[FANFIC BJYX] CUỒNG NGƯỠNG - CHƯƠNG 46

 Xe chạy băng băng trên đường, ra khỏi thành phố ồn ào náo nhiệt để tiến về khu ngoại thành ít người ít xe. Mike vừa tập trung lái xe, vừa cực kỳ cảnh giác thông qua kính chiếu hậu để đảm bảo không có ai bám theo họ phía sau. Đến khi xe đã hoàn toàn ra khỏi thành phố rồi, cũng chắc chắn phía sau không có ai, y mới chuyển tầm chú ý đến người đang ngồi bên cạnh. Người kia dường như không hề quan tâm đến ánh nhìn của y mà chỉ ngồi đó, ánh mắt thủy chung hướng ra bên ngoài. Mike thở dài một tiếng, đương lúc muốn dời tầm mắt đi thì vết hôn ngân nơi cổ lại trở nên cực kỳ chói mắt. Y nhíu mày, ngay lập tức lên tiếng hỏi, như có như không bắt đầu chất vấn Tiêu Chiến.

“Hôm qua, xem ra rất mặn nồng nhỉ?”

“Mặn nồng… cái gì?” - Câu hỏi của Mike đã thành công thu hút sự chú ý của Tiêu Chiến. Anh quay sang nhìn Mike, ánh mắt biểu hiện có chút không hiểu.

Mike cũng không vội mà ánh mắt lần nữa đảo đến nơi cổ anh, Tiêu Chiến liền hiểu được ý của y, không cần soi gương cũng cực kỳ rõ ràng nơi cổ mình hiện tại có cái gì. Theo lẽ thông thường, khi bị người khác nhìn ra dấu hôn, người ta sẽ cực kỳ ngượng ngùng, nhưng anh thì lại khác. Tiêu Chiến nhíu mày khó chịu, rõ ràng đã cố tình che đi rồi nhưng Mike vẫn nhận ra, chứng tỏ tầm mắt của y vẫn luôn đặt trên người anh. Nhưng anh cũng hiểu, Mike hiện tại với anh hay Vương Nhất Bác đang là một dấu hỏi rất lớn, cũng đồng thời ẩn chứa rất nhiều nguy cơ, vậy nên anh chỉ có thể nhịn xuống, nghiêm giọng nói với y.

“Im đi, tập trung lái xe.”

“Nhưng tôi nhớ lúc đầu cậu vẫn mặc bộ đồ tối qua mà, sao lại thay bộ khác rồi?” - Biết rõ Tiêu Chiến khó chịu nhưng Mike vẫn không biết dừng mà tiếp tục lấn tới.

“Tôi mặc cái gì, cần anh quản sao?”

“Tới rồi.” - Mike vừa nói dứt câu, chân cũng liền đạp thắng khiến Tiêu Chiến vẫn còn chưa thoát khỏi sự ngượng ngùng theo quán tính mà chúi người về phía trước.

Sau một hồi, khi anh lần nữa lấy lại bình tĩnh, liền nhận ra ngay phía trước mình là một cánh tay đang dang ra để tránh cho anh phải đụng đầu của Mike, định bụng sẽ mắng y một trận nhưng khi anh quay sang nhìn y, lại bắt gặp biểu tình khiến anh rùng mình. Rõ ràng là biểu cảm tức giận, nhưng ánh mắt thì lại trái ngược hoàn toàn.

“Đêm qu…”

“Tôi mượn cái này một lát.” - Biết thừa Mike muốn nói gì, Tiêu Chiến vội vàng đưa tay, giật lấy sợi dây y đang đeo trên cổ rồi vội vàng tháo dây an toàn, mở cửa xuống xe.

Mike vẫn bất động tại chỗ, nhìn theo thân ảnh của Tiêu Chiến đang tiến vào nhà mình rồi lại nhìn xuống nơi cổ vốn đeo sợi dây chuyền vừa bị anh giật lấy xong. Mặt của sợi dây kia, chính là chiếc USB chứa chứng cứ phạm tội của Vương gia.

Sau khi trở vào phòng, Tiêu Chiến vội vàng mở laptop lên, cắm chiếc USB kia vào, trên màn hình lập tức xuất hiện ổ đĩa F. Anh lại nháy đúp vào đó, một loạt thư mục hiện lên trước mắt. Mà nội dung bên trong từng thư mục đều khiến cho anh càng xem càng thấp thỏm không thôi.

Số liệu cùng thông tin những phi vụ của Vương gia, quá mức đầy đủ và rõ ràng. Ngay cả chuyện năm xưa của Tiêu gia cũng được nhắc tới trong đây. Đặc biệt là những lô hàng do Vương Nhất Bác phụ trách trong một năm gần đây, chi tiết đến mức khiến người ta không khỏi hoài nghi, phải chăng người thu thập chỗ chứng cứ này là chính Vương Nhất Bác, bằng không không thể chi tiết đến mức này được.

“Quả nhiên cậu rất hứng thú với số tài liệu đó. Xem đến không rời mắt cơ mà.” - Mike không biết từ lúc nào đã đứng trước cửa, quan sát Tiêu Chiến trong phòng.

“Những thứ này, là ai đã đưa cho anh?” - Tiêu Chiến mắt không rời màn hình laptop, tay không ngừng kéo chuột. Số chứng cứ này, chắc chắn Mike không thể nào một mình thu thập, mà phải là có người tiếp ứng cho y. Một người ở Vương gia đủ lâu, có tiếng nói, đồng thời cũng hận Vương gia đủ sâu đậm để quyết tâm tiêu diệt cả một gia tộc lớn.

“Cậu nghĩ với năng lực của tôi thì không đủ để thu thập số chứng cứ này sao?”

“...” - Trước phản ứng của Mike, Tiêu Chiến chỉ bảo trì yên lặng.

“Nào, xem đủ rồi thì trả cho tôi. Thứ này, tốt nhất cậu không nên dính vào quá nhiều. Tôi sẽ rất cực khổ đấy.”

Vừa nói, Mike vừa đi tới bên cạnh anh, vươn tay rút chiếc USB ra khỏi máy tính rồi trở về phòng của y. Mike đi rồi nhưng Tiêu Chiến vẫn yên lặng ngồi đó âm thầm tính toán.

“Vẫn chưa điều tra được sao?”

Vương Hoàng ngồi im lặng trên sofa lớn, đôi mắt diều hâu lóe lên từng tia thâm độc. Một kẻ dám giữa ban ngày trước mặt ông cướp người, còn có thể giấu đến mức gần 2 tuần không có tung tích, như thể đã tan biến giữa thế gian này, quả thật năng lực không nhỏ. Rõ ràng Vương gia của ông bây giờ đã có biến động rất lớn, đừng nói đến thế lực chia năm sẻ bảy mà ngay cả người ngoài hẳn cũng đã được cài vào từ lâu.

“Vâng, nhưng theo tôi điều tra, hẳn là một số đàn em thân thuộc dưới trướng Tiêu Chiến nhiều năm. Vụ việc lần này, có thể là muốn để chia cắt tình cảm của ngài và nhị thiếu gia.” - Mike đứng một bên, mặt không quá nhiều biểu tình mà thông báo tin tức cho Vương Hoàng.

Đây là phòng của nhị phu nhân trong khu cấm địa, rõ ràng sau vụ Tiêu Chiến mất tích ngay tại phòng riêng, dẫn đến việc Vương Nhất Bác phát điên mà cuồng sát, thậm chí còn ra lệnh giam lỏng Vương Hoàng. Nhưng dù thế lực bành trướng đến mức nào đi nữa, dù đã công khai khiêu chiến nhưng Vương Nhất Bác vẫn còn một nơi bản thân không thể xâm phạm vào, đó là khu cấm địa. Chưa nói đến nơi này vốn tập hợp những sát thủ trung thành nhất của Vương Hoàng, nó còn là nơi có hệ thống an ninh tuyệt đối bất khả xâm phạm nhất, mà hai tuần nay đã bị Vương Hoàng ban lệnh phong tỏa, nội bất xuất ngoại bất nhập. Không có lệnh của ông, một con ruồi cũng không thể bay vào.

Vương Hoàng ngồi ở vị trí gia chủ mấy mươi năm, những thế lực bị ông khống chế ở Vương gia chỉ là bề nổi trên tảng băng chìm. Mike lúc này vẫn cảm thấy nên im lặng quan sát, dù chứng cứ nắm rõ trong tay, nhưng với một kẻ quá lão luyện và đa nghi như Vương Hoàng, lúc này vẫn là không nên manh động tránh bức dây động rừng. Hơn nữa, y cũng muốn có thêm thời gian để quan sát kĩ khu cấm địa, nắm rõ hơn cơ chế hoạt động bảo vệ ở nơi này, để khi cần thiết vẫn có thể mang người đó an toàn rời khỏi đây.

“Còn một việc nữa, tôi điều tra được, hóa ra bao lâu nay nhị thiếu gia đã âm thầm lưu trữ tất cả số vũ khí quân sự quan trọng ở đảo huấn luyện, đến cả số vàng ròng năm đó của Tiêu gia sau vụ của Phương Vũ mà Tiêu Chiến giao cho cậu ấy cũng được cất giấu ở đó. Nhị thiếu gia… còn cho huấn luyện một đội sát thủ riêng biệt.”

Vương Hoàng nghe không sót chữ nào, ông không rõ bản thân nên vui mừng hay giận dữ. Đứa trẻ đó của ông đúng là càng lúc càng khiến ông không khỏi kinh ngạc, không ngừng tán thưởng. Trong vòng 3 năm dưới sức ép của ông vậy mà vẫn có thể xây dựng riêng cho bản thân một thế lực như vậy, quả là một nhân tài. Nếu cậu ngoan ngoãn nghe lời một chút, không làm ra loại chuyện bại hoại trời đất bất dung kia, thì dù bản thân cậu có là một kẻ có xu hướng tính dục khác, ông vẫn có thể suy nghĩ lại mà nâng đỡ cho đứa con này. Đáng tiếc, nó tài giỏi như vậy, cuối cùng chỉ là vì một lòng muốn đánh bại ông.

“Có chuyện như vậy? Đại Tam không hề báo cáo với ta.”

“Đại Tam với Hàn Canh quan hệ vốn rất tốt, chưa kể nhị thiếu gia gần đây cũng không hề bạc đãi ông ta, chuyện ông ta giúp cậu ấy che giấu có lẽ cũng dễ hiểu đi. Hơn nữa theo gần đây tôi phát hiện, nhị thiếu gia còn quay lại trao đổi với các tổ chức lớn ở vùng Tam Giác Vàng, mà còn luôn ưu đãi cho họ, rõ ràng là muốn móc nối quan hệ, chờ đợi thời cơ, nội ứng ngoại hợp.” - Mike cố tình nhấn mạnh bốn chữ cuối, cũng không quên liếc mắt nhìn biểu tình càng lúc càng khó coi của Vương Hoàng. Vương gia đã chia năm sẻ bảy, y thật sự phải nắm chắc được Vương Hoàng rốt cuộc còn bao nhiêu thế lực. Vụ việc lần này không nhỏ, chắc chắn ông ta sẽ không để yên, đây chính là cơ hội mà Mike đang mong chờ.

“Mang theo người đến, ngoại trừ Leon, tất cả đều giết hết. San phẳng hòn đảo đó cho ta, đừng nói đến súng, một viên đạn cũng không để lại.”

“Vâng” - Mike cúi đầu nhận lệnh, gương mặt lạnh lùng anh tuấn lại nhếch mép lên nụ cười đắc ý quỷ dị. Trước khi quay người rời khỏi, vẫn không nén được mà đưa ánh mắt chuyển đến người phụ nữ từ đầu đến giờ vẫn nằm yên trên giường lớn.

Âm thanh đặc biệt ồn và to lớn của trực thăng nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người trên đảo. Hình ảnh của trực thăng cũng ngày càng gần hơn trong mắt mọi người, tất cả đều không ai nói nhau mà nâng cao vũ khí cùng cảnh giác, chuẩn bị cho một cuộc chiến đẫm máu sắp tới. Đúng lúc này, chỉ huy của đảo huấn luyện là Đại Tam cùng một vài huấn luyện viên khác xuất hiện từ khu chỉ huy đi đến nói:

“Buông vũ khí xuống, có biết người tới là ai không hả?”

“Dạ?”

Đa phần những người đang thực hiện khóa huấn luyện trên đảo đều là người mới, bọn họ chỉ biết đảo này hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài, cũng là địa bàn bất khả xâm phạm của Vương gia. Vì vậy, đối với sự xuất hiện đột ngột của chiếc trực thăng kia, bọn họ hiển nhiên đều cho rằng đó là sự đột nhập từ bên ngoài, theo trực giác cùng bản năng liền nâng cao cảnh giác, giương súng thủ sẵn vũ khí, sẵn sàng tinh thần chiến đấu mà không nghĩ đến khả năng, người trên trực thăng kia, chính là một cao tầng của Vương gia.

“Còn ở đó mà ngơ ngác cái gì? Chẳng lẽ nhị thiếu gia đến, các người cũng muốn bắn sao?” - Một vị huấn luyện viên có chút mất kiên nhẫn với đám người mới vẫn còn đang đứng ngơ ngơ ngác ngác, nhịn không được mà to tiếng rống lớn.

“Nhị thiếu gia?” - Đám người mới nghe đến ba chữ “nhị thiếu gia” liền trố mắt nhìn nhau, tự giác buông vũ khí xuống rồi nhanh chóng tập hợp thành đội ngũ ngay ngắn. Trong lòng bọn họ đều không ngừng tò mò, ánh mắt âm thầm bàn tán cùng nhau. Người trên trực thăng đó, thật sự là nhị thiếu gia năm đó từng ở trên đảo huấn luyện này sao?

Nhớ lại năm đó, sau khi Vương Nhất Bác rời đi, thân phận của cậu mới được tiết lộ khiến toàn bộ những người cùng huấn luyện đều ngạc nhiên không thôi, nhất là những kẻ từng vì sự xuất hiện của cậu trên đảo mà bị trì hoãn việc trở lại đất liền. Hóa ra thằng nhóc lầm lì ít nói đó thật sự là nhị thiếu gia của Vương gia. Trước đó mặc dù ai cũng bán tín bán nghi nhưng với sự xuất hiện của Hàn Canh, rồi đến gia chủ Vương Hoàng trong khoảng thời gian Vương Nhất Bác huấn luyện trên đảo đã âm thầm khẳng định phần nào tin đồn kia. Nhưng đến khi nghe được chính xác thông tin từ chỉ huy Đại Tam, ai cũng không nhịn được mà hoảng hồn. Kể từ đó trở đi, chuyện nhị thiếu gia từng có khoảng thời gian ở trên đảo cùng biểu hiện xuất sắc như thế nào đã trở thành một chủ đề cực kỳ nóng bỏng đối với những người mới đến.  Chưa kể sau này, thực lực cùng quyền lực của nhị thiếu gia bành trướng ra sao không cần phải nói, đều khiến ai nấy cũng đều tò mò về vị nhị thiếu gia này.

“Nhị thiếu gia, đã lâu không gặp. Hoan nghênh cậu trở lại.” - Trực thăng đáp xuống, Đại Tam nhanh chóng tiến đến mở cửa trực thăng, sau đó cung kính đứng sang một bên, cúi người chào Vương Nhất Bác.

“Kho vũ khí thế nào rồi?” - Vương Nhất Bác mở mắt, không quan tâm mọi người đang cực kỳ cung kính cúi đầu mà bước xuống trực thăng, dẫn theo ba người Tất Bồi Hâm, Quách Thừa và Trịnh Phồn Tinh thẳng tiến đến kho vũ khí trên đảo. Sau khi thông tin về buổi giao dịch ở BZ Bar bị lộ, thì nơi xảy ra vấn đề tiếp theo lại chính là kho vũ khí lớn nhất đang nằm trên đảo huấn luyện của Vương gia.

"Thưa, về số vũ khí mới nhập, lúc chúng tôi kiểm tra thì chỉ còn thùng rỗng." - Đại Tam đi theo phía sau nhanh chóng tiếp lời. Chứng kiến quá trình Vương Nhất Bác luyện tập trên đảo cùng sự trưởng thành suốt mấy năm qua, ông đã sớm xác nhận người mình nên phục vụ tiếp theo là ai.

"Động tĩnh những vùng quanh thế nào?"

"Hoàn toàn bình thường."

Bọn họ vừa đi vừa nói, rất nhanh đã đến trước cửa kho vũ khí, Đại Tam tiến lên, nhập mật mã rồi tiến hành quét võng mạc. Kho vũ khí này trước đây vốn chỉ đơn giản được khóa bằng mật mã, sau khi Vương Nhất Bác bắt đầu nắm quyền lực trong tay liền cho tiến hành xây mới lại, đồng thời trang bị hệ thống bảo mật tối tân nhất. Cửa kho mở ra, Vương Nhất Bác tiến một bước vào bên trong, quét mắt nhìn xung quanh một lượt rồi nói:

“Kiểm tra toàn bộ số vũ khí hiện có trong kho này.”

“Dạ”

Bỏ lại bốn người kia, cậu hai tay đút túi quần, dạo bước ra bên ngoài. Ngay đối diện kho vũ khí, chính là khu biệt giam. Vương Nhất Bác vô thức bước đi, đến khi giật mình tỉnh táo lại, đã thấy mình đứng trước cửa một phòng giam. Nhìn số thứ tự trước cửa phòng, ký ức năm đó bỗng chốc lại ùa về. Vươn tay đẩy cửa phòng ra, ánh sáng ngay tức khắc ùa vào, chiếu sáng toàn bộ căn phòng. Cậu bước đến bên giường, ngồi xuống, rồi lại bất giác đảo mắt nhìn xung quanh căn phòng. Nơi này, là nơi mà năm đó anh từng bị giam, là nơi cậu đã xông tới, không chút do dự mà cầm con dao sắc bén đâm từng nhát vào người anh.

Hiện tại nhớ lại, có chút không hiểu sao lúc đó tại sao bản thân lại có thể nhanh chóng đưa ra quyết định kia đến vậy. Năm đó, cậu vốn đến muốn tìm Hàn Canh để hỏi thăm về mẹ, ai ngờ vừa đến trước cửa phòng chỉ huy lại nghe được cuộc nói chuyện giữa Hàn Canh cùng Vương Hoàng. Ngay lúc đó, ngay cái khoảnh khắc cậu biết Tiêu Chiến rất có thể là anh trai cùng mẹ khác cha của mình, bản thân cũng chẳng suy nghĩ gì quá nhiều, chỉ biết rằng nếu cậu không làm gì đó, anh nhất định sẽ chết dưới tay cha cậu. Bởi vậy liền không chút suy nghĩ mà chạy thục mạng đến khu biệt giam, gấp gáp xuống tay rồi cũng gấp gáp rời đi. Nghĩ đến đây, tầm mắt cũng vừa vặn chạm phải những vết mờ của máu để lại trên sàn nhà lẫn trên giường. Cậu… thật sự không có can đảm đối diện với một Tiêu Chiến nằm bất động giữa vũng máu.

Vương Nhất Bác siết chặt nắm tay, đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên trở nên ồn ào huyên náo. Cậu nhíu mày khó chịu, bên tai không chỉ nghe được rất nhiều tiếng bước chân dồn dập, mà còn nghe được tiếng trực thăng, thậm chí không phải một, mà là rất nhiều chiếc đang tiến đến gần.

“Nhị thiếu gia, hôm nay còn có khách sao?” - Đại Tam sau khi nhận được báo cáo từ phía lính canh liền từ kho vũ khí chạy sang tìm Vương Nhất Bác, trong lòng đầy nghi hoặc hỏi. Bình thường các cao tầng của Vương gia tới đây, đa số chỉ đem theo một vài người thân cận và đều không quá mười người.

Vương Nhất Bác không đá mà đi thẳng ra bên ngoài, tầm mắt phóng về phía những chiếc trực thăng đang tiến ngày càng gần hơn rồi mới lạnh lùng lên tiếng: “Giết sạch đi.”

“Đã rõ.” - Đại Tam cúi đầu, ngay sau đó vừa lấy bộ đàm ra, phát lệnh chiến đấu toàn khu, vừa rút ra một khẩu súng lục, hộ tống nhị thiếu gia đến kho vũ khí.

Hiệu lệnh vừa phát, một loạt âm thanh đều tai vang lên, toàn trại huấn luyện ngày thường vốn không quá ồn ào bỗng chốc trở nên huyên náo. Đám sát thủ mới dù chỉ mới bắt đầu bước vào thời kỳ huấn luyện nhưng cũng rất chuyên nghiệp mà tiếp nhận vũ khí rồi vào tư thế chiến đấu. Ở kho vũ khí, Tất Bồi Hâm cùng Quách Thừa, Trịnh Phồn Tinh đều đã trang bị vũ khí, đạn dược đầy đủ, ngay cả áo chống đạn cũng đã mặc vào trên người. Thấy Vương Nhất Bác đã trở về, bọn họ liền nhanh chóng lấy áo chống đạn đã chuẩn bị sẵn đưa cho cậu, sau đó là cây súng trường M1014.

Đối với Vương Hoàng, Vương Thiệu Huy hay những gia chủ khác, trong trường hợp địa bàn bị tấn công, chưa chắc bọn họ sẽ tự mình ra trận tham chiến mà đa phần đều chọn cách bảo toàn cho mình trước bằng cách rút vào căn cứ bí mật, sau đó mới âm thầm chỉ huy. Thế nhưng từ trước đến giờ, đó chưa bao giờ là tác phong của Vương Nhất Bác. Cậu chọn cách cầm súng ra trận, vừa chỉ huy chiến đấu, vừa trực tiếp tham chiến chứ không muốn làm con rùa rụt đầu, núp phía sau trông chờ sự bảo vệ của cấp dưới.

Trang bị vũ trang đã xong, bọn họ liền lập tức chạy đến đài chỉ huy, trên đường vừa đi vừa nhắc nhở tất cả không được phép lơ là. Những tưởng đối phương sẽ do thám tình thế rồi mới đáp xuống, bất ngờ “Đùng” một tiếng thật to, ngay trung tâm trại huấn luyện đã mịt mù khói lửa, mà kẻ địch phía trên trực thăng đã bắt đầu thả dây đu xuống hàng loạt. Không cần chờ lệnh, hai người Quách Thừa cùng Trịnh Phồn Tinh dẫn một nhóm người chạy lên trên đỉnh của đài quan sát, bắt đầu lắp thanh hỏa lực, vừa tiêu diệt quân địch đang thả dây đu xuống, vừa không cho những trực thăng khác lại gần.

Cả hòn đảo thoáng chốc náo loạn đến cực điểm, nay lại như đang bị thế giới ồn ào ngoài kia dần xâm nhập, lôi kéo, bắt nó phải hòa lẫn với phần còn lại.

Trịnh Phồn Tinh đứng trên đỉnh đài quan sát, tay cầm chắc thanh gạt hỏa lực. Mắt thấy trực thăng của kẻ địch vừa lướt qua liền trực tiếp gạt cần, bầu trời gần như vỡ tung cùng loạt âm thanh vang dội đến chao đảo. Chỉ mới vài giây trước nó còn là mối uy hiếp cực lớn nhưng chỉ sau một phát đạn, trực thăng liền chao đảo không ngừng, khói lửa từ bên trong bắt đầu tỏa ra nghi ngút rồi nhanh chóng rơi thẳng xuống biển. Cứ như vậy, hai ba chiếc trực thăng chở quân địch chịu không nổi sức công phá của đạn dược mà phát nổ ngay trên biển, giảm đi gánh nặng rất nhiều.

Bên dưới, đám sát thủ cũ lẫn mới của Vương gia vẫn không ngừng chiến đấu, có người trực tiếp dùng súng bắn thẳng vào trực thăng, có người lao vào cận chiến, kẻ địch vừa đu dây xuống liền tiêu diệt ngay tại chỗ.

“Không được lơ là!” - Vương Nhất Bác lúc thì tay liên tục bóp cò súng, lúc thì trực tiếp cầm dao găm, nhuần nhuyễn tóm cổ kẻ địch rồi một nhát kết liễu. Mắt thấy tình hình dần được kiểm soát nhưng trực giác cùng kinh nghiệm của cậu lại nói rằng, trận chiến này vẫn chưa thực sự bắt đầu.

Chỉ vài ba phút sau, kẻ địch cuối cùng cũng gục xuống dưới chân Vương Nhất Bác, cả trại huấn luyện lại trở nên yên tĩnh như thường ngày nhưng cậu lại nhíu mày quan sát tình hình. Đám người Đại Tam thấy nhị thiếu gia vẫn cực kỳ đề phòng cũng không dám lơ là mất cảnh giác, tay cầm chắc vũ khí, sẵn sàng cho một cuộc chiến ác liệt tiếp theo.

Bầu không khí cực kỳ tĩnh lặng bao trùm khắp nơi. Đúng lúc này, bên tai họ lại nghe thấy âm thanh ồn ào của trực thăng ngày một to rõ hơn, tầm nhìn của mọi người đồng loạt hướng về phía biển. Quả nhiên, hình bóng của trực thăng đã xuất hiện phía xa, số lượng so với ban nãy còn nhiều hơn gấp đôi. Thế nhưng sự tình chưa dừng lại ở đó. Lúc tất cả còn chưa kịp giương súng nhắm bắn, một loạt công kích từ trên bầu trời, cùng hướng với số trực thăng kia mà nhắm thẳng vào trại huấn luyện.

“Cẩn thận phía trên!” - Đại Tam hét lớn cảnh báo nhưng đã là quá muộn để phòng thủ.

Thứ cùng với trực thăng đang tiến về đảo, chính là máy bay tiêm kích chuyên dụng của quân đội. Vương Nhất Bác cắn răng, nhịn không được mà chửi một tiếng: “Chết tiệt!!!”

Máy bay tiêm kích của quân đội xuất hiện ở đây đã phần nào chứng tỏ đám người tới hôm nay là người của ai. Nhưng điều khó hiểu nhất, chẳng phải Vương gia cùng chính phủ đã có thỏa thuận ngầm từ trước hay sao? Lại còn cực kỳ đúng lúc cậu tới đảo để giải quyết vấn đề vũ khí mới bị mất cắp.

Có sự tham gia của máy bay tiêm kích, tình thế trước đó hoàn toàn đảo ngược. Quân lực của Vương Nhất Bác cứ vậy mà lần lượt giảm xuống. Phía trên đài quan sát, Trịnh Phồn Tinh liên tục sử dụng hỏa lực nhưng cũng chỉ có tác dụng rất nhỏ, gần như không ngăn được sự tấn công của kẻ địch. Hỏa lực vốn sức công phá rất lớn, nên đạn chuyên dụng không nhiều, mà lô hàng mới vừa bị đánh cắp thì đạn chuyên dụng của hỏa lực chiếm phân nửa, số đạn còn lại trong kho cũng không còn bao nhiêu cũng đều đã được đem đến đây, mà trận chiến này lại vô cùng cần những vũ khí có sức công phá lớn.

Lúc Trịnh Phồn Tinh thành công bắn rơi thêm một chiếc máy bay, cũng là lúc số đạn dược còn lại được sử dụng hết. Cậu vội vàng cầm lấy khẩu súng trường bên cạnh, gấp gáp gào lên với đám thủ hạ cũng đang nhắm bắn không ngừng.

“Đi lấy thêm đạn đến đây! Mau lên!”

“Nhưng đội trưởng, đây đã là toàn bộ hỏa lực của chúng ta rồi.” - Một tên thủ hạ đáp lời Trịnh Phồn Tinh. Hắn vừa dứt lời, cả cơ thể liền xuất hiện hàng chục vết đạn ghim chặt vào bên trong, lập tức ngã gục xuống.

“A Tinh, cẩn thận!” - Quách Thừa bên cạnh yểm trợ, bỗng nhiên thấy Trịnh Phồn Tinh ngây ngốc ra đó trong khi đối phương không ngừng công kích liền như điên kéo cậu vào bên trong cầu thang, vừa lo lắng hỏi.

Trịnh Phồn Tinh vừa được Quách Thừa kéo vô, loạt đạn bên ngoài cũng vừa bắn tới. Có thể nói, chỉ cần Quách Thừa chậm thêm một giây nữa thôi, kết cục của tên thủ hạ vừa rồi, cũng chính là kết cục của Trịnh Phồn Tinh.

“Đi thôi…” - Dù đã tận lực khống chế nhưng kẻ địch đã hoàn toàn chiếm ưu thế. Lúc này hai người phải rời khỏi đây, lập tức đến chỗ Vương Nhất Bác để tiếp ứng.

Bên này, Vương Nhất Bác lắp thêm đạn vào súng, từng động tác đều dứt khoát không ngừng nghỉ nhưng kẻ địch hệt như nấm mọc sau mưa, hết lượt này đến tốp khác xuất hiện, lại thêm phía trên vẫn còn những chiếc máy bay tiêm kích không ngừng nả đạn xuống. Không chỉ trại huấn luyện mà cả hòn đảo đều trở nên hỗn loạn, xác người nằm la liệt khắp nơi, khói lửa mù mịt, không cách nào phân biệt địch ta.

Lúc này, sự chú ý của mọi người đã dồn hết lên trên đảo mà không ai để ý đến phía biển xa, hai chiếc tàu chiến cỡ lớn đã xuất hiện từ bao giờ, mà khoảng cách giữa nó với đảo cũng ngày càng gần.

Mặc dù đa phần người trên đảo đều là những sát thủ được đào tạo khắc nghiệt, việc chiến đấu trong tình thế ác liệt như hiện tại cũng chẳng phải chuyện ngày một ngày hai nhưng số người thương vong thực sự không ít. Xung quanh đều mù mịt khói lửa, mùi thuốc súng hòa lẫn máu tanh nồng khắp nơi. Từ trên trực thăng, lại thêm một tốp người nữa đu dây đáp xuống, trang bị súng ống trên người đều thuộc dạng tiên tiến nhất.

Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm không dứt số vũ khí mà đám người kia mang trên tay, hai hàng lông mày so với lúc nãy còn nhíu lại hơn, tay siết chặt báng súng. Lúc này, Quách Thừa cùng Trịnh Phồn Tinh vừa vặn chạy tới từ phía đài quan sát, dù không bị thương nhưng dáng vẻ cả hai đã vô cùng chật vật. Cậu giơ súng lên, ngắm thẳng về hướng hai người đó, không chút do dự bóp cò trong sự ngỡ ngàng của Đại Tam đứng gần đó. Đạn đã ra khỏi nòng làm sao có thể thu hồi, hai người kia sau giây phút ngỡ ngàng nhưng vẫn nhận ra bản thân không chút thương tổn. Cả hai ngay lập tức hiểu chuyện, quay đầu nhìn phía sau thì vừa vặn thấy hai tên địch vừa ngã phịch xuống.

Trong tình thế loạn lạc như vậy nhưng Vương Nhất Bác lại không hề quan tâm mà vứt khẩu súng vẫn luôn sử dụng từ nãy đến giờ xuống đất, sau đó lại rút từ trong người ra một con dao găm quen thuộc, lạnh giọng nói với Đại Tam: “Đến kho vũ khí trước, canh chừng kỹ càng.”

Đại Tam nhận lệnh liền lập tức chạy đi, Tất Bồi Hâm cũng một thân chật vật chạy đến trước mặt Vương Nhất Bác, thở hổn hển báo cáo: “Thiếu gia, lúc nãy… lúc nãy trong lúc giằng co, tôi đã nhìn thấy Chiến ca bước xuống từ trực thăng.”

Hết chương 46

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

[FANFIC BJYX] THAT'S RIGHT, WE ARE A COUPLE - CHƯƠNG 29

Tác giả: Wonnie “Làm sao đây?” - Đại Dương hoảng sợ, nhanh chóng thụt lùi về ngay bên xe. Hiện tại xe bọn họ một chiếc thì hư, chiếc còn lại...