"Cái gì? London?" - Mike cảm tưởng như mình đang nghe lầm nên hỏi lại lần nữa.
"Đúng vậy." - Mặc Nhiễm vẫn bình thản cúi đầu ăn nốt số mì trong bát.
Hôm nay còn chưa hết ca trực, Mike đã nhận được thông báo có người tới tìm. Y vốn quen biết rộng, người tới tận cục cảnh sát tìm cũng không phải lạ nên sau khi nghe cấp dưới báo cáo, y chỉ đơn giản xuống sảnh. Xuống đến nơi, thấy rõ thân ảnh đang ngồi ở ghế chờ khiến y kinh hỉ không thôi. Suốt gần năm năm nay, gần như mỗi lần y và Mặc Nhiễm gặp mặt đều là do y chủ động đến tìm anh. Chính vì vậy, khi thấy thân ảnh của Mặc Nhiễm xuất hiện ở sở cảnh sát, tâm tình thoáng chốc tốt đến cực điểm, ngay cả chuyện anh làm lơ lời tỏ tình của y mấy ngày trước, Mike cũng không muốn để tâm nữa. Cả hai đều còn rất nhiều thời gian, không gấp không gấp.
Mike vui vẻ chạy đến bên cạnh Mặc Nhiễm, anh thấy y cũng không có quá nhiều biểu tình, chỉ đơn giản hỏi căn tin ở đâu rồi nói muốn cùng y dùng bữa, hôm nay anh sẽ mời. Một lần nữa, y bị dọa cho thất thần. Hôm nay rốt cuộc có chuyện gì mà kinh hỉ lại dồn dập đến với y như vậy. Mike không nghĩ được nhiều nữa, chỉ vui vẻ dẫn anh đến căn tin. Đợi đến khi y ăn gần hết phần cơm của mình rồi, Mặc Nhiễm mới nhàn nhạt lên tiếng, y nghe mà vẫn tưởng mình đã nghe lầm, cho đến khi nhìn thấy biểu tình nghiêm túc không chút bông đùa của người đối diện, Mike mới hiểu được mục đích hôm nay anh đến là vì điều gì.
"Không được." - Mike thu lại nét vui vẻ hòa đồng, để lộ biểu tình nghiêm túc.
"Em biết anh luôn quan tâm đến em cho nên mới báo cho anh một tiếng để anh yên tâm." - Không để hai chữ "Không được" cùng biểu tình nghiêm túc của Mike ảnh hưởng, Mặc Nhiễm bình tĩnh uống một ngụm nước.
Thấy thần sắc kiên định của anh, Mike hiểu nếu tiếp tục phản đối, rất có thể Mặc Nhiễm sẽ nổi giận. Vi vậy, y lựa chọn hòa hoãn. Mike thở dài một tiếng, nhẹ giọng thuyết phục: "Tiểu...Mặc Nhiễm, em nghe anh nói, em chỉ mới bình phục, chưa tiếp xúc bên ngoài nhiều, chưa biết rõ đối phương là người như thế nào đã vội quyết định như vậy là không nên. Hơn nữa London ở rất xa, khí hậu và môi trường đều khác xa nơi này, cơ thể em vốn không tiếp ứng nổi. Ngoan ngoãn nghe lời anh, đừng đi nữa."
"Em đã là đàn ông ngoài 30 tuổi rồi, còn sợ bị người ta lừa mất sao? " - Mặc Nhiễm năm nay đã 33 tuổi, là một người đàn ông cao hơn 1m83, nhưng anh qua lời nói của Mike lại giống như một đứa con nít hay một con thỏ ngơ ngác luôn cần được bảo vệ. Nếu không phải Mike có bằng chứng anh và y từng yêu đương, cộng thêm chính mắt anh chứng kiến y quan tâm, chăm sóc như thế nào suốt năm năm qua, đánh chết Mặc Nhiễm cũng không tin bản thân mình là gay, lại càng không tin mình yêu Mike.
"Anh không có ý đó, anh chưa bao giờ xem em là đứa con nít mà bảo vệ, bắt em suốt ngày phải ở trong tầm mắt của anh. Nhưng Mặc Nhiễm, em có nghĩ đến cảm giác của anh không? Em có biết, năm năm trước chứng kiến em nằm bất động trên giường bệnh, anh đã sợ đến như thế nào không? Có chết anh cũng không muốn một lần nữa khung cảnh ấy lại lặp lại. Anh chấp nhận tạm dừng lại mối quan hệ người yêu như ý em muốn, anh nói anh yêu em, em làm như không nghe không biết, anh cũng không nói gì. Nhưng em thì sao? Em hoàn toàn không nghĩ đến cảm nhận của anh, em chỉ suốt ngày cho rằng anh muốn quản em, muốn em phải luôn nằm trong tầm kiểm soát của anh."
Càng nói, hốc mắt y lại càng nóng, cũng chẳng thể kiềm được nước mắt mặn chát. Ngay cả Mike cũng không hiểu được, vì sao mình lại đột ngột xúc động như vậy.
"Mike…" - Mặc Nhiễm kinh ngạc nhìn Mike đang cố che giấu sự xúc động của mình. Đây là lần đầu tiên anh thấy y xúc động như vậy, cảm giác tội lỗi nhanh chóng ùa đến. Có phải...anh đã quá lời rồi không?
"Xin lỗi, anh cần chút thời gian để bình tĩnh lại. Em về trước đi." - Nói xong liền quay mặt bỏ đi, bỏ lại một mình Mặc Nhiễm vẫn còn đang không biết làm sao.
Sau buổi tối hôm đó, Mike không tới cửa tiệm nữa, ngay cả điện thoại cũng khóa.
"Số điện thoại quý khách hiện không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau."
Sau gần mười cuộc gọi không thể liên lạc được, Mặc Nhiễm chỉ có thể thở dài cất điện thoại vào túi áo, sau đó gọi xe.
"Anh ấy không bắt máy ạ?"
Sau khi kết thúc một ngày chủ nhật bận rộn, Mặc Nhiễm mới kéo vali đã đem theo từ nhà ra cửa tiệm lúc sáng để chuẩn bị ra sân bay. Trước khi đi, anh muốn gọi báo cho Mike một lần nữa, thế nhưng bên kia chỉ có âm thanh quen thuộc của nhân viên tổng đài báo không liên lạc được.
"Ừ, không còn sớm nữa, anh đi đây. Có gì cứ nhắn tin cho anh, anh sẽ gọi lại." - Lần nữa dặn dò Tống Thiến trước khi lên xe, nhận được cái gật đầu của cô mới yên tâm khởi hành. Chuyện của Mike chỉ có thể tạm gác lại, đợi sau khi trở về sẽ nói chuyện với y.
Ra đến sân bay, tranh thủ làm thủ tục, Mặc Nhiễm cầm vé máy bay cùng hộ chiếu trên tay rồi liền nghĩ nghĩ, cuối cùng quyết định gọi cho Mike thêm một lần nữa trước khi làm thủ tục xuất cảnh. Lần này không giống như mấy ngày qua, chuông vừa đổ hai tiếng đã thấy bên kia bắt máy. Thế nhưng Mặc Nhiễm còn chưa kịp phản ứng, đã nghe thấy bên kia nói: "Phía sau em."
Mặc Nhiễm khó hiểu xoay người lại, đập vào tầm mắt là thân ảnh của Mike đang đứng dựa lưng vào cây cột gần đó.
"Mike?" - Một tiếng gọi này của anh lại có chút vui mừng. Cứ nghĩ y không muốn cùng mình liên lạc nữa, không ngờ y vậy mà ra tận sân bay tiễn anh.
"Cầm lấy. Chuyến bay kéo dài, ngồi lâu sẽ mỏi cổ." - Quăng cho Mặc Nhiễm chiếc gối cổ, Mike vẫn bày ra biểu tình không vui vẻ gì.
Cầm chiếc gối trong tay, Mặc Nhiễm chỉ có thể nói ra hai tiếng cảm ơn.
"Đi thôi, anh dẫn em đến chỗ làm thủ tục xuất cảnh." - Đây là lần đầu tiên Mặc Nhiễm của y xuất ngoại một mình, mặc dù cuối cùng cũng chịu thua mà chạy đến đây, nhưng thực lòng y vẫn không thoải mái cho lắm.
"Đi cẩn thận. Qua tới phải báo ngay cho anh." - Trước khi Mặc Nhiễm tiến vào, y lại nhịn không được mà dặn dò.
"Ừm...vậy em đi đây." - Lúc gặp được người rồi lại không biết nói gì, chỉ có thể cứ vậy bước vào bên trong.
Mike cũng không nói gì, chỉ đứng đó nhìn người đang dần xa mình kia. Đúng lúc này, Mặc Nhiễm bất ngờ xoay người lại, nói: "Em sẽ về sớm."
Mike cứ đứng đó một lúc lâu, mãi đến lúc y hoàn hồn lại, máy bay chở Mặc Nhiễm bay sang Anh đã cất cánh rồi. Thế nhưng cảm giác khó chịu cùng không can tâm đã biến mất từ lúc nào, thay vào đó là một nụ cười bất lực, nhưng cũng tràn ngập hạnh phúc. Chỉ một câu kia của Mặc Nhiễm đã cho y biết rằng, tâm của người ấy, rốt cuộc cũng sắp thuộc về mình.
…
"Vương tổng, cậu về rồi." - Quách Thừa vẫn luôn theo bên Vương Nhất Bác đang ngồi ở khu coffee dưới sảnh thấy cậu từ bên ngoài trở về khách sạn liền vội vàng đứng lên, tiến về phía Vương Nhất Bác.
"Đã nhận được tài liệu chưa?" - Vương Nhất Bác không dừng bước mà tiến thẳng về phía thang máy, bộ dáng không giấu được sự gấp gáp hiếm thấy.
"Vâng, đã nhận được rồi, A Tinh vừa gửi qua cách đây ít phút."
Quách Thừa vừa dứt lời, cửa thang máy cũng đồng thời mở ra "Ting" một cái. Vương Nhất Bác siết chặt điện thoại đang cầm trong tay, cố bình tĩnh lại tâm tình đang kích động của chính mình. Vương Nhất Bác cứng ngắc bước vào trong thang máy, lại tiếp tục cứng ngắc bấm nút, lúc đã ngồi trước máy laptop trong phòng mình, sự cứng ngắc kia vẫn còn hiện rõ. Quách Thừa ở một bên chứng kiến cậu chủ của mình như vậy, vừa thương lại vừa có chút buồn cười. Hơn ai hết, cậu cùng Trịnh Phồn Tinh là những người biết rõ nhất suốt mấy năm qua, Vương Nhất Bác đã trải qua và chịu đựng những gì, tâm tình kích động cũng là điều dễ hiểu.
Màn hình laptop dần hiện rõ hình ảnh về người thương khiến tim Vương Nhất Bác đập ngày càng mãnh liệt. Cứ thên mỗi một giây, tốc độ tim đập lại càng nhanh. Đến lúc tấm hình đã hoàn toàn hiện rõ, gương mặt mà mỗi đêm đều ẩn hiện trong tâm trí xuất hiện trên màn hỉnh, Vương Nhất Bác bất chợt nhận thấy hốc mắt mình nong nóng. Rất muốn đưa tay mình lên lau đi hai dòng nước mắt mặn chát, thế nhưng cậu phát hiện ra, không chỉ ngón tay, mà cả cơ thể vẫn cứng ngắc như cũ.
Mãi một lúc lâu sau, khi tâm tình đã ổn định trở lại, cậu mới đột ngột gục đầu vào hai tay làm Quách Thừa ở bên cạnh hốt hoảng.
"Vương tổng!" - Quách Thừa vươn tay muốn đỡ nhưng Vương Nhất Bác đã ra hiệu không sao, cậu liền thở phào nhẹ nhõm rồi nói. - "Vậy tôi về phòng trước."
"..."
Vương Nhất Bác không đáp, vẫn duy trì tư thế như cũ. Cả căn phòng rộng lớn chỉ còn tiếng "tíc tắc tíc tắc" của đồng hồ treo tường cùng ánh sáng màu vàng nhàn nhạt của đèn chùm giữa phòng.
Bất chợt, Vương Nhất Bác hít sâu một hơi, ngẩng mặt lên lần nữa nhìn chằm chằm vào màn hình laptop. Cơ thể căng cứng lúc này mới dần thả lỏng, bàn tay run rẩy vươn ra chạm vào khuôn mặt trên màn hình, khóe miệng bất giác khẽ nhếch lên, nhưng hai dòng nước từ hốc mắt vẫn chảy không ngừng như cũ khiến người ta chẳng rõ là khóc hay cười.
"T...Tiêu….Tiêu...Chiến…Tiêu Chiến… Tiêu Chiến..."
Rõ ràng là cái tên rất quen thuộc, chất chứa đầy yêu thương cùng nỗi nhớ nhung da diết nhưng giờ đây, Vương Nhất Bác phải rất khó khăn mới có thể bật ra khỏi miệng cái tên đó. Chỉ cậu mới hiểu, suốt năm năm qua, hai năm hôn mê bất tỉnh, còn lại ba năm, Vương Nhất Bác chưa một lần nào dám để cái tên của anh thoát ra khỏi miệng mà chỉ âm thầm gào thét nó trong tâm trí. Cậu sợ, sợ đến run rẩy, sợ đến tay chân bủn rủn. Sợ rằng... anh đã sớm không còn... Năm năm... không có lấy một chút tin tức... Nhưng thật may mắn, ông trời vẫn chưa tuyệt đường sống của cậu, vẫn để lại cho cậu một hơi tàn nhỏ nhoi.
...
"Mưa rồi?" - Mặc Nhiễm nhìn ra ngoài cửa kính sân bay, nhác thấy bên ngoài là một mảnh mù mịt xen lẫn cái se lạnh mới chắc mẩm trời đang mưa.
Sau gần mười hai tiếng đồng hồ ngồi trên máy bay, Mặc Nhiễm cuối cùng cũng đến nơi. Lúc từ máy bay di chuyển vào bên trong sân bay, sắc trời vẫn còn tối mịt. Anh cùng đoàn người nhanh chóng di chuyển đến khu vực hải quan làm thủ tục nhập cảnh, lúc ra đến bên ngoài, sắc trời đã bắt đầu hừng sáng. Mặc Nhiễm không vội trở về khách sạn mà kéo vali đi dạo một vòng xung quanh, tâm tình vừa có chút phấn khích vừa hơi ngại khi đây là lần đầu tiên anh ra nước ngoài và bên tai cũng không còn thứ tiếng quen thuộc mà chỉ toàn tiếng Anh. Sau khi thích ứng được một chút, anh quyết định ghé vào cửa hàng tiện lợi trong sân bay mua chút đồ ăn thức uống cùng bánh snack để ăn vặt, sau đó mới lấy điện thoại ra, nhắn một tin nhắn cho Mike qua WeChat.
Đến khi ra đến bên ngoài, anh mới hoàn toàn xác nhận trời đang mưa, nhưng chỉ là lất phất vài giọt. Mặc Nhiễm đưa tay vẫy xe, ngay lập tức một chiếc taxi tiến đến dừng trước mặt anh, tài xế cũng cực kỳ thân thiện khi vội vã xuống xe giúp anh đỡ hành lý lên xe. Sau khi yên vị trên xe, tài xế mới hỏi anh muốn đi đâu, Mặc Nhiễm liền đơn giản đưa địa chỉ khách sạn mà người đàn ông kia đưa cho tài xế rồi nói anh muốn đến chỗ này. Chiếc xe nhanh chóng lăn bánh tiến về nội đô London. Lúc đến nơi, anh trúc trắc nhìn tên khách sạn trong địa chỉ rồi lần nữa nhìn dòng chữ to to phía trên, sau khi xác định mình không đi sai địa chỉ mới thở dài một tiếng rồi mới tiến vào làm thủ tục nhận phòng. Trong lúc chờ nhân viên làm thủ tục, Mặc Nhiễm tranh thủ quan sát một vòng sảnh chính mà rất có cảm giác cạn lời, này thực sự quá xa hoa đi. Từ cách bày trí cho đến mỗi vật dụng nhỏ đều cho thấy chúng nhất định có giá tiền không nhỏ a.
Một lát sau, Mặc Nhiễm đã có mặt trong phòng của mình. Lướt một vòng xem thử, anh mới nhẹ nhàng thở phào, cũng may ông ấy không có đặt phòng VIP cho anh. Thả mình xuống giường sau một chuyến đi dài, anh liền nhận được thông báo có tin nhắn tới từ WeChat. Lần nữa mở điện thoại lên, quả nhiên là Mike gửi tin đến. Y chỉ đơn giản dặn dò anh tới khách sạn rồi thì nhớ ngủ một giấc trước rồi hẵng đi đây đi đó, còn kèm theo một tấm hình selfie cùng Tống Thiến ở cửa tiệm. Mặc Nhiễm cứ như vậy nằm trên giường mà thiếp đi lúc nào không hay, lúc anh lần nữa mở mắt ra, đã là gần mười hai giờ trưa rồi.
Sau khi vệ sinh cá nhân một chút, đương lúc chuẩn bị xuống nhà hàng dùng bữa trưa thì nhận được điện thoại từ người đã đưa anh sang đây. Một lát sau, hai người cùng dùng bữa trưa, đơn giản trò chuyện một chút, sau đó lên đường tới nơi tổ chức triển lãm. Đi dạo một vòng, Mặc Nhiễm có chút không thể tin nổi khi những bức tranh mình chỉ đơn giản vẽ ra nay lại được đóng khung treo tường cẩn thận để cho mọi người cùng chiêm ngưỡng.
"Cậu Mặc cảm thấy thế nào? Nếu có gì không hài lòng, cậu cứ nói, tôi sẽ cho sửa ngay lập tức."
"Không, không, tôi rất hài lòng rồi. Mọi chuyện cứ theo ý ngài Kim đi." - Mặc Nhiễm bối rối xua xua tay, anh làm sao còn có thể ý kiến gì nữa chứ.
Mọi thứ đã sắp xếp xong, Mặc Nhiễm tiễn ông Kim ra xe. Nhìn chiếc xe dần khuất bóng đằng xa, anh mới lấy ra từ balo chiếc máy ảnh quen thuộc, sau đó bắt đầu rảo bước trên đường phố London.
Ở nơi Mặc Nhiễm vừa rời đi, một chiếc xe Audi màu đen cũng vừa lướt qua, hướng về phía khách sạn xa hoa kia.
...
Sáng hôm sau, vừa đặt chân đến trước cửa ra vào, Mặc Nhiễm liền bị số người đến tham quan dọa sợ. Người đến xem giờ đây gần như chật kín cả khu, thậm chí còn có không ít nhà báo. Lúc này anh mới để ý cách chỗ anh chỉ vài bước cũng có một buổi triển lãm khác, có lẽ mọi người là tiện đường đi. Lúc này, người đàn ông họ Kim xuất hiện, mọi người lập tức dồn sự chú ý vào ông, máy ảnh cũng nháy đèn liên tục. Như đã quá quen với việc mọi người vây xung quanh mình mà cực kỳ bình thản bắt tay và vẫy chào ống kính. Thấy Mặc Nhiễm đứng bên ngoài đám đông kinh ngạc nhìn về phía mình, ông cực kỳ nhã nhặn xin nhường đường. Chủ nhân của buổi triển lãm đã lên tiếng, mọi người vô cùng phối hợp và tôn trọng, liền tách ra hai bên tạo thành một lối đi cho ông.
Mặc Nhiễm chứng kiến toàn bộ cảnh tượng đó, trong tầm mắt là người đàn ông đang tiến về phía mình mà đột nhiên cảm nhận được cảm giác không nói nên lời toát ra từ ông ấy. Một cảm giác quen thuộc nhưng cũng mơ hồ, rất... giống một người mà anh quen trước đây. Người mà...anh quen trước đây?
"Xin giới thiệu với mọi người, đây là cậu Mặc, là tác giả của một trong những bức tranh mà mọi người đang được chiêm ngưỡng ở đây." - Giọng nói tiếng Anh lưu loát của Kim đứng kế bên khiến anh choàng tỉnh. Kim vừa dứt lời, hàng loạt ống kính cùng sự chú ý ban nãy vẫn luôn ở trên người Kim thoáng chốc được chuyển dời về đặt trên người Mặc Nhiễm, bên tai ngay tức khắc vang lên tiếng bấm máy liên tục.
Mặc Nhiễm khẽ nhíu mày nhưng rất nhanh đã giấu sự khó chịu đi mất, nở nụ cười cúi chào với mọi người.
Kim đương nhiên nhận ra Mặc Nhiễm không quá thoải mái với tình hình hiện tại nên nhanh chóng lên tiếng, phân tán sự chú ý của mọi người.
Lúc này, từ bên ngoài, ngay trước cửa ra vào triển lãm, chiếc Audi đen tuyền khẽ dừng. Vài giây sau, một chàng trai trẻ bước xuống từ trên xe.
"Không cần đi theo." - Vương Nhất Bác nói rồi đi thẳng vào trong.
Từ bên trong, Thomas thấy người quen đã đến liền vội vã tiến ra cửa bắt tay cùng cậu rồi cùng cậu dạo quanh một vòng. Triển lãm lần này không chỉ trưng bày những chiếc cúp vô địch của giải đấu Moto GP mà còn có cả sự hiện diện của chiếc moto đã từng cùng tay đua Valentino Rossi vô địch thể thức 125cc vào năm 1997. Từ đằng xa, Vương Nhất Bác đã thấy bóng dáng chiếc xe, tâm tình vốn dĩ đã tốt nay lại càng tốt hơn, thậm chí có phần phấn khích khó che giấu.
Mặc dù rất muốn ở lại thêm, nhưng thời gian không phép khiến cậu chỉ có thể rời đi trong luyến tiếc. Nói lời tạm biệt Thomas, Vương Nhất Bác tiến ra cửa chờ Quách Thừa đến đón, tâm trạng cực tốt mà đảo mắt xung quanh một vòng rồi bất chợt dừng lại ở triển lãm cách chỗ cậu chỉ vài bước chân. Chẳng biết tại sao, Vương Nhất Bác không chút suy nghĩ mà chuyển hướng, xoay mình tiến vào khu triển lãm đó.
Tiến vào bên trong, cậu ngay lập tức nhận ra sự khác biệt của bầu không khí giữa hai triển lãm. So với bên kia, bầu không khí bên này mang đậm tính nghệ thuật, hơn nữa còn đem lại cảm giác cực ký dịu dàng, bình yên cho người xem. Bên cạnh những bức tranh nổi tiếng từ lâu, không khó để nhận ra những bức tranh mới cũng được trưng bày, có lẽ là của một họa sĩ mới nào đó. Trái ngược với phần lớn mọi người tập trung thưởng thức những bức tranh nổi tiếng, Vương Nhất Bác lại đặc biệt nảy sinh hảo cảm với những tranh vô danh kia hơn. Thế nhưng cậu cũng không nghĩ nhiều, chỉ đơn giản cho rằng tâm trạng mình đang tốt nên mới sinh hứng thú. Đảo mắt lướt qua một lượt, đột nhiên, bức tranh được vẽ bằng chì trông vô cùng đơn giản được treo ở góc phòng bỗng thu hút tầm mắt của cậu.
Vương Nhất Bác tò mò bước đến gần để nhìn rõ bức tranh đó hơn. Ban đầu, cậu cứ nghĩ mắt mình có vấn đề, nhưng khi đến gần rồi, cậu mới xác định hoàn toàn không phải như vậy. Bức tranh này, thực sự rất khó hình dung được tác giả đang vẽ thứ gì. Hình dáng vật được vẽ rất không rõ ràng, lúc thì nhìn ra thế này, lúc lại thế kia. Thế nhưng càng nhìn, cậu lại mơ hồ nhìn ra được vật được vẽ là gì. Đó... dường như là một chiếc nhẫn.
Brừm... Brừm
Điện thoại nơi túi áo khẽ rung, Vương Nhất Bác không cần xem cũng biết người gọi tới là ai, liền dứt khoát xoay người ra cửa. Cậu vừa xoay người, từ phía bên kia, Mặc Nhiễm cùng Kim và một vài nhà báo cũng dần di chuyển đến nơi Vương Nhất Bác vừa đứng.
Hết chương 3
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét