứ tung. Không còn thứ cản trở, bàn tay Vương Nhất Bác nhanh chóng lột phăng áo xuống để lộ ra bờ vai cùng khuôn ngực trắng. Cậu ngay lập tức cúi đầu, cẩn thận chăm sóc một bên, đương nhiên không quên chăm sóc bên còn lại bằng bàn tay nóng bỏng của mình.

 

“A~..”


Vương Nhất Bác làm rất say mê, chẳng mấy chốc hai đầu ti đã đỏ ửng lên vì bị dày vò liên tục. Mà chủ nhân của chúng cũng không khá hơn là bao, khi mà mỗi nơi mà bờ môi cậu đi qua, da thịt anh liền cảm giác đau nhói xen lẫn khoái cảm không nói thành lời.  


Thần trí Mặc Nhiễm mơ hồ trong những cảm xúc lạ lẫm, bên tai đã nghe “Xoẹt” một tiếng, phía dưới thân nhanh chóng cảm nhận được cái lạnh đang ùa đến khiến anh không khỏi la lên hoảng sợ.


“Á...Đừng...Khoan~”


Chiếc quần dài dứt khoát tụt khỏi người, anh bị cậu bế xốc dậy chuyển thành thư thế ngồi trên đùi. Vương Nhất Bác lại dùng miệng ngậm chặt đầu ti anh, chiếc lưỡi nhám không ngừng khiêu khích, đẩy qua lại sau đó trực tiếp mút chặt, như là có thể mút ra được chất lỏng ngọt ngào nào đó. Bên dưới đôi bàn tay to lại nhắm đến cặp mông tròn vểnh của anh mà hành hạ, nhào nặn đến mức sưng đỏ. 


Nỗi kinh sợ của Mặc Nhiễm không dừng lại ở đó. Anh không chỉ cảm nhận được cái lạnh mà còn cảm nhận được con quái vật cương cứng của Vương Nhất Bác. Cách lớp vải mà Mặc Nhiễm vẫn cảm nhận rõ ràng con quái vật đó không ngừng co giật, gần như muốn phá tan xiềng xích thoát ra ngoài.


Mặc Nhiễm bắt đầu đổ mồ hôi lạnh rồi liều mạng phản kháng. Anh bỗng nhiên sợ hãi những thứ đang diễn ra, cũng sợ hãi cả Vương Nhất Bác mà bản thân đang đối diện. Mặc Nhiễm chưa từng nghĩ đến bản thân mình sẽ có lúc cùng một người đàn ông phát sinh quan hệ, hơn nữa người này lại chằng phải người yêu của anh.


Nhận thức được thực tế này, Mặc Nhiễm liền lắc mông muốn bỏ chạy, ai ngờ bị bàn tay kia hung hăng ấn về, thậm chí không kiêng dè và tát mạnh vào mông anh trừng phạt. 


“Ngồi yên!”


Cái tát mạnh đến đau điếng, Mặc Nhiễm oan ức rút mặt ra khỏi vai cậu rồi ngẩng đầu. Hai mắt đỏ hoen sắp khóc, chót mũi cũng phập phồng đỏ lên, hai chiếc răng thỏ cắn chặt môi dưới đã bị cậu dày vò đến sưng cả lên mà uất nghẹn.


“Đau mà ~ hức… hức..”


“Yêu tinh nhà anh!”


Nhìn biểu hiện của người kia, Vương Nhất Bác say mê lao vào gặm nhấm môi anh, bàn tay thuần thục mở khóa quần chính mình. Con quái vật được thoát xích, kiêu hãnh ngẩng cao đầu. 


Da thịt cận kề, lại chứng kiến con vật đã được tháo xích, Mặc Nhiễm bắt đầu phát hoảng, càng run rẩy kịch liệt hơn khiến cho tính khí to lớn của Vương Nhất Bác không ngừng cọ qua cọ lại điểm nhạy cảm nhất.


“Không ~ đừng mà…”


“Anh~ Em muốn anh…” - Chất giọng Vương Nhất Bác vốn đã rất trầm, nay lại vì men rượu cùng ái tình thiêu đốt cổ họng, khiến nó càng trầm đục gợi tình hơn.


Đồng thời, bàn tay luôn xoa nắn mông anh đã dừng lại mà trượt tay theo rãnh mông no tròn, một đường tách nó ra như bóc vỏ một quả đào. Hai cánh đào căng mọng nước, tô điểm ở giữa là hậu huyệt màu hồng phớt be bé, e ấp giấu mình.  Trước mắt là mỹ cảnh đẹp mắt, con quái vật bên dưới liền lần nữa kêu gào, muốn nhanh chóng công thành đoạt đất.


Vương Nhất Bác đã nhẫn nhịn rất lâu rồi, căn bản là không thể nhịn thêm được nữa liền đẩy hông một cái.


“Áaaaa… aaaa...Đau quá…. Đau…” - Đầu khất chỉ mới ngập ngừng trước cửa huyệt, cảm giác đau đớn như xé toạc khiến Mặc Nhiễm phải hét thất thanh mà vùng vẫy, tay chân đều quơ quào loạn xạ.


“Đừng mà, đau lắm… đau..hức …” 


Con khủng long bạo chúa đang hăng hái tiến vào chưa được bao nhiêu đã bị buộc phải lui binh, Vương Nhất Bác lúc này toàn thân phát ra hỏa dục, tính khí tích tụ đến sưng đỏ muốn nổ tung. Cậu xoay người đẩy anh trở lại giường, hai tay dùng sức dang rộng chân anh quấn lấy hông mình, một lần nữa muốn đâm sâu vào hậu huyệt xinh đẹp kia.


“Không! Đừng... Nhất..Nhất Bác~ xin cậu…”


Mặc Nhiễm vẫn liều mình vùng vẫy, sợ hãi cùng tuyệt vọng nhấn chìm anh. Anh chưa từng làm tình cùng ai, hơn nữa với tư thế truyền thống này anh được tận mắt đối diện với hung khí lúc này muốn xé rách mình.


Thô to, lại sưng tím đáng sợ, những đường gân khỏe mạnh chạy dọc dưới lớp da mỏng, con quái vật hiên ngang ngẩng cao đầu. To đến mức Mặc Nhiễm khẳng định anh phải dùng hai tay mới có thể cầm hết một vòng. Một thứ đáng sợ như vậy lại muốn tiến vào bên trong anh… Không thể…


“Nhất Bác… đừng mà ~... xin cậu…”


Chưa ai từng nói với anh, hành động tỏ ra yếu ớt cầu xin khi ở trên giường chính là liều thuốc kích tình mạnh nhất với đối phương. Vương Nhất Bác hai mắt đã âm trầm, một thân mồ hôi thở gấp. 


“Tiêu Chiến. Cho em… cho em đi~”


Cái tên “Tiêu Chiến” kia lúc này được thốt ra từ khuôn miệng nam tính của người phía trên như một búa lớn, giáng xuống đầu Mặc Nhiễm, lần thứ hai thức tỉnh anh. Mặc Nhiễm nức nở gào xin, mà người kia hiện giờ lại giống như mắt điếc tai ngơ, vẫn một mực khóa chặt anh trên giường. 


Hậu huyệt vốn đã rất khít khao, một mực từ chối dị vật xâm nhập. Vương Nhất Bác lại say đến cả người mơ hồ, trong mắt lại chỉ thấy một “Tiêu Chiến” đang giận dỗi, mè nheo. Loay hoay mãi chẳng xong, còn bị tay chân quơ quào loạn xạ của anh làm cho gò bó, cậu trực tiếp cởi phanh chiếc áo của mình, dùng nó làm dây trói, dễ dàng trói chặt hai tay anh rồi cố định trên đầu.


“Đừng đẩy em ra, để em yêu anh đi…”


Chiếc lưỡi điêu luyện lại một lần nữa di chuyển trên từng thớ da thịt, cậu phả vào tai anh hơi thở gấp rút cùng dục vọng nồng đậm câu dẫn. Nó quét đến vùng bụng, đánh một vòng vào chiếc rốn nho nhỏ rồi lướt dần xuống đùi non. 


Sự động chạm của cậu rất có quy luật, giống như cả cơ thể anh đều rất thân thuộc với cậu. Từng điểm nhạy cảm, từng cái chạm nhẹ, mút mát, xoa nắn đều khẽ khàng câu dẫn Mặc Nhiễm bước vào ái dục trầm luân. Lý trí kêu gào phản kháng, cơ thể lại thành thật run lên mãnh liệt, thậm chí vô thức đong đưa, ma sát vào hạ thân Vương Nhất Bác.


Anh lần đầu tiên trong đời chìm đắm trong bể dục, mọi xúc cảm đều quá lạ lẫm, chỉ còn biết để mặc bản thân cho Vương Nhất Bác dẫn dắt, như chiếc đàn tinh xảo dựa vào từng ngón tay của kẻ gảy đàn mà phát ra thanh âm ma mị.


Vương Nhất Bác hài lòng mỉm cười, cậu đưa tay vuốt nhẹ lọn tóc lòa xòa trên mặt “Tiêu Chiến”, hai bàn tay tìm đến tay anh mà siết chặt, sau đó lập tức một cái đẩy hông, dương vật to lớn đâm thẳng vào hậu huyệt, phá tan tầng tầng lớp lớp của thớ thịt non mềm bên trong, ép chúng sang hai bên mà tiếp tục thẳng đến nơi sâu nhất.


“Ứm~ ưm...”


Tiếng thét đau đớn của anh bị đôi môi cậu nuốt chửng, cả cơ thể đều bị áp chế, Mặc Nhiễm chỉ còn biết co rút, vô lực mà run rẩy, thật sự giống như bị người ta dùng một xiên sắt nóng hổi xuyên qua cơ thể. Đau đến tưởng chừng như một cái thở mạnh, cơ thể anh sẽ lập tức chia thành hai mảnh vậy.


“Yêu nghiệt hư hỏng… lúc nào cùng muốn siết đứt em.”


“Tiêu Chiến~Ah... ư.... Em yêu anh!”


Vương Nhất Bác không ngừng đẩy hông, liên tục lập đi lập lại. Mỗi một lần di chuyển đều phải đột phá sự chen lấn của thớ thịt bên trong. Điều đặc biệt là hậu huyệt lại như đã quen thuộc với sự xâm nhập này từ lâu, rất nhanh đã thích ứng với nhịp độ cùng độ lớn của dị vật mà phối hợp nhuần nhuyễn vô cùng. Mỗi lần côn thịt cắm vào liền lập tức dạt ra hai bên nghênh đón, khi rút ra liền ùa đến quyến luyến ôm trọn lấy, vỗ về, chiều chuộng. Dịch thủy cũng dần tiết ra nhầy nhụa.


Vương Nhất Bác hung hãn thúc hông, dâm thủy khiến dương vật dễ dàng ra vào, càng chơi càng sướng. Khoái cảm như cơn đại hồng thủy cuốn phăng tất cả chỉ còn lại ái tình trước mặt.


Tiêu Chiến của cậu.


Sinh mạng của cậu. 


Hạnh phúc cùng dục vọng được thỏa mãn đến mức mỗi dây thần kinh của Vương Nhất Bác đều co giật tê rần. Sướng đến cùng cực.


“Tiêu Chiến..”


“Tiêu Chiến!”


“Yêu anh! Rất yêu anh! Tiêu Chiến~”


Đôi môi ban nãy còn nồng nàn siết lấy anh, dư vị ngọt ngào chưa tan, ý tình dụ dỗ nỉ non vẫn còn ấy vậy mà đã không ngừng gọi tên người khác. Cậu cường bạo trên người anh, hung hãn thảo phạt, mặc kệ anh van xin, oằn mình trong nỗi đau xác thịt.


Kẻ dưới thân Vương Nhất Bác đau đớn là Mặc Nhiễm.


Người được tôn sùng trên đầu quả tim Vương Nhất Bác là Tiêu CHiến.


Ái tình là cho anh ta, ôn nhu dịu dàng điều là cho anh ta. Một Vương Nhất Bác lãnh đạm ít nói mà Mặc Nhiễm biết, lại ở trước mặt “Tiêu Chiến” nỉ non như đứa trẻ đòi kẹo. 


Mặc Nhiễm là kẻ ngốc, rất ngốc. Nhưng kẻ ngốc cũng biết tủi thân, cũng biết nhục nhã. Làm tình cùng một người vì say khướt mà nhận nhầm anh với người khác, mỗi lần cậu đâm sâu vào cơ thể anh lại là một lần nói yêu thương người khác. 


Từng cú thúc hông, lại đâm sâu đến trái tim Mặc Nhiễm bê bết máu. Tại sao anh lại đến đây? Vì cớ gì từ bỏ phản kháng? Vì cớ gì lại có chút lâng lâng, khoái cảm? Vì cớ gì mỗi lần nhìn cậu lồng ngực trái lại ẩn ẩn mơ hồ… Và giây phút này lại đau đớn vỡ tan.


Vì yêu! Mặc Nhiễm vậy mà từ lúc nào lại yêu mất Vương Nhất Bác rồi.



Vương Nhất Bác mải mê rong ruổi trong bể tình, chỉ còn riêng Mặc Nhiễm là tan vỡ đến không thành lời. Cả cơ thể lẫn trái tim đều đau đớn triệt để. Trước mắt anh sau một mảng tối sầm là gương mặt mơ hồ hung tợn của Vương Nhất Bác.


Côn thịt mỗi lần di chuyển đều như rút đi toàn bộ lục phủ ngũ tạng của anh ra ngoài, sau đó hung hăng nhồi ngược lại vào tận bên trong khoang bụng. Hai tay anh bị cố định trên đỉnh đầu, lúc này vừa mỏi lại vừa đau, thậm chí do cố gắng vùng vẫy mà bị mài đến ứ máu. Mồ hôi ướt đẫm thấm vào vết thương đau xót vô cùng.


Mặc Nhiễm của lúc này đã từ bỏ hoàn toàn phản kháng, hay đúng hơn cơ thể đã quá mức kiệt quệ. Anh đưa đôi mắt sưng húp thất thần nhìn về phía bức ảnh đặt ngay ngắn trên đầu giường, hạ thân anh vẫn theo tốc độ của Vương Nhất Bác mà đong đưa xốc nảy, khiến tầm mắt đôi khi cũng có chút mờ ảo, hư không. Nhưng Mặc Nhiễm lại như thấy rất rõ, người đó nhìn anh mỉa mai khinh bỉ như bùn đất dưới chân.


“Anh ơi...Ah~ Chỗ này, chỗ này thoải mái không? Ah~”


Đầu khất sau một hồi đùa giỡn cùng màng thịt cuối cùng cũng tiến đến một điểm sâu nhất trong hậu huyệt. Quy đầu độc ác đâm thẳng đến tuyến tiền liệt, từng đường gân nổi cộm liên tục ma sát vách thịt. Côn thịt Vương Nhất Bác bây giờ cứng như sắt thép, tốc độ va chạm hoàn toàn mất đi khống chế, gần như liều mạng mà đâm vào.


“A~... Đừng mạnh quá… Sâu..không chịu nổi… sâu quá ưm…”


“Sướng không... hửm?”


Vương Nhất Bác cảm thấy sung sướng tột cùng, khó nhọc thở gấp. Tuyến tiền liệt của anh không ngừng run rẩy, hậu huyệt cũng bóp chặt lấy côn thịt, siết đến không chút kẽ hở.


Mặc Nhiễm lần đầu tiên trong đời biết cái gì gọi là “dục tiên, dục tử”, lúc tỉnh lúc mê. Anh đã không còn phân định nổi cảm giác bản thân đang nếm trải là gì. Có đau đớn, có nhục nhã, ê ẩm nhưng cũng có khoái cảm âm ỉ chạy dọc sống lưng.  Mỗi lần nghĩ bản thân sắp ngất đi lại bị từng cú thúc của cậu bức tỉnh. Rồi đến khi Vương Nhất Bác thúc một cú chí mạng vào nơi nào đó, đại não anh đã hoàn toàn không thể thừa nhận được nữa.


“Xin cậu.. đừng làm nữa… a… a...ưm… không chịu nổi… không chịu nổi nữa rồi...ưm”


“Nói em nghe~...ah~...ư...anh có sướng không?”


Mặc Nhiễm da mặt vốn mỏng, những câu tục tĩu nhục nhã như vậy làm sao anh có thể trả lời.


“Dừng lại đi mà...a~ ưm”


“Hừm… không đủ sao?”


Thấy đối phương còn cứng miệng muốn trốn, Vương Nhất Bác thay đổi tư thế, cậu nằm trên giường, để lưng anh áp vào lồng ngực mình, dùng tay nâng một chân của anh lên cao giữ chặt bên hông mình, một tay luồn ra phía trước chăm sóc tính khí đã rỉ nước của anh , côn thịt từ phía sau thúc đến.


Tư thế này tuy không thể vào sâu nhất, nhưng lại có sức ma sát nhất. Phía sau không ngừng xuyên thủng, phía trước lại bị kỹ thuật tuyệt đỉnh của cậu dày vò. Mặc Nhiễm hoàn toàn không cách nào vùng vẫy, hai tay bấu chặt ga giường mà rên rỉ.  


Thịt mềm của hậu huyệt bị kéo ra rồi lại dồn ngược trở về, phần da xung quanh cũng đã căng ra hết cỡ để ôm trọn tính khí sưng nóng, dâm thủy chảy không ngừng, côn thịt mỗi lần rút ra đều mang theo nuột phấn trắng đục, hòa lẫn chút máu tươi đỏ hồng kéo thành mảng mỏng tựa như dây tơ nơi liên kết, rối tung rối mù. 


“A~... đừng mà… lạ lắm… đừng ưm..ưm.. hức.. Nhất Bác à, lạ lắm…”


Vương Nhất Bác liếm vành tai anh, phả từng hơi thở nóng hổi thì thầm, phía dưới hông vẫn không ngừng nghỉ mà thúc mạnh: “Hừm...Ahh~ Anh bót quá…Sướng quá~”


“Tôi… ưm…” - Mọi tế bào đều như dồn lại một chỗ, bụng dưới anh vừa nặng vừa chướng. Cảm giác giống như mắc tiểu vậy.


“AAAAAAAAAA…”


Bị Vương Nhất Bác dùng sức lực đủ để giết người mà thúc hông, tuyến tiền liệt sưới sự ma sát tàn bạo đã không thể trụ vững, Mặc Nhiễm trợn mắt hét thất thanh, tất cả tế bào dồn nén ban nãy đều đồng loạt nổ tung phóng thích. 


Tần suất co thắt cực lớn, đến mức Vương Nhất bác cũng suýt không thể khống chế mà bị anh bóp đến bắn ra. Chính bản thân cậu cũng rùng mình, sướng đến nổi da gà.


Bàn tay cảm nhận một lượng chất lỏng lớn, Vương Nhất Bác cả kinh lật ngửa anh ra để kiểm tra. Phát hiện hoàn toàn ngoài sức tưởng tượng 


“Chậc! Sướng đến bắn tiểu? Anh đúng là càng lúc càng hư hỏng mà~”


Mặc Nhiễm như cá nằm trên thớt thoi thóp, toàn thân không khống chế mà co quắp, anh thật sự bị làm đến sống dở chết dở. Đến khi nhìn thấy dòng chảy lỏng trên bàn tay Vương Nhất Bác thì xấu hổ đến muốn ngất đi.


“Hức… hức…”


“Ngoan nào, em không cười anh.”


“Em làm anh rất sướng sao?”


“Hức… hức …”  - Mặc Nhiễm trốn mặt vào ga giường mà nức nở.


“Cứng miệng.” - Vương Nhất Bác đặt lên tóc anh một nụ hôn, sau đó tiếp tục công việc còn đang dang dở.


Anh hoảng hốt nhìn cậu. Không tin Vương Nhất Bác như vậy mà vẫn muốn tiếp tục làm. 


“Hừm…Bảo bối~ Bảo bối! Em cũng sắp rồi, một chút nữa thôi…” 


Nhìn gương mặt sưng húp lại ngơ ngác của “Tiêu Chiến”, Vương Nhất Bác có chút không nỡ. Nhưng sự không nỡ đó rất nhanh lại bị khoái cảm dục vọng đánh cho tan nát. Vừa mới xuất nên hậu huyệt của anh vô cùng mẫn cảm mà liên tục ro rút, như muốn vắt sạch côn thịt cậu.


Liên tục đâm lút cán làm khoái cảm của cậu nhanh chóng tích lũy đỉnh điểm. Vương Nhất Bác quỳ thẳng người, dùng sức giữ chặt eo anh nâng cao lên thành một đường cong đẹp mắt, sau đó kéo sát về phía mình. Bên dưới Mặc Nhiễm chỉ còn những tiếng “ư a” vô nghĩa.


Đến cuối cùng sau một cú thúc, cậu cũng mang toàn bộ nhớ thương chất chồng suốt năm năm truyền thẳng đến tận cùng bên trong anh. Vương Nhất Bác nằm hẳn lên ngực anh mà thở dốc, cảm nhận từng nhịp tim vững chãi trong lồng ngực của người dưới thân.


“Chiến ca...”


Trận làm tình quá nhiều cảm xúc cộng thêm việc uống rượu liên tục trong ba ngày đã khiến Vương Nhất Bác không cách nào nâng nổi mí mắt. Cậu mỉm cười hạnh phúc, lắng nghe từng tiếng “thình thịch” rộn ràng của trái tim anh mà chìm vào giấc ngủ.


Mặc Nhiễm đã không còn nhấc nổi đầu ngón tay. Tầm mắt anh chỉ còn mái tóc rối xù của Vương Nhất Bác, nước mắt chầm chậm chảy xuống.


Hết chương 20


11 nhận xét:

  1. Huhu. Đọc H của cô mà phê lòi. Nhất Bác trên giường cậu có thể lương thiện với anh tui một chút ko. Anh tui có tuổi rồi 🥺. T thương 2ng quá, đọc H mà cũng rơm rớm nước mắt đc,kiểu đường trộn thủy tinh vậy. 2 bảo bối ngày mai nắng lên lại ổn thôi ❤️

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Thật ra mình vẫn chưa hài lòng lắm với chương này. Mình tự thấy chưa lột tả được hết cảm giác của anh. Nhưng sức người có hạn, chỉ có thể hoàn thành như vậy thôi 🥺

      Xóa
    2. Ui vậy hả. Vậy mong chờ vào các chương sau của cô rồi, đi sâu vào nội tâm nhân vật thì cực kỳ cuốn cô ơi. Cô mà đi sâu vào lột tả tâm trạng, nội tâm thì t lại khóc như tró cho xem 🥺

      Xóa
  2. Thương.sợ rằng khi tỉnh dậy,NB sẽ nói nhũng lời làm tổn thương MN

    Trả lờiXóa
  3. Sao đọc H mà tui lo lắng về chương sau quá....

    Trả lờiXóa
  4. Với tính cách của Bo từ đầu tới giờ, chắc cậu ấy sẽ chịu trách nhiệm với MN, sợ MN sẽ tránh mặc cậu

    Trả lờiXóa
  5. Tui mong chờ ngày cái câu “MẶC NHIỄM...LÀ TIÊU CHIẾN CỦA CẬU” này xuất hiện sớm. Chứ đau lòng quá

    Trả lờiXóa
  6. Khi nào mới có chương mới vậy ta.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Bạn chờ thêm một xíu nữa nhé,tác giả vẫn chưa hoàn thành chương 21

      Xóa
  7. Tôi sợ nhất lúc tỉnh dậy Bo tự trách mình vì có lỗi với Tiêu Chiến đã chết, mà ko để ý đến cảm nhận của Mặc Nhiễm. Bjo MN lại biết mình yêu NB, cậu ấy sẽ càng đau lòng khi thấy Bo khó chịu vì đã quan hệ với cậu ấy.

    Trả lờiXóa

[FANFIC BJYX] THAT'S RIGHT, WE ARE A COUPLE - CHƯƠNG 29

Tác giả: Wonnie “Làm sao đây?” - Đại Dương hoảng sợ, nhanh chóng thụt lùi về ngay bên xe. Hiện tại xe bọn họ một chiếc thì hư, chiếc còn lại...