Kim đồng hồ chỉ chín giờ, Tống Thiến xoay bảng đóng cửa rồi bắt đầu thu dọn ra về. Cô vừa mặc áo khoác xong, ngoài cửa lại vang lên tiếng chuông "Leng keng".
"Xin lỗi, chúng tôi đã đóng cửa rồi."
"Anh biết." - Người còn tới cửa tiệm giờ này, có lẽ chỉ có một người, Mike D Angelo.
"Anh ấy vẫn đang ở bên trong. Em về trước nhé." - Nhận ra người tới là Mike, Tống Thiến không nói gì nhiều mà chỉ đẩy cửa ra về.
"Ừ" - Đợi Tống Thiến đi rồi, Mike không đi vào bên trong tìm Mặc Nhiễm ngay mà dạo một vòng quanh tiệm, thấy vài vị trí đặt bánh trong tủ đã trống bớt, xem ra hôm nay không đến nỗi nào.
"Anh tới làm gì vậy?"
Bất chợt âm thanh quen thuộc vang lên từ phía sau, Mike tươi cười xoay người lại nói: "Tới đón em đi ăn tối, không được sao?"
"Hôm nay đâu phải cuối tuần. Hơn nữa đã chín giờ rồi."
"Cứ phải cuối tuần em mới ra ngoài ăn tối à? Em cũng biết công việc của anh không ổn định thời gian mà, khó khăn lắm mới có một ngày nghỉ." - Mike lấy áo khoác đưa đến cho anh, sau đó lại đẩy đẩy lưng, thúc giục anh ra xe.
Mặc dù bên ngoài luôn miệng từ chối Mike, thế nhưng Mặc Nhiễm đối với hành động của y vẫn không phản kháng, ngoan mgoãn mặc áo khoác vào rồi tiến ra xe, nhường việc khóa cửa lại cho Mike.
"Có muốn đổi gió một chút không? Chúng ta mua đồ ăn rồi đến công viên Quý Châu, vừa hóng gió vừa ăn, thế nào?"
"Làm sao anh chắc chắn em chưa ăn mà đề nghị như vậy?" - Mặc Nhiễm không trả lời câu hỏi của Mike mà hỏi ngược lại. Anh không để bụng chuyện y điều tra mật khẩu nhà mình vì hiểu rõ, Mike hoàn toàn không có ý xấu, tất cả chỉ vì y quá lo cho anh, đặc biệt là sức khỏe. Thế nhưng tại sao người này lại biết chắc anh vẫn chưa ăn gì?
"Anh đoán, hôm nay em đã có một ngày cực kỳ bận rộn, cứ nhìn số chỗ trống trong tủ bánh thì biết." - Mike thản nhiên vừa nói vừa khởi động xe. - "Đó là chưa kể, số bao bánh snack trong thùng rác kia."
Mặc Nhiễm không phải dạng kén ăn nhưng kể từ sau khi mẹ mất, y dần phát hiện khẩu phần mỗi bữa của anh cứ vậy mà giảm dần đi, thậm chí đôi khi còn bỏ bữa, nhưng anh lại rất thích ăn vặt. Có thể nói, Mặc Nhiễm một ngày có thể không ăn cơm, nhưng ăn vặt thì không thể thiếu, thậm chí cũng đủ để khiến anh no suốt buổi. Anh ăn tốt ngủ được, nhưng những thức ăn đó suy cho cùng cũng chỉ để lót dạ, đối với một người trải qua bệnh nặng như Mặc Nhiễm, y không tài nào làm ngơ được. Dù lo lắng cho người trong lòng nhưng công việc không cố định, y không thể mỗi ngày đều chăm lo cho anh nên chỉ có thể tranh thủ ngày nghỉ hiếm hoi dẫn anh đi tẩm bổ một phen.
Bên này, Mặc Nhiễm nghe Mike nói khiến anh nhất thời không khỏi kinh ngạc, thế nhưng cũng chỉ chẹp miệng một cái, nói: "Tùy tiện."
Một lúc sau, cả hai đã ngồi trên bãi cỏ công viên Quý Châu, ở giữa hai người là một đống đồ ăn. Quý Châu là một công viên được xây dựng dọc theo hai bờ của sông chảy qua thành phố này, công trình này vừa hoàn thành đã trở thành điểm đến lý tưởng cho tất cả mọi người, từ những cặp đôi yêu nhau cho đến các gia đình có con nhỏ, hay thậm chí những nhóm bạn cũng đến đây để thư giãn.
Mặc Nhiễm tiếp nhận đồ ăn trên tay, gió thu thổi tới có chút lạnh khiến tâm tình anh vẫn rất tốt sau một ngày dài làm việc. Mặc Nhiễm vô tình liếc thấy máy bán nước tự động gần đó, đột nhiên nổi hứng muốn uống một vài chai, vì vậy liền quyết định đi tới. Chỉ vài phút sau, giữa hai người bọn họ không chỉ có mấy món bồi bổ cho Mặc Nhiễm mà còn có thêm hai chai bia đang uống dở.
"Hôm nay sao lại cao hứng đến như vậy?" - Vì phải lái xe nên Mike chỉ nhấp môi một hai ngụm, còn lại đều nhường Mặc Nhiễm xử lý.
"Ừm...cũng không có gì, chỉ là giải tỏa được suy nghĩ trong lòng."
"Không muốn nói cho anh sao?" - Mike nhìn Mặc Nhiễm bằng cái nhìn đầy yêu thương cùng ôn nhu. Tình cảm của y, từ thuở đầu gặp mặt cho đến hiện tại, vẫn cứ nồng nàn da diết như vậy.
"Sau này sẽ nói cho anh mà. Cũng chẳng phải việc gì lớn, nhưng cứ để em sắp xếp xong đã." - Vừa nói, Mặc Nhiễm lại nhấp thêm một ngụm, mặt anh lúc này đã có chút đỏ. Dường như ánh mắt của Mike quá mức nồng cháy khiến Mặc Nhiễm không thể tiếp tục làm ngơ. Nhưng ngay khi quay sang, trực tiếp nhìn thấy ánh mắt kia của Mike, anh lại ước mình không quay sang. - "Đi về thôi. Hôm nay em muốn nghỉ ngơi sớm."
"Anh thích em, Tiểu Chiến."
…
Sáng hôm sau, Mặc Nhiễm mang cặp mắt gấu mèo đến cửa hàng bánh của mình. Tống Thiến kinh ngạc hỏi:
"Anh chủ, làm sao vậy? Sao lại...thảm như vậy?"
Tối qua chẳng phải anh ấy đi cùng anh Mike sao? Không lẽ…
"Đừng nghĩ bậy, đêm qua bị mất ngủ thôi." - Mặc Nhiễm không thích người khác suy diễn những việc không có trên người mình nên ngay lập tức nghiêm mặt.
Chuyện tối qua Mike thổ lộ tình cảm với anh, Mặc Nhiễm đã mơ hồ cảm giác được từ lâu nhưng vẫn lựa chọn làm ngơ, xem như không biết. Thật lòng, anh rất quý Mike, hơn nữa cũng rất kính trọng y. Bởi lẽ vào thời điểm khó khăn nhất cả về tinh thần lẫn thân thể, vật chất, người bên cạnh giúp đỡ, lo lắng cho anh và mẹ chỉ có Mike. Y không quản công việc bận rộn, chỉ cần tan làm liền lập tức chạy đến chăm sóc cho anh. Đối với anh, Mike chính là người anh trai mà anh kính trọng nhất, ngoài ra không còn bất cứ thứ tình cảm nào khác. Lựa chọn trốn tránh cảm xúc của Mike dành cho anh, bởi vì anh rất sợ, sợ một khi đã nói ra rồi, hai người bọn họ ngay cả anh em bình thường cũng không thể làm. Cho đến tối qua, khi nghe rõ từng lời từ Mike, Mặc Nhiễm đột nhiên rất hối hận, đáng lẽ anh nên quyết liệt hơn để cho y không còn nuôi hy vọng nữa, thậm chí, anh nên nói thẳng ra rằng mình rất không thích y như vậy. Nhưng hiện tại cái gì cũng đã rồi, chỉ có thể tiếp tục làm ngơ, mà nó cũng khiến anh đau đầu đến cực điểm, kết quả là mất ngủ suốt một đêm, tâm tình tốt đẹp trước đó thoáng chốc trở nên tồi tệ.
Leng keng leng keng
Chuông cửa vang lên liên tiếp báo hiệu có khách đến thành công kéo Mặc Nhiễm về thực tại, anh vào nhà vệ sinh, xốc nước vào mặt bắt buộc tâm trí phải tập trung vào công việc.
"Xin cảm ơn ạ." - Tống Thiến tươi cười đưa coffee cho khách rồi cúi chào, sau đó lại tiếp tục chờ order từ vị khách tiếp theo. Sau lưng vị khách này đã không còn ai, báo hiệu cô đã có thể tạm nghỉ sau hơn một giờ đồng hồ bận rộn. Một tiếng sau khi mở cửa ở đây luôn rất tấp nập, khách tới chủ yếu là nhân viên văn phòng đến mua coffee. - "Xin chào, không biết quý khách muốn dùng gì ạ?"
"..." - Người khách kia không đáp, ngay cả một chút phản ứng cũng không có, chỉ yên lặng nhìn bảng menu được treo phía trên. Tống Thiến đương lúc muốn hỏi lại một lần nữa thì người này mới lên tiếng. - "Một ly Raspbery black currant blended juice."
"Dạ, vậy quý khách dùng ở đây hay đem đi ạ?"
"Đem đi."
"Của quý khách là 32 tệ ạ. Xin quý khách sang bên này chờ một lát."
Người khách kia không nói gì, cầm hóa đơn rồi đứng sang một bên theo yêu cầu của Tống Thiến rồi rút điện thoại cùng tai phone ra, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn bánh kem trong tủ.
"Anh chủ, có khách gọi Raspbery black currant blended juice đó." - Đa số coffee trong menu Tống Thiến đều có thể tự làm, chỉ trừ một món duy nhất, chính là món mà vị khách kia vừa yêu cầu, và người có thể pha chế nó tại đây cũng chỉ có "anh" chủ.
"Được rồi, anh làm cho." - Mặc Nhiễm tiến vào quầy, bàn tay thoăn thoắt pha chế thức uống ưa thích của mình.
Vốn dĩ món này cũng có ở Starbuck, là thức uống mà anh thích nhất, cho nên khi mở ra cửa tiệm này, anh liền mày mò tìm công thức pha chế, sau đó đưa vào menu. Thực ra món này không được ưa chuộng ở cửa tiệm cho lắm, rất rất hiếm có khách gọi món này. Ít đến nỗi từ lúc chính thức khai trương đến giờ, chỉ mới có một người duy nhất gọi nó. Vị khách đó… là chính Mặc Nhiễm gọi cho… bản thân, và vị khách đang chờ ngoài kia là người thứ hai.
Tống Thiến nhìn anh đang hoàn thiện sản phẩm mà thở dài khó hiểu. Cũng chỉ là một món đồ uống, lại chẳng có ai gọi nó, thế nhưng anh ấy vẫn nhất quyết thêm nó vào menu. Lại nhìn qua vị khách kia, cô cũng rất ngạc nhiên khi anh ta gọi món đó nha.
"Xong rồi." - Mặc Nhiễm đưa cho Tống Thiến để cô bỏ vào bao, còn mình lại trở vào bếp bên trong.
"Của quý khách đây ạ. Xin cảm ơn."
Vị khách kia nhận lấy ly nước từ Tống Thiến liền xoay người đi mất, cô mơ hồ nhận thấy rằng đây dường như là một vị tổng tài nhiều tiền đầy bận rộn, bởi lẽ anh ta ngoại trừ lúc gọi món, khoảng thời gian còn lại đều là cắm mặt vào điện thoại, liên tục bấm phím. Hơn nữa anh ta còn chưa ra khỏi cửa, vệ sĩ đã đứng sẵn mà mở cửa, sau đó lại chạy vội về phía chiếc xe màu đen bóng loáng đắt tiền đang đậu gần đó mở sẵn cửa.
Tống Thiến bĩu môi, tổng tài có khác, ngay cả mở cửa cũng có người tình nguyện mở cho.
Trên chiếc xe vừa rời đi, người thanh niên trẻ tuổi cuối cùng cũng rời mắt khỏi điện thoại, liếc thấy ly nước vừa mua mới cầm lên, uống thử một ngụm, vị cũng không tệ chút nào.
"Vương tổng, hiện tại cậu muốn đi đâu ạ?" - Tài xế cũng là một thanh niên trẻ, khẽ nhìn qua kính trong xe cất giọng hỏi.
"Về nhà, tối nay tôi có chuyến bay sang Anh sớm."
"Vâng"
…
Vào đầu giờ chiều của hai ngày sau, Mặc Nhiễm nhận được cuộc gọi từ người đàn ông kia, nói rằng nơi tổ chức buổi triển lãm đã được chuẩn bị xong, có điều không phải ở trong nước mà là ở thủ đô London của nước Anh vào cuối tuần sau. Ông ta sẽ chuẩn bị giúp anh vé máy bay và khách sạn, hy vọng anh sẽ có mặt tại buổi triển lãm. Mặc Nhiễm càng nghe lại càng tò mò và khó hiểu về người đàn ông này hơn. Ông ta dường như không chỉ rất có điều kiện mà còn vô cùng hứng thú với số tranh của anh.
"Được rồi, tôi sẽ sắp xếp công việc rồi báo ông sau."
"Tốt lắm, tối nay tôi sẽ cho người mua vé máy bay và đặt phòng khách sạn cho cậu. Hy vọng sẽ sớm gặp lại cậu ở London, cậu Mặc." - Nói rồi liền cúp máy.
Mặc Nhiễm cúp điện thoại, trở về đứng tại quầy tiếp tục công việc. Nếu là cuối tuần sau, vậy anh chỉ có thể bay vào thứ năm hoặc thứ sáu, nhưng cửa hàng luôn rất đông khách vào những ngày cuối tuần, mà nhân viên lại chỉ có một mình Tống Thiến, anh không chắc cô có thể trụ được. Có lẽ, anh nên tuyển thêm nhân viên chăng. Đợi cho khách đã gọi món xong, Mặc Nhiễm mới tranh thủ nói với Tống Thiến.
"Cuối tuần sau anh phải bay sang Anh quốc có chút việc, công việc nhờ vào em nhé."
"Hả? Đột ngột như vậy?" - Tống Thiến ngạc nhiên.
"Đã lỡ nhận lời người ta rồi. Hơn nữa họ còn lo toàn bộ chi phí, không đi không được."
"Vậy, anh đã nói anh Mike chưa?" - Tống Thiến nhắc đến cái tên này, cũng đồng thời chạm vào nỗi phiền muộn mấy hôm nay của anh. Nhưng dù có trốn tránh thế nào, anh vẫn phải đối mặt với nó. - "Chưa...tối nay sẽ báo cho anh ấy sau."
"Là vị khách kia à?"
"Ừ, ông ấy nói đã chuẩn bị xong hết rồi, hy vọng anh sẽ có mặt."
"Ừm nhưng em nghĩ anh nên dỗ cho anh Mike vui trước rồi hẵng nói với anh ấy." - Nói xong câu này, Tống Thiền liền nhận được cái lườm từ Mặc Nhiễm. - "Không phải em chọc gì anh, chỉ là anh ấy thật sự rất lo cho anh đó. Anh không biết đó thôi, lúc nào trước khi đi công việc, anh ấy đều nhắn cho em, nhờ em quan sát anh kỹ một chút, còn dặn dò đủ thứ."
Làm sao Mặc Nhiễm không biết Mike quan tâm anh thế nào, chỉ là tình cảm, thực sự không thể ép buộc được.
…
Cùng lúc đó, trên tầng cao của khách sạn A, một trong những khách sạn xa hoa bậc nhất của London, người được gọi là "Vương tổng" mệt mỏi tháo lỏng cà vạt, mở tủ lạnh lấy một chai bia rồi thả mình xuống ghế sofa, vừa uống vừa xem báo cáo.
"Lịch trình ngày mai thế nào?"
"Buổi sáng thì có một buổi họp với ban giám đốc, còn lại đều trống lịch. Sang đầu tuần sau có một buổi họp với đối tác, sau đó chúng ta sẽ bay về nước vào thứ ba."
"Được rồi, nghỉ ngơi đi."
"Vâng" - Quách Thừa gập người cúi chào rồi xoay ra ngoài, trả lại không gian riêng tư cho Vương Nhất Bác.
Quăng xấp tài liệu lên bàn, Vương Nhất Bác nhìn màn đêm tràn ngập ánh đèn cùng sự xa hoa trước mắt, cảm giác trống vắng xen lẫn xót xa như bão ùa về nơi đáy lòng trong nháy mắt. Cuộc sống chán ngắt này chưa bao giờ là điều cậu muốn, cả ngày chỉ có thể cắm mặt vào mớ tài liệu với hàng ngàn con số, hàng trăm vấn đề, sau đó lại phải mặt trái mặt phải với đám cáo già không biết điều. Thế nhưng nếu không làm những chuyện tẻ nhạt đó, cậu không có cách nào tìm được anh. Cậu không thể mỗi ngày điên cuồng tóm đại một người đi đường nào đó rồi hỏi, có thấy anh của cậu đâu hay không. Bọn họ căn bản không biết anh là ai thì làm sao có thể giúp cậu. Công việc tẻ nhạt biết bao nhiêu, nhưng cũng chỉ có một cách duy nhất là vùi mình vào nó mới khiến nỗi nhớ nhung sâu trong tim tạm nguôi ngoai.
Thế nhưng tất cả cũng chỉ là tạm thời. Mỗi ngày, khi mặt trời bắt đầu khuất bóng và dường chỗ cho màn đêm, nỗi nhớ khủng khiếp lại thoát ra khỏi song sắt, chầm chậm trào ra, gặm nát trái tim từ lâu đã không còn lành lặn của cậu. Dù đây chẳng phải lần đầu, nhưng nếu so với lần trước, lần này lại quá tàn khốc, quá đau đớn, quá dai dẳng.
Vương Nhất Bác siết chặt chiếc nhẫn trong tay rồi thiếp đi lúc nào không hay.
Sáng hôm sau, sau khi kết thúc cuộc họp với ban giám đốc, Vương Nhất Bác khép lại máy tính, uống một cốc nước rồi thay đồ, cầm chìa khóa xe rời đi. Xe chạy băng băng trên đường, cuối cùng dừng lại trước cổng trường đua Silverstone sau hai giờ đồng hồ lái xe. Vương Nhất Bác vừa xuống xe, một người đàn ông từ bên trong đã đi phía cậu một cách vội vã.
"Cậu Wang, cậu đã tới rồi. Hân hạnh được đón tiếp."
"Thomas, rất được gặp lại ngài." - Vương Nhất Bác nở nụ cười hiếm thấy cùng Thomas bắt tay.
"Tuần trước nhận được điện thoại của cậu, tôi còn không dám tin là nhanh như vậy mà cậu đã tới rồi."
Vừa nói, hai người vừa tiến vào bên trong trường đua. Người đàn ông này chẳng phải ai khác mà chính là con trai của người đã xây dựng nên trường đua uy tín nhất thế giới với hơn tám mươi năm lịch sử, Thomas. Một năm trước, giữa lúc tình hình tài chính cực kỳ khó khăn, thậm chí có nguy cơ phải bán đi tâm huyết của chính cha ông và bản thân, Thomas bất ngờ nhận được sự giúp đỡ của một doanh nhân trẻ họ Wang. Người này chỉ đơn giản nói rằng bản thân cũng rất yêu thích tốc độ cao và moto nên muốn giúp ông vượt qua giai đoạn khó khăn này, chỉ cần mỗi lần cậu ta đến nước Anh, ông có thể cho cậu ấy được lái vài vòng trên chính trường đua này. Ban đầu Thomas hoàn toàn không tin và quyết định sẽ không nhận sự giúp đỡ đến từ người lạ ấy, cho đến một hôm, người đó xuất hiện trước mặt ông. So với tưởng tượng của Thomas, người này thậm chí còn trẻ hơn và ông cũng không nhớ quá rõ về những gì cậu ta đã nói, chỉ biết rằng sau một hồi trò chuyện, ông hoàn toàn bị chinh phục bởi đam mê của cậu ta dành cho moto. Sau đó, Thomas mới đánh liều thay đổi quyết định của mình, và có lẽ ông chẳng ngờ được, việc thay đổi lúc đó là hoàn toàn chính xác. Chẳng những giải quyết được vấn đề tài chính, mà ông còn giữ được tâm huyết qua hai thế hệ của gia đình đồng thời trở mình trên thương trường. Chàng thanh niên đó cũng chẳng phải ai xa lạ, chính là chàng trai đang đi cạnh ông đây.
Thomas dẫn Vương Nhất Bác đến phòng thay đồ, ở đó, một bộ đồ đua đã được chuẩn bị sẵn. Lát sau, khi Vương Nhất Bác trở ra, ông lại đưa cho cậu một thứ.
"Của cậu đây, hy vọng cậu hài lòng với
nó."
"Tôi rất thắc mắc chuyện này, cậu đam mê đến như vậy, tại sao không trở thành một tay đua chuyên nghiệp luôn đi, mà lại đi kinh doanh xe đua như vậy?"
Vương Nhất Bác nhận lấy chiếc nón bảo hiểm từ Thomas, cả hai cùng di chuyển về phía đường đua. Từ xa, cậu đã thấy chiếc moto đang được nhân viên dắt ra đường đua.
"Tôi sẽ, nhưng không phải bây giờ." - Hiện tại, cậu vẫn chưa hoàn thành việc cần làm. Anh của cậu, người cậu yêu nhất của cậu, hôn thê chưa cưới của cậu, cậu...vẫn chưa tìm được anh ấy. Đợi khi tìm được anh rồi, lúc đó trở thành một tay đua cũng chưa muộn. Cậu muốn, lần đầu tiên khi cậu trở thành một tay đua chuyên nghiệp, anh sẽ đứng trên khán đài kia xem cậu thi đấu. Không những vậy, khi cậu giành được chiến thắng, anh sẽ ôm lấy cậu thì thầm hai tiếng chúc mừng.
Thomas có chút ngạc nhiên xen lẫn khó hiểu nhìn bóng lưng vẫn đang đi về phía trước của Vương Nhất Bác. Ông dừng lại trên khán đài, tiếp tục nhìn đi thẳng đến chiếc xe moto đang đậu sẵn phía dưới. Quan sát tỉ mỉ chiếc xe một lần, cậu mới hài lòng ngồi lên, đội mũ vào rồi gạc chân chống. Cả trường đua rộng lớn vốn khá tĩnh lặng, thỉnh thoảng mới có vài âm thanh nhỏ lẻ nhưng thoáng chốc liền bị tiếng rồ ga phá toang.
"Anh đang ở đâu? Có biết...tôi đã tìm anh nhiều như thế nào không?"
"Tôi nhớ anh, nhớ anh, nhớ đến phát điên."
"Tôi muốn được nhìn thấy anh, được ôm anh trong lòng, được hôn anh, được làm tình với anh."
"Tôi muốn đem đến hạnh phúc cho anh."
"Tiêu Chiến, rốt cuộc anh đang ở đâu???"
Xe moto lao vút trên đường đua, hơn nữa tốc độ đang có xu hướng ngày càng cao. Ngay cả một người thường xuyên chứng kiến những cuộc đua tốc độ đỉnh cao như Thomas cũng bắt đầu thấy kinh người, muốn lên tiếng nói Vương Nhất Bác mau giảm tốc độ lại. Dù cho hiện tại cậu có rất nhiều kiến thức về moto nhưng suy cho cùng vẫn chưa phải dân chuyên nghiệp, chạy quá nhanh có thể sẽ không kiểm soát được tốc độ, gây ra thương tích không đáng có.
Sau gần nửa tiếng đồng hồ thót tim, Vương Nhất Bác cuối cùng cũng thả chậm tốc độ rồi dừng lại. Thomas cũng liền thở phào nhẹ nhõm. Ông đưa Vương Nhất Bác trở lại phòng thay đồ, sau đó nói bản thân muốn mời cậu một bữa, hy vọng cậu có thể đồng ý. Vương Nhất Bác không mất quá nhiều thời gian suy nghĩ liền đồng ý. Lúc hai người ra xe đến nhà hàng, cậu bất chợt nhận được cuộc điện thoại từ Bắc Kinh.
"Thiếu gia à không, Vương tổng… tin tức của anh ấy...cuối cùng cũng tìm được."
Hết chương 2
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét