[FANFIC BJYX] ONE MORE TIME - CHƯƠNG 8


Tầm nửa tiếng sau, cả hai đã có mặt tại bệnh viện thú y, trên tay Mặc Nhiễm đã nhiều thêm một cái lồng, bên trong chẳng phải ai khác ngoài Kiên Quả. Mặc Nhiễm thật sự không nghĩ tới chỉ là nuôi mèo thôi mà cũng phải đưa Kiên Quả đi tiêm phòng các thứ. Anh chỉ đơn giản nghĩ, đưa Kiên Quả về, đặt cho nó một cái tên, cho nó một mái nhà, sau đó cả hai cùng nhau trải qua những ngày tháng yên bình. Vương Nhất Bác vậy mà lại nhận ra điều đó, cho nên hôm nay cậu mới tới gặp anh.


Sau khi cùng cậu rời đi, anh mang tâm tình chờ mong xen lẫn chút ngại ngùng ngồi trên xe, cho đến lúc biết được lý do Vương Nhất Bác đột ngột đến tìm anh, Mặc Nhiễm có chút chán nản với chính bản thân mình. Từ lúc nào anh lại nghĩ nhiều như vậy chứ, rõ ràng trước kia đâu có.


Lén lút nhìn người đang ngồi bên cạnh mình, Mặc Nhiễm như nhận ra điều gì đó mà hốt hoàng, hai mắt khẽ mở lớn. Trọng điểm đâu phải ở chuyện Vương Nhất Bác đến tìm anh để đưa Kiên Quả đi chích ngừa, cái vấn đề là sao cậu ta lại nhận ra anh chưa đưa Kiên Quả đi chích mới đúng. Có phải... đã nhận ra anh không bình thường rồi không? Mặc Nhiễm bắt đầu xoắn quýt. Anh không muốn để người khác biết mình không bình thường, bao nhiêu năm nay đã vất vả như vậy, hơn nữa người đó còn là Vương Nhất Bác.


"Anh sao vậy?" - Vương Nhất Bác ngồi bên cạnh thấy anh hơi không có tinh thần liền hỏi thăm. 


"Không không, tôi chỉ là đang tự trách sao mình không nghĩ đến chuyện này sớm hơn, may mà có cậu. Cảm ơn nhé." 


"Có qua có lại thôi." - Ý là anh đã giúp đỡ cậu lúc cậu ngã bệnh, nay chỉ đơn giản là cậu đưa thú cưng của anh đi tiêm phòng, không cần cảm ơn.


Vương Nhất Bác hững hờ đáp, song sau đó lại thấy hình như bản thân có chút hơi cục súc, dù gì mình cũng là người xông đến chỗ người ta làm ăn bắt người, vì vậy lại mở miệng: "Trưa nay anh muốn ăn gì?"


"Hả?" - Mặc Nhiễm nhận lại Kiên Quả từ tay y tá, lúc cả hai đã ổn định trong xe chuẩn bị rời đi  lại nghe Vương Nhất Bác hỏi một câu. - "Ăn trưa?"


"Ừ, cũng đã tới giờ dùng bữa. Không lẽ anh tính nhịn đói à?"


"Ừm... không có gì, chỉ là nhanh nhanh một chút, buổi trưa khách tương đối đông." - Mặc Nhiễm hơi ngạc nhiên một chút, anh không nghĩ lại có thêm cả "tiết mục" ăn trưa phía sau. Hơn nữa, anh cũng hiếm khi ăn trưa, có ăn cũng ăn rất ít, nhưng không hiểu sao mặt vẫn tròn như thể anh ăn rất nhiều vậy.


"Được, tôi biết gần chỗ anh có một quán khá ngon."


Nói rồi bắt đầu lái xe, suốt cả đường đi, hai người chẳng nói lấy một câu. Vương Nhất Bác tập trung lái xe, còn Mặc Nhiễm chỉ chăm chăm nhìn khung cảnh bên ngoài. 


Cậu dừng xe ở trước một nhà hàng bán sushi Nhật Bản. Mặc Nhiễm cũng nhận ra nơi này bởi lẽ ngày nào cũng đi ngang qua nhưng chưa lần nào ghé vào ăn thử. Lúc gọi món, toàn bộ đều là những món do Mặc Nhiễm gọi. Chờ đến lúc thức ăn được đưa lên, Vương Nhất Bác cũng chỉ ăn vài miếng rồi buông đũa.


"Cậu ăn ít vậy?" - Thấy cậu chưa ăn được bao lâu đã buông đũa, Mặc Nhiễm bèn lên tiếng hỏi. - "Công việc của cậu nhiều như vậy, lúc có thể ăn thì nên ăn nhiều một chút."


Vương Nhất Bác lập tức nheo mắt, nói: "Làm sao anh biết tôi làm việc vất vả?"


"Lúc cậu ngất đi thì có người gọi đến, người đó gọi cậu là Vương tổng gì gì đó." - Nói rồi liền cúi đầu ra vẻ không quan tâm, tiếp tục ăn. Mặc Nhiễm không tính nói thêm rằng mình còn lên mạng tra cứu này nọ.


Đối với chuyện thân phận của mình, Vương Nhất Bác không tính giấu diếm. Cậu nhìn người đối diện cắm cúi ăn, một lúc sau mới nói.


"Anh thích ăn shushi?" 


"Có thể xem là vậy. Suốt ngày tôi đều ở cửa tiệm, không có thời gian đi ăn. Vả lại…" - Vả lại anh cũng chẳng quen biết nhiều, căn bản là chẳng có ai đi cùng cả.


"Vậy hôm nay ăn nhiều một chút. Tôi và anh đều không có nhiều thời gian mà." - Nói rồi lại cầm đũa lên gắp cho anh thêm một miếng, bản thân cũng tiếp tục ăn.


Hai người ăn xong, Vương Nhất Bác lại đưa anh trở về cửa tiệm. Mặc Nhiễm bưng chiếc lồng cùng Kiên Quả xuống xe nhưng cậu vẫn ngồi yên trên xe, anh thắc mắc cúi người gõ gõ cửa kính, Vương Nhất Bác liền hạ cửa xuống.


"Chờ đã, cậu vào đi, tôi làm cho cậu ly nước." 


"Không cần." - Vương Nhất Bác dứt khoát từ chối, nhưng lại nói thêm một câu. - "Để lần sau đi." 


"Ừ, vậy đi đường cẩn thận."



Mặc Nhiễm vừa trở lại cửa tiệm không được bao lâu thì lại có người đến tìm anh, nhưng lần này thấy người tới là ai, anh cũng không có bối rối như lúc nãy mà vui vẻ làm cho người tới một ly matcha, sau đó cùng tiến ra bàn nói chuyện.


Người tới chẳng phải ai khác, chính là Hoàng Húc Hi, cậu còn một cái tên khác là Lucas, là cấp dưới và cũng đồng thời là bạn tốt nhất của Mike D Angelo.


"Lâu rồi mới gặp cậu, công việc dạo này vẫn tốt chứ?"


"Ừ, vẫn vậy thôi, mọi người trong tổ cũng đã quen với việc không có Mike làm đội trưởng." - Nhấp thử một ngụm nhỏ, Hoàng Húc Hi không giấu được sự yêu thích cùng hài lòng dành cho thức uống ở cửa tiệm của Mặc Nhiễm.


Hoàng Húc Hi nói đến chuyện Mike rời khỏi tổ trọng án của cảnh sát quốc tế năm đó, Mặc Nhiễm lại cảm thấy có lỗi. Mike xuất sắc ra sao, không những anh mà tất cả mọi người xung quanh, kể cả cấp trên của y đều rõ. Bọn họ đều mong Mike có thể trở thành người đứng đầu tổ chức trong tương lai, thế nhưng vào một ngày nọ, y đột ngột xin từ chức, đồng thời chuyển công tác về lại trong nước, thỉnh thoảng mới làm một vài nhiệm vụ của cảnh sát quốc tế. Chuyện Mike rời đi, mấy lãnh đạo cấp cao đã không vui vẻ gì cho lắm, huống hồ hiện tại y còn...


Thế nhưng đó không phải chuyện Hoàng Húc Hi quan tâm, ai cũng có cuộc sống của riêng mình, Mike cũng vậy, cậu cũng vậy. Nhưng bất chợt cậu lại nghe người đối diện nói một câu: "Xin lỗi, chỉ tại tôi..."


Mặc dù không ai nói ra, nhưng tất cả đều hiểu, Mike là vì muốn có nhiều thời gian chăm sóc cho Mặc Nhiễm cho nên mới làm ra quyết định kia. 


"Mặc Nhiễm, sao anh lại xin lỗi? Đó là quyết định của riêng anh ấy, không ai bắt ép anh ấy cả."


"Nhưng nếu không phải tại tôi..."


"Mặc Nhiễm, không phải tại anh đâu. Tôi nói thật, anh đừng tự trách mình như thế." - Hoàng Húc Hi ra sức giải thích cho Mặc Nhiễm. Hơn ai hết, bọn họ mới là người phải xin lỗi anh. - "Được rồi, lâu lâu chúng ta mới gặp lại nhau. Đừng nói những chuyện đã qua nữa. Tôi mới trở về từ Hàn Quốc, có đem một số quà cho anh đây."


Nói rồi nhìn sang Tống Thiến cùng Nichkhun đang đứng trong quầy, thắc mắc hỏi: "Anh mới tuyển thêm nhân viên mới à?"


"Ừ, khách càng ngày càng đông, chỉ có hai người thì làm không xuể." 


"Vậy tôi thiếu một phần quà nhé. Bữa sau sẽ mang thêm." - Hoàng Húc Hi lấy từ trong balo ra hai hộp quà, đẩy qua cho Mặc Nhiễm.


Nghe cậu nói còn muốn tặng quà cho mình, Mặc Nhiễm còn chưa kịp lên tiếng, Nichkhun đã nói trước: "Không cần đâu, tôi vẫn chỉ là nhân viên mới, nhận quà cáp từ bạn của anh chủ thì hơi kỳ."


"Không sao, xem như là làm quen luôn." - Hoàng Húc Hi xua tay, vô cùng tự nhiên tiến đến đưa quà cho Tống Thiến, tiện thể bắt tay Nichkhun. - "Ể, tôi thấy tiếng Trung của anh có chút lạ lạ. Là người nước ngoài?"


"Tôi là con lai Thái - Trung." 


"Thật á? Vậy thì đợi Mike về, anh cùng anh ấy nhất định phải đi uống một chầu mới được." - Hoàng Húc Hi hào hứng. - "Anh ấy cũng là người Thái đó." 


"À được, được. Tôi rất mong chờ." 


"Ok, vậy nhé." - Nói rồi trở về ngồi cùng Mặc Nhiễm. - "Hôm nay tới đây thôi, không làm phiền mọi người nữa."


Mặc Nhiễm thấy cậu muốn đi, vội nói: "Không sao đâu, ở lại thêm một chút đi, tôi mời cậu bánh."


"Thôi, chờ Mike về rồi chúng ta ăn luôn một thể. Tôi đi trước đây, tạm biệt." - Nói xong liền đẩy cửa rời đi.


Hoàng Húc Hi lên xe rời đi. Cậu đang trong kỳ nghỉ và vừa từ Hàn Quốc trở về nên lái xe về thẳng nhà. Về tới nhà, cậu liền gọi điện cho Mike.


"Mike, tôi vừa sang xem thử, ngoại trừ chuyện có thêm một nhân viên mới thì mọi thứ vẫn ổn." 


"Ừ, chuyện nhân viên mới em ấy đã nói với tôi rồi." 


"Mike..." - Hiếm thấy có lúc một người vui vẻ và vô nghĩ như Hoàng Húc Hi lại ngập ngừng. - "Anh thật sự đã quyết định rồi?"


Chuyện mà Hoàng Húc Hi muốn nói, chính là việc Mike nộp đơn xin rút khỏi ngành. Chuyện này Mặc Nhiễm vẫn chưa biết, y muốn chính y sẽ thông báo cho anh và đó cũng là lý do y bay sang Mỹ.


"Đơn đã nộp rồi, kỳ kèo một hồi sếp lớn mới chịu chấp thuận, đâu thể nói ngừng là ngừng." - Thật ra chuyện rút hoàn toàn khỏi ngành cảnh sát, Mike đã có dự định từ hai năm nay nhưng vẫn trì hoãn suốt. Sau khi nhận được cái gật đầu trước khi đi Anh của Mặc Nhiễm, y liền biết đã đến lúc rồi.


Mike muốn cho anh một cuộc sống yên bình và hạnh phúc nhất.


"Tôi hiểu, nhưng các anh em trong tổ đều mong anh trở về. Hơn nữa, anh tính nói thế nào với Mặc Nhiễm? Chuyện anh chuyển công tác rồi từ bỏ việc trở thành chỉ huy, anh ấy vẫn thấy có lỗi lắm." - Đó là chưa kể... chưa kể đến trường hợp Leon Wang vẫn còn sống. 


Trong lòng lo lắng là vậy, nhưng cậu không dám nói ra. Dù gì cũng đã đi đến nước này.


"Không sao, em ấy cảm thấy có lỗi, chẳng phải điều đó chứng tỏ tôi đã có một vị trí nhất định trong lòng em ấy sao? Còn mấy anh em của chúng ta, tôi trở về nhất định sẽ cùng mọi người say một phen. Lucas, cậu cũng đừng nghĩ nhiều quá."


"Anh đã nói như vậy rồi, tôi còn nói gì được nữa. Khi nào thì anh về?"


"Chắc là tuần sau đi. Cấp trên đã chịu ký giấy rồi."


"Được, vậy tôi giúp anh trông chừng Mặc Nhiễm đến lúc anh về."


"Cảm ơn."


Hoàng Húc Hi cúp máy, thở dài nhìn ra ngoài cửa sổ. Thật ra mọi thứ như bây giờ cũng tốt, không súng đạn, không thù hận, không tranh giành, mọi người cứ vậy bình an sống qua ngày. Chỉ sợ một ngày nào đó, sự bình yên này đột ngột kết thúc, mọi người lại trở về vòng xoáy như năm năm trước.


...


Cùng lúc đó, tại trụ sở chính của Vương thị ở Bắc Kinh, Trịnh Phồn Tinh ngồi trên xe lăn, gõ cửa hai cái rồi mở cửa, tiến vào phòng làm việc của Quách Thừa. Quách Thừa thấy cậu liền vội vàng rời khỏi ghế, tiến tới đẩy xe giúp Trịnh Phồn Tinh.


"Anh đang làm gì vậy? Vương tổng đâu?"


"Ừm...anh đang tìm giúp cậu ấy một căn hộ ở Thượng Hải."


Trịnh Phồn Tinh nghe xong liền cả kinh, cậu sợ bản thân nghe lầm nên ngay lập tức hỏi lại: "Anh nói thật? Vương tổng muốn mua nhà ở Thượng Hải?"


"Ừ" - Lúc nhận được điện thoại của Vương Nhất Bác, phản ứng của Quách Thừa cũng không khác Trịnh Phồn Tinh là mấy. - "Sáng nay cậu ấy lại chạy đến đó rồi." 


"A Thừa, anh nói xem, người tên Mặc Nhiễm đó... liệu có thể nào là Chiến ca không?" - Trịnh Phồn Tinh nắm lấy tay Quách Thừa. Cậu là người đã tìm ra người tên Mặc Nhiễm với gương mặt giống Tiêu Chiến, nhưng sau đó cũng chính cậu là người khẳng định đó tuyệt đối không phải Tiêu Chiến mà bọn họ đang tìm kiếm, và cậu cũng là người ngăn cản Quách Thừa đến đón Vương Nhất Bác, mở ra một tia hy vọng cho chủ nhân. Thế nhưng nếu người đó thực sự không phải, thì cậu, chính là kẻ tội đồ nhất.


Nhận ra Trịnh Phồn Tinh lại lo lắng, Quách Thừa khẽ kéo cậu lại, nhẹ nhàng ôm người vào lòng: "Có phải anh ấy hay không, ngoài cậu chủ ra thì không ai biết được. Cậu chủ sẽ tự biết phải làm như thế nào mà. Hơn nữa, em phải tin vào tình yêu và định mệnh của hai người bọn họ. Chuyện trước đây, chẳng phải chúng ta là người rõ nhất sao?"


"Em đừng suy nghĩ quá nhiều nữa. Anh xoa bóp chân cho em nhé." 


"Ừm" - Trịnh Phồn Tinh cũng chỉ có thể gật đầu và ngày ngày cầu nguyện người kia thật sự là Tiêu Chiến, để cho hai người có thể trở về bên nhau, sống một cuộc sống yên bình hạnh phúc.


Chẳng biết có phải do kỹ thuật mát xa của Quách Thừa quá tuyệt vời hay do bản thân cậu liên tục suy nghĩ quá nhiều mà chỉ khoảng mười lăm phút sau, Trịnh Phồn Tinh đã hoàn toàn chìm vào giấc ngủ. Quách Thừa yêu thương khẽ vuốt ve gương mặt cậu, lấy từ trong tủ ra một chiếc chăn đắp cho Trịnh Phồn Tinh. Sau khi đảm bảo người yêu đã ngủ với tư thế thoải mái nhất mới trở về bàn làm việc, tiếp tục tìm căn hộ cho Vương Nhất Bác.


"Alo, Vương tổng? Vâng, đã hoàn thành thủ tục rồi. Cậu có thể vào ở luôn trong hôm nay."


"Vâng, địa chỉ là..."


...


Sau khi nhận được điện thoại từ Quách Thừa, Vương Nhất Bác liền lái xe đến thẳng địa chỉ mà Quách Thừa đã gửi qua. Căn hộ mà cậu vừa mua là một căn hộ nằm trong khu chung cư cao cấp của Thượng Hải, vị trí ở khá xa với khu chung cư của Mặc Nhiễm, nhưng lại khá gần khu trung tâm của thành phố. Vương Nhất Bác  vừa lái xe tới, bảo vệ phụ trách an ninh của khu chung cư liền nhận ra cậu, vội vàng chạy đến, niềm nở đưa cho cậu chìa khóa rồi dẫn cậu lên tận phòng.


Vương Nhất Bác mở cửa bước vào, nội thất gần như đều đã có đủ, chỉ còn một vài thứ cần mua thêm. Vì vậy, sáng hôm sau là vừa vặn là cuối tuần, Vương Nhất Bác đơn giản mặc một chiếc hoodie đen rồi lấy chìa khóa ra ngoài, dự định sẽ tới trung tâm thương mại ở trung tâm thành phố mua sắm những món còn thiếu, ở đó vừa có siêu thị điện máy, vừa có bán đồ dùng gia đình, đỡ phải chạy tới chạy lui. 


Vương Nhất Bác gửi xe dưới tầng hầm, sau đó thong thả đi bộ lên bên trên, bắt đầu chọn mua những món cần thiết. 


Cùng lúc đó, tại ga tàu điện ngầm ngay trước trung tâm thương mại, hai người Mặc Nhiễm, Tống Thiến cũng vừa mới ra khỏi ga tàu, tiến vào trung tâm thương mại. Mặc Nhiễm nhìn nhìn tòa nhà to lớn trước mặt mà không biết phải nói gì.


Hôm nay là cuối tuần, anh quyết định đóng cửa tiệm một ngày để nghỉ ngơi, tiện thể tổ chức buổi ăn nhỏ mừng Nichkhun chính thức trở thành nhân viên của tiệm bánh, địa điểm đương nhiên là nơi ở của Nichkhun. Vì vậy, Mặc Nhiễm cùng Tống Thiến quyết định hẹn nhau  cùng đi tàu điện ngầm đến chỗ Nichkhun. Trên đường đi muốn ghé vào siêu thị mua chút đồ  thì được Nichkhun chỉ cho nơi này.


"Cái tên ngốc này, nói anh ta tìm một siêu thị để mua đồ, anh ta liền cho chúng ta vào hẳn trung tâm thương mại."


"Được rồi, dù gì cũng tới rồi, vào thôi."


Đối với một người mang bệnh tâm lý lại ít ra ngoài chơi như Mặc Nhiễm, nơi này đích thị là lần đầu tiên anh tới. Mà Tống Thiến vốn không thích tiêu xài vào những thứ mắc tiền, thế nên đây cũng là lần đầu cô tới trung tâm thương mại lớn như vậy. Hai người rõ ràng là ở thành phố, thế nhưng hiện tại lại có chút như người ở quê mới lên, lòng vòng mãi một hồi mới tìm được siêu thị trong trung tâm thương mại. 


"Anh chủ, hôm nay chúng ta nấu gì đây?" - Tống Thiến một tay khoác tay anh, một tay cầm bịch lẩu lên xem. - "Hay là chúng ta ăn lẩu đi."


Mặc Nhiễm nhanh chóng gật đầu tán thành, đối với hành động khoác tay của cô, anh có chút hơi giật mình do bất ngờ nhưng sau đó cũng không có phản ứng gì tiếp theo. Cảm giác của anh hiện tại, hoàn toàn khác so với lúc Vương Nhất Bác nắm tay anh. 


"Lấy thêm nước ngọt đi, một chai lớn là đủ rồi."


"Anh không uống sao?" 


"Anh uống ít thôi, với lại chỉ có ba người." 


"Ok"  


Sau khi dạo một vòng quanh siêu thị, những gì cần mua đều đã lấy hết, cả hai liền lôi kéo nhau về phía quầy tính tiền. Vì hôm nay là ngày nghỉ nên lượng khách tương đối đông, mặc dù siêu thị có khá nhiều quầy thanh toán nhưng quầy nào cũng xếp hàng chờ hai ba người. Dù vậy cũng không mất quá lâu, chỉ khoảng năm phút xếp hàng là đã đến lượt Mặc Nhiễm cùng Tống Thiến. Sau khi hai người xếp đồ lên quầy, trong lúc chờ nhân viên bỏ đồ vào bao, ánh mắt Mặc Nhiễm lơ đãng lướt xung quanh một vòng, lại vô tình chạm phải một người cũng đang đứng thanh toán ở quầy đối diện. 


Người đó rất quen, nhưng vì đang cúi đầu bấm điện thoại lại đội thêm chiếc mũ của áo hoodie nên không nhìn rõ mặt cho lắm. Trong đầu anh ngay lập tức hiện lên cái tên của một người, nhưng anh vẫn không tin, làm sao có thể chứ? Đúng lúc này, người kia bất chợt ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người lập tức chạm phải nhau.


Mặc Nhiễm có chút cạn lời, anh chỉ nghĩ vậy thôi, ai ngờ lại là người đó thật chứ. Bên này, trái với sự bất đắc dĩ của anh, Vương Nhất Bác không giấu được ngạc nhiên. Dẫu biết bọn họ đang ở chung một thành phố, chuyện vô tình gặp mặt như vậy cũng khá khó rồi, huống hồ cả hai vừa mới đi ăn cùng nhau vào trưa hôm qua.


Hết chương 8


7 nhận xét:

  1. Đã lâu như vậy rồi mình vẫn rất rất ghét Mike dù hắn có tốt với TC như thế nào đi nữa.

    Trả lờiXóa
  2. tôi lại thấy Mike thật đáng thương, nam phụ trong truyền thuyết :((

    Trả lờiXóa
  3. Mike làm thế Chiến lại càng áy náy,lại mủi lòng,ko thể từ chối mất.huhu

    Trả lờiXóa
  4. Mình cũng ko thích Mike, mặc dù có hy sinh thế nào thì cũng ko thể bù đắp chuyện quá khứ dc. Mong hạnh phúc sớm đến với đôi chim ku😍

    Trả lờiXóa
  5. Tui thật sự ko thích 3 chữ: "Hết chương 8" chút nào. 1 tuần có 1 chương thôi ko đủ đô hic hic

    Trả lờiXóa

[FANFIC BJYX] THAT'S RIGHT, WE ARE A COUPLE - CHƯƠNG 29

Tác giả: Wonnie “Làm sao đây?” - Đại Dương hoảng sợ, nhanh chóng thụt lùi về ngay bên xe. Hiện tại xe bọn họ một chiếc thì hư, chiếc còn lại...