Xe Tiêu Chiến vừa dừng trước đoàn phim, bên trong đã có người bày ra biểu hiện hân hoan không ngớt. Người đó chẳng phải ai khác ngoài Dương Tử, nữ chính của Dư Sinh. Ban đầu, cô muốn ghép couple với anh là để tạo hiệu ứng cho phim, đồng thời tranh thủ thu hút thêm một số ít người hâm mộ. Một năm trở lại đây, Tiêu Chiến là cái tên đảm bảo độ nóng cho mọi nhãn hàng và dự án. Vì vậy, sau khi biết tin anh sẽ là nam chính cho bộ phim này, cô đã quyết định phải giành cho bằng được vai nữ chính. Bằng những mối quan hệ của mình, Dương Tử rất nhanh đạt được mục đích, đồng thời cho giới giải trí xem một màn đổi ngôi ngoạn mục. Bởi lẽ trước đó, mọi người đều cho rằng nữ chính sẽ cho một nữ diễn viên khác đảm nhận, vậy mà chỉ trong một đêm, mọi chuyện đều đảo ngược.
Sau này, chỉ sau vài ngày ngắn ngủi bấm máy, cô dần bị người nam nhân cao lớn trước mặt chinh phục. Không chỉ nhan sắc, mà cô cũng rung động thật sự trước những cử chỉ dịu dàng của anh. Dù đó là lúc diễn xuất hay thực tế, nó đều khiến cô mất tự chủ. Vì không làm chủ được chính mình, cả đoàn đã phải quay đi quay lại rất nhiều lần, nhất là những cảnh tương tác giữa hai nhân vật chính. Đối với vấn đề này, Dương Tử không quan tâm, chuyện quay đi quay lại một cảnh là rất bình thường. Thứ mà cô quan tâm, chính là làm sao để bước vào tim anh kìa.
Vì đã xác định muốn cùng Tiêu Chiến “phim giả tình thật”, Dương Tử tận dụng tối đa mọi cơ hội để thân thiết cùng anh, bất kể là trên phim trường hay ở ngoài đời.
“Mừng anh trở về. Lúc anh không có ở đoàn, em cô đơn lắm đó.”
“Cảm ơn nhé.” - Không chỉ Tiêu Chiến, rất nhiều người trong đoàn nhận ra Dương Tử có ý với anh. Nhưng dường như anh không có ý với cô, hơn nữa còn có đối tượng tìm hiểu rồi nên chỉ có thể giữ thái độ ôn hòa nhất, tránh làm mất lòng đối phương. Dù gì bộ phim cũng đã quay được hơn hai phần ba rồi.
“Anh có mua quà cho em không? Xung quanh đây chẳng có chỗ nào bán đồ ngon cả.”
“Xin lỗi, vì em không nói trước nên anh không chuẩn bị kịp. Lần sau sẽ bù lại cho em nhé.” - Tiêu Chiến đang ngồi xem lại kịch bản, có chút phiền phức đối với sự bám dính của Dương Tử nhưng không thể nào làm khác. Đối phương ngồi một bên liên tục hỏi này nói nọ khiến anh khó lòng mà tập trung nổi.
“Được, nhưng phạt anh lần sau phải dẫn em đi ăn nha.”
“Ừm”
“Tử tỷ thích ghê nha, được anh Chiến hứa dẫn đi ăn. Mà ăn một mình thì không vui đâu a~” - Nữ nhân viên trang điểm đúng lúc đi tới trang điểm cho anh, vô tình nghe được câu chuyện giữa hai người bèn thích thú góp vui. Nào ngờ, cô bé vừa dứt câu xong liền nhận được cái lườm sắc bén từ Dương Tử. Biết mình đã vạ miệng, cũng không muốn chuốc họa nên phải vội vàng nói thêm. - “Aaa...em đùa đó mà. Hai người đừng để ý.”
Nói xong liền ngậm chặt miệng, cúi đầu chăm chú trang điểm cho anh, ngay cả ngước lên một cái cũng không dám.
Sự việc diễn ra ngay trước mắt, làm sao Tiêu Chiến không biết. Thế nhưng lúc này anh cũng không tiện lên tiếng giúp cô bé. Nếu anh lên tiếng trực tiếp, nói không chừng cô bé sẽ mất việc lúc nào không hay, vậy nên chỉ có thể dời đi sự chú ý của Dương Tử.
“Anh không kịp mua gì cho em, nhưng đồ ăn vặt thì nhiều lắm. Anh để trong xe, em ra nói trợ lý Từ lấy cho em nhé.”
Nghe thấy đề nghị của Tiêu Chiến, Dương Tử ngay lập tức vui vẻ, nói được một tiếng rồi chạy ra ngoài tìm trợ lý của anh.
Đợi Dương Tử đi xa rồi, anh mới nói với nhân viên trang điểm: “Xin lỗi, liên lụy em rồi.”
Cô bé bất ngờ nhận được lời xin lỗi liền ngây người, mãi một lúc sau mới lắp bắp: “Không, không phải tại anh đâu. Là do em không chú ý thôi.”
“Sao lại không phải tại anh? Nếu cô ấy không có ý với anh, em cũng đâu sợ đến mức như vậy.” - Tiêu Chiến cười khổ. - “Sau này em chú ý đừng tiếp xúc hay ở một mình với cô ấy, anh cũng sẽ nói trợ lý Từ chú ý giúp em.”
“Ưm...cảm ơn anh nhiều lắm.” - Cô bé lại nhịn không được mà khẽ nấc lên, đây là lần đầu tiên cô theo đoàn, còn rất nhiều chuyện chưa hiểu. Lúc nãy thấy hai người nói chuyện vui vẻ hòa đồng, cô cho rằng cũng như mọi người nói chuyện với nhau nên mới nói câu đó, ai ngờ lại rước họa vào thân. Đương lúc cô nghĩ mình sắp không xong rồi, Tiêu Chiến lại nói giúp cho cô, thật sự cô còn chưa biết làm thế nào để cảm ơn anh.
“Được rồi, tiếp tục đi.”
“Vâng”
Hai người kết thúc cuộc nói chuyện thì tầm năm phút sau, đạo diễn tiến vào hỏi mọi người đã chuẩn bị xong chưa để bắt đầu cảnh quay. Tiêu Chiến nhanh chóng đứng lên vâng một tiếng rồi cùng đạo diễn ra ngoài. Lúc ra tới nơi đã thấy Dương Tử đang đứng cùng trợ lý, trên tay là bịch bánh quy anh mua trước khi tới. Trợ lý Từ thấy anh đi tới thì chạy đến bên cạnh anh, Tiêu Chiến liền nói nhỏ với cô chuyện vừa rồi, cũng cô chú ý cô bé hay phụ trách trang điểm cho anh một chút.
.
“Cắt!”
“Được rồi, hôm nay tới đây thôi. Ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu sớm nên tối nay mọi người tranh thủ nghỉ ngơi đi.” - Sau khi hoàn thành cảnh quay cuối cùng trong ngày, đạo diễn tranh thủ nhắc nhở mọi người. Vì ngày mai đoàn bọn họ sẽ quay sớm nên tối nay thời gian tan làm cũng sớm hơn mọi khi.
“Anh Chiến, hôm nay có đi đâu không?” - Dương Tử tiến đến bên cạnh anh, lân la hỏi.
“Tối nay thì không, nhưng anh phải xem lại kịch bản ngày mai một chút.” - Tiêu Chiến vừa bấm điện thoại, vừa tiến ra xe trở về khách sạn. Mặc dù miệng vẫn trả lời Dương Tử nhưng tuyệt nhiên anh vẫn không ngước lên mà cúi đầu vào màn hình điện thoại.
Không rõ là do thói quen hay chân quá dài mà mỗi bước chân của anh đều rất dài, tốc độ cũng nhanh, trong nháy mắt đã bỏ xa cô một khoảng khiến Dương Tử còn chưa kịp vui mừng vì cơ hội để bồi đắp tình cảm cùng anh đang hiện ra ngay trước mắt thì đã phải vội đuổi theo. Cô vừa chạy vừa nói to khiến mọi người nhịn không được mà nhìn qua: “Nè, chờ em với.”
Tiêu Chiến nghe có người hét to sau lưng, lúc này mới dừng bước chân, rời mắt khỏi điện thoại và ngẩng đầu lên. Theo quán tính xoay người lại phía sau, trong tầm mắt liền xuất hiện thân ảnh của Dương Tử đang hối hả chạy đến làm anh chỉ có thể thở dài.
“Anh... làm gì mà không nghe em gọi vậy? Có phải đang... nhắn tin với ai không?” - Dương Tử ôm bụng thở dốc, bày ra dáng vẻ phụng phịu trách mắng anh.
“Là...là người nhà của anh.” - Tiêu Chiến nói rồi bỏ điện thoại vào túi, nhận lấy chai nước từ trợ lý đưa Dương Tử uống. Thật ra anh không tính đưa nước hay đứng lại nói chuyện cùng cô, nhưng vì Dương Tử đã chú ý chuyện anh mải bấm điện thoại mà quên cô nên đành phải bày ra sự quan tâm để dời đi sự chú ý. Bởi vì người mà anh đang nhắn tin, đích thực chẳng phải người nhà họ Tiêu, mà là Vương Nhất Bác.
Dương Tử nghe anh nói liền tin không chút nghi ngờ, hồ hởi hỏi thăm: “Vậy anh cho em gửi lời hỏi thăm đến mọi người trong nhà nhé. Sau này có dịp em nhất định sẽ tới thăm.”
“Ừ, cảm ơn em nhé. Nếu không còn gì...thì anh đi trước nhé. Mai gặp lại.” - Nói rồi liền muốn xoay người lên xe nhưng cánh tay đã bị cô giữ lại.
“Đợi đã, chẳng phải anh nói tối nay phải xem lại kịch bản sao? Hay là...tối nay...chúng ta cùng xem đi. Có vài chỗ em cũng chưa chắc lắm.”
Tiêu Chiến lần thứ hai thở dài. Cô gái đang thẹn thùng trước mắt anh, cùng với cô gái lúc nãy nhìn nhân viên trang điểm bằng ánh mắt đầy sắc lạnh, đây thật sự là cùng một người sao? Dù nhiều lần nhún nhường cô, nhưng cũng chính vì vậy mà không ngừng đắp lên cho Dương Tử ảo tưởng, rằng anh cũng có tình cảm gì đó với cô nên mới đối xử dịu dàng như vậy. Tiêu Chiến hiểu rất rõ điều này.
“Xin lỗi, mấy hôm nay thật sự anh rất mệt nên muốn tranh thủ xem kịch bản một chút rồi đi ngủ luôn. Có thể bữa sau được không?”
Ban đầu, Dương Tử còn chưa nghe hết câu đã muốn nháo nhào lên tiếng, nhưng khi nhìn thần sắc của anh, cô lại từ bỏ ý định đó, tiếc nuối nói: “Được rồi, không làm khó anh. Anh nhớ nghỉ ngơi cho tốt.”
“Cảm ơn.” - Thấy cô nhanh chóng từ bỏ, Tiêu Chiến âm thầm thở phào một hơi, xoay người bước lên xe.
Trước khi cửa xe đóng lại còn nghe cô nói: “Em không cho phép anh ngã bệnh đâu đó.”
Nam nhân của cô, phải là người tuyệt vời nhất. Không có sự cho phép của cô, anh tuyệt đối không được đau ốm, cũng như không ai có thể cướp anh khỏi tay cô.
“Này, cậu nghe tin đồn gần đây chưa?”
“Rồi, tớ còn nghe nói đã có gần trăm ca nhiễm chỉ trong vòng hai ngày nữa.”
“Tớ lo quá. Chỗ chúng ta rất gần với thành phố H, cứ đà này chắc tớ không dám đi đâu nữa mất.”
“Ừ”
Phía sau Dương Tử, mấy cô gái từ đội ngũ phục trang cùng trang điểm đang đứng bàn tán với nhau cực kỳ sôi nổi. Mấy ngày nay, chủ đề nóng nhất trên mạng chính là sự kiện ở bệnh viện của thành phố H. Dương Tử cũng có nghe về vấn đề này, có điều cô lại thấy nó khá nhảm nhí. Vì vậy, khi thấy nhân viên bàn tán cùng nhau khiến Dương Tử có chút phát bực, cô tiến tới cằn nhằn: “Đạo diễn cho mọi người nghỉ sớm là để đứng đây tám chuyện sao? Còn không mau dọn dẹp rồi về đi.”
Mấy người của tổ phục trang cùng trang điểm bị cô nhắc nhở thì sợ đến cuống cuồng, ai cũng cúi người xin lỗi rối rít rồi chạy vội đi chứ tuyệt không dám ở lại trước mặt Dương Tử. Bởi vì ai cũng rõ, sau lưng cô là thế lực lớn, cho nên mọi người trong đoàn đều cố hết sức để không làm mất lòng Dương Tử.
.
Tối hôm đó, tại khách sạn W, Tiêu Chiến vừa tắm xong thì cũng vừa vặn có cuộc gọi tới. Nhìn tên người gọi, anh vui vẻ bấm nút chấp nhận, lập tức nghe được giọng nói trầm thấp quen thuộc của Vương Nhất Bác.
“Ca~ anh đang làm gì đó?”
“Anh vừa tắm xong, em vẫn còn đang làm việc à?”
“Ừm, cũng chỉ còn một vài cảnh nhỏ nữa thôi.”
Tiêu Chiến có thể nghe được âm thanh ồn ào bên kia của Vương Nhất Bác.
“Em đang làm thì cúp máy đi, khi nào xong thì gọi cũng được mà.”
“Không sao đâu, em đang trong thời gian nghỉ. Nếu đợi đến lúc em xong việc thì đã rất trễ rồi.” - Uống một ngụm trà xanh, cậu bỗng rất muốn được nhìn thấy anh, vì vậy liền nói. - “Anh, chúng ta gọi video call đi, được không? Để em được nhìn anh một chút, nhé?”
Không biết đối với người khác như thế nào, nhưng với anh, giọng nói trầm của Vương Nhất Bác luôn có một sức quyến rũ không cách nào cưỡng lại. Đặc biệt là những khi như thế này, giọng nói tràn ngập nam tính, chất chứa bên trong là tình cảm sâu đậm, mãnh liệt không cách nào diễn tả.
“Được rồi, nhưng...chỉ một lát thôi.” - Tiêu Chiến vậy mà bị chính mình làm cho xấu hổ, ngượng ngùng.
Video call được bật mở, hình ảnh Vương Nhất Bác trong tạo hình nhân vật cũng hiện lên ngay trên màn hình. Đây là lần đầu tiên anh thấy cậu trong một tạo hình cổ trang khác. Không biết là do tổ phục trang quá mát tay hay do nhan sắc của cậu, nhưng Tiêu Chiến không thể phủ nhận rằng Vương Nhất Bác rất hợp với tạo hình này. Anh thậm chí còn thấy nó còn đẹp hơn so với tạo hình của Lam Vong Cơ.
“Đẹp lắm.” - Lúc này đột nhiên nghĩ, cậu rõ ràng đang theo đuổi anh nhưng hiện tại lại đứng bên người con gái khác, dùng ánh mắt và cử chỉ dịu dàng hướng về người đó, anh lại cảm thấy không thích một chút nào. Biết rõ là tất cả đều là giả, là công việc phải làm, ngay cả bản thân anh cũng vậy, thế nhưng vẫn không kìm được sự ích kỷ trong lòng.
Bọn họ, vẫn chưa chính thức là của nhau.
“Nhưng anh vẫn thích Lam Vong Cơ hơn.” - Không để Vương Nhất Bác bên kia kịp đắc ý, anh nhanh chóng nói thêm một câu chốt hạ. Quả nhiên, cậu ngay lập tức thay đổi nét mặt.
“Được rồi, không chọc em nữa.” - Thấy Vương Nhất Bác xụ mặt, anh cũng nhịn không nổi mà bật cười. Kể từ khi theo đuổi anh, dù là khi ở bên cạnh nhau hay không, cậu cũng đều bày ra bộ dáng của người đàn ông trưởng thành, chín chắn hơn rất nhiều so với tuổi thật. Tất nhiên là trừ những lúc như thế này. Hơn nữa, anh cảm thấy rất thích bộ dáng ghen tuông này của cậu. Vì vậy, chỉ cần có cơ hội, anh sẽ không bỏ qua.
“Anh cứ chờ đó, đến khi em quay xong, anh đừng hòng thoát tội với em.” - Nhận ra anh cố ý trêu chọc mình, Vương Nhất Bác cũng không hề nổi giận mà chỉ khẽ để lộ ra nụ cười sủng nịch cùng bất đắc dĩ.
“Mọi người tập trung, chúng ta tiếp tục quay trong mười phút nữa.”
Âm thanh của đạo diễn nói qua loa rất lớn, Vương Nhất Bác muốn nhìn anh thêm một chút nữa cũng không được bởi Tiêu Chiến ở bên này cũng nghe được. Biết cậu sắp phải tiếp tục quay phim, anh cũng không nói nhiều nữa, chỉ đơn giản dặn cậu sau khi kết thúc phải lập tức trở về nghỉ ngơi cho tốt. Vương Nhất Bác đối với mỗi câu nói của anh chính là xem nó như điều trân quý nhất, khắc ghi vào tận đáy lòng chứ không phải chỉ vâng vâng dạ dạ bên ngoài để anh yên tâm.
Tiêu Chiến chờ cho cậu cúp máy rồi, anh mới đặt điện thoại xuống, cầm lên kịch bản bắt đầu chuẩn bị cho cảnh quay ngày mai.
Hết chương 3
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét