[FANFIC BJYX] ONE MORE TIME - CHƯƠNG 1


Hiện tại đã hơn mười hai giờ khuya, mọi người sau ngày nghỉ cuối tuần đều tranh thủ đi ngủ sớm, chuẩn bị cho một tuần làm việc mới lại đến. Hầu hết đèn đã tắt, chỉ còn đèn đường cùng một số rất ít căn hộ vẫn còn sáng đèn. Căn hộ trên tầng tám của Mặc Nhiễm là một trong số đó. Không giống như mọi người, công việc hiện tại của anh gần như không có ngày nghỉ, nhưng điều đó cũng không phải vấn đề gì quá to tát. Khép lại tập tranh vừa hoàn thành, đặt chiếc kính lên bàn ngay ngắn rồi tiến đến ban công của căn hộ, nhắm mắt hưởng thụ sự thoải mái của cơn gió cuối thu. Đối với một người dễ đổ mồ hôi và không giỏi chịu nóng như anh, những lúc thời tiết như thế này luôn khiến anh vô cùng hài lòng, thậm chí còn khiến tâm trạng theo tiết trời mà cũng trở nên thoải mái, thả lỏng hơn.


Mặc Nhiễm mang tâm tình thoải mái trở về phòng ngủ, trước khi tắt đèn, anh lấy điện thoại bấm vào cái tên quen thuộc, soạn tin nhắn rồi bấm nút gửi. Sau khi xác nhận tin đã được gửi đi mới để điện thoại lên tủ đầu giường, tắt đèn rồi chìm vào giấc ngủ. 


"..., đi với tôi."


"Hộc...hộc…"


Mặc Nhiễm giật mình bật tỉnh, hai tay siết chặt mềm thở dốc không ngừng. Anh có chút hoang mang đưa mắt nhìn một vòng xung quanh, ngoài trời vẫn còn tối om, máy lạnh rõ ràng vẫn còn bật nhưng trên trán đã lấm tấm mồ hôi. Giấc mơ vừa rồi, thật sự quá đỗi chân thật. Mặc Nhiễm không phải dạng người hay nghĩ linh tinh rồi nằm mơ, nhưng một khi đã mơ thì giấc mơ nào cũng đều rất chân thật và sống động. Chẳng hạn như hơn hai năm trước khi mẹ anh mất vậy. 


Anh một thân toàn mồ hôi từ từ ngồi dậy trên giường, sau đó lại tiếp tục chậm rãi vươn tay bật đèn ngủ trên tủ đầu giường, thẫn thờ nhìn chiếc đèn vô tri một lúc lâu. Cả căn phòng vẫn tĩnh lặng như tờ. Đột nhiên, anh vươn tay tắt đèn đi, kéo chăn nằm phịch xuống, dứt khoát nhắm chặt hai mắt. 

.

.

.

Kim đồng hồ vẫn chạy đều đều, trên giường vẫn vang lên tiếng "Soạt soạt", cứ khoảng năm mười phút, âm thanh ấy lại đều đều lặp lại. 


Mặc Nhiễm có chút bực dọc mở mắt, anh rất muốn ngủ, thực sự rất muốn ngủ, thế nhưng cứ nhắm mắt lại, những thắc mắc cùng tò mò về giấc mơ vừa rồi lại tràn ngập trong đại não. Nhìn sang đồng hồ treo trên tường đã hơn năm giờ, trằn trọc mãi một hồi, vậy mà đã hơn hai tiếng trôi qua, ngoài trời cũng đã tờ mờ sáng. Mặc Nhiễm cuối cùng cũng chịu thua, xốc chăn xuống giường rồi đi thẳng về phòng tắm. Nhưng chỉ vừa mới mở cửa phòng, anh liền phát hiện ở phía cửa ra vào vậy mà đang vang lên âm thanh bấm mật mã, rất đều đặn.


"A…"



"Được rồi, em cũng không phải con nít, không cần phải theo nữa đâu." - Mặc Nhiễm hai tay thuần thục mở khóa cửa tiệm, vừa nói với người đang muốn xuống xe phía sau.


"Người mà đến cả đi trên đường bằng phẳng cũng vấp ngã như em, không trông chừng cẩn thận làm sao anh yên tâm được." - Làm như không nghe lời Mặc Nhiễm, người đàn ông kia vẫn xuống xe đi theo anh vào trong cửa hàng, thậm chí còn lấm lét quan sát biểu hiện của anh. - "Hay em làm bữa sáng cho anh đi, anh chưa ăn gì từ tối qua đó."


Mặc Nhiễm có chút bất đắc dĩ, quay lại nói với người kia: "Mike, đây là cửa hàng bánh ngọt, không phải nơi bán bữa sáng."


"Nhưng anh muốn em nấu cho anh, mấy ngày qua anh vất vả lắm đó."


"..." - Mặc Nhiễm yên lặng nhìn người đối diện một lúc, rốt cuộc cũng thở dài chịu thua. - "Được rồi, được rồi, em nấu cho anh được chưa? Nhưng ăn xong thì về nhà đi."


"Em giận à?" - Nhận được sự đồng ý của anh, Mike hài lòng giúp anh bày ra bàn ghế trong tiệm. Xong xuôi lại đứng trước quầy thanh toán, ánh mắt không che giấu sự ôn nhu nhìn tấm lưng mà y đã che chở suốt năm năm qua trước mặt mình, nhẹ nhàng hỏi.


"Không" - Mặc Nhiễm dứt khoát trả lời, xoay người đặt trước mặt y dĩa trứng ốp la. - "Chỉ là anh cũng đã vất vả rồi, lúc có thể nghỉ ngơi thì cứ nghỉ ngơi."


"Em không muốn anh phụ một tay?" - Vui vẻ nhận lấy bữa sáng của mình, Mike một mạch xử lý cả dĩa trứng chỉ trong vòng vài phút.


"Cũng đâu phải em làm một mình." 


Nhìn theo thân ảnh bận rộn trong bếp, Mike biết mình không nên kì kèo nữa, nếu không người này chắc chắn sẽ giận y thật. Vì vậy, chỉ có thể dặn dò anh đừng làm quá nhiều liền xoay người ra xe, trước khi đi vẫn lưu luyến nhìn vào bên trong cửa tiệm một cái rồi mới yên tâm về nhà.


Dừng xe khi tới đèn đỏ, Mike nhìn dòng xe cộ lưu thông trên đường cùng dòng người tấp nập qua lại mà khóe miệng khẽ nhếch lên một cái. Trải qua biết bao đau khổ, cuối cùng y cùng người mình yêu, Mặc Nhiễm, cũng có được cuộc sống bình yên đầy vui tươi. Mặc dù nhiều lúc Mặc Nhiễm luôn bày ra bộ dáng nói rằng y rất phiền, nhưng y biết, anh rất dựa dẫm vào y. Bởi lẽ nếu không có y giúp đỡ, anh sẽ không thể nào bình phục được như ngày hôm nay. Vươn tay bật máy phát nhạc trong xe, chọn một bài nhạc rồi bắt đầu thưởng thức nó. Đây… là bài hát mà Mặc Nhiễm rất thích, trong một lần chở anh đến gặp đối tác, y đã vô tình phát hiện ra. Kể từ đó, trong danh sách nhạc của y lại nhiều thêm một bài, mà chính y cũng vì vậy mà thích luôn cả bài này.


"Quên không được tình yêu của em,

Nhưng kết quả khó mà thay đổi..."


Lái xe về đến chung cư, Mike quăng chìa khóa xe trên bàn, tiến thẳng vào nhà tắm. Chẳng bao lâu sau, cửa phòng tắm lần thứ hai mở ra, Mike một thân ướt đẫm, chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm màu trắng được thắt dây hờ hững bước ra. Y đến bên tủ rượu, lấy từ trên kệ xuống một chai Whisky, đổ ra ly rồi lại từ từ thưởng thức hương vị quyến rũ. Đây là thói quen từ lâu của y. Mỗi lần giải quyết xong một vụ án hay nhiệm vụ nào đó, y sẽ tự thưởng cho mình một ly như vậy. Lúc thì Whisky, lúc thì Volka,... Với công việc của một cảnh sát quốc tế, sau mấy năm vất vả khắp nơi, y đã xin được chuyển về làm cho cảnh sát trong nước, cấp bậc cũng đã là trung tá. Tuy nhiên đôi khi vẫn phải thực hiện một vài nhiệm vụ cho cảnh sát quốc tế, chẳng hạn như nhiệm vụ mà y vừa hoàn thành sáng nay vậy.


Mike đến bên cửa sổ, phóng ánh mắt xa xăm về phía tòa chung cư gần đó, có lẽ cách khu của y chỉ khoảng năm phút đi bộ. Nơi mà y hướng tới, chính là tòa chung cư của Mặc Nhiễm. Sau khi Mặc Nhiễm của y bình phục, mẹ em ấy cũng ra đi. Mặc dù rất lo lắng nhưng Mặc Nhiễm một mực muốn ở riêng, y cũng không thể làm gì khác ngoài chiều theo ý anh, giúp anh mua một căn hộ thật tốt, sau đó âm thầm dọn đến ở gần người thương. Ngay cả mật khẩu nhà Mặc Nhiễm, y cũng âm thầm thu thập, nhưng đó chẳng qua là vì không yên tâm mà thôi. Sáng sớm nay sau khi báo cáo hoàn thành nhiệm vụ cho cấp trên, nỗi nhớ nhung bỗng nhiên trổi dậy cho nên mới ghé một chút, định bụng chỉ ngắm người kia một chút rồi đi, ai dè vừa mở cửa thì bí mật của y cũng bị lộ. Nhưng với sự dựa dẫm của Mặc Nhiễm dành cho y, Mike tin chắc anh sẽ không hề để bụng chuyện mật khẩu.



"Woa~ hôm nay anh chủ đến sớm vậy?" - Cửa kính lần nữa được mở ra, Tống Thiến mang theo vẻ ngạc nhiên bước vào.


Lướt một vòng cửa tiệm, cô lần nữa kinh ngạc nói: "Xem ra anh tới còn sớm hơn so với suy nghĩ của em."


Bàn ghế đều đã được bày ra, cửa kính cũng được lau qua một lần, rốt cuộc anh ấy tới lúc mấy giờ chứ?


"Không, anh cũng vừa mới tới thôi. Là Mike đã làm đó." - Vừa nói vừa lấy ra thêm một phần trứng ốp la, đưa cho Tống Thiến. Lại nhìn đến biểu hiện gật gù đã hiểu của cô, anh lại nói thêm. - "Lúc nãy anh ấy đột ngột đòi ăn, tiện thể làm dư ra một phần."


"Ok ok, em biết mà." - Tống Thiến đeo tạp dề vô, sau đó mới bắt đầu dùng bữa sáng được "anh" chủ chuẩn bị cho. Gọi là "anh" chủ, là vì cô cho rằng nếu gọi bằng "ông chủ" thì không hợp với nhan sắc của anh cho lắm. Đối với lời giải thích này của Tống Thiến, anh cũng chỉ có thể dở khóc dở cười tiếp nhận.


Tống Thiến là một trong những nhân viên đầu tiên tại tiệm bánh của Mặc Nhiễm, cũng có thể xem cô chính là cửa hàng trưởng, là cánh tay trái đắc lực của anh. 


Tiệm bánh của Mặc Nhiễm có cái tên khá lạ, "Không Tên". Đặt là "Không Tên", thực ra là do anh thực sự không biết phải đặt tên gì, mà về cơ bản anh cũng lười nghĩ, chỉ là buột miệng nói ra. Vậy mà Mike lại rất thích thú với sự buột miệng của anh, dứt khoát chọn cái tên này, tiệm bánh ngọt và coffee "Không Tên" kia cứ thế mà ra đời. Không chỉ tên cửa hàng, mà ngay cả mặt bằng, cho đến giấy phép hay tiền vốn, chi phí sửa sang cùng mua sắm dụng cụ, đều là do Mike lo từ đầu đến cuối. Mặt bằng nằm đối diện khu phố đi bộ lớn nhất thành phố, bàn ghế, dụng cụ hay các vật dụng khác cũng đều là những sản phẩm hiện đại nhất. Có thể nói, Mặc Nhiễm chẳng phải lo bất cứ điều gì, cứ vậy mà bắt tay vào làm bánh và quản lý cửa tiệm. Nhưng anh cũng đã nói qua với Mike, đến khi hoàn vốn, anh sẽ ngay lập tức trả lại cho y toàn bộ số tiền mà y đã giúp anh lúc đầu. 


Đối với một người vừa mới bệnh dậy, lại chưa từng kinh doanh trước đó, việc sắp xếp ổn thỏa mọi công việc ở cửa hàng như anh gần như là không thể, nếu có thể thì chính là mệt chết, hoàn toàn không có thời gian nghỉ ngơi. Rất may mắn, anh đã gặp được cô gái này, mặc dù nhỏ hơn anh hai tuổi nhưng đã phụ được cho anh rất nhiều. Nhờ có sự giúp đỡ của Tống Thiến, cửa hàng của Mặc Nhiễm nhanh chóng đi vào ổn định, cũng để cho anh có thêm thời gian dành cho niềm đam mê vẽ tranh của mình.


Lại nói đến việc vẽ tranh, theo như lời Mike nói, trước đây anh vốn là một nhà thiết kế, sau khi tốt nghiệp liền cùng với vài người bạn cùng khoa mở một studio nho nhỏ. Tuy nhiên, vào lúc mọi thứ bắt đầu ổn định, studio dần có được chút danh tiếng thì những người bạn đó lại trở mặt, muốn một tay quản lý studio, đá anh ra khỏi thương vụ làm ăn này. Mặc Nhiễm nhất thời không thể tin nổi những người đã cùng mình vượt qua bao khó khăn trong chớp mắt đã xoay lưng với mình nên vô cùng suy sụp. Trong một buổi tối mưa giông nọ, tửu lượng vốn không tốt nhưng Mặc Nhiễm vẫn tìm đến rượu giải sầu, kết quả là chưa hết một chai đã say mèm, trên đường lái xe về thì gặp tai nạn giao thông nghiêm trọng. Do phần não chịu ảnh hưởng nặng nề nên anh hôn mê suốt mấy năm liền, những chuyện trước đó gần như đều quên sạch. Thậm chí đến cả những ký ức lúc mới tỉnh lại, Mặc Nhiễm cũng không thể nhớ rõ.


Xuất thân là một sinh viên chuyên ngành thiết kế, nên chuyện anh có năng khiếu trong việc vẽ vời này là dễ hiểu. Tuy nhiên đối với việc lập nên một studio mới thì anh vẫn không chắc lắm, có thể do vẫn còn lo sợ chuyện năm xưa tái diễn, nên cuối cùng, dưới sự giúp đỡ của Mike, anh lại mở một cửa tiệm chuyên về bánh và coffee. Mãi cho đến khoảng nửa năm trước, trong lúc rãnh rỗi anh mới bắt đầu thử vẽ lại. Ai ngờ đúng lúc đó, một vị khách vô tình nhìn thấy bản vẽ để trên bàn của anh liền sinh hứng thú, nói rằng muốn anh xem thêm một vài bức tranh khác của anh. Mặc Nhiễm vốn khá ngại trong khoản giao tiếp với người lạ nên đối với vị khách kia, anh đương nhiên sinh ra tâm lý đề phòng đến cực điểm. Tuy nhiên, cửa tiệm đâu chỉ có mình anh, Tống Thiến ở một bên nghe thấy liền không ngừng nói giúp vị khách kia. Lúc này, sự đề phòng cùng lo sợ của anh mới dần được giảm bớt, chấp nhận để cho người kia xem thêm một vài bức tranh anh vẽ gần đây. 


Xem xong, người kia không nói gì, cho đến tuần trước, người kia lại xuất hiện tại cửa tiệm. Lần này, vị khách kỳ quái nói rằng muốn đem tranh của anh đi triển lãm, cũng cam kết rằng lợi nhuận sẽ chia theo ý anh, tuyệt không để anh chịu thiệt. Nghe xong đề nghị này, không chỉ anh mà cả Tống Thiến bên cạnh cũng bị sốc đến mức không thể nói được gì. Người đó cũng nói muốn cho anh thời gian suy nghĩ, hôm nay vừa vặn là hạn chót để đưa ra câu trả lời.


Mặc Nhiễm thở dài nhìn tập tranh trên bàn. Về phần câu trả lời cho vị khách kia, anh đã có câu trả lời từ hôm qua, thế nhưng vẫn chưa thể nào rõ được vì lý do gì mà người kia lại chấp nhất với số tranh vẽ của anh đến vậy.


Tiếng chuông "Leng keng" vang lên báo hiệu có khách đến, cũng đồng thời kéo Mặc Nhiễm thoát khỏi mớ suy nghĩ lộn xộn của mình.


"Xin chào, xin hân hạnh được phục vụ quý khách."  - Tạm thời để lại bữa sáng đang ăn dở dang, Tống Thiến lau miệng rồi tiến đến cúi chào, bắt đầu tư vấn cho khách hàng.


Khách tiến vào là hai cô gái ăn mặc chỉnh tề, dường như là nhân viên văn phòng. Cả hai rôm rả thảo luận xem nên chọn chiếc bánh nào, đôi khi lại phát ra tiếng cười khúc khích. Cuối cùng, sau một hồi xem xét, cả hai quyết định chọn một chiếc bánh vị matcha rồi tiến đến quầy thanh toán, vừa chờ Tống Thiến đóng hộp, vừa tiếp tục rôm rả trò chuyện. Đột nhiên, một trong hai cô gái bất chợt lên tiếng:


"Vị ca ca đẹp trai trong kia ơi, có thể...cho tụi em xin WeChat được không?"


"..." 


Một lời này của cô gái, đồng thời làm Mặc Nhiễm lẫn Tống Thiến á khẩu. Được rồi, không thể phủ nhận rằng "anh" chủ của cô rất đẹp, mấy bà chị này chín phần là say nắng nhan sắc của anh ấy mất rồi, nhưng mà "anh" chủ của cô, xét về phương diện tình cảm thì có hơi… ngốc ngốc. Không tin à, cứ nhìn Mike đi rồi biết. Cô không biết hai người họ quen nhau khi nào, nhưng chắc chắn là hơn ba năm rồi. Haizzz...chỉ tội cho Mike cứ không ngừng quan tâm, không ngừng biểu hiện tình cảm, vậy mà "anh" chủ của cô cứ ngốc ngốc như vậy. Một người ngày đêm thân cận bên anh như Mike mà anh còn không biết người ta có tình cảm với mình, vậy thì mấy bà chị này… lại càng khó hơn. Nhìn xem cái gương mặt ngơ ngác của anh ấy kìa, hai má hơi tròn tròn, đôi mắt đen láy nhưng rất tươi sáng lúc này vừa bối rối vừa ngơ ngác, hệt như...một trái đào ngốc vậy >O<


"Hai vị tỷ tỷ này… là hỏi WeChat, của tôi sao?"


"Đúng a~ Ở cửa hàng này còn vị ca ca nào khác ngoài anh sao?" - Hai cô gái vui vẻ đáp, lại nhịn không được mà buông một câu cảm thán. - "Ây da~ ca ca, vẻ đẹp này của anh là thật sự tồn tại sao…"


Mặc Nhiễm bị trêu đến mặt đỏ bừng bừng, chỉ có thể ngại ngùng bối rối, ánh mắt khẽ nhìn sang Tống Thiến cầu cứu. Không phải lần đầu có người hỏi xin WeChat hay cảm thán về nhan sắc của anh, thế nhưng mười lần như một, anh chỉ có thể cầu cứu Tống Thiến. Chẳng phải anh sợ điều gì, chỉ là anh không thích trao đổi WeChat với người lạ, cũng không giỏi từ chối người khác. Bọn họ dù gì cũng là con gái, anh không nỡ làm tổn thương họ.


Nhận được ánh mắt cầu cứu của Mặc Nhiễm, thế nhưng Tống Thiến lại quyết định làm ngơ. "Anh" chủ cần phải trưởng thành, không thể lúc nào cũng nhờ cô được. 


Mặc Nhiễm khóe miệng giựt giựt, đây là gì vậy, anh thực sự là ông chủ sao, cô gái kia thật sự là nhân viên sao? 


"Ca ca?" - Nhận bánh từ Tống Thiến, nhưng hai cô gái vẫn chưa có ý định rời đi mà vẫn lưu luyến Mặc Nhiễm. 


Anh nhìn hai vị khách trước mặt, WeChat không thể cho, nhưng Weibo chắc là không sao đi.


"Ừm, ngại quá, tôi… có thể thêm bạn Weibo, còn...còn WeChat thì…"


"Thật sao? Weibo cũng được, không thành vấn đề, không thành vấn đề." - Cả hai hoan hỉ lấy điện thoại ra cùng Mặc Nhiễm thêm bạn Weibo.


Tống Thiến ở một bên không biết nói gì, dở khóc dở cười nhìn "anh" chủ cùng hai vị khách kia thêm bạn Weibo. Đúng lúc này, chuông cửa lần thứ hai vang lên.


"Xin chào, hân hạnh được phục vụ quý khách."


"Xin chào" - Khách tới lần này là một người đàn ông đã có tuổi. Vừa bước vào cửa tiệm, nhìn thấy Tống Thiến liền mỉm cười, khẽ cúi đầu, sau đó mới đảo mắt một vòng xung quanh, phát hiện người ông cần tìm đang tụm lại một chỗ với hai cô gái kia liền bật cười, tiến đến trước quầy thanh toán. - "Xem ra ông chủ của cô đang bận lắm nhỉ, lấy cho tôi một ly Americano đi."


"Vâng" - Tống Thiến đưa hóa đơn cho người đàn ông mới tới rồi xoay người chuẩn bị một ly Americano, xong xuôi liền đem ra cho người đàn ông đã ngồi bên cửa sổ. 


Bên kia, hai cô gái cũng đang cúi chào Mặc Nhiễm rồi vui vẻ rời đi. Mặc Nhiễm tiễn hai vị khách đầu tiên của tuần xong mới cởi tạp dề, xoay người tiến đến ngồi đối diện vị khách kia.


"Cậu đã nghĩ xong rồi chứ? Nếu cậu không muốn, tôi cũng không miễn cưỡng."


"Không, tôi đã có câu trả lời rồi, chỉ là có một điều kiện."


"Không nghĩ người như cậu cũng biết ra điều kiện với tôi. Nói thử tôi nghe xem." - Nói rồi cầm lên ly coffee, nhấp một ngụm.


"Ở thành phố Trùng Dương, trước đây có một nhà thờ thường nhận nuôi những đứa trẻ mồ côi, nhưng cách đây khá lâu đã bị cháy mất. Tôi muốn phần lợi nhuận của triển lãm, sẽ được dùng để xây một cô nhi viện ở đó."


Người đàn ông âm trầm nhìn Mặc Nhiễm, mãi một lúc sau, ông ta mới đặt ly coffee xuống: "Chỉ có như vậy thôi đúng không?"


"Nếu ông đây không chấp nhận, vậy thì tôi chỉ có thể từ chối."


"Ấy, tôi có nói không chấp nhận bao giờ, chỉ là tôi hơi thắc mắc. Tại sao cậu lại muốn làm chuyện đó?"


"Cũng không có gì đặc biệt, trước đây tôi có đi ngang, vô tình biết được. Nên...muốn làm chút gì đó cho mấy đứa nhỏ." - Mặc Nhiễm khẽ hạ tầm mắt, tâm tư này, rốt cuộc cũng thực hiện được. Lúc đưa mẹ về nơi an nghỉ cuối cùng, anh vô tình đi ngang nơi nhà thờ bị cháy, sau đó dò hỏi thì biết được câu chuyện. Kể từ hôm đó trở đi, lòng anh luôn suy nghĩ về một cô nhi viện dành cho trẻ mồ côi. - "Nhưng tôi còn chưa biết danh tánh của ngài đây đó."


"À xin lỗi xin lỗi, tôi sơ ý quá. Cậu cứ gọi tôi là Kim là được."


"Kim?" - Đây chắc chắn không phải là một cái tên, nhưng ở Trung dường như cũng không có họ này. Ông ta là người nước ngoài?


"Đúng, vậy… chúng ta thành giao nhé. Hy vọng hợp tác vui vẻ, cậu Mặc." - Nói rồi đưa tay ra trước mặt anh, thân thiện nở một nụ cười.


"Thành giao."


Hết chương 1


*Nam hài - Lương Bác

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

[FANFIC BJYX] THAT'S RIGHT, WE ARE A COUPLE - CHƯƠNG 29

Tác giả: Wonnie “Làm sao đây?” - Đại Dương hoảng sợ, nhanh chóng thụt lùi về ngay bên xe. Hiện tại xe bọn họ một chiếc thì hư, chiếc còn lại...