“Anh họ đã trở về rồi sao?”
Vương Uyển Đình hiện tại đang có mặt tại nhà chính của Vương gia để thăm Tiêu Thịnh Hàm. Cô đặt ly trà xuống, hỏi lại lần nữa vị quản gia đang đứng gần đó.
“Vâng, Uyển Đình tiểu thư. Nhị thiếu gia cũng chỉ mới trở về thôi.”
“Được, tôi vào gặp anh ấy một chút.” - Nói rồi phất tay ra hiệu cho quản gia cùng đám người hầu xung quanh lui xuống, còn bản thân lại đứng dậy, đi về phía khu nhà của Vương Nhất Bác.
Từ đằng xa, Vương Uyển Đình đã thấy bóng dáng của chiếc trực thăng vừa đáp xuống. Vương Nhất Bác mở cửa bước xuống, vòng ra phía sau mở cửa, trực tiếp lôi kéo Tiêu Chiến vào bên trong, sau đó là Tất Bồi Hâm cùng Quách Thừa đỡ Trịnh Phồn Tinh xuống theo sau. Đương muốn chạy đến nhưng khi nhìn một thân chật vật của mọi người, lại thêm biểu cảm chớ làm phiền của Vương Nhất Bác, Vương Uyển Đình ngay tức khắc thức thời, chuyển hướng sang giúp hai người kia xem xét vết thương của Trịnh Phồn Tinh.
…
“Đừng nháo.” - Hai người chỉ vừa vào đến phòng, Vương Nhất Bác liền thô bạo quay sang bế xốc Tiêu Chiến lên vai, không quan tâm anh hốt hoảng thế nào mà tiến thẳng vào phòng tắm rồi đóng cửa “Rầm” một tiếng.
Nhận ra cậu đang nổi nóng, anh cũng không dám lên tiếng mà rất hợp tác, để mặc cậu muốn làm gì thì làm. Vương Nhất Bác để anh đứng xuống bên dưới vòi sen, thành thục cởi từng lớp vải trên người cả hai ra, vứt xuống sàn. Đến khi hai người họ ai cũng đều hoàn toàn không mảnh vải che thân, cậu mới dùng vòi sen xả nước vào người, để trôi đi lớp cát dính nhớt, xong xuôi mới lại bế xốc anh lên, để hai chân anh bám víu vào hông mình, đi vào bồn tắm rồi bắt đầu kì cọ.
Để Tiêu Chiến ngồi xoay lưng lại với mình, Vương Nhất Bác ngồi phía sau tay dù đang giúp anh kì cọ nhưng ánh mắt đều đặt hết vào phần gáy của người yêu. Rốt cuộc cũng nhịn không được mà đưa môi tới, khẽ hôn lên. Tiêu Chiến dù đã sớm quen với những hành động thân mật của cậu nhưng vẫn thoáng giật mình. Dù vậy nhưng cuối cùng vẫn mặc kệ Vương Nhất Bác, cũng cũng kỳ phối hợp tựa người vào lồng ngực cậu khi Vương Nhất Bác luồn hai tay phía dưới, kéo anh lại sát với mình hơn, cảm nhận rõ từng nhịp đập mạnh mẽ của đối phương. Lúc này anh mới hoàn toàn buông thả bản thân, dựa hẳn vào cậu mà tận hưởng sự thỏa mái như được hồi sinh này. Bầu không khí giữa hai người hòa hợp, yên bình đến lạ thường.
“Ngồi yên đi, chỉ là phản ứng sinh lý bình thường thôi.”
“Ừm”
Hai người cứ như vậy được một lúc, nhận thấy anh ở phía trước liên tục nhúc nhích không yên, Vương Nhất Bác đương nhiên hiểu chuyện gì liền khẽ cười lên tiếng. Người này sao da mặt lại mỏng thế không biết, chưa kể cũng chẳng phải lần đầu hai người thân mật.
Khoảng một tiếng đồng hồ sau, cửa phòng tắm vẫn luôn đóng chặt cuối cùng cũng được mở ra. Tiêu Chiến lúc này đang ngồi trên chiếc giường lớn quen thuộc, ngoan ngoãn để cậu dùng khăn lau khô tóc. Sau màn huyết chiến trên đảo, cả người anh đều đã rã rời, nay lại được cậu tận tình chăm sóc mi mắt Tiêu Chiến đã bắt đầu có dấu hiệu mỏi nhừ.
Brừm~ Brừm~
Vương Nhất Bác để mặc anh tựa đầu vào cơ bụng cậu mà mơ màng, một tay với lấy điện thoại ấn nút nhận cuộc gọi, tay còn lại với lấy điều khiển ấn nút kéo rèm, xông xuôi lại luồn vào từng sợi tóc của anh vừa xoa vừa nghịch, cũng cực kỳ tinh ý biết rằng anh đang muốn ngủ mà tự mình điều chỉnh giọng nói thật nhỏ.
Không biết đầu dây bên kia đã nói những gì, Tiêu Chiến chỉ cảm nhận bàn tay xoa đầu mình đột nhiên dừng lại, cơ thể cậu cũng gần như khựng lại một chút. Anh liền ngẩng đầu lên, thấy cậu nhíu chặt chân mày, hai mắt đằng đằng sát khí, bàn tay cầm điện thoại cũng siết chặt.
“Chuyện gì vậy?” - Đợi cậu gác máy, anh mới lên tiếng hỏi, đồng thời vòng hai tay ôm ngang hông cậu, kéo cậu đến gần hơn, dụi dụi mặt mình vào từng múi cơ săn chắc trên bụng.
“Perth nói quân chi viện đã đến nơi, trên đảo đã không thấy bóng người. Kho vũ khí hoàn toàn trống rỗng.”
Tiêu Chiến nghe đến tỉnh ngủ, không giấu nổi sự kinh ngạc không thôi mà ngẩng lên nhìn Vương Nhất Bác. Không đúng, lẽ ra hòn đảo phải nổ tung rồi mới phải chứ? Mike đã nói y cho người cài bom hiện giờ khắp nơi mà.
Lần này trong đầu anh thật sự phát ra tiếng nổ. Khốn kiếp, là Mike lừa anh. Tất cả, từ đầu đến cuối đều nằm trong kế hoạch của y, một kế hoạch được tính toán từng bước kỹ càng. Chủ động đưa anh đến bên cậu, thông báo trước sẽ giết chết Vương Nhất Bác khiến anh hoảng loạn, đi một vòng lớn để anh tin tưởng y là người đã nói sẽ làm, sau đó lừa anh một cú, khiến anh lâm vào thế khó. Là chính anh nói hòn đảo sẽ nổ tung, chính anh kêu mọi người bỏ lại kho vũ khí mà rời đảo. Từng bước đều được sắp xếp một cách hoàn hảo, nhẹ nhàng đẩy anh vào tình thế dù cho có nói cũng không ai tin này.
“Anh... có gì để nói với tôi không?” - Vương Nhất Bác đối mặt với anh, không hề che giấu ánh mắt chờ đợi.
Đúng, cậu đang chờ anh nói cho cậu biết tất cả những điều anh luôn giữ kín. Nhìn ánh mắt tràn đầy kinh ngạc của anh lúc này, cậu vẫn có thể đoán được phần nào sự tình. Có lẽ, có ai đó đã âm thầm đứng phía sau sắp xếp, kẻ đó chắc chắn đã nói gì đó với anh, khiến cho anh vội vàng bắt tất cả phải bỏ lại mọi thứ mà rời khỏi ngay lập tức. Chưa hết, kẻ này là ai, hắn đang ở đâu, có lẽ anh đều biết rất rõ. Kẻ đó dày công sắp xếp tất cả như vậy, xem ra thực lực cùng cái gan không hề nhỏ, thế nhưng cậu không quan tâm. Điều mà Vương Nhất Bác cậu muốn biết nhất hiện tại, chính là tại sao anh rõ ràng biết kẻ đó đã tính kế mình, nhưng đến tận bây giờ vẫn không chịu nói với cậu? Tại sao chứ? Anh đang ngần ngại điều gì? Kẻ đó không cho anh nói… hay anh không tin tưởng cậu, cho nên mới không muốn nói?
Nếu lúc này hỏi cậu có khó chịu không, câu trả lời đương nhiên là có chứ. Thế nhưng không phải vì chuyện kho vũ khí bị đánh cắp ngay trong tay cậu, mà là vì sao đến tận lúc này rồi, anh vẫn chưa chịu nói với cậu. Rõ ràng mình đã nói, dù cho có chuyện gì xảy ra đi nữa, cậu cũng sẽ không trách, sẽ cùng anh giải quyết. Chẳng lẽ anh còn chưa hiểu rõ tâm ý của cậu hay sao? Tất cả tâm tư từ tận đáy lòng anh, mọi thứ liên quan đến Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác đều muốn biết, muốn là chính anh nói với cậu, chứ không phải nghe lại từ bất kì ai khác.
“Anh không biết...anh…” - Tiêu Chiến lúng túng hạ mi mắt, lúc này mới nhận ra ánh mắt cùng biểu hiện của mình gây bao nhiêu hiểu lầm, cũng triệt để tố cáo anh đang che giấu bí mật nào đó. Người khác hiểu như thế nào anh không quan tâm, nhưng anh tuyệt đối không muốn Vương Nhất Bác hiểu lầm. Trên thế giới này, ai cũng có thể phản bội cậu, nhưng anh thì tuyệt đối không bao giờ làm chuyện đó. Anh lần nữa ngẩng đầu, lời nói chưa ra khỏi bờ môi đã bị ánh mắt da diết của cậu chặn cứng. Không biết phải bắt đầu từ đâu, phải nói như thế nào. - “Nhất Bác, tin anh đi. Anh không…ưm”
Lời còn chưa dứt đã bị đôi môi của cậu chặn lại. Vương Nhất Bác chỉ đơn giản dùng môi mình áp chặt lên môi anh, không hề có ý chuyển thành hôn sâu hay gì khác, chỉ đơn giản muốn chặn lại. Cậu ghét bộ dáng lúng túng của anh hiện tại, cả sự ấp úng trong lời nói của anh. Vương Nhất Bác không biết diễn tả cảm xúc của bản thân lúc này là gì, cậu chỉ muốn kìm nén bản thân không giận dữ, kìm nén mình không làm tổn thương anh dù chỉ là bằng một câu nói.
“Tôi tin anh.”
Vương Nhất Bác nhẹ nhàng thì thầm bên tai ba chữ này, hết lần này đến lần khác. Mỗi một câu “Tôi tin anh” là một nụ hôn đặt xuống. Vương Nhất Bác nguyện ý tin anh, chỉ cần anh nói cậu đều tin tưởng.
“Đối với tôi, kho vũ khí, hòn đảo đó, hay cả Vương gia này đều không quan trọng bằng anh. Tiêu Chiến anh ở trong tim Vương Nhất Bác này chính là báu vật quý giá nhất. Là người tôi yêu nhất. Tôi biết anh sẽ không làm vậy, bởi vì chỉ cần anh muốn, mạng của tôi cũng có thể cho anh.” - Vương Nhất Bác nâng rồi mân mê bàn tay đeo nhẫn của anh, chiếc nhẫn bạch kim lấp lánh. Ánh mắt si mê xoáy chặt vào mắt ánh, có thành kính, tôn sùng, mê luyến, dịu dàng lại có chút uất ức khó diễn tả, cúi đầu đặt lên bàn tay anh một nụ hôn.
…
Dù cho có xảy ra biến cố gì, buổi đêm khuya ở Vương gia vẫn đặc biệt yên tĩnh. Trong màn đêm không bóng người, Mike nhàm chán tựa lưng vào gốc cây, rút từ trong túi quần ra hộp thuốc cùng quẹt lửa, rít một hơi thật sâu.
Y ngửa đầu, hướng tầm mắt về phía khu nhà trước mặt. Nói một cách cụ thể hơn, tầm mắt của y đang dừng lại nơi cửa sổ trên tầng hai đóng màn kín mít, không có lấy chút động tĩnh. Dù vậy nhưng dường như Mike đã đoán trước được tương lai, y cứ đứng đó, bất động dưới gốc cây mà phóng ánh mắt về nơi kia đã được hơn nửa tiếng đồng hồ. Lúc này, màn cửa bất chợt lay động, nụ cười hài lòng cũng cùng lúc xuất hiện trên môi y. Sau đó, Mike dứt khoát xoay người, một đường tiến thẳng vào bên trong khu cấm địa mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.
Y dừng lại trước khu vườn bên trong khu cấm địa. Chưa được bao lâu thì bên tai cũng nghe được tiếng bước chân quen thuộc, hình bóng của người đến cũng ngay lập tức xuất hiện trong tầm mắt.
“Màn kịch của anh được sắp xếp cũng kỳ công quá rồi.” - Từ đằng sau, Tiêu Chiến nhẹ nhàng đặt nòng súng lên sau đầu Mike, khuôn mặt không chút cảm xúc.
Người này, mỗi một bước đi của y, đều đã được tính toán kỹ càng. Không chỉ việc ở đảo huấn luyện, mà chuyện anh được đưa đi khỏi Vương gia như thế nào hay lần đầu gặp tại bến cảng kia, có lẽ tất cả cũng đều được y sắp xếp kỹ lưỡng. Nhớ lại lúc anh bị đưa đi, trong phòng chỉ còn lại anh, Mike cùng Tất Bồi Hâm. Lúc đầu rõ ràng vẫn còn tỉnh táo, thế nhưng không hiểu sao sau khi Vương Hoàng rời đi, chỉ còn lại ba người bọn họ thì anh lại buồn ngủ không tả nổi, cuối cùng thiếp đi lúc nào không biết. Nếu như Mike là người đã qua mặt Vương Hoàng sắp xếp để đưa anh đi lúc đó, vậy thì… người cũng có mặt lúc đó là Tất Bồi Hâm, không thể không hay biết gì được.
“Haha…tôi nào tài giỏi được như vậy cơ chứ? Cậu cứ làm như tôi có ba đầu sáu tay ấy.” - Bị người khác dí súng vào đầu nhưng Mike không hề nao núng, thậm chí một chút dấu hiệu cho thấy y đang sợ hãi cũng không có.
“Đúng vậy, đúng vậy, cho nên anh mới gài người vào bên cạnh em ấy. Trong ngoài phối hợp, còn sợ thất bại sao?”
“Ha...tôi gài người vào bên cạnh em trai yêu quý của cậu làm gì?” - Nói xong một câu này, Mike liền ra tay cực nhanh, xoay người lại giật khẩu súng trên tay Tiêu Chiến, sau đó dùng sức, rất nhanh nắm lấy bàn tay đang cầm súng của anh, đảo một vòng ra phía sau, thành công khóa tay anh lại, cũng nhanh chóng đoạt được khẩu súng đặt lên thái dương anh. Tình thế thoáng chốc đảo ngược. Kẻ chủ động và nắm quyền kiểm soát hiện tại đã không còn là Tiêu Chiến nữa,anh bị Mike ôm chặt từ phía sau, nòng súng lạnh lẽo đặt lên thái dương. - “Nhìn đi, thực lực cậu có thừa, tại sao phải đi theo một kẻ như vậy?”
“Vậy anh là đang muốn nói với tôi, chi bằng làm việc cho anh đi hay sao?”
“Có chỗ nào sai à? Chẳng phải cậu cũng đang hợp tác với tôi để lật đổ cái gia tộc bẩn thỉu này còn gì?” - Mike dần dần cuối đầu xuống, hơi thở nóng hổi phả vào sau gáy anh, nhìn đến vùng da mỏng manh ở cổ đầy vết tích chiếm hữu đó mà khó chịu, lập tức cắn xuống.
“Đúng” - Tiêu Chiến cười khẩy một cái, thân thể liền động hòng chiếm lại thế chủ động nhưng anh ngay lập tức nhận ra, sức của anh so với Mike, khó có thể so sánh được. - “Nhưng tôi tuyệt đối không cho phép bất cứ ai gây nguy hiểm cho em ấy.”
Vừa dứt lời liền nhanh tay rút từ trong người ra dao găm đã giấu sẵn, không chút chần chừ chém về phía Mike, bức y phải lùi ra sau, buông bỏ sự kìm kẹp của mình đối với anh. Nhưng đó chưa phải là tất cả, sau khi thoát khỏi sự kìm kẹp của Mike rồi, anh liền xấn tới, ra tay không chút nương tình. Mỗi nhát đâm tới đều là nhắm vào chỗ chí mạng, một mực muốn lấy mạng y. Bên này, trái với sự tấn công ồ ạt, thậm chí có chút điên cuồng của Tiêu Chiến, Mike chỉ tập trung vào việc đỡ đòn. Hai người cứ như vậy, một tấn công một phòng thủ, không thể tránh được kinh động đến những người xung quanh. Trong lúc hai người giằng co, từ phía khu nhà của Tiêu Thịnh Hàm, không biết từ lúc nào đã có thêm sự xuất hiện của một người nữa. Chỉ có điều, người này có chút không giống người bình thường. Người mới tới, là một người ngồi xe lăn.
“Nói đi, rốt cuộc anh là ai?” - Tiêu Chiến lên tiếng hỏi, tay vẫn không ngừng tấn công.
“Haizzz...mỹ nhân luôn cứng đầu như vậy sao? Nghe lời tôi có phải tốt hơn không? Bảo vệ nó như vậy, dù cho nó có là em trai đi nữa, nhưng cậu cũng đừng quên nó là con trai của kẻ thù. Cha nó đã giết cả nhà cậu, có gì đảm bảo nó sẽ không đối xử với cậu như vậy?”
“Ha...ngay cả chuyện chúng tôi là anh em mà anh cũng biết, thu thập tin tức cũng tốt quá nhỉ?”
Lời nói vừa dứt, dao găm cũng bay ra khỏi tay Tiêu Chiến, sượt ngang bả vai của Mike rồi xuyên qua áo, ghim chặt y vào thân cây phía sau. Sức lực của Mike hoàn toàn hơn anh, nhưng điều đó không có nghĩa là anh không có khả năng khống chế được y. Đối với những việc như cận chiến như thế này, không nhất thiết thực lực phải hơn đối thủ mới có thể hạ được họ mà chỉ cần biết nắm bắt đúng thời điểm. Biết nắm bắt đúng thời điểm, thì cũng có thể biến điều không thể trở thành có thể.
“Vẫn không chịu nói?” - Tiêu Chiến cúi người, nhặt lên khẩu súng lúc nãy đã bị Mike hất văng, lần thứ hai chĩa nòng súng về phía y.
“...” - Mike lúc này bị dao găm ghim chặt vào thân cây nhưng hai tay y không bị khống chế, hoàn toàn có thể rút dao găm ra, thế nhưng y lại không làm vậy mà chỉ yên lặng nhìn Tiêu Chiến, thở dài bất lực một tiếng rồi mới chịu mở miệng. Từng ấy thời gian quan sát người này, y thừa hiểu nếu không rõ ràng với anh thì đừng mong có thể tiếp tục nói chuyện với anh. - “Tôi là người của cảnh sát quốc tế, phục lệnh trà trộn vào Vương gia để thu thập chứng cứ phạm tội, bắt gọn toàn bộ.”
“Cảnh sát quốc tế?” - Tiêu Chiến nghe đến bốn từ này mà hai hàng lông mày không thể không nhíu lại. Cảnh sát quốc tế, chẳng phải đó là nơi trước đây cha mẹ đã từng làm việc sao? Không chỉ cha mẹ, mà mấy đời của Tiêu gia đều làm việc cho bọn họ, thế nhưng khi Tiêu gia gặp chuyện thì đám người đó đã ở đâu? Hiện tại lại dám chường mặt ra trước mặt anh, nói rằng đang muốn tiêu diệt Vương gia và yêu cầu anh trợ giúp?
“Nực cười thật. Các người… suốt bao nhiêu năm qua đã làm gì, khi Tiêu gia gặp chuyện thì ở đâu mà bây giờ dám ở trước mặt tôi nói này nói nọ?”
Dường như đã đoán trước được câu trả lời của anh, Mike cười nhẹ một tiếng, nhưng đó không phải là nói với anh, mà là nói với người vẫn có mặt ở đây từ nãy đến giờ: “Thấy chưa? Tôi đã nói với bà rồi mà, Tiêu phu nhân.”
“Tiểu Tán, buông súng xuống đi.” - Tiêu Chiến còn chưa hết bất ngờ thì giọng nói quen thuộc từ phía sau vang lên khiến anh chấn động không thôi. Anh… còn lạ lẫm gì với chủ nhân của giọng nói này sao?
“Hai người...chuyện này rốt cuộc là sao?”
Tiêu Thịnh Hàm ngồi trên xe lăn di chuyển đến bên cạnh Tiêu Chiến, nắm lấy tay rồi nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Con khoan hãy nóng giận, trước tiên buông súng đi đã. Mike… thật sự là người của cảnh sát quốc tế, họ đến để giúp chúng ta.”
“Giúp chúng ta? Lật đổ Vương gia? Mẹ, mẹ vẫn còn hy vọng và tin tưởng đám người đó hay sao?” - Tiêu Chiến quỳ xuống trước mặt Tiêu Thịnh Hàm, nhìn thẳng mắt bà mà thắc mắc. - “Năm đó nhà ta gặp chuyện, tại sao không thấy bọn họ ra mặt? Hiện tại đã hơn hai mươi năm trôi qua rồi, họ còn muốn làm gì nữa chứ?”
“Tiểu Tán, con bình tĩnh một chút đã. Kế hoạch của chúng ta, tất cả đã được sắp xếp ổn thỏa rồi. Con chỉ cần nghe và làm theo thôi, được không?”
“Mẹ!”
“Tiểu Tán, chẳng lẽ con quên rồi sao? Con ở bên cạnh nó, bây giờ thì con đã quên mất bọn chúng đã giết người của Tiêu gia như thế nào? Được, ta cho là năm ấy con còn nhỏ, tất cả sự việc đều chỉ là lời truyền miệng, vậy còn Phác Chính Thù, còn Bành Sở Việt? Họ là ai của con? Là ai dùng thủ đoạn tàn bạo nhất giết chết họ trước mắt con. Còn có ta… con nhìn đôi chân này đi, con nhìn đi! Có phải con quên hết rồi không hả? Hả?” - Tiêu Thịnh Hàm hai tay túm chặt lấy hai vai của anh, kích động siết chặt, hai mắt cũng đỏ ngầu cả lên.
“Tiêu phu nhân, bình tĩnh lại đã.” - Mike gỡ con dao đang ghim chặt mình xuống, bình thản lên tiếng. Bà ấy kích động như vậy, rất có thể sẽ gây chú ý cho bên ngoài.
Thế nhưng Tiêu Thịnh Hàm nào có quan tâm đến điều đó. Bà… rốt cuộc đã làm sai điều gì để phải lâm vào thảm cảnh hiện tại? Chồng mất, toàn gia cũng mất, bà...chỉ còn lại duy nhất đứa con trai này. Nhưng nó, lại lựa chọn buông bỏ thù hận để đi yêu chính đứa em trai cùng mẹ khác cha với mình, còn bà thì suốt đời này chẳng thể làm được gì. Trả thù sao? Viễn vông. Đôi chân này, suốt ngày bất động, ngay cả đi đứng còn không thể chứ nói gì đến chuyện trả thù hay chạy trốn khỏi địa ngục này.
“Tiểu Tán, trước kia…hức...trước kia không phải con đã hứa với mẹ rồi sao? Chẳng phải con đã hứa sẽ không dây dưa nữa cơ mà, sao con lại nuốt lời? Tại sao chứ?” - Tiêu Thịnh Hàm suy yếu, như mất hết sức lực mà gục đầu bên vai Tiêu Chiến, khẽ nấc từng tiếng.
Anh nhìn mẹ bất lực gục đầu trên vai mình mà không nói được lời nào. Anh không quên những người thân đã ngã xuống trong cuộc chiến này, cũng không quên trước kia đã từng hứa với mẹ ra sao, nhưng mà, anh cũng không thể bỏ rơi Vương Nhất Bác được. Chỉ cần còn sống trên đời này một giây, anh vẫn sẽ không chút do dự bảo vệ cho cậu, lo lắng cho cậu, nửa điểm cũng không muốn cậu chịu tổn thương.
Tiêu Chiến không phải chưa từng nghĩ đến chuyện từ bỏ đoạn nghiệt duyên này, chỉ là anh không cách nào từ bỏ. Tình cảm âm thầm, nhẹ nhàng như sóng ngầm không biết từ lúc nào đã ăn mòn lý trí. Chính bản thân Tiêu Chiến cũng không biết anh từ lúc nào đã dành cho Vương Nhất Bác một tình cảm vượt ngoài ranh giới máu mủ, đến lúc anh phát hiện sự thật, cơn sóng ngầm đã hóa thành sóng thần hung hãn, nhấn chìm lý trí cùng linh hồn anh. Chỉ cần nhìn thấy Vương Nhất Bác, bức tường phòng thủ trong anh liền lập tức sụp đổ, chỉ còn mê luyến, cuồng si mà khuất phục.
“Mẹ, tất cả những gì mẹ nói, con đều không quên, nhưng mà Vương Nhất Bác, em ấy… em ấy cũng là con trai của mẹ mà. Em ấy, cũng mang trong mình dòng máu của Tiêu gia mà. Ba người chúng ta, tại sao không thể mặc kệ tất cả mà sống cuộc sống của mình cơ chứ?”
Bốp
Một tiếng tát giòn tan vang lên, cắt đứt mọi suy nghĩ cũng như hành động của Mike lẫn Tiêu Chiến, mà Tiêu Thịnh Hàm một tay vẫn giữ trên cao run run, hai mắt hằn lên từng tia máu. Hành động này của Tiêu Thịnh Hàm cũng nằm ngoài suy đoán của Mike, y kinh ngạc chạy đến bên cạnh Tiêu Chiến, tay nhẹ nhàng xoa lên một bên má đỏ ửng của anh.
“Tiêu phu nhân, không cần phải kích động như vậy. Chúng ta vẫn còn thời gian và nhiều cách khác.”
“Cách gì? Cậu nói xem còn cách nào khác nữa? Nó mê muội như vậy...Haha...Đi loạn luân với chính em trai của mình mà còn mê muội như vậy! Hức…hức...còn cách nào nữa chứ?” - Đứa con trai này của bà, từ khi nó còn nhỏ cho đến lúc chia ly, bà luôn nhất mực yêu thương nó, mà nó cũng cực kỳ ngoan ngoãn, chưa từng cãi lời bà. Thế nhưng cũng chỉ được như vậy thôi. Tiêu Thịnh Hàm đau đớn ôm ngực thở dốc từng hồi, đột nhiên bà cảm thấy quyết định năm xưa của mình sai lầm ghê gớm. Nếu như năm đó, bà không sống chết gửi nó đến nhà thờ, cứ như vậy một phát đạn hay một nhát dao mà tiễn nó một đoạn, thì liệu bây giờ, nó có lâm vào tình cảnh trời đất bất dung như hiện tại?
“Con vẫn còn nhớ sao? Tiêu Chiến, con vẫn còn nhớ nó là em trai mình ư? Biết rõ nó là em mình vẫn có thể cùng nhau làm tình sao? Hả? Tiêu Chiến… Nó… Nó không chỉ là em trai con, nó còn là con của kẻ giết chết cả nhà con. Nó họ Vương, nó là Vương Nhất Bác, dòng máu trong người nó chính là máu của loài quỷ dữ, tên cầm thú Vương Hoàng. Hắn giết chết cha con, cưỡng bức mẹ con, cướp mất tuổi thơ của con. Tiêu Chiến, hơn mười năm trên hòn đảo địa ngục đó, những thứ con đã chịu đựng là vì cái gì? Con bất chấp để sinh tồn là vì cái gì? Trả thù, không phải sao? Là để cứu mẹ ra khỏi địa ngục này, không phải sao?” - Tiêu Thịnh Hàm gần như tuyệt vọng nức nở, bà chỉ biết bấu chặt lấy đứa con trai bảo bối của mình, như cầu xin nó hãy tỉnh lại, thứ nghiệt duyên này đã định trước tử cục, dù bây giờ biết anh đã thịt nát xương tan, nhưng chỉ cần còn một mảnh hồn tàn, Tiêu Thịnh Hàm cũng nhất định phải bám víu lấy. Bà phải cứu lấy anh, cứu lấy chính mình. Thứ tình yêu của loài ác quỷ đó, đều sẽ khiến người ta sống không bằng chết.
“Tiểu Tán à, một ngày Vương Hoàng còn sống, bi kịch của chúng ta vẫn còn. Con tin rằng Leon sẽ vì con mà giết chết cha ruột của nó sao?”
Tất nhiên là không, vì chính cậu đã xin anh tha cho Vương Hoàng một mạng. Vương Nhất Bác chắc chắn sẽ không bao giờ có thể xuống tay giết chết Vương Hoàng, thậm chí cũng sẽ không trơ mắt nhìn cha ruột mình chết. Tiêu Chiến khóc đến nghẹn thở, ngẩng lên nhìn Tiêu Thịnh Hàm. Yêu hay hận, chỉ có thể chọn một mà thôi.
“Tiểu Tán, đã hơn hai mươi năm rồi. Mẹ không biết mình còn có thể chịu đựng thêm một giây phút nào nữa. Tiểu Tán, con làm ơn đi, cứu mẹ ra khỏi đây được không? Mẹ muốn về Tiêu gia, có chết cũng phải nằm bên cạnh cha con. Ở bên cạnh người đàn ông mẹ yêu tha thiết.” - Bà dùng hai tay nâng lấy mặt anh, lau đi từng hàng nước mắt nóng hổi. - “Vương Hoàng chết, chúng ta sẽ không còn phải khóc nữa. Tiểu Tán, mẹ muốn về nhà. Con mang mẹ về nhà đi.”
Hết chương 48
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét