Hàn Tư Niệm đột ngột nổi điên, hai mắt đỏ ngầu, miệng liên tục chửi rủa Tiêu Chiến, hai tay lại ôm chặt đầu mình như đang cố kiềm nén cơn giận.
Nhiều năm trước, khi Leon của cô vẫn còn ở hòn đảo kia, ngay từ lần đầu tiên chạm mặt anh ta khi đưa Leon trở về phòng, cô đã rất không thích người này. Anh ta khi đó dù che giấu rất kỹ nhưng làm sao qua được con mắt của cô, đó không phải ánh mắt bình thường mà một nam nhân nhìn một nam nhân khác.
Bởi vậy cô mới cố tình hôn Leon ngay trước mặt anh ta. Lần đó Leon bị đánh thê thảm như vậy, chẳng phải là vì giúp anh ta sao? Sau đó, dù không muốn nhưng cô vẫn phải rời đảo. Ba năm không gặp, lòng cô quả thật như lửa đốt. Nhưng thật may, Leon vẫn không sao, thậm chí cậu còn quan tâm cô hơn trước, cũng không hề phản đối chuyện hôn sự.
Thời hạn huấn luyện kết thúc, Leon cuối cùng cũng trở về với cuộc sống bình thường bên cạnh cô, còn kẻ chướng mắt kia cũng biến mất.
Thời gian trôi qua, lễ hứa hôn mà cô luôn mong chờ cuối cùng cũng đến. Nhưng mà, một Tiêu Chiến chẳng lẽ còn chưa đủ, nay lại còn thêm một Phương Thiên Trạch. Một lần nữa, Hàn Tư Niệm lại căng mình đề phòng. Nhưng dù cho cô có đề phòng như thế nào, đến cuối cùng vẫn thất bại.
Phương Thiên Trạch nhị thiếu gia kia, ấy vậy mà lại là kẻ cô chướng mắt nhất, Tiêu Chiến. Điều đáng hận hơn nữa, nhị phu nhân - mẹ chồng tương lai mà cô luôn ra sức "hầu hạ" suốt mười năm trời, ấy vậy mà lại là mẹ ruột của Tiêu Chiến. Hai người họ, hóa ra là hai anh em cùng mẹ khác cha!
Hàn Tư Niệm vô tình biết được bí mật này, nhưng nó lại khiến cô nhẹ nhõm. Hóa ra bấy lâu nay cô đã hiểu lầm Tiêu Chiến. Đó là ánh mắt của anh trai nhìn người em trai. Cô không nên thù ghét anh, bởi vì anh chính là anh trai của Leon, là anh chồng tương lai của cô.
Nhưng mà, vừa rồi là gì? Cô đã nhìn thấy cái gì? Ghê tởm! Đó chẳng phải là Tiêu Chiến sao? Sao anh ta… anh ta có thể làm chuyện ghê tởm như vậy?
“Tư Tư, anh hiểu tâm trạng của em. Nhưng bây giờ em nổi nóng như vậy, tương lai làm sao bắt kẻ thù trả giá được?”
“Trả giá?” - Hàn Tư Niệm mông lung nhìn Vương Thiệu Huy. Trong đầu cô hiện tại cứ lặp đi lặp lại cái âm thanh cùng hình ảnh đáng khinh kia, không cách nào khiến nó ngừng lại được.
“Đúng vậy. Khiến kẻ thù của em phải trả giá, bắt hắn nhận lại gấp mười lần những gì hôm nay hắn gây nên cho em.” - Vương Thiệu Huy vừa nói, vừa ôm Hàn Tư Niệm hai mắt đang không rõ là khóc hay tức giận mà đỏ hoe vào lòng. - “Anh nhất định sẽ giúp em.”
“Nhưng… bằng cách nào? Em cái gì cũng không bằng anh ta…”
“Yên tâm, em chỉ cần làm theo lời anh là được.”
Đợi Hàn Tư Niệm ổn định lại rồi, Vương Thiệu Huy đưa cô về phòng mình nghỉ ngơi. Phòng của Vương Thiệu Huy ở cách xa phòng của Vương Nhất Bác, không cần lo để cô phải nghe âm thanh ghê tởm kia. Đợi cô ngủ rồi, hắn mới ra bên ngoài, lấy điện thoại ra từ túi quần, gọi cho Bành Sở Việt.
Sau cái đêm kinh khủng kia, Hàn Tư Niệm quyết định vờ như cô không biết gì. Thậm chí, cô đối với vị hôn phu tương lai còn tốt hơn trước, nhưng sự cảnh giác cùng căm ghét dành cho Tiêu Chiến thì ngày một tăng. Hàn Tư Niệm đột nhiên trở nên cực kỳ mẫn cảm với bất cứ ai tiếp xúc cùng Vương Nhất Bác. Theo bên cạnh cậu đi khắp nơi gặp đối tác, nấu cơm cho cậu, lại cùng cậu thường xuyên đến thăm Tiêu Thịnh Hàm, lại còn ở trước mặt anh, cố ý bày ra sự thân thiết giữa hai người nhưng lại bị Vương Nhất Bác liên tục né tránh.
Sự thay đổi của Hàn Tư Niệm, dù cô đã cố gắng che giấu rất kỹ, nhưng với những người như Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến, đều nhận ra sự thay đổi ấy. Ngay cả Tiêu Thịnh Hàm cũng nói anh nhất định phải cẩn thận. Sau đêm hôm đó, tần suất hai người phát sinh quan hệ vậy mà lại nhiều hơn. Hơn nữa còn có sự xuất hiện đầy khó hiểu của chiếc nhẫn trên tay. Đã nhiều lần anh gặng hỏi Vương Nhất Bác, nhưng cậu cứ nói anh tự mình hiểu đi rồi chuyển hướng chủ đề. Nhìn cậu bên ngoài tỏ ra mặt lạnh, nhưng đôi tai đỏ ửng, đôi khi còn lan xuống tận cổ mà quay đi, cũng đủ để anh hiểu tất cả. Nhưng đôi khi vẫn không nhịn được muốn ghẹo gan cậu.
Mối quan hệ giữa hai người như thể bước sang một giai đoạn mới. Ngọt ngào, nồng nhiệt, nóng bỏng đến mức khiến cho anh quên mất đi ý định rời đi trước đó của mình, cũng bỏ mặc ngoài tai sự khuyên can của Phác Chính Thù. Lần đầu tiên sau rất nhiều năm nghĩ rằng, mình sẽ không bao giờ tìm được nửa kia của mình, cũng sẽ không bao giờ biết đến vị ngọt của tình yêu là gì, thì hiện tại, Tiêu Chiến như chìm đắm trong mật ngọt của tình yêu và sự ôn nhu tuyệt đối của người yêu.
Dù vậy, ngày ngày ở bên Vương Nhất Bác, cùng cậu trải qua sự tình nóng bỏng, cùng cậu giải quyết công việc của công ty và Vương gia, đương nhiên cũng chứng kiến luôn cảnh Hàn Tư Niệm cố gắng đến gần Vương Nhất Bác thế nào, hoặc ngay cả những khi cô bị cậu lạnh nhạt. Nghĩ đến đó, anh lại cảm thấy tội lỗi vô cùng.
Hai người họ, có lẽ tốt nhất không nên phát sinh thêm bất cứ chuyện gì nữa. Anh sẽ đưa mẹ rời khỏi, còn cậu mau chóng kết hôn cùng Hàn Tư Niệm.
“Tiểu Tán, anh lại phân tâm?” - Vương Nhất Bác nói rồi lại đặt một nụ hôn sau gáy anh, mút nhẹ, ở phía dưới vẫn không quên điên cuồng ra vào trong anh. Thậm chí vì sự phân tâm của anh mà động tác còn tăng thêm lực đạo, bá đạo bắt anh không được nghĩ đến chuyện khác. - “Không cho phép anh nghĩ đến chuyện khác. Chỉ được nghĩ đến một mình tôi.”
“Ah~”
Vương Nhất Bác xoay người anh lại, ấn xuống môi anh một nụ hôn. Tiêu Chiến cũng ngay lập tức đáp lại nụ hôn của cậu, anh chủ động vươn tay, ôm lấy cổ Vương Nhất Bác, như một sự cổ vũ cho sự ra vào bên trong anh ngày càng mãnh liệt hơn.
Brừm~ Brừm~
Trong túi áo vest bị quăng dưới sàn, điện thoại của Vương Nhất Bác không ngừng rung, báo hiệu có cuộc gọi đến. Nhưng đáng tiếc, chủ nhân của nó hiện tại đã không còn tâm trí nào khác ngoài việc trầm luân cùng người yêu.
Vương Nhất Bác đột nhiên kích động, bế anh ra ngồi trên chiếc ghế mà cậu vẫn thường ngồi để làm việc, để anh ngồi trên đùi mình mà chuyển động lên xuống không ngừng. Còn cậu lại kéo phanh chiếc áo sơ mi trắng đang mặc hững hờ trên người anh, vùi đầu vào chăm sóc hai hạt đậu đã sớm đỏ ửng lên. Mà chiếc điện thoại bên trong túi áo vest do sự gấp gáp vì tình của hai người mà bị quăng dưới sàn, vẫn rung lên từng hồi trong vô vọng chờ đợi.
…
“Vương thiếu gia, tại sao anh lại làm vậy?”
Người ngồi ở phía đối diện không đáp, chỉ rút từ trong túi áo ra một điếu thuốc, châm lửa, rít sâu một hơi, cả căn phòng nhanh chóng chìm trong khói thuốc.
“Không cần cảm ơn, cũng chỉ là một cuộc trao đổi. Đừng quên thỏa thuận giữa chúng ta là được.”
“...”
Lần này, người kia đứng lên, mặc kệ tên kia đang cười như điên trên ghế sô pha, tiến tới trước cửa căn phòng khóa kín. Hắn đưa tay, ngay lập tức có người cung kính đặt lên tay hắn một chiếc chìa khóa.
Cạnh
Âm thanh mở khóa khô khốc vang lên, cửa phòng cũng được mở ra.
Vương Thiệu Huy mặt không biểu tình, chỉ khi thứ mùi tanh đó len lỏi vào trong thính giác, hắn mới khẽ nhíu mày, đôi chân khẽ tiến tới chiếc giường đặt giữa phòng.
Cả căn phòng đều không bật đèn, chỉ có ánh sáng hắt qua những ô cửa kính nhỏ bên trên báo hiệu cho người ta biết, bên ngoài hiện giờ là đêm hay ngày.
Mặc dù thiếu thốn ánh sáng, nhưng Vương Thiệu Huy không phí miếng sức lực nào để nhận ra người đang nằm trên giường là ai. Cũng phải thôi, vì chính hắn đã đưa cô tới đây mà.
Trên giường, một cô gái toàn thân lõa thể đang nằm bất động, hai mắt bị bịt kín, hai tay cũng bị trói chặt vào nhau, toàn thân còn hiện rõ dấu vết thô bạo của hoang ái quá độ. Vương Thiệu Huy cởi áo khoác ra, từ tốn đắp lên người cô gái nọ, giúp cô che đi phần cơ thể nhạy cảm. Hắn lại ngồi xuống bên giường, vươn tay khẽ vuốt lại phần tóc đã bê bết vì mồ hôi của cô.
“Tư Tư, em cũng đừng oán trách anh. Muốn trả thù, em không thể không trả giá.” - Hắn đảo tầm mắt, cuối cùng ánh mắt dừng lại bên chiếc điện thoại bể nát nằm trong góc phòng. - “Haizzz...mà em thì có cái gì để trao đổi? Em cái gì cũng không có, ngoại trừ thân thể này.”
“Cậu chủ, người kia của bên kia sắp tới rồi.” - Từ bên ngoài, Bành Sở Việt cúi đầu thông báo với Vương Thiệu Huy. Người của Vương Nhất Bác sắp tới chỗ này, bọn họ cần rời đi càng nhanh càng tốt.
Liếc mắt nhìn Hàn Tư Niệm vẫn còn nằm bất động trên giường, Vương Thiệu Huy thở dài: “Đi thôi.”
Lúc xe của Vương Thiệu Huy rời đi chưa được bao lâu, một đoàn xe khác lại kéo tới, trong đó bao gồm cả xe cấp cứu của bệnh viện. Tiêu Chiến dẫn đầu đoàn người xuống xe, tiến đến bao vây xung quanh khu nhà. Sau khi nhận thấy bên trong không có ai, anh ngay lập tức ra hiệu cho đám thuộc hạ xông vào bên trong. Xung quanh khu vực này đều là đất đá, rất dễ để lại dấu vết của bánh xe. Nhìn dấu vết của bánh xe ở khu vực cửa sau còn rất mới, anh đoán chắc bọn người đó vẫn chưa đi xa nên liền cho vài tên cấp dưới tức tốc đuổi theo.
“Anh, đã tìm thấy rồi.” - Trịnh Phồn Tinh cùng một tên thuộc hạ khác đến báo cáo với Tiêu Chiến.
“Đã tìm thấy rồi? Cô ấy không sao chứ? Có bị thương gì không?” - Nghe Trịnh Phồn Tinh nói đã tìm thấy người cần tìm, anh vội vàng theo cậu vào bên trong.
“Không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng mà…”
Trịnh Phồn Tinh bỏ lửng câu nói, cũng vừa đúng lúc ba người đến trước cửa căn phòng nơi Hàn Tư Niệm đang nằm trên giường. Bên trong, người của đội ngũ y tế vây kín xung quanh giường, làm Tiêu Chiến nhất thời không rõ tình hình.
“Hàn tiểu thư lúc được tìm thấy, cả người đều lõa thể, chỉ có chiếc áo này được đắp trên người cô ấy.”
Một câu này của Trịnh Phồn Tinh như tiếng sét đánh ngang tai Tiêu Chiến. Lõa thể? Chỉ cần nghe đến hai từ này, ai cũng có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra. Anh đột nhiên cảm thấy hít thở không thông, cảm giác tội lỗi đến cùng cực lại đột ngột kéo đến. Cầm chiếc áo khoác kia trong tay, anh tiến đến chiếc giường, nơi Hàn Tư Niệm đang được đội ngũ y tế vây xung quanh.
Một vài người nhận ra sự có mặt của anh, động tác trên tay ngừng lại, quay sang khẽ cúi người chào. Lúc này, Tiêu Chiến mới thấy rõ tình trạng của Hàn Tư Niệm. Hiện tại, cô đã được nhân viên y tế khử trùng vết thương, mặc lại quần áo nhưng vẫn không thể nào che giấu hết những vết bầm tím loang lổ khắp cơ thể, nhất là khu vực cổ và trước ngực. Thậm chí, có nơi còn khẽ rỉ máu. Trên mặt, hai má cô đã sưng đỏ cả lên, khóe miệng thì bị rách da, rỉ máu. Ánh mắt lại khẽ chuyển, sợi dây thừng rướm máu cùng một băng vải màu đen nằm tĩnh lặng dưới đất.
Trịnh Phồn Tinh đi tới, nhặt tất cả những thứ đó lên, lại đưa cho anh một chiếc điện thoại màn hình đã vỡ nát. Cầm lấy chiếc điện thoại đó, bật máy lên. Màn hình không khóa, vẫn còn một nửa pin, mà hình nền điện thoại, chính là Vương Nhất Bác cùng chủ nhân của chiếc điện thoại này, Hàn Tư Niệm.
Một suy nghĩ đột nhiên hiện lên trong não anh, mà suy nghĩ ấy, lại khiến anh lạnh toát. Trong đầu liên tục cầu nguyện, ngàn vạn lần sẽ không phải như anh nghĩ. Thế nhưng danh sách cuộc gọi đi như giáng cho anh một bạt tai thật mạnh. Toàn bộ cuộc gọi đi gần nhất, người nhận đều là Vương Nhất Bác. Mà thời gian cuộc gọi diễn ra, vừa vặn là một ngày trước, lại cũng chính là lúc cả hai đang chìm đắm trong bể ái tình.
“AAAAAA”
“CÚT RA! ĐỪNG ĐỤNG VÀO TÔI! CÚT RA! CÚT HẾT RA! AAAAAAAA!!!”
Hàn Tư Niệm mơ màng tỉnh lại, do bị bịt kín hai mắt suốt một ngày trời, dù cho ánh sáng của căn phòng rất yếu ớt nhưng vẫn khiến cô phải nheo mắt. Cô mơ hồ cảm nhận được, hình như xung quanh mình có rất nhiều người, nhưng cổ họng khô khốc khiến cô nhất thời không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào. Đến lúc cô nhìn rõ được mọi thứ xung quanh, cũng là lúc ký ức khủng khiếp suốt một ngày một đêm qua ùa về trong trí não, Hàn Tư Niệm ngay lập tức phát điên. Cổ họng vốn dĩ khô khốc, không thể phát âm thanh nào lại đột nhiên có sức lực, gào thét điên cuồng.
Tiếng gào thét của Hàn Tư Niệm khiến mọi người cảm thấy xót xa cho vị nhị thiếu phu nhân tương lai. Hôm nay xảy ra sự việc ngoài ý muốn này, không chỉ cuộc đời mà chiếc ghế nhị thiếu phu nhân tương lai của cô cũng vô cùng bấp bênh.
Tối ngày hôm qua, tối mà Hàn Tư Niệm bị bắt đưa đến đây, cũng chính là ngày sinh nhật của Vương Nhất Bác. Trước ngày sinh nhật cậu, Hàn Tư Niệm luôn mang tâm trạng vui vẻ nhất, mong chờ nhất mà chuẩn bị quà sinh nhật cùng bánh kem chúc mừng cậu. Trước đó, cô đã nói với Vương Nhất Bác rằng mình phải chuẩn bị cho kỳ thi cuối học kỳ nên sẽ đến nhà bạn ở vài hôm để cùng nhau ôn tập, có thể sẽ không gặp cậu được một thời gian. Đến tối hôm đó, cô lại bí mật lái xe trở về dinh thự Vương gia.
Đoạn đường dẫn vào khu dinh thự Vương gia ngày thường vốn tối tăm, lại rất ít khi có xe qua lại, nếu có thì cũng chỉ có thể là xe của Vương gia. Ban đầu, Hàn Tư Niệm vẫn chưa phát hiện có xe theo bám theo phía sau mà cô chỉ đơn giản nghĩ, có lẽ đó là xe của Vương gia. Nhưng tình hình càng lúc càng không đúng. Cô bắt đầu lo sợ, vừa cố gắng giữ vững tay lái, vừa lấy điện thoại, bấm số gọi cho Vương Nhất Bác. Nhưng cô đã gọi ba cuộc liên tiếp rồi, điện thoại chỉ đổ chuông đều đều.
Lúc này, đằng sau chiếc xe vẫn luôn bám theo phía sau, đột nhiên xuất hiện thêm hai chiếc nữa. Hàn Tư Niệm nhìn qua kính chiếu hậu mà hoảng loạn thật sự. Cô không còn giữ nổi bình tĩnh nữa, tay liên tục bấm số của Vương Nhất Bác nhưng vẫn không có ai bắt máy. Hàn Tư Niệm nghe từng tiếng tút dài mà lòng càng ngày càng gấp.
“Két” một tiếng, xe của Hàn Tư Niệm phanh gấp lại, dừng lại trước một trong ba chiếc xe chẳng biết từ lúc nào đã vượt lên trước, chặn ngang giữa đường.
“Aaa...không...không...đừng mà...đừng mà…” - Nhìn đám người áo đen bước xuống từ chiếc xe trước mặt, Hàn Tư Niệm biết, cô không xong rồi.
Hai tay run rẩy không ngừng, cô lại bấm số của Vương Nhất Bác, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Leon, Leon, làm ơn bắt máy đi, làm ơn bắt máy đi...hức...Ah”
Cùng với một tiếng “Ah” của Hàn Tư Niệm, cửa xe được mở ra, một bàn tay lập tức thò vào, túm lấy cổ áo của cô, thô bạo lôi ra khỏi xe. Đây là lần đầu tiên cô bị đối xử một cách thô bạo như vậy làm Hàn Tư Niệm choáng váng, té sấp trên đường, bộ dáng vô cùng chật vật.
“Các...các người muốn gì? Dám đụng tới tôi? Có biết tôi là ai khô...Aaaaaaa”
Từ phía sau, lại một bàn tay khác vươn tới, dùng một chiếc khăn trắng bịt miệng Hàn Tư Niệm, âm thanh cùng sự kháng cự của cô cũng dần dần nhỏ đi. Lúc Hàn Tư Niệm hoàn toàn không chống trả được nữa mới buông ra, để cô nằm yếu ớt dưới đường.
Lúc ý thức trở lại, Hàn Tư Niệm hốt hoảng nhận ra xung quanh mình tối om, hai mắt cô đang bị bịt kín bằng vải đen, hai tay cũng bị trói lại. Hàn Tư Niệm ngay lập tức run rẩy, trong đầu không ngừng gào thét ai đó mau tới cứu cô, ai cũng được, chỉ cần người đó cứu cô thoát khỏi đám người này. Hàn Tư Niệm co rút cả người mình lại, ngồi im một chỗ, không dám loay hoay gì nhiều.
Cạnh
Sau một hồi, âm thanh mở cửa vang lên, Hàn Tư Niệm giật thót cả người. Cô tốn biết bao công sức mới bình tĩnh lại một chút, nay lại vì tiếng mở cửa mà lần nữa run lên. Cô có thể nghe rõ từng tiếng giày vang lên cộp cộp, tiếng động càng lúc càng to càng rõ, chứng tỏ kẻ đó đang tiến đến gần cô. Hàn Tư Niệm lấy hết chút can đảm còn sót lại cầu xin, lắp bắp mãi mới nói thành câu:
“Làm...làm ơn...tha cho tôi, làm ơn tha cho tôi. Các người muốn gì, tôi...tôi đều có thể đáp ứng...làm ơn.”
“Cô em thì có cái gì?” - Đi cùng với chất giọng khàn khàn là một bàn tay vươn ra, chạm vào mặt Hàn Tư Niệm. Kẻ đó chỉ chạm rất nhẹ, nhưng cũng đủ để cô giật thót cả người, run sợ đến cực điểm.
“Ư…”
Hàn Tư Niệm cắn chặt răng, ngăn không cho mình thoát ra âm thanh của sự sợ hãi. Trước đây cô đã từng được dạy rằng, một khi cô còn tỏ ra sợ hãi, kẻ thù sẽ càng thích thú. Ngược lại, nếu cô có thể vượt qua nỗi sợ này, biết đâu có thể khiến hắn chán ghét cô.
Mặc dù lớn lên ở Vương gia, nhưng Hàn Tư Niệm về cơ bản mà nói, vẫn là một cô gái mới trưởng thành rất ngây thơ. Có thể cô thủ đoạn, ích kỷ với bạn học, nhưng đó cũng chỉ là trong đời sống hằng ngày, trong môi trường mà ai ai cũng đều nể mặt cô vài phần. Còn ở hiện tại, lại không hề đơn giản như suy nghĩ của Hàn Tư Niệm. Cô chỉ đơn thuần nghĩ rằng, những kẻ này bắt cóc cô đến đây, chỉ đơn thuần là vô tình nhìn trúng cô, mà không hề nhìn ra điểm bất thường.
Kẻ vừa tiến vào kia thấy con mồi của mình cố tỏ ra can đảm, hắn chỉ khẽ cười. Nhìn Hàn Tư Niệm bị bịt cả hai mắt, hai tay cũng bị trói lại, run sợ ngồi co ro trên giường, hắn đột nhiên nổi lên suy nghĩ, muốn vấy bẩn con chim nhỏ bé này, sau đó nhìn nó thân tàn ma dại. Vỗ vỗ tay, ra hiệu cho đám đàn em đưa “tên kia” tới.
Từ bên ngoài, hai tên áo đưa một gã đàn ông tiến vào trong phòng, dừng lại ngay trước giường. Lúc này, kẻ kia lại cung kính quay sang nói với gã đàn ông vừa được đưa vào:
“Đại ca, hôm nay bọn em có món quà đặc biệt muốn tặng cho anh, mừng ngày anh khỏi bệnh.”
“Ư…” - Hàn Tư Niệm nghe hắn nói đến đó liền không khống chế nổi nữa, kịch liệt run rẩy. - “Leon...hức...cứu...cứu em với... hức”
Thế nhưng đáp lại lời khẩn cầu của cô chẳng có gì ngoài âm thanh cửa bị đóng “Rầm” lại một tiếng. Hàn Tư Niệm hoảng hốt, còn chưa kịp nói ra tiếng cầu xin kẻ kia, cả cơ thể liền bị vật xuống giường, chỉ còn âm thanh của quần áo bị xé rách khô khốc vang lên.
“ĐỪNG! XIN THA CHO TÔI, THA CHO TÔI, THA CHO TÔI! ”
“ LEONNNNN, CỨU EM VỚI, CỨU EM VỚI! LEON"
"AAAAA ”
Chẳng biết qua bao lâu, cũng chẳng màng kẻ kia đang làm gì trên cơ thể mình, Hàn Tư Niệm chỉ bất động nằm đó. Miếng vải đen dùng để bịt mắt cô cũng đã ướt đẫm từ lâu, bên dưới lớp vải đó, vẫn có hai hàng lệ yên lặng tuôn rơi. Miệng cô thỉnh thoảng lại lẩm nhẩm cái tên của một người quen thuộc, người mà cô biết, dù cho mình có gọi khàn cả tiếng, gọi cả trăm, cả ngàn lần, người ấy cũng sẽ không bao giờ xuất hiện.
Lại qua một quãng thời gian nữa, gã đàn ông kia cũng dừng lại “công việc” trên cơ thể Hàn Tư Niệm, mệt mỏi nằm vật ra giường. Không nhanh không chậm, mấy tên áo đen lại lần nữa xuất hiện, tiến vào đưa gã đàn ông kia rời khỏi, mặc kệ Hàn Tư Niệm thê thảm nằm trên giường. Trước khi hoàn toàn mất ý thức, cô mơ màng nghe thấy một giọng nói quen thuộc:
“Tôi biết chứ. Thứ đạo đức giả như cô, làm sao tôi không biết được?”
Hết chương 34
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét