“Không nhìn lầm?” - Vương Nhất Bác kinh ngạc hỏi lại Tất Bồi Hâm thêm một lần nữa. Tại sao Tiêu Chiến lại ở đây lúc này? Anh cũng là một trong số ít những người biết rõ về số vũ khí của cậu, thế nhưng chuyện ngày hôm nay đến đảo, cậu chưa từng đề cập với anh. Vốn dĩ dự tính sau khi đưa anh trở về, cả hai sẽ cùng nhau đến đảo nhưng việc Tiêu Chiến đột ngột không muốn trở về, thật sự là ngoài dự tính của cậu. Anh nói chuyện lần này rất quan trọng, vậy chuyện quan trọng đó là đến đảo này sao?
"Chắc chắn không thể lầm.” - Tất Bồi Hâm quả quyết. Tất Bồi Hâm cùng Tiêu Chiến có thể nói cùng nhau chinh chiến nhiều năm, cả hai cũng từng được huấn luyện trên đảo này, dáng vẻ của anh tuy không thể nhìn một lần liền nhận ra, nhưng gương mặt kinh diễm cùng sát khí lạnh lùng mỗi khi chiến đấu của anh, Tất Bồi Hâm chắc chắn không thể lầm.
“Cậu chắc không đó?” - Quách Thừa cùng Trịnh Phồn Tinh lúc này cũng chạy đến, nghe lời kể của Tất Bồi Hâm mà không khỏi có chút nghi ngờ. Cùng ở trại huấn luyện năm đó vớ nhị thiếu gia cùng Chiến ca, không phải chỉ có mình Tất Bồi Hâm.
“Tôi nói dối để làm cái gì chứ?” - Tất Bồi Hâm bày ra chút bàng hoàng. Hai người kia vậy mà lại đi nghi ngờ cậu!
“Cậu cũng nhìn thấy sao?” - Trịnh Phồn Tinh thẫn thờ một chút, bất giác lại lên tiếng. - “Hóa ra không phải tôi nhìn lầm. Lúc nãy trên đài quan sát, tôi đã nhìn thấy Chiến ca. Do chỉ trong trong tích tắc vài giây thôi nên ban đầu còn tưởng là do bản thân nảy sinh ảo giác chứ.”
Trịnh Phồn Tinh nói xong lại nhìn sang Vương Nhất Bác, ánh mắt có chút e ngại, cậu không muốn vì vài lời nói của mình mà ảnh hưởng đến tình cảm giữa hai người họ. Quách Thừa ban đầu nghe Tất Bồi Hâm nói thì không tin mấy, song sau khi nghe Trịnh Phồn Tinh lần nữa xác nhận mới dần lung lay, cũng như người yêu mà hướng ánh mắt nhìn không biết phải làm sao về nhị thiếu gia. Trái với thái độ đầy lo lắng của hai người kia, Vương Nhất Bác không nói một lời, đi đến bên cạnh xác một tên địch, cúi người nhặt lên khẩu súng của hắn rồi thẳng tiến về hướng nhà kho. Cứ nghĩ đến Tiêu Chiến đang ở ngoài kia, lòng cậu lại nóng như lửa đốt, nhưng cậu tin tưởng anh tuyệt đối. Tiêu Chiến của cậu, nhất định sẽ cho cậu một lời giải thích rõ ràng, mà cậu cũng không có lý do gì để nghe lời người khác thuật lại, sau đó lại đi nghi ngờ anh.
Ba người kia thấy Vương Nhất Bác không nói không rằng mà đi mất nên cũng không đôi co nữa, nhanh chóng theo sau cậu. Bốn người lại tiếp tục một màn vừa đi vừa bắn giết không ngừng nghỉ. Lúc khoảng cách giữa bốn người với kho vũ khí không còn bao xa, bọn họ lại nghe thấy tiếng súng vang dội phát ra từ hướng đó, bước chân cùng động tác lại càng gấp gáp hơn. Kẻ địch tấn công đảo này, trong đó nửa phần nguyên nhân, rất có thể là xuất phát từ kho vũ khí này.
Kho vũ khí đã hiện ra trước mắt, xung quanh không có ai ngoài xác của Đại Tam cùng dàn thủ hạ được bọn họ bố trí trước khi rời đi đã không còn nguyên vẹn, trên người đầy lỗ đạn đỏ thẫm. Vương Nhất Bác di chuyển vào một góc khuất, cẩn thận quan sát tình hình. Càng xem, hai hàng lông mày càng nhíu lại, sát khí cũng không hề che giấu khi trước mắt là bốn tên ngoại quốc to cao đang cố gắng vận chuyển vũ khí ra ngoài. Còn bên trong có bao nhiêu kẻ nữa, vẫn chưa biết rõ được.
Vương Nhất Bác siết chặt khẩu súng, âm thầm tiến lên áp sát nhà kho. Sau hai tiếng súng, hai thi thể lập tức ngã xuống. Đồng bọn bất ngờ gục ngã, hai tên còn lại nhanh chóng phản ứng rút súng đề phòng xung quanh.Vương Nhất Bác cũng không muốn chần chừ nữa mà trực tiếp tấn công. Lúc trước là nghi ngờ, nhưng giờ thì đã rõ, bọn chúng hao tốn nhiều công sức và nhân lực như vậy, mục tiêu cuối cùng chính là kho vũ khí của cậu. Nếu đã rõ ràng rồi thì không cần phải chần chừ nữa, cứ trực tiếp giải quyết từng tên một. Vương Nhất Bác đột ngột xuất hiện, thân thủ lại vô cùng nhanh nhẹn mà vươn chân đá bay khẩu súng trong tay một tên, sau đó lại dùng sức bẻ gãy một tay hắn, xoay người hắn lại để làm lá chắn chống lại súng đạn từ tên đồng bọn còn lại. Dù bị bẻ gãy một tay nhưng với thân hình to lớn vạm vỡ của mình, tên đó vẫn dư sức để vùng vẫy, thoát khỏi sự kìm kẹp của cậu. Ngay lập tức, nòng súng nóng hổi kề sát ngay thái dương, sau đó “Đoàng” một tiếng, máu tươi từ đầu bắn ra tung tóe, nòng súng lần thứ hai chuyển hướng, chĩa thẳng vào tên còn lại mà bắn.
Kỹ thuật ngắm bắn của Vương Nhất Bác hiện tại so với thời gian huấn luyện trên đảo, có thể nói là đã tiến lên một tầm cao mới. Viên đạn thoát ra khỏi nòng súng, chính xác ghim chặt vào cổ họng đối phương. Cậu vứt thi thể kia xuống đất, sau đó tung cước, một phát liền đá cả thân hình vạm vỡ gần 2m của tên cuối cùng đập mạnh vào tường, cực kỳ gọn lẹ giải quyết xong cả bốn tên hoàn toàn to lớn hơn cậu mà không cần sự trợ giúp của ba người kia.
Bên ngoài có động tĩnh lớn như vậy, làm sao đám người bên trong không biết. Bọn chúng nhanh chóng báo động qua bộ đàm cho lực lượng đang tiến lên đảo mau tới tiếp ứng, đồng thời lên nòng súng ùa ra bên ngoài.
Vương Nhất Bác sao khi giải quyết xong bốn tên lực lưỡng kia cũng không dừng tay mà lập tức xông vào bên trong, tiếp tục lao vào điên cuồng bắn giết, xuống tay không chút lưu tình. Ba người Tất Bồi Hâm, Quách Thừa cùng Trịnh Phồn Tinh biết thừa nhị thiếu gia của bọn họ dư sức để giải quyết gọn đám người trong đó nên không xông vào mà ở lại bên ngoài, chặn đánh đám người đến tiếp ứng.
Cả một khu vực trước đó còn khá yên ắng, nay thoáng chốc cũng trở thành bãi chiến trường đầy xác người cùng máu tươi. Ngoài kia vẫn là một màn khói lửa khắp nơi. Sau một hồi chiến đấu, với sự áp đảo về mọi khía cạnh, lực lượng trên đảo của Vương gia gần như không còn ai ngoài bốn người bọn họ. Chỉ có bốn người, nhưng kẻ địch lại cứ hết đợt này đến đợt khác mà ào lên, sức lực của cả bốn cũng dần cạn kiệt.
“Chiến ca! Anh tới rồi!” - Trong tình thế hỗn loạn và bất lợi tứ phía, bên tai bỗng vang lên cái tên quen thuộc làm Vương Nhất Bác thoáng dừng tay, ánh mắt nhanh chóng dò tìm khắp nơi, mong muốn được nhìn thấy bóng hình của người yêu.
Nhận ra Vương Nhất Bác phân tâm, kẻ địch nắm chắc thời cơ, tay cầm dao găm đâm tới từ phía sau. Đúng lúc này, Vương Nhất Bác cuối cùng cũng thấy được thân ảnh mình vẫn đang tìm kiếm.
“Cẩn thận!” - Tiêu Chiến hốt hoảng, mắt thấy có kẻ muốn đánh lén cậu, tay nhanh chóng rút dao găm, nhắm thẳng tên kia mà phóng tới, đồng thời hét lên một tiếng cảnh cáo. Dao găm chuẩn xác cắm vào ngay cổ họng của kẻ định đánh lén Vương Nhất Bác, mà dao găm trên tay hắn, cũng vừa vặn khựng lại giữa không trung, chỉ cách lưng Vương Nhất Bác có vài cm ngắn ngủi, sau đó vô lực ngã phịch xuống.
Ba người bên ngoài như buông được tảng đá trong lòng xuống, Tiêu Chiến đã ở đây, chỉ cần không còn trực thăng tiếp ứng nào của chúng đến đảo thì chỉ với số người hiện tại, họ tin chắc năm người họ vẫn có thể diệt sạch tất cả, an toàn trở ra. Cả năm người đều không chút lơ là, chăm chỉ chém giết, sau một hồi rốt cuộc cũng rảnh tay được một chút.
“Vương Nhất Bác, em không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?” - Cuối cùng cũng có thể nói chuyện với cậu một chút, tình huống khi nãy thật sự muốn dọa chết anh.
“Trở về rồi anh mà không nói rõ ràng thì đừng hòng xuống được giường, có biết không?” - Mặc kệ xung quanh khói lửa mịt mù, Vương Nhất Bác vẫn không nhịn được mà kéo anh tới, thô bạo ấn anh vào một nụ hôn.
“Em… có biết tình hình lúc này không hả?” - Trước hành động bất ngờ của cậu, Tiêu Chiến không biết nên cười hay khóc.
“Quan tâm họ làm gì? Ai dám ý kiến, tôi giết chết kẻ đó.”
Lời nói đã dứt, nhưng môi vẫn mân mê không rời môi anh. Tiêu Chiến không có phản kháng, thậm chí còn mỉm cười bất lực trước sự bá đạo của cậu. Vương Nhất Bác ngắm anh đến ngơ ngẩn. Giữa mưa tanh gió máu, Tiêu Chiến của cậu đứng giữa khói lửa đạn lạc mỉm cười rạng rỡ, khung cảnh vậy mà hoành tráng mỹ lệ đến chói mắt.
Tiêu Chiến của Vương Nhất Bác chính là như vậy, ngạo mạn thành tính, uy vũ chói lòa. Mãi mãi vì Vương Nhất Bác mà si tâm không oán. Chỉ cần là anh vì cậu mà đến, Vương Nhất Bác cậu liền không để tâm anh đến bằng cách nào. Tiêu Chiến sẽ không phản bội cậu, tuyệt đối không.
“Mỹ nhân đúng là mỹ nhân nha. Giết người cũng đẹp như vậy, thật làm người ta không thể kiềm lòng.”
Giọng nói đặc trưng này, cả cái cách nói chuyện luôn mang theo hàm ý trêu ghẹo, chọc tức người khác luôn thành công khiến Tiêu Chiến trong lòng bừng lửa giận. Biết rõ Mike không có ác ý nhưng cách y nói chuyện luôn khiến anh không thể không nổi giận. Nghĩ đến chuyện sáng nay Mike nói với anh, Tiêu Chiến lại càng muốn chất vấn y ngay lập tức. Y nói với anh rằng y đang rất nhàm chán, muốn cùng anh ra ngoài vận động một tí, nhưng dù anh có hỏi như thế nào, y vẫn cứ khăng khăng muốn anh đi cùng. Hóa ra, “vận động” trong miệng y, chính là chuyện này sao?
Vốn dĩ ban đầu ngồi trên trực thăng, anh cũng không mấy để tâm chuyện y nói nên dứt khoát ngó lơ, tầm mắt chỉ tập trung vào khung cảnh bên ngoài trực thăng qua ô cửa sổ. Lúc này, người kế bên nhẹ nhàng nhả ra hai chữ ngắn gọn: “Đến rồi.”
Mang tâm lý không mấy để tâm như cũ mà chuyển tầm mắt, ngay khi hình dáng quen thuộc của đảo huấn luyện mờ ảo hiện ra trước mắt, anh liền bất giác giật mình, khó hiểu quay sang nhìn Mike. Y lại làm như không thấy ánh mắt của anh, hai tay hết lắp đạn vào súng rồi lại chuyển sang lau chùi lưỡi dao găm, điều chỉnh tai nghe. Trực thăng càng tiến gần đến, khói lửa từ đảo bốc lên càng rõ hơn, càng làm lòng anh không yên hơn. Tiêu Chiến giận dữ, quay sang muốn tẩn cho y ngay một trận thì Mike chỉ để lại một câu: “Đi cứu người yêu bé nhỏ của em đi.”
Sau đó, y đặt vào tay anh khẩu súng cùng dao găm kia, thậm chí còn chủ động áp sát tới, đeo tai nghe vào cho anh. Trực thăng cứ vậy mà đậu ở đó một lúc mới thấy cửa được mở ra. Mike dường như không có ý định sẽ bước xuống nên khi Tiêu Chiến vừa đặt chân xuống nền đất, cửa trực thăng ngay lập tức đóng lại, cất cánh.
Mike đi rồi nhưng những gì y vừa nói với anh khiến Tiêu Chiến chấn động không thôi, đầu óc rối thành từng mảng. Không ngờ Vương Nhất Bác cũng có mặt ở đây, không biết cậu đến vì lý do gì, nhưng Mike dám công khai tấn công nơi này, binh lực lại cực kỳ rầm rộ, chứng tỏ đây không phải hoàn toàn là sắp xếp của riêng y mà là có người cũng muốn phá nát nơi này.
“Đùng” một tiếng, ngay sau đó là hàng loạt âm thanh súng cướp cò quen thuộc vang lên không dứt bên tai khiến trái tim anh như nhảy ra khỏi lồng ngực. Không chỉ tâm trí mà cả cơ thể anh đều căng cứng, đại não không chút suy nghĩ mà phóng về nơi khói lửa mù mịt kia, trong đầu không ngừng gào thét: “Nhất Bác, không được xảy ra chuyện gì! Vương Nhất Bác! Em tuyệt đối phải bình an cho anh.”
Tiêu Chiến lao thẳng vào trận chiến, ra tay không chút nhân nhượng, chém giết không ngừng, đại não không biết đã gọi ba chữ “Vương Nhất Bác” này bao nhiêu lần. Giữa mù mịt đạn bay, tầm nhìn của anh chỉ có khói bụi, khắp nơi đều là xác người chất thành đống cùng máu đỏ. Biết rõ Vương Nhất Bác rất lợi hại, cũng biết cậu vô cùng tài giỏi, thế nhưng trước sự mưu mô cùng tính toán của Mike, không trực tiếp thấy cậu bình an trước mắt, anh không tài nào an tâm nổi. Tiêu Chiến điên cuồng tàn sát, anh đột nhiên cảm thấy hối hận kinh khủng khi quyết định đi cùng y mà không trở về Vương gia. Thế nhưng tình hình hiện tại không cho phép anh chỉ biết ngồi đó mà ân hận, anh, nhất định phải tìm cậu cho bằng được. Khoảnh khắc anh tìm thấy bóng dáng quen thuộc vẫn bình an, còn chưa kịp thở phào thì lại thấy có kẻ muốn đánh lén cậu, thân thể theo phản xạ cực nhanh mà rút con dao găm trước đó Mike đưa cho anh, phóng thẳng vào tên đánh lén kia. Hiện tại chỉ vừa mới thở phào chưa được bao lâu, giọng nói của Mike lại lần nữa thành công khơi dậy cơn giận chỉ mới vừa tạm lắng xuống của anh. Anh, tuyệt đối không tha thứ cho bất kỳ kẻ nào dám đặt Vương Nhất Bác vào tình thế nguy hiểm.
“Anh muốn gì?” - Tiêu Chiến thông qua thiết bị mà lạnh giọng chất vấn Mike, cũng không ngần ngại bộc lộ sát khí tàn độc.
Chuyện tấn công trại huấn luyện ngày hôm nay rõ ràng đã được chuẩn bị kỹ lưỡng từ trước, y cũng biết rõ anh sẽ đứng về phía cậu nhưng vẫn chủ động mang anh đến, để cho anh chạy tới bên cạnh Vương Nhất Bác. Rốt cuộc là y coi thường bản lĩnh của anh hay còn có mục đích nào khác. Trong thời gian ở cùng Mike, anh đã vô số lần điều tra thân phận của Mike nhưng tất cả những gì anh có, đều chỉ là một mớ bồng bông đã bị người ta nhún tay vào sắp xếp. Điên cuồng tàn sát nhưng anh vẫn nhận ra, kẻ địch không chỉ sát thủ dưới tay Vương Hoàng mà ngay cả đội quân của chính phủ cũng tham chiến, một người có thể sai khiến được cả chính tà, Mike D Angelo, đến tận cùng y là ai? Anh không biết, tất cả những gì anh có được chính xác duy nhất chỉ là cái tên Mike D Angelo cùng quốc tịch Thái Lan của y.
“Không phải đã nói với em rồi sao? Tôi buồn chán, muốn ra ngoài vận động một chút.” - Mike đứng ở hành lang cao nhất của phòng chỉ huy, tay để ống nhòm xuống, lướt sang khẩu súng bên cạnh, thông qua tấm kính ngắm mà bắt đầu điều chỉnh độ phóng đại lên. Không mất quá lâu để tầm ngắm của y là ngay thái dương Vương Nhất Bác. Y nhếch mép thích thú khi bắt được con mồi trong tầm ngắm mà tiếp tục. - “Tôi đang đi săn, một con sư tử vô cùng hợp mắt. Nhìn dáng vẻ xù lông tự vệ của nó thật kích thích người ta không thôi.”
Nòng súng của Mike liên tục di chuyển theo con mồi phía xa, lúc thì là thái dương, lúc lại là vị trí trên ngực trái của cậu, tiếp tục thông qua bộ đàm mà nói chuyện với Tiêu Chiến.
“Trên tay tôi là khẩu TAC-50, gia tốc 805m trên một giây, với tốc độ này nó có thể hủy diệt con mồi trong cự ly lên đến 2000m. Em nói xem, chú sư tử con đó có thể chịu được mấy viên?”
Tiêu Chiến nghe từng chữ phát ra trong tai nghe mà máu nóng dồn lên đến tận đỉnh, gấp gáp nhìn khắp nơi tìm kiếm. Càng gấp, anh lại càng lo, loay hoay suốt một hồi vẫn không tìm ra vị trí của Mike. Bên kia, Vương Nhất Bác vẫn đang rất tập trung chiến đấu nên không hề để ý đến biểu tình khác lạ của anh.
Tay dứt khoát cứa cổ xong một tên, anh mới hít thở thật sâu, lấy lại bình tĩnh, lúc này có gấp lên cũng chẳng làm được gì. Tầm mắt lần nữa quét hết một vòng xung quanh, cuối cùng lại như có linh tính mách bảo mà ngẩng đầu lên nhìn. Quả nhiên, phía xa kia, ngay vị trí của phòng chỉ huy, một dáng người đang cầm khẩu súng nhắm đến hướng này. Tiêu Chiến siết chặt nắm tay, anh gần như có thể từ khoảng cách này nhìn thấy nụ cười cợt nhã, thách thức của y. Trong lúc đầu óc hỗn loạn ấy vậy mà bên tai anh liền nghe “Cạch” một tiếng. Tiêu Chiến làm sao không nhận ra âm thanh đó, chính là tiến chốt an toàn trên khẩu súng đã tháo bỏ, súng đã lên nòng.
“Tôi muốn thử xem, là súng của tôi nhanh hơn, hay em nhanh hơn.”
Lời vừa dứt đã trực tiếp bóp còi, anh gần như nghe rõ được âm thanh viên đạn đồng bay ra khỏi nòng súng, xé gió lao vút đi, âm thanh xé toạc màng nhĩ. Tiêu Chiến lập tức bổ nhào về phía Vương Nhất Bác, đẩy cậu ra xa.
Vương Nhất Bác cũng phản xạ cực nhạy bén, đang tập trung chiến đấu nhưng chớp mắt vừa thấy anh nhào đến, phản ứng đầu tiên của cơ thể là vươn tay ra bắt lấy anh, ôm vào lòng. Cả hai liền theo quán tính lăn mấy vòng trên đất. Không biết nên nói eo anh nhỏ hay phải nói tay cậu to, một tay liền có thể vững trãi giữ chặt anh vào lòng, tay còn lại cố định phần sau gáy và đầu anh, ngăn không cho trong lúc lăn sẽ đụng phải thứ gì đó, cả người thân người gần như bao trọn lấy Tiêu Chiến cùng nhau lăn ra xa. Hai người vừa lăn ra, viên đạn từ nòng súng của Mike cùng lúc chạm xuống nền đất cát xẹt lên một tia lửa, đủ để chứng minh tốc độ ma sát lớn đến mức nào.
Âm thanh va chạm giữa đạn và nền đất không cho phép Tiêu Chiến thất thần một chỗ quá lâu. Anh vội vàng mở mắt, đập vào mắt là lòng ngực rắn rỏi, dù cho mùi máu khắp nơi, thậm chí dính vào cả quần áo nhưng cũng không lấn át được hơi ấm và cả mùi cơ thể quen thuộc len lỏi vào trong anh. Cảm nhận từng hơi thở phả vào mặt cùng lồng ngực phập phồng liên tục, báo hiệu rằng Vương Nhất Bác vẫn an toàn, anh mới yên tâm mà thở hắt ra. Nghĩ lại khoảnh khắc vừa rồi, cơ thể lại nhịn không được vô thức run rẩy. Chỉ cần chậm một giây nữa thôi, sau một giây đó anh thật sự không biết mình sẽ như thế nào, làm cách nào có thể tiếp tục sống. Tiêu Chiến đã từng hứa với Vương Nhất Bác, nếu cậu chết, anh nhất định sẽ chết cùng cậu. Sống là người của Vương Nhất Bác, chết là quỷ của Vương Nhất Bác. Mãi mãi không rời xa, tuyệt đối không hối hận. Lời nói anh không xăm lên người, nhưng thật sự khắc vào tim.
Tiêu Chiến nhìn về nơi Mike đang đứng mà không giấu được sự tức giận. Vương Nhất Bác là vảy ngược của anh, là giới hạn bất khả xâm của Tiêu Chiến, không ai được phép tổn hại em ấy, ấy vậy mà y dám ở trước mặt anh nổ súng đòi mạng.
“Thưa, trực thăng đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.” - Một tên thủ hạ tiến vào báo cáo với Mike.
Y phất phất tay, ra hiệu cho tất cả lui xuống trước, bản thân thu lại khẩu súng, lần nữa cầm lên ống nhòm, quan sát tình hình phía dưới. Ngắm nhìn thịnh thế mỹ nhan vẫn luôn kề cạnh bên mình suốt thời gian qua đang nhìn thẳng về hướng y, trên mặt lại không hề che giấu cơn thịnh nộ. Rõ ràng là anh đang nhìn y với ánh mắt đầy sát khí, thế nhưng không hiểu tại sao, Mike vẫn cực kỳ thích thú, thậm chí khóe môi còn không nhịn được mà lại cong lên nụ cười quỷ dị. Y buông nhẹ một câu: “Để tôi nói cho em biết một bí mật, hòn đảo này… hiện tại khắp nơi đều đã được gài bom hẹn giờ. Xem nào, nếu tính từ bây giờ, thì em còn đúng ba mươi phút nữa đấy.”
Nói xong liền thong thả đặt ống nhòm xuống, cũng gỡ luôn tai nghe rồi xoay người bỏ đi, thẳng tiến về phía trực thăng đang đợi sẵn. Y vừa ra khỏi khu chỉ huy, hai hàng thủ hạ liền cúi đầu cung kính cúi chào, sau đó tất cả di chuyển lên trực thăng rời đi, bỏ lại phía sau một trại huấn luyện hoang tàn.
...
Bên này, Tiêu Chiến một lần nữa như bị sét đánh ngang tai. Cái gì mà có ba mươi phút để rời đi? Mike… rốt cuộc anh ta muốn gì? Tiết lộ bằng chứng phạm tội của Vương gia, bên ngoài nhận lệnh của người khác làm việc, nhưng lại âm thầm ở trong tối giở trò, đem lực lượng bên ngoài trà trộn vào, đồng thời chủ động đưa anh đến đảo, sau đó lại nói cho anh biết trên đảo đã được gài bom khắp nơi, lại còn báo trước tận ba mươi phút. Rõ ràng Mike biết thừa với khả năng của Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác, ba mươi phút là hoàn toàn dư dả để bọn họ thoát ra khỏi đảo, nhưng tại sao cơ chứ? Phải chăng, Mike chính là muốn chơi trò mèo vờn chuột với họ, vừa đấm vừa xoa, nhìn con mồi vô vọng vùng vẫy đến kiệt sức, sau đó mới triệt để ra tay?
Vương Nhất Bác ở một bên im lặng quan sát từng biểu tình của Tiêu Chiến. Cuối cùng kéo anh vào lòng, lần nữa ôm thật chặt người kia. Cái ôm bất ngờ của Vương Nhất Bác khiến anh giật mình, thoát khỏi dòng suy nghĩ bản thân. Tầm nhìn lúc này chuyển về trên người cậu, liền để ý đến bàn tay cậu vì che chắn cho anh mà rướm máu. Lăn lộn khói lửa bao nhiêu năm, trên người đã không ít thương tích, ấy vậy mà khi nhìn thấy những vết trầy da trên tay cậu, trái tim anh lại đau nhói không thôi. Anh cầm lấy bàn tay cậu, dịu dàng phủi đi lớp cát bẩn thậm chí còn chu mỏ thổi thổi, đôi mắt chỉ mới vừa rồi còn bừng bừng lửa giận nay lại trở nên ôn nhu lạ thường: “Có đau lắm không?”
Cậu vì hành động của anh mà trái tim như chảy ra thành nước, khóe môi mỉm cười lắc đầu biểu thị không đau. Vương Nhất Bác yêu đến chết con người này mất, bướng bỉnh, ngạo mạn. với người khác thì lạnh lùng, vô cảm, ấy vậy mà luôn vì cậu bộc lộ hết thảy ôn nhu, dịu dàng, đôi lúc lại như trẻ con làm nũng. Bộ dáng chỉ vì cậu là khuất phục, làm Vương Nhất Bác thỏa mãn không thôi. Vì cậu là duy nhất, là khác biệt. Đối với Tiêu Chiến trên thế giới ngoại trừ cha mẹ chỉ có hai loại người. Một là Vương Nhất Bác, hai là không phải Vương Nhất Bác.
“A Tinh!”
Tiếng thét của Quách Thừa thành công lôi kéo sự chú ý của cả hai. Hóa ra trong lúc cả năm người họ lơ là, một tên đã âm thầm phục kích, viên đạn ghim trúng đùi Trịnh Phồn Tinh, cậu vừa khụy xuống liền trúng thêm hai viên khác vào tay, một viên vì có áo chống đạn nên cũng không ảnh hưởng nhiều. Quách Thừa chứng kiến người yêu trúng đạn mà khụy xuống ngay trước mắt mình mà gần như phát điên, hướng về tên đánh lén liên tục nổ súng.
“Đủ rồi.” - Thấy tên kia đã nằm bất động trên đất nhưng Quách Thừa không có dấu hiệu nào sẽ dừng lại, Vương Nhất Bác bèn lên tiếng. Cậu hiểu tâm trạng khi chứng kiến người mình yêu bị thương ngay trước mắt mình, nhưng cũng phải biết điều chỉnh tâm trạng và tùy vào tình hình, không thể cứ mặc kệ tất cả mà phát tiết xả giận được.
“Đi thôi, chúng ta chỉ còn không đầy ba mươi phút, phải rời khỏi đây ngay lập tức.” - Tiêu Chiến chạy đến bên Trịnh Phồn Tinh, xé một bên tay áo, tạm thời cầm máu giúp cậu rồi tiếng cảnh báo, họ phải lập tức đến chỗ trực thăng rồi rời khỏi đây.
“Chiến ca, chúng ta đã gọi tiếp viện rồi mà.” - Tất Bôi Hầm thắc mắc, chẳng phải bọn họ đã gọi tiếp viện rồi sao? Sao còn phải lập tức rời khỏi đây?
“Không kịp đâu, tính mạng quan trọng, rời khỏi đây an toàn rồi tính sau. Lập tức quay về trực thăng thôi.” - Anh một mặt vừa giúp Trịnh Phồn Tinh đứng lên, một mặt vừa âm thầm tính toán. Họ đã cách khu nhà chính rất xa. nếu không ngoài dự liệu, dưới hầm phòng điều khiển có một trực thăng dự phòng, nhưng muốn quay lại đó phải mất ít nhất hơn 30 phút.
“Nghe theo anh ấy đi.” - Vương Nhất Bác đối với lời nói của anh hoàn toàn không chút nghi ngờ, không do dự mà theo lời anh. Tay cầm súng lần nữa giơ lên, bắn hạ kẻ địch rồi tiến về phía trước, bắt đầu mở đường máu, hướng về phía chỗ trực thăng dự phòng.
Thiếu gia đã lên tiếng, Tất Bồi Hâm cũng không thắc mắc nhiều nữa mà cùng với cậu mở đường máu.
“A Tinh, em có sao không? A Tinh, A Tinh.” - Quách Thừa lúc này mới bình tĩnh lại được một chút, hoảng hốt chạy đến đỡ lấy Trịnh Phồn Tinh, viên đạn ở đùi ghim vào động mạch, dù đã được cầm máu nhưng thứ chất lỏng màu đỏ tươi nóng hổi vẫn không ngừng chạy ra. Thật sự là chói mắt vô cùng.
Quách Thừa không dám cõng Trịnh Phồn Tinh phía sau vì sợ bị bắn lén, chỉ còn biết bế cả người y vào lòng, nhờ vào sự giúp đỡ của ba người còn lại mà bước tiếp. Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác đi ở phía trước dẹp đường, Tất Bồi Hầm phía sau quan sát đề phòng tập kích, ba người bao quanh Trịnh Phồn Tinh và Quách Thừa bên trong, cẩn thận tiến về hướng chỗ trực thăng dự phòng.
Sau một hồi chật vật, cuối cùng cả năm người đều an toàn đến chỗ trực thăng dự phòng. Trịnh Phồn Tinh vì mất máu quá nhiều gương mặt đã gần như trắng bệt, Quách Thừa lo lắng đến cả người run rẩy, phải nhờ có Tất Bồi Hầm phụ giúp mới mang được Trịnh Phồn Tinh vào ghế phía sau.
“Cậu biết lái không?” - Quách Thừa nhìn Tất Bồi Hâm, Tất Bồi Hâm lại nhìn sang Tiêu Chiến. Bình thường đều sẽ do Trịnh Phồn Tinh trực tiếp cầm lái, nhưng hiện tại cậu đang bị thương, thật sự không thể liều mạng để cậu cầm lái được.
“Đi thôi!”
Vương Nhất Bác trước giờ vẫn luôn nói ít làm nhiều, trực tiếp ngồi vào ghế phi công trưởng, đợi mọi người ổn định vị trí liền nhanh tay cho trực thăng cất cánh trước con mắt bái phục của Tất Bồi Hâm. Không hổ là thiếu gia, cái gì cũng biết.
Ở ghế sau của trực thăng, Quách Thừa đau đớn nắm lấy tay Trịnh Phồn Tinh, giữ chặt lấy rồi ấm vào má mình, gần như muốn dùng nước mắt hâm nóng cánh tay cậu. Quách Thừa chưa từng sợ hãi đến vậy, ngoài trừ bất lực rơi nước mắt ỉ ôi năn nỉ người trong lòng, lại không thể làm gì khác. Máu đỏ vẫn chảy không ngừng, ướt đẫm trái tim.
“A Tinh! Anh xin em, em cố gắng một chút. Em khỏe lại chúng ta lập tức kết hôn.”
“Trịnh Phồn Tinh, gả cho anh được không?”
Hai câu này của Quách Thừa chỉ đơn giản là nói ra ước muốn với đối phương lời trong lòng mình nhưng liền khiến ba người còn lại chấn động không thôi. Vương Nhất Bác biểu tình phức tạp, lòng cậu ngay khi nghe Quách Thừa nói ra hai câu kia quả thật như sóng thần nổi lên, ào ào vào bờ, tầm mắt nhịn không được mà liếc nhìn anh đang ngồi phía sau, cảm xúc khó tả. Quả thật, Quách Thừa kia thật dũng cảm hơn cậu nhiều. Không biết bao nhiêu lần Vương Nhất Bác đã cắn môi kìm nén, lời muốn nói đều phải nuốt ngược trở vào. Vương Nhất Bác cậu, từ lâu cũng muốn nói anh: “Tiêu Chiến, gả cho em được không?” Thế nhưng hiện thực vẫn luôn tàn nhẫn như vậy, dẫm đạp con người ta đến mức khó có thể ngóc đầu dậy. Bảy chữ đó, không dành cho hai người họ. Vương Nhất Bác không dám nói, Tiêu Chiến cũng không dám nghe.
Hết chương 47
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét