Tác giả: Tịnh Kỳ - Beta: Wonnie
“Để anh...giúp em nhé?”
Bỗng nhiên bị đặt vào thế bị động, cậu cũng không lấy làm khó chịu, còn rất phối hợp giữ lấy phần đuôi thắt lưng để siết chặt hai tay thêm một chút, thong thả tựa lưng vào tường mà hưởng thụ, cùng anh tiếp tục loại sự tình nóng bỏng.
Tiêu Chiến quỳ giữ hai chân cậu, chầm chậm liếm láp từ gốc đến đỉnh con khủng long bạo chúa kia. Chiếc lưỡi nhỏ uyển chuyển đảo quanh, tới cái rãnh nhỏ nơi đỉnh đầu cũng không tha, đột ngột ra sức mút mạnh một cái, khiến con quái vật kia lại biến to biến lớn.
Cảm nhận được hơi thở cậu đã bắt đầu trầm thấp, anh hài lòng căng miệng hết cỡ ngậm hết con quái vật vào. Đầu tiên là mút thật sâu, sau đó mô phỏng trạng thái làm tình mà di chuyển lên xuống. Vương Nhất Bác nhịn không được thống khoái mà hơi thở cũng ngày càng trở nên nặng nề, cậu theo bản năng bắt đầu đẩy hông. Rất nhanh Tiêu Chiến đã hiểu ý, anh ngoan ngoãn thả lỏng cơ thể, từ khoang miệng đến cổ họng căng ra tạo thành một đường thẳng thuận lợi cho con quái vật ra vào càn quét.
Vương Nhất Bác chầm chậm đẩy hông, tính khí to lớn đè hẳn lên đầu lưỡi anh, thăm dò từng chút một rồi di chuyển đến nơi chật hẹp cuối cùng trong cuống họng. Khoang miệng Tiêu Chiến vốn nhỏ, mà kích thước con quái vật kia thật sự kinh người, mỗi lần đẩy sâu vào thậm chí có thể nhìn thấy vị trí gần yết hầu của anh bị nhồi phồng lên.
"Haa~ " - Vương Nhất Bác sảng khoái gầm nhẹ. Cậu liếm môi, cố gắng đè nén lực đạo vì cơ bản, khoang miệng dù ấm nóng, nhỏ bé và kích thích cực kỳ nhưng vẫn không phải nơi thực sự đủ chức năng để làm tình, nếu cậu cuồng bạo mà phát tiết, rất dễ làm anh bị thương.
Từng biểu cảm trên gương mặt cậu đều được anh thu vào mắt, khoang miệng vẫn miệt mài hầu hạ bên dưới nhưng hai ánh mắt chạm nhau đều dâng lên ý cười. Sự thỏa mãn của Vương Nhất Bác chính là liều thuốc cổ vũ tinh thần cho anh. Không biết bao nhiêu lần thọc rút, mãi tận đến khi khoang miệng anh mỏi nhừ, tính khí bên trong mới bắt đầu run rẩy, hơi thở cậu cũng mỗi lúc một gấp gáp hơn, yết hầu liên tục nâng lên hạ xuống, Tiêu Chiến liền biết rõ, cún con của anh sắp đến rồi.
Cơ thể anh vô thức mà căng thẳng, tuy nhiên rất nhanh đã lấy lại tinh thần chuẩn bị thật tốt để đón nhận dòng tinh túy đậm mùi nam tính kia. Sau vài cú thúc kích động, cậu rút tính khí ra một nửa mới sung sướng bắn ra, phóng thích toàn bộ tinh hoa của bản thân vào trong khoang miệng nhỏ bé. Dòng tinh dịch đặc sệt, trắng đục hoà cùng nước bọt vươn đầy từ khoé môi Tiêu Chiến, chảy cả xuống cằm. Anh dùng tay lau bớt, sau đó lại dùng lưỡi liếm láp từng chút một trên đầu ngón tay đến ướt đẫm.
Tận dụng chính nước bọt và số tinh dịch còn sót lại trên tay, anh chổng cao mông, bàn tay lần ra phía sau chính mình, một ngón rồi lại thêm một ngón mà mặc kệ Vương Nhất Bác vẫn còn đang há miệng thở dốc, đắm chìm trong cơn khoái vừa đến. Do có nước bọt ướt đẫm bôi trơn nên ngón tay ra vào rất thuận tiện, rất dễ khếch trương. Lỗ thịt non mềm dần hé mở, ban đầu chỉ là nhẹ nhàng chuyển động, rồi lực đạo tăng dần theo số lượng ngón tay tiến vào. Tiêu Chiến tự thao lộng chính mình đến run rẩy, đôi môi hơi sưng gợi cảm lại không ngừng rên rỉ mà gọi tên cậu.
"Aaaa… Nhất Bác… ưm "
"Anh… thật dâm đãng quá mà...ahhhh~" - Vương Nhất Bác vẫn ngồi tựa lưng vào thành giường, hai chân mở rộng, mắt mơ màng tràn ngập dục vọng, nhìn thấy hành động chủ động của anh lại càng thích thú hơn, nhếch mép cười tà. Khoái cảm cứ vậy chồng chất, từng mạch máu đều thống khoái phát điên.
Tiêu Chiến bị dục vọng dày vò ngứa ngáy đến phát điên, tay chân bắt đầu run rẩy không ngừng. Không đủ, ngón tay anh quá ngắn, không thể chạm đến tận cùng nơi đó. Anh muốn...anh muốn Vương Nhất Bác, muốn cậu đâm thật sâu vào bên trong anh, dùng thứ to lớn kia lấp đầy anh, mạnh mẽ cuồng dã mà xâm chiếm, cùng nhau hoà làm một thể.
“Nhất Bác a~... cầu em a~...”
Không phải lần đầu thấy Tiêu Chiến động tình nhưng Vương Nhất Bác vẫn bị dáng vẻ của anh mê hoặc. Anh hiện tại quỳ gục giữa hai chân cậu, mông chổng cao mà tự dùng tay chăm sóc phía sau, mồ hôi ướt đẫm, hai mắt mơ màng không ngừng hướng cậu cầu hoan. Cầu xin cậu chà đạp anh, thao khóc anh.
“Em đang bị trói mà, anh muốn thì tự mình đến .” - Cậu cũng không thể kìm chế, giọng nói đã trầm nay lại càng trầm đục, tầm mắt không cách nào rời khỏi cơ thể anh. Nhẹ đẩy hông mời gọi, yết hầu liên tục chuyển động lên xuống, sau đó cũng vô thức mà liếm môi. Con quái vật lại mạnh mẽ thức tỉnh, ngạo nghễ đứng thẳng - “Đến đây nào. Bảo bảo..."
Run rẩy bò từng chút lên người cậu, chiếc lưỡi đỏ tươi lại hư hỏng mà đưa ra rồi liếm lộng một lượt từ rốn đến từng múi cơ rõ ràng săn chắc của cậu. Cơ ngực vạm vỡ cho đến bờ vai rộng làm sao có thể dễ dàng bỏ qua, mỗi nơi mà lưỡi anh đi qua đều để lại dấu vết đỏ bầm tức mắt. Liếm mãi cho đến yết hầu nam tính nổi cộm mà anh yêu thích nhất, Tiêu Chiến lại dùng răng cạ qua làm Vương Nhất Bác vô thức lại thở mạnh.
Lúc này hai gương mặt đã đối diện nhau, tình ý mê đầy đến không nói lên lời. Hai bàn tay anh nâng lấy khuôn mặt cậu, sâu sắc nhìn vào nhau một lần nữa. Cả hai cực kỳ ăn ý mà đồng thời cùng nhắm chặt mắt, hơi thở càng lúc càng gần, hai con tim cùng một nhịp đập điên cuồng hôn môi, nút lưỡi. Tiếng mút mát vang lên khắp phòng, không khí xung quanh nóng đến bốc hỏa, mà hai con người tạo ra thứ âm thanh khiến người ta mặt đỏ tim đập kia không hề quan tâm đến chuyện đó, thậm chí ngày càng lớn mật, quấn riết lấy nhau, ngày một nồng nhiệt hơn, thứ âm thanh kia càng to rõ hơn. Tóc cậu cũng bị anh vò đến rối mù. Mặc cho môi lưỡi bận rộn, một tay anh đã mò xuống, cầm lấy tính khí đã rỉ dịch tiến đến trước chỗ lỗ thịt khép kín, sau một lần điều chỉnh tư thế cho chuẩn xác liền trực tiếp ngồi xuống, nuốt trọn lấy.
“AHHH~”
Cả anh và cậu đều không kiềm chế được mà rên lớn, chỗ hai người giao nhau không chút khe hở nào, quá sung sướng, quá tuyệt vời. Tiêu Chiến của cậu, mỗi lần lên giường đều khiến người ta tình nguyện trầm luân, tình nguyện vì anh mà ra sức luận động.
Tư thế này không chỉ khiến cảm giác tính khí phá cơ vòng chen vào tràng đạo rõ ràng đến mức không thể nào rõ hơn, mà đến cả độ cứng cùng sự to lớn nóng bỏng, hay đến cả từng đường gân nổi cộm trên tính khí cũng trở nên rất chi tiết. Mỗi lần ma sát đều điên cuồng khuấy đảo, khiến anh cảm thấy choáng váng, hoa mắt. Trải nghiệm tình dục quá đổi rõ ràng khiến Tiêu Chiến mềm nhũn, hai mắt cũng bắt đầu ngấm nước, tính khí nóng bỏng cắm đầy hậu huyệt, không chút dư thừa.
“AH~..... thật sướng….”
Cưỡi ngựa luôn là tư thế cả hai yêu thích. Không chỉ khoái cảm va chạm đến bậc nhất mà còn là ở vị trí này, cả hai mới có thể trực diện nhìn ngắm đối phương. Cùng nhau trải nghiệm cảm giác sung sướng đê mê của loại ái tình giao hợp thuần túy. Trong mắt chỉ có người mình yêu, hai cơ thể điên cuồng va chạm nóng bỏng. Loại khoái cảm kinh người này thật sự không cách nào kháng cự.
“Nhất Bác … aaa~.. sướng quá... thật sâu...ưm”
Vương Nhất Bác liếm môi thích thú nhìn dáng vẻ dâm mỹ của anh, cả hai đã làm tình rất nhiều lần nhưng nơi đó vẫn luôn đàn hồi rất tốt, hoàn toàn không có dấu hiệu bị thao lỏng. Chỉ chưa đến một tháng không làm mà lại như lần đầu mới được khai phá, mỗi lần đều siết chặt đến mức khiến cậu sảng khoái kinh người. Tiêu Chiến trên giường lại còn là người rất biết đòi hỏi, cơ thể dẻo dai nhưng rất rắn chắc, cậu chưa từng phải cố kiếm chế mà ngược lại còn là liều mạng dùng sức. Sướng đến phát điên, ngay cả những tư thế khó đều đã từng làm qua, hai người họ thật sự hoà hợp cả thể xác lẫn tâm hồn.
Tiêu Chiến trong mắt Vương Nhất Bác luôn là báu vật hoàn hảo vô khuyết, từ cái chớp mắt hay từng tấc da thịt trên cơ thể anh đều làm cậu say đắm. Mà bộ dáng ngây ngất trong ái dục này của Tiêu Chiến mới là bộ dáng khiến Vương Nhất Bác điên cuồng nhất. Tất cả hỉ, nộ, ái, ố đều phải vì cậu, chỉ có Vương Nhất Bác mới khiến Tiêu Chiến yêu đến bất chấp, yêu đến ngây dại, chỉ vì cậu mới có dáng vẻ phong tình vạn chủng, phóng túng gợi tình.
"Chiến ca, em yêu anh." - Vương Nhất Bác lúc này đã hoàn toàn vứt cái thắt lưng kia đi, dùng hai bàn tay to lớn ôm chặt lấy anh, cúi đầu thì thầm bên vành tai đã đỏ ửng. Cậu muốn anh nghe thật rõ, muốn anh minh bạch rằng, Vương Nhất Bác cũng yêu anh, điên cuồng yêu anh. Cậu không muốn phải hối hận, có thể vì đối phương mà bất chấp luân thường đạo lý, vậy ba chữ "em yêu anh" thì có gì phải tiếc mà không dám nói ra - "Chiến ca! Em yêu anh!"
Trong mắt chỉ có Vương Nhất Bác, bên tai chỉ vang vọng tiếng yêu đương của cậu, sâu bên trong lại cuồng dã tận cùng. Tiêu Chiến từ tâm hồn đến từng tế bào, đều bị Vương Nhất Bác nắm giữ. Không biết do xúc động kinh hỉ, hay thuần túy là sinh lý thống khoái sản sinh mà trên gương mặt anh, nước mắt đã rơi không ngừng. Hạnh phúc cùng khoái cảm, chấn động đến mức đại não cũng ngưng trệ, cơ thể run rẩy mông lung.
Bản năng của con người là truy đuổi sự sung sướng, Tiêu Chiến trợn tròn mắt, hai tay sau khi đẩy Vương Nhất Bác nằm xuống liền chống xuống đùi cậu, nâng cao hai gối, nửa thân trước hơi ngửa ra sau giữ thăng bằng, vặn vẹo mông liên tục lên xuống, không ngừng tạo ra cảm giác kích thích tiêu hồn cho cả hai. Tư thế này làm cậu có thể trực tiếp nhìn rõ trạng thái nơi giao hợp của cả hai. Hậu huyệt căng ra hết cỡ để nuốt lấy dương vật đến tận gốc, mỗi nhịp thúc vào cơ vòng trong ống thịt của anh lại điên cuồng siết chặt lấy tính khí, mỗi lần kéo ra đều mang theo không ít chất dịch màu trắng đục, nơi giao kết càng lúc càng ướt đẫm, dịch nhờn do sự va chạm liên tục mà kéo thành tơ chỉ, rối tung đến không dám nhìn, nhưng lại dâm mỹ điểm cực điểm.
Anh tùy ý mà nâng mông, thao túng tính khí đang nằm sâu trong cơ thể. Mỗi lần đều nhắm vào vị trí cơ thể mình khao khát nhất, rút ra một nửa lại mạnh mẽ nhún xuống, để tính khí màng theo luồng nhiệt cực lớn đâm sâu đến tận gốc. Tuyến tiền liệt liên tục bị đâm thọc ma sát, vì vậy mà không ngừng rên rỉ, vì đó mà mê muội, không cách nào dừng lại, cả gương mặt và cơ thể đều là bộ dáng đê mê trong tình dục.
"Aaaa… muốn nữa... Nhất Bác….haaa, mau giúp anh.. đâm sâu nữa… Haaaaa"
"Ưm…. Mạnh nữa đi~ anh muốn nữa….. Nhất Bác a~... Cầu xin em… mau động đi mà ~... Aaah"
“Tiêu Chiến, em là gì của anh?”
“Ahh..~ lã … lão... lão công a~” - Tiêu Chiến thật sự đã bị thao đến choáng váng, hai tay cũng không còn sức lực để chống đỡ, chỉ có thể ôm chầm lấy Vương Nhất Bác, tựa đầu vào vai cậu mà rên rỉ.
"Ngoan lắm, ưm… "
Hai chữ "lão công " còn hơn liều xuân dược cực mạnh chạy khắp cơ thể, làm cậu hưng phấn đến không kiềm được mà ra sức oanh tạc, hai tay giữ chặt lấy vòng eo thon chắc của anh ấn sâu xuống, bản thân lại liều mạng mà đẩy hông lên, phóng túng mà rít sâu đến phát ra tiếng rên nhẹ. Tần suất ra vào cực kỳ kinh người, tốc độ vừa nhanh vừa chuẩn xác, lực đẩy mạnh mẽ dứt khoát, từng cú thúc vào đều như muốn xuyên thủng cơ thể anh.
Con khủng long to lớn đến mức mỗi cú thúc sâu đều khiến bụng anh cộm lên hình dáng khủng khiếp đó, nóng bỏng như hoả thiêu. Tiêu Chiến cả người như ở tận chín tầng mây, cơ thể mềm nhũn lắc lư trong lòng cậu, không còn cảm giác được chính cơ thể mình chỉ có kích thích đến co giật mà gào thét.
"Haaa.. hỏng mất…aaa.. chết mất...ưm"
Cơ thể như có luồn điện chạy loạn khắp nơi, sau đó mọi giác quan đều gom tụ về một điểm. Khoái cảm mãnh liệt làm anh co rút cả bàn chân, một tay bấu chặt bả vai cậu để cố định bản thân không bị thúc văng mất, một tay anh vuốt ve chính mình. Bàn tay anh theo tốc độ đâm rút của cậu mà cũng điên cuồng lên xuống, sóc lấy tính khí chính mình, đến lúc Vương Nhất Bác kinh hách đâm vào một lần cuối cùng, Tiêu Chiến hai mắt trợn tròn mà ngửa cả người ra phía sau thét lớn, sau đó sung sướng xuất ra.
Tiêu Chiến xuất ra không chủ ý, tinh dịch tung tóe bắn hẳn lên ngực và bụng cậu, một ít còn văng đến tận cằm. Anh bủn rủn dựa vào ngực cậu mà thở dốc, sướng đến da đầu cũng tê rần. Mãi cho đến lúc phục hồi chút lý trí, nhận ra gương mặt vì dựa vào ngực cậu mà dính không ít tinh dịch của chính mình, anh nhìn cậu cười ngốc một cái liền lập tức dùng lưỡi liếm sạch sẽ cho cậu.
“Anh thật tham ăn, tôi cũng muốn mà.” - Vương Nhất Bác nâng cằm anh lên, lập tức đưa lưỡi vào khoan miệng anh mà mút mát, giành lấy chút tinh túy ngọt ngào còn sót lại. Như thể chưa đủ, cậu dùng lưỡi quét vòng khắp nơi liếm sạch sẽ khắp mọi ngõ ngách, rồi lần tìm đến chiếc lưỡi hư hỏng kia mà quấn quýt.
Vương Nhất Bác cực kỳ cao hứng, cũng không rút thứ đó ra mà vui vẻ bế anh đứng dậy, đi về phía cửa kính, hai chân anh rất thành thục quấn lấy hông cậu khiến mỗi bước đi đều làm tính khí chạm đến tuyến tiền liền, ma sát không ngừng. Anh vừa trải qua đợt cao trào nên từng tế bào trong cơ thể vô cùng mẫn cảm, Vương Nhất Bác chỉ cần động nhẹ vài cái, Tiêu Chiến lại choáng váng đến muốn ngất đi. Cậu liên tục hôn anh, thật sự như muốn nuốt cả con người này vào bụng, hòa làm một thể, như vậy mỗi ngày đều sẽ không còn lo lắng bất an.
“Tôi muốn khiên cả thế giới này biết được, Tiêu Chiến là của Vương Nhất Bác. Chỉ thuộc về một mình tôi, bất cứ ai cũng đừng vọng tưởng chạm vào.”
Vương Nhất Bác đưa tay ấn nút, chiếc rèm cửa nhẹ nhàng rẽ làm hai hướng. Trước mắt họ, cách một tấm kính là Thượng Hải về đêm, từ trên cao nhìn xuống vô cùng rực rỡ, vạn phần xa hoa. Tấm lưng Tiêu Chiến bị chạm vào tấm kính lạnh lẽo mà rùng mình, anh lại càng siết chặt lấy cơ thể cậu. Hóa ra Vương Nhất Bác của anh vẫn luôn bất an như vậy sao.
“Ah~... Nhất Bác….ưm.. Aaaa.. Tiêu Chiến sống là người của Vương Nhất Bác, mất là quỷ của Vương Nhất Bác… haaa” - Anh nhìn vào cậu kiên định lập ước, Tiêu Chiến duy nhất chỉ thuộc về Vương Nhất Bác mà thôi.
Vương Nhất Bác để anh đứng hẳn trên sàn, xoay người anh hướng ra bên ngoài cửa kính, cùng cậu nhìn ngắm khung cảnh này. Phía trước áp hẳn vào cửa kính để nhìn ngắm khung cảnh hoa lệ, phía sau là cậu không ngừng ra vào bên trong anh. Cả hai trong lúc ân ái, Vương Nhất Bác nhất định phải làm một lần ở tư thế từ phía sau anh.
Dù là nam nhân nhưng Tiêu Chiến lại thuộc tuýt eo thon mông nở, chân lại thon dài, mỗi lần từ phía sau nhìn ngắm bờ mông căng đầy đung đưa qua lại, một lần cậu thúc vào, lại còn đàn hồi mà mềm mại mà nãy lên, đáng yêu vô cùng. Khiến cậu không kiềm được mà xoa nắn đến đỏ bầm từng mảng, đôi khi cao hứng cũng không lưu tình mà tát xuống vài bạt tay.
“Anh thề đi, thề rằng sẽ chỉ nhìn duy nhất một mình tôi. Mãi mãi không được rời xa tôi, đến cả khi…”
Vương Nhất Bác dùng tay nâng cằm anh xoay về phía mình, đáy mắt ánh lên sự khẩn cầu tha thiết. Thượng Hải phồn hoa hay thế giới to lớn lộng lẫy này chả là gì cả, thậm chí những ngôi sao lấp lánh kia đều không sánh bằng một phần ngàn vẻ đẹp của tình ý trong mắt anh. Thế giới này vốn cũng chẳng thể so sánh với Tiêu Chiến trước mặt cậu. Chỉ cần anh nguyện ý, Vương Nhất Bác bằng lòng đánh đổi tất cả.
“Nếu em chết, tôi sẽ chết cùng em.”
Tiêu Chiến quay đầu nhìn cậu, nói rõ ràng từng chữ một, từ trái tim nói ra lời thề son sắt nhất. Vương Nhất Bác là thần của Tiêu Chiến, là thưởng phạt của anh, là tín ngưỡng duy nhất của đời này mà Tiêu Chiến nguyện ý vạn kiếp khuất phục. Một lần nhìn thấy, cả đời đều không thể dời mắt. Trái tim trao cậu, cơ thể và linh hồn đều thuộc về cậu. Trong mối quan hệ hoang đường vặn vẹo này, cả hai người đều cam tâm tình nguyện giao ra sinh mệnh cho đối phương.
Chỉ có Tiêu Chiến mới yêu nổi Vương Nhất Bác cao lãnh, xuất chúng đến ngông cuồng.
Chỉ có Vương Nhất Bác mới bất chấp bao dung nổi Tiêu Chiến ngạo mạn, cố chấp.
Đêm đó, hai cơ thể không ngừng quấn lấy nhau. Tất cả lời yêu đương đều nguyện ý nói ra.
Hết phiên ngoại
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét