[FANFIC BJYX] ONE MORE TIME - CHƯƠNG 7

 

Sáng hôm sau, tại cửa tiệm bánh "Không Tên", Mặc Nhiễm vừa kết thúc một buổi sáng bận rộn với hàng chục hóa đơn liên tiếp. Đợi người khách cuối cùng rời đi, Mặc Nhiễm cùng hai người Tống Thiến, Nichkhun mới có thể ngồi nghỉ ngơi một chút. Cả ba tranh thủ ăn nhẹ một chút trước khi đến giờ trưa, thời điểm khách đến khá đông trong ngày. 


"Nichkhun, anh đã quen với công việc chưa?" - Tống Thiến đưa cho Nichkun ly nước lạnh, quan tâm nhân viên mới mà hỏi thăm. Sau khi dán bảng thông báo tuyển nhân viên, rất nhanh đã có người tới xin phỏng vấn, trong số đó, cả anh và Tống Thiến đều nhìn trúng Nichkhun.


"Ừ, đã bắt đầu quen rồi. Nhưng vẫn cần nhờ mọi người giúp đỡ nhiều lắm." 


"Không cần gấp, thời gian còn nhiều, cứ từ từ làm quen." - Mặc Nhiễm vỗ vỗ vai động viên nhân viên mới của mình rồi tiến vào trong bếp. Đối với biểu hiện của Nichkhun, anh cực kỳ hài lòng. 


Ba người trò chuyện được một lúc thì chuông cửa lại vang lên, khách tới lần này cả Tống Thiến cùng Mặc Nhiễm đều biết, chính là người đàn ông đã mở buổi triển lãm tranh của anh. 


"Xin chào, cậu Mặc vẫn khỏe chứ?" - Kim cực kỳ tự nhiên kéo ghế ngồi xuống, Mặc Nhiễm cũng cởi tạp dề ra, đi đến ngồi đối diện ông.


"Vâng, ngài cũng vậy chứ?" 


"Ừ, hôm nay ta đến là để báo với cậu về doanh thu của triển lãm lần trước, thật sự không tồi chút nào. Toàn bộ doanh thu cũng đã được chuyển đến nơi cậu muốn rồi. Cậu có muốn tới đó xem một chút không?" - Kim nhận xấp tài liệu nhận từ thư ký đứng kế bên, đẩy đến cho Mặc Nhiễm xem. - "Thế nào? Ta hoàn toàn làm đúng những gì chúng ta đã thỏa thuận trước đó, đúng không?"


Mặc Nhiễm lật xem từng trang thật kỹ, mọi thứ được trình bày rất dễ hiểu và ngay ngắn nhưng hàng loạt con số đập vào mắt cùng một lúc khiến anh choáng ngợp lẫn bối rối. Thời gian để anh xem hết chỗ tài liệu Kim đưa cho, cũng vừa vặn ông ấy uống hết ly coffee trên bàn. Sau khi chắc chắn rằng số tiền kiếm được qua triển lãm đã được chuyển đến đúng nơi, anh mới đặt xấp tài liệu xuống.


"Vậy tôi có thể hỏi ngài một câu được không? Chuyện này tôi thắc mắc đã lâu, nhưng ngài mãi vẫn không chịu nói." 


Nhìn mặc Nhiễm đã xem xong chỗ tài liệu kia, Kim khẽ nheo mắt: "Được, cậu nói thử xem." 


"Tại sao ngài cứ muốn triển lãm số tranh tôi vẽ?" - Rõ ràng anh vẽ rất bình thường, vậy mà vẫn có người muốn triển lãm nó.


"Vấn đề này... nếu tôi nói chỉ đơn giản là tôi thích nét vẽ của cậu, cậu chắc chắn sẽ không tin. Nhưng tôi thật sự thích nó, vì nó rất giống nét vẽ của người quen của một người bạn của tôi."


"Người quen... của một người bạn?"


Kim chỉ "Ừ" nhẹ một tiếng rồi đứng lên, trong mắt không giấu nổi sự u sầu khi nhắc đến người bạn của ông.


"Vậy nhé, hôm nay tôi tới để làm theo đúng thỏa thuận giữa chúng ta. Hy vọng sau này còn gặp lại, cậu Mặc."


"Ngài đi cẩn thận." 


Mặc Nhiễm tiễn Kim ra tận xe. Đợi xe chở ông đi rồi, anh vẫn đứng đó, mơ màng nhìn theo chiếc xe dần khuất bóng, tâm trạng bỗng chốc chùng xuống đến lạ. Ông ấy nói, nét vẽ của anh rất giống với nét vẽ của người quen của một người bạn.


Giống... 


Ảnh khóa màn hình điện thoại của Vương Nhất Bác mà mấy hôm trước anh thấy lại hiện về trong trí nhớ Mặc Nhiễm. Anh khẽ xoay đầu, nhìn hình ảnh phản chiếu của chính mình trong cửa kính, người đó... cũng rất giống anh. Được một lúc, Mặc Nhiễm bỗng cả kinh. Anh phát hiện ra, bản thân nhớ rất rõ từng đường nét trên gương mặt người kia, từ ánh mắt cho đến sóng mũi, bờ môi rồi nụ cười. Rõ ràng chỉ mới nhìn qua một lần, hơn nữa lại đã qua vài ngày, bản thân lần này vậy mà lại có thể nhớ rõ như vậy, điều này khiến anh không tránh khỏi kinh ngạc. Nhưng ngay sau đó lại bắt đầu có chút hoang mang. 


Gương mặt anh, giống với người trong điện thoại của Vương Nhất Bác...


Nét vẽ của anh, giống với một người quen của Kim...


Mặc Nhiễm bỗng nhiên cảm thấy, sự tồn tại của bản thân cho đến thời điểm hiện tại trở nên thật kỳ ảo, rất không rõ ràng. Như thể những gì anh trải qua mấy năm nay, tất cả đều chỉ là một giấc mơ, mà trong giấc mơ đó, tất cả mọi thứ đều không thuộc về anh.


"Anh chủ, anh sao vậy? Sắc mặt anh tệ lắm đó." - Trong tất cả những người anh quen, ngoài Mike ra thì Tống Thiến chính là người thân thiết nhất. Thấy Mặc Nhiễm sau khi tiễn vị khách kia ra về thì không trở vào mà cứ đứng ngoài đường thất thần, cô vội vàng chạy ra xem thử. - "Anh vào trong nghỉ một chút đi."


"Được rồi, anh không sao mà." - Mặc Nhiễm cố gắng điều chỉnh lại tâm tình, anh cũng không rõ vì sao bản thân lại đột ngột xúc động như vậy. 


Suốt buổi còn lại, Mặc Nhiễm chẳng thể nào tập trung nổi để hoàn thành một cái bánh mà chỉ có thể làm vài việc lặt vặt trong cửa tiệm sau đó đóng cửa rồi trở về nhà. 


Cửa căn hộ bật mở, Kiên Quả liền "meo" một tiếng, phóng từ trong ra quấn quýt lấy chân Mặc Nhiễm. Sau khi được anh đưa về chăm sóc, Kiên Quả rốt cuộc cũng có tí thịt, thần sắc cũng không còn ủ rũ như lúc đầu mà đã bắt đầu năng động hơn nhiều. Mặc Nhiễm bật cười, cúi người bế Kiên Quả lên, ôm nó vào lòng đi đến ngồi trên ghế sofa.


"Ngoan, hôm nay ở nhà có chán không?" - Yêu thương vuốt ve Kiên Quả, tâm tình phức tạp của Mặc Nhiễm bỗng chốc tốt lên vài phần. - "Kiên Quả, ngày mai có muốn theo papa đến cửa tiệm không?"


Kể từ hôm đưa Kiên Quả về, nó đều chỉ loanh quanh suốt trong nhà, mèo lại là động vật rất  hiếu động, vì vậy anh muốn cho nó ra ngoài chơi một xíu. 


"Sao nào? Nhìn papa nè."  


Đúng lúc này, điện thoại anh để trong túi rung lên liên hồi báo hiệu có cuộc gọi tới, Mặc Nhiễm để Kiên Quả xuống, lấy điện thoại ra xem. Là Mike đang gọi tới, hơn nữa còn là video call. Anh bấm nút nhận cuộc gọi, màn hình liền hiện lên hình ảnh của người bên kia.


"Anh không gọi em, rồi em cũng không gọi anh luôn." - Do cách biệt nửa vòng trái đất nên hiện tại bên này dù trời đã tối mịt nhưng bên chỗ Mike vẫn sáng trưng.


"Em bận mà. Ở cửa tiệm từ sáng đến tối. Ừm... Khi nào thì anh về?" 


"Sao vậy? Nhớ anh rồi à?" - Mặc dù vẫn còn ngượng ngạo nhưng nhận được sự quan tâm của người thương, Mike vẫn rất vui.


"..." - Nhìn sự vui vẻ không giấu được của Mike, Mặc Nhiễm lại không nỡ nói không.


"Được rồi, được rồi, em đừng giận. Vẫn còn một vài thủ tục nữa chưa xong nên anh vẫn chưa về được." 


"Thủ tục?" - Mặc Nhiễm thắc mắc. 


"Ừ, sau khi hoàn tất anh sẽ lập tức trở về. Em yên tâm. Bên đó đang lạnh hơn rồi, em nhớ mặc thêm áo đó." 


"Mike, có chuyện này... ừm, trước đây, bao gồm cả lúc em chưa bị tai nạn, trong những người xung quanh em, không biết có ai có người quen mang họ Kim, Kim hay Vương gì đó không nhỉ?"


Mike không ngờ, một câu này lại thốt ra từ miệng Mặc Nhiễm. Vì quá đột ngột, khiến y không kịp khống chế biểu tình, để lộ ra sự kinh ngạc và khiếp sợ không thôi. Y vội vàng lấy lại bình tĩnh nhưng trong lòng đang cực kỳ lo lắng, y sợ anh vì vài giây kia mà nghi ngờ lời y sắp nói ra cũng như toàn bộ những gì diễn ra trong suốt năm năm nay.


"Mike?" - Thấy Mike đơ ra vài giây, Mặc Nhiễm cầm điện thoại giơ lên cao, dương như anh đang di chuyển. - "Mike, có nghe em nói rõ không? Hay là rớt mạng rồi?"


Đương lúc y không biết giải thích thế nào, Mặc Nhiễm lại vừa vặn mở ra lối thoát cho y, vì vậy, y liền thuận thế đẩy thuyền: "Sao? Em vừa rồi nói gì? Anh nghe không rõ, có lẽ do mạng thật."


"Vậy à? Em muốn hỏi anh là, không biết trong những người xung quanh em, có ai có người quen là họ Vương hay họ Kim  không?"


"Họ Vương? Theo anh nhớ thì hình như là... không có ai cả." - Mike bày ra bộ dạng như đang cố nhớ lại. - "À, cũng không hẳn đâu. Em vẫn còn nhớ Vương Uyển Đình chứ?"


"Vương… Uyển Đình?" 


"Ừ, là Vương Uyển Đình. Cô ấy chính là bác sĩ trị liệu tâm lý cho em lúc em mới tỉnh lại đó." 


"Em… cũng không nhớ rõ nữa."  - Mặc Nhiễm cố gắng nhớ lại, nhưng tất cả vẫn chỉ là một màn sương mờ. 


"Không sao, không nhớ được thì đừng ép mình. Nhưng sao em lại đột nhiên hỏi như vậy?" - Mike thấy Mặc Nhiễm đang cố nhớ lại liền đơn giản ngăn cản một câu, đồng thời cẩn thận thăm dò. Y sợ nếu anh cố nhớ lại, "bức tường" mà y xây dựng nên, rất có thể sẽ sụp đổ.


"Ừm, ngoài cô ấy ra thì không còn ai nữa sao?" 


"Không có."


"Không có sao?" - Mặc Nhiễm có chút thất vọng khi nghe câu trả lời của Mike. 


"Ừm, em biết rồi. Anh đừng lo, chỉ là em đột nhiên nằm mơ. Anh cũng biết em hay nghĩ nhiều mà." 


"Được rồi, dạo này cửa tiệm sao rồi?"


Mike nghe anh nói vậy, cộng thêm biết rõ Mặc Nhiễm chưa từng nói dối y điều gì thì cũng không truy hỏi nữa. Hơn nữa, nhìn biểu hiện của người kia, không có dấu hiệu nào cho thấy anh đang nói dối cả. Hai người lại tiếp tục trò chuyện thêm vài phút nữa thì cúp máy. Mặc dù mọi thứ rất bình thường nhưng thật lòng Mike vẫn chưa yên tâm, nhưng lại không có cách nào trở về ngay lập tức được. Vì vậy, y liền thực hiện thêm một cuộc gọi nữa.


"Lucas, tôi đây. Mấy hôm tới cậu sắp xếp một chút, ghé qua chỗ Mặc Nhiễm xem giúp tôi."


Ngay lập tức Lucas gật đầu, nói ngày mai sẽ qua ngay, lúc này Mike mới tạm thời yên tâm. Y nhìn ra cửa sổ, vẫn là nên nhanh chóng trở về thôi.


Bên này, Mặc Nhiễm trở ra từ phòng tắm, anh chỉ mặc một chiếc quần ngắn tối màu rồi khoác thêm áo choàng tắm bên ngoài, trên cổ là chiếc khăn lau tóc, đi đến bên ghế sofa, một tay cắm máy sấy rồi bắt đầu sấy tóc, tay còn lại mở lên chiếc laptop. Mở ra vài trang web, thuận tay mở luôn bài hát anh yêu thích. Giai điệu của bài hát quen thuộc vang lên, trong tâm trí anh đột nhiên xuất hiện một hình ảnh. 


Mặc Nhiễm để mặc laptop vẫn phát nhạc, bản thân mình đi đến giá vẽ gần cửa sổ ngồi xuống. Trước mặt là khổ giấy trắng xóa được căn ngay ngắn, khẽ nhắm hai mắt, sau vài giây lại một lần nữa mở mắt ra, bàn tay kiên định từng nét màu sáng tối.


"Hiện tại rất nhớ em…

… Mỗi khi nhớ em, lòng lại bồi hồi."*


Mãi cho đến khi đường nét cuối cùng hoàn thành, Mặc Nhiễm nhắm mắt thở hắt ra một hơi. Chưa bao giờ anh lại có ý tưởng vẽ mạnh mẽ đến vậy, trước đây những bức tranh của anh đều khá ngẫu hứng, rất mơ hồ, đôi khi còn là vẽ giữa chừng rồi bỏ dở. Anh mỉm cười nhìn lại tác phẩm của mình trên giá vẽ nhưng rồi khuôn miệng liền trở nên cứng ngắc, hai mắt mở to đến kinh ngạc.


Người trong bức họa trực tiếp đối mặt với anh, đôi mắt phượng thụy ma mị, vừa sắc bén vừa mông lung mà nhìn xoáy vào anh, như thể nhìn thấu tâm can, bản ngã tận cùng nơi con người Mặc Nhiễm. Người trong tranh, khuôn miệng tuấn lãng toát ẩn nét cười, cười lại như không khinh bỉ tột cùng. Mặc Nhiễm toàn thân chấn động, sao anh lại đi vẽ chính mình chứ? 


Không, không phải, anh không vẽ chính mình. Người trong tranh vốn không phải anh, mà là… 


...


Sáng hôm sau, trong lúc người của Không Tên đang tranh thủ nghỉ ngơi thì chuông cửa "leng keng" vài cái báo hiệu có khách đến, Tống Thiến đang ngồi nghỉ bên trong liền nhanh chóng trở lại quầy thanh toán.


"Xin chào, hân hạnh được phục vụ quý khách."


Vương Nhất Bác đẩy cửa bước vào tiệm, đảo mắt nhìn xung quanh một lượt nhưng không phát hiện thân ảnh Mặc Nhiễm đâu. 


Cho đến tối ngày hôm qua, nhìn danh sách bệnh viện thú y ở Thượng Hải mà Quách Thừa gửi đến cho mình, Vương Nhất Bác mới gục đầu xuống bàn thở dài. Bệnh viện thú y gì chứ? Cậu chẳng qua là đang tìm cớ, một cái cớ để gặp Mặc Nhiễm. Rõ ràng đã xác định anh ta không phải anh trai, không phải Tiêu Chiến của cậu, nhưng chỉ cần đầu óc rảnh rỗi một tý, thân ảnh cùng ý niệm muốn được nhìn thấy người đó lại hiện hữu trong đầu. Cậu tuyệt đối sẽ không lấy người đó làm thế thân cho anh, tuyệt đối không. Chuyện ngã bệnh rồi hồ đồ chạy đến tìm anh ta đã là quá đủ rồi, hơn nữa xác minh cũng đã xác minh rồi, không cần thiết phải dính líu đến anh ta nữa.


Lý trí nói một đằng, nhưng không hiểu sao trái tim vẫn luôn hướng về phía người có gương mặt tương tự Tiêu Chiến của cậu. Xác định Mặc Nhiễm không phải Tiêu Chiến, trái tim Vương Nhất Bác đã gần như sụp đổ. Biết rõ không nên hy vọng nhưng vẫn hy vọng, biết rõ không nên chạy đến gặp người nhưng vẫn lựa chọn đi ngược lại lý trí. Sau tất cả, chứng kiến sự thật tàn nhẫn ngay trước mắt, nỗi nhớ mãnh liệt dành cho anh vẫn luôn được Vương Nhất Bác kìm nén mấy năm qua nay thoáng chốc như được mở khóa xiềng xích, ào ạt trào ra, ngặm nhắm từng tế bào.


Chỉ có nhìn thấy anh, là thế thân cũng được, chỉ cần được nhìn thấy hình bóng kia, nỗi nhớ tột cùng mới có thể tạm ngủ yên.


Vì vậy, cậu lại một lần nữa, chạy đến nơi này, mong ngóng tìm kiếm thân ảnh kia. Lần này, cậu không hề bị sốt, hoàn toàn khỏe mạnh.


"Quý khách, quý khách, xin hỏi anh dùng gì ạ?" 


"..." 

 

Bỏ ngoài tai câu hỏi của Tống Thiến, Vương Nhất Bác đảo mắt sang những chiếc bánh đang được trưng bày trong tủ kính. Cậu lại rơi vào trầm mặt.


Tiêu Chiến của cậu chính là một sát thủ hàng đầu, tay chỉ quen với súng đạn cùng dao găm, làm sao có thể làm ra những chiếc bánh cầu kì, tỉ mỉ kia được?


Đúng lúc này, Mặc Nhiễm từ bên trong bước ra trong ánh mắt mở to ngạc nhiên của Vương Nhất Bác. Anh vừa đi vừa lau tay nên không chú ý cho lắm, lúc đi ngang qua cậu cũng không phát hiện người mình giúp đỡ và biến mất không tung tích đang xuất hiện ngay trong cửa tiệm của mình. 


Vương Nhất Bác khẽ động, không chút suy nghĩ xông đến kéo tay anh trong ánh mắt ngỡ ngàng của Mặc Nhiễm lẫn Tống Thiến cùng Nichkhun.


"A…"


Đột ngột bị người kéo tay khiến Mặc Nhiễm giật bắn người, ánh mắt không che giấu được sự cả kinh cùng sợ hãi quay lại nhìn Vương Nhất Bác. 


Bên này, Nichkhun toang muốn bước đến tách hai người ra, lại nghe Vương Nhất Bác nói một câu: "Tôi là Vương Nhất Bác."


Tống Thiến ngạc nhiên, vội kéo tay Nichkhun lại, ra hiệu khoan hãy xen vào, dường như là người quen của anh chủ.


"Tôi… tôi...biết." - Sau khi nhìn rõ người kéo tay mình là ai, Mặc Nhiễm cố gắng bình tĩnh lại, khó khăn đáp lời. Sau khi Vương Nhất Bác rời khỏi nhà anh đến giờ, đã tròn hai tháng trôi qua. Mặc Nhiễm không ngờ bản thân có thể nhớ được tên và gương mặt của người mà mình chỉ vừa gặp qua một lần trong một thời gian lâu như vậy.


"Có thể ra ngoài với tôi một chút được không?" 


"Hả?" 


"Tôi nói, ra ngoài với tôi một chút."


Sau khi những ký ức hai tháng trước ùa về, Mặc Nhiễm mới dần tỉnh táo và lấy lại bình tĩnh. Thế nhưng sự đụng chạm cùng cái siết chặt nơi cổ tay buộc anh phải dời tầm mắt xuống, máu nóng lập tức dồn lên. Đây là lần đầu tiên anh cùng người ngoài va chạm, hơn nữa nơi tiếp xúc còn truyền đến sự mãnh liệt không nói nên lời khiến Mặc Nhiễm hốt hoảng.


"Nhưng...nhưng để làm gì?" - Ngay cả lời nói cũng trở nên cứng ngắc.


"Anh đi rồi sẽ biết. Thế nào?" 


"..." - Mặc Nhiễm nhìn theo ánh mắt của Vương Nhất Bác, bên ngoài là chiếc xe sang trọng màu đen đang đậu sẵn. Mặc Nhiễm hết nhìn chiếc xe rồi lại nhìn xuống cổ tay đang bị nắm chặt của mình, gật đầu đồng ý. - "Được rồi, nhưng mà, cậu... buông ra đi, tôi đi lấy áo khoác."


Mặc Nhiễm vừa dứt lời, nơi cổ tay được nắm lấy ngay tức khắc mất đi sự tiếp xúc cùng độ ấm. Thoát khỏi sự kìm kẹp của Vương Nhất Bác, anh xoay người, chạy vội vào trong bếp, cầm lấy áo khoác muốn quay trở ra nhưng vừa ra tới cửa, anh lại bất giác ngồi thụp xuống. Anh liên tục hít sâu rồi thở ra, cố gắng bình tĩnh lại tâm tình kích động. Tay trái đưa lên, khẽ chạm vào nơi Vương Nhất Bác vừa nắm lấy. Ngoại trừ Mike, chưa từng có bất cứ ai chủ động đụng chạm vào anh, một phần là do Mặc Nhiễm không có quá nhiều mối quan hệ, một phần là do vấn đề cá nhân kia. Vì vậy, khi Vương Nhất Bác giữ tay anh lại, Mặc Nhiễm nhịn không được mà giật mình. 


Mặc Nhiễm, mày mau bình tĩnh lại, chỉ là tiếp xúc bình thường, sau này sẽ còn gặp những chuyện như vậy rất nhiều nên sẽ dần quen thôi. 


Sau khi đã cố hết sức bình tĩnh chính mình, Mặc Nhiễm mới dám trở ra.


Hết chương 7


*Nam hài - Lương Bác

7 nhận xét:

  1. 2 sẽ đã bỏ lỡ quá nhiều thời gian rồi,đã quá khổgkhổ rồi.mong họ sớm nhận ra nhau để được bù đắp lại,âu nhé

    Trả lờiXóa
  2. 2 anh em đã bỏ lỡ quá nhiều thời gian rồi.họ cũng quá khổ rồi.mong họ sớm nhận ra nhau để được bù đắp lại,au nhé

    Trả lờiXóa
  3. Au ơi sao ko đăng bên wtt nữa Au? Bên đó dễ nhận thông báo chương hơn, thiệt tình nhày nào mình cũng vô đây thăm chừng hết á hic hic

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. đăng bên wtt thì truyện bị bên mấy trang lậu bưng đi, bọn mình không cực kỳ không thích vấn đề đó ạ. Bạn có thể đăng ký mail để nhận thông báo khi có chương mới nhé.

      Xóa
  4. Mỗi ngày tôi đều đi ra đi vào hóng Chương mới ạ 😁

    Trả lờiXóa

[FANFIC BJYX] THAT'S RIGHT, WE ARE A COUPLE - CHƯƠNG 29

Tác giả: Wonnie “Làm sao đây?” - Đại Dương hoảng sợ, nhanh chóng thụt lùi về ngay bên xe. Hiện tại xe bọn họ một chiếc thì hư, chiếc còn lại...