[FANFIC BJYX] CUỒNG NGƯỠNG - CHƯƠNG 35

“AAAAAAA! BUÔNG TÔI RA, BUÔNG TÔI RA! Hức...buông tôi ra, làm ơn, buông… tôi ra…”

Hàn Tư Niệm dưới sự kìm kẹp của đội ngũ y tế, toàn thân lại đầy vết thương, sự kháng cự của cô nhanh chóng bị chế ngự. Cũng không còn sức để gào thét mà chuyển dần sang năn nỉ, cầu xin, xen kẽ từng tiếng nấc nhẹ, đến cuối cùng là buông xuôi, để mặc cho người khác định đoạt.

Đúng lúc này, cô lại nghe thấy âm thanh mà cô ghét nhất, căm hận nhất: “Chăm sóc cho cô ấy thật tố…”

“AAAAAAA! TÊN KHỐN KHIẾP! ANH LÀ TÊN KHỐN KHIẾP! GHÊ TỞM!” - Tiêu Chiến chưa kịp nói hết câu, Hàn Tư Niệm lại đột nhiên lần nữa vùng dậy, thoát khỏi sự kìm kẹp của đội ngũ y tế, chỉ tay vào Tiêu Chiến, liên tục chửi rủa. - “Thứ ghê tởm! Cặn bã! Sao còn dám xuất hiện trước nhị thiếu phu nhân ta? Còn không mau đi chết đi? CHẾT ĐI! ANH ĐI CHẾT ĐI! THỨ GHÊ TỞM!”

“HAHAHA...Thứ khốn khiếp như anh làm tôi ra nông nỗi này, bây giờ anh vừa lòng chưa? VỪA LÒNG CHƯA?”

“TƯ TƯ!”

Hai tiếng “Tư Tư” này vang lên, ngay lập tức khiến mọi người đều ngưng trệ, nhìn ra phía cửa phòng. Mà Hàn Tư Niệm vốn đang phát điên, chửi rủa không ngừng cũng dừng lại, hai mắt cô ngấn lệ, như thể không còn có thể kìm nén nữa mà tuôn trào dữ dội.

“Hư...hức...cha… cha ơi…”

Người đến là Hàn Canh. Thấy Hàn Tư Niệm như sắp gục ngã đến nơi, y vội vàng chạy đến, ôm đứa con gái của mình vào lòng.

“Hức… cha ơi, cha ơi… con sợ lắm… con cầu xin, nhưng...hức...nhưng hắn không chịu tha cho con...hức...hắn, hắn…”

“Được rồi, được rồi, con không cần phải nói gì nữa. Con chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt là được. Mọi chuyện cứ để cha xử lý. Con gái ngoan, con gái ngoan của ta.” - Trong cuộc đời Hàn Canh, chưa bao giờ y cảm thấy bất lực như vậy. Biết rõ con gái mình đã phải chịu đựng những gì, nhưng y cái gì cũng không thể làm được, chỉ có thể ôm con gái vào lòng, an ủi nó.

Nhưng Hàn Tư Niệm vẫn điên cuồng gào khóc, bi thương uất hận mà gào đến xé tim người khác. Ngay ngoài cửa phòng, không biết từ lúc nào đã xuất hiện thân ảnh quen thuộc của Vương Nhất Bác.

Cậu vốn đến ngay sau Hàn Canh, khi vừa vào tới, lại vừa vặn chứng kiến cảnh tượng đau lòng. Không cần ai phải báo cáo, Vương Nhất Bác cũng dư sức biết rõ chuyện gì đã xảy ra, vì vậy, cậu chỉ có thể như chết lặng đứng tại chỗ. Bây giờ có cho cậu nói, Vương Nhất Bác cũng không biết nên sắp xếp cục diện này ra sao, cũng không biết nên đối diện với hai cha con Hàn Tư Niệm thế nào. Phải đến khi Hàn Tư Niệm từ trong cơn đau khổ bình tĩnh lại một chút, nhìn thấy cậu đang đứng ngay cửa, Vương Nhất Bác mới dám từng bước đi đến chỗ Hàn Tư Niệm đang hoảng loạn trong vòng tay Hàn Canh, cúi xuống ôm lấy cả cơ thể thảm hại đến không nhận ra vào lòng. Một cổ chua xót dâng lên nghẹn lên đến tận cổ: "Tư Tư, đừng sợ. Tôi ở đây, đừng sợ."

Giọng nói như liều thuốc cứu rỗi linh hồn Hàn Tư Niệm, cô vội vã ôm lấy cậu như túm được chiếc phao cứu sinh giữa biển lớn. Hai mắt vẫn không có chút tiêu cự, lúc cười lúc khóc mà bấu chặt vào cánh tay Vương Nhất Bác:

"Leon, anh đến rồi… cuối cùng cũng đợi được anh đến cứu em rồi. " 

Hàn Tư Niệm với hai hốc mắt đã sưng đến lợi hại, nước mắt dàn dụa, khoé môi đã rách đỏ vẫn mãn nguyện nở nụ cười hạnh phúc. Nói xong câu này, như thể đã hoàn thành tâm nguyện, cô liền ngất đi trong lòng Vương Nhất Bác. Rõ ràng là ngất đi, lại an ổn chỉ như đang ngủ.

"Ừm, tôi đến rồi."

Vương Nhất Bác vỗ về mái tóc đã bết dính của Hàn Tư Niệm, sau đó bế cô thoát ly khỏi đám người, lên xe cứu thương.

Những ai có mặt đều không khỏi tiếc nuối, thương xót cho cô gái xinh đẹp như vậy, lúc này lại như đoá phù dung thuần khiết bị người ta vò nát. Mà Tiêu Chiến từ đầu đến cuối đều không chớp mắt, đến tận lúc Vương Nhất Bác bế cô đi lướt qua tầm mắt đầu óc anh vẫn trống rỗng. Tận sâu trong lòng ngực lại có dư vị thống khổ, tội lỗi, hổ thẹn cùng bi ai. Cảm giác này so với chuyện bị người ta phát giác loại tình cảm cùng chung huyết thống của anh dành cho cậu còn kinh khủng, dày vò hơn. 


"Không cần nói nhiều nữa, đợi khi Hàn Tư Niệm bình phục thì ngay lập tức cử hành hôn lễ." - Vương Hoàng ngồi phịch xuống ghế bên cạnh Tiêu Thịnh Hàm, mệt mỏi xoa mi tâm. Ông không quan tâm chuyện Hàn Tư Niệm bước vào Vương gia mà có còn trong trắng hay không, dù sao cũng không phải phu nhân của gia chủ, chuyện đó sẽ không ảnh hưởng gì đến ông. Nhưng đám người trong Vương gia thì không cho là như vậy, nhất là các vị trưởng bối đời trước. Họ tuyệt đối không cho phép một cô gái đã bị làm nhục bước chân vào Vương gia, chứ đừng nói đến vị trí nhị thiếu phu nhân và chưa kể đến việc Hàn Tư Niệm vốn cũng chẳng phải tiểu thư khuê các gì. Trước đây đồng ý để Hàn Tư Niệm bước chân vào Vương gia, đã là nhân nhượng lớn nhất của bọn họ với Vương Hoàng. 

Một năm trở lại đây, Vương Nhất Bác liên tục cho thấy tố chất cùng tư thái của gia chủ đứng đầu gia tộc trong tương lai. Mặc dù Vương Nhất Bác chỉ yêu cầu trợ lực với một vài nhánh của Vương gia, nhưng hầu hết trưởng bối cùng các nhánh của gia tộc đều âm thầm đứng về phía cậu. Với bọn họ mà nói, hiện giờ, Vương Nhất Bác chính là sự lựa chọn số một cho vị trí người kế nhiệm Vương Hoàng. Gia chủ tương lai hoàn hảo như vậy, sao có thể để một cô gái cái gì cũng không có, lại còn từng bị làm nhục trở thành đệ nhất phu nhân của Vương gia?

Một Tiêu Thịnh Hàm đã là nổi ô nhục quá đủ cho gia tộc bật nhất Trung Hoa này rồi, họ không thể chấp nhận thêm một Hàn Tư Niệm nữa.

Đây chính là điều luôn khiến Vương Hoàng đau đầu. Khiến các gia tộc nhánh của Vương gia im miệng không khó, nhưng với các trưởng bối thì lại là một vấn đề khác. Dù vậy, ông vẫn muốn hôn sự này được tiến hành. Nó chính là một nước cờ quan trọng để đẩy Vương Nhất Bác tránh xa cái ghế gia chủ kia.

"Còn nữa, truyền lệnh xuống không ai được bàn tán vấn đề này nữa. Kẻ nào không nghe cứ cắt lưỡi rồi đánh chết."

“Dạ”

“Được rồi, lui ra đi.”

Đợi tên thủ hạ kia hoàn toàn lui xuống rồi, Tiêu Thịnh Hàm mới mở mắt, lên tiếng: “Lão gia, ngài thật sự muốn cô ta gả cho Nhất Bác?”

“Thịnh Hàm, em tỉnh rồi?” - Vương Hoàng vừa ân cần đỡ Tiêu Thịnh Hàm ngồi dậy, vừa nói tiếp. - “Em yên tâm, anh sẽ không để bất kỳ kẻ nào bàn tán sau lưng hai đứa nó đâu.”

“Nhất Bác không yêu cô ta.” - Đến cuối cùng bà vẫn không nhịn được mà lên tiếng. Bà không quan tâm tình cảm của Hàn Tư Niệm, cũng không quá để tâm đến đứa con trai kia nghĩ gì, nhưng trong suốt một năm qua, bà có thể mơ hồ nhìn ra được sự phức tạp trong mối quan hệ giữa Tiểu Tán và đứa con trai kia. 

Bởi lẽ, ánh mắt của Tiểu Tán khi nhìn Vương Nhất Bác, giống hệt với ánh mắt năm xưa Tiêu Nhạc Huân vẫn luôn nhìn bà. Tiêu Thịnh Hàm ngỡ ngàng trong giây lát, bà không giận Tiểu Tán, cũng không trách đứa con kia, nhưng cũng khó mà chấp nhận mối quan hệ này. Tiểu Tán, là người kế nghiệp duy nhất của Tiêu gia, chính là tương lai của Tiêu gia. Đoạn tình cảm này nếu cứ tiếp tục, người đau khổ nhất chính là Tiểu Tán. Vì vậy, cách tốt nhất hiện tại, chính là để nó rời đi, ít nhất là trước khi hôn lễ diễn ra. Hoặc là trì hoãn hôn sự này. 

Vương Hoàng thấy Tiêu Thịnh Hàm đột ngột lên tiếng về chuyện của Leon, ông ngạc nhiên nhìn bà, nhưng sau đó chỉ cười ôn nhu, đáp: “Không sao, hiện tại không yêu, sau này cưới nhau về rồi, từ từ bồi dưỡng tình cảm cũng được.”

“Thịnh Hàm, Hàn Tư Niệm chính là lựa chọn tốt nhất cho Leon của chúng ta. Em xem, con bé lớn lên cùng Leon, lại luôn tận tâm chăm sóc em mà không than vãn một tiếng nào. Con dâu tốt như vậy, em không cần phải quá lo lắng đâu.” 

“...”

“Mẹ”

Âm thanh quen thuộc từ bên ngoài vang lên, ngay sau đó là thân ảnh của Tiêu Chiến xuất hiện. Vương Hoàng như cũ làm như không nghe thấy, chỉ một mực ân cần đút chè cho Tiêu Thịnh Hàm. 

“...” - Tiêu Chiến dừng lại trước cửa, im lặng nhìn Vương Hoàng. 

Một năm qua, dù bên ngoài anh và Vương Hoàng đều sóng yên biển lặng, nước sông không phạm nước giếng, nhưng thực tế bên trong, cả hai đều đang đối chọi gay gắt, tận lực kiên nhẫn không giết chết đối phương. Nếu như Tiêu Chiến không làm vô số việc để sắp xếp cho con đường chiếm lấy vị trí gia chủ của Vương gia thì Vương Hoàng lại ngược lại, không ngừng sắp xếp những động tác nhỏ, ngăn cản bước đi của Vương Nhất Bác.

“Thịnh Hàm, anh đi trước, em cứ nghỉ đi nhé.” - Sau khi đút xong chén chè cho Tiêu Thịnh Hàm, Vương Hoàng mới đứng dậy rời khỏi. Lúc đi ngang Tiêu Chiến, nếu không phải hai bên đều đang nhẫn nhịn vì Tiêu Thịnh Hàm, có lẽ họ đã động thủ rồi.

“Tiểu Tán, lại đây với mẹ.”

“Mẹ, con… con…” - Có rất nhiều chuyện anh muốn nói với mẹ, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.

“Không sao, mẹ hiểu mà. Nhưng mà…mẹ không thể đi cùng con được." - Tiêu Thịnh Hàm yêu thương vuốt ve gương mặt con trai. Ai nói bà không muốn thoát ra khỏi nơi này cơ chứ? Nhưng thật sự bà không thể đi được. Chỉ cần bà rời khỏi đây, Vương Hoàng sẽ lập tức nổi điên, mà người ông ta sẽ giết trước tiên, chính là đứa con trai này. Bà đã mất chồng và cả Tiêu gia rồi, bà không thể mất thêm đứa con trai này nữa. 

"Nhưng…”

"Mẹ biết Tiểu Tán của mẹ rất giỏi, cũng rất thương mẹ, nhưng con vẫn không phải là đối thủ của Vương Hoàng đâu. Và… Vương Nhất Bác cũng không phải người dành cho con.” - Nghe đến đây, Tiêu Chiến đột nhiên cứng họng. Mẹ...đã biết.

“Con…”

“Tiểu Tán, con không cần phải xin lỗi, nhưng con trai à, Tiêu gia, chỉ còn có con…”

“Mẹ…”

Tiêu Chiến cảm thấy hốc mắt mình đang nóng lên. Đau khổ, uất nghẹn, tủi thân,...hàng chục cảm xúc hòa lẫn vào nhau khiến anh bối rối, cũng không rõ bản thân đang cảm thấy như thế nào. 

“Tiểu Tán, cầu xin con, chỉ lần này nữa thôi. Chuyện này tuyệt đối không thể đâu.” - Tiêu Thịnh Hàm nghẹn từng tiếng cầu xin con trai. Bà hiểu chuyện này đối với nó, có bao nhiêu đau khổ, bao nhiêu uất ức, nhưng thật sự là không thể.

“Con...hiểu rồi ạ.” - Tiêu Chiến cúi ngằm mặt, yếu ớt thả ra mấy chữ. Tủi thân thì sao, uất ức thì sao, anh còn có sự lựa chọn nào khác sao? Biết rõ đoạn tình cảm này là sai trái, dù cho anh có chết mười lần cũng không đủ để đền tội, nhưng thật lòng, vẫn ngu ngốc mong sẽ có người hiểu cho anh hay đoạn tình cảm này.

Nhận được cái gật đầu của con trai, Tiêu Thịnh Hàm ôm lấy anh mà khóc. Rốt cuộc Tiêu gia đã làm gì sai, tại sao mọi đau khổ đều đổ dồn lên Tiêu gia của bà?

“Nhưng mà...nếu mẹ không đi cùng con, con sẽ không đi đâu cả.” - Nói xong câu này, Tiêu Chiến đứng lên, xoay người ra cửa bỏ đi.

“Tiểu Tán!”

Mặc kệ Tiêu Thịnh Hàm lo lắng gọi to muốn anh quay trở lại nhưng Tiêu Chiến vẫn kiên định rời đi. Trước hết cần chuẩn bị thật tốt, sau đó anh nhất định sẽ đưa mẹ rời khỏi đây, tuyệt đối sẽ không chần chừ thêm nữa. 

Tiêu Chiến chỉ vừa mới rời khỏi khu cấm địa, từ phía sau khu nhà của Tiêu Thịnh Hàm, bóng dáng của Vương Hoàng dần dần xuất hiện, ánh mắt nhìn chằm chằm vào thân ảnh vừa rời đi của anh. Vương Hoàng quăng điếu thuốc hút dở xuống đất, trong mắt cũng không còn sự kiên nhẫn mà chỉ còn sát khí vẫn luôn kìm nén suốt một năm qua. 

Hai mươi năm qua, kể từ khi diệt trừ cả Tiêu gia rồi đưa Tiêu Thịnh Hàm về bên mình, chưa một kẻ nào dám có suy nghĩ đưa bà chạy trốn khỏi Vương Hoàng. Vương Hoàng mất hơn hai mươi năm mới có thể khiến Tiêu Thịnh Hàm đồng ý ở lại bên mình, vậy mà bây giờ lại xuất hiện một kẻ khốn khiếp không sợ chết muốn đưa bà đi. Mà điều đáng ghét hơn nữa, kẻ khốn khiếp đó, càng ngày càng giống Tiêu Nhạc Huân, từ biểu cảm trên khuôn mặt cho đến phong thái trong từng động tác nhỏ, đều giống hệt kẻ mà ông dù có cơ hội làm lại, ông vẫn muốn hắn phải chịu cái chết đau đớn nhất, tàn khốc nhất. Mỗi lần chạm mặt Tiêu Chiến, Vương Hoàng đều phải kìm nén sự kích động muốn giết người vất vả đến thế nào. Chuyện đó hệt như phải thấy Tiêu Nhạc Huân vẫn còn sống, kiêu ngạo đi lại trước mắt mình mà lại không thể làm bất cứ chuyện gì tổn hại đến hắn. 

Vì vậy, ở nơi thư phòng mình, ông lại phát điên mà đập phá. Nếu không phải vì Tiêu Thịnh Hàm, ông đã sớm nhốt nó vào ngục, ngày ngày tra tấn cho đến chết. Đáng lẽ hắn nên biết ơn vì ông đã để cho hắn sống, hiện tại thì sao? Loạn luân với con trai thứ của ông, lại còn khiến nó vì vậy mà đối chọi đến mức ta sống ngươi chết với anh trai mình, hại con dâu tương lai bị làm nhục. Chưa hết, hiện tại còn muốn đưa Tiêu Thịnh Hàm rời khỏi ông! Đáng chết, quả thật đáng chết!

Hết chương 35


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

[FANFIC BJYX] THAT'S RIGHT, WE ARE A COUPLE - CHƯƠNG 29

Tác giả: Wonnie “Làm sao đây?” - Đại Dương hoảng sợ, nhanh chóng thụt lùi về ngay bên xe. Hiện tại xe bọn họ một chiếc thì hư, chiếc còn lại...