Bên kia, Vương Nhất Bác vui vẻ tiếp tục quay phim. Chẳng còn bao lâu nữa sẽ đến sinh nhật anh, cậu dự định sẽ cho anh một bất ngờ thật lớn. Thế nhưng người tính không bằng trời tính, cách sinh nhật Tiêu Chiến chẳng còn bao nhiêu ngày, dịch bệnh chính thức bùng nổ, mà tâm dịch chính là bệnh viện của thành phố H.
Ai cũng không ngờ được, ngành y tế còn chưa kịp tiến hành nghiên cứu loại virus bí ẩn kia thì từ vài trăm người, nó rất nhanh đã lây lan ra khắp nơi một cách không kiểm soát. Từ vài trăm ca nhiễm một ngày, nay đã tăng lên thành vài ngàn ca. Số ca tử vong cũng tăng nhanh đến mức chóng mặt.
Không chỉ ở một quốc gia, mà rất nhiều quốc gia khác cũng bắt đầu phát dịch. Ngành y tế cả thế giới trong phút chốc hoàn toàn tê liệt. Mặc cho bọn họ ngày đêm nghiên cứu thì những gì có thể xác định cho đến hiện tại chính là, chủng virus gây bệnh là một chủng hoàn toàn mới với phương thức lây nhiễm qua đường hô hấp, thời gian ủ bệnh cũng tương đối lâu. Đợi đến lúc phát hiện thì mọi chuyện đã quá muộn. Gần như mọi bệnh viện đều quá tải, đội ngũ y tế thiếu người trầm trọng, không có phương pháp chữa trị cụ thể, người chết cứ thế ngày càng tăng. Trong vòng chưa đầy nửa tháng, nếu tập trung số người chết trên thế giới lại, mơ hồ có thể chất thành núi.
Thứ chính phủ cùng ngành y tế trên toàn thế giới có thể nói với người dân lúc này, chính là khi tiếp xúc cùng người khác nhất định phải đeo khẩu trang, khoảng cách cũng không thể quá gần, đồng thời hạn chế tối đa tập trung đông người.
Dịch bệnh bất ngờ bùng phát, nền kinh tế thế giới còn chưa hoàn toàn phục hồi sau lạm phát nay một lần nữa tổn thất nặng nề.
Lúc này, các đoàn làm phim đều tạm thời dừng hoạt động, ít nhất là cho đến khi dịch bệnh qua đi. Nhưng đó là lúc nào thì vẫn chưa thể biết được.
Trong khách sạn, Tiêu Chiến đang gọi điện cho hai người Tuyên Lộ cùng Uông Trác Thành, nói rằng bọn họ đừng tới nữa, tình hình tại tỉnh V hiện đang không tốt cho lắm. Mấy ngày trước Vương Nhất Bác cũng đòi chạy tới chỗ anh nhưng đã bị anh mắng cho một trận mới chịu ngồi yên một chỗ.
Tuyên Lộ cùng Uông Trác Thành vốn đã khởi hành đi tỉnh V nhưng đúng lúc này dịch bệnh lại bùng phát mạnh mẽ. Hiện tại bọn họ đã ở ngay bên cạnh tỉnh V nhưng cũng không thể di chuyển tiếp. Dặn dò hai người kia cẩn thận một chút rồi cúp máy, Tiêu Chiến đi đến bên cửa sổ, kéo rèm che quan sát tình hình bên ngoài. Mặc dù mọi người ở khách sạn vẫn sinh hoạt bình thường nhưng thật tâm bên trong ai cũng đều đang hoang mang vô cùng.
Quan sát tình hình thêm một chút nữa, anh liền gọi điện cho trợ lý Từ, hai người quyết định cùng ra ngoài mua chút thực phẩm. Dù khách sạn vẫn đang cung cấp dịch vụ nhà hàng, thế nhưng chẳng ai biết được với tình hình này thì còn có thể trụ được bao lâu.
Vừa ra khỏi phòng, trợ lý Từ đã đứng ngay thang máy đợi anh. Một đường từ phòng xuống đến sảnh khách sạn phải nói là đặc biệt yên tĩnh, vắng người. Chỉ có nhân viên tạp vụ đi quét dọn và một hai người khách đang trở về phòng. Vậy mà cả hai vừa xuống đến sảnh, một trận ồn ào ngay lập tức đập vào tai. Dường như bên chỗ lễ tân đang có tranh cãi.
Vốn không thích ồn ào, hơn nữa đây cũng không phải lúc để lo chuyện khác nên Tiêu Chiến dứt khoát lựa chọn không quan tâm, một mạch đi thẳng ra cửa. Chẳng ngờ, chân còn chưa bước ra khỏi thì đã nghe có người gọi tên mình. Anh thở dài não nề, giọng nữ quen thuộc, lại phát ra từ quầy lễ tân, sẽ không phải là người đó đi.
Người ta đã gọi như vậy, chẳng lẽ anh không cho người ta chút mặt mũi, dù gì cũng đang hợp tác cùng nhau. Tiêu Chiến chầm chậm xoay người, quả nhiên người đang ồn ào là Dương Tử.
“Tiêu Chiến~” - Dương Tử nở nụ cười thân thiện vẫy tay với anh, thái độ dịu dàng đến mức mấy nhân viên đang tranh cãi cùng cô lầm tưởng mình đang nằm mơ. Người đang cười tươi trước mắt họ, cùng với người vừa rồi luôn nhất mực khó dễ yêu sách, thật sự là cùng một người sao?
“Tiêu Chiến, không nghĩ anh ở khách sạn này đó. Thật trùng hợp ghê.” - Cô chờ anh tiến đến rồi vui vẻ khoác tay anh đầy thân thiết.
Thật ra không có trùng hợp nào cả, chỉ đơn giản là khách sạn Dương Tử vẫn ở đề nghị cắt bớt thực đơn do xe chở hàng vẫn đang bị kẹt trên đường vận chuyển nên nhất thời không thể duy trì chất lượng cao cấp của thực đơn như cũ. Cô đương nhiên không đồng ý mặc cho quản lý khách sạn đã nói hết lời. Người khác thế nào cô không quan tâm, nhưng cô đã bỏ tiền ra thì phải được hưởng đãi ngộ đúng với số tiền của mình. Cô tỏ vẻ bất mãn, lại vừa vặn biết được khách sạn Tiêu Chiến đang ở cũng không cách chỗ quay phim quá xa, liền tranh thủ cơ hội nói quản lý đổi khách sạn.
Dương Tử hào hứng kéo vali đến nhận phòng, chẳng ngờ lễ tân nói hiện tại hạn chế đi lại nên gần như không có khách trả phòng, khách sạn cũng chỉ còn một phòng đôi duy nhất, hy vọng đoàn Dương Tử có thể ở chung. Một minh tinh như Dương Tử sao có thể chấp nhận chia sẻ phòng với trợ lý, vì vậy liền một mực đòi khách sạn phải chuẩn bị phòng đơn cho cô. Tình hình bên ngoài hiện đang rất rối rắm, chấp nhận cho Dương Tử đến nhận phòng đã là một bước đi mạo hiểm, nhưng cô nào nghĩ đến vấn đề đó.
Cuối cùng hai bên xảy ra cự cãi, đúng lúc ồn ào thì cô bắt gặp Tiêu Chiến.
“Ừm, em tới có chuyện gì vậy?” - Anh vẫn chưa biết Dương Tử chuyển đến khách sạn này, chỉ đơn giản nghĩ cô tới vì có việc.
“Em mới đổi khách sạn, mong anh chiếu cố nhiều hơn a~”
Nghe Dương Tử nói mà Tiêu Chiến chẳng biết nên cười hay khóc nhưng rồi cũng cố mà nặn ra một nụ cười thân thiện, nói: “Vậy chúng ta nói chuyện sau nhé, hiện tại anh có chút chuyện.”
“Được, anh đi mau về mau nhé.” - Đã ở chung một khách sạn rồi, cô cũng không sợ không có thời gian tiếp cận anh.
Tiêu Chiến đi rồi, Dương Tử mới trở lại trước quầy lễ tân, thái độ cũng hòa hoãn hơn một chút: “Được rồi, nể mặt Tiêu lão sư nên tôi sẽ chấp nhận đề nghị của mấy người. Nhưng khi có phòng trống phải lập tức sắp xếp cho tôi.”
Bên này, Tiêu Chiến cùng trợ lý Từ đến một siêu thị nhỏ gần khách sạn mua đầy cả một giỏ xách, nhưng đa số vẫn là mì gói. Cả hai đang thanh toán thì ở bên ngoài, cách siêu thị chỉ vài bước chân truyền đến tiếng hét kinh hoàng. Bởi vì tiếng hét rất to, lại hiện rõ sự hoảng sợ nên mọi người gần đó đều giật mình, hướng sự chú ý của mình về phía tiếng hét.
Tiêu Chiến nhìn qua cửa kính, phát hiện người vừa hét lên là một cô gái còn rất trẻ, đoán chừng chỉ mới là sinh viên năm nhất năm hai. Mà ngay trước mặt cô, là một người đàn ông đã có tuổi và khá mập mạp đang nằm bất động trên đường. Theo phản xạ, Tiêu Chiến vội đẩy cửa, muốn tiến ra xem người kia có sao hay không nhưng chỉ vừa được hai bước thì đã bị trợ lý Từ nắm tay ngăn cản.
“Chị biết em có lòng tốt, nhưng tình hình hiện tại thật sự không ổn.”
Tiêu Chiến đương nhiên hiểu trợ lý Từ muốn nói gì. Giả sử người đàn ông kia bị mắc loại virus kia, anh tay không chạy tới giúp thì cũng chẳng được gì, ngược lại còn làm gia tăng thêm số ca mắc, tăng thêm gánh nặng cho đội ngũ y tế. Nhưng cũng không thể để mặc người kia như vậy được.
“Đúng, đúng đó.” - Nhân viên của siêu thị cũng nhịn không được mà lên tiếng, trên mặt vẫn còn hiện rõ sự sợ hãi. - “Từ hôm qua đến giờ, quanh khu này đã có hai vụ như vậy rồi. Bọn họ đều đang đi lại bình thường nhưng đột nhiên ôm ngực khó thở, như thể...như thể có ai đó đang bóp cổ họ vậy. Sau đó cũng gục ngã ngay trên đường, ai cũng bị dọa cho một trận, không dám tới gần. Bác sĩ, bác sĩ tới rất nhanh, nhưng cũng chẳng cứu nổi.”
Tiêu Chiến nghe lời nhân viên kia rồi nhìn ra ngoài, quả nhiên mọi người đều rất sợ hãi, cũng rất muốn giúp nhưng chẳng dám đến gần, cuối cùng chỉ có thể run rẩy lấy điện thoại ra gọi cho cấp cứu. Lúc này, một tiếng hét từ bên ngoài lại truyền đến. Lần này là của một người phụ nữ trung niên. Bà ta vậy mà dám đến gần người đàn ông kia, tay chân run rẩy nói: “Đúng là như vậy, quả nhiên là vậy… Nó tới rồi, thật sự tới rồi...Chẳng bao lâu nữa... nơi này, nơi này chính là mồ chôn cho loài người!”
Mọi người vốn đã bị dọa sợ, nay đang không lại nhảy ra một người phụ nữ nói năng không rõ thì càng hoang mang hơn. Không quan tâm đến ánh nhìn của mọi người, người phụ nữ kia không dừng lại mà còn nói nhiều hơn. Bà ta liên tục gào thét: “Vật tư...vật tư... phải chuẩn bị thật nhiều. Thật thật nhiều! Đúng rồi, vũ khí, vũ khí, ta phải đi tìm vũ khí, nếu không sẽ không sống được!”
“Mấy người, mấy người.. mấy người còn đứng đơ ra đó làm gì? Hả? Còn đứng nữa...thì chỉ có chết! Còn đứng đó làm gì? Mau đi, mau đi, có nghe không hả?”
Vừa nói vừa lảo đảo muốn rời đi thì đúng lúc này, lực lượng y tế cùng an ninh cũng xuất hiện. Bọn họ một thân mặc đồ bảo hộ, tiến tới xem xét tình hình người đàn ông. Tiêu Chiến có thể thấy được, mấy nhân viên y tế chỉ lướt qua một chút, khẽ lắc đầu với nhau rồi cùng khiêng xác người đàn ông lên xe rời đi. Ngay cả người phụ nữ kia cũng bị mấy nhân viên an ninh khống chế, muốn đưa bà ta lên xe cùng rời đi. Ngặt nỗi người phụ nữ phản ứng quá quyết liệt, vùng vẫy náo loạn một hồi cũng thoát được, chạy trối chết vào trong ngõ nhỏ. Lúc nhân viên an ninh muốn đuổi theo thì người bên y tế lại ngăn cản, bọn họ không dây dưa thêm mà trực tiếp lên xe rời đi.
Tiêu Chiến chứng kiến một màn vừa rồi vẫn không tin vào mắt mình. Mấy ngày qua anh vẫn luôn ở trong khách sạn nên chẳng rõ tình hình bên ngoài, thật sự đã tệ đến mức này rồi sao? Bọn họ chỉ mới đi cách khách sạn còn chưa tới năm phút đồng hồ, nếu vậy thì những chỗ khác còn tệ tới mức nào nữa đây?
“Đi thôi, chúng ta nhanh chóng trở về.” - Trợ lý Từ kéo tay anh, trước khi đi còn cảm ơn nhân viên siêu thị một tiếng.
Hai người trở về khách sạn, Tiêu Chiến vừa đóng cửa phòng liền nhận được tin nhắn từ Dương Tử, đại loại nói cô đang ở phòng 474 và tối nay muốn hẹn cùng anh dùng bữa tối. Tiêu Chiến cảm thấy rất phiền. Một màn vừa rồi khiến anh không thể suy nghĩ được nhiều nên liền trực tiếp ngó lơ tin nhắn của cô.
Sau một hồi lấy lại bình tĩnh, dù không muốn nhưng đại não anh không ngừng nghĩ về những sự kiện xảy ra gần đây. Anh mở máy tính lên, bắt đầu tìm kiếm những thông tin trong khoảng thời gian dịch bệnh mới bắt đầu. Trên màn hình hiển thị hàng loạt kết quả tìm kiếm, nhưng tất cả đều chỉ có một nội dung tương tự nhau, cũng là điều mà mấy ngày nay anh vẫn xem được trên truyền hình.
Đúng lúc này, một topic nhỏ thu hút sự chú ý của anh. Nhìn lướt qua tựa đề, thì dường như topic này nói về vấn đề tận thế này nọ. Tiêu Chiến không suy nghĩ nhiều liền trực tiếp nhấp vào. Giữa một loạt thông tin về dịch bệnh nhưng lại xuất hiện một topic về tận thế, thật sự khiến người ta không khỏi thắc mắc.
Quả nhiên, topic này chính xác cũng thảo luận về vấn đề dịch bệnh hiện tại, nhưng nội dung lại hoàn toàn khác so với những bài báo hay topic khác. Chủ topic cũng là một tài khoản mới, chỉ đơn giản mở ra chiếc topic này, nói rằng dịch bệnh lần này hoàn toàn không đơn giản như mọi người vẫn nghĩ, mà là khởi nguồn cho chuỗi ngày diệt vong của nhân loại. Trong lúc giới y khoa còn đang loay hoay nghiên cứu và phân tích thì số người mắc bệnh đã lên tới hàng triệu, số người chết cũng không hề thua kém.
Lúc số người mắc đã lên đến hàng triệu, chính quyền trên toàn thế giới mới bắt đầu cuống cuồng, hạ lệnh phong tỏa và hạn chế tiếp xúc, thế nhưng mọi thứ đã muộn, dịch bệnh tiếp tục lây lan không kiểm soát. Vào đúng cả thế giới đang điêu đứng vì dịch, một mảnh thiên thạch bất ngờ vỡ ra khỏi thiên thạch mẹ, kích cỡ không to cũng không nhỏ va vào trái đất. Vị trí va chạm, chính là phía đông nam của tỉnh V. Đọc đến đây, Tiêu Chiến phải dừng lại một chút.
Hậu quả sau khi va chạm cùng thiên thạch khủng khiếp thế nào không cần phải nói. Toàn bộ tỉnh V cùng mấy tỉnh xung quanh đều bị chấn động, không chỉ điện nước mà thông tin liên lạc, giao thông cũng bị cắt đứt hoàn toàn, khắp nơi đều là một mảnh hỗn loạn không nói nên lời. Mà bệnh viện của thành phố H, nơi được cho là tâm dịch và bắt nguồn của dịch bệnh vốn cách tỉnh V không bao xa, hiển nhiên cũng chịu ảnh hưởng nặng nề. Dịch bệnh vốn đã lây lan không kiểm soát, nay lại thêm biến cố va chạm thiên thạch, virus gây bệnh như được tiếp thêm sức mạnh, càng tung hoành ác liệt hơn.
Vào hai ngày sau sự cố đó, cơn ác mộng của nhân loại mới thực sự bắt đầu. Những người bị nhiễm bệnh vào lúc hấp hối nhất liền bất động, những tưởng đã nhắm mắt buông tay thì bỗng dưng ngồi bật dậy trong sự ngỡ ngàng của nhân viên y tế. Có điều những người này chẳng có lấy chút hơi thở của người sống, bộ dáng bên ngoài hoàn toàn là một bộ dáng của người chết. Làn da trong nháy mắt tái sạm lại, mơ hồ còn nhìn rõ những mạch máu vốn đỏ tươi bên dưới nay cũng chuyển thành màu đen sẫm. Hai mắt trắng dã, miệng mở to kêu gào thứ âm thanh đinh tai, vô nghĩa.
Trước tình huống lần đầu tiếp xúc này, các nhân viên y tế cùng y bác sĩ cũng bị dọa sợ, bắt đầu muốn xoay người bỏ chạy. Thế nhưng bọn họ còn chưa kịp ra đến cửa, chỉ nghe phía sau lưng mình gào ầm lên một tiếng, thân thể bị lôi ngược mạnh bạo về phía sau, tiếp theo sau đó chỉ còn âm thanh gào thét mang đầy sợ hãi, kinh hoàng.
Thời kỳ xác sống chính thức bắt đầu.
Tác giả chỉ nói đến đây thì ngưng, không kể thêm bất kỳ chi tiết hay diễn biến sau đó nữa mà nói mọi người phải mau chóng dự trữ thật nhiều lương thực cùng nước uống, đặc biệt là vũ khí phòng thân. Đọc đến đây, những lời gào thét của người phụ nữ trên đường ban nãy lại vọng về bên tai Tiêu Chiến.
Kéo xuống phần bình luận bên dưới, đa phần mọi người đều lựa chọn không tin tưởng, nói tác giả chính là đọc quá nhiều tác phẩm về tận thế và xác sống nên mới hoang tưởng viết ra những dòng này. Tuy nhiên, trong hàng ngàn bình luận phê phán tác giả thì cũng le lói một vài bình luận tỏ ra đồng tình nhưng vẫn rất hoang mang. Thời gian bình luận chỉ mới là ngày hôm qua, xa lắm là hôm kia. Lại nhìn đến thời gian tạo topic của tác giả, là một tuần trước khi bắt đầu có những ca bệnh đầu tiên.
Tiêu Chiến gập mạnh máy tính lại. Nếu cẩn thận dò xét lại toàn bộ những sự kiện cùng diễn biến gần đây, quả thật mọi thứ đều trùng khớp với lời nói của chủ topic kia. Điều này làm anh có muốn phản bác như mọi người bàn luận trong topic cũng không thể. Uống một ngụm nước, lần thứ hai mở máy tính lên, trên màn hình vẫn còn hiện topic kia với dòng chữ “Thời kỳ xác sống chính thức bắt đầu”.
Hết chương 4
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét