Sau khi kết thúc buổi triển lãm, Mặc Nhiễm liền trở về khách sạn nghỉ ngơi, buổi sáng hôm sau thì tranh thủ dạo thêm một vòng London, đến tận chiều tối mới ra sân bay để trở về nước. Mặc Nhiễm ngồi ở phòng chờ, chỉ ít phút nữa thôi sẽ đến giờ làm thủ tục để lên máy bay, chuyến đi xa đầu tiên của anh cứ như thế mà kết thúc. Mặc dù đây là chuyến đi vì công việc, bản thân anh cũng chưa đi tham quan đây đó được nhiều nhưng anh hy vọng vào một tương lai gần, anh có thể xuất ngoại một lần nữa. Có một nơi, anh thực lòng rất muốn đến. Và lần tới anh cũng sẽ không đi một mình nữa. Đi một mình, nhiều lúc vẫn là rất tĩnh mịch, cô đơn. Có nhiều thứ thấy rất thú vị, nhưng lại không có ai bên cạnh để chia sẻ. Nghĩ đến người sẽ đi cùng mình trong chuyến đi lần tới, một bóng dáng nam nhân bất giác hiện lên trong tâm trí. Thế nhưng vì quyết định sẽ mở lòng với Mike nên Mặc Nhiễm chẳng nghĩ ngợi gì nhiều.
Đúng vậy, sau chuyện vừa rồi với Mike, mặc dù sâu trong tâm trí anh vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng chuyện cả hai đã yêu nhau trong quá khứ cũng như chuyện bản thân là gay, nhưng Mặc Nhiễm vẫn quyết định sẽ cho Mike một cơ hội. Cho y một cơ hội, chấp nhận mở lòng với y, đó cũng là để cho anh một cơ hội, một cơ hội để nhận sự yêu thương và cho đi sự yêu thương. Trong vài ngày ngắn ngủi tại Anh quốc xa xôi này, anh lại càng thêm chắc chắn với quyết định của mình. Mặc Nhiễm đã chẳng còn bất kỳ người thân nào trên đời, thậm chí ngay cả chút ký ức về họ anh cũng không nhớ, Mike cũng không khá hơn là bao khi ba mẹ y đã mất từ rất lâu. Hai kẻ cô đơn, hơn nữa người kia lại có tình và chân thành đến vậy, vì cớ gì không cho cả hai một cơ hội để cùng hạnh phúc?
Mặc Nhiễm lấy điện thoại ra, tự chụp một tấm selfie rồi gửi cho Mike kèm theo dòng tin nhắn: "Đang trên đường trở về."
Nhắn xong một tin này, vừa vặn thời gian làm thủ tục lên máy bay cũng đến. Anh vội vàng tắt điện thoại rồi tiến đến xếp hàng.
Mặc Nhiễm mang tâm tình thoải mái chuẩn bị cho một tương lai mới mà không biết cách đó chỉ một ngày, có một người cũng mang tâm tình thoải mái, thậm chí là phấn khích, nôn nóng lên đường trở về Bắc Kinh, nhưng ngay khi về tới, tâm trạng lại xuống dốc không phanh.
Người đó chẳng phải ai khác ngoài người được gọi là Vương tổng. Vốn dĩ đến sáng hôm nay Vương Nhất Bác mới lên máy bay, thế nhưng cuối cùng lý trí cũng chịu thua trái tim đang đập điên cuồng trong lồng ngực mà dứt khoát đổi vé, sau khi xong việc liền lập tức đến sân bay trở về.
Máy bay vừa hạ cánh tại sân bay Bắc Kinh, cậu đã vội vàng phóng xe trở về Vương thị. Nhận ra Vương tổng đã trở về, hai nhân viên bảo vệ nhanh chóng tiến tới mở cửa xe, cung kính cúi chào. Mặc kệ hình tượng chủ tịch kiêm tổng giám đốc của bản thân cùng ánh mắt lấp lánh xuýt xoa ngưỡng mộ của mấy nhân viên nữ đang tiến vào tòa nhà của Vương thị, Vương Nhất Bác xuống xe liền phóng một mạch lên tầng cao nhất.
Lại nói đến Vương thị, đây chỉ là công ty mới thành lập cách đây tầm ba năm, lĩnh vực hoạt động chính là sản xuất phụ tùng các loại xe, đặc biệt là xe moto. Có một điều rất bí ẩn về Vương thị, đó chính là tin đồn về thân thế của vị CEO đứng đầu công ty, Vương Nhất Bác. Kể từ khi Vương thị bắt đầu nổi lên, đã có rất nhiều lời bàn tán về cậu rằng, Vương Nhất Bác chính là một thành viên may mắn sống sót của Vương gia đã bị tiêu diệt cách đây năm năm nhưng chỉ là một thành viên của một nhánh nhỏ. Cậu đã ra nước ngoài học tập và sinh sống từ lâu, đối với Vương gia gần như không còn liên lạc, mãi đến hai năm sau khi Vương gia bị tiêu diệt cậu mới trở về nước lập nghiệp. Nhưng cũng có một tin đồn được rất ít người biết tới hơn, nói rằng vị CEO trẻ tuổi kia chính là nhị thiếu gia của Vương gia năm xưa.
Bất kể là tin đồn nào, có thật hay không, mọi người đối với Vương thị vẫn cực kỳ dè chừng, đặc biệt là bên phía chính phủ. Năm năm trước, đã từng có một Vương thị và Vương gia hùng mạnh thế nào, khiến họ đau đầu ra sao, bọn họ ai nấy đều nhớ rõ. Thế nhưng cầm trên tay lý lịch sạch bóng của Vương Nhất Bác cùng những hoạt động kinh doanh, giấy tờ không chút tì vết của Vương thị, tất cả chỉ có thể yên lặng bỏ qua.
Thân thế của Vương Nhất Bác trong giới kinh doanh luôn là chủ đề được bàn tán sôi nổi mỗi khi cậu xuất hiện công khai tại một sự kiện nào đó, tuy nhiên, tài năng của cậu cũng là chuyện mà không ai có thể phủ nhận mà chỉ có thể thán phục. Bởi lẽ, từ một công ty nhỏ mới thành lập, chỉ với hai năm ngắn ngủi, Vương thị đã phát triển với tốc độ kinh người, nhanh chóng trở thành đối thủ ngang hàng với các tập đoàn và công ty lớn trong ngành, thậm chí ngày càng có xu thế vượt mặt đối thủ. Vương thị phát triển nhanh đến nỗi, chỉ mới sang đầu năm thứ ba mà đã có công ty con chuyên về sản xuất đồ chơi và phụ tùng thể thao, hơn nữa tốc độ phát triển cũng không hề thua kém công ty mẹ.
Vương thị ngày càng lớn mạnh, mà Vương tổng lại còn rất trẻ tuổi, nhan sắc thuộc dạng cực phẩm, hiển nhiên vị trí tổng tài phu nhân trở thành mục tiêu phấn đấu và là ao ước của rất nhiều cô gái. Thế nhưng quanh năm suốt tháng, bên cạnh cậu tuyệt nhiên không xuất hiện bất kỳ bóng hồng nào mà chỉ có hai trợ lý thân cận.
Tuần trước Vương tổng xuất phát đi Anh quốc, nghe nói đến ngày mai mới lên đường trở về nhưng hiện tại đã có mặt ở Bắc Kinh, hơn nữa còn vội vã như vậy, trên gương mặt không chút che giấu sự kinh hỉ và hào hứng, trên dưới Vương thị nhanh chóng lan nháo nhào, không phải là đã gặp được ý trung nhân rồi đó chứ. Nếu không phải đã có người yêu, vì cớ gì vị tổng tài quanh năm mặt lạnh của bọn họ nay lại trưng ra bộ dáng kia? Cả công ty bàn tán sôi nổi, nào là Vương tổng yêu rồi, tổng tài phu nhân xuất hiện rồi mà không biết rằng ở trên tầng cao nhất của Vương thị, bầu không khí lại ảm đạm, thất vọng, thậm chí bi thương không nói nên lời.
Trong phòng làm việc của chủ tịch, Trịnh Phồn Tinh ngồi trên xe lăn cúi gằm mặt, Quách Thừa ở một bên nắm lấy tay cậu an ủi nhưng không tài nào làm xóa đi được sự thất vọng và tội lỗi. Đáng lẽ, cậu nên điều tra thật kỹ rồi mới báo cáo, Vương Nhất Bác đã không hứng chịu sự thất vọng nặng nề này.
"Cậu xác định?" - Âm thanh trầm thấp vang lên, phá vỡ bầu không khí trầm lặng, ngột ngạt của căn phòng. Vương Nhất Bác vẫn không tin, cố chấp hỏi lại thêm lần nữa. - "Thật sự... không phải?"
"Vâng. Xin lỗi...Vương tổng."
"Nhưng... đây chẳng phải là anh ấy sao? Đây rõ ràng là khuôn mặt của anh ấy... vậy mà... cậu nói với tôi... không phải?" - Cậu đã có chút không kiềm chế được cảm xúc, ngón tay run run chỉ vào tấm hình trên bàn.
"Vương tổng, thật sự... thật sự không phải anh ấy. Ngay cả một chút liên quan cũng... không có. Chỉ là do anh ta đã trải qua phẫu thuật thẩm mỹ, cho nên vô tình... có chút giống mà thôi." - Trịnh Phồn Tinh khẩn thiết giải thích, chỉ mong Vương Nhất Bác có thể hiểu rõ, nhưng đồng thời cảm giác tội lỗi lại càng dâng cao.
"Vương tổng, A Tinh, hai người bình tĩnh lại một chút, đừng nên quá kích động." - Quách Thừa càng siết chặt tay hôn thê của mình. Cậu không trách Vương Nhất Bác nhưng cũng hiểu rõ tâm trạng của Trịnh Phồn Tinh lúc này, ngoài lên tiếng khuyên giải cả hai mau bình tĩnh lại cũng không biết phải làm gì khác.
"Tôi hỏi lại lần cuối, thật sự... không phải anh ấy?" - Vừa nói, tay lần nữa chỉ về tấm hình cùng xấp tài liệu trên bàn.
"Vâng, thật sự không phải."
Trân mắt nhìn Trịnh Phồn Tinh khẳng định gật đầu, Vương Nhất Bác cảm giác như tai mình ù đi, hai chân cũng đứng không vững, suy sụp mà lùi về sau mấy bước. Bàn tay run rẩy vươn ra, bám víu vào bất cứ thứ có thể để trở về ghế ngồi, mệt mỏi úp mặt vào hai tay. Chỉ mới hai ngày trước, cậu cũng úp mặt vào hai tay như vậy, nhưng là để kìm nén sự vui sướng, thế nhưng còn chưa đầy hai ngày sau, cậu lại mang một tâm trạng khác mà thực hiện lại hành động đó.
"Được rồi, ra ngoài đi."
"Vâng" - Mắt thấy Vương Nhất Bác đã bình tĩnh lại, cả hai mới âm thầm thở phào rời khỏi. Bọn họ đều hiểu, lúc này nên cho cậu chủ một chút thời gian.
Cửa phòng khô khốc khép lại, Vương Nhất Bác không vùi mặt vào tay nữa mà chuyển sang nằm gục trên bàn, ánh mắt vô hồn nhìn khoảng không trước mắt. Ngay trên bàn làm việc là tấm hình chụp một chàng trai trẻ đang di chuyển vào văn phòng cảnh sát Bắc Kinh, mà chàng trai trong tấm hình đó lại có gương mặt và trang phục giống như đúc Mặc Nhiễm hôm anh đến tìm Mike.
"Tiêu Chiến..."
"Tiêu Chiến..."
"Tiêu Chiến..."
Càng gọi hai chữ đó, những cảm xúc tận lực kìm nén nơi lồng ngực bỗng chốc như muốn nổ tung. Cậu hiểu, cậu không trách Trịnh Phồn Tinh hay Quách Thừa, cả hai người họ đối với cậu chính là sự trung thành tuyệt đối, cậu chưa bao giờ nghi ngờ điều đó nhưng vẫn không kìm được mà kích động. Hai tay ôm lấy cả đầu, bờ vai đã bắt đầu run run, cuối cùng nức nở cùng khó khăn bật ra hai tiếng "Anh ơi~"
...
"Xin chào, xin hân hạnh được..."
Nghe tiếng chuông cửa vang lên, Tống Thiến liền nhanh chóng chỉnh đốn tác phong nhưng mới nói được nửa câu thì nhận ra người vừa bước vào là ai liền vội vàng chạy ra giúp anh xách hành lý.
"Anh chủ đã về."
"Ừ, mấy hôm nay không có gì chứ?" - Sau khi xuống máy bay, Mặc Nhiễm quyết định sẽ ghé cửa hàng trước rồi mới về nhà.
"Vâng, chỉ là mấy hôm anh đi khách đông lắm luôn. Thậm chí có lúc em tưởng mình làm không xong luôn ấy."
"Cuối tuần mà." - Nhận ly nước ấm từ Tống Thiến, anh vừa uống vừa xem sổ sách mấy ngày vừa rồi.
"Không đâu không đâu, bọn họ đến là vì anh Mike đó." - Tống Thiến xua xua tay, hồi tưởng về mấy ngày vừa rồi. - "Anh Mike sợ anh đi rồi, chỉ có mình em thì làm không xuể nên sáng hôm sau đã đến từ sớm, liên tiếp như vậy suốt mấy ngày anh đi, tới hôm qua thì nói rằng phải bay sang Mỹ vài hôm nên đã đi từ sớm rồi."
"Aaa, đúng rồi, anh ấy nhờ em nhắn với anh, anh ấy trở về sẽ có quà đặc biệt cho anh đó."
Mặc Nhiễm nghe xong chỉ có thể "Ừm" một tiếng, người này đối với anh tốt như vậy, lại chờ anh lâu như thế, giờ đến lượt anh chờ vài hôm cũng không thành vấn đề.
Sau chuyến bay đến Anh quốc, cuộc sống của Mặc Nhiễm lại trở về như thường ngày. Buổi sáng thức dậy đơn giản chạy bộ một chút, sau đó về nhà tắm rửa rồi lên đường đến cửa tiệm, trên đường đi có thể ngẫu nhiên ghé vào đâu đó ăn sáng. Bận rộn hết một ngày lại thong thả trở về, nhưng hôm nay anh đóng cửa tiệm sớm một chút, trên đường về ghé vào cửa hàng dành cho thú cưng, mua vài bịch thức ăn cho mèo.
"Meo~"
Mặc Nhiễm vừa mở cửa căn hộ, Kiên Quả ở trong lồng đã tròn mắt nhìn anh rồi "meo" một tiếng. Cách đây hai hôm trên đường trở về nhà, anh đã vô tình gặp được Kiên Quả một thân dơ bẩn lại gầy yếu đang co mình gần thùng rác gần khu chung cư nên quyết định đưa bé về chăm sóc, vốn dĩ về nhà rất mệt mỏi lại chỉ có một mình, nhịn không được lại tủi thân. Nay đã có Kiên Quả ở cùng anh, Mặc Nhiễm thấy mình tốt hơn trước rất nhiều.
Kể từ hôm Mike đi đã được một tuần nhưng vẫn chưa biết khi nào sẽ quay lại. Mặc Nhiễm thở dài nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời đã bắt đầu nổi gió cuồn cuộn, báo hiệu cho một trận mưa lớn sắp kéo đến. Mặc Nhiễm vội vàng chạy ra kiểm tra xem cửa sổ đã khóa kỹ chưa, vừa xong thì từng giọt mưa cũng bắt đầu trút xuống, cứ thế mà nặng hạt dần, thậm chí còn kèm theo sấm sét.
Mặc Nhiễm không phát hiện, ngay con đường dẫn vào tòa chung cư của anh, dưới ánh đèn mờ của đèn đường, có một thân ảnh cao lớn đang đứng bất động tại chỗ mà nhìn chằm chằm về phía căn hộ vừa mới kéo rèm của Mặc Nhiễm. Lúc thân ảnh anh xuất hiện bên cửa sổ, ánh mắt người thanh niên bỗng nhiên sáng bừng, mở miệng muốn nói gì đó nhưng bất chợt khựng lại, hai tay khẽ nắm chặt, âm trầm nhìn cửa sổ đóng chặt.
...
Hôm sau, cửa tiệm của Mặc Nhiễm đúng mười giờ mở cửa như thường lệ, tuy nhiên, hôm nay mọi người đều rời nhà với một chiếc dù, người đi đường bên ngoài hay khách tới cũng ít thấy rõ bởi lẽ cơn mưa từ tối qua vẫn lâm râm suốt không ngừng, mọi người ai cũng lười phải ra ngoài.
Mặc Nhiễm đứng trong bếp chăm chỉ hoàn thành giai đoạn cuối của chiếc bánh, điện thoại để trên bàn rung lên báo hiệu có tin nhắn đến. Mối quan hệ của Mặc Nhiễm không nhiều, số người trao đổi WeChat cùng anh lại càng ít, vì vậy, Mặc Nhiễm nhanh chóng đoán được người nhắn tới là ai. Âm thầm thở phào an tâm một tiếng, anh lau tay rồi mở điện thoại, quả nhiên người nhắn là Mike. Nhìn thứ y gửi đến, anh khẽ bật cười. Đơn giản gửi lại cho y một cái biểu tượng mong chờ rồi để điện thoại xuống, quay sang bưng chiếc bánh anh vừa mới làm xong đặt vào tủ kính bên ngoài.
"Anh chủ, đã hơn chín giờ rồi, anh không về hay sao?" - Tống Thiến ở bên ngoài ngó vào, trên tay là cây dù mang theo lúc sáng.
"Em về trước đi, anh dọn dẹp xong chỗ này sẽ về ngay." - Vừa nói vừa cẩn thận liếc mắt ra bên ngoài.
"Vậy em về trước nhé. Mai gặp lại."
"Mai gặp lại." - Tống Thiến đi rồi, Mặc Nhiễm tiếp tục chuyên tâm dọn dẹp, lúc xong xuôi kim ngắn trên đồng hồ cũng vừa vặn chỉ con số mười.
Mặc Nhiễm bung dù, tai đeo tai nghe nhanh chân rảo bước về phía ga tàu điện ngầm. Đường phố so với lúc sáng hiện tại lại càng vắng vẻ hơn, chỉ còn tiếng mưa vẫn tí tách rơi cùng ánh đèn vàng mờ ảo của đèn đường. Đi chưa được năm bước, từ hướng ngược lại, Mặc Nhiễm phát hiện một chiếc xe đang thả chậm tốc độ đi về hướng cửa tiệm. Lúc xe tới gần, biển số xe cực kỳ quen thuộc suốt hai ngày nay bỗng nhiên đập vào mắt khiến anh trong nháy mắt nâng cao cảnh giác. Từ hai hôm trước, anh đã để ý chiếc xe này luôn đậu trước cửa tiệm.
Ban đầu anh không nghĩ nhiều, chỉ đơn giản cho rằng chủ nhân chiếc xe có việc đâu đây, thế nhưng hết sáng rồi lại tối, ngày sang ngày đều kiên trì đậu ngay trước cửa tiệm anh. Cũng có đôi khi nó sẽ rời đi, nhưng chỉ tầm một tiếng sau là lại quay trở lại. Hôm qua lúc ra về không thấy, cứ nghĩ nó đã hoàn toàn rời đi, ai ngờ sáng nay vừa ra khỏi ga tàu điện ngầm hướng về phía cửa tiệm thì từ xa đã thấy nó đậu sẵn. Mặc Nhiễm siết chặt dù trong tay, đầu không ngừng suy nghĩ, anh phải làm sao đây, có phải bị theo dõi rồi không, nhưng anh đâu có gây thù chuốc oán với ai, có nên báo cảnh sát không, hay là báo cho Mike. Hàng trăm suy nghĩ thi nhau quay cuồng trong đầu Mặc Nhiễm, Tống Thiến ở bên cạnh gọi mãi cũng chẳng nghe thấy, phải đến khi tiếng chuông "Leng keng" báo hiệu có khách tới, anh mới bừng tỉnh. Hít sâu một hơi, ánh mắt kín đáo phóng ra ngoài quan sát, chiếc xe vẫn bất động ngay trước cửa tiệm.
"Anh chủ, anh không khỏe sao? Sáng giờ anh cứ thất thần."
Tống Thiến vừa pha đồ uống cho khách vừa lo lắng hỏi. Thế nhưng Mặc Nhiễm lại càng cuống quýt, bối rối đáp: "Không, không, không có gì. Anh... anh vào trong làm bánh."
Nói rồi chạy vội vào bên trong, bỏ lại Tống Thiến nhìn theo khó hiểu.
Cứ như vậy, Mặc Nhiễm ở cả ngày trong bếp nhưng tâm trí anh chỉ đặt bên ngoài, tay thì làm bánh nhưng mắt cứ kín đáo quan sát chiếc xe và tình hình xung quanh. Anh không dám nói cho Tống Thiến, vì dù gì cô ấy cũng là nữ nhân, mà anh lại là một người đàn ông đã hơn ba mươi, như vậy thì rất mất mặt.
Đến bảy giờ tối, phát hiện chiếc xe đã rời đi, anh mới thở phào. Lần này đến tận chín giờ nhưng không thấy chiếc xe đó đâu, Mặc Nhiễm mới tạm yên tâm dọn dẹp rồi đóng cửa, ai ngờ vậy mà anh mới đi được vài bước thì đã bắt gặp nó trở lại.
Chiếc xe chạy ngang qua anh nhưng phát hiện cửa tiệm đã đóng, nó không tiến tới đậu chỗ cũ mà dừng lại hoàn toàn. Mặc Nhiễm lại ra sức siết chặt tay cầm dù, thần kinh bắt đầu căng thẳng, bước chân bỗng chốc trở nên cứng ngắc, chậm chạm, cảnh giác lắng nghe động tĩnh phía sau của chiếc xe. Anh bỗng chốc cảm thấy cực kỳ hối hận khi không nghe lời Mike đi học võ, nếu có võ, ít nhất hiện tại anh cũng không xoắn quýt như vậy. Đúng lúc này, bên tai lại truyền đến tiếng mở cửa xe, ngay sau đó là tiếng giày vang lên trong mưa, và nó đang dần tiến về phía anh. Trong đầu Mặc Nhiễm chỉ còn hai tiếng "Không xong!"
Tiếng giày càng lúc càng gần, một bàn tay nóng hổi đặt lên vai anh, Mặc Nhiễm hiểu lúc này anh nhất định phải mạnh mẽ, để lộ sự sợ hãi chỉ khiến tên kia càng thích thú, Mike đã từng nói như vậy. Vì vậy, Mặc Nhiễm xoay người, giơ cao cây dù trong tay, muốn dùng nó để phản công. Thế nhưng cái gì cũng chưa kịp làm, một cơ thể to lớn và nóng hừng hực cứ vậy mà ngã vào lòng anh.
Hết chương 4
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét