Tác giả: Wonnie
“Xong rồi, còn đau chỗ nào nữa không?”
Trong phòng tràn ngập ánh sáng vàng của cây nến nhỏ. Ngoài khu vực giường ngủ, những nơi còn lại trong phòng Tiêu Chiến đều là một mảng tối đen.
Trợ lý Từ quăng vào mớ bông dính đầy máu vào bao rác, lần nữa xác nhận lại với Tiêu Chiến đang ngồi trên giường. Trước kia từng học qua một lớp sơ cứu nên những việc như thay băng hay rửa vết thương đều không thành vấn đề với trợ lý Từ khi giúp anh băng lại vết thương. Biết rõ Tiêu Chiến bị thương nhưng đợi đến khi về phòng, tận mắt nhìn rõ vết thương sau lưng anh, trợ lý Từ vẫn không khỏi xót xa và cả kinh. Nhớ đến những gì Tiêu Chiến vừa kể, cô thực sự cảm thấy mọi may mắn của anh dường như đều dồn hết cho lần này.
“Chị nghĩ tốt nhất mấy ngày tới em nên hạn chế cử động, vết thương lại rách ra thì khổ.”
“Em sẽ cố…”
Tiêu Chiến chầm chậm đứng lên, tiến tới khẽ kéo rèm cửa, quan sát tình hình bên ngoài. Hiện tại đã được vài tiếng sau vụ va chạm, mọi thứ đều đã hoàn toàn chìm trong bóng tối. Phía xa xa gần đường chân trời, mơ hồ mới có thể thấy được vài ánh sáng mập mờ ở đó. Đó là hiện trường của vụ va chạm. Lại chuyển tầm nhìn sang phía tây từ hiện trường va chạm một chút, thì đã là địa phận của thành phố H.
Không phải anh không muốn nghỉ ngơi, nhưng thực sự không còn nhiều thời gian nữa. Hiện tại mọi thứ đều diễn biến đúng như những gì chủ topic kia nói. Va chạm với mảnh vỡ thiên thạch tại tỉnh V, tiếp sau đó hai ngày, chính là thời điểm những xác sống đầu tiên bắt đầu xuất hiện cùng tốc độ lây lan khủng khiếp.
“Sắp tới chúng ta phải làm gì đây, hệ thống liên lạc hình như cũng bị đứt mất rồi.”
“...”
Điện thoại của anh đã mất, hệ thống liên lạc cũng bị đứt, xem ra lần này cũng không có cơ hội để phục hồi. Mà anh cũng không thể nhận liên lạc từ Vương Nhất Bác nữa. Thật không ngờ hai người bọn họ cứ như vậy mà mất liên lạc.
“Hiện tại em không chắc cho lắm, nhưng chuyện thu thập vật tư thì không thể dừng được.” - Dù có mất liên lạc thì trước khi gặp lại Vương Nhất Bác, anh tuyệt đối sẽ không chết.
Trợ lý Từ nghe Tiêu Chiến nói thì ngạc nhiên: “Em vẫn muốn thu thập vật tư?”
Bây giờ khắp nơi đều đang phong tỏa, chuyện di chuyển ra bên ngoài e rằng không dễ.
“Chúng ta không còn lựa chọn nào khác nữa.”
“Chị hiểu rồi. Chị sẽ thử xem sao.”
Tiêu Chiến ngạc nhiên nhìn trợ lý Từ, anh biết cô muốn ra ngoài một mình: “Em sẽ đi cùng chị.”
Mặc dù mọi thứ đều đang diễn ra như trong topic kia nói, nhưng cũng không thể đề phòng trường hợp ngoại lệ.
“Em đang bị thương, chỉ mới đi một đoạn ngắn từ sảnh lên đây đã mất bao nhiêu thời gian rồi, em đi theo để làm gì cơ chứ?”
“Nhưng em cũng không thể để chị ra ngoài một mình trong tình hình này được.” - Dù rằng trợ lý Từ là một nữ cường, nhưng suy cho cùng chị ấy vẫn là nữ nhân, hơn nữa chỉ là quan hệ đồng nghiệp với anh, làm sao anh có thể để chị ấy một mình ra ngoài. Nếu như xảy ra bất trắc gì, lương tâm anh nhất định không yên.
“Vậy em nói xem chúng ta phải làm thế nào? Em cũng biết chúng ta không còn nhiều thời gian mà.”
“...”
Tiêu Chiến nghẹn họng, sau một hồi mới chịu thỏa hiệp.
“Được rồi, vậy trước tiên em sẽ nghỉ ngơi một ngày, sang hôm sau chúng ta cùng đi.”
Trợ lý Từ vẫn không đồng tình cho lắm, cô muốn phản bác lại nhưng nhìn biểu tình của Tiêu Chiến, cuối cùng mới khẽ gật đầu.
.
Bởi vì toàn tỉnh V mất điện cộng thêm dịch bệnh nên tình hình cứu hộ gặp nhiều khó khăn, đến tờ mờ sáng hôm sau mới có thể tiếp cận hết những người bị thương ở khu vực vòng ngoài.
Ở dưới hố vừa sâu vừa to phát sinh do va chạm vẫn khói bụi mù mịt, nhưng so với lúc đầu thì đã đỡ hơn rất nhiều. Trong làn khói mờ, đã có thể dần dần quan sát được một vật thể màu đen không còn nguyên vẹn và những làn khói là từ nó mà ra.
Một cơn gió đầu mùa thổi qua, đám khói mù mịt theo gió hòa vào không khí, phân tán ra khắp nơi.
Sang đến buổi tối thì đã là tròn một ngày kể từ khi xảy ra vụ va chạm.
“Mọi người vất vả rồi.”
Một vài nhân viên của khách sạn từ bên trong tiến ra khu vực bảo an đang canh gác trước khách sạn, trên tay cầm theo vài chai nước cùng ít đồ ăn nhẹ.
“Tình hình khu vực bị nạn thế nào rồi?”
“Không rõ, chỉ thấy xe của quân đội và cấp cứu ra vào khu đó liên tục.”
“Haizz không biết bao giờ mới khôi phục lại đây. Ít nhất cũng nhanh chóng có điện lại chứ.”
“Sáng nay đã có khách bắt đầu bực dọc rồi, làm mình phải giải thích cả buổi.”
Ở ngay cửa khách sạn, một vài người khách cũng tò mò nhìn ra bên ngoài. Nhận thấy tình hình không mấy khả quan thì thất vọng xoay người trở lên phòng. Bọn họ đều không phải là người của tỉnh V nhưng hiện tại cũng không còn cách nào khác mà bị kẹt lại đây, hơn nữa còn không liên lạc được với người nhà.
Mọi người đã rời đi hết nhưng trợ lý Từ vẫn đứng lại cẩn thận quan sát thêm một lúc nữa. Mãi đến lúc chạm mắt với một bảo an tình cờ đảo mắt vào khách sạn, cô mới chịu rời đi.
“Sao rồi chị?”
Trợ lý Từ lắc lắc đầu: “Buổi tối mặc dù bảo an của khách sạn có giảm nhưng ngoài đường vẫn còn người của quân đội.”
“Vậy còn cửa sau?”
“Có lẽ sẽ đi được.”
Tiêu Chiến gật đầu: “Đi được là tốt rồi.”
.
Buổi đêm ở tỉnh V đặc biệt tối tăm và yên tĩnh. Bởi vì không có điện, mọi hoạt động đều bị hạn chế, mọi người cũng đều lên giường đi ngủ sớm.
Ở cửa sau của khách sạn lúc này vậy mà ngoại lệ xuất hiện hai bóng người, một nam một nữ, trên lưng mỗi người đeo thêm balo, cẩn trọng rời khỏi khách sạn. Cả hai đi rất cẩn thận, đợi đến khi hoàn toàn ra khỏi khách sạn rời, nữ nhân mới lên tiếng: “Em ổn chứ?”
“Chúng ta mau lên thôi.” - Tiêu Chiến gật đầu, không chút chần chừ thẳng tiến về phía siêu thị lớn.
Cách khách sạn tầm mười lăm phút đi bộ, có một siêu thị lớn hoạt động 24/7, đó chính là đích đến của họ ngày hôm nay. Bởi vì hiện tại tỉnh V đang có lệnh hạn chế ra ngoài nên Tiêu Chiến cùng trợ lý Từ chỉ có thể chọn đi trong những con hẻm nhỏ. Bọn họ luồn lách hết ngõ đến ngõ khác, vừa đi vừa chú ý xung quanh. Có thể nói một đoạn đường từ khi ra khỏi phòng ở khách sạn đến giờ, chưa giây phút nào có thể ngừng cảnh giác.
Mặc dù di chuyển liên tục nhưng họ cũng không thể đi quá nhanh do vết thương của Tiêu Chiến vẫn chưa thực sự ổn định. Thẳng đến khi nhìn thấy biển hiệu to lớn của siêu thị trong đêm tối đã hiện ra ngay trước mắt, cả hai mới có thể âm thầm thở phào một tiếng, sau đó nhanh chóng tiến vào.
Tiêu Chiến cùng trợ lý Từ vừa bước vào liền nhận được ánh mắt ngạc nhiên của toàn bộ nhân viên ca trực. Nếu là ngày thường, chuyện có khách vào lúc một hai giờ sáng cũng không phải lạ nhưng hiện tại lại không giống, vì thế sự xuất hiện của hai người đồng loạt thu hút sự chú ý của nhân viên ở đây.
Cũng như lần trước, cả hai tập trung càn quét cả siêu thị, chẳng mấy chốc đã chất đầy cả hai xe đẩy. Bởi vì hiện tại không có điện nên bọn họ trực tiếp bỏ qua gian hàng ở khu đông lạnh, ưu tiên chọn lấy những lương thực khô và nước uống. Một lát sau, trợ lý Từ nhìn hai xe đẩy đã đầy hàng hóa mà hài lòng, nhiêu đây chắc cũng đã đủ. Đương lúc cô xoay người tính kêu Tiêu Chiến nên mau chóng trở về thôi thì phát hiện anh không chút chần chừ mà lấy thêm một xe đẩy nữa, hai tay vô cùng bận rộn lấp đầy nó.
“Tiêu Chiến, em vẫn muốn lấy thêm nữa à?”
“Chúng ta tốn mất một ngày rồi, lúc này mà còn sợ lời dị nghị nữa thì sau này phải làm sao để sống đây?’’
Trợ lý Từ nhìn Tiêu Chiến mà bất đắc dĩ. Mặc dù cô tin lời anh nói, nhưng nếu lỡ như, lỡ như chẳng có gì xảy ra thì thế nào đây?
Thực tế cho thấy, những gì trợ lý Từ lo lắng đều là dư thừa, bởi vì ngay lúc này, trong phòng cấp cứu của bệnh viện thành phố H đang là một mảnh máu me khắp nơi, xen lẫn tiếng gầm gừ lạ lẫm. Những bác sĩ cùng y tá trước đó vốn đã bị lôi lại cắn đến chết thì nay lại đột nhiên cử động cơ thể, vặn vẹo di chuyển, đồng thời phát ra âm thanh gầm gừ không khác những kẻ trước đó đã cắn họ. Sau khi phòng cấp cứu trở thành một bãi máu me khắp nơi, không còn chút hơi thở của sự sống, những xác sống đó bắt đầu di chuyển ra bên ngoài, vô cùng hung hăng, cũng vô cùng khát máu.
Bọn chúng tản ra tứ phía, mặc dù di chuyển khá chậm chạp nhưng chỉ cần trên đường đi của chúng có mùi của con người, những đôi chân tàn tạ, vặn vẹo hệt như được lên dây cót, như điên mà nhào về phía con mồi đáng thương chỉ biết la hét sợ hãi. Tiếng người la hét cầu cứu lại thu hút thêm sự chú ý của những người xung quanh, bọn họ chạy đến, chứng kiến một màn máu me khủng khiếp đã kinh hồn bạt vía, đến lúc nhận ra phải mau chóng chạy trốn thì đã quá muộn. Sau đó đương nhiên lại tiếp tục diễn ra cảnh máu me kia.
Cứ như vậy, ban đầu phạm vi của chúng chỉ là xung quanh khu vực phòng cấp cứu, nhưng chỉ cần chưa đầy một tiếng đồng hồ, gần như toàn bộ người ở bệnh viện H đều đã biến thành xác sống. Sau khi xử lý xong con người cuối cùng trong bệnh viện, như thể đã hoàn thành mục tiêu đầu tiên, đám xác sống đồng loạt gào lên một tiếng, vang vọng khắp cả vùng.
Tiêu Chiến khẽ giật mình, động tác trên tay hoàn toàn đình chỉ. Anh xoay đầu, nhìn về hướng của thành phố H. Trong bóng đêm, anh không thể nhìn quá rõ, chỉ thấy mơ màng mấy tòa nhà cao tầng của thành phố H phía xa. Hình như anh vừa nghe được âm thanh gì đó, thứ âm thanh trầm khàn nhưng lại như muốn xé cả cổ họng mà gào lên. “Con người”, sẽ như vậy sao?
“Chị vừa rồi có nghe gì không? Hình như có ai đó đang gào thét…”
Trợ lý Từ cẩn thận ngẫm lại, sau đó kiên định lắc đầu.
Nhận được sự phủ định của trợ lý Từ nhưng Tiêu Chiến vẫn không từ bỏ, anh xoay người quan sát biểu hiện của những nhân viên siêu thị xung quanh. Mọi người vẫn bình thường, ngoại trừ có một vài ánh mắt đang lén lút tò mò nhìn anh và trợ lý Từ thì không có ai nghe được cả. Không lẽ do anh quá lo lắng về chuyện xác sống sắp ập tới nên nghe lầm?
Tiêu Chiến siết chặt nắm tay. Không cần biết là nghe lầm hay không, nhưng linh cảm nói cho anh biết mình phải mau chóng trở về, không thể chần chừ bên ngoài lâu nữa. Nghĩ xong, anh dứt khoát đẩy xe, hướng thẳng về phía quầy tính tiền.
Nhân viên đang trực ở quầy là một bác gái đã có tuổi, thấy hai người giữa đêm hôm khuya khoắt lại chạy ra siêu thị mua đồ, hơn nữa còn là mua rất nhiều nên thân thiện bắt chuyện: “Ai~ hai người có lẽ là người duy nhất đến mua hàng vào giờ này đó.”
“À vâng, nhà cháu ở gần đây ạ. Đồ có hơi nhiều, bác tính nhanh giúp cháu nhé.” - Tiêu Chiến gấp gáp lấy đồ từ trong xe đẩy đặt lên quầy, nhìn động tác không mấy nhanh của bác nhân viên mà lòng như có lửa.
Trợ lý Từ ở một bên thấy Tiêu Chiến đã không giấu được sự nóng lòng liền lên tiếng, thay anh tiếp chuyện cùng bác nhân viên, tay lại không ngừng đưa đồ tới.
Đồ bọn họ mua tương đối nhiều, thời gian thanh toán cũng lâu hơn. Nhìn những món đồ cuối cùng trong xe cũng được đặt lên quầy, Tiêu Chiến mới bình tĩnh lại được một chút, nhưng sự nóng lòng vẫn còn đó. Trong lúc lơ đễnh, ánh mắt anh phát hiện ở góc bên kia của siêu thị có một quầy hàng chuyên bán các dụng cụ cùng quần áo bóng chày.
“Chỗ đó sắp dọn rồi. Ban đầu bán cũng rất được, nhưng cũng chỉ được vài hôm.” - Bác gái nhân viên thấy ánh mắt Tiêu Chiến dừng lại ở bên đó nên liền hiểu ý, lên tiếng giải thích.
Tiêu Chiến vẫn nhìn chằm chằm vào quầy dụng cụ bóng chày, miệng máy móc “Vâng” một tiếng đáp lại bác gái. Vào giây phút món đồ cuối cùng được bỏ lên, Tiêu Chiến bất ngờ chạy đến bên quầy dụng cụ bóng chày đó, một lượt lấy sạch mấy cây gậy đánh bóng, sau đó chạy trở về đặt lên quầy thanh toán trong ánh mắt ngạc nhiên của trợ lý Từ cùng bác nhân viên.
“Cháu cũng thích bóng chày nên mua ủng hộ.” - Biết hai người kia đang ngạc nhiên nhìn mình, anh nở nụ cười nhanh chóng giải thích đơn giản.
“Ừ, cô cảm ơn nhé.” - Sau vài giây ngỡ ngàng, bác gái nhân viên cũng nở nụ cười đáp lại, nhanh chóng thanh toán cho anh. Khi quyết định dọn quầy hàng này, bọn họ đã chuẩn bị chịu lỗ toàn bộ, không ngờ phút cuối lại bán được mấy cây gậy bóng chày.
Trợ lý Từ đầy thắc mắc nhìn Tiêu Chiến nhưng vẫn nhịn không nói ra. Đến lúc thanh toán xong, hai người chất đầy đồ trong balo, hai tay cũng xách bao to bao nhỏ rời đi. Trước lúc rời khỏi siêu thị, anh xoay người nói với bác gái: “Cô ơi, mấy ngày tới nếu có thể, cô đừng nên ra ngoài. Còn nữa, chuẩn bị thêm lương thực và nước uống, càng nhiều càng tốt.”
Bác gái nhân viên ngẩn người, chưa hiểu ý Tiêu Chiến. Anh cũng không thể nói thêm, dù cho có nói rõ, thì cũng chưa chắc ai cũng tin ngay lập tức như trợ lý Từ. Những gì có thể làm, anh cũng đã làm rồi.
“Ừ, cô biết rồi.” - Tiêu Chiến không trông mong chuyện bác gái sẽ đáp lại anh nên xoay người rời đi, đúng lúc này mới nghe bác nhân viên nói.
Anh gật đầu, nói một câu cuối cùng: “Vậy, chúc cô ngày mới tốt lành.”
Hết chương 8
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét