Cơn mưa dai dẳng từ tối qua đến nay vẫn không dứt, mọi người ai cũng tranh thủ về nhà và hạn chế ra ngoài. Trên đường cái, cách cửa tiệm bánh ngọt và coffee "Không Tên" tầm ba bốn mét, Mặc Nhiễm dở khóc dở cười trước tình huống hiện tại. Người vừa bước xuống từ chiếc xe bí ẩn kia đột ngột tiến đến gần anh, sau đó chẳng nói chẳng rằng ngã cả cơ thể to lớn vào lòng khiến Mặc Nhiễm đơ ra mất vài giây, hai mắt mở to đầy kinh ngạc. Đợi đến lúc hoàn hồn rồi mới nhận thấy cả người của người thanh niên lạ đang nóng bừng cả lên, hơn nữa không có lấy chút sức lực để tự đứng vững.
"Anh...anh ơi..."
"Này... Này, cậu gì... ơi?"
Mặc Nhiễm đưa tay còn lại lên khẽ lay người đó, nhưng suốt năm phút đồng hồ mà chẳng có dấu hiệu thanh tỉnh. Người nóng như vậy, có phải sốt rồi không. Mặc Nhiễm đánh liều đưa tay lên sờ trán người đó, kết quả bị nhiệt độ nóng hổi dọa cho giật mình.
"Này, này, cậu gì ơi, có nghe tôi nói không? Cậu sốt mất rồi, nhà cậu ở đâu tôi đưa về." - Sau khi xác định người đang dựa vào mình bị sốt không nhẹ, anh vội vàng dò hỏi, kết quả cũng chẳng thu hoạch được gì.
Bất lực nhìn xung quanh, lương tâm không cho phép anh cứ vậy mà bỏ mặc người gặp chuyện nhưng cũng không dám tự tiện lái xe của người khác, mặc dù chiếc xe chỉ cách anh vài bước chân. Đó là chưa kể, anh vẫn chưa có bằng lái xe dù đã hơn ba mươi. Vì vậy, Mặc Nhiễm chật vật đỡ người trong mưa, khó khăn bắt một chiếc taxi, đưa người về nhà mình.
Vất vả chật vật gần nửa tiếng đồng hồ mới có thể đưa người từ taxi lên lầu tám, sau đó lại thêm một lượt thở không ra hơi để đưa người về căn hộ của mình. Thật sự là mệt chết anh. Phải chi có Mike ở đây thì tốt biết mấy a~
"Hộc...hộc…"
Mặc Nhiễm dùng chút sức lực cuối cùng quăng phịch người lên giường, đợi đến lúc ổn định xong hết thảy đã là gần một tiếng sau. Lúc này Mặc Nhiễm mới có cơ hội nhìn rõ gương mặt của người mình vừa giúp. Là một chàng trai trẻ, đoán chừng thua anh vài tuổi và thấp hơn anh một xíu. Nhưng ngũ quan và mọi đường nét trên gương mặt đều cực kỳ đẹp, thuộc dạng cực phẩm. Nét đẹp của người thanh niên này không phải đẹp theo kiểu nhìn một cái liền nảy sinh hảo cảm hay cho cảm giác hòa đồng, dễ gần mà là nét đẹp rất trưởng thành, nghiêm nghị. Mặc dù cậu ta đang bất tỉnh nhưng anh vẫn mơ hồ cảm nhận được sự nghiêm túc lúc tỉnh.
Đột nhiên, Mặc Nhiễm vỗ trán mình một cái, không biết phải xoay sở tiếp thế nào với người này, bởi vì lúc nãy anh đã lục thử trên người cậu ta một lượt, ngoài điện thoại ra thì chẳng có bất cứ giấy tờ tùy thân nào. Bất ngờ lúc này, tiếng chuông điện thoại như vị cứu tinh cho anh. Màn hình điện thoại hiển thị người gọi đến là Quách Thừa, Mặc Nhiễm vội vàng nhấn nút nhận cuộc gọi.
"Vương tổng, cậu…"
"Xin … xin lỗi, Vương tổng gì đó của anh bị sốt đến ngất đi trên đường. Tôi… tôi không biết phải làm sao nên đã đưa cậu ấy về nhà, hiện tại anh có thể đến đây để đón người không?" - Mặc Nhiễm lấy hết can đảm, cẩn thận mà nói một mạch, lại vừa tự cảm thán. Xem ra thân phận của cậu thanh niên này cũng không hề tầm thường, và chắc cũng không phải người xấu.
"Gì cơ, được rồi. Xin cho hỏi địa chỉ là ở đâu. Tôi lập tức đến đó."
"Tầng 8 chung cư YZ. Tôi tên là Mặc Nhiễm."
"Được rồi, chúng tôi lập tức đến ng…”
“Khoan đã, anh nói là chung cư YZ?"
Quách Thừa vừa nghe điện thoại vừa dùng viết ghi lại địa chỉ, Trịnh Phồn Tinh bên cạnh đang thấp thỏm không yên, sau khi nhìn dòng chữ trên tờ giấy liền vội giật lấy điện thoại trong tay Quách Thừa.
"A, thật ngại quá anh Mặc. Hiện tại chúng tôi có chút chuyện không thể đến ngay lập tức. Phiền anh có thể giúp chúng tôi cho Vương tổng ở nhờ một đêm, chúng tôi rất lấy làm cảm kích. Xin cảm ơn." - Nói xong liền trực tiếp cúp máy.
"A Tinh, em bị làm sao vậy?" - Quách Thừa vẫn ngơ ngác chưa hiểu dụng ý của Trịnh Phồn Tinh.
"Anh nhìn kĩ lại đi, không thấy rất quen sao?"
Quách Thừa lúc này mới nhìn lại nội dung trong tờ ghi chú, tâm trạng trở nên phức tạp, sau đó chỉ có thể bất lực thở dài. Chấp niệm của một người, làm sao nói buông bỏ liền có thể lập tức buông bỏ.
...
"Ơ...nè! Nè! Cậu gì đó ơi.." - Mặc Nhiễm bị cúp máy giữa chừng, ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Cuộc gọi kết thúc, điện thoại trở về màn hình chính, anh lại một lần nữa bất ngờ. Người trên hình nền điện thoại...là anh? Không phải, làm sao có thể chứ? Anh cùng chàng trai này chưa từng gặp gỡ trước đây, làm sao có thể là anh được? Mặc Nhiễm rất minh bạch, nam nhân trên màn hình điện thoại này không phải anh. Chỉ là làm sao có thể giống nhau đến mức này được?
Mặc dù đến tận bây giờ, di chứng của tai nạn mấy năm trước vẫn còn khiến anh đôi khi rất chậm hiểu, rất khó để tập trung. Hơn nữa, thứ gọi là ký ức của anh cũng mơ hồ và nhanh quên hơn so với người bình thường. Một người bình thường có thể nhớ rõ hôm qua, hôm kia hay thậm chí cả năm trước mình đã làm gì, nhưng Mặc Nhiễm thì không. Đối với anh, những ký ức càng lâu lại càng mơ hồ không rõ, thậm chí có những điều anh chẳng thể nhớ nỗi. Tỉ như năm đó mẹ đã mất như thế nào, anh cũng chẳng còn nhớ rõ. Chính vì vậy, dù cơ thể đã bình phục nhưng cứ nửa năm, Mike sẽ đưa anh ra nước ngoài để tái khám một lần. Để có thể có được cuộc sống bình thường như hiện tại, để có thể quản lý được cửa tiệm, Mặc Nhiễm đã phải nỗ lực rất nhiều, nỗ lực để sống như một người trưởng thành bình thường.
Sau một hồi cố lục lọi mớ ký ức mù mịt, biết rõ bản thân có cố gắng đến mấy cũng chẳng thể nhớ nỗi thứ gì, Mặc Nhiễm dứt khoát bỏ cuộc. Đợi đến lúc Mike trở về, anh sẽ hỏi thử xem.
Lúc này anh lại tự hỏi, nếu mình chưa từng gặp chàng thanh niên này, vậy thì có khi nào, sở dĩ anh giống người trong điện thoại cậu ta, là vì anh đã trải qua phẫu thuật không? Cái gọi là phẫu thuật thẩm mỹ đó, bây giờ chẳng phải rất phổ biến sao?
Mặc Nhiễm thở dài, đặt điện thoại xuống tủ đầu giường rồi ra khỏi phòng.
Loay hoay thêm hơn một tiếng đồng hồ nữa, Mặc Nhiễm mới có thể thoải mái sạch sẽ bước ra khỏi phòng tắm. Giường bị người lạ chiếm cứ, Mặc Nhiễm chỉ có ngủ ở sofa ngoài phòng khách. Trước đó anh vẫn không yên tâm mà lần nữa vào xem cậu thanh niên kia, sau khi chỉnh đốn lại chăn mềm giúp người thật ngay ngắn mới đi ngủ.
Mặc Nhiễm nằm trên sofa, trong cơn mơ màng cùng cái nặng trĩu của mí mắt, anh lại thấp thoáng thấy hình ảnh trên điện thoại của người đang nằm trong phòng. Người trong ảnh chỉ thấy được hai phần ba gương mặt, lại là góc nghiêng nên chắc chắn là bị chụp lén. Nhưng khí chất thật sự không cách nào giấu giếm, mắt phượng rũ sắc lạnh, sóng mũi thẳng tắp, bờ môi hờ hững cười, cười lại như không cười, ngạo mạn, kinh diễm động lòng, khiến người ta vừa có chút đề phòng lại vô thức say mê, nhìn một lần liền không thể rời mắt. Thật sự…rất đẹp.
...
Giữa đêm, căn phòng chỉ còn tiếng "tíc tắc" của đồng hồ cùng cảm giác lạ giường thành công lay tỉnh Vương Nhất Bác. Cậu mệt mỏi nhấc mí mắt, nhưng ngay lập tức nhíu mày vì cơn đau đầu như búa bổ kéo đếm. Sau khi cơn đau dần đỡ hơn, cậu mới đưa tay lên muốn xoa một tí thì liền phát hiện trên trán mình vậy mà nhiều thêm một miếng dán hạ sốt.
Đèn vàng đầu giường vẫn bật giúp Vương Nhất Bác nhận ra mình đang ở trong một căn phòng hoàn toàn xa lạ của một người nào đó mà cậu chẳng hề quen biết. Nhíu mày khó chịu, ngoài Tiêu Chiến ra, cậu không muốn có liên quan hay dây dưa với bất kỳ một ai khác. Trí nhớ trước khi ngất đi cũng mơ mơ hồ hồ, cậu chỉ có thể nhớ đại khái sau khi rời đi giải quyết chuyện công việc thì lúc chạy về chỗ cửa tiệm, từ xa phát hiện nơi kia đã tắt đèn đóng cửa thì sự mệt mỏi do cơn sốt kéo dài đã hạ gục cậu hoàn toàn. Sau đó như thế cậu không rõ, khi tỉnh lại đã ở một nơi xa lạ. Mang tâm tình bực dọc xốc chăn xuống giường, Vương Nhất Bác lúc này chỉ muốn ra khỏi đây mà không chú ý đến nội thất cùng cách bày trí quen thuộc trong phòng.
Cửa phòng ngủ bật mở "Cạch" một tiếng rõ thô bạo nhưng người đang nằm ngay ghế sofa lại chẳng có lấy chút bị giật mình tỉnh giấc. Vương Nhất Bác đứng chết trân ngay tại cửa phòng khi phát hiện không gian bên ngoài tối om như mực. Tỉnh dậy sau hai năm, Vương Nhất Bác đối với bóng tối sinh ra cảm giác vừa sợ hãi vừa chán ghét đến cùng cực. Bởi vì cậu vẫn nhớ như in, vào thời khắc đó... khi chiếc xe lao xuống... rõ ràng bản thân vẫn còn ý thức, vẫn luôn cố ôm chặt lấy anh, thế nhưng bóng tối như con quái vật vô hình đẩy anh xa khỏi cậu, dù cho cậu có vùng vẫy như thế nào vẫn không tài nào thoát được sự kìm kẹp của nó. Nó kéo cậu xuống tận cùng của thế giới, giam giữ cậu suốt hai năm trời. Đến khi tỉnh dậy, anh... đã chẳng còn bên cạnh.
Hít sâu một hơi để lấy lại bình tĩnh và để quen dần với bóng tối, cậu bắt đầu lần mò tìm đến công tắc đèn. "Cạch" một tiếng, đèn bật mở, cả căn hộ bỗng chốc sáng bừng. Vương Nhất Bác hài lòng nhìn một lượt xung quanh, phát hiện có người nằm ngủ ở ghế sofa nên bèn nhẹ chân tiến đến. Không cần nghĩ, giờ thì cậu đã biết mình đang ở nhà của ai và cũng biết rõ, ngưởi đang nằm đằng kia là ai. Tận lực khắc chế bản thân, trong đầu không ngừng tự ám thị, người kia tuyệt đối không phải anh, không phải Tiêu Chiến của cậu, thế nhưng trái tim lại không nghe lời lý trí, vô thức đập nhanh hơn, máu nóng lan tràn ra toàn thân, thậm chí bước chân cũng phải dùng lực mới có thể đứng vững. Dừng lại bên cạnh Mặc Nhiễm, cậu ngồi xổm xuống, ngắm nhìn gương mặt anh, những việc làm mấy qua lần lượt hiện lên trước mắt.
Có trời mới biết sau khi cùng Trịnh Phồn Tinh nói rõ, mỗi ngày nhìn tấm hình kia, cậu khó khăn tới mức nào mới không chạy đến trước mặt người kia để xác nhận. Đau đớn, thống khổ, kìm nén, nhưng cuối cùng tất cả vẫn chịu thua trước con tim đang nóng lên từng ngày, cậu thầm nhủ, chỉ một lần thôi, một lần duy nhất, từ xa đứng nhìn người đó, rồi từ nay về sau tuyệt không bao giờ gặp lại.
Vì vậy, Vương Nhất Bác bỏ mặc núi hồ sơ cần ký, mang tâm tình phức tạp tìm đến địa chỉ trong tư liệu mà mấy ngày trước Trịnh Phồn Tinh đưa cho. Đến nơi, cậu không tiến vào mà chỉ ngồi trong xe, lẳng lặng quan sát người kia. Sau gần một tiếng chờ đợi, cuối cùng cũng thấy được thân ảnh người có gương mặt giống hệt Tiêu Chiến, nhưng cũng đúng lúc đó, cuộc gọi đến từ Quách Thừa báo công ty xảy ra chút chuyện, vì vậy, Vương Nhất Bác chỉ có thể tiếc nuối trở về.
Lúc giải quyết xong rắc rối thì đã gần tám giờ tối. Công việc đã xong, mọi người lại trở về bên tổ ấm nhỏ của mình, ngay cả Quách Thừa cùng Trịnh Phồn Tinh vào một năm trước cũng đã chính thức kết hôn với nhau, mặc dù cậu bên ngoài đều ủng hộ hết mình và chúc phúc cho họ, nhưng đó suy cho cùng cũng là người ngoài, cậu không thể bắt họ cả đời ở cạnh cậu, mà thực tế cậu cũng chẳng có quyền đó.
Vương gia... đã chẳng còn ai, tất cả đều đã là quá khứ. Ngay cả anh, người đã hứa sẽ không bao giờ buông tay cậu, nay cũng chẳng rõ tung tích. Vương Nhất Bác một mình gặm nhấm nỗi cô đơn, ngày ngày tìm kiếm anh, ngày ngày chờ anh trở lại, xem nó là động lực duy nhất để sống tiếp.
Nhìn mọi người ai cũng dần rời đi, hình ảnh người kia lại bất giác xuất hiện trong đại não. Chẳng biết bằng cách nào, cậu lại vô thức lái xe đến cửa tiệm, vừa vặn bắt gặp người kia đang đóng cửa trở về nhà. Bộ dáng... thật sự rất giống anh, không nhìn ra chỗ nào là do phẫu thuật thẩm mỹ. Thần xui quỷ khiến thế nào, cậu xuống xe, âm thầm đi theo người đó về đến tận nhà. Càng đi, Vương Nhất Bác không ngừng tự nhiễu, Trịnh Phồn Tinh nói đúng, người này chẳng thể nào là Tiêu Chiến của cậu. Nếu là anh thì đã sớm phát hiện có người theo dõi mình từ lâu. Đứng chôn chân dưới chung cư suốt hơn một tiếng đồng hồ, trận mưa to lạnh buốt giúp cậu minh bạch phần nào.
Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của riêng cậu. Sáng hôm sau, Vương Nhất Bác đổ bệnh, cũng bỏ ngoài tai lời khuyên của Quách Thừa cùng Trịnh Phồn Tinh, chỉ đơn giản nhờ họ mua thuốc hạ sốt giúp rồi tiếp tục đến công ty làm việc như bình thường. Đến trưa, sau khi dùng bữa cùng đối tác, cậu lại mệt mỏi lái xe trở về công ty nhưng chẳng hiểu sao khi dừng xe, lại phát hiện mình đang ở ngay trước cửa tiệm của người kia. Cơn sốt vẫn chưa có dấu hiệu hạ nhiệt, Vương Nhất Bác mệt mỏi với lấy thuốc uống rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay, nhưng rất may, lúc tỉnh dậy trán không còn nóng như lúc nãy nữa.
Vương Nhất Bác ôm mặt ngồi phịch xuống sàn, cậu thật sự là sốt đến hư não rồi. Biết rõ anh ta chẳng phải anh, bọn họ là hai người khác nhau thế nhưng vẫn chạy đến nhìn một cái. Lần một rồi lần hai, lần ba,... bỏ bê công việc chỉ để chạy đến nhìn kẻ chẳng phải anh. Thực sự là sốt đến hư não, hồ đồ đến tận cùng.
"Cậu... tỉnh rồi." - Trong lúc Vương Nhất Bác còn đang tự trách bản thân, Mặc Nhiễm bị đánh thức bởi ánh đèn mà mở mắt, còn chưa kịp định thần thì đã phát hiện người thanh niên hôm nay mình đưa về đang ngồi chồm hổm trước mặt, khó chịu ôm đầu.
"Cậu đau đầu lắm à? Ngồi lên đây đi, tôi lấy thuốc cho cậu uống, đang ốm không nên ngồi đất như vậy." - Thấy Vương Nhất Bác ôm đầu, anh cho rằng cậu vẫn chưa hết nhức đầu nên liền vội vàng đứng lên, đỡ Vương Nhất Bác lên ghế sofa ngồi rồi chạy vội đi lấy thuốc.
Một tay cầm thuốc một tay cầm nước, toang đi về phía Vương Nhất Bác thì đột nhiên nhớ ra điều gì đó, khẽ "A" một tiếng, vẫn đi đến bên cạnh cậu nhưng chỉ đưa mỗi ly nước ấm.
"Cậu uống nước trước đi, trước khi ngủ tôi có nấu chút cháo cho cậu, để tôi hâm lại, cậu ăn rồi hãy uống thuốc." - Nói rồi đi vào bếp, thành thục hâm nóng nồi cháo.
Anh hoàn toàn chú tâm vào việc hâm cháo mà không ý thức được rằng, mình vẫn chưa biết bất kỳ thông tin gì của cậu, và Vương Nhất Bác vẫn còn ngồi bất động trên ghế sofa. Nhìn tấm lưng đang chăm chú trong bếp, mớ suy nghĩ hỗn độn vừa rồi hoàn toàn mất tăm, nhưng Vương Nhất Bác lại phát hiện bản thân không thể dời tầm mắt khỏi tấm lưng kia. Ngoại trừ gương mặt, giọng nói và chiều cao, còn lại tất cả đều không giống. Tiêu Chiến của cậu không ngốc nghếch đến mức ngay cả đi cũng va vào cạnh bàn như vậy.
"Tôi là Vương Nhất Bác."
"Hả?" - Mặc Nhiễm nghe cậu nói, ngơ ra mất vài giây rồi mới nhận ra. Đúng rồi, anh vẫn chưa biết tên cậu ta nha. - "À, hân hạnh được gặp cậu, tôi là Mặc Nhiễm."
Không cần Mặc Nhiễm giới thiệu tên, Vương Nhất Bác đã biết từ lâu.
"Anh là nhà thiết kế sao?" - Liếc thấy mấy bản thảo thiết kế của anh đặt trên bàn nên liền hỏi, tay lại sờ soạng Kiên Quả đang nằm gần đó.
"Không, tôi chỉ là người làm bánh bình thường thôi." - Mặc Nhiễm biết cậu đang thăm dò mình nhưng vẫn lựa chọn nói thật. Cậu ta đã sớm biết anh làm gì, tại sao lại phải nói dối rồi tốn công thăm dò? Không lẽ do sốt quá cao nên cũng không nhớ nổi?
"Ồ, vậy sao. " - Vừa nói vừa chuyển dời tầm mắt sang cùng Mặc Nhiễm, tay vẫn như cũ vuốt ve Kiên Quả.
"Ăn cháo rồi, cậu có thể lên giường ngủ thêm một giấc, sáng mai khỏe rồi hẳn đi… Gia đình cậu khi nãy nói họ bận cả rồi, giờ cậu về cũng không có ai." - Mặc Nhiễm ngây thơ quay sang thương lượng. Tay vẫn đều đặn khuấy nồi cháo đang sôi trên bếp, mùi vị thanh nhẹ của cháo tỏa ra khắp bếp, Mặc Nhiễm ngửi đến vui vẻ vô cùng.
Cuộc nói chuyện cứ vậy mà kết thúc, Vương Nhất Bác vẫn im lặng không nói cho đến khi nhận lấy bát cháo của Mặc Nhiễm, một câu “cảm ơn” sau đó chầm chậm lấp đầy bao tử. Mùi vị không tồi, thơm mềm, thanh đạm thích hợp với người ốm đến không có khẩu vị như cậu.
"Tôi để thuốc ở đây, ăn xong rồi uống." - Thấy Vương Nhất Bác ăn ngon lành tô cháo mình nấu, Mặc Nhiễm không nhịn được mà trong lòng đột nhiên cảm thấy cực kỳ hài lòng, ngồi xuống một bên cùng cậu trò chuyện.
Hai người bọn họ cứ như vậy ngồi đối diện nhau, lại thêm một bé mèo nhỏ. Bầu không khí giữa cả hai cũng hòa hợp đến lạ. Căn phòng vốn chỉ có một người một mèo nay bỗng chốc trở nên ấm áp hơn.
Giữa màn đêm đen kịt và cái lạnh của cơn mưa dai dẳng, ánh sáng hắt ra từ căn hộ của Mặc Nhiễm lúc này tựa như mặt trời vào ban đêm, khẽ xua tan đi sự lạnh lẽo của thời tiết.
Thẳng đến tận lúc trời bắt đầu hửng sáng, căn hộ của Mặc Nhiễm mới lần thứ hai tắt đèn, lần nữa rơi vào yên lặng.
Vương Nhất Bác tâm tình thoải mái nằm trên giường, sau khi ăn no và uống thuốc, cơn sốt gần như đã không còn, hiện tại chỉ cần tịnh dưỡng cho tốt là khỏi bệnh. Cậu nói dù gì mình cũng là khách, sao có thể một mình chiếm giường anh như vậy, nhưng Mặc Nhiễm vẫn một hai bắt cậu phải lên giường nằm, còn bản thân tiếp tục ngủ ở sofa. Sau một buổi ở chung và tiếp xúc với Mặc Nhiễm, cậu lại cảm thấy những thông tin mà Trịnh Phồn Tinh đưa cho mình trở nên không còn đáng tin nữa. Những thứ đó đều chỉ là chữ trên mặt giấy, hoàn toàn có thể làm giả được, nhưng còn cảm giác anh cho cậu và cả cái cách anh đối xử với cậu, Vương Nhất Bác cho rằng, đó mới là thứ đáng tin hơn. Hơn nữa, tên kia, chắc chắn là hắn vẫn luôn ở bên cạnh anh, chỉ cần xác định sự hiện diện của Mike thì thân phận của Mặc Nhiễm này rất nhanh sẽ sáng tỏ.
Hết chương 5
Người có tình nhất định sẽ về bên nhau.nhanh nhanh cô nhé
Trả lờiXóaÀi, cố gắng, rồi hai người sẽ bên nhau mà
Trả lờiXóa