[FANFIC BJYX] THAT'S RIGHT, WE ARE A COUPLE - CHƯƠNG 1

 

Mùa hè năm 20xx, bộ phim Trần Tình Lệnh sau bao sóng gió cuối cùng cũng có thể phát sóng. Tuy chỉ là một bộ phim chiếu mạng, nhưng mọi người trong đoàn phim ai cũng đều dồn toàn bộ công sức của mình vào để hoàn thành. Ban đầu, khán giả theo dõi phim chỉ là một bộ phận người hâm mộ của hai nam diễn viên chính và nguyên tác Ma Đạo Tổ Sư. Đa số mọi người đều cho rằng, phim chuyển thể từ đam mỹ thì có gì để coi. Tin đồn hai nam chính bất hòa lan khắp nơi, ngoại trừ mời được “Tiểu Long Nữ” Lý Nhược Đồng lão sư, dàn diễn viên còn lại cũng hoàn toàn là những kẻ không chút tiếng tăm. Cơ hội để bạo hồng gần như là không có. Không chỉ người trong giới giải trí, mà rất nhiều khán giả cũng đồng ý với quan điểm đó. 


Ngày qua ngày, từng tập phim được phát sóng, tình hình ảm đạm ban đầu đã chuyển biến không ngờ. Số lượng khán giả theo dõi phim ngày càng đông, điểm đánh giá cũng ngày một cao. Mùa hè năm đó, cả giới giải trí chứng kiến cú lội ngược dòng ngoạn mục của Trần Tình Lệnh cùng sự bạo hồng của song nam chủ. Kịch bản phim mới, hợp đồng đại ngôn tới liên tục, dù là một hoạt động nhỏ của hai người họ cũng có thể leo lên bảng hot search. Có thể nói, cả hai trở thành mục tiêu số một của antifan, blogger và là sự ghen ghét của nhiều người trong giới.


“Tiêu lão sư, có người đến thăm anh.” - Đợi Tiêu Chiến hoàn tất cảnh quay, vị nữ trợ lý mới tiến đến bên cạnh, cúi người nói nhỏ vào tai anh.


Tiêu Chiến khẽ gật đầu, nói với đạo diễn mình trở về xe nghỉ ngơi, đạo diễn vui vẻ gật đầu rồi mới đứng lên theo chân nữ trợ lý rời khỏi khu vực lều nghỉ. Ở một bên chứng kiến cảnh tượng vừa rồi, Dương Tử có chút khó chịu. Chỉ là một trợ lý nhỏ bé, đâu ra cái kiểu tự cho phép mình thân mật với ông chủ như vậy. 


Về phía Tiêu Chiến, nữ trợ lý dẫn anh đến trước xe, kín đáo quan sát xung quanh một hồi, sau khi đảm bảo không có bất kỳ ống kính nào mới quay lại nói với anh: “Là Vương lão sư, cậu ấy đặc biệt tới thăm anh.” 


Cô vừa nói xong, cửa xe cũng được người bên trong mở ra: “Chị Từ, chị vất vả rồi.”


“Không sao, hai người nói chuyện đi, tôi dẫn người đi xem xung quanh một chút.” - Trợ lý Từ mỉm cười rồi dẫn người rời đi.


Xung quanh chỉ còn hai người, Tiêu Chiến mới bước lên xe, kéo cửa lại đề phòng bị hắc tử hay fan tư sinh chụp được.


“Không ngờ em dám chạy tới đây.” - Anh vừa ổn định chỗ ngồi, trên đùi đã nhiều thêm một bịch đồ ăn. 


“Sao em lại không dám tới cơ chứ.” - Vương Nhất Bác nhìn người bên cạnh đang vui vẻ xé mở bịch đồ ăn mình vừa đưa, cuối cùng vẫn là nhịn không được, kéo người vào lòng, ôm chặt. - “Sắp tới em sẽ vào đoàn.”


Tiêu Chiến khá bất ngờ với cái ôm của cậu nhưng không phản kháng, cũng không đáp lại mà chỉ nhẹ nhàng đáp: “Ừ, anh có nghe qua.”


Vương Nhất Bác đối với phản ứng của anh không thất vọng, ngược lại trong lòng có chút kinh hỉ, tăng thêm lực siết chặt người. Cậu đã hứa sẽ không ép anh phải quyết định quá nhanh, chỉ cần anh đừng không nói một lời mà đã rời đi như khi vừa đóng máy là được. Nhớ lại khoảng thời gian đó, trái tim lại khẽ run lên.


Năm ngoái, sau khi đóng máy Trần Tình Lệnh, những tưởng hai người sẽ tiếp tục duy trì mối quan hệ tốt đẹp thì Vương Nhất Bác đột ngột phát hiện, Tiêu Chiến đã đổi số điện thoại. Đúng vậy, hai người bọn họ chính là một minh chứng cho câu “phim giả tình thật”. Nói một cách chính xác hơn là cậu đã phải lòng Tiêu Chiến ngay từ lần gặp đầu tiên ở Thiên Thiên Hướng Thượng năm đó. Nhưng năm đó cậu lại không có dũng khí để bắt chuyện cùng anh, chỉ có thể lẳng lặng nhờ Đại lão sư xin giúp Wechat. Dù vậy, cậu vẫn không tìm ra lý do hay cách nào để nhắn tin cho anh, vì vậy lại âm thầm theo dõi hoạt động của anh. 


Thời gian trôi qua, biết tin anh đã được chọn vào vai nam chính Ngụy Vô Tiện nhưng phía nhà sản xuất vẫn chưa chọn được ai cho vai nam chính còn lại là Lam Vong Cơ, Vương Nhất Bác hạ quyết tâm, lần này, cậu nhất định sẽ đến bên anh, cũng tuyệt đối không để anh cùng người khác sánh vai. Không dám mơ mộng quá nhiều, chỉ hy vọng có thể trở thành một người bạn bên cạnh anh, một người mà anh có thể nguyện ý tin tưởng.


Lần thứ nhất gửi ảnh, nhà sản xuất chưa hài lòng, cậu thậm chí suýt chút nữa đã bị đánh rớt. Lúc đó, rất nhiều tin đồn nói, vai nam chính Lam Vong Cơ đã chọn được người rồi, cậu như ngồi trên đống lửa. Mặc dù quản lý nói đó chỉ là tin đồn, nhưng trong giới này, nhiều lúc tin đồn chính là sự thật. Nhưng ông trời vẫn đứng về phía cậu, nhà sản xuất gọi điện tới yêu cầu cậu gửi thêm ảnh.


Lần thứ hai gửi ảnh, nhà sản xuất chỉ mới tạm hài lòng, hỏi cậu có thể trực tiếp đến thử vai hay không. Vương Nhất Bác mặc kệ sự khó hiểu của công ty cùng lịch trình bận rộn, trực tiếp dời lại lịch trình quan trọng được sắp xếp từ trước, gấp gáp đặt vé máy bay, một mạch chạy đến thử vai.


Ở cơ hội cuối cùng này, Vương Nhất Bác vừa xuất hiện, nhà sản xuất liền cực kỳ hài lòng lẫn vui mừng. Cậu, chính là Lam Vong Cơ mà họ đang tìm kiếm. Vương Nhất Bác vui mừng khi nhà sản xuất thông báo cậu đã được chọn nhưng vẫn chưa hoàn toàn yên lòng. Trong giới này, chuyện bị đổi vai ngay phút chót cũng chẳng phải lạ.


Cho đến ngày chính thức khai máy, cậu mới thực sự yên tâm.

Suốt khoảng thời gian quay phim, cậu và anh đã nhanh chóng trở nên thân thiết. Cậu quan tâm đến mọi thứ của anh. Biết anh mỗi sáng hay chạy bộ để giảm cân, cậu liền dậy sớm chạy cùng anh. Anh nói muốn uống Starbuck, muốn ăn sushi, cậu liền bồi anh đi ăn. Anh ghét ăn cà tím nhưng trong phần cơm của đoàn phim vẫn thường có cà tím, cậu liền ăn giúp anh, đến nỗi mọi người hiểu lầm rằng cậu thích cà tím. Biết anh ăn rất ít để giảm cân nhưng vẫn muốn anh ăn thêm cơm trắng. Mỗi lần rời đoàn để chạy lịch trình, lúc về đều sẽ mang theo cả túi bánh vì sở thích ăn vặt của anh.


Rất nhanh bốn tháng quay phim đã kết thúc. Mới ngày nào còn cùng anh đón sinh nhật, nay đã phải chia tay. Đứng một bên chờ anh hoàn thành cảnh quay cuối cùng, cậu bàng hoàng nhận ra, khoảng thời gian vui vẻ nào rồi cũng sẽ kết thúc. 


Nhưng lần này, cậu sẽ không nhút nhát như lần trước nữa. Hiện tại mọi thứ đã thay đổi rất nhiều.


Nghĩ như vậy, cậu mới tạm yên lòng. Nào ngờ, sau khi trở về Bắc Kinh, mỗi lần gọi cho anh đều là giọng nói báo không liên lạc của nhân viên tổng đài. Nỗi lo lắng ngày ngày chồng chất, rất sợ anh đã xảy ra chuyện. Cậu cuống cuồng hỏi thăm tất cả mọi người trong đoàn phim, cuối cùng biết được anh đã đổi số điện thoại.


Vương Nhất Bác siết chặt nắm tay, tự hỏi tại sao, tại sao anh lại đổi số điện thoại mà chỉ không báo cho cậu biết? Có phải...anh đã nhận ra tình cảm của cậu?


Nghĩ đến đây, trái tim mang theo tình cảm dành cho anh lại càng đập nhanh, tỏa ra thứ nguồn nhiệt nóng bỏng. Nếu như anh cũng đã cảm nhận được, có phải hay không cậu cũng nên tỏ tình, nói rõ cho anh biết mình đối với anh chính là loại tình cảm đó.


Cậu phân vân hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định cầm điện thoại lên, bấm số của anh vừa hỏi được của người trong đoàn rồi ấn bút gọi.


Cậu không nhớ quá rõ mình đã trải qua lúc đó như thế nào. Lúc còn đi học hay làm thực tập sinh, có rất nhiều người thích cậu, cũng có người mạnh dạn tỏ tình, nhưng chưa lần nào cậu chấp nhận. Chẳng phải vì cậu yêu cầu cao, mà bởi vì cậu muốn dồn tâm trí cho sự nghiệp và niềm đam mê của mình. Cho đến khi gặp anh, lần đầu tiên chú ý một người, âm thầm theo đuổi, rồi tỏ tình.


Vương Nhất Bác mệt mỏi trở về nhà sau buổi hẹn gặp anh. Cậu vừa tỏ tình… và bị từ chối.


Tiêu Chiến nói, anh không ghét cậu, cũng không ghê tởm tình cảm của cậu, nhưng anh cũng không nghĩ mình sẽ chấp nhận nó, ít nhất là ngay lúc này. Anh nói hy vọng chúng ta tạm thời ngừng liên lạc để có thể chắc chắn về quyết định của mình, đến khi anh đã có quyết định rồi, anh nhất định sẽ cho cậu một câu trả lời thỏa đáng.


Cậu biết, câu trả lời hiện tại của anh là không, sau này cũng sẽ như vậy. Tiêu Chiến nói cậu đừng liên lạc vì anh muốn suy nghĩ thêm một chút, đó chẳng qua là anh đang muốn nhờ thời gian để cậu buông bỏ đoạn tình cảm này. Tiêu Chiến là một thẳng nam, anh đã từng quen bạn gái. Nếu cô ta không bỏ anh để chạy theo người khác, anh đã sớm đưa cô ả về ra mắt gia đình. Vương Nhất Bác không biết mình có phải gay hay không, nhưng cậu chính là thích anh, chỉ có tình cảm với anh. 



Dù buồn bã và đau đớn vì bị từ chối nhưng cậu vẫn tôn trọng anh. Anh nói không liên lạc, cậu sẽ không liên lạc.


Hai người họ cứ như vậy, không liên lạc suốt một thời gian. 


Vào thời điểm phim sắp phát sóng, thông qua Weibo, Vương Nhất Bác biết anh đang có kỳ nghỉ ở Nhật. Ngắm nhìn anh qua màn hình điện thoại, cậu bất giác nở nụ cười. Người này lúc nào cũng vậy, dù đã mấy tháng không gặp, dù cách nhau một cái màn hình thì vẫn dễ dàng điều khiển trái tim cậu.


“...” - Ngồi trong phòng chờ, Vương Nhất Bác đã xem đi xem lại bài đăng của Tiêu Chiến chục lần. 


Đột nhiên, cậu bất ngờ ngồi bật dậy, mắt vẫn không rời màn hình điện thoại. Ngay cả biểu tình lạnh lùng ngày thường cũng biến mất, thay vào đó là sự vui sướng dần hiện rõ trên gương mặt. 


Sự biến chuyển này làm mọi người trong phòng ngạc nhiên. Không lẽ là có tin gì tốt hay đại ngôn mới sao?


Tuy nhiên, đến tận khi kết thúc lịch trình vào ngày tối muộn hôm đó, ai cũng không nhận được bất cứ thông báo nào về công việc của Vương Nhất Bác. Cậu vẫn chăm chỉ hoàn tất ghi hình, chỉ là sau khi kết thúc không có ở lại nghỉ ngơi một chút mà ngay lập tức rời đi.


“Anh… là em đây.” - Gấp gáp chạy một mạch tới khách sạn nơi anh đang ở, Vương Nhất Bác vừa thở hồng hộc vừa bấm chuông. 


“Đã lâu không gặp, Vương Nhất Bác.”


Xuất hiện phía sau cánh cửa, chính là gương mặt thân thuộc của Tiêu Chiến.


Ngoại trừ Vương Nhất Bác, không ai biết được bài đăng kia được anh đăng lên sau khi từ Nhật Bản về tới Bắc Kinh cùng những ẩn ý phía sau đó. Chỉ biết rằng sau buổi tối hôm đó, Vương Nhất Bác ngày càng vui vẻ hơn. Không bao lâu sau, Trần Tình Lệnh công chiếu, cả hai cũng bắt đầu có những hoạt động chung, cũng là bắt đầu chuỗi ngày ngọt ngào của hai người.


“Triệu lão sư là một người rất tốt, em phải cẩn thận học tập đó.” 


Cuối cùng thì Vương Nhất Bác cũng chịu buông Tiêu Chiến ra, hai người lại trở về tư thế ngồi bình thường. 


“Em biết, người đáng lo là anh kìa.” - Tiếng tăm của nữ minh tinh đang cùng anh quay phim ngoài kia, người trong giới đều đã sớm biết.


“Không sao, tới giờ thì mọi thứ đều ổn. Đạo diễn cũng giúp anh rất nhiều.” - Tiêu Chiến xé mở bịch bánh, bắt đầu xử lý nó.


“Anh, sau khi em đóng máy, chúng ta cùng đi du lịch nhé. Em mang anh đi trượt tuyết, ngắm cực quang, được không?”


Tiêu Chiến ngẩn người, quay sang nhìn Vương Nhất Bác thì phát hiện cậu cũng đang nhìn anh. Ánh mắt tình cảm mãnh liệt cùng sự ôn nhu đến mức khó diễn tả bằng lời khiến anh cảm giác như mình lại ngày một lún sâu vào bể ái tình của cậu.


Thấy anh chỉ yên lặng cả kinh nhìn mình, Vương Nhất Bác cứ tưởng mình lại bị từ chối, dù gì bọn họ vẫn chưa chính thức. Dù vậy, cậu vẫn không nhịn được có chút thất vọng. Đương lúc muốn nói em nói đùa thôi, anh không cần nghiêm trọng như vậy, cậu lại nghe người kia nói: “Được” 


Chỉ một chữ “Được” nhưng lại khiến cậu kích động không thôi. Lần thứ hai kéo Tiêu Chiến ôm siết vào lòng, Vương Nhất Bác cảm thấy, mình lại yêu anh nhiều hơn rồi.


Hết chương 1


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

[FANFIC BJYX] THAT'S RIGHT, WE ARE A COUPLE - CHƯƠNG 29

Tác giả: Wonnie “Làm sao đây?” - Đại Dương hoảng sợ, nhanh chóng thụt lùi về ngay bên xe. Hiện tại xe bọn họ một chiếc thì hư, chiếc còn lại...