[FANFIC BJYX] THAT'S RIGHT, WE ARE A COUPLE - CHƯƠNG 12

 Tác giả: Wonnie


“Lùi lại mau!” - Ngay khi Tiết Hoa vừa gào lên những tiếng đau đớn, Tiêu Chiến đã cảnh giác nhanh chóng ngăn cản Dung Nhi muốn chạm vào Tiết Hoa.


Trợ lý Từ cũng thanh tỉnh, đưa tay kéo Dung Nhi cùng Đại Dương lùi ra xa Tiết Hoa.


“A...aaa...aaa”


“Sao... sao vậy? Chúng ta không cứu cô ấy sao?” - Dung Nhi đã nhịn không được mà chảy nước mắt, bối rối nhìn Tiêu Chiến.


Tiêu Chiến lắc đầu, kêu anh cứu một tang thi thì cứu thế nào đây?


“Cô ấy đã thành tang thi rồi.” 


“Cái gì?” - Lúc này Đại Dương cùng Dung Nhi mới thức tỉnh, giật mình nhìn lại bộ dáng của Tiết Hoa.


“AAA...Grào...gràoo…” 


“GRÀOOO”


Không đợi ai kịp phản ứng, hai loạt âm thanh quen thuộc từ hai phía đồng loạt cất lên. Một từ Tiết Hoa đang biến hóa thành tang thi, một từ phía khu cầu thang bộ trên tầng một. Đám tang thi phía trên, đã nghe được âm thanh do Tiết Hoa, không, do tang thi Tiết Hoa gào lên, nên bắt đầu kéo xuống đây.


“Đi thôi! Không thể ở đây thêm nữa.” - Không đợi Tiêu Chiến lên tiếng, trợ lý Từ đã chủ động lên tiếng trước. 


“Nhưng...Tiết Hoa…” 


“Nhưng cái gì mà nhưng? Cô ta đã thành tang thi rồi, chẳng lẽ cô muốn đưa cô ta đi cùng, sau đó để cô ta ăn từng người chúng ta sao?” - Dương Tử lần này nhưng lại nói rất đúng.


“Dung Nhi, phải mau đi thôi. Tiết Hoa đã không còn là cô ấy nữa rồi.” - Đại Dương lúc này cũng đã tỉnh ngộ, nắm tay kéo Dung Nhi vẫn bi thương rời đi.


Năm người lần nữa chạy ra sảnh, thế nhưng chào đón họ lần này là mấy con tang thi đã kéo xuống từ tầng trên. Một bên từ trên đi xuống, một bên từ trong chạy ra, vừa vặn chạm mặt nhau.


“Gràooo gràooooo”


Âm thanh từ chỗ “Tiết Hoa” lại truyền đến, năm người khẽ giật mình, mà đám tang thi ở trước mặt họ sau vài giây bất động nghe tiếng đồng bọn của chúng gào lên thì cũng nhanh chóng đáp lại. Cả đám năm sáu con đồng loạt ngoác mồm gào lên, sau đó liền như con thú lâu ngày chưa được ăn mà xông về phía con mồi.


“AAaa” - Hai người Dương Tử cùng Dung Nhi dù đã được chuẩn bị tâm lý trước nhưng ngay lúc này, khi phải đối mặt với không chỉ một mà tới năm sáu con tang thi, cả hai vẫn nhịn không nổi mà la lên tiếng một tiếng kinh sợ. 


Ngay cả hai người còn lại là Đại Dương và trợ lý Từ, hay Tiêu Chiến, người đã từng đánh bay đầu hai con tang thi, cũng phải ráng mà kìm nén nỗi kinh hãi trong lòng.


“Gràooooo”


“Không được để nó quào trúng!” - Chỉ kịp buông ra một câu, sau đó gậy liền vung lên, chờ đám tang thi tới vừa tầm liền không chút do dự, vung gậy xuống.


BỐP


“Gràooooo”


BỐP


Hai tiếng “bốp” vang lên liên tiếp, có điều lần này một là của Tiêu Chiến, một là của Đại Dương, con tang thi xông lên đầu tiên cứ vậy mà vô lực ngã xuống. Sau khi Tiêu Chiến vung lên một gậy trúng đầu con tang thi kia, nó vẫn chưa gục ngã mà chỉ như bị đánh gãy cổ, cả cái đầu méo xệch qua một bên. Nó mở to miệng, để lộ bên trong là một mảnh vừa đen vừa hôi thối, lại nhầy nhụa kinh tởm, chuẩn bị gào thêm một tiếng nữa để đồng bọn của nó mau chóng xông lên giải quyết con mồi. Chưa hết, cánh tay đen xì hiện rõ những mạch máu xám xịt như bị nhiễm độc vươn móng vuốt sắc nhọn ra, muốn quào trúng Tiêu Chiến.


Tuy nhiên, nó chỉ vừa mở miệng, cánh tay cũng chỉ vừa vươn ra thì đã lãnh thêm một gậy của Đại Dương. Lần này thì cái đầu đã triệt để rớt khỏi cổ, lăn lông lốc dưới sàn. 


“Cảm ơn tôi sau là được.” - Tiêu Chiến còn chưa hết ngạc nhiên vì hành động vừa rồi của Đại Dương, chỉ nghe cậu ta bỏ lại một câu rồi tiến thêm một bước, vung gậy đánh bay đầu con tang thi tiếp theo.


“Em đừng ngây người ra như thế.” - Lúc này lại là âm thanh của trợ lý Từ, cô vừa giải quyết xong một con khác.


“Gràooooo”


“Em biết rồi.” - Tiêu Chiến vung gậy lên, đánh bay đầu một con ở gần đó, sau đó lại bồi thêm một gậy nữa vào phần ngực, đẩy nó ra xa.


Chẳng biết từ khi nào ba người họ cứ liên tục vung gậy lên xuống, hết gậy này tới gậy khác khá nhanh sau đó đã diệt xong toàn bộ mấy con vừa kéo xuống từ trên cầu thang bộ. Xung quanh họ giờ đây là một trận máu đen văng tung tóe, thậm chí có con còn bị đánh đến mức văng cả nội tạng hoặc não ra bên ngoài.


“Hư… gớm quá!” - Dương Tử cùng Dung Nhi ôm gậy đứng co ro một góc, lúc ba người kia diệt xong đám tang thi mới bịt miệng lên tiếng. 


Trợ lý Từ phóng cái nhìn không hài lòng về phía hai người họ. Rõ ràng trước đó đã nói rõ thân ai tự người nấy lo, nhưng lúc đánh tang thi nhất định phải hỗ trợ mọi người, có như vậy mới tiết kiệm được sức lực và giành phần thắng. Nhưng vừa rồi hai người đó làm được cái gì sao? Không có! Chỉ biết la lớn rồi ôm gậy để cho ba người họ đánh tang thi.


Dương Tử nhanh chóng nhận ra ánh mắt trách cứ của trợ lý Từ, cô bực tức vừa định phản bác thì âm thanh gào lên của tang thi lại vang dội. 


Từ các ngóc ngách của đại sảnh, hàng chục con tang thi lững thững đi ra, tiến về mục tiêu duy nhất là năm người bọn họ.


“Chuyện này.... chuyện này là sao? Sao đột nhiên lại...lại nhiều như vậy?” - Đại Dương giơ cao gậy, trên trán đã đổ mồ hôi lạnh.


Vừa rồi là năm sáu con, bọn họ có năm người thì còn có thể đối phó mà không chút hư tổn, nhưng hiện tại là hàng chục con, bọn họ liệu có thể sống sót không đây?


“Không trách được. Chúng ta gây ra tiếng động lớn như vậy, bọn chúng trước sau cũng sẽ mò tới.” 


“Chúng ta có thể xử lý hết đám tang thi này sao?” 


Tiêu Chiến khẩn cấp nhìn xung quanh, câu trả lời đương nhiên là không. Nhưng nếu không đánh, chẳng lẽ bọn họ phải bỏ mạng ở đây? Tầm mắt anh lúc này vừa vặn nhìn trúng một chiếc xe bán tải đang đậu ngay phía trước khách sạn.


“Mở đường máu, chạy ra chiếc xe ngoài kia.”


Theo lời Tiêu Chiến, bốn người đồng loạt nhìn đến chiếc xe bên ngoài.


“Được” - Đại Dương siết gậy trong tay, ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách. Hơn nữa bọn chúng chậm chạp như vậy, bọn họ lại ngồi trong xe, lẽ nào chạy không thoát sao?


Dương Tử cùng Dung Nhi lúc này cũng đã chạy ra chỗ ba người. Không thể để bị bỏ lại được.


Hai cô gái vừa chạy đến, một con tang thi cũng từ bên trong chỗ “Tiết Hoa” gào ra. Như đã có tín hiệu săn mồi, đám tang thi xung quanh cũng bắt đầu tăng nhanh tốc độ, vươn móng vuốt ra vụt về phía mấy con mồi nhỏ bé. Có điều những con mồi này tuyệt không chịu chết như những con trước đó, bọn chúng tới một con, một con lại bị đánh chết.


Năm người vừa đánh vừa tiến ra cửa, đương nhiên chủ lực vẫn là ba người trợ lý Từ, Đại Dương cùng Tiêu Chiến. Hai người Dương Tử cùng Dung Nhi lần này đã chịu hỗ trợ bọn họ, nhưng cũng không thấm vào đâu.


“A!” - Dương Tử vung một gậy, đánh bay đầu con tang thi đang vươn móng vuốt vào cô, bởi vì khoảng cách tương đối gần nên máu đen lập tức bắn lên người Dương Tử cùng Dung Nhi đang ở ngay bên cạnh. Bị dính thứ kinh tởm lên người, cả hai không hẹn mà đồng loạt “A” một tiếng.


Ba người kia căn bản chẳng thể rảnh rang mà quay sang hỏi bọn họ có sao không mà vẫn liên tục vung gậy. 


Khoảng cách với cửa ra vào chỉ còn một vài bước chân. Tiêu Chiến vận sức, phang thật mạnh vào con tang thi đang đứng ngay bên cửa. Cửa ra vào nhất thời thông thoáng, anh lập tức hô to: “Chạy ra mau lên!”


Bốn người lập tức dời mục tiêu, chạy nhanh ra khỏi khách sạn, hướng về chiếc xe bán tải đang đậu gần đó. Đợi mọi người chạy ra hết, Tiêu Chiến mới chạy theo sau cùng, tiện thể giết thêm vài con tang thi đuổi theo phía sau.


Bên ngoài, rất may là cửa xe không khóa, cũng không có con tang thi nào xung quanh, Đại Dương là người chạy đến trước, nhanh chóng mở cửa sau cho ba người con gái lên xe.


“Nhanh lên!” - Cậu ta nhìn Tiêu Chiến đang cố gắng giữ chân đám tang thi đuổi theo mà thúc giục. 


“Gràooooo”


Trợ lý Từ lên xe trước, tiếp theo là Dương Tử. Lúc Dương Tử chỉ vừa mới đặt một chân lên xe, rõ ràng không có con tang thi nào xung quanh, vậy mà tự dưng lại có một con bất ngờ xuất hiện từ gần đó, như điên mà xông về phía họ. 


Dung Nhi bởi vì đứng ngay phía con tang thi xuất hiện nhất, lại bị bất ngờ khiến cô không kịp phản ứng, đã bị nó quào trúng.


“AAAAA!”


Mọi người ngỡ ngàng, bị tang thi quào trúng, kết cục chính là biến thành tang thi. Đó là điều chắc chắn, chuyện của Tiết Hoa vừa rồi chính là minh chứng, ai cũng biết chuyện tiếp theo là gì. Dung Nhi cũng biết điều đó, vì vậy cô lại càng hoảng loạn, mặc kệ tất cả mà giữ lấy cánh tay có vết cào la lên đầy hoảng sợ. Có lẽ bởi vì vết cào rất sâu nên độc phát tán cũng nhanh, cả cánh tay Dung Nhi chẳng mấy chốc đã bắt đầu chuyển thành màu xám xịt, miệng vết thương đen ngòm, dấu hiệu thịt thối rữa cũng ngày càng rõ.


Hai người Tiêu Chiến cùng Đại Dương chạy vội tới, mỗi người một gậy liên tiếp vung lên, hạ gục con tang thi vừa rồi.


“KHÔNG! Không mà, đừng mà! Cứu, cứu tôi với, cứu tôi với. Tôi không muốn, không muốn chết!” - Cả một khu vực chỉ còn tiếng hét tuyệt vọng của Dung Nhi, cùng ánh mắt bất lực của bốn người. Bọn họ chưa nghĩ tới rằng sẽ có người trong số họ bỏ mạng, nhanh đến vậy...


“Mau lên xe!” - Cả hai đứng cách xe chỉ một khoảng, ánh mắt có lỗi nhìn Dung Nhi lần cuối. Dù chỉ là một khoảng ngắn, nhưng sau khi chứng kiến cảnh vừa rồi, nhìn qua lại thấy Tiêu Chiến vẫn còn ở bên ngoài, trợ lý Từ tức giận gào lên.


Đám tang thi trong khách sạn đang ùa về phía bọn họ.


“Đừng, đừng mà! Đừng bỏ tôi, cứu tôi, cứu tôi với!” 


Dung Nhi đau khổ cầu xin, chất độc của tang thi đã lan đến trên mặt cô, nhưng cả hai còn có thể làm gì. Bọn họ chỉ có thể nói “Xin lỗi”, sau đó nhanh chóng chạy về xe, bấm nút khóa cửa. Mà cửa xe vừa sập lại, Dung Nhi cũng hoàn toàn biến thành tang thi.


Tiêu Chiến ngồi ở ghế tài xế, nhanh chóng tìm kiếm chìa khóa. Thật sự là ông trời giúp bọn họ, xe chẳng những không khóa, mà chìa khóa cũng đang cắm sẵn. Anh không chút do dự, khởi động xe rồi chạy đi, bỏ lại phía sau là một Dung Nhi đã thành tang thi đứng lẫn bầy xác sống đứng ngẩn ngơ, ngu ngốc nhìn theo.


Hết chương 12


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

[FANFIC BJYX] THAT'S RIGHT, WE ARE A COUPLE - CHƯƠNG 29

Tác giả: Wonnie “Làm sao đây?” - Đại Dương hoảng sợ, nhanh chóng thụt lùi về ngay bên xe. Hiện tại xe bọn họ một chiếc thì hư, chiếc còn lại...