“Ha… ông cũng ảo tưởng quá rồi, tưởng mình còn ở thời kỳ hoàng kim sao? Tỉnh mộng đi!”
Tiêu Chiến cúi đầu cười trào phúng, cái gì mà nghe theo ông ta rồi Vương Nhất Bác sẽ an toàn. Thật nực cười làm sao khi mà chính ông ta đã lợi dụng niềm tin của Tiêu gia dành cho Hàn Canh để diệt cả một gia tộc, giờ đây ông ta lại muốn người ta nghe lời và tin vào một kẻ như ông sao.
“Rầm” một tiếng, còng sắt không hiểu sao vốn rất cứng cáp nay đột nhiên đứt gãy, cả chiếc giường kingsize to lớn cũng chịu một lực lớn mà xê dịch. Tiêu Chiến mặc kệ cổ tay rướm máu mà bất ngờ hướng tới Vương Thiệu Huy, muốn tóm lấy hắn cướp vũ khí rồi khống chế hắn làm con tin nhưng khi khoảng cách giữa bàn tay cùng cổ của hắn chỉ còn chưa đầy 10cm, một bàn tay khác đột ngột xuất hiện, giữ chặt lấy sau đó vật ngã anh xuống sàn, nòng súng mát lạnh ngay lập tức kề sau gáy.
“Lão gia, đại thiếu gia, hai người không sao chứ?” - Người kia chỉ với một bàn tay cũng dễ dàng giữ chặt hai tay Tiêu Chiến phía sau lưng, một tay còn lại cầm súng đặt ngay gáy của anh, hoàn toàn khống chế anh nằm sấp dưới dàn.
Tiêu Chiến có chút choáng váng, những vết thương trước đây vẫn chưa khỏi hẳn, lúc nãy lại bị tiêm thuốc cùng một cú đánh vào mặt, nay lại thêm sự xuất hiện bất ngờ của kẻ lạ mặt, mà thực lực của kẻ này dường như còn hơn anh đến vài bậc, khiến Tiêu Chiến dù có giỏi đến mấy, có sức lực đến mấy cũng chịu không nổi mà xây xẩm.
Chờ cơn choáng váng dần qua đi, ý thức trở nên rõ ràng hơn, anh mới nhận ra giọng nói của người phía trên có chút quen thuộc nhưng lại không nhớ rõ là đã từng nghe ở đâu. Tiêu Chiến muốn vùng vẫy nhưng một lần nữa, kẻ kia dễ dàng vô hiệu hóa mọi động tác của anh, làm anh chỉ có thể bất lực nằm yên một chỗ.
“Đã trở về rồi à?” - Trái ngược với Vương Thiệu Huy vẫn ngơ ngác không hiểu, Vương Hoàng không có chút bất ngờ vì sự xuất hiện đột ngột của người kia mà chỉ bình thản đi đến bên cạnh người nọ, vỗ vỗ vai hắn ta.
Thái độ Vương Hoàng thật sự không có gì là lạ, bởi lẽ chính ông là người đã cho gọi Mike, người đang sống dưới thân phận là một cảnh sát trưởng, cũng chính là gián điệp của Vương gia trở về. Kể từ khi phát hiện ra tài năng cũng như phong cách làm việc cực kỳ dứt khoát của Mike, ông đã luôn vô cùng thích thú và hài lòng. Suốt bao năm qua, Mike trà trộn bên phía cảnh sát, đã không ít lần giúp ông biến những chuyện tưởng chừng như không thể thành có thể, cũng giúp ông phi tang và sắp xếp không ít chuyện.
Vương Hoàng luôn muốn chuyển Mike về để làm việc dưới trướng ông nhưng vẫn chưa có cơ hội, thẳng đến tận sau khi Hàn Canh chết, ông mới sắp xếp được cho Mike chuyển về. Mike không chỉ là một người có thực lực tuyệt vời mà còn là một người có bộ não cực kỳ nhạy bén. Có thể nói, so với một Hàn Canh tuổi càng ngày càng cao, tác phong công việc bị ảnh hưởng không ít, lại thêm y bị tình cảm chi phối quá nhiều, thì một Mike với thực lực cùng trí nào đều thuộc dạng xuất sắc thì Hàn Canh hoàn toàn không thể sánh bằng được.
Bằng chứng chính là ngay ở tình huống vừa rồi. Nếu là Hàn Canh, chắc chắn y sẽ nương tay cho Tiêu Chiến, tạo cơ hội cho anh phản kháng. Nhưng còn Mike thì khác, y không bị ảnh hưởng bởi tình cảm, thực lực cũng Tiêu Chiến nên dễ dàng khống chế anh, bảo vệ cho sự an toàn của ông. Có Mike ở bên cạnh, ông sẽ không tốn quá nhiều công sức để dẹp gọn cục diện rối rắm hiện tại.
Vương Hoàng mỉm cười không giấu được sự hài lòng. Vỗ vai Mike một cái rồi hướng ra cửa: “Nhốt nó lại rồi tới thư phòng gặp ta.”
“Vâng, lão gia.”
Mike cung kính cúi đầu, đáp lời Vương Hoàng. Phải đến tận lúc không còn thấy bóng dáng của Vương Hoàng nữa, Mike mới lần nữa ngẩng đầu lên, hơi thả lỏng lực đạo khống chế Tiêu Chiến. Trong phòng hiện tại chỉ còn Mike, Tiêu Chiến và Tất Bồi Hâm vừa mới tỉnh lại sau khi bị đánh ngất. Đột nhiên, phía cửa kính bỗng “Xoảng” một tiếng rõ to, ngay sau đó là những mảnh vỡ văng tứ tung khắp nơi. Tiếp theo là tiếng trực thăng cực kỳ ồn ào xuất hiện ngay phía trên nóc nhà.
Bên này, Tất Bồi Hầm do ngồi khá gần khu vực cửa cũng hoàn toàn trở tay không kịp nên bị vài mảnh vỡ ghim chặt vào cơ thể, tình trạng của Mike cũng không khác Tất Bồi Hâm là bao, chỉ duy nhất có Tiêu Chiến là bình an vô sự. Nhưng thần trí của anh lúc này dường như đang trở nên mơ mơ màng màng, tầm mắt nhìn mọi thứ xung quanh không hiểu sao lại dần dần mờ nhoẹt, tai cũng trở nên liên tục lùng bùng không ngừng. Rõ ràng cảm thấy cực kỳ không ổn nhưng cơ thể lại không hề nghe lời mà mất hết sức lực nhưng anh chỉ mơ màng cảm nhận được tiếng trực thăng cùng một thứ gì đó đang bao bọc lấy cơ thể mình, sau đó thì hoàn toàn mất nhận thức, cái gì cũng không rõ.
Ở cách đó không xa, ngay trong dinh thự Vương gia, Vương Nhất Bác đang ngồi trên xe, hướng về phía khu nhà của mình, nghe thấy tiếng trực thăng mà hai hàng lông mày liền chau lại. Cậu hạ cửa kính xuống, khu nhà đã hiện ra ngay trước mắt, nhưng ngay phía trên quả nhiên là một chiếc trực thăng của Vương gia.
Xe càng tiến tới gần, hai hàng lông mày của cậu lại càng không cách nào giãn ra được. Bởi lẽ thứ đang hiện lên trong mắt cậu, không chỉ là chiếc trực thăng phía trên mà còn có một hàng thủ hạ tay cầm súng canh gác bên ngoài, ngay cửa ra vào là Vương Hoàng cùng Vương Thiệu Huy đang ngẩng nhìn về hướng chiếc trực thăng kia.
Vương Nhất Bác đột nhiên cảm thấy toàn bộ sự kiên nhẫn cùng nhân nhượng của mình dành cho hai người trước mặt, nhất là Vương Thiệu Huy nháy mắt tuột về con số âm. Cậu dứt khoát rút từ trong túi áo ra khẩu súng lục, nạp đạn, lên nòng, giận dữ bước xuống xe.
Hàng thủ hạ mắt thấy nhị thiếu gia xuất hiện liền tụ lại, tạo thành một hàng chắn trước Vương Hoàng cùng Vương Thiệu Huy, ngăn không cho cậu tiến lên.
“TRÁNH RA!” - Vương Nhất Bác gào lên một tiếng, tay cầm súng giơ lên, không chút do dự bóp cò. Ngay lập tức, hai trong số những tên thủ hạ kia ngã gục xuống, mà những kẻ còn lại cũng không dám phản ứng mà lại vô cùng chần chừ, lúc thì liếc mắt nhìn nhị thiếu gia, lúc lại nhìn về phía lão gia cùng đại thiếu gia. - “KHỐN KHIẾP! CÓ CÚT RA NGAY KHÔNG HẢ?”
Vương Nhất Bác hai mắt đỏ ngầu, trán nổi đầy gân xanh, tay không ngừng bóp cò súng, Quách Thừa cùng Trịnh Phồn Tinh theo phía sau cũng vừa về tới, liền rút súng yểm trợ chủ nhân. Mắt thấy Vương Nhất Bác nổi điên, liên tục hạ sát thủ hạ phía trước nhưng Vương Hoàng vẫn bất động, ánh mắt vẫn luôn nhìn chiếc trực thăng bên trên mới khẽ chuyển hướng, nhìn cậu rồi nhàn nhạt nói:
“Không phải lệnh của ta.”
“Im đi, ông tưởng tôi sẽ tin sao? Nói! Ông đã làm gì?” - Vương Nhất Bác vẫn tiếp tục nổi điên mà xông về phía cửa. Đúng lúc này, không hiểu Hàn Tư Niệm từ đâu xuất hiện lại xông thẳng vào người cậu, ôm chặt lấy.
“Đừng, Leon! Mặc kệ anh ta đi!”
“Tư Tư” - Vương Nhất Bác ngỡ ngàng nhìn Hàn Tư Niệm đang ôm chặt lấy mình. Hành động cùng phản ứng của cô khiến cậu càng chắc chắn hơn suy đoán của mình. Quả nhiên, kẻ đứng sau chính là ông ta. Tất cả chỉ là cái cớ để tách cậu khỏi Tiêu Chiến, sau đó ra tay với anh!
Vương Nhất Bác lần nữa muốn phát điên mà thẳng tay đẩy Hàn Tư Niệm ra, lực đạo cũng quên không kiềm chế khiến cô ngã phịch xuống đất. Lần này thì đến lượt Hàn Tư Niệm ngỡ ngàng nhìn người trước mặt, nhưng tuyệt nhiên không một ai quan tâm đến cô. Bởi lẽ chiếc trực thăng vẫn đang bay bên trên từ lúc nào đã thu lại thang dây được thả xuống trước đó, sau đó ngay lập tức chuyển hướng rời đi.
Vương Nhất Bác giơ súng, muốn bắn rơi chiếc trực thăng kia nhưng thân ảnh Tiêu Chiến trên đó lại vô cùng đúng lúc mà lọt vào tầm mắt, khiến cậu không thể không ngừng tay, từ bỏ ý định kia. Kẻ khác sống chết thế nào cậu không quan tâm, nhưng tuyệt đối không thể để anh bị thương được, dù chỉ là một chút cũng không thể.
Mắt nhìn trực thăng rời đi ngày một càng xa, Vương Nhất Bác siết chặt súng trong tay, ánh mắt không hề che giấu sát khí cùng cơn thịnh nộ hướng Vương Hoàng cùng Vương Thiệu Huy hỏi.
“Nói đi, ông và anh ta đã làm gì?”
“Ta nói rồi, ta không phủ nhận người là ta dẫn tới, nhưng ta tuyệt nhiên không hề sắp xếp trực thăng.” - Vương Hoàng vừa nói dứt câu, Mike cùng Tất Bồi Hâm hối hả từ trên lầu chạy xuống, ra đến cửa thì thấy chủ nhân của mình đang đứng ngay phía trước, liền chạy tới báo cáo.
“Thiếu gia, xin lỗi, đã không ngăn chặn được.” - Tất Bồi Hâm đi đến bên cạnh Vương Nhất Bác, cúi đầu một góc 90 độ.
“Giờ thì con đã tin ta chưa?” - Vương Hoàng cất bước rời đi, lúc đi ngang qua Vương Nhất Bác lại cố ý dừng lại một chút. - “Nếu ta muốn, ta có thể sắp xếp đưa hắn rời đi, cũng chẳng phải ngay trước mặt con như vậy, và khi đó con cũng đừng mong tìm được hắn.” - Vương Hoàng rời đi, Vương Thiệu Huy cùng Mike và đám thủ hạ kia cũng theo ngay sau đó.
Những tưởng sự việc ngày hôm nay cứ vậy mà kết thúc, Vương Nhất Bác lại bất ngờ xoay người giơ súng, sau đó “Đoàng” một tiếnng, không hề kiêng nề mà hướng về phía Vương Thiệu Huy bóp cò. Phát súng đầu tiên là nhắm vào tên thủ hạ đang đứng gần đó, phát thứ hai liền trực tiếp nhắm vào chân Vương Thiệu Huy.
“Các người nghĩ đây là nơi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao?” - Vương Nhất Bác một đường hướng về phía Vương Hoàng và Vương Thiệu Huy, mỗi bước chân đều mang theo sát khí nồng nặc.
Bầu không khí thoáng chốc lại trở nên căng như dây đàn và cũng đặc biệt yên tĩnh, chỉ có âm thanh xào xạc từ bước chân của Vương Nhất Bác. Cứ mỗi một bước đi tới của cậu, một tên thủ hạ lại ngã xuống. Cứ như vậy, tiếng súng vang lên đều đặn, đến khi Vương Nhất Bác chỉ còn cách Vương Hoàng cùng Vương Thiệu Huy khoảng tầm vài bước chân ngắn ngủi, cậu mới dừng lại, nòng súng còn bốc khói nóng hổi vẫn hướng thẳng thẳng hai người kia, mà đám thủ hạ được Vương Hoàng đưa đến vây quanh khu nhà của cậu hôm nay, đều đã gục ngã toàn bộ.
Vương Thiệu Huy không tin cành tượng khủng khiếp trước mắt, hắn ôm đùi đau đớn nhìn Vương Nhất Bác như tử thần từng bước tiến đến, lại theo phản xạ mà cố gắng lết đến trốn phía sau Vương Hoàng tìm kiếm sự bảo hộ.
Vương Hoàng cũng bị dọa đến bàng hoàng, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại vị thế của người đứng đầu, vì ông rõ nhất đứa trẻ trước mặt chỉ là đang thị uy với ông. Hệt như chuyện của một năm trước vậy. Vương Nhất Bác thật sự sẽ không thể xuống tay giết cha mình, mọi hành động này của cậu chỉ đang bạo phát sự tức giận của bản thân. Vương Hoàng bỗng nhiên lại rất hài lòng về đứa trẻ này, uy vũ, tàn khốc, mỗi bước chân đều giẫm đạp lên sinh mạng kẻ khác. Đấy mới chính là phong thái của Vương gia, là dòng máu của Vương Hoàng.
Khi bản thân mang dòng máu của quỷ dữ, làm sao có thể là một thiên thần.
“Đây là Vương gia của ta, là nhà của ta. Tất nhiên muốn đền thì đến, muốn đi liền đi.” - Vương Hoàng nhìn trực diện đứa con trai bé nhỏ trước đây ông luôn không để tâm đến, bây giờ đã là thanh niên hơn hai mươi, thân cao 1m8 khí tức bức người, một cơn thịnh nộ chưa đến mười phút đã có thể giết hơn hai người nhưng vẫn bình thản uy vũ trước mặt ông.
“Tôi đã từng nói, Tiêu Chiến nếu có bất kì tổn hại nào dù chỉ một chút, tôi đều mang cả Vương gia của ông bù vào. Là ông không nghe rõ, hay vẫn muốn thách thức giới hạn của tôi?” - Vương Nhất Bác ngang nhiên đứng đối hiện Vương Hoàng, mặc kệ Vương Thiệu Huy vẫn ôm gối đau đớn quỳ sau lưng Vương Hoàng. - “Một ngày không nhìn thấy Tiêu Chiến của tôi bằng xương bằng thịt bình an trở về, thì tôi sẽ giết một người họ Vương của ông. Đến khi họ chết sạch rồi, tiếp đó sẽ đến đứa con trai yêu quý của ông ,và người cuối cùng sẽ là…”
Vương Nhất Bác bỏ dỡ câu nói, lúc này mới hơi liếc nhìn đến Vương Thiệu Huy phía sau, lại bước thêm vài bước nữa, bỏ qua Vương Hoàng mà đến bên cạnh hắn, rất thuận chân đá vào vết thương của hắn: “ Đừng để tao biết mày đã làm gì anh ấy, nếu không tao khẳng định sẽ khiến mày hối hận, không chỉ đơn giản là hối hận vì những hành động ngu ngốc hôm nay của mày, mà còn cả vì mày đã được sinh ra trên cuộc đời này.”
“Vương Nhất Bác, mày là súc sinh… Uy hiếp cha ruột, hãm hại anh trai, đến cả việc bệnh loạn biến thái loạn luân mày cũng có thể làm. Mày không phải con người, mày có tư cách gì mang họ Vương? Sống ở Vương gia? Còn mặt dày vô sỉ đòi thừa kế, mày nghĩ Vương gia này là gì? Bản thân mày là ai?” - Vương Thiệu Huy đã đau đến mức mồ hôi ướt cả trán nhưng vẫn không ngừng chửi rủa, từ lúc sinh ra đến nay, kẻ khiến hắn nhục nhã hết lần này đến lần khác chỉ có một mình Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác nhíu mày nhìn xuống, lại thẳng chân mà đạp thêm một đạp vào vết thương của Vương Thiệu Huy khiến hắn gào lên đau đớn, sau đó lại bồi cho hắn thêm một cú ngay mặt. Vương Thiệu Huy ngã nằm trên đất, ôm chân đau đớn, mà gót giày của Vương Nhất Bác vẫn nằm cố định trên má hắn. Cậu ngạo nghễ cười:
“Vậy con chó chỉ biết cắn bậy dưới chân tao mới là chủ nhân của Vương gia sao? Đừng tự sỉ nhục nữa, mày không cần mặt mũi nhưng người cha oai phong của mày cần đấy.” - Vương Nhất Bác nhếch mép mỉa mai. - “Tao chưa từng ước bản thân mình mang họ Vương, mày hiểu không? Cả cái cơ ngơi này, cả cái gia tộc đứng đầu đất nước này, tất cả đều không thể so với anh ấy. Nên nếu Tiêu Chiến của tao có chút trầy tróc nào, không chỉ Vương gia, cả Tống gia của mày cũng chuẩn bị vào quan tài đi. Phế nhân!”
Vương Nhất Bác quay bước đi, lúc đi ngang qua Mike lại không khỏi dừng chân liếc một cái. Quách Thừa cùng Trịnh Phồn Tinh cũng lập tức bước theo. Trên dưới Vương gia bây giờ đều rất minh bạch, tất cả họ đều chỉ như chim trong lồng. Vương Nhất Bác là muốn ai chết hôm nay nhất định kẻ không thể sống đến ngày mai.
Cậu siết chặt nắm tay, tiến vào bên trong, hướng lên cầu thang. Tất Bồi Hâm cùng hai người kia lúc này mới để ý đến Hàn tiểu thư vẫn ngồi dưới đất, liếc mắt nhìn nhau một cái rồi mới tiến đến đỡ cô đứng dậy. Ai ngờ chỉ vừa chạm vào cô, Hàn Tư Niệm lại bất ngờ mà đẩy bọn họ ra mà bỏ chạy mất. Cả ba nhìn cô chạy đi mà cũng lười đuổi theo, bèn cùng đến chỗ Vương Nhất Bác.
Vừa lên tới cầu thang đã thấy Vương Nhất Bác đứng ngay trước cửa phòng mà không hề tiến vào, Quách Thừa nhịn không được mà hỏi Tất Bồi Hâm bên cạnh: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Không rõ, sau khi tìm ra thông tin về số điện thoại kia thì tôi đang muốn báo cho thiếu gia, vừa ra đến cửa đã gặp ngay lão gia, sau đó liền bị đánh ngất. Chỉ mơ màng cảm nhận được hình như có tiếng người nói chuyện, lúc mới tỉnh dậy còn chưa kịp phản ứng thì cửa kính đột nhiên vỡ nát, sau đó Chiến ca cũng bị đưa đi. Tôi bị trói chỉ có thể ngơ ngác ngồi nhìn, sau đó thì tên kia cởi trói giúp tôi.” - Tất Bồi Hâm một mạch kể lại mọi chuyện, vừa dứt câu thì bọn họ cũng dừng lại ngay phía sau Vương Nhất Bác.
Quách Thừa cùng Trịnh Phồn Tinh đưa mắt nhìn vào trong phòng lại không khỏi kinh ngạc. Đây vốn là phòng riêng của thiếu gia, người có thể tự do ra vào, cũng như thường xuyên nhất, chỉ có một mình Tiêu Chiến, vậy mà giờ đây người thì biến mất, còn căn phòng thì khắp nơi đều là mảnh vỡ, đồ đạc cũng đổ vỡ khắp nơi, có thể nói là cực kỳ lộn xộn.
Vương Nhất Bác lúc này mới từ từ tiến vào nhưng cũng chỉ được vài bước đã dừng lại, sau đó ngồi xổm xuống bên giường, quét mắt một lượt khắp phòng.
“Trịnh Phồn Tinh, đem số tro cốt tìm được ban nãy đến đây, thu gom chỗ này thật cẩn thận. Hai người còn lại nhanh chóng điều tra về chiếc trực thăng kia, sau đó báo cáo cho tôi.”
Ba người dù còn nhiều thắc mắc nhưng sau khi nghe lệnh liền lập tức tiến hành nhiệm vụ. Lúc Trịnh Phồn Tinh tiến đến nơi Vương Nhất Bác vừa dừng lại, mới thấy dưới sàn ngoài mảnh vụn từ cửa kính còn có những hạt mịn, rất giống với tro cốt. Cậu hốt hoảng đưa tay sờ thử, quả nhiên không ngoài dự đoán, xem ra số tro cốt này, cùng với số tro cốt còn sót lại trước đó là của cùng một người. Trịnh Phồn Tinh lại nhìn xung quanh, dưới sàn không chỉ có tro cốt, mảnh vụn mà cậu còn để ý thấy vết máu cùng chiếc nón bảo hiểm nằm lăn lóc ở một góc.
…
Bịch
Tiêu Chiến từ trên ban công nhẹ nhàng đáp xuống đất, sau khi xác định xung quanh không có ai mới âm thầm tiến ra phía cửa. Tay anh chỉ vừa mới chạm vào khóa cửa, phía sau đã vang lên giọng nói mà Tiêu Chiến đã quen thuộc trong suốt bảy ngày ở đây. Rõ ràng là phát âm rất chuẩn nhưng vẫn nghe ra được, chút âm điệu đặc trưng của người Thái.
“Cậu sao cứ cứng đầu như vậy nhỉ? Thân thể khắp nơi đều là thương tích, nhưng cứ thích chạy lung tung.”
Tiêu Chiến xoay người lại cùng người kia đối mặt. Trước mặt anh chính là gương mặt của người cảnh sát đã giúp anh hôm ở bến cảng. Người kia nói y cũng là người của Vương gia, anh vẫn luôn nghi ngờ không tin, vốn muốn điều tra kỹ càng nhưng quá nhiều chuyện ngoài dự tính xảy ra khiến anh quên mất. Nhưng quả thật y không có nói dối anh. Y quả thật là người của Vương gia, và cũng chính là người đã đưa anh đến nơi này.
Ở nơi này suốt một tuần nhưng anh vẫn chưa biết rõ nơi này là đâu. Theo suy đoán của anh, rất có thể đây là một trong những địa điểm bí mật của Vương gia và người kia là theo lệnh của Vương Hoàng giam lỏng anh ở đây. Nhưng điều luôn khiến anh tự hỏi, có phải suy đoán của mình là sai hay không khi mà đối phương cứ đúng bữa sẽ có người đưa cơm cùng thức uống đến, cũng giúp anh băng bó những vết thương cũ. Rõ ràng không hề có sát ý nhưng tuyệt nhiên không để anh rời khỏi nơi này. Đây thực sự là người của Vương Hoàng sao?
“Vậy thì chúng ta cũng nói rõ ràng một chút đi, tại sao giam lỏng tôi ở đây?”
“Đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn cậu nghỉ ngơi bình phục một chút mà thôi.” - Mike đút hai tay vào túi quần, tiến đến gần với anh hơn. - “Vào đây đi, tôi có một thứ muốn cho cậu xem.”
Tiêu Chiến nhìn bóng lưng rời đi của Mike mà trong đầu không ngừng nảy sinh hàng chục câu hỏi về y. Cuối cùng, anh vẫn quyết định đi theo Mike. Nơi y dẫn anh tới chẳng phải chỗ nào xa lạ mà là chính căn phòng anh vẫn ở trong suốt mấy ngày qua, có điều trên bàn trong phòng nay đã có thêm một chiếc hũ màu trắng nhỏ.
Mike đi đến ngồi trên ghế, ngay trước mặt y là chiếc hũ kia: “Ngồi xuống đi.”
Đợi anh ngồi xuống đối diện mình rồi, y mới vươn tay đẩy chiếc hũ trắng kia về phía anh, nói: “Tôi không tìm được tro cốt của vị quản gia nhà cậu, chỉ tìm được người bạn kia của cậu. Đáng tiếc, đã đến trễ một bước.”
“Bạn?” - Tiêu Chiến khó hiểu nhìn Mike. Nếu như nói đến bạn bè, anh gần như chẳng có ai, mà chính anh cũng không có hứng thú để kết bạn. - “Tôi không có bạn.”
“Kể cả Bành Sở Việt?”
“...” - Anh nghe đến cái tên này thì chỉ im lặng không nói mà nhìn không chớp mắt vào chiếc hũ trước mặt. - “Là của cậu ấy?”
“Ừ. Lúc tôi tới thì tất cả đã xong rồi. Vì không biết nên chôn cậu ấy ở đâu nên đành hỏa táng.”
“Cảm ơn.” - Trước cái chết đột ngột của Bành Sở Việt, tâm trạng anh không tránh được mà bị trùng xuống.
Hắn… có lẽ là bị giết cùng lúc với Phác Chính Thù. Vương Hoàng muốn giết toàn bộ Tiêu gia, hắn đã giết cha, không lý nào ông ta lại bỏ qua cho người từng là bạn của anh, hơn nữa còn là một trong những đứa trẻ năm đó chứng kiến tội ác của ông ta. Bành Sở Việt, suy cho cùng hắn cũng không có lỗi gì. Hắn chẳng qua chỉ là đứa trẻ mồ côi vô tình bị cuốn theo mối thù giữa Tiêu gia cùng Vương gia. Nếu như năm đó, hắn cứ vậy mà chạy thoát một mình, có lẽ hiện tại, anh đã thực sự có một người bạn, hắn cũng có thể đã cưới vợ sinh con, chứ không phải bị kéo vào cái vòng luẩn quẩn không lối thoát này.
Tiêu Chiến vươn tay ôm lấy chiếc hũ định đứng lên thì Mike lại lên tiếng: “Khoan đã, tôi vẫn còn một chuyện quan trọng khác, hy vọng cậu sẽ giúp tôi hoàn thành.”
“Tôi sẽ không làm việc cho ai ngoài em ấy.” - Không để Mike chờ đợi quá lâu, anh ngay lập tức đáp lời y.
“Kể cả việc cứu Tiêu phu nhân và tiêu diệt Vương gia?”
Một câu này của Mike, đã thành công giữ chân Tiêu Chiến, cũng thành công lần nữa khiến anh phải nhìn y bằng ánh mắt đầy nghi ngờ. Người này, rốt cuộc là ai? Miệng thì nói bản thân là người của Vương gia nhưng hành động của y thì hoàn toàn trái ngược. Giúp anh giữ gìn tro cốt của Bành Sở Việt, hiện tại lại nói muốn cùng anh tiêu diệt Vương gia, đâu mới là con người và mục đích thật sự của y?
“Tôi sẽ không vòng vo với cậu, cũng sẽ không giấu giếm cậu bất cứ điều gì. Tôi… đang thu thập các bằng chứng về tội ác của Vương Hoàng cùng Vương gia của ông ta, có điều vẫn còn thiếu một vài thứ quan trọng. Chỉ cần có đủ bằng chứng, tôi sẽ có thể đến giao nộp cho cảnh sát, bọn họ nhất định sẽ tóm gọn cả Vương gia này.”
“Rồi sau đó?” - Tiêu Chiến đặt hũ tro cốt xuống bàn, ánh mắt nhìn thẳng Mike. - “Tôi hỏi, sau đó thì thế nào? Cảnh sát đã hứa cho anh thứ gì? Tiền? Danh vọng? Hay là một thứ nào khác?”
“Không” - Mike mỉm cười đứng dậy, sau đó chồm người đến gần với gương mặt anh hơn, ánh mắt lại không chút che giấu ái tình mà cùng anh đối mắt. - “Thứ tôi đạt được, chính là sự tự do của người tôi thích.”
Hết chương 43
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét