Công ty giải trí A là công ty quản lý của Tiêu Chiến, mặc dù đã tuyên bố thành lập Phòng làm việc riêng để quản lý các hoạt động nhưng điều đó không có nghĩa là Tiêu Chiến không còn là nghệ sĩ của công ty A. Hôm nay, sau buổi livestream cho nhãn hàng, anh tranh thủ ghé công ty một chút trước khi trở về đoàn phim ở tỉnh V. Một phần để lấy vài món đồ vẫn luôn để lại trụ sở, một phần để thăm một người em cùng nhóm vừa phát hành đĩa đơn mới vài ngày trước đó.
Nhẹ nhàng mở cửa phòng tập, nhìn sơ qua một lượt thì không thấy có người. Hiện tại là giữa trưa, có lẽ mọi người ai cũng đã rời đi dùng cơm.
Tiêu Chiến tiến đến khu vực tủ để đồ bên trong, vừa tra chìa khóa vào ổ thì có người nói: “Không nghĩ anh sẽ trở lại nơi này đấy.”
Vì phòng tập không có ai nên anh còn nghe được cả âm thanh thở dài đi kèm của người đó. Tiêu Chiến chuyển tầm mắt về phía góc phòng tập, quả nhiên liền phát hiện Bành Sở Việt, người mà anh dự định đến thăm hôm nay đang ngồi ở đó. Vì ngay trước khu vực đặt tủ đựng đồ này được xây thêm một khoảng tường nhỏ, để sử dụng như một chiếc bàn, ngăn cách với sàn tập bên ngoài, hắn ngồi trong đây nên lúc nãy anh cứ ngỡ không có người.
“Em dạo này thế nào?”
“Vẫn tốt.” - Mặc dù ngoài miệng nói vẫn tốt nhưng trong lòng Bành Sở Việt lại không cho là vậy.
Nhóm của hắn và anh có chín người, cho đến năm ngoái thì chỉ còn tám. Sau khi hoàn thành buổi concert thì dường như công ty chẳng mặn mà đẩy mạnh quảng bá cho nhóm. Lịch trình nhóm trước kia dày đặc thì hiện tại chẳng có lấy nổi một hoạt động chung, tất cả đều là lịch trình cá nhân. Mặc dù trước đó, số lượng lịch trình nhóm cũng đã ít đi rất nhiều nhưng là vẫn có, còn hiện tại thì chính là một trang giấy trắng. Điều này khiến một người rất quý trọng tám người đồng đội như Bành Sở Việt mất cân bằng suốt mấy tháng nay.
“Không cần phải hỏi, em đoán anh vẫn rất tốt.” - Giữ nguyên tư thế cũ, hắn tiếp tục nói. - “Phim của anh thành công như vậy mà. À, hình như em chưa chúc mừng anh thì phải. Chúc mừng anh nhé, Tiêu Chiến.”
Đóng lại tủ đồ, Tiêu Chiến tiến đến ngồi xuống cạnh Bành Sở Việt, lưng dựa vào tủ: “Em ổn thực sự? Nếu mệt quá thì cứ xin nghỉ một thời gian.”
Anh biết, Bành Sở Việt đang trải qua thời gian khó khăn. Hắn cùng Triệu Lỗi, Hạ Chi Quang quyết định tham gia một cuộc thi sống còn với tham vọng có thể phát triển sự nghiệp lên một giai đoạn mới, nhưng trớ trêu thay, mọi chuyện đều lệch khỏi tính toán ban đầu. Chỉ sau một hai vòng, hắn nhanh chóng bị loại, còn hai người anh em cùng nhóm thì lại thành công giành chiến thắng. Bành Sở Việt vừa trở về từ cuộc thi, công ty đã muốn nhân cơ hội lợi dụng sức hút của cuộc thi vẫn còn, gấp rút cho hắn ra mắt bài hát mới. Lúc đầu, hắn vẫn còn nuôi chút hy vọng, nhưng sau khi chứng kiến phản ứng cùng thứ hạng đối với bài hát mới, tâm trạng Bành Sở Việt thoáng chốc tuột xuống con số âm.
Hắn nghĩ, có lẽ, giấc mộng nghệ sĩ này nên kết thúc rồi. Cùng là đội trưởng như nhau nhưng so về kỹ thuật ca hát, Cốc Gia Thành vẫn hơn hắn. So về khả năng nhảy, hắn lại càng không bằng Hạ Chi Quang. So về diễn xuất hay dung mạo, hắn càng không bằng được với Tiêu Chiến.
“Nếu em nói em không ổn, anh có bằng lòng từ bỏ con đường tươi sáng hiện tại để bắt đầu lại cùng em không?” - Ánh mắt Bành Sở Việt vẫn nhìn vào khoảng không vô định trước mắt. - “Chúng ta cùng hợp tác, đợi mấy người kia trở về. Đến lúc đó, chín người chúng ta sẽ lại cùng giành lấy hào quang.”
“Bành Sở Việt, em…” - Tiêu Chiến không cách nào nói hết câu.
Tại sao hắn không chịu hiểu, khả năng nhóm bọn họ có thể hoạt động trở lại là rất thấp. Đó là chưa kể, mâu thuẫn giữa anh và công ty như thế nào, đâu phải hắn không biết.
“Sao vậy? Chẳng lẽ anh không muốn?” - Bành Sở Việt thu lại ánh mắt thất thần ban nãy, nhíu mày nhìn Tiêu Chiến đang ngập ngừng.
“Không, không phải là anh không muốn. Nhưng em cũng biết chuyện của anh với công ty mà.” - Để mối quan hệ đó được như hiện tại, anh thực sự đã nhún nhường rất nhiều. Nhưng cũng vì vậy, anh không còn lý do để ở lại nữa.
“Em biết, chuyện đó em sẽ tìm cơ hội để nói giúp anh.”
“Bành Sở Việt, chuyện đó anh rất cảm ơn em, nhưng anh thực sự...không thể.” - Dù nhẫn nhịn nhưng anh cũng không phải tên ngốc.
Sau khi đóng máy Trần Tình Lệnh chưa được bao lâu, anh vô tình biết được chuyện công ty đã bí mật bán hợp đồng của anh cho bên thứ ba mà không hề thông báo hay hỏi ý kiến anh lấy một tiếng. Rất rõ ràng, đó là hành vi vi phạm hợp đồng. Tiêu Chiến liền tìm đến giám đốc hỏi cho rõ. Vốn không phải người thích dính vào ồn ào hay thị phi, Tiêu Chiến chỉ yêu cầu công ty ngừng hoạt động đó lại, anh cũng tuyệt đối không đòi hỏi gì thêm. Nào ngờ sau buổi nói chuyện hôm đó, anh bị chính công ty mình phong sát.
Suốt ba tháng trời, lịch trình của anh chỉ là trang giấy trắng. Đến tìm giám đốc thì năm lần bảy lượt đều bị từ chối gặp, thậm chí còn sai bảo vệ canh chừng anh, không để anh tới công ty. Toàn bộ những lịch trình được sắp xếp trước đó cũng bị hủy mà anh không hề hay biết. Đến lúc một người quen trong tổ thiết kế nói lại thì Tiêu Chiến mới hay. Điều quá đáng là công ty đã đổ cho anh chậu nước bẩn, nói với đối tác rằng anh đột nhiên không muốn quay nữa và yêu cầu hủy lịch trình, hiển nhiên treo cho anh cái mác “bệnh ngôi sao”.
Trong ba tháng đó, đã rất nhiều lần anh chán nản và muốn từ bỏ. Lúc ra đến ga xe điện, nhìn dòng chữ Quý Châu thân thuộc trên bảng điện tử, thay vì mua vé về thành phố T, anh lại khởi hành đi Quý Châu.
Tiêu Chiến ở đó ba ngày, ngay tại chính khách sạn đã ở lúc còn quay phim, đi hết một lượt những nơi bọn họ từng quay. Từng ký ức vui vẻ của mấy tháng trước lại hiện về. Anh đột nhiên ước rằng, nếu thời gian có thể quay lại thì tốt biết mấy. Rõ ràng mọi thứ đang rất ổn, vậy mà trong nháy mắt đã chẳng còn gì.
Anh không can tâm, cũng rất oan ức.
Người sai chẳng phải anh, thế nhưng anh lại là người phải rời đi. Nếu cứ vậy mà từ bỏ, vậy thà rằng trước đây đừng cố gắng luyện nhảy đến mức bật cả móng chân, cũng đừng tham gia vào buổi thử giọng kia hay đừng ngày đêm điên cuồng luyện tập diễn xuất.
Lúc này, hình ảnh Vương Nhất Bác bỗng hiện lên trong tâm trí. Cậu từng kể cho anh nghe rất nhiều về cuộc sống khó khăn như thế nào khi một thân một mình đến xứ người. Vương Nhất Bác khi ấy chỉ mới mười mấy tuổi, ở cái tuổi mà cậu có thể lựa chọn ở bên cạnh cha mẹ, được yêu thương, được chăm sóc, nhưng vì niềm đam mê của mình, cậu chấp nhận hy sinh. Tiêu Chiến đột nhiên minh bạch, đó mới thực sự là theo đuổi đam mê.
Tiêu Chiến thích hát, thích được diễn xuất, thích đứng trên sân khấu, cho nên anh mới từ bỏ sự nghiệp sẵn có để nhấn thân vào thế giới này. Đã cố gắng nhiều đến như vậy, nhưng rồi lại từ bỏ, lẽ nào anh còn thua một người ít hơn mình tận sáu tuổi?
Tiêu Chiến bật người dậy, quay trở về khách sạn thu dọn đồ đạc, gấp gáp mua vé trở về Bắc Kinh. Nếu bọn họ đã muốn phong sát anh, vậy anh sẽ tự tìm chỗ đứng cho mình.
Sau khi trở về Bắc Kinh, anh bắt đầu lao vào những buổi casting, cũng tự mình đến gặp đối tác. Cuối cùng sau bao cố gắng, anh cũng giành được một vài hợp đồng cùng vai diễn. Thẳng cho đến khi Trần Tình Lệnh công chiếu, chứng kiến sự bạo hồng của Tiêu Chiến cùng vô số hợp đồng mới, công ty mới gặp chịu ngồi lại nói chuyện, bắt đầu lấy danh nghĩa công ty quản lý ra để giúp đỡ anh. Có điều, mọi thứ đã không cách nào quay trở về như trước. Bọn họ đã tuyệt tình, thì anh cũng chẳng có lý do gì để lưu luyến. Sau rất nhiều buổi bàn bạc, hai bên mới đi đến quyết định kia, Tiêu Chiến vẫn chấp nhận làm đúng như hợp đồng đã ký ban đầu, nhưng công ty sẽ không được can thiệp vào bất cứ hoạt động của anh. Cứ như vậy cho đến khi hết hợp đồng, anh chắc chắn sẽ rời đi.
“Chiến Chiến, chẳng phải anh cũng đã vượt qua giai đoạn đó rồi hay sao? Bây giờ chịu khó thêm một chút…” - Bành Sở Việt vẫn rất ngoan cố, muốn thuyết phục cho được Tiêu Chiến.
“Đủ rồi. Anh không muốn nghe nữa. Không làm phiền em luyện tập, anh đi trước đây.”
Thấy người anh vô cùng thân thiết đang muốn rời đi, bỏ mặc những lời đề nghị của mình, Bành Sở Việt bắt đầu nổi giận. Vì cớ gì anh không chịu kiên nhẫn thêm một lần nữa chứ, chẳng lẽ tình cảm của bọn họ mấy năm qua chỉ là giả?
Hắn tức giận nói: “Xem ra lời đồn quả không sai, bây giờ anh bám được thằng Vương Nhất Bác đó, nhưng anh nghĩ sau này khi kết thúc rồi, nó còn cho anh bám hay sao?”
“Cái gì?”
“Tôi nói sai à? Cùng anh em anh không muốn, lại muốn bám thằng oắt đó. Thế nào? Nó có chỉ anh cách lấy lòng mấy kim chủ chưa?”
“Bành Sở Việt, cậu một vừa hai phải thôi.” - Tiêu Chiến nổi giận, chuyện anh ghét nhất trong giới này, chính là đổ nước bẩn cho người khác. Bản thân từng trải qua, hơn ai hết anh hiểu rõ cảm giác đó khó chịu đến nhường nào, mà đối tượng lần này lại là Vương Nhất Bác, càng khiến anh tức giận hơn.
Thấy Tiêu Chiến tức giận chỉ vì một hai câu về Vương Nhất Bác, Bành Sở Việt nhíu mày. Chuyện Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác được rất nhiều người ủng hộ, làm sao hắn không biết. Chỉ có điều, Bành Sở Việt luôn cho rằng đó chỉ là chuyện bát quái, dù gì trước giờ cũng chẳng lần đầu tiên đám người hâm mộ ngu ngốc đi ghép cặp hai nam nhân với nhau.
“Cái gì là một vừa hai phải? Chẳng lẽ anh đóng chung với nó một bộ phim, liền cùng nhau chơi gay rồi? Haha...không ngờ đó nha. Xem ra thằng đó chỉ giỏi lấy lòng kim chủ và những kẻ ngốc như anh đây, không biết nó đã cùng bao nhiêu người…”
BỐP
“Ngậm cái mồm dơ bẩn của cậu lại đi.” - Tiêu Chiến ít khi nổi giận, chuyện giận đến mức đánh người lại càng không.
Vì vậy, khi nhận ra Tiêu Chiến vừa đánh hắn, Bành Sở Việt như chết trân, mở to hai mắt kinh hãi nhìn anh.
“Tôi hy vọng đây là lần đầu tiên cũng như cuối cùng tôi nghe được những từ dơ bẩn của cậu nói về em ấy.” - Tiêu Chiến dứt khoát tiến ra cửa, trước khi bước ra còn nói một câu. - “Bành Sở Việt, cậu nên cẩn thận lời nói. Quăng cho người khác chậu nước bẩn, nói không chừng sau này lại bị chính nó kéo xuống.”
Nói xong liền thô bạo đóng cửa rời đi, bỏ lại Bành Sở Việt tức giận gào thét bên trong. Do chỉ là công ty nhỏ nên phòng tập được xây cách âm không tốt cho lắm, đã đi gần ra đến cổng nhưng Tiêu Chiến vẫn còn thoang thoảng bên tai âm thanh gào thét của Bành Sở Việt.
“Chúng ta trở về đoàn phim chứ?” - Anh vừa lên xe, trợ lý Từ đã chờ sẵn ở ghế trên quay xuống hỏi.
“Vâng” - Mặc dù đã đi khỏi rất xa, nhưng những lời Bành Sở Việt sỉ nhục Vương Nhất Bác vẫn như keo dán sắt bám riết không rời bên tai khiến Tiêu Chiến vô cùng khó chịu, hệt như có hàng chục tảng đá đè nặng trong lòng.
Xe bắt đầu lăn bánh tiến về tỉnh V. Đợi xe ra khỏi khu nội thành, anh mới hạ cửa kính xuống, nghiêng đầu tựa vào cửa, thưởng thức không khí dễ chịu của thiên nhiên, tâm tình khó chịu trước đó mới dần thoải mái phần nào. Lúc này, điện thoại vang lên âm thanh thông báo có tin nhắn tới của Wechat. Tiêu Chiến nhìn người nhắn tới là Tuyên Lộ, anh mới mở ra đọc. Cô nói sắp tới sinh nhật anh rồi, mà cô cùng Uông Trác Thành đang quay phim ở gần tỉnh V, có thể đến thăm anh không.
Tiêu Chiến đọc tin nhắn mới ngỡ ra, hóa ra lại sắp đến sinh nhật anh nữa rồi. Bấy lâu nay bận rộn, anh chỉ biết chạy lịch trình chứ chẳng quan tâm hôm nay là ngày mấy. Lúc còn ở trong đoàn, ngoài Vương Nhất Bác ra thì Tuyên Lộ cùng Uông Trác Thành chính là hai người mà anh thân nhất. Vì vậy, đối với đề nghị của Tuyên Lộ, anh nhanh chóng đồng ý.
Cùng lúc đó, tại một bệnh viện ở thành phố H, sau khi ghi nhận một ca tử vong không rõ nguyên nhân thì hôm nay, bệnh viện tiếp tục cấp cứu cho gần chục bệnh nhân nữa. Mặc cho sự cố gắng của đội ngũ y bác sĩ, tất cả bệnh nhân đều tử vong và cũng không thể tìm ra nguyên nhân cùng phương thức lây nhiễm. Toàn bộ những gì người ta có thể biết được cho tới hiện tại chỉ là, bọn họ đều cùng nhiễm chung một loại virus.
Rất nhanh, thông tin về chuyện này bắt đầu nhận được sự chú ý của mọi người và đủ loại tin đồn cũng được lan truyền khắp nơi.
Hết chương 2
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét