[FANFIC BJYX] CUỒNG NGƯỠNG - CHƯƠNG 36

“Thầy, là lỗi của con.”

Cúi đầu một góc 90 độ trước mặt Hàn Canh. Hơn hai mươi năm nay, người có thể khiến Vương Nhất Bác cao cao tại thượng phải quỳ cúi ngoại trừ cha mẹ chỉ có độc nhất thầy của cậu - Hàn Canh. Vương Nhất Bác có thể nói là do một tay Hàn Canh nuôi nấng dạy dỗ, không chỉ riêng về các kỹ năng mà đến cả  cách làm người. 

Vốn dĩ mọi thứ đều đã bình bình an an suốt 18 năm, những tưởng cậu có thể mãi mãi làm con rối dưới tay Vương Hoàng, phó mặc ông định đoạt cuộc đời mình, những tưởng cậu và Hàn Tư Niệm có thể cứ như vậy đến cuối đời. Nhưng không, tất cả mọi thứ đều chỉ là ảo tưởng của riêng Hàn Canh cho đến khi cậu tìm được mục đích sống của cuộc đời mình.

“Vốn không phải lỗi của con. Đây là chuyện không ai mong muốn, con yên tâm, mọi thứ sẽ qua nhanh thôi.”

Hàn Canh vẫn không đối mặt cùng Vương Nhất Bác, y làm sao không biết đứa trẻ này đối với con gái mình ngoại trừ danh nghĩa “vợ tương lai” thì cũng chỉ là “con gái của ân nhân”, trước giờ chưa từng tồn tại cái gọi là tình yêu. Nhưng Hàn Canh vốn cũng nghĩ  như Vương Hoàng, tình cảm có thể từ từ bồi đắp, Vương Nhất Bác trước giờ lại chưa từng bài xích chuyện này, y cứ nghĩ rằng vốn dĩ đã có chút hy vọng.

Nhưng ánh mắt không biết nói dối, ái tình một khi mãnh liệt lại càng chẳng thể lấp đi. Ánh mắt Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến mỗi khi nhìn nhau, ai có thể không thấy, ai có thể phủ nhận? Trong mắt họ chỉ có nhau, quyến luyến dây dưa tạo thành kết giới riêng của hai người. Đừng nói người khác, ngay cả Hàn Tư Niệm cũng chưa từng có thể chạm vào hay đến gần kết giới đó.

Hàn Tư Niệm và Vương Nhất Bác quả thật đã cùng nhau trải qua hơn hai mươi năm nhưng tình cảm không thể vun đắp cũng là thật, không phải tình yêu thì mãi mãi vẫn không phải yêu. Nếu bây giờ Hàn Canh vẫn nhắm mắt chấp nhận lừa mình dối người, gượng ép một cuộc hôn nhân không tình yêu, thì không chỉ y tự mình đẩy con gái bảo bối vào bi kịch, mà ngay cả Vương Nhất Bác, người y xem như con ruột mà yêu thương cũng mãi mãi không thể hạnh phúc. Vậy thì, vì cớ gì phải cưỡng cầu?

“Thầy, là con không tốt. Chính con đã hứa với thầy sẽ bảo vệ tốt Tư Tư, là con không thể thực hiện được. Con sẽ chịu trách nhiệm với chị ấy.”

Cả đời bảo vệ tốt Hàn Tư Niệm, không để cô ấy có chút tổn thương bất trắc nào, đó chính là điều Vương Nhất Bác đã hứa với Hàn Canh. Đến tận hôm nay, sau khi từ phòng bệnh viện trở về Hàn Tư Niệm vẫn như điên loạn gào thét, chấn thương tâm lý của cô thật sự quá lớn. Đó là chưa kể đến lúc phát hiện những cuộc gọi nhỡ trong vô vọng kia, Vương Nhất Bác đã thật sự muốn giết chính mình đến mức nào. 

Trong cái nhìn của Vương Nhất Bác, Hàn Tư Niệm không phải cô gái xấu, ngoại hình đều thuộc vào dạng ưa nhìn, cả người đều tỏa ra khí tức thuần khiết mong manh, tính tình đôi lúc vẫn sẽ kháu khỉnh, nhưng đối với người cô thật lòng yêu thương, đều là dùng cả tấm chân tình để chăm sóc người đó. Vương Nhất Bác làm sao không biết Hàn Tư Niệm vì mình mà từ chối bao nhiêu công tử giàu có khác, cho dù những năm đó Vương Nhất Bác định sẵn sẽ chẳng có gì trong tay, Hàn Tư Niệm vẫn một lòng cần mẫn đến trường, tan học sẽ trở về khu cấm địa mà chăm sóc Tiêu Thịnh Hàm. Một cô gái không cầu danh lợi, lẽ ra Hàn Tư Niệm đã có thể sống hạnh phúc, chỉ tiếc là hạnh phúc của cô lại mang tên “Leon Wang” một người vô tâm vô phế, một người hoàn toàn không yêu cô.

Vương Nhất Bác lúc này sâu sắc cảm nhận tội lỗi của bản thân, cậu không yêu Hàn Tư Niệm, nhưng cũng chưa từng đẩy cô ra. Để mặc cô ôm lấy hy vọng, để mặc cô tự mình huyễn hoặc, tự mình si tình. Những năm tháng sống không mục đích, cậu xem cô như trách nhiệm của bản thân, rồi đến khi gặp được Tiêu Chiến cũng là lúc tình yêu gõ cửa trái tim cậu, Vương Nhất Bác lại lấy Hàn Tư Niệm làm lá chắn che mắt thiên hạ. Những gì cậu hứa với Hàn Canh chưa từng làm được, Vương Nhất Bác đối với Hàn Tư Niệm ngoại trừ thờ ơ, cuối cùng chỉ có lợi dụng. 

“Con sẽ chịu trách nhiệm thế nào? Kết hôn với Tư Tư, một người con không hề yêu?"

Vương Nhất Bác cúi đầu không đáp. 

Chắc chắn không thể.

"Leon, con không thể bù đắp được gì cả. Cái Tư Tư cần không phải nhị thiếu phu nhân, con bé cần một Leon Wang thật lòng thật dạ yêu nó. Mà đó là điều duy nhất con không thể làm. Đúng không?" - Hàn Canh bước đến vỗ vỗ vai Vương Nhất Bác trấn an. - "Thầy muốn con biết, dù con và Tư Tư có kết cục thế nào, con vẫn mãi mãi là học trò ngoan của thầy. Tình yêu thương ta dành cho con sẽ không thay đổi, hơn bất cứ ai khác, ta là người mong con có thể sống hạnh phúc với cuộc sống mà con muốn. Leon, thầy nhắc lại một lần nữa, dù thế nào đi chăng nữa, thầy vẫn mãi là hậu phương của con, ủng hộ con.”

“Hàn Lão sư không xong rồi... Hàn tiểu thư, Hàn ...tiểu thư”

“Hàn Tư Niệm, giữ chặt tay tôi.”

Tiêu Chiến vận sức bám chặt lan can sân thượng, một tay giữ lấy Hàn Tư Niệm vẫn đang bất chấp mà vùng vẫy. Vốn sau khi rời khỏi khu cấm địa, Tiêu Chiến lại nhìn thấy Hàn Tư Niệm thất thần đi đến nơi này, anh liền không yên lòng mà âm thầm đi theo cô. Đến nơi này, Hàn Tư Niệm ngẩn người thật lâu, rồi sau đó thật sự tiến về phía trước muốn nhảy xuống. Anh không kịp suy nghĩ liền lao người ra, muốn giữ cô lại.

CHÁT

Hàn Tư Niệm nhận ra người giữ mình là Tiêu Chiến, liền không suy nghĩ mà cho anh một cái bạt tai, nước mắt gần như cả tuần nay đều đã khóc đến cạn cũng không thể rơi thêm giọt nào nữa, lúc này cô chỉ còn gương mặt khô hốc, xen lẫn sự giận dữ, không ngừng chửi rủa:

“Tiêu Chiến! Tôi ghê tởm anh! Tôi ghê tởm thứ tình cảm vặn vẹo của các người. Tại sao anh có thể làm thế? Hả? Tiêu Chiến, anh nói đi, Leon là em trai anh mà. Hai người không phải anh em cùng một mẹ sinh ra sao?  Sao lại có thể… sao các người có thể làm ra loại chuyện loạn luân đó chứ? Ghê tởm, thật quá ghê tởm!”

Rõ ràng anh đang đứng rất gần Hàn Tư Niệm, cũng không có bất kỳ tạp âm nào quấy rối, vậy mà không hiểu sao hai lỗ tai lúc thì lùng bùng đến phát đau, lúc lại nghe rõ từng lời từng chữ một của Hàn Tư Niệm. Sắc mặt anh trắng bệch cả ra, miệng khó khăn mấp máy từng chữ một.

"Hàn Tư Niệm, cô… cô vừa nói...nói…"

Biểu cảm sợ sệt, hoảng hốt đến không thể tin được của Tiêu Chiến càng làm Hàn Tư Niệm giận dữ, cô gào lên: “Tôi nói cho anh biết, hai người là loạn luân khiến trời đất bất dung, anh câu dẫn chính em trai mình, thật sự đến cả súc sinh cũng không bằng. Tiêu Chiến, anh cho rằng hai người có thể đạp lên dư luận mà sống sao? Không! Anh không thể… hahhahahahah.. anh mãi mãi không thể! Anh có thể sinh cho Leon một đứa con không? Một đứa trẻ mang trong người dòng máu của anh ấy. Không, anh không thể.. hahaha, anh cũng không thể cùng anh ấy quang minh chính đại mà làm người. Anh chỉ đang hủy diệt anh ấy… Chính anh phá hủy anh ấy. Tôi nguyền rủa anh, nguyền rủa anh cả đời sống không bằng chết!!!”

Tiêu Chiến đứng yên tại chỗ, cả thân mình cứng ngắc. Hàn Tư Niệm...cô ấy đã biết…

“Phịch” một tiếng, hai đầu gối vô thức quỳ xuống, đầu cúi thật thấp. Hàn Tư Niệm ngỡ ngàng nhìn anh.

“Anh làm gì?”

“Xin lỗi...thành thật...xin lỗi” - Thều thào nói ra hai tiếng “xin lỗi”. Hiện tại ngoài hai chữ này ra, cái gì anh cũng không thể nói, cũng chẳng biết phải nói gì.

“Ha...hahaha...xin lỗi? Anh đang xin lỗi tôi? Ha...ha...ha…” 

Hàn Tư Niệm đứng trước mặt anh, không rõ là đang cười hay khóc, chỉ thấy một tay lại giơ lên, “BỐP” một tiếng thật to, bên má còn lại nhanh chóng đỏ lên.

“XIN LỖI THÌ ĐƯỢC CÁI QUÁI GÌ MÀ XIN LỖI? Tôi bây giờ dơ bẩn như vậy, tàn tạ như vậy là tại ai? Một câu xin lỗi của anh có làm tôi trở về như trước được không? KHÔNG! Leon anh ấy… anh ấy bây giờ chắc chắn cũng đang rất ghê tởm tôi…Không! Tôi đã làm gì sai chứ? Sao tôi phải chịu nỗi nhục nhã này? Còn anh, thứ thật sự ghê tởm như anh, sao vẫn ở đó mà cao cao thượng thượng? Tại sao, tại sao, tại sao chứ?”

Hàn Tư Niệm đột nhiên cũng quỳ phịch xuống trước mặt anh, liên tục chắp tay cầu xin. - “Tôi cầu xin anh được không? Cầu xin anh buông tha cho anh ấy đi được không. Trả lại Leon cho tôi đi mà...hic hic…. tôi không còn gì cả, cũng chẳng cần gì. Tôi chỉ cần Leon thôi, tôi chỉ muốn anh ấy. Cầu xin anh… cầu xin anh trả anh ấy cho tôi được không?”

Hàn Tư Niệm nức nở, hai tay hết chắp vào nhau cầu xin rồi lại chuyển sang bấu chặt vào da thịt Tiêu Chiến đến bật máu. Cô cứ như điên dại, hết mắng chửi rồi lại khóc lóc cầu xin, sau đó lại mỉm cười cợt nhã. Thật sự bị bức đến điên dại. Rõ ràng cô một lòng yêu thương lại dốc sức giữ lấy, những tưởng hạnh phúc đã nằm gọn trong lòng bàn tay, thế nhưng đến cuối cùng lại như nắm cát giữa sa mạc, dù siết chặt hay thả lỏng, tất cả cũng đều trôi tuột mất. Cuối cùng chỉ có vô vọng gào khóc.

“Một mình anh nhơ nhuốc không đủ sao? Nhất định phải lôi Leon vào, lôi anh ấy cùng anh rơi xuống vũng bùn tội lỗi này bị người đời miệt thị. Nhất định phải khiến anh ấy không thể ngẩng đầu an ổn mà sống sao? Tiêu Chiến a Tiêu Chiến, sao anh có thể ích kỉ như vậy? Anh chỉ biết thỏa mãn bản thân mình, thỏa mãn dục vọng cùng tình yêu của anh. Nhưng còn Leon thì sao? Tương lai của anh ấy và  cả cuộc đời sau này, đều sẽ bị hủy trong tay anh!”

Tiêu Chiến im lặng, cúi đầu nghe từng câu chửi rủa của Hàn Tư Niệm, từng lời nói đều như dao nhọn đâm xuyên trái tim, phơi bày tất cả tội lỗi mà anh luôn muốn vùi lấp. Tiêu Chiến không sợ trời không sợ đất, ấy vậy mà đứng trước nữ nhân tay không tấc sắt này, nghe từng câu mắng chửi của cô, lại khiến anh tội lỗi đến tột cùng.

“Tiêu Chiến anh nói xem, tôi có gì không tốt? Hic...hic… anh nói xem, Leon vì cớ gì không yêu tôi… hic hic. Tôi đã rất cố gắng, cố gắng để anh ấy vui vẻ. Tôi không cầu danh lợi, tôi hiện tại không cần làm nhị thiếu phu nhân, không cần gì cả, tôi chỉ muốn làm vợ Leon Wang. Tôi mơ ước quá xa vời sao? Tại sao lại không yêu tôi, vì sao lừa dối tôi? Bây giờ tôi rất dơ bẩn, đến tôi còn khinh bỉ bản thân, bây giờ tôi không xứng với anh ấy nữa.. hahahaha…. không xứng nữa, không còn gì nữa… hahaha.. anh ấy không yêu tôi, mãi mãi không yêu tôi.”

Tiêu Chiến xót xa nhìn Hàn Tư Niệm tự mình độc thoại. Rõ ràng chỉ là lời nói, nhưng lại khiến anh như bị tra khảo đến nỗi không thốt nên lời. Hàn Tư Niệm nói đúng, anh và cậu vốn dĩ đã định sẵn phân ly, là do anh mù quáng không chịu buông bỏ. Là đoạn tình cảm vặn vẹo này hại cả cuộc đời một cô gái thanh thuần như Hàn Tư Niệm.

"Ngay từ đầu anh vốn đã biết… anh biết rõ hơn ai hết anh ấy là em trai cùng huyết thống với anh mà… hic hic.. Khốn nạn, Tiêu Chiến anh là thằng khốn nạn. Sao anh có thể yêu anh ấy? Sao anh có thể yêu Leon được chứ… TẠI SAO??? Tại sao vậy??? Hic hic, anh không thể yêu anh ấy được, không thể được, KHÔNG THỂ ĐƯỢC!"

Không được!

Không thể được!

Tiêu Chiến không thể yêu Vương Nhất Bác được!

“Hàn Tư Niệm... tôi...” 

Tiêu Chiến chưa kịp dứt câu, liền bất ngờ bị Hàn Tư Niệm nắm cổ áo, cùng xông ra ngoài ban công. Lúc bờ môi xinh đẹp kia lại nở nụ cười trào phúng ghé vào tai anh.

“Tiêu Chiến, cùng tôi xuống địa ngục đi...”

Tiêu Chiến là sát thủ nhiều năm, dù lúc nãy có hơi thất thần nhưng phản xạ vẫn rất nhạy bén. Anh lập tức túm lấy Hàn Tư Niệm đang muốn lần nữa gieo mình xuống, nhưng rốt cuộc vẫn chậm hơn cô một chút, kết quả khiến cả hai cùng lúc mất đà, cả người đều hướng đến bên khoảng không bên ngoài. Sân thượng của khu nhà được thiết kế rất đơn giản, chỉ có một dải lan can thấp vây xung quanh, hoàn toàn không có gì để bám víu lại. Nhưng rất may là khu nhà này không quá cao so với một sát thủ dày dặn kinh nghiệm như anh. Với độ cao này, anh vẫn có thể đáp đất an toàn, cùng lắm thì chỉ trầy trụa đôi chút. Nhưng trong tình thế này thì lại khác. Cùng anh rớt xuống, còn có Hàn Tư Niệm đang giãy giụa cật lực nhằm thoát khỏi vòng tay anh. Vì vậy, Tiêu Chiến chỉ có thể chọn lựa một tay nhanh chóng bám lại vào phần nhô ra của lan can, tay còn lại dùng sức ôm chặt Hàn Tư Niệm, ngăn không cho cô rớt xuống.

Nếu Hàn Tư Niệm rớt xuống, may mắn không chết thì cũng nguy hiểm tính mạng. Mặc dù phản ứng cơ thể cực nhanh đã giúp anh làm chủ được tình hình nhưng rất nhanh, Tiêu Chiến nhận ra thực tế không hề tốt như dự tính của anh. Hàn Tư Niệm liên tục giãy giụa, còn anh chỉ có một tay để bám trụ nhưng lại phải chịu cùng lúc sức nặng của hai cơ thể người trưởng thành, cánh tay đã sớm run rẩy mất sức đến lợi hại.

Ngay lúc Tiêu Chiến nghĩ đến chuyện hai người chắc chắn sẽ rớt xuống, anh sẽ dùng thân mình để làm nệm cho Hàn Tư Niệm thì bàn tay đang ra sức bấu víu lấy điểm tựa duy nhất được một bàn tay khác nắm lấy. Là Vương Nhất Bác. 

Ngay khi nghe tin Hàn Tư Niệm muốn làm chuyện dại dột, Vương Nhất Bác cùng Hàn Canh ngay lập tức chạy như điên đến đây. Lúc tới bên dưới lại thấy một màn hai người đang mất đà mà ngã xuống, trái tim cậu được một phen treo cao, trong đầu liên tục nói không xong. Rất may là sau đó Tiêu Chiến đã bám lại được, nhưng tình hình cũng không khá hơn là bao. Với sự giãy dụa không ngừng của Hàn Tư Niệm, anh chắc chắn không trụ được lâu. Lúc cậu chạy lên tới sân thượng, nắm chặt lấy tay Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác mới dám thở phào ra một chút.

“Nắm lấy tay cô ấy!” - Không để Vương Nhất Bác nhẹ nhõm được bao lâu, Tiêu Chiến gần như ngay tức khắc sau khi nhận ra cậu đã giữ được tay anh, hét lên nhắc nhở cậu giữ lấy Hàn Tư Niệm được anh dùng sức để nâng cả người lên.

Hàn Tư Niệm nhận thấy sự hiện diện của Vương Nhất Bác lại càng giãy dụa kịch liệt hơn, khiến tình thế của Tiêu Chiến vô cùng chật vật, mà Vương Nhất Bác phía trên cũng rất khó khăn mới giữ được một tay của cô. Tình thế hiện tại mà nói, chính là Vương Nhất Bác hai tay hai mạng người. 

“Buông tay đi.” 

Vương Nhất Bác cắn răng, chỉ cần một chút nữa thôi, sẽ có người tới ứng cứu. Đúng lúc này, cậu lại nghe thấy âm thanh nhàn nhạt của anh.

“Anh đừng có điên. Tôi sẽ giữ được!” 

Tiêu Chiến ở bên dưới nhìn Vương Nhất Bác không chỉ cả hai tay mà gương mặt đã căng cứng hết cả lên, thậm chí cơ thể cậu cũng đang dần bị sức nặng của hai người kéo xuống. Nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ e là cả ba người sẽ cùng nguy hiểm. Vậy nên anh mới nói Vương Nhất Bác mau chóng buông tay, anh có thể tự lo được, nhưng Hàn Tư Niệm thì khác. Thế nhưng cậu lại chọn đúng lúc này mà không hiểu ý anh, dứt khoát không chịu buông.

“Vương Nhất Bác, bây giờ em chỉ có thể chọn một.. Em không đủ sức giữ cả hai người đâu, hà tất phải để cả ba người đều rơi xuống.” - Trên đời làm sao có chuyện bất phụ như lai, bất phụ khanh. 

“Nhất Bác! Em buông tay anh đi. Anh rơi xuống chắc chắn chỉ trầy ngoài da một chút, nhưng

nếu em buông tay Hàn Tư Niệm, cô ấy...nhất định không xong!” 

Tiêu Chiến ra sức thuyết phục, bàn tay anh bị cậu giữ chặt đến phát đau. Tiêu Chiến tất nhiên không đành lòng buông tay, ai lại không biết ý nghĩa của cái “buông tay” lần này. Ý tứ trong câu nói của anh, cả hai người đều minh bạch hơn bất kỳ ai. Hàn Tư Niệm đã hoàn toàn không còn ý chí sinh tồn, sự sống của cô bây giờ chính là mảnh tình tự nhuyễn của bản thân với Vương Nhất Bác. Nếu cậu thật sự buông tay, cô ấy hôm nay không ngã chết, chắc chắn ngày mai cũng sẽ lại tìm chết. Còn Tiêu Chiến anh lại khác, anh là nam nhân, đâu có lý chỉ vì chút ái tình vụn vặt liền từ bỏ sinh mệnh, anh còn Phác Chính Thù còn mẹ nên anh nhất định vẫn có thể chật vật mà sống tiếp.

Nhận thấy cơ thể Vương Nhất Bác lại bị kéo xuống, anh nhịn không được mà chửi thầm một tiếng. Hiện tại cậu đang nằm lấy cổ tay anh, anh vốn không cách nào hất ra. Hai người trao đổi ánh mắt, không hiểu sao bắt gặp đôi đồng tử đen lấy nhuốm màu bi thương của cậu trái tim anh cũng như bị đâm thủng, hốc mắt cũng nóng ẩm. Rõ ràng yêu nhiều đến vậy, yêu đến điên cuồng bất chấp, giờ phút này làm sao có thể không chút đau thương.Nhưng hiện tại luôn tàn nhẫn đẩy con người ta như vậy, có những thứ bắt buộc phải lựa chọn, có những người nhất định phải buông tay.

Vương Nhất Bác trong mắt chỉ còn tro tàn, từng câu nói của anh xoáy sâu vào tim cậu, khoét một lỗ thật lớn, sau đó bị người moi ra. Hiện thực này làm cậu đau đến hít thở cũng không thông, đã định sẵn chỉ có thể chọn một, đã định sẵn nhất định phải có người bị bỏ lại, rơi xuống. 

Bàn tay Vương Nhất Bác dần buông lỏng vuốt một đường từ cổ tay đến lòng bàn tay anh, quyến luyến không nỡ. Tiêu Chiến cong khóe môi, nụ cười chua xót diễm lệ. Phải, nên là như vậy. Buông tay thôi.

Thời khắc những ngón tay cậu chạm vào lòng bàn tay, chạm đến vật kim loại vàng óng trên ngón giữa tay anh, chạm vào lời hứa của chính mình. Vương Nhất Bác như bừng tỉnh vội vàng siết chặt lại.

“Không”

Vương Nhất Bác lắc đầu, cậu có cảm giác lần này buông tay nhất định sẽ mãi mãi đánh mất. Không đành lòng cũng không thể buông tay, điều duy nhất Vương Nhất Bác không thể buông bỏ chính là Tiêu Chiến. Tuyệt đối sẽ không buông. 

Họ chưa từng quang minh chính đại một lần trước mặt nhau vạch rõ rốt cuộc mối quan hệ này là gì. Rõ ràng chưa từng tỏ lời yêu sâu sắc lại như đang trong thời khắc này chính thức chia ly.

Tiêu Chiến nhìn không nổi nữa, anh sợ bản thân sẽ lại ích kỷ giữ chặt lấy cậu. Sẽ khiến cả ba người đều thân đầy thương tích, Tiêu Chiến theo thói quen bàn tay nắm chặt lấy ngón tay cái của Vương Nhất Bác. Anh nhìn cậu lại nở nụ cười, trực tiếp hất tay cậu ra.

Mọi thứ diễn ra chưa đến năm phút, mà hai con người kia lại cảm giác đã bao nhiêu thế kỷ trôi qua. Từ lúc bắt đầu cho đến khi Tiêu Chiến vuột khỏi tay cậu, ánh mắt hai người chưa từng rời khỏi đối phương. Tiêu Chiến có thể thấy rõ, Vương Nhất Bác thật sự đã rơi nước mắt. Giọt nước nóng hổi từ hốc mắt ép ra ngoài, lăn dài trên gò má tuấn lãng chậm chậm rơi xuống, thậm chí còn có giọt rơi trúng mặt anh. 

Vương Nhất Bác… em ấy đang khóc sao?

Đột ngột mất đi sức nặng ở một bên, bên còn lại là Hàn Tư Niệm vẫn luôn vùng vẫy khiến cơ thể cậu suýt chút nữa mất đà mà rớt xuống. May mắn là đúng lúc này, Hàn Canh cùng đám thủ hạ đã lên tới nơi, vội vàng hợp lực kéo Hàn Tư Niệm đang lơ lửng bên dưới lên một cách an toàn.

Hàn Canh nhẹ nhõm thở phào một cái, ôm con gái vào lòng, nhịn không nổi mà trách móc: “Con gái ngốc, con làm cái gì vậy? Có phải con muốn bỏ ta ở lại một mình không?”

Hàn Tư Niệm từ lúc được kéo lên đến giờ vẫn luôn ngơ ngác nhìn Vương Nhất Bác cũng đang ngồi bệt ngay bên cạnh cô, trên gương mặt cậu vẫn là sự bàng hoàng không dứt. So với kẻ lúc nãy chẳng còn ý sống như cô thê lương hơn gấp vạn lần. Nhưng Hàn Tư Niệm lúc này không nghĩ quá nhiều, cô chỉ biết, người vừa ra sức cứu cô, chính là Vương Nhất Bác. Có phải, cậu đối với cô, đã có chút động lòng hay không? Leon đã lựa chọn cô rồi đúng không? Hàn Tư Niệm ngơ ngác nhìn cha mình, rồi lại nhìn sang Vương Nhất Bác, lắp bắp nói:

“Không...phải, con… con xin lỗi.”

“Được rồi, không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi.” - Hàn Canh yêu thương khẽ xoa đầu cô, muốn dìu cô đứng lên. 

“Leon, Leon, cảm ơn anh, cảm ơn anh vì đã giữ lấy Em. Em yêu anh nhiều lắm, thật sự yêu anh nhiều lắm.”

Đột nhiên, Hàn Tư Niệm vừa nói vừa ôm chầm lấy Vương Nhất Bác khiến cậu lẫn Hàn Canh đều bất ngờ, không biết phải phản ứng ra sao. Sự lúng túng cùng bối rối hiện rõ trên gương mặt cả hai. 

“Chiến ca, anh thực sự không sao chứ?” - Đúng lúc này, âm thanh ồn ào của Quách Thừa từ bên dưới vang lên, cắt đứt sự lúng túng trên này.

Không nghe rõ Tiêu Chiến nói gì, chỉ nghe Trịnh Phồn Tinh tiếp lời: “Đúng đó, hay là anh đi khám thử xem sao.”

Vương Nhất Bác để mặc cho Hàn Tư Niệm ôm chặt lấy mình, ánh mắt lại thất thần nhìn về phía khoảng không, đó là nơi lúc nãy Tiêu Chiến cùng Hàn Tư Niệm treo mình lơ lửng. Khi nãy cùng Vương Nhất Bác chạy đến, y làm sao không thấy tình cảnh khi đó nguy hiểm đến chừng nào. Nếu đổi lại là người khác, chỉ e cả hai đã sớm mất mạng. Nghe bên dưới ồn ào như vậy, có lẽ Tiêu Chiến vẫn không sao. Hàn Canh thở dài đầy phiền não, lần nữa đưa tay giúp Vương Nhất Bác đỡ Hàn Tư Niệm đứng lên nhưng cô lại một mực ôm chặt không buông lấy cậu. 

Lúc này, bên dưới cũng dần yên tĩnh, Vương Nhất Bác mới lấy lại tinh thần, nhẹ giọng với Hàn Tư Niệm: “Tư Tư, chúng ta về phòng nhé.”

Hàn Tư Niệm nghe cậu nói mới đồng ý đứng lên, nhưng vẫn không buông Vương Nhất Bác ra. Hàn Canh thấy con gái như vậy cũng không biết phải nói sao, chỉ đành đi theo trông chừng. 

Hàn Canh biết tất cả những gì Hàn Tư Niệm đang gánh chịu, chính là quả báo của y. Quả báo cho những tội ác của y với Tiêu gia, quả báo cho sự phản bội của y với Vương Hoàng. Cái gọi là nhân quả nhãn tiền sẽ không đơn giản chỉ là ai làm nấy chịu, mà chính là đứa con gái y yêu thương nhất phải trả giá cho tội ác của y. Bắt chúng ta sống để bất lực nhìn người thân yêu bị dày vò đến chết. Quả báo, đó là quả báo.

Nhưng sai lầm của Hàn Canh là gì.

Nhận lệnh khiến Tiêu gia thân bại danh liệt một đêm diệt môn.

Hay là năm đó đã tha cho Tiêu Chiến con đường sống.

Khi xuống đến bên dưới, Vương Nhất Bác vẫn không nhịn được mà khẽ đảo ánh mắt sang vị trí Tiêu Chiến vừa nhảy xuống, định bụng một lát nữa ổn định cho Hàn Tư Niệm xong mới đi tìm xem anh thế nào. Nếu lúc này cậu rời đi, chỉ sợ lại lần nữa kích động đến Hàn Tư Niệm. Đáng tiếc, Vương Nhất Bác đi khắp cả khu dinh thự của Vương gia, cũng không thấy bóng dáng Tiêu Chiến đâu. Ngay cả chỗ Tiêu Thịnh Hàm hay bọn Quách Thừa cũng nói không có.

“Bành Sở Việt, buông ra đi.” 

Sau khi lựa chọn tư thế hoàn hảo, ít tổn thương nhất để tiếp đất một cách an toàn, Tiêu Chiến ngay lập tức bị đám Quách Thừa ồn ào vây quanh, nhất quyết muốn giúp đưa anh đi bác sĩ xem thử. Tiêu Chiến phải nói rất nhiều lần rằng mình hoàn toàn không sao, cũng cam đoan rằng sẽ đi bệnh viện khám thử, bọn họ mới miễn cưỡng chịu rời đi.

Trước khi rời đi, Tiêu Chiến lại âm thầm nhìn lên phía trên sân thượng, xác nhận Hàn Tư Niệm đã không sao mới yên tâm rời đi. Bước chân chưa kịp nhấc lên đã ẩn ẩn đau, ấy vậy không cẩn thận trật chân mất rồi. Tiêu Chiến cười khổ, trật chân rồi. Rõ ràng cũng đã cuộn người lại, nhưng hình như lòng ngực cũng bị va đập vào chỗ nào rồi. Nếu không sao lại đau đến vậy, Tiêu Chiến siết tay lên ngực trái, thật sự rất đau.

Cắn răng điều chỉnh lại biểu cảm trên mặt cùng thư thế đi về phòng nghỉ, khó khăn bước được vài bước, Bành Sở Việt đột ngột xuất hiện trước mặt anh. Tiêu Chiến chỉ biết thở dài, sự việc vừa rồi xem ra đã gây náo loạn, có lẽ khắp dinh thự Vương gia đều đang bàn tán rồi. Nhưng hiện tại anh chỉ muốn ngồi nghỉ một chút, sau lần trước, anh không muốn đôi co quá nhiều với Bành Sở Việt.

Bành Sở Việt vậy mà không nói lời nào, sắc mặt âm trầm, thô bạo kéo tay anh đến bên một chiếc xe đã được chuẩn bị sẵn.

“Vào đi, tôi có chút chuyện muốn nói.”

“Nhưng tôi thì không.” 

Anh kiên quyết từ chối, đương lúc muốn rời đi, lại nghe Bành Sở Việt nói: “Kể cả chuyện của Tiêu gia?”

Quả nhiên, Tiêu Chiến ngay tức khắc dừng chân, xoay người lại nhìn Bành Sở Việt. Sau đó mới miễn cưỡng tiến vào trong xe. Trước khi vào, đi ngang qua Bành Sở Việt, lạnh lùng buông một câu: “Nói ngắn gọn.”

Bành Sở Việt không phản ứng nhiều, nhanh chóng tiến vào ghế lái, thắt dây an toàn rồi lái xe rời khỏi dinh thự Vương gia. Hai giờ đồng hồ sau, chiếc xe dừng lại trước một căn nhà hoang. Tiêu Chiến nhìn khung cảnh xung quanh, ánh mắt lại không biết nói gì. Căn nhà này, khung cảnh này, chính là khu nhà lúc trước của Tiêu gia. Bành Sở Việt lại xuống xe trước, đi vòng ra sau cốp xe lấy thứ gì đó rồi đi đến mở cửa cho Tiêu Chiến, cúi xuống dứt khoát lôi chân anh ra.

Tiêu Chiến biết hắn không có ý xấu, nhưng cũng bị hành động của Bành Sở Việt làm cho bất ngờ. Hắn vậy mà biết chân anh đang không ổn. Bành Sở Việt chỉ yên lặng chăm chú sơ cứu cho anh mà không nói lời nào. Xong xuôi, hắn mới đứng lên, nói anh đi theo mình.

Hai người đi bộ ra phía sau khu nhà của Tiêu gia tầm mười phút, nơi đó có hai ngôi mộ đã lâu không được hương khói đầy đủ, cỏ dại cũng mọc um tùm xung quanh. Dù vậy vẫn không che được tên của người đã khuất ghi trên bia mộ. Tiêu Chiến bị những cái tên quen thuộc làm cho cứng cả người, ký ức tuổi thơ nhanh chóng ùa về trong tâm trí. 

Đó là mộ của ông ngoại và cha anh, Tiêu Khải Chính và Tiêu Nhạc Huân.

Tiêu Chiến quay sang Bành Sở Việt, muốn hắn giải thích rõ chuyện này. Tại sao Bành Sở Việt lại biết mộ của ông ngoại và cha anh, trong khi trước đây Phác Chính Thù hay mẹ đều chưa từng nói đến chuyện này. Chưa hết, tại sao lại chỉ có mộ của cha và ông ngoại, mộ của những người còn lại, đang ở đâu?

“Bên trong không có hài cốt.” - Bành Sở Việt đứng một bên nhàn nhạt lên tiếng.

“Cái gì?”

“Tôi nói, bên trong mộ không có hài cốt.” 

Hết chương 36


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

[FANFIC BJYX] THAT'S RIGHT, WE ARE A COUPLE - CHƯƠNG 29

Tác giả: Wonnie “Làm sao đây?” - Đại Dương hoảng sợ, nhanh chóng thụt lùi về ngay bên xe. Hiện tại xe bọn họ một chiếc thì hư, chiếc còn lại...