[FANFIC BJYX] CUỒNG NGƯỠNG - CHƯƠNG 39

“Không, kẻ phải chết, chỉ một mình ông thôi.”

Một câu này, chẳng phải thoát ra từ khuôn miệng của một Tiêu Chiến khắp người đầy thương tích và đang bị Tống Nhạn đè bên dưới siết chặt cổ mà dần mất đi ý thức, cũng chẳng phải của Tất Bồi Hâm mà là một giọng nói hoàn toàn xa lạ. Biết rõ có người, lại là một kẻ không quen biết, còn chưa rõ là bạn hay thù, nhưng Tiêu Chiến cũng chỉ có thể bất lực.

Người tới không biết có phải do y không biết rằng trên người Tống Nhạn có đeo bom hay không, y dùng tay nắm lấy cổ áo Tống Nhạn từ phía sau, dưới chân lại giơ lên, dùng sức mà đạp Tống Nhạn từ trên người Tiêu Chiến rớt xuống biển đen ngòm phía trước. Thân thể già yếu lại trải qua một hồi giằng co cùng Tiêu Chiến của Tống Nhạn đã sớm không còn sức, dù vừa rồi cực kỳ sung mãn mà tấn công anh nhưng nay bị đột kích bất ngờ như vậy, hơn nữa đối phương còn có sức lực vô cùng kinh người, Tống Nhạn chỉ có thể la lớn một tiếng rồi ngã xuống biển đen. Chỉ khoảng vài giây sau khi lão rớt xuống, từ bên dưới mặt biển liền “Đùng” một tiếng thật to, nước biển văng lên tứ tung, mặt biển vốn dĩ đang đen khịt cũng sáng lên một hồi. 

Bên này, người lạ mặt sau khi đạp Tống Nhạn xuống biển, y lại không chút động tác dư thừa nào kéo Tiêu Chiến vẫn còn nằm đó mơ màng không rõ, tham lam hít từng ngụm không khí sau khi được giải thoát, tránh xa khỏi nơi phát nổ, sau đó liền dùng cả thân mình che chắn cho anh.

Một tiếng nổ này, không chỉ đánh dấu cho cái chết của gia chủ Tống gia, mà còn làm kinh động cả khu bến cảng. So với sự việc nổ súng ở nhà kho của Vương gia còn kinh động hơn, rất nhanh đã thu hút sự chú ý của phía cảnh sát đang xử lý hiện trường bên nhà kho. 

Đợi đến khi dư âm từ vụ nổ hoàn toàn dừng hẳn, Tiêu Chiến mới dần lấy lại ý thức, đồng thời nhận ra mình đang nằm dưới thân người lạ mặt kia, mà người nọ, cũng đang nhìn chằm chằm anh, đến một cái chớp mắt cũng không có.

“...”

“À, xin lỗi xin lỗi, thất lễ rồi.” - Cuối cùng người kia cũng có phản ứng, phát hiện ra anh đang nhìn mình nhưng lại như thể không hề để tâm mà chỉ đứng dậy rồi đưa tay ra trước mặt anh, ý muốn giúp anh đứng dậy, miệng cũng không ngừng nói xin lỗi.

Tiêu Chiến ngồi dậy, cảnh giác nhìn từ đầu đến chân người nọ, cũng mặc kệ luôn bàn tay vẫn luôn đưa ra trước mặt mình. Người này đúng lúc xuất hiện ở đây giải cứu anh, toàn thân lại vô cùng chỉnh tề, không chút dơ bẩn, gương mặt xa lạ, chứng tỏ nhất định anh ta không phải người của Vương gia. Không phải người của Vương gia, cũng không phải người của Tống Nhạn, mà lại xuất hiện ở nơi này, vừa vặn chỉ có phía cảnh sát thôi.

Thấy Tiêu Chiến vẫn cứ ngồi dưới đất, không chút động tĩnh mà nhìn mình, người nọ như thể biết được suy nghĩ của anh liền ngồi xuống, ghé đến bên tai anh, nói nhỏ: “...”

“Chiến ca! Chiến ca!” - Người nọ vừa hoàn thành câu nói của mình, cũng đúng lúc Tất Bồi Hâm lấy xe trở lại.

Chỗ hai người hiện tại cách nơi vừa rồi Tống Nhạn bắn phát đạn kia không xa, vậy mà tên Tất Bồi Hâm vừa trở lại không thấy anh đã kều ầm lên. 

“Người của cậu tới rồi, mau đi đi. Ở đây cứ giao cho tôi là được.” 

Nói rồi dứt khoát đỡ anh đứng dậy, sau đó lại từ trong người lấy ra một vỉ thuốc và cuộn băng gạc, nhét vào tay anh. Bên này, Tất Bồi Hâm cũng vừa vặn tìm tới. Nhìn thấy anh cùng người lạ mặt kia, cậu nhanh chóng cảnh giác nhưng bên ngoài vẫn làm như không để ý đến người nọ, tiến tới đỡ Tiêu Chiến.

“Chiến ca, xe đã lấy đến rồi. Tống Nhạn… chết rồi?” - Ban nãy vừa chạy đến chỗ để xe, cậu cũng nghe thấy tiếng nổ kia.

“Ừ, trở về rồi nói sau.” 

Tiêu Chiến gật đầu một cái rồi kéo Tất Bồi Hâm rời đi, bỏ lại người nọ vẫn đứng đó. Hai người vừa rời đi, bên cảnh sát cũng vừa kéo tới.

Trên xe, Tiêu Chiến ngồi ở băng ghế sau cởi áo, bắt đầu xem xét vết thương trên cánh tay mình. Không phải lần đầu bị trúng đạn nhưng lần này để vết thương quá lâu không xử lý, lại va chạm quá nhiều, khiến viên đạn càng cắm sâu hơn, vết thương cũng càng nghiêm trọng hơn, máu vẫn luôn chảy không ngừng. Nhìn vỉ thuốc cùng cuộn băng gạc mà người nọ đưa cho bị anh vứt trên ghế, lòng hoài nghi về thân phận của người nọ trong anh thoáng chốc lại tăng lên.

Đợi Tiêu Chiến xử lý xong vết thương, Tất Bồi Hâm vẫn luôn tập trung lái xe mới lên tiếng hỏi: “Chiến ca, người khi nãy là ai vậy?”

Nhìn phản ứng của Tất Bồi Hâm, xem ra cậu cũng chưa từng gặp mặt người nọ. Mặc áo lại rồi nằm phịch xuống ghế, tác dụng phụ của thuốc giảm đau khiến anh nhanh chóng cảm thấy buồn ngủ.

“Không biết, hắn chỉ nói, hắn cũng là người của Vương gia.”

“Hả? Người của ta?” - Tất Bồi Hâm ngạc nhiên. Trước đây cậu từng giúp thiếu gia xem qua sổ sách về nhân sự của Vương gia, dù chỉ mới xem qua có một lần, nhưng cậu chắc chắn, kẻ kia không hề có trong danh sách ấy. Chuyện này, nhất định phải báo cáo cho thiếu gia.

“Tôi ngủ một lát, khi nào về tới thì gọi tôi.”

Tiêu Chiến từ ghế sau lên tiếng, sau đó nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Đợi đến khi anh lần nữa mơ màng mở mắt ra, đã thấy trước mắt mình là kệ trưng bày mũ bảo hiểm moto, lego,... những thứ quen thuộc trong căn phòng quen thuộc. Thính giác cũng nhanh chóng nhận ra mùi hương chỉ thuộc về duy nhất một người từ chăn gối. Tiêu Chiến lập tức bật dậy kinh hãi. Cơn đau từ vết thương vẫn chưa hết khiến anh nhanh chóng tỉnh ngủ hoàn toàn, cũng ý thức được sự tình hiện tại.

Tiêu Chiến lần nữa nhìn xung quanh căn phòng mà thở dài, là phòng của Vương Nhất Bác. Anh thầm trách Tất Bồi Hâm. Rõ ràng đã nói khi nào về tới thì gọi anh dậy, vậy mà cậu ta chẳng những không gọi, hiện tại anh còn đang ở trong phòng Vương Nhất Bác. 

Xốc chăn xuống giường, lúc này anh mới nhận ra vết thương bên tay đã được xử lý và băng bó kỹ càng. Dù trước đó anh đã xử lý qua một lần, nhưng nhìn dải băng trên người, có lẽ lúc anh ngất đi, cậu đã thay băng giúp anh. Mấy vết thương nhỏ do mảnh vụn văng trúng cũng được xử lý cẩn thận.. 

Tiêu Chiến lấy đại một chiếc áo sơ mi mặc vào rồi bắt đầu thu dọn, vô thanh vô thức rời khỏi. Hiện tại đã hơn một giờ sáng nhưng Vương Nhất Bác vẫn chưa trở lại phòng nghỉ ngơi, có lẽ đã đi giúp Hàn Canh trông chừng Hàn Tư Niệm. 

Vương gia lúc này đặc biệt yên tĩnh, dù vẫn có người qua lại giữa các khu nhưng tuyệt nhiên không gây chút ồn ào nào. Rảo bước trở về phòng mình, lúc đi ngang khu nhà của Vương Hoàng, liền thấy Hàn Canh cũng đúng lúc bước vào bên trong. Anh ngay lập tức sinh nghi mà yên lặng bám theo phía sau. 

Suốt một năm nay, Hàn Canh đột ngột mất đi sự tín nhiệm của Vương Hoàng, y không còn thường xuyên ở Vương gia mà bị chuyển đi làm nhiệm vụ bên ngoài rất nhiều. Vương Hoàng không cho gọi, y hoàn toàn không đến thư phòng của ông. Vậy mà hiện tại, ngay lúc nửa đêm, Hàn Canh lại tới nơi mà một năm nay y không hề bước chân vào, ngoại trừ là Vương Hoàng cho gọi, tuyệt đối không có chuyện y tự tiện tiến vào.

Không lẽ Vương Hoàng đã tha thứ cho y rồi? Không đúng, không có khả năng. Nửa đêm lại cho gọi như vậy, chắc chắn là có vấn đề.

Cẩn thận đi theo phía sau Hàn Canh, quả nhiên là y đến để gặp Vương Hoàng. Nhìn thái độ thận trọng trước khi bước vào thư phòng kia của Hàn Canh, Tiêu Chiến càng chắc chắn với suy đoán của mình.

Đợi đến khi cửa thư phòng đóng lại, anh mới từ trong góc tối lộ diện, lặng lẽ tiến đến trước cửa, bàn tay khẽ đặt lên nắm cửa, nhẹ nhàng vặn mở.

“Lão Hàn, cậu đi khuyên nhủ Leon. Khuyên nó từ bỏ tất cả… Vương gia này… và cả con trai của kẻ kia.”

“Lão gia…”

“Chỉ cần cậu làm được, tôi sẽ khôi phục vị trí trước đây của cậu. Ngay sau đó, tôi cũng sẽ ngay lập tức tổ chức đám cưới cho Tư Tư. Haizz...Trở thành con dâu của Vương gia rồi, có lẽ bệnh tình của con bé sẽ thuyên giảm.”

“Lão gia…” - Hàn Canh đứng trước Vương Hoàng, bất lực mà cúi gằm mặt. - “Lão gia, thứ lỗi cho tôi. Tôi… tôi muốn hủy bỏ hôn ước này.”

Lời của Hàn Canh vừa nói ra, Vương Hoàng kinh ngạc không thôi nhìn người đang đứng trước mình.

“Lão gia, ngài cũng biết, Leon nó không yêu Tư Tư, vậy thì cớ gì cứ phải ép buộc chúng nó?”

“IM NGAY!” - Vương Hoàng gào lên một tiếng, bắt đầu bộc phát cơn thịnh nộ vẫn luôn kìm nén suốt bao lâu. Lúc nãy là Vương Nhất Bác, hiện tại là Hàn Canh. Vì sao cứ phải thay phiên chống đối ông? Các người, chỉ ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của ông, thì khó lắm sao? 

“Không muốn cưới chứ gì? Được, được lắm! Bây giờ ta ra lệnh cho cậu, trong ngày mai, đem mạng của Leon Wang tới đây!”

Một câu này của Vương Hoàng, khiến Hàn Canh lẫn Tiêu Chiến đều nghe như sét đánh ngang tai. Người đàn ông này, đã điên rồi sao? Đó là con trai ông ta, là con trai ruột của ông ta! Làm sao có thể ra lệnh cho người khác đi giết chính đứa con của mình? Hơn hai mươi năm qua, chẳng lẽ ông hành hạ nó chưa đủ hay sao?

Tiêu Chiến siết chặt nắm tay, trong đầu anh hiện tại văng vẳng lời nói của Bành Sở Việt mấy ngày trước cùng nỗi căm hận tột đỉnh. Gã đàn ông đó, đã giết cả nhà anh, mấy đứa trẻ con cùng các vị linh mục cũng không tha, không cho họ một nơi yên nghỉ, ông ta phế chân, giam cầm mẹ anh suốt hai mươi năm, hiện tại thì đến con trai ruột của mình, gã cũng muốn giết!

Vương Hoàng muốn anh rời bỏ Vương Nhất Bác, anh sẵn sàng đáp ứng, có chết cũng không hối hận, thế nhưng hắn muốn giết cậu, anh cũng tuyệt đối không cho phép điều đó xảy ra. Ai cũng không quyền được giết Vương Nhất Bác. Nếu muốn làm được điều đó, trước tiên cứ bước qua xác anh. Dù cho kẻ đó có thành công giết được anh, thì anh nhất định cũng sẽ trở thành hồn ma đi theo kẻ đó cho đến chết, bắt hắn chịu sự ám ảnh khủng khiếp nhất.

Tiêu Chiến cố gắng bình tĩnh tâm tình đang vô cùng kích động của mình, lúc này lại nghe Vương Hoàng nói tiếp:

“Không thể xuống tay, đúng không? Chẳng phải cậu coi nó như con trai sao?”

Vương Hoàng đứng lên, tiến tới vỗ vai Hàn Canh vẫn còn đang đứng bất động: “Vậy thì, thay bằng mạng cô con gái cậu, được không? Bây giờ nó thành như vậy, ai mà muốn cưới nó? Chỉ một chút tổn thương mà đã điên điên khùng khùng, nếu chỉ tạm thời thì không sao, còn nếu suốt đời, cậu nói tôi nghe, ai có đủ kiên nhẫn đây? Vậy chi bằng cứ giúp nó kết thúc sớm một chút, đỡ đau khổ biết bao nhiêu.”

“Lão… lão gia!” 

“Tôi cho cậu hai sự lựa chọn, một là học trò cưng, hai là đứa con gái duy nhất. Chọn ngay đi. Còn nữa, đừng nghĩ đến chuyện lấy mạng của cậu ra để thương lượng với tôi. Muốn lấy mạng ra trao đổi, vậy thì con gái cậu cũng chôn cùng.”

Hàn Canh kinh hãi nhìn Vương Hoàng, hai tay siết chặt, khẽ run rẩy. Nói y chọn, làm sao y có thể chọn được chứ? Cả hai đều là những người mà y thật lòng yêu thương và muốn bảo vệ. Hơn nữa, trong đó còn có con gái ruột của y. Mặc dù rất yêu thương Leon, nhưng Tư Tư, nó là người thân duy nhất còn lại của y, là đứa con gái duy nhất của y. Rất nhiều năm trước, khi vợ mất, y đã hứa sẽ chăm sóc thật tốt cho con gái, thế nhưng đến hiện tại, y cái gì cũng không làm được.

“Thế nào?”

“Tôi… tôi...Được…”

Tiêu Chiến như nín thở chờ câu trả lời của Hàn Canh, những tưởng có thể tin tưởng được y, nhưng không, có lẽ anh đã đánh giá quá cao con người này. Hàn Canh là kẻ đã tiếp tay cho Vương Hoàng giết hại cả Tiêu gia, nhưng y luôn ra sức bảo vệ Vương Nhất Bác khiến anh trong phút chốc lầm tưởng rằng, giữa Vương Nhất Bác và Hàn Tư Niệm, y sẽ có thể đưa ra lựa chọn tốt nhất. Nhưng không, anh đã quên mất rằng, giữa Vương Nhất Bác và Hàn Canh, hoàn toàn không có quan hệ gì ngoài quan hệ chủ - tớ, mà y với Hàn Tư Niệm mới là quan hệ sâu sắc nhất, gắn bó nhất, là quan hệ cha con. Trước yêu cầu như vậy, nếu không tuân theo, con gái y sẽ phải chết, là một người cha, chẳng phải đáp án đã quá rõ ràng rồi sao?

Khép nhẹ cửa rồi yên lặng rời đi, Tiêu Chiến hạ quyết tâm. Nếu như Vương Hoàng đã quyết định như vậy, Hàn Canh cũng đã lựa chọn như vậy, anh cũng sẽ dứt khoát đưa ra quyết định của chính mình. 

Kẻ nào muốn hại đến Vương Nhất Bác, kẻ đó nhất định phải chết.

Tiêu Chiến rời khỏi chưa được bao lâu, Hàn Canh cũng cúi đầu rời khỏi. Đến trước cửa thư phòng, y đột nhiên dừng lại, động tác thoáng chút ngập ngừng, như thể muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi, mở cửa bước ra, để lại Vương Hoàng một mình.

Một đường ra khỏi khu nhà của Vương Hoàng, Hàn Canh không trở lại phòng trông chừng con gái mà đi thẳng đến một khu nhà khác, nơi đó cũng chính là khu nhà mà mấy ngày trước Hàn Tư Niệm muốn gieo mình xuống. Mặc dù vẻ bên ngoài cũng như bao khu nhà khác trong khu dinh thự nhưng khu nhà này vẫn được xem như nhà kho, ngày thường cũng ít có người đi lại. 

Hàn Canh không chút do dự tiến vào bên trong, quả nhiên, đã có người đợi sẵn từ bao giờ.

“Cậu vừa làm nhiệm vụ trở về, nghe nói bị thương không ít, sao không ở yên trong phòng nghỉ nơi đi mà chạy loạn khắp nơi làm gì?” - Hàn Canh tiến gần đến người đó, lời nói ra nghe có vẻ châm biếm nhưng y lại vừa nói vừa thở dài bất đắc dĩ, khiến người ta không tài nào phân biệt nổi, rốt cuộc ý tứ của y là gì.

“Vậy còn ngài đây thì sao? Nửa đêm nửa hôm, không ở bên con gái mà chạy đến gặp gia chủ làm gì?”

Người kia vừa nói dứt câu liền tung ra động tác cực nhanh, rút dao găm vẫn luôn mang theo bên mình ra, áp sát Hàn Canh, thành công kề dao lên cổ y. Mà Hàn Canh cũng không có ý chịu thua. Ngay cổ của người kia lúc này, cũng là một lưỡi dao sắc bén. Nhờ có chút ánh sáng từ đèn đường bên ngoài, gương mặt người kia mới được nhìn rõ. Người kia, còn có thể là ai khác ngoài thân cận nhất của nhị thiếu gia, Tiêu Chiến.

“Không ai dạy cậu khi nói chuyện với trưởng bối thì phải biết điều một chút sao? Ai lại chẳng nói chẳng rằng đã kề dao vào cổ trưởng bối như thế.”

“Vậy tôi phải cung kính với kẻ thù của gia tộc hay sao? Chưa kể…” - Lời nói còn chưa ra khỏi miệng, Tiêu Chiến đã lần nữa tấn công, bất ngờ đạp một cú vào đùi Hàn Canh, ép y phải quỳ xuống đau đớn, dao găm cũng lần nữa kề ngay cổ y. - “Kẻ đó hiện tại còn muốn giết em trai tôi!”

Lúc anh nói ra lời này, Hàn Canh vậy mà không hề biểu hiện ra chút ngạc nhiên gì, như thể y từ lâu đã biết chuyện anh nghe được tòan bộ cuộc nói chuyện giữa y và Vương Hoàng ở thư phòng.

Đột nhiên, Hàn Canh bật cười, cười đến mức cả vai đều run run nhưng y lại cúi đầu thật thấp, khổ sở nói: “Tôi chỉ còn một mình Tư Tư, nhưng…”

Hàn Canh đột ngột bày ra bộ dáng đau khổ khiến anh cũng bị làm cho sững lại. Người này, rốt cuộc đâu mới là con người thật của y? Đột nhiên trưng ra bộ dáng này, có phải muốn anh mềm lòng mà tha cho?

“Vậy thì em ấy đã làm gì sai? Em ấy…”

ĐOÀNG

Tiếng súng nổ đột ngột vang lên giữa đêm làm kinh động cả Vương gia. Từ đằng xa, Vương Thiệu Huy đứng đó, trên tay còn nguyên nòng súng vẫn đang bốc khói nghi ngút cùng ánh mắt đỏ ngầu, hằn rõ từng tơ máu như muốn ăn tươi nuốt sống tất cả mọi thứ xung quanh.

Sự chú ý của Tiêu Chiến thoáng chốc đều chuyển lên người Vương Thiệu Huy, mắt khẽ nhìn vết sượt của viên đạn dưới đất. Không cần nói nhiều, anh cũng dư sức biết, Vương Thiệu Huy chắc chắn đã hay tin về chuyện ở bến cảng, hiện tại chính là tới để trả thù cho ông ngoại của hắn.

Mặc dù ở khoảng cách khá xa nhưng Vương Thiệu Huy vẫn biết phát đạn vừa rồi của bản thân đã bắn hụt, sự giận dữ thoáng chốc lần nữa dâng trào. Chân bước về phía Tiêu Chiến cùng Hàn Canh, lần nữa lên đạn, liên tiếp nổ súng, trong đầu không ngừng tự hỏi, rốt cuộc kế hoạch của hắn đã sai chỗ nào mà hắn không những không đạt được mục tiêu, lại còn hại ông ngoại hắn mất mạng. Hơn nữa còn là chết không toàn thây.

Bên này, Tiêu Chiến cùng Hàn Canh nhanh chóng tách ra, tìm chỗ tránh đạn. Cả anh và Hàn Canh đều không đem súng, chỉ có dao găm bên mình, mà Vương Thiệu Huy lại đang trong cơn thịnh nộ, dù cho hắn đánh không lại anh hay Hàn Canh, thì cũng không thể tùy tiện xông ra được. Chỉ có thể đợi hắn bắn hết đạn, sau đó mới tính tiếp. Đầu óc Vương Thiệu Huy dù không quá mức nhạy bén như Vương Nhất Bác, nhưng sự ranh ma cùng kinh nghiệm đã tôi luyện cho hắn rất nhiều. Nhanh chóng nhận ra ý đồ của hai người, hắn hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại tâm tình kích động cùng lửa giận trong mình, ngừng lại động tác bóp cò súng, cẩn thận tiến vào bên trong.

Tiếng súng vang lên không chút cố kỵ từ phía nhà kho đã kinh động khắp dinh thự Vương gia. Ngay cả Vương Hoàng vốn đã có chút mệt cũng bị làm phiền, chống gậy rời khỏi thư phòng, hướng về nơi phát ra tiếng súng. Rốt cuộc kẻ nào dám náo loạn Vương gia của ông giữa đêm như vậy?

Mặc dù khu ở của Hàn Tư Niệm cách khu nhà kho khá xa nhưng trong đêm khuya tĩnh lặng, người ta vẫn có thể nghe thấy. Ngay cả Hàn Tư Niệm đang mơ màng trong giấc ngủ cũng bị tiếng súng đánh thức. Cô hốt hoảng bật dậy, túm lấy người hầu đang đứng cạnh giường hỏi cha cô đâu. Phản ứng khác thường hôm nay của Hàn Tư Niệm khiến mọi người ngạc nhiên, khi người mà cô hỏi lúc này là Hàn Canh chứ không phải nhị thiếu gia như mọi khi. Cô người hầu bối rối lắc đầu, đúng lúc không biết phải làm sao thì Vương Nhất Bác cùng ba người Tất Bồi Hâm, Trịnh Phồn Tinh, Quách Thừa bước vào. 

Cô vội vàng túm lấy Vương Nhất Bác, bước chân loạng choạng như muốn ngã, miệng lắp bắp hỏi:

“Leon, Leon, cha… cha em đâu? Cha em đâu? Cha em… cha… cha ơi”

Hàn Tư Niệm liên tục hỏi Hàn Canh, chẳng lẽ y rời đi đã lâu? Vương Nhất Bác ra hiệu cho Tất Bồi Hâm đi hỏi, còn mình lại trấn an Hàn Tư Niệm.

“Tư Tư, chị bình tĩnh lại đã. Có lẽ thầy hơi mệt, nên đi nghỉ một chút.”

“Không phải, Leon, em… em linh cảm có chuyện không hay. Em… em muốn gặp cha.” - Nhìn biểu tình gấp đến phát điên của Hàn Tư Niệm, Vương Nhất Bác chỉ đành tiếp tục trấn an cô.

“Thiếu gia, có người nói Hàn lão sư hai tiếng trước đã đến khu nhà của lão gia. Hiện tại có lẽ cũng đang ở đó.” - Tất Bồi Hâm nhanh chóng trở lại báo cáo.

Vương Nhất Bác còn chưa kịp phản ứng, Hàn Tư Niệm nghe vậy đã gấp gáp đứng lên, ngay cả giày cũng không thèm đi, khó khăn tiến thẳng ra cửa. Vương Nhất Bác chỉ có thể thở dài nói với ba người kia: “Đi theo.”

Hết chương 39 


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

[FANFIC BJYX] THAT'S RIGHT, WE ARE A COUPLE - CHƯƠNG 29

Tác giả: Wonnie “Làm sao đây?” - Đại Dương hoảng sợ, nhanh chóng thụt lùi về ngay bên xe. Hiện tại xe bọn họ một chiếc thì hư, chiếc còn lại...