“Thế nào? Hắn chết rồi?”
Vương Thiệu Huy thả mình ngồi phịch xuống chiếc ghế sô pha trắng đặt giữa phòng, ngay phía sau là Phác Chính Thù nằm bất động trên sàn, trên cổ là vết cắt thật sâu, máu tươi không ngừng chảy ra.
Một tên thủ hạ tiến đến bên cạnh Phác Chính Thù, đưa tay kiểm tra, sau khi xác định đối phương đã không còn thở mới thu tay, cung kính báo cáo: “Thiếu gia, đã chết rồi ạ.”
“Tốt!” - Vương Thiệu Huy nhận được câu trả lời ưng ý khiến hắn vô cùng cao hứng. - “Còn bên kia thì sao?”
“Cũng đã xong ạ.” - Tên thủ hạ kia lần nữa cung kính cúi đầu.
“Hahaha...tốt, tốt lắm! Từ bây giờ, mày, đi theo tao.” - Thái độ vô cùng cung kính của tên thủ hạ kia khiến hắn cực kỳ hài lòng, lại vừa vặn cần một thân tín để thay thế cho Bành Sở Việt.
Thong thả đứng lên, hắn khẽ liếc về phía Phác Chính Thù nằm bất động dưới sàn, dù đã trút hơi thở cuối cùng nhưng hai mắt vẫn mở to đầy kinh ngạc, trừng trừng nhìn vô định về phía hắn. Vương Thiệu Huy khẽ rùng mình. Đây là lần thứ hai trong đời hắn phải rùng mình, lần trước là khi chứng kiến Tiêu Chiến đập Hàn Canh trước khi kết liễu y. Lần này hắn rùng mình là bởi, Phác Chính Thù của hiện tại, so với thiếu gia Tiêu Nhạc Huân năm đó của y, bộ dáng khi chết không khác nhau là bao. Đều là bị tiêm thuốc độc, sau đó lại một nhát cứa cổ, cơ thể cùng thần kinh co quắp lại, trên cổ không ngừng chảy máu tươi, hai mắt trừng lớn nhìn về phía kẻ thủ ác.
Vương Thiệu Huy nhíu mày, âm thầm bình tĩnh lại chính mình. Sao hắn phải sợ cơ chứ? Lần này hành sự là theo sự chỉ thị của cha hắn, dù cho trời có sập xuống hay Phác Chính Thù có sống lại, cũng đã có Vương gia che chắn cho hắn, việc gì hắn phải lo sợ.
Hắn cùng tên thủ hạ kia bước ra khỏi căn nhà của Phác Chính Thù, đám thủ hạ còn lại ngay lập tức hiểu ý, xắn tay áo lên, mở nắp hàng loạt bình xăng đã để sẵn bên cạnh, rải đầy khắp căn nhà. Xong xuôi lại châm ngòi lửa, cả căn nhà thoáng chốc bị lửa nóng nuốt mất, dần dần biến đen.
Cuối cùng, khi trước mắt chỉ còn xác nhà đen bốc khói nghi ngút, đám thủ hạ mới lần nữa tiến vào, thu gom tro cốt của Phác Chính Thù rồi mới rời khỏi.
Vương Thiệu Huy ngồi trong xe châm điếu thuốc, bất giác lại thán phục cha hắn khôn cùng. Tiêu Chiến giết Hàn Canh để trả thù cho người thân, Vương Nhất Bác lại cật lực ngăn cản, cha liền dùng chính cách thức hai mươi năm trước ông đã dùng để giết Tiêu Nhạc Huân, hay cả cái cách Hàn Canh cho thiêu rụi nhà thờ kia để đáp trả lại. Cha hắn, Vương Hoàng, quả nhiên có đủ tàn độc, có đủ khôn ngoan để đạt được thứ mình muốn. Từ việc khiến kẻ thù phải chết một cách thê thảm nhất, hay việc chiếm lấy người ông yêu là ả đàn bà đó, cho đến việc ông thâu tóm Vương gia trong tay. Vương Thiệu Huy hắn, cũng sẽ cố mà khiến cho kẻ thù của mình chết thảm nhất, chiếm được người yêu trong tay, thâu tóm Vương gia.
Đoàn người chỉ mới rời đi khoảng nửa giờ đồng hồ, một nhóm người khác lại dừng xe trước căn nhà đã cháy rụi, chỉ còn trơ xác đen vẫn còn đang vươn chút khói.
Vương Nhất Bác thấy cảnh tượng trước mắt mình liền hiểu bản thân đã đến chậm một bước, chỉ có thể hy vọng người đàn ông đó còn đủ sức để cầm cự. Cậu khẽ siết tay, dù thế nào cũng phải cứu cho được người đó. Đúng lúc này, Trịnh Phồn Tinh đi tới bên cạnh, có chút khó mở lời. Vương Nhất Bác khẽ xoay người, liền thấy Quách Thừa đang ngồi giữa khoảng không, ngay phía sau bộ ghế sô pha.
Ban đầu có chút khó hiểu nhưng khi những vết máu cháy đen trên sàn nhà đập vào mắt, rồi sau đó là những vệt xám, nhìn qua thì có vẻ trông như bột mịn, nhưng khi tới gần, chạm vào thì Vương Nhất Bác ngay lập tức thay đổi nét mặt, không rõ là đang tức giận hay đang tự trách mình. Đó… là chút tro cốt còn sót lại. Số tro cốt này của ai, trong ba người ở đây, cậu là người hiểu rõ nhất.
“Cho người tới canh chừng nơi này nghiêm ngặt, số tro cốt này cũng phải thu về cho đủ, không được sót một chút.” - Dặn dò hai người kia xong, Vương Nhất Bác lại đứng lên, chạy vội ra xe trở về Vương gia. Lần này cậu nhất định phải nhanh hơn Vương Thiệu Huy một bước, cũng tuyệt đối không muốn nhân nhượng nữa.
Sáng nay, khi mặt trời còn chưa ló dạng, cậu nhận được một cuộc điện thoại đến từ số lạ. Nhẹ nhàng rời khỏi phòng để không đánh thức anh, Vương Nhất Bác di chuyển đến thư phòng của mình, cho gọi ba thuộc hạ thân tín nhất, sắp xếp ổn thỏa rồi mới gọi lại cho số điện thoại lạ kia. Đầu dây bên kia rất nhanh đã nhấc máy, cũng không dài dòng mà chỉ nói Vương Hoàng sắp có hành động, mục tiêu chính là vị quản gia của Tiêu gia năm đó cùng vị họ Bành, là một trong những đứa trẻ trốn may mắn sống sót tại nhà thờ. Người nọ nói xong liền cúp máy, tuyệt nhiên không để lại thêm bất kỳ thông tin nào.
“Thiếu gia, có lẽ cần chút thời gian.” - Tất Bồi Hâm ngồi bên máy tính, tay liên tục gõ những dải lệnh không ngừng.
“Được, hai người còn lại chuẩn bị đi chuẩn bị xe, đi theo tôi.”
Vương Nhất Bác dẫn theo Trịnh Phồn Tinh cùng Quách Thừa nhanh chóng đến tìm Phác Chính Thù, chỉ tiếc đã tới muộn một bước, người lẫn vật đều đã không còn, ngay cả tro cốt cũng bị đem đi. Cậu siết chặt nắm tay, nhấn ga tăng tốc nhanh hơn nữa. Vương Hoàng ra lệnh cho Vương Thiệu Huy đem tro cốt của Phác Chính Thù đi, chín phần là để đối phó Tiêu Chiến.
...
Khu nhà của nhị thiếu gia vốn chỉ cho phép thân tín ra vào nhưng hôm nay không hiểu sao lại đông đúc cực kỳ. Bên ngoài, một hàng thủ hạ tay cầm súng đứng tạo thành một vòng tròn lớn, bao quanh khu nhà, ai cũng không được phép tiến vào. Bên trong, sau khi Vương Nhất Bác rời đi chưa được bao lâu, Tiêu Chiến cũng mơ màng tỉnh giấc, đột ngột nghe tiếng động dưới nhà nên muốn xuống xem thử, ai ngờ vừa mở cửa đã ăn ngay một đấm vào bụng. Thấy anh đau đớn lùi lại vài bước, đám thủ hạ kia lại nhanh chân nhanh tay tiến vào khống chế Tiêu Chiến, tiêm cho anh một mũi thuốc mê. Liều lượng quá mạnh khiến Tiêu Chiến nhanh chóng ngấm thuốc, cả cơ thể đều không còn sức phản kháng, mi mắt ngày càng nặng trĩu.
Đợi anh lần nữa tỉnh dậy, liền nhận ra hai tay mình đã bị còng sắt khóa chặt vào chân giường, ở góc phòng là Tất Bồi Hâm cũng bị trói gô lại, bất tỉnh. Ngoài cửa cũng có hai tên thủ hạ đứng nghiêm mặt canh phòng.
Không để anh có thời gian suy nghĩ kế sách, Vương Thiệu Huy từ bên ngoài tiến vào. Hắn mặc kệ cái nhìn đầy sát khí của anh mà nhìn quanh phòng một lượt. Nhìn cách bày trí trong phòng, hắn có chút mắc cười, thế nhưng đó tuyệt nhiên chẳng phải nụ cười yêu thương gì, mà chỉ đơn giản là cười nhạo. Hắn cười nhạo đứa em trai cùng cha khác mẹ ngoài mặt thì luôn bày ra vẻ mặt “người ngoài chớ đến gần”, nhưng bên trong rốt cuộc cũng chỉ là đứa con nít chưa lớn. Nhìn đống mô hình lego, xe moto rồi đống nón bảo hiểm này đi. Thật chọc cho người ta cười biết bao.
“Bỏ tay ra!” - Ngay lúc Vương Thiệu Huy vươn tay muốn cầm lên một chiếc nón bảo hiểm màu xanh lá được đặt ngay ngắn trên kệ, hắn nghe thấy sự cảnh cáo đầy sát khí từ phía sau vang lên, không chút cố kỵ nhắm thẳng vào mình.
Hắn xoay người lại, mắt đối mắt với Tiêu Chiến. Tiêu Chiến cũng không nói thêm mà chỉ yên lặng nhìn hắn chằm chằm, chỉ cần Vương Thiệu Huy dám đụng đến những món đó, anh sẽ giết hắn, ngay lập tức. Vương Thiệu Huy nhìn anh rồi phụt cười, làm như không quan tâm lời cảnh cáo của anh mà tiếp tục vươn tay, cầm lên chiếc nón kia nhìn một lượt.
“Mày xù lông cái gì? Tao chỉ là đang tìm hiểu sở thích của em trai tao.”
“Mày từng coi em ấy là em trai sao?” - Miệng nói chuyện với Vương Thiệu Huy nhưng Tiêu Chiến vẫn nhìn chằm chằm chiếc nón bảo hiểm trên tay hắn.
“Haha...dù tao có đối xử với nó như thế nào đi nữa, thì nó vẫn là em trai tao. Cũng như… nó với mày vậy.” - Vương Thiệu Huy cúi xuống, ghé sát vào mặt anh, lại nói tiếp. - “Nhưng giữa tao và nó, mãi mãi sẽ không xảy ra cái chuyện kinh tởm, như mày với nó.”
Lời vừa dứt, tay đang cầm chiếc nón bảo hiểm Vương Nhất Bác yêu thích nhất của hắn liền giơ cao, táng thẳng vào mặt Tiêu Chiến. Lực đạo không quá mạnh nhưng dưới sự cứng cáp của chiếc nón, mặt anh lệch hẳn sang một bên, khóe miệng ngay lập tức rỉ máu, cả đầu cũng đều choáng váng.
“Đúng, dù tao có làm gì nó, thì nó vẫn là em trai tao. Đây là chuyện luôn khiến tao rất khó chịu, chỉ cần nhìn thấy nó, tao liền nhìn thấy người mẹ đáng thương của tao! Hiện tại thì có thêm mày, mày, chính mày đã giết ông tao. Ba mẹ con chúng mày, có biết khiến tao khó chịu đến bao nhiêu không? Hả?”
Vương Thiệu Huy lại quăng chiếc nón sang một bên, nhân lúc anh còn choáng váng mà xấn tới, dùng sức trấn cả người Tiêu Chiến xuống sàn, một tay bóp cổ anh, một tay hung hăn giật phăng chiếc áo sơ mi anh đang mặc. Ngoài trừ vết thương trước đó vẫn chưa lành hẳn, cũng có những vết hôn dù đã mờ đi rất nhiều nhưng vẫn không khó để nhận ra, hắn cười khinh bỉ:
“Đúng là mẹ nào con nấy, đều là những thứ dơ bẩn chỉ biết dạng chân câu dẫn đàn ông. Hay là mày ngoan ngoãn hầu hạ tao một lần, biết đâu thoải mái rồi tao có thể cho ba mẹ con mày chết dễ coi một chút.”
Tiêu Chiến nhếch môi, không ngại ngùng phung cả ngụm máu trong miệng vào mặt Vương Thiệu Huy, sau đó rất nhanh lên gối một cước, đá bay Vương Thiệu Huy ngã ra sàn.
“Muốn câu dẫn còn phải xem đối tượng là ai. Loại như mày, tao nhìn đến cũng sợ bẩn mắt.”
Vương Thiệu Huy ăn một đá của anh, khó khăn thở ra từng hơi đau đớn. Đáng lẽ hắn phải tăng liều lượng thuốc lên hơn nữa mới đúng. Hắn cắn răng đứng dậy, chỉnh chu lại y phục: “Mày vẫn còn cứng lắm nhỉ, nhưng để tao xem, mày còn được bao lâu. Ha...mày tin không, chỉ ít phút nữa thôi, mày sẽ phải quỳ xuống để cầu xin tao đấy.”
Từ bên ngoài, một tên thủ hạ tiến vào, trên tay cầm một cái hũ đen giao cho Vương Thiệu Huy. Hắn cầm chiếc hũ kia, tiến đến ngồi trên ghế mà Vương Nhất Bác vẫn thường ngồi. Tiêu Chiến không hiểu hắn muốn làm gì nhưng vẫn cảnh giác cao độ, cuộc đời này của anh, ngoại trừ Vương Nhất Bác, anh sẽ không quỳ gối cầu xin hay làm việc cho bất kỳ ai khác.
“Mày… sẽ quỳ xuống chứ?” - Vương Thiệu Huy không nhìn anh, tay lại mở nắp chiếc hũ. - “Quỳ xuống cầu xin tao, biết đâu tao lại cảm động mà giúp mày lần này.”
Đáp lại hắn, chỉ có sự im lặng tuyệt đối.
“Không à? Không sao, không sao. Tao có thứ khác muốn tặng mày, xem như là quà tiễn mày một đoạn, hy vọng mày thích nó. Hahahaha”
Vương Thiệu Huy cười như điên như dại nhưng anh lại hoàn toàn không quan tâm. Chỉ đến khi trước mặt anh xuất hiện một chiếc camera, màn hình tối đen thoáng chốc bật mở, hiện lên khung cảnh quen thuộc. Trên màn hình chính là của căn nhà mà Phác Chính Thù vẫn ở, nhưng lại có chút khác so với ngày thường. Trên ghế, trên sàn nhà, trên tường,... dính một vài vệt máu đỏ tươi, thậm chí có chút bê bết. Đột nhiên, anh như nghe thấy âm thanh gào thét điên cuồng bên tai. Âm thanh ấy không rõ là của ai, lại như có như không, lúc thì như thì thầm, lúc lại như hét vào tai, khó chịu đến cực điểm.
Anh muốn gào lên, muốn kêu thứ âm thanh đó im đi, thế nhưng dù cho anh có cố đến mấy, cổ họng cùng miệng lại như bị bàn tay vô hình bóp chặt, không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào. Tiêu Chiến càng cố gắng lấy lại bình tĩnh, thứ âm thanh đó lại càng lấn tới, liên tục quấy nhiễu bên tai không ngừng. Chỉ có một điều duy nhất thay đổi, đó là dường như anh cảm nhận được, thứ âm thanh đó đang cố nói với anh điều gì đó. Nhưng cũng như lúc đầu, không tài nào nghe được điều nó muốn nói là gì.
Không biết có phải đã qua thêm một khoảng thời gian nữa hay không, thứ âm thanh đó đã trở nên tĩnh lặng hơn, không còn gây khó chịu như ban đầu, mà điều nó muốn nói với anh, cũng dần dần nghe rõ được. Từ đầu đến cuối, thứ nó muốn nói, chỉ có một điều duy nhất, đó là “Làm ơn, ai đó mau cứu lấy Phác Chính Thù, ai cũng được, làm ơn.”
Tiêu Chiến cả người mất hết sức lực, nằm gục xuống sàn nhà, trán anh thấm đầy mồ hôi, ánh mắt thậm chí có chút tan rã nhìn về hướng màn hình camera. Cha nằm đó, hai mắt mở to đầy kinh hãi. Dù bất động nhưng anh vẫn có thể nhìn ra được, cha vẫn đang cố chống cự, nhưng rồi một bàn tay xuất hiện, hắn cầm một con dao găm, nhẹ nhàng đặt nó ngay trên cổ cha.
Anh nhẹ nhàng nhắm lại hai mắt. Cuối cùng… giọng nói đó, thứ âm thanh khiến anh khó chịu đến phát điên đó, chẳng phải của ai khác, mà là của chính bản thân anh. Tiêu Chiến hiểu rõ, cũng vô cùng minh bạch, dù cho anh có gào thét đến khản cả cổ, dù cho anh có quỳ gối cầu xin, thì cũng chẳng thể làm được gì, cái gì...cũng không thể thay đổi được. Thứ mà anh đang thấy, thứ mà anh đang xem, chỉ là quá khứ. Mà quá khứ, thì không thể nào thay đổi được. Biết rõ là vô vọng nhưng từ tận sâu trong thâm tâm anh, vẫn cố chấp nuôi thứ hy vọng hão huyền ấy.
Vương Thiệu Huy ngồi trên ghế khẽ xoay tới xoay lui, tay không ngừng miết nhẹ hũ tro cốt, ánh mắt chăm chú quan sát, dõi theo từng biểu hiện của Tiêu Chiến. Hắn nhịn không được mà để lộ chút thích thú, hả hê trong mắt khi nhìn con chó trung thành bậc nhất của kẻ thù bất lực nằm gục dưới chân mình. Cảm giác này, sảng khoái đến mức không nói thành lời. Nhưng chẳng phải sẽ càng thú vị hơn nếu anh xem tiếp đoạn video đó hay sao?
“Tại sao mày không gào thét? Tại sao mày không cầu xin? Và, tại sao mày không xem tiếp đi?”
Hắn đi đến bên cạnh anh, dùng một tay nắm chặt cằm anh, bắt buộc anh phải ngẩng đầu nhìn vào camera, trên tay vẫn cầm chiếc hũ kia: “Mày không muốn xem sao? Nhưng không xem tiếp thì làm sao biết được cha mày làm thế nào để biến thành cái hũ trong tay tao? Hả?”
Tiêu Chiến để mặc cho Vương Thiệu Huy muốn làm gì thì làm, sức lực đều như bị rút đi mất, phải đến khi nhìn đến chiếc hũ màu đen trong tay Vương Thiệu Huy, ánh mắt tan rã của anh mới có lại chút sức sống, nhưng lại nhìn đến màn hình của camera quay lại cảnh căn nhà của Phác Chính Thù ngập trong biển lửa, chút sức sống kia lại lần nữa biến mất, lần thứ hai trở nên ngây dại. Nhìn biển lửa chói mắt ấy, trong thoáng chốc, anh đã phải tự hỏi chính mình, liệu rằng quyết định xuống tay giết Hàn Canh là sai lầm?
Đã lâu không có cơ hội được nhìn thật gần nhan sắc của Tiêu Chiến, giờ đây chứng kiến bộ dạng này của anh, Vương Thiệu Huy không chỉ cảm thấy thật thích thú, mà hắn còn muốn trêu đùa nhan sắc này một chút. Hắn tặc lưỡi tiếc nuối, nhìn đi, nếu năm xưa anh chịu đi theo hắn, có lẽ hắn cũng sẽ không nhịn được mà vui đùa cùng anh. Giờ thì hắn đã hiểu, tại sao Vương Nhất Bác lại có thể bất chấp mối quan hệ huyết thống kia mà cùng anh lăn giường, bởi lẽ ngay cả chính hắn còn nhịn không nổi nữa mà. Hiếm khi có cơ hội như vậy, Vương Thiệu Huy bèn xoay người, lựa chọn góc độ kín đáo nhất, vừa vặn che đi tầm mắt ở phía cửa ra vào, hắn khẽ cúi xuống, nghiêng đầu, liếm nhẹ lên xương quai xanh của anh. Đúng lúc này, hắn nghe thấy âm thanh cùng hơi thở như diều sắp đứt dây của anh vang lên ngay sát bên tai, kích thích vô cùng.
“Mày giết ông ấy bằng thuốc độc, rồi cắt cổ sao? Như cái cách mà trước đây, cha mày đã giết cha tao?”
“Đúng” - Một tiếng “Đúng” này, không phải của Vương Thiệu Huy nói, mà là của người vừa tiến vào, Vương Hoàng. - “Ta đã giết người cha thứ hai của mày, cũng bằng chính cái cách ta đã giết Tiêu Nhạc Huân. Người tiếp theo, có lẽ sẽ là mày, mày… có muốn thử không, cảm giác trước chết của hai gã đàn ông đó.”
Sự xuất hiện đột ngột của Vương Hoàng khiến Vương Thiệu Huy giật mình, hắn vội vàng buông anh ra, đứng lên nói:
“Cha, chẳng phải đã nói giao cho con toàn quyền xử lý chuyện này sao?”
Vương Hoàng không đáp lại hắn, chỉ bình thản đưa tay ra. Vương Thiệu Huy thấy vậy cũng chỉ đành yên lặng giao ra chiếc hũ đen kia, cũng chỉ có mình hắn biết, lúc Vương Hoàng nhận chiếc hũ từ hắn, hắn liền nhận được cái nhìn cực kỳ không hài lòng, cực ghét bỏ của ông. Ngay tức khắc, hắn liền hiểu rõ, dù đã cố tình che giấu, nhưng cha đã nhìn thấy hành động vừa rồi, vậy nên Vương Thiệu Huy chỉ có thể yên lặng đứng sang một bên.
“Đây… là cái giá cho mày vì đã giết Hàn Canh. Dù y trước đây đã không ít lần phản bội ta, âm thầm giúp mày, nhưng ta cũng không chối bỏ rằng y đã vì Vương gia mà xả thân rất nhiều. Ta trừng phạt y, nhưng điều đó không có nghĩa là ai cũng có thể xuống tay với y. Đã rõ chưa?”
“Ha...tôi giết kẻ thù của gia đình tôi, chẳng lẽ cũng cần ông phải cho phép? Còn kẻ tiếp theo phải chết, có bao giờ ông từng nghĩ, đó sẽ là ông chưa?”
“Chỉ dựa vào mày?” - Vương Hoàng từ phía trên cao ngạo nhìn xuống, ông từ từ nghiêng chiếc hũ, tro xám bên trong lần lượt vươn ra khắp nơi.
Tiêu Chiến mở to mắt nhìn cảnh tượng trước mắt mình, giờ phút này anh cũng chẳng còn giữ được bình tĩnh, hai tay dùng sức như điên muốn giật đứt chiếc còng đã khóa chặt ở chân giường, nhưng dù cho anh có dùng sức đến mấy, cũng không thể làm lay động chiếc còng, miệng không ngừng hét lớn.
“NGỪNG LẠI! Tôi nói ông ngừng lại ngay! Có nghe không hả, ngừng lại, ngừng lại ngay!”
Mắt thấy Vương Hoàng hoàn toàn không có dấu hiệu ngừng lại, anh lại càng gấp hơn, dùng sức giật điên cuồng hơn. Hai mắt anh đỏ ngầu, cảm thấy cứ giật mãi cũng vô ích, liền không chút suy nghĩ mà chuyển sang kéo lê chiếc giường. Tiêu Chiến dùng sức lớn đến nỗi, chiếc giường kingsize vốn rất nặng cuối cùng cũng không chịu được mà bị xê dịch từng chút một, nhưng cổ tay anh vì ma sát với chiếc còng sắt mà cứa sâu vào da thịt, dần chuyển đỏ rồi bắt đầu rỉ máu.
“Làm sao đây? Làm sao đây? Làm sao đây? Tại sao cái còng này chắc như vậy, tại sao giật mãi không đứt, tại sao chứ? Làm ơn, mau mau đứt đi, làm ơn!”
"Nhất Bác, em đang ở đâu? "
“Vương Hoàng, ông ngừng lại ngay!”
Tiêu Chiến cứ hết nhìn hũ tro cốt trên tay Vương Hoàng bị đổ dần xuống rồi lại nhìn chiếc còng tay không chút hư hại kia, anh càng ra sức giật mạnh hơn, trong đầu không ngừng rối rắm. Cho đến khi số tro cuối cùng được trút hết xuống, chiếc hũ đựng tro cốt bị Vương Hoàng quăng đi “cạnh” một tiếng, cả cơ thể anh liền như bị nhấn nút “Pause”, hoàn toàn đình trệ.
Nhìn bộ dạng thảm hại này của Tiêu Chiến, Vương Hoàng liền vô thanh vô thức khẽ nhếch khóe miệng cười hài lòng. Đúng vậy, đây chính là điều ông muốn thấy nhất, nhưng vẫn chưa phải là mục đích cuối cùng của ông.
Vương Hoàng ngồi xuống trước mặt anh, nhẹ giọng nói: “Ta có thể giúp mày thu gom lại số tro cốt này, cũng không ngại giúp mày thu gom tro cốt của cha mày đang nằm dưới đất kia ngày ngày bị người của Vương gia giẫm đạp, nhưng ta có một điều kiện. Nếu mày không đồng ý, lần sau thứ trước mặt mày chính là...”
“VƯƠNG HOÀNG!” - Không đợi Vương Hoàng nói hết, đầu óc trước đó còn ngưng trệ của Tiêu Chiến như bừng tỉnh, máu nóng ngay lập tức dồn lên não, ông ta vậy mà dám ở trước mặt anh đe dọa mạng sống của Vương Nhất Bác. - “Nói đi, mục đích thật sự của ông, cuối cùng chỉ có mình tôi, phải không?”
Ngay khi Vương Hoàng bắt đầu nhắc đến chuyện ra điều kiện, anh cuối cùng cũng hiểu, ông ta tốn nhiều công sức sắp xếp như vậy, mục đích thật sự chỉ có một. Nói một cách chính xác hơn, ông ta muốn diệt sạch những người còn lại của Tiêu gia. Làm sao có chuyện ông ta không biết anh cũng đã có mặt ở cái đêm ông ta ép Hàn Canh phải lựa chọn giữa Vương Nhất Bác và Hàn Tư Niệm kia? Hàn Canh đã sớm biết, nhưng chỉ sợ, ông ta còn biết sớm hơn. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi mà đã nghĩ ra kế hoạch này, cũng không chút chần chừ biến Hàn Canh thành vật hy sinh để đạt được mục đích.
Cố tình để anh nghe được cuộc nói chuyện giữa hai người, cố tình nói muốn giết Vương Nhất Bác, cốt cũng chỉ để anh nổi giận mà mất cảnh giác, xuống tay giết Hàn Canh. Người thừa kế duy nhất của Tiêu gia trở về, vì muốn trả thù mà giết thuộc hạ thân tín nhất của gia chủ Vương gia, ông ta liền có cái cớ hoàn hảo để danh chính ngôn thuận xử lý nốt những người còn sót lại của Tiêu gia năm đó. Thậm chí chia rẽ tình cảm của anh và cậu, khiến Vương Nhất Bác sẽ vì cái chết của Hàn Canh mà trở mặt với anh. Mục tiêu đầu tiên, chính là vị quản gia Phác Chính Thù, kẻ tiếp theo, chính là anh. Cuối cùng buộc Vương Nhất Bác lại, ngoan ngoãn trở thành con rối trong tay ông ta.
Có lẽ, Hàn Canh mãi mãi không thể ngờ, cả đời hết lòng trung thành vì Vương gia mà bán mạng, đến cuối cùng bản thân cũng chỉ là con chốt thí trên bàn cờ.
"Quả nhiên là con trai của Thịnh Hàm. Mày và Leon, đều thừa hưởng sự thông minh của em ấy. Nhưng kể từ bây giờ, con trai của em ấy, sẽ chỉ còn một người duy nhất. Trước khi mày đưa ra quyết định, ta sẽ nói cho mày biết một bí mật, những gì ta nói với Hàn Canh tối hôm đó, không hẳn toàn bộ đều là giả đâu.”
“Hahaha...điên thật rồi, ông… điên thật rồi…” - Tiêu Chiến bật cười trào phúng. Biết rõ ông ta đích thị là một kẻ điên, nhưng anh lại không thể một nhát dao đâm chết ông ta như Hàn Canh được, bởi lẽ ông ta khác Hàn Canh. Ông ta không chỉ đơn giản là một kẻ điên, mà còn là gia chủ của một gia tộc. Để nắm được một gia tộc lớn như Vương gia trong suốt bao nhiêu năm qua, đương nhiên ông ta là một người không dễ đối phó. Hơn hết ông ta là cha ruột của cậu, trong cơ thể Vương Nhất Bác đang chảy dòng máu của Vương Hoàng.
“Điều kiện là gì?”
“Không có gì khó cả, mày… chỉ cần làm theo lời ta là được.” - Vương Hoàng nhận được câu trả lời nhưng lại không rõ phản ứng như thế nào, chỉ biết ông ta đang đứng ở ban công, ánh mắt hướng về phía về phía cổng chính dinh thự Vương gia.
Hết chương 42
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét