[FANFIC BJYX] CUỒNG NGƯỠNG - CHƯƠNG 45

Brừm~ Brừm~

Tiếng điện thoại rung lên từng hồi trong căn phòng rộng lớn được trang trí theo phong cách châu Âu cổ điển, phá tan đi sự tĩnh lặng chỉ duy mới được duy trì cách đó vài ba tiếng đồng hồ. Trên giường, Tiêu Chiến vì tiếng điện thoại mà khẽ giật mình thức giấc. Anh với tay tắt điện thoại trước, sau đó mới nhìn sang Vương Nhất Bác

bên cạnh vẫn đang say ngủ mới thở phào yên tâm. Anh biết rõ hơn một tuần nay, Vương Nhất Bác có bao nhiêu mệt mỏi, lại thêm đêm qua mải miết nồng nhiệt đến tận hai giờ sáng, anh không muốn chỉ vì chút vấn đề nhỏ mà phiền đến giấc ngủ của cậu. 

Tiêu Chiến vừa cẩn thận động tác xốc chăn bước xuống giường, vừa chú ý quan sát Vương Nhất Bác. Cả hai hiện giờ chỉ có độc nhất chiếc chăn lớn đi nửa thân dưới trần trụi, nên chỉ cần một người có động tĩnh là có thể dễ dàng đánh thức kia người.

Sau một hồi cẩn thận lẫn lén lút, anh cũng xuống được giường, cầm điện thoại lên rồi tiến vào phòng tắm, chốt cửa.

Một loạt tiếng “bíp bíp” vang lên liên tục, Tiêu Chiến mở điện thoại đọc tin nhắn. Cũng như những lần trước, tin nhắn được gửi được gửi đến từ một số điện thoại lạ. Nhưng đó là với người khác, còn với anh, một tuần ở chung, đã sớm nhận ra giọng điệu đặc trưng của người kia. 

Nội dung tin nhắn không có gì nhiều nhưng vẫn khiến Tiêu Chiến phải suy nghĩ. Mike nói anh ta đã ra khỏi nơi này, một lát nữa sẽ tới đưa anh đi, bên phía cảnh sát đã có động tĩnh, thật sự không thể ở lâu thêm được. 

Thật ra, về phần anh, phía cảnh sát có động tĩnh gì anh không quan tâm, nhưng điều khiến anh bận tâm nhất, chính là người con trai đang say ngủ ngoài kia. Vương Nhất Bác xuất hiện tại những nơi như thế này, tám chín phần là giao dịch quan trọng và số tiền cũng không phải nhỏ, bằng không cậu tuyệt đối không xuất hiện mà chỉ giao cho ba người kia. Mà chiếc USB chứa chứng cứ phạm tội của Vương gia đã bị Mike lấy lại, anh không thể không đi theo anh ta, thế nhưng anh cũng không thể cứ vậy mà bỏ mặc cậu được.

Dẫu biết thế lực Vương gia không hề tầm thường, nhưng hiện tại Vương Nhất Bác cùng Vương Hoàng gần như đã công khai đối đầu nhau, không ai là không biết Vương gia đang lục đục nội bộ, có gì đảm bảo nếu cậu xảy ra chuyện, Vương Hoàng sẽ ứng cứu? Chẳng có gì cả, thậm chí ông ta còn có thể thuận tay mà đẩy đứa con này đến quỷ môn quan.

Tiêu Chiến cúi đầu thở dài, nếu lúc này, anh nói với cậu rằng mình không thể theo cậu về, liệu rằng Vương Nhất Bác có hiểu cho anh không khi mà chỉ mới mấy tiếng đồng hồ trước, anh đã hứa sẽ không làm cậu lo lắng nữa, nay lại nói không thể trở về? Tiêu Chiến vò vò đầu, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn chính mình đang phản chiếu trong gương. Cả cơ thể anh, nhất là phần cổ, chỉ toàn là từng mảng bầm tím mà ai nhìn vào cũng biết nguyên nhân là do đâu. Hơn nữa, sau một đêm va chạm nóng bỏng, không chỉ mồ hôi mà còn cả tinh dịch dính bết khắp nơ, khiến Tiêu Chiến nhịn không được mà ngượng đỏ cả tai.

Không biết anh ở trong phòng tắm bao lâu, lúc Tiêu Chiến lần nữa trở ra, bên ngoài trời đã bắt đầu hửng sáng. Không sớm không muộn, ngoài cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa. Người gõ cực kỳ ý tứ, gõ với âm thanh cực kỳ thích hợp chỉ vừa đủ để người bên trong mới nghe được. Nếu còn đang mơ màng, chắc chắn không thể nghe được.

Tiêu Chiến tiến đến trước cửa, tay đặt lên nắm cửa nhưng vẫn còn do dự. Nếu bây giờ anh mở cửa ra, là lần nữa lại thất hứa với Vương Nhất Bác, nhưng nếu anh không mở, sự an toàn cùng tương lai của cậu cũng không có gì đảm bảo.

“Anh muốn đi đâu?” - Giọng nói trầm thấp đầy nam tính đột ngột từ phía sau vang lên làm anh giật mình, xoay người lại đối diện Vương Nhất Bác với ánh mắt không biết phải làm sao.

“Tôi hỏi… anh muốn đi đâu?” - Vương Nhất Bác đứng đó, trên người chỉ mặc hững hờ chiếc áo choàng tắm màu trắng, từng múi bụng săn chắc lấp ló sau lớp áo, quyến rũ vô cùng. Nhưng đó không phải trọng điểm của hiện tại. Cậu mất kiên nhẫn lần nữa lặp lại câu hỏi, hai hàng lông mày cũng nhíu lại nhìn một lượt từ trên xuống dưới người yêu. Anh ấy, vậy mà dám mặc lại bộ đồ đó! Trước đây rõ ràng chưa từng mặc qua kiểu quần áo này, vậy mà bây giờ lại dám...Vương Nhất Bác đột nhiên cảm thấy hối hận. Đáng lẽ đêm qua cậu nên xé nát bộ đồ đó ra mới đúng!

Tiêu Chiến ấp úng, đại não còn chưa lấy lại bình tĩnh để đối đáp cùng cậu thì hai tiếng “cộc cộc” như có như không kia lại vang lên, thậm chí còn mang theo âm sắc thúc giục người bên trong mau chóng mở cửa, cũng đồng thời chọc cho Vương Nhất Bác nổi giận. 

Cậu tiến đến một bước, một tay nắm lấy tay anh, kéo anh ra phía sau mình, tay còn lại vươn đến nắm cửa. Tiêu Chiến biết rõ Vương Nhất Bác muốn làm gì, hốt hoảng vùng khỏi tay cậu, chạy vội ra ngay trước cửa, đứng chắn trước mặt cậu. 

Hành động này của anh, lại càng khiến cậu nổi điên hơn, máu nóng thoáng chốc dồn lên đến đỉnh. Tại sao chứ? Chẳng phải hôm qua đã nói yêu cậu, đã hứa sẽ không khiến cậu lo lắng nữa sao? Tại sao hiện tại lại muốn rời đi, hơn nữa còn không muốn cậu đối mặt kẻ ngoài cửa kia? Vương Nhất Bác siết chặt nắm tay, cố gắng bình tĩnh cơn giận chính mình. Cậu hoàn toàn tin tưởng, Tiêu Chiến người này có thể quay lưng với bất kỳ ai, nhưng anh đối với cậu chính là si mê nhất, tôn sùng nhất, sâu đậm nhất. Cũng tựa như cậu đối với anh, chính là tình cảm nồng cháy và sự tin tưởng tuyệt đối.

“Kẻ ngoài cửa rốt cuộc là ai? Hai người gặp nhau khi nào? Có phải anh đã ở cùng hắn trong suốt một tuần vừa rồi?” - Vương Nhất Bác tin tưởng tuyệt đối Tiêu Chiến. Nhưng anh biến mất suốt một tuần không tung tích, hiện tại lại ra mặt bảo vệ tên kia, như vậy chứng tỏ, anh đã ở cùng tên kia trong một tuần qua. Anh không có ý với hắn, nhưng có gì đảm bảo người kia không có ý với anh cơ chứ?

“...” - Trước hàng loạt câu hỏi của Vương Nhất Bác, anh dư sức biết được cậu đã đoán ra một tuần qua anh làm gì, ở đâu, cũng rất muốn giải thích cho cậu, nói cho cậu biết, chỉ là hiện tại không phải thời điểm thích hợp. - “Nhất Bác, sau này anh nhất định sẽ giải thích rõ với em. Hiện tại cảnh sát sắp tới đây rồi, em nên mau chóng trở về đi.”

“Tôi không quan tâm, tôi ngán lũ cớm đó sao? Anh muốn tôi mau chóng trở về chứ gì? Được, nhưng nếu anh không trở về cùng tôi thì đừng hòng.”

“Vương Nhất Bác!” - Tiêu Chiến lúc này quả thật không biết nên cười hay khóc. Anh biết Vương Nhất Bác của anh không sợ bất cứ thứ gì, nhưng cậu cũng là một người rất cứng đầu. Điển hình như hiện tại, hôm nay nếu anh nhất quyết không trở về cùng cậu, chắc chắn Vương Nhất Bác cũng không chịu rời đi. - “Xin em đó, xong việc anh sẽ ngay lập tức trở về, rất nhanh thôi. Em...em nghe theo anh lần này đi, được không?”

Vương Nhất Bác nhìn bộ dáng một lòng chỉ muốn cậu rời đi, còn bản thân lại chạy theo tên kia của anh mà trán nổi đầy gân xanh, mạnh bạo túm lấy Tiêu Chiến rồi ấn anh vào bức tường bên cạnh, bản thân cũng đưa mặt sát đến với mặt anh:

“Tiêu Chiến! Rốt cuộc thì tên kia là ai? Hắn...đã nói gì với anh?” 

“...” - Tiêu Chiến không đáp, bởi lẽ anh thật không biết phải nói gì. Nếu anh nói ra, cậu nhất định sẽ giết Mike, toàn bộ số tài liệu kia sẽ khó lòng mà lấy được, thậm chí chuyện anh muốn mượn tay Mike để hạ bệ Vương Hoàng cũng không thành.

“Nói đi. Nhìn thẳng vào mắt tôi rồi nói đi. Nếu không...” - Càng nói, Vương Nhất Bác càng đưa mặt mình tiến đến gần mặt anh hơn. Trong chốc lát, ánh mắt, sóng mũi, bờ môi của cả hai bị thu hẹp khoảng cách, chỉ cách nhau vài cm ngắn ngủi.

“Anh...anh…ưm~” - Tiêu Chiến ấp úng. Phải biết rằng sức hút cùng sự quyến rũ của Vương Nhất Bác đối với anh luôn đạt giá trị tuyệt đối, mà cậu dường như cũng rất minh bạch chuyện đó. Bởi vậy khi còn chưa kịp nói thành lời thì trên môi đã cảm nhận được hương vị quen thuộc. 

Bờ môi hai người ngay lập tức dính chặt lấy nhau, quấn quýt không ngừng, âm thanh cùng bầu không khí khiến người ta mặt đỏ tim đập của tối qua nhanh chóng tràn về. Vương Nhất Bác một tay vòng ra sau gáy anh, khẽ cố định đầu Tiêu Chiến, tay còn lại vuốt một đường từ đùi lên trên, cuối cùng dừng lại ở eo, dùng lực mà siết chặt khiến anh không thể không “A~” một tiếng. Vương Nhất Bác không bỏ lỡ cơ hội, lập tức vươn lưỡi mà luồn lách vào khoang miệng anh, công thành phá đất. Dư âm từ trận mây mưa đêm qua vẫn còn chưa tiêu tán hết làm Tiêu Chiến nhanh chóng mềm nhũn cả cơ thể, tay chân thoáng cái đã không còn sức lực, phải bấu víu vào Vương Nhất Bác mới có thể trụ vững.

Đương lúc đắm chìm trong sự ngọt ngào không lối thoát kia, Tiêu Chiến lại mơ màng nghe bên tai “Cạnh” một tiếng. Cửa phòng vốn đóng chặt  không biết từ khi nào đã được mở ra, để lộ người đứng bên ngoài gõ cửa là ai. Mà người đó, cũng lần thứ hai chứng kiến tình cảm thân mật của hai người.

Dưới con mắt nhìn chằm chằm của Mike, sự thanh tỉnh cùng xấu hổ đến tột đỉnh của Tiêu Chiến nhanh chóng trở về với đại não. Anh vội vàng dứt khỏi nụ hôn với Vương Nhất Bác, cũng muốn đẩy cậu ra nhưng sức lực của Vương Nhất Bác quá lớn, đẩy thế nào cũng không thể làm nghiêng ngả được cậu. Trái ngược với phản ứng của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác lại gần như không hề có bất kỳ phản ứng nào khi thấy thân ảnh của kẻ đáng chết tối qua cùng anh thuê phòng xuất hiện sau cánh cửa mà cũng chỉ chằm chằm nhìn lại đối phương, cùng Mike đấu mắt, phóng thích ra khí thế vương giả.

Mike đối với sự thị uy của Vương Nhất Bác vậy mà không hề run sợ như bao kẻ khác, thậm chí y không hề chịu một chút ảnh hưởng nào, bản thân cũng bày ra sự khiêu khích đối phương. 

Về phần Tiêu Chiến, sau một hồi cật lực đẩy cậu ra trong xấu hổ, ngượng ngùng nhưng bất thành, sự bình tĩnh cuối cùng cũng trở về trong tâm trí anh. Lúc này, nhìn Vương Nhất Bác cùng Mike đối đầu nhau không chút khoan nhượng, anh lại đột nhiên khựng lại. Vương Nhất Bác của anh, hiện tại đã không còn là đứa bé ngây ngô ngày trước mà đã trở thành một người con trai vô cùng xuất sắc. Mới ngày nào anh còn bảo vệ cậu, vậy mà bây giờ tình thế đã hoàn toàn đảo ngược. Vương Nhất Bác của hiện tại, đang vây chặt anh trong vòng tay của mình, cùng đối phương đối đầu gay gắt. Người ngoài nhìn vào, có thể ai cũng nghĩ cậu là đang muốn thị uy với Mike, tỏa ra khí thế bắt y phải biết điều mà ngoan ngoãn cúi đầu. Thế nhưng đó chỉ là suy nghĩ của người ngoài. Chỉ có anh mới hiểu, chỉ có anh mới biết, hành động của Vương Nhất Bác hiện tại chẳng phải là uy hiếp gì đối phương, mà chỉ đơn giản là bảo vệ, che chở cho người trong lòng. Làm sao anh không biết Vương Nhất Bác đã nhân lúc anh đắm chìm trong nụ hôn kia mà mở cửa, cố tình để cho Mike thấy hai người họ thân mật.

“Xuống xe chờ tôi.” - Biết rõ cậu có bao nhiêu khó chịu, thế nhưng ý anh đã quyết, tuyệt đối sẽ không hối hận.

Trong tình thế còn căng hơn cả dây đàn của hiện tại, Tiêu Chiến đột ngột lên tiếng khiến cả hai người Mike và Vương Nhất Bác bất ngờ không thôi. Nhưng Mike cũng không mất quá nhiều thời gian để lấy lại tinh thần. Dù đã nghe rất rõ lời Tiêu Chiến nói nhưng y không rời đi ngay mà vẫn đứng yên tại chỗ, thái độ cùng ánh mắt nhìn Vương Nhất Bác cũng thay đổi phần nào. Vẫn là một bộ dáng thách thức đối phương, nhưng lại thêm mấy phần ngạo nghễ, chọc tức đối thủ. 

“Đi ngay!” 

Đợi đến khi Tiêu Chiến lặp lại lần nữa, Mike mới chịu xoay người bỏ đi. Trước khi đi y còn buông thêm một câu: “Chúng ta không có nhiều thời gian đâu.”

“...” - Tiêu Chiến không đáp nhưng vẫn gật đầu ra hiệu đã hiểu.

“Anh! Rốt cuộc muốn làm gì?” - Đợi Mike đi rồi, cửa phòng cũng lần nữa khép lại, Vương Nhất Bác mới bộc phát. - “Kẻ đó không phải là người của ông ta sao? Sao anh lại đi với hắn? Hai lần đều bảo vệ hắn, đều vì hắn ở trước mặt mà né tránh tôi ư?”

Vương Nhất Bác lớn tiếng gần như quát to, làm Tiêu Chiến nhất thời bị cậu dồn ép đến lúng túng, mà trong mắt cậu bây giờ biểu tình của anh lại giống như lén lút vụng trộm bị cậu nhìn thấu.

Cậu giận đến hai mắt đỏ ngầu, ánh nhìn lại trượt xuống chiếc sơ mi trắng bung cúc của anh, không chút thương tiếc liền giựt phanh hàng cúc, sau đó xé toạc chiếc áo làm hai. Dù rằng tin tưởng anh, nhưng cậu vẫn cực kỳ khó chịu khi anh ở cùng hắn.

"Không cho đi!" 

"Em phát điên cái gì đấy?" 

"Phải, tôi đang phát điên lên đây. Anh thà đi cùng tên khốn mới quen biết đó, chứ nhất quyết không muốn về cùng tôi. Yêu thích hắn đến vậy sao? Hai người rốt cuộc đã …"

Bốp

Vương Nhất Bác còn chưa nói hết câu liền lãnh trọn cú đấm của Tiêu Chiến. Con mẹ nó, anh đây cũng phát điên rồi. Cậu là chịu cứng không chịu mềm chứ gì. Lúc đầu anh thật sự là không muốn kéo dài thời gian, như bây giờ thì mặc kệ hết, chỉ một lòng muốn đánh cho cậu tỉnh ra. 

“Em là muốn đánh nhau đúng không?" - Rõ ràng là một lòng muốn bảo vệ cậu, vậy mà bây giờ trong mắt Vương Nhất Bác lại thành nóng lòng muốn đi theo nhân tình. Thật tức chết anh.

Cú đấm đó anh không hề nương tay, khiến mặt cậu lệch hẳn sang một bên. Vương Nhất Bác tức đến nổ mắt, một phát liền ném anh lên giường lớn.

"Đánh nhau? Được lắm Tiêu Chiến, hôm nay anh có giỏi thì đánh chết tôi, bằng không đừng mơ rời khỏi đây nửa bước." - Cái quần jean rách bó sát kia của anh cũng làm cậu chướng mắt, cậu vươn tay nắm lấy cổ chân anh, toang muốn xé luôn thứ đáng ghét kia.

Sự tình trở nên dỡ khóc dỡ cười cực điểm. Hai con người đêm qua mặn nồng, bây giờ lại thành một màn đánh nhau xé đồ. Tiêu Chiến không hề chịu thua, dùng sức đạp mạnh một cái thoát khỏi tay cậu. 

"Cẩn thận cái eo!" - Vừa thấy anh dùng sức đạp mạnh cậu liền bất giác lên tiếng. Tư thế của anh dùng sức như vậy rất dễ chấn thương, chưa kể đêm qua...

Đừng nói đến Vương Nhất Bác đã không còn là bạn nhỏ 12 tuổi dễ dàng bị Tiêu Chiến ức hiếp, cậu bây giờ sức lực so với anh gần như không chênh lệch, chưa kể đêm qua liên tục dùng tư thế khó. Hai chân anh miễn cưỡng mới có thể đi đứng bình thường được, nhưng thắt lưng vẫn còn rất đau, một cú đá vừa rồi lại vô tình động phải chỗ đau đó, làm anh không nhịn được mà nhíu mày kêu khẽ.

"Đau lắm không? Đã nói anh cẩn thận mà. " - Thấy anh kêu đau, lửa giận lúc nãy như bị ai dội nước lạnh, lập tức tắt ngúm. Cậu nhướn người bò lên giường, một tay ôm lấy anh, một tay xoa eo bị thương. Hành động này ôn nhu đến cực điểm, như thể kẻ vừa rồi hung hăng ném anh lên giường không phải Vương Nhất Bác.

"Khốn nạn, con mẹ nó. Em thử nằm dưới một lần xem." - Tiêu Chiến đau quá hoá thẹn, đường đường là một sát thủ lại bị thao đến eo đau lưng mỏi, cổ họng cũng có chút khát khô. Thử hỏi chuyện này đồn ra ngoài, mặt mũi biết giấu đi đâu. Mà người kia hiện tại lại bày ra vẻ mặt cún con hối lỗi, làm anh không cách nào chịu nổi.

"Vương Nhất Bác em là ma quỷ." - Thần cũng là cậu, quỷ cũng là cậu. Tàn nhẫn, thô bạo, ôn nhu, dịu dàng, tất cả đều là cậu. - “Không đánh nhau nữa à?"

Vương Nhất Bác cúi mặt, lắc đầu. Cơn kích động qua đi, bây giờ cậu đã bình tĩnh hơn. Tự trách bản thân không tốt, làm anh bị thương. Biết rõ tình cảm anh đối với mình, nhưng sự sợ hãi Tiêu Chiến hết lần này đến lần khác biến mất trước mặt mình làm Vương Nhất Bác không cách nào kiềm chế. Cậu thật ra không phải đang giận, mà là đang sợ hãi. Vương Nhất Bác chưa từng mất tự tin đến vậy.

"Vậy nghe anh nói có được không?" - Tiêu Chiến đưa tay lên sờ lên mặt cậu, xoa một bên má vừa bị ăn đấm, âm thầm thở phào nhẹ nhõm. May mà vẫn khống chế được sức lực, không có bị bầm. Sau khi xác định cậu không sao rồi, anh mới nhìn thẳng vào mắt cậu nói tiếp. - "Anh yêu em, Vương Nhất Bác! Tiêu Chiến chỉ yêu một mình Vương Nhất Bác. Nhưng anh... thật sự có việc quan trọng  phải làm.”

“Nhưng tại sao nhất định cứ phải rời đi với hắn? Chỉ là điều tra thôi mà, ở bên cạnh tôi rồi làm không tốt hơn sao? Hơn nữa tôi còn có thể hỗ trợ cho anh.”

“Không” - Chính vì anh biết rõ thân phận của Mike không hề đơn giản, hơn nữa y đối với anh còn có ý khác, nếu vẫn ở lại Vương gia, e là khó lòng lấy được thông tin từ y cùng số chứng cứ kia. - “Nếu tiếp tục ở lại Vương gia, anh…”

“Xin lỗi, nhưng thật sự anh…” - Biết rõ hành động cùng quyết định của bản thân sẽ tổn thương cậu nhưng cuối cùng vẫn làm, đối với anh cũng không phải chuyện dễ dàng gì.

Căn phòng thoáng chốc trở nên yên tĩnh. Mặc cho cả hai đều rất rõ tình cảm của đối phương, cũng không quan tâm người ngoài nói gì, cậu cứ nghĩ đã không còn thứ gì có thể cản trở chuyện hai người ở bên nhau rồi, nhưng dường như thực tại lại nói cho cậu biết. Mọi thứ không như cậu nghĩ. Giữa hai người họ lúc này vậy mà lại xuất hiện một bức tường ngăn cách với đối phương. Mà bức tường đó, chẳng phải thứ nào khác xa lạ, chính là Vương gia của cậu.

Vương Nhất Bác không hiểu. Tại sao thứ cậu từ lâu đã sớm không quan tâm, lại có thể trở thành vật cản giữa hai người? Gia tộc đó, Vương gia đó hay vị trí gia chủ kia, chưa bao giờ là đích đến cuối cùng của cậu. Điên cuồng tranh đấu cùng cha và Vương Thiệu Huy, cũng chỉ vì muốn bảo vệ cho anh và mẹ thật tốt, nhưng hiện tại thứ mà cậu đang tranh đấu, lại trở thành bức tường ngăn cách anh và cậu. Hơn nữa, đối thủ lại còn là người cha và anh trai, thật nực cười mà...

“Tôi… chưa bao giờ trách anh chuyện của thầy, cũng chưa bao giờ ngăn cản anh trả thù...nhưng tôi có thể xin anh một chuyện được không?”

“...” - Tiêu Chiến bảo trì yên lặng, chỉ khẽ gật đầu thật nhẹ. Anh dường như cũng đã đoán được, chuyện cậu muốn nói là gì.

“Tôi có thể dâng cho anh cả Vương gia, để tùy anh xử trí, nhưng anh… có thể tha cho Vương Hoàng...được không?” - Nói xong một câu này, Vương Nhất Bác hít sâu một hơi rồi mới nói tiếp. - “Tôi biết cha tôi đã làm những chuyện không thể tha thứ được, ngay cả bản thân tôi...cũng khó mà dung thứ cho ông ta, thế nhưng, ông ta lại là cha tôi…”

Lời còn chưa nói hết, Vương Nhất Bác đã cảm nhận được hơi ấm cùng khí tức quen thuộc ôm lấy mình: “Anh biết mà...cho nên, em đừng như vậy có được không? Đây, không phải thứ anh muốn thấy.”

Tiêu Chiến đứng lên trước mặt Vương Nhất Bác, siết chặt vòng tay ôm cậu mà cười khổ. Chắc chắn người này không biết được, biểu tình của bản thân khi nói ra những lời đó có bao nhiêu khổ sở. Anh có thể từ bỏ hận thù, cũng chấp nhận mọi hậu quả mà cùng cậu trầm luân trong đoạn tình cảm này, không phải để đổi lấy biểu tình đó của cậu.

“Tôi…”

“Được rồi, em không cần phải nói nữa đâu. Anh… hiểu mà.” - Tiêu Chiến chủ động ngắt lời Vương Nhất Bác, hai tay chuyển đến ôm hai bên má cậu, cực kỳ trân quý mà vuốt ve, vỗ về. 

“...” - Vương Nhất Bác yên lặng không nói, kéo anh vào một cái ôm thật chặt, mặt cũng vùi thật sâu vào cổ anh, thì thầm. - “Cảm ơn.”

“Đừng cảm ơn anh được không, anh...dù gì cũng chẳng tốt đẹp gì. Chỉ là, em có thể tin tưởng anh lần này được không? Anh thật sự…”

“Nếu không tin tưởng anh, anh nghĩ tôi sẽ dễ dàng để cho hắn đi như vậy sao?” - Lần này thì đến lượt Vương Nhất Bác ngắt lời Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến nhìn thẳng vào mắt cậu, đầy cưng chiều mà vuốt nhẹ mái tóc mềm mượt, trên môi không giấu được nụ cười, nói: “Anh biết chứ.”

“Bao lâu?” - Dù đã chấp nhận để anh rời đi cùng tên kia nhưng cũng không thể quá lâu được. 

“Không biết, nhưng có lẽ là… một tháng đi. Cho anh một tháng, được không?”

Mike ngồi trong xe nghịch chiếc USB mà hai người họ lấy được từ hôm qua. Nhác thấy bóng dáng Tiêu Chiến xuất hiện ở cửa, y liền hạ cửa kính xuống, khóe miệng khẽ nhếch lên hỏi: “Cuối cùng cũng xong rồi?”

“Im miệng rồi lái xe đi.” - Đáp lại Mike, anh chỉ buông một câu rồi mở cửa, ngồi vào ghế phụ, ánh mắt lại nhịn không được mà lướt đến cửa sổ trên tầng cao.

Chiếc xe màu đen nhanh chóng rời đi mà không biết từ phía trên, xuyên qua lớp cửa sổ, có một ánh mắt vẫn luôn quan sát không rời. Thẳng cho đến khi không còn thấy bóng dáng chiếc xe nữa, người nọ mới lấy điện thoại ra.

“Chuẩn bị trở về. Còn nữa, điều tra cho tôi một người.”

Xong xuôi, Vương Nhất Bác quăng điện thoại lên giường, lại cởi áo choàng tắm ra, thẳng tiến về phía phòng tắm. Kẻ kia, đợi đến khi anh xong việc, cậu tuyệt đối sẽ không cho hắn sống thêm một giây. Là người của Vương gia nhưng nhìn thái độ cùng hành động đó của hắn đều cho thấy, người này không hề đơn giản chỉ là một tên thủ hạ bình thường dưới trướng cha cậu. Hơn nữa kẻ này lại dám giở trò mèo ngay trước mặt Vương gia, ngang nhiên qua mặt mà đưa người đi. 

Hết chương 45

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

[FANFIC BJYX] THAT'S RIGHT, WE ARE A COUPLE - CHƯƠNG 29

Tác giả: Wonnie “Làm sao đây?” - Đại Dương hoảng sợ, nhanh chóng thụt lùi về ngay bên xe. Hiện tại xe bọn họ một chiếc thì hư, chiếc còn lại...