[FANFIC BJYX] ONE MORE TIME - CHƯƠNG 6


Mặt trời rất nhanh đã lưng chừng giữa bầu trời rộng lớn. Sau một đêm, cơn mưa dai dẳng cuối cùng cũng chịu ngừng nhưng cái lạnh của mùa thu vẫn còn đó. Cơn mưa kết thúc cũng trả lại sự nhộn nhịp cho đường phố, mọi người lại tất bật qua lại như cũ. Cửa tiệm của Mặc Nhiễm buổi sáng cũng đông trở lại, nhưng "anh" chủ đẹp trai lại vẫn chưa thấy đâu.


Ánh sáng chói chang của mặt trời xuyên qua rèm cửa, thành công đánh thức Vương Nhất Bác đang ngủ say trên giường. Cậu nheo một bên mắt thích nghi với ánh sáng bên ngoài, âm thanh lục đục nhanh chóng truyền đến bên tai. 


Vương Nhất Bác xuống giường, vậy mà phát hiện bên dưới đã đặt sẵn một đôi dép đi trong nhà. Cậu đi vào, lúc đi ra ngang qua chiếc gương dựng ở bên cạnh tủ quần áo, nhìn hình ảnh phản chiếu của bản thân mà có chút không thể tin nổi. Trang phục thường ngày vốn chủ yếu chỉ có hai màu trắng đen, ngay cả đồ mặc ở nhà hay đồ ngủ cũng vậy, bộ trang phục nhiều màu sắc nhất cậu từng mặc, chính là đồ đua moto, thế nhưng bây giờ bản thân lại mặc lên mình nguyên bộ đồ ngủ màu xanh lá cây, hơn nữa còn đủ thứ họa tiết trang trí. Chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ để biết chủ nhân của nó có bao nhiêu năng động, yêu đời. Cửa phòng vừa mở ra, mùi thơm của món súp ngay lập tức xông vào mũi, kích thích bao tử vô cùng.


Bên kia, Mặc Nhiễm vẫn tới lui không ngừng trong bếp nên không có phát hiện Vương Nhất Bác đang đứng một bên chăm chú nhìn mình. Đến tận lúc một lúc sau, đợi Vương Nhất Bác chủ động hắng giọng một cái, anh mới xoay người lại, thấy cậu đang tiến về phía anh.


"Cậu uống một ly nước ấm thấm giọng trước, súp sắp được rồi. Trong tủ trong nhà vệ sinh có một cái bàn chải còn mới, nếu… nếu không ngại cậu có thể lấy để dùng. Cả khăn mặt nữa."


"Được" - Vương tổng hiếm thấy vậy mà cực kỳ nghe lời, tự động rót cho mình một ly nước ấm rồi đi làm một chút vệ sinh cá nhân.


Lúc cậu trở ra, trên bàn đã bày sẵn hai chén súp nóng hổi, còn Mặc Nhiễm đang ngồi sụp xuống một góc cho mèo ăn.


"Anh không sợ tôi là người xấu sao? Chúng ta không hề quen biết, mà anh đã đưa tôi về nhà?" - Tiến đến ngồi vào bàn, ánh mắt vẫn không rời khỏi thân ảnh Mặc Nhiễm.


"Có chứ, nhưng mà lúc đó cậu sốt đến ngất đi. Tôi… tôi không biết nên làm gì, cũng không thể bỏ mặc người chết mà không cứu… Hơn nữa nhìn cậu cũng không giống người xấu cho lắm." - Để sẵn cho Kiên Quả khay nước, anh tiến đến ngồi đối diện với Vương Nhất Bác. - "Mau ăn đi. Ăn nóng mới tốt cho cậu." 


"Cảm ơn."


"À, cậu đã gọi điện báo cho người thân chưa? Tôi nói này, dù cho công việc có quan trọng đến mấy nhưng không có sức khỏe thì làm được gì. Lần sau đừng như vậy nữa."


Lúc nói đến hai chữ "người thân", Mặc Nhiễm để ý thấy động tác ăn của Vương Nhất Bác hơi khựng lại, não bộ liền nghĩ ngay đến trường hợp bên cạnh cậu đã không còn ai, bản thân lại vô ý nhắc đến nỗi đau đó nên vội vàng muốn lên tiếng nhưng người kia đã nhanh hơn.


"Ba tôi mất lâu rồi, mẹ thì... có lẽ cũng đã mất được vài năm."


"Xin lỗi." - Mặc Nhiễm cúi đầu, cái tật miệng nhanh hơn não này, mãi vẫn chưa sửa được.


"Anh không cần phải xin lỗi." - Vương Nhất Bác dừng động tác trên tay, mắt không rời khỏi người đang ngồi đối diện mình. Một câu này của cậu, chẳng biết là nói cho Mặc Nhiễm hay là nói cho Tiêu Chiến. Bầu không khí đang tốt đẹp bỗng chốc trở nên ngột ngạt. - "Còn anh thì sao?"


"Ừm, cũng không có gì đặc biệt. Cha tôi đã mất từ rất lâu rồi, sau khi tôi bình phục chưa được bao lâu thì mẹ cũng mất." - Mặc Nhiễm vẫn cúi đầu, không dám đối diện cậu. Anh biết cậu đang muốn giúp anh, Mike cũng thường làm như vậy, nhưng cảm giác tội lỗi trong lòng không thể biến mất ngay được.


Chân mày Vương Nhất Bác đột nhiên nhước lên một chút, bình phục? Mặc Nhiễm từng bị thương, điều này cậu biết rõ. Nhưng lúc ấy lại quá hụt hẫng vì người này không phải Tiêu Chiến. Tâm tình tuột dốc không phanh khiến cậu cũng không chú ý đến chi tiết này. Vậy chính xác là trong khoảng thời gian nào?


"Mặc Nhiễm, ngẩng đầu lên, nhìn tôi." - Vương Nhất Bác bất ngờ vươn tay, dùng tay nhẹ nhàng nâng cằm anh lên, bắt anh phải cùng cậu đối mặt. 


Mặc Nhiễm cả người đều đông cứng, anh chưa từng đối diện với người khác ở khoảng cách gần như vậy, gần đến mức anh có thể cảm nhận được nhịp thở của Vương Nhất Bác, rất chậm rãi, đôi khi có chút hỗn loạn. Cảm giác đau đớn âm ĩ không thành tiếng, khiến trái tim anh bất giác cũng nghẹn lại. Muốn lẩn tránh lại không thể, đồng tử đen thẳm kia như vực sâu thâm thẩm, nhốt chặt anh.


Vương Nhất Bác nhìn biểu cảm hoảng loạn của Mặc Nhiễm đến mơ hồ, hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh liền buông tay khỏi cằm anh. Không phải, người ở trước mặt không phải Tiêu Chiến của cậu. Anh ta không phải Tiêu Chiến của cậu.


Bởi vì ánh mắt anh ta ngoại trừ sợ hãi, hoang mang, không tìm được một tia say đắm nào. 


"Xin lỗi...Sau này nhất định tôi sẽ chú ý hơn. Cậu mau ăn đi." - Mặc Nhiễm khẽ xoay đầu, thoát khỏi cái nhìn từ Vương Nhất Bác, cúi đầu tiếp tục ăn nốt phần còn lại. 


Anh ăn rất nhanh, cũng không chủ động nói chuyện với cậu nữa. Chẳng mấy chốc Mặc Nhiễm đã ăn xong phần của mình, vội vàng đứng lên rửa chén bát rồi tiến vào phòng ngủ. Vương Nhất Bác vẫn ngồi đó, bình thản ăn từng muỗng súp nóng hổi, kín đáo quan sát từng hành động cùng biểu hiện của Mặc Nhiễm. 


Đợi đến lúc cậu ăn xong, Mặc Nhiễm đã lần nữa trở ra. Sau một hồi im lặng, dường như anh đã lấy lại được bình tĩnh.


"Giờ tôi phải đến cửa tiệm, cậu ở nhà ráng ngủ thêm một giấc nữa đi, đợi khỏe hẳn rồi về." - Vừa nói vừa mặc áo khoác rồi đi giày, miệng không ngừng dặn dò. - "Nếu buồn cậu có thể chơi với Kiên Quả. Tôi sẽ tranh thủ về sớm." 


"Ừ" 


Đợi anh hoàn toàn đi rồi, cậu mới lấy điện thoại ra, đơn giản nhắn một cái tin cho Quách Thừa, nói rằng hôm nay mình muốn nghỉ ngơi một chút nên sẽ không đến công ty, sau đó thật sự ngồi chơi cùng Kiên Quả. Rất nhanh kim đồng hồ đã chỉ bốn giờ chiều, Vương Nhất Bác thay lại bộ đồ của mình rồi đi giày, trước khi đi còn xoa đầu Kiên Quả một cái, xong xuôi liền bắt taxi rời khỏi. 


Chiếc taxi chở Vương Nhất Bác chạy băng băng trên đường, ra khỏi ngoại ô rồi tiến vào một thành phố khác, cuối cùng dừng lại trước một ngôi nhà. Cậu xuống xe rồi thẳng tiến vào bên trong, trên tay từ lúc nào đã nhiều thêm một giỏ trái cây cùng một bó hoa tươi. Đi sâu vào trong vườn, mắt thấy ngôi mộ quen thuộc đã hiện ra trước mắt, cậu cúi mình một cái, sau đó mới tiếp tục cất bước đi đến, đặt bó hoa lên mộ của một cô gái, còn giỏ trái cây thì đặt ở ngôi mộ bên cạnh, nói:


"Cha, thầy, Tư Niệm, hôm nay con lại đến thăm mọi người."


Hôm nay, là ngày giỗ của cha cùng Hàn Tư Niệm.



"Vậy nhé, nếu có gì bất thường thì cứ gọi cho anh." 


"Vâng"


Mặc Nhiễm nói với Tống Thiến rồi gấp gáp đẩy cửa chạy vội đi. Hôm nay anh đã nói với Vương Nhất Bác là sẽ về nhà sớm nhưng đúng vào lúc anh sắp rời đi, khách bất ngờ kéo tới rất đông, ngồi chật kín cả cửa tiệm, dường như là cả một phòng ban đi ăn cùng nhau. Mặc Nhiễm không thể cứ bỏ mặc để Tống Thiến làm một mình được, cả sáng nay bận rộn cũng chỉ có mình cô rồi. Vì vậy, sau khi phục vụ xong cho đoàn khách thì đã là gần bảy giờ tối, anh liền hạ quyết định treo bảng tuyển thêm nhân viên, dặn dò Tống Thiến một vài thứ rồi vội vàng rời đi. 


Chưa khi nào Mặc Nhiễm cảm thấy việc chờ tàu điện ngầm đến lại lâu đến thế. Anh liên tục nhìn đồng hồ trong điện thoại rồi lại nhìn bảng thông báo, thời điểm tàu tới, Mặc Nhiễm âm thầm thở phào. Cuối cùng cũng về đến khu chung cư, trước khi lên nhà, anh ghé qua siêu thị bên dưới mua chút nguyên liệu. Thuần thục bấm mật khẩu căn hộ, Mặc Nhiễm thậm chí đã chuẩn bị sẵn, cửa vừa mở đã lên tiếng trước.


"Tôi về rồi đây." - Đáp lại anh là sự im ắng thường ngày. Mặc Nhiễm đi một vòng quanh nhà, chẳng có ai, ngay cả một chút dấu hiệu nào đó của cậu cũng không có. 


Một nỗi thất vọng xen lẫn sự buồn bã nhanh chóng kéo tới khiến Mặc Nhiễm trong phút chốc như mất hết năng lượng, cả người đều ỉu xìu không sức sống. Dù gì mình chỉ là tiện tay giúp đỡ cậu ấy, đây cũng chẳng phải nhà của cậu ấy, hai người bọn họ suy cho cùng chính là người dưng, vì cái gì anh lại hụt hẫng khi Vương Nhất Bác rời đi.


"Meo~" 


Kiên Quả thấy chủ nhân đã trở về nhưng hoàn toàn không chú ý đến nó liền từ trên sofa phóng xuống, cọ đầu vào chân anh. Lúc này, Mặc Nhiễm mới thoát ra khỏi mớ cảm xúc kỳ lạ của bản thân, cúi xuống bế Kiên Quả lên đi đến ghế sofa.


...


"Vương tổng, hy vọng sau này chúng ta sẽ còn hợp tác nhiều hơn nữa." - Cuộc họp kết thúc, giám đốc Lý thân thiện tiến tới cùng Vương Nhất Bác bắt tay, lại quay sang nói với thư ký của mình. - "Tử Hà, nhất định phải bồi Vương tổng cho thật tốt đó." 


"Vâng, giám đốc Lý." - Dương Tử Hà được lãnh đạo đích thân chỉ đạo phần đối thoại với Vương tổng của Vương thị, trong lòng đã sớm phấn chấn. Cô là thư ký mới của giám đốc Lý chỉ được vài ngày nhưng đã được giao cho việc tham gia vào dự án hợp tác của công ty với Vương thị, nhịn không được mà kiêu ngạo với các đồng nghiệp đã làm lâu năm. Đó là chưa kể, đối phương lại còn là Vương tổng. 


Dương Tử Hà nhìn tấm lưng rộng lớn của Vương Nhất Bác đang đi phía trước cùng giám đốc mà không khỏi đỏ mặt. Nếu có thể ngã vào lòng người đàn ông này, chẳng phải tốt biết bao sao.


"Giám đốc Lý, đi đường cẩn thận." 


Tiễn giám đốc Lý cùng thư ký xuống đến xe, Vương Nhất Bác chủ động bắt tay tạm biệt cùng anh ta, Quách Thừa đi phía sau cũng nhanh chóng chạy lên trước, mở cửa xe giúp hai người. 


"Được, hẹn gặp lại, Vương tổng." 


Giám đốc Lý nói rồi vui vẻ bước lên xe, Dương Tử Hà lúc này mới tiến đến trước mặt Vương Nhất Bác, nở nụ cười thật tươi nói: "Vương tổng, hẹn gặp lại."


Đối với Dương Tử Hà đang đứng ngay trước mắt mình, Vương Nhất Bác xem như không thấy, chỉ một mực nhìn thẳng. Dương Tử Hà bị cậu ngó lơ ngay trước mặt bao nhiêu người liền xấu hổ cùng cực, rõ ràng mình hòa đồng như thế, thân thiện như thế, nhưng Vương Nhất Bác lại xem cô như không khí. Dương Tử Hà vừa bực vừa xấu hổ, chỉ có thể nhanh chóng lên xe rời đi cùng giám đốc của mình.


Đợi xe của giám đốc Lý đi rồi, Vương Nhất Bác mới xoay người trở vào trong công ty. Trong lúc chờ thang máy, cậu lại nói với Quách Thừa đi phía sau: "Tìm giúp tôi tất cả tài liệu về người có tên Mặc Nhiễm, nhất là khoảng thời gian anh ta bị tai nạn.”


"Vâng" - Quách Thừa Nhìn người đi trước mình,  muốn nói nhưng rồi lại thôi. Mặc dù chưa gặp mặt người kia nhưng trong lòng cậu cũng muốn vì chủ nhân mà nuôi hy vọng. Nếu Vương Nhất Bác đã quyết định muốn tìm hiểu người kia thì y cũng mong, người kia thật sự là Tiêu Chiến, hồ sơ mà Trịnh Phồn Tinh tìm được cũng chỉ là giả. 


Nhưng nếu không phải, nếu Tiêu Chiến anh ấy... thật sự đã không còn, thì Vương Nhất Bác sẽ như thế nào đây?


Hết chương 6


2 nhận xét:

  1. Hic. Mong cho 2ban sớm tìm về bên nhau. Nghĩ mà thương ghê...

    Trả lờiXóa
  2. Hóng từng ngày chờ 2 người nhận ra nhau

    Trả lờiXóa

[FANFIC BJYX] THAT'S RIGHT, WE ARE A COUPLE - CHƯƠNG 29

Tác giả: Wonnie “Làm sao đây?” - Đại Dương hoảng sợ, nhanh chóng thụt lùi về ngay bên xe. Hiện tại xe bọn họ một chiếc thì hư, chiếc còn lại...