[FANFIC BJYX] THAT'S RIGHT, WE ARE A COUPLE - CHƯƠNG 11

Tác giả: Wonnie


“Tiêu Chiến, cảm ơn anh vì đã cứu em.” - Sau khi bình tâm lại, Dương Tử mới đi đến bên cạnh Tiêu Chiến nói lời cảm ơn. Trong ánh mắt hoàn toàn không che giấu sự cảm kích dành cho anh.


“Việc phải làm thôi.” - Sau vụ cãi vã ở hành lang, đây là lần đầu tiên họ nói chuyện lại với nhau. - “Quản lý của em đâu? Sao lại chỉ có một mình vậy?”


“Em không biết. Quản lý cùng một nhân viên cấp dưới ra ngoài đi mua đồ ăn cho em, nhưng mãi vẫn không thấy trở về. Em ở trong phòng rất đói, gọi điện xuống lễ tân cũng không có ai bắt máy, cho nên mới ra khỏi phòng.” - Dương Tử vừa kể lại, vừa tiếp nhận từ Dung Nhi một chiếc khăn tay, giọng nói đã nghẹn ngào. - “Em đi bộ xuống đến tầng này, liền nghĩ muốn gặp anh một lát. Chân chỉ vừa mới đi được vài bước thì em nghe được âm thanh rất ghê ở phía sau, em sợ lắm, chỉ có thể chầm chậm lùi lại, mà con quái vật kia thì cứ tiến tới.”


Sau đó thì Tiêu Chiến xuất hiện, cứu cô khỏi nguy hiểm.


“Được rồi, em nghỉ ngơi đi.”


Tiêu Chiến có chút thất vọng, anh vốn muốn hỏi thử Dương Tử để xem tình hình bên ngoài, nhưng anh đã kỳ vọng nhiều rồi. 


Trợ lý Từ cầm lên một bao lương thực mà cô và Tiêu Chiến đã mua được, bắt đầu phát cho mỗi người một chiếc bánh mì ngọt cùng chai nước. Vốn dĩ là lương thực cho hai người, vậy mà bây giờ lại thành năm. Số lương thực này, sẽ hết trong nháy mắt.


“Em đã có quyết định tiếp theo chưa?” - Đưa cho Tiêu Chiến chai nước, trợ lý Từ hỏi, anh đang thông qua cửa sổ mà quan sát tình hình bên ngoài.  - “Chúng ta không thể ở mãi trong này được.”


Dương Tử ở một bên ăn bánh vừa được trợ lý Từ đưa cho vừa kín đáo theo dõi cuộc đối thoại giữa hai người kia. Mặc dù hiện tại sự nghi ngờ của cô đối với việc trợ lý Từ muốn quyến rũ Tiêu Chiến đã giảm bớt, nhưng điều đó không có nghĩa là sự nghi ngờ đó không còn. Điều phiền toái nhất là mối nghi vấn này chưa làm rõ thì mối nghi vấn khác đã kéo tới. 


Dương Tử chỉ mới nghe được một hai câu liền hiểu ý định của mấy người bọn họ. Nhưng cô vẫn muốn xác nhận lại một lần nữa. 


Mấy người này, là đang muốn chạy trốn ra bên ngoài sao? 


“Anh định sẽ ra ngoài sao? Bên ngoài nguy hiểm như vậy, hay là anh đừng đi, chúng ta đợi người đến cứu không được sao?” -  Một câu này của Dương Tử, đủ để cho thấy cô vẫn chưa nhận thức được thế giới hiện tại đã không còn như trước.


Trợ lý Từ vốn không thích Dương Tử, nghe xong liền nghiêm giọng hỏi ngược lại Dương Tử: “Cô nghĩ chỗ lương thực này đủ để cô sống đến ngày chờ người ta cứu cô ra sao?”


“Nhưng... bên ngoài nguy hiểm lắm.” - Dương Tử cứng họng nhưng vẫn muốn phản bác. Không nói đến thức ăn, giờ cô cái gì cũng không có, là một cô gái có đủ sự kiêu ngạo, cô nào có thể mở miệng nói trợ lý Từ để lại một chút đồ ăn cho cô. Trợ lý Từ vừa nhìn liền biết là người quản lý chỗ lương thực này, bản thân cô trước đó lại nghi ngờ cô ta, thử hỏi cô ta sẽ tình nguyện để lại đồ ăn sao.


Hiện tại cô chỉ còn một mình, bao nhiêu bất lợi cũng đều có đủ, vì vậy, nếu muốn sống, cô nhất định phải bám chặt Tiêu Chiến! Bám được Tiêu Chiến rồi, còn phải lo sợ gì nữa sao? Nhưng giờ anh lại đang muốn chạy loạn bên ngoài.

Dương Tử muốn bám đùi Tiêu Chiến, nhưng cô cũng thật lòng lo lắng cho sự an nguy của anh.


“Nguy hiểm cũng phải đi. Ra ngoài dù phải đối mặt với tang thi nhưng ít nhất chúng ta vẫn có thể tìm một cơ hội để sống, còn nếu ở lại, chết đói chết khát là chuyện sớm muộn.” - Tiêu Chiến lúc này mới lên tiếng. - “Tôi sẽ không ép mọi người phải theo tôi.”


Anh cứu bọn họ, nhưng không có nghĩa là anh có trách nhiệm phải bảo hộ cho bọn họ mãi. Đó là trách nhiệm thuộc về chính bản thân bọn họ. Nếu đã muốn sống thì phải tự chiến đấu để sống, còn nếu muốn sống nhưng lại không muốn chiến đấu thì xin thứ lỗi, dù cho thần tiên có hạ phàm cũng không thể quản nổi.


“...”


Cả ba người Dương Tử, Dung Nhi cùng Đại Dương đều giữ im lặng, Tiêu Chiến cũng không muốn tốn sức đi thuyết phục họ mà đi chuẩn bị hành lý để lên đường. Mãi đến buổi chiều, Đại Dương mới đi đến bên cạnh, hỏi: “Vậy anh định khi nào lên đường? Và...anh muốn đi đâu?”


Tiêu Chiến đáp: “Sáng sớm ngày mai.”


“Sao không đi luôn trong ngày? Dù gì cũng phải ra ngoài mà.” - Sau khi nhận được câu trả lời của Tiêu Chiến, Đại Dương cũng bắt đầu thu dọn đồ đạc.


Tiêu Chiến nhìn liền hiểu, Đại Dương đã có quyết định của mình. Hai người còn lại là Dương Tử và Dung Nhi nghe vậy liền bắt đầu lo sợ. Hiện tại nhóm bọn họ chỉ có hai người đàn ông, nếu cả hai đều rời đi, vậy thân nữ nhi như họ phải làm sao. Nói họ ra ngoài đánh tang thi, điều đó sẽ khả thi sao. 


“Không được, chúng ta bây giờ một chút thông tin gì về tình hình bên ngoài đều không biết, không thể ra ngoài mà không có chút chuẩn bị gì được. Hơn nữa di chuyển trong đêm rất nguy hiểm.”


“Tôi hiểu rồi.” 


“Còn về phần đích đến...tôi sẽ đến tỉnh C.” - Nói đến đây, trong mắt anh hiếm thấy lộ ra sự nhớ nhung. - “Mọi người không nhất thiết phải theo tôi.”


Lúc anh nói ra muốn đến tỉnh C, trợ lý Từ cùng Dương Tử rất nhanh liền hiểu. Dương Tử khẽ siết chặt nắm tay. Trợ lý Từ kinh ngạc, nhưng rồi cũng khẽ thở dài. Thật ra từ ban đầu cô đã mơ màng đoán được lý do tại sao Tiêu Chiến không muốn ở yên một chỗ, hóa ra thật sự là anh đã có quyết định từ trước.


“Em chắc chứ?” 


“Em đã suy nghĩ rất kỹ rồi.” - Tiêu Chiến dứt khoát nói. - “Em đi là vì mục đích cá nhân, chị không nhất thiết phải theo em đâu.”


Mỗi người đều có một mục đích, đích đến riêng của mình.


Trợ lý Từ khẽ gõ đầu Tiêu Chiến: “Đứa trẻ ngốc. Em quên chị từ sớm đã một mình rồi sao?”


Ba mẹ trợ lý Từ đều đã mất, cô lại là con một, bao năm qua đều sống một mình. Vì vậy, chuyện đi đâu không quan trọng, mà đứa trẻ này cô lại xem như em trai, bao lâu nay vẫn luôn đồng hành cùng nó, lý nào cô lại nỡ bỏ nó đi.


Tiêu Chiến bị hành động của trợ lý Từ cảm động, anh biết cô luôn xem anh như em trai mà chăm sóc, thế nhưng không ngờ cô lại hết lòng với mình như vậy.


“Xin lỗi, và cũng cảm ơn chị.”


“Được rồi, chúng ta tranh thủ thu thập tốt hành lý đi. Đúng rồi, lát nữa chị thay băng giúp em rồi em chỉ chị sử dụng thứ đó nhé.” 


“Thứ đó?” - Tiêu Chiến nhìn theo cái hất đầu của trợ lý Từ, nhanh chóng hiểu thứ mà cô nói là gì. Chính là dùng gậy bóng chày để chiến đấu với tang thi.


“Tôi nữa.” - Đại Dương tiếp lời. 


“Em chỉ dùng sức rồi quơ đại thôi.”


Ba người rôm rả sắp xếp hành lý, xong xuôi lại bàn xem ngày mai họ sẽ đi đâu trước tiên. Nếu đã muốn ra ngoài, đương nhiên phải chiến đấu cùng tang thi, cũng đương nhiên không phải chỉ một con, mà là rất rất nhiều. Bởi vậy không thể chỉ dựa vào mấy cây gậy bóng chày này mãi được, họ phải tìm thứ vũ khí khác. 


Ở góc bên này, hai người Dương Tử cùng Dung Nhi vẫn xoắn quýt, chưa thể đưa ra quyết định của chính mình. Nhìn ba người kia liên tục bàn bạc rồi phân chia lương thực cùng vật tư cho nhau, cả hai lại càng gấp. Chỗ lương thực kia đang được phân đến những món cuối cùng, đồng thời bên ngoài lại truyền đến những âm thanh “grào grào” của bọn tang thi, cả hai như thể bị ép đến bước cuối, không chịu được mà lên tiếng.


“Chúng tôi… cũng đi nữa.”


“...”


“Hai người chắc chứ?” - Lần này người lên tiếng lại là trợ lý Từ. Nếu đã muốn đi cùng bọn họ, cô tuyệt đối không cho phép chuyện vì nhu cầu hay sự ích kỷ của bản thân mà ảnh hưởng đến mọi người. - “Nếu đã muốn đi cùng, nhất định phải chiến đấu với tang thi, chúng tôi không thể lúc nào cũng bảo vệ chu toàn cho hai người được.” 


Dương Tử khẽ nhăn mày nhưng rồi cuối cùng vẫn cắn răng nói: “Được, tôi đồng ý.”


“Tôi, tôi cũng vậy. Tôi sẽ cố hết sức... để chiến đấu.” - Dung Nhi vội vàng nói theo.


“...”


“Vậy, mau chuẩn bị rồi sẵn sàng cho sáng mai thôi.”


Đại Dương đi đến bên cạnh đồng nghiệp của mình, lời nói cùng hành động không giấu được vui mừng: “Tốt quá rồi, Dung Nhi.”


Trước đó cậu ta vẫn luôn có chút không biết làm sao khi người đồng nghiệp của mình không muốn đi cùng, nhưng giờ thì tốt rồi.


.


Cạch


Sáng sớm hôm sau, khi mặt trời vẫn chưa hoàn toàn lộ diện, từng cơn gió lạnh mùa đông vù vù thổi, cửa phòng Tiêu Chiến cẩn trọng “Cạch” mở một tiếng. Hành lang khách sạn lúc này bởi vì mất điện mà vẫn tối om, đổi lại từ đầu đến cuối hoàn toàn yên ắng như tờ. Không rõ những tầng khác như thế nào, nhưng hiện tại đối với mấy người bọn họ thật sự là may mắn.


Tiêu Chiến dẫn đầu đi trước, ở giữa là ba người con gái, đi cuối cùng là Đại Dương. Ngoài hành lý là lương thực, nước uống cùng một vài bộ quần áo và thuốc men, trên tay mỗi người đều cầm chắc một cây gậy.


Đích đến đầu tiên của bọn họ hôm nay sẽ là doanh trại của quân đội cùng thu gom vật tư trên đường đi, đồng thời trước khi trời tối cũng phải tìm một chỗ an toàn để qua đêm. Sở dĩ quyết định tìm đến doanh trại quân đội, chính là muốn tìm vũ khí. Để chiến đấu với tang thi mà lại  không mất quá nhiều sức lực, thứ phù hợp nhất chính là súng. Thế nhưng âm thanh của thứ vũ khí này tương đối lớn, rất dễ thu hút sự kéo đến của những con tang thi khác. 


Tiêu Chiến vốn muốn tìm những thứ như kiếm hoặc đao, nếu dùng chúng tuy hơi mất sức và phải cận chiến với tang thi nhưng ít nhất nó không gây ra tiếng động quá lớn. Nhưng với tình hình hiện tại, anh không thể tìm được nơi nào có cả, vì vậy doanh trại quân đội đang đóng ở tỉnh V do vụ việc va chạm vừa rồi hiển nhiên trở thành nơi lấy vũ khí được ưu tiên hàng đầu.


Trở lại với thực tại, nhóm người Tiêu Chiến đã an toàn xuống đến tầng ba của khách sạn mà chưa gặp phải bất kỳ con tang thi nào trong khi tối qua chúng vẫn gầm gừ suốt cả đêm. Lẽ nào, chúng cũng tương tự như ma cà rồng, ưa tối và ghét ánh nắng mặt trời?


Tiêu Chiến có chút kinh hỉ với suy đoán của bản thân. Nếu đúng là vậy, có lẽ tương lai của họ cũng không quá mù mịt không đường sống.


Năm người đã an toàn xuống tiếp được thêm một tầng, chỉ còn một tầng nữa thôi là họ đã xuống đến sảnh khách sạn. Phía hành lang vang vọng lại âm thanh “grào grào”, như một tiếng chuông báo hiệu đã đến lúc bọn họ phải chiến đấu cùng tang thi. Tất cả đều âm thầm siết chặt gậy trong tay, trấn định tinh thân, dưới chân cố hết sức di chuyển mà không gây ra tiếng động. 


Nhẹ nhàng, không tiếng động, năm người lại xuống được thêm một tầng ngay dưới mi mắt của đám tang thi. 


Tuy nhiên, lần này họ không đi luôn mà bưng mấy chiếc ghế ở khu nhà hàng đến, chặn kín ở cửa cầu thang. Không biết có thể chặn được đám tang thi kia bao lâu, nhưng nếu có thể thì cứ chặn. Trong lúc lấy ghế chặn cửa, bọn họ đều để ý trên sàn nhà, trên tường, bàn ghế,... đều dính rất nhiều vệt máu. Vết máu đã khô có, nhưng mới cũng có, chứng tỏ một vài người khách ở tầng trên không biết chuyện nên đã vô tư đi xuống, kết quả lúc nhận ra nguy hiểm thì đã muộn. 


“Chúng ta đi tiếp xuống dưới sảnh chứ?” - Trợ lý Từ nhỏ giọng hỏi.


Gràooooo


Đám tang thi ở tầng trên lại kêu la inh ỏi, dường như chúng đang tranh nhau thức ăn.


“Ừm. Khi ra khỏi khách sạn rồi, chắc chắn sẽ gặp nhiều tang thi hơn, mọi người không được  lơ là cảnh giác.” - Trước khi bắt đầu di chuyển tiếp, Tiêu Chiến lần nữa nhắc nhở mọi người.


“Chúng tôi biết rồi.”


Gràoo


RẦM


Đại Dương vừa dứt lời, từ trên lầu lại nghe được âm thanh của đám tang thi, mọi người ngay lập tức nhấc chân, di chuyển xuống sảnh khách sạn.


Năm người vừa rời đi chưa được vài phút thì cửa ở cầu thang bộ vừa được che chắn lại bởi họ đã bị phá toang. Cửa vừa mở, đám tang thi đoán chừng tầm năm sáu con mồm vẫn dính đầy máu liền xuất hiện, gầm gừ xiêu vẹo tiến vào khu vực nhà hàng. Khu vực mới vừa rồi vô cùng yên tĩnh nhưng nay đã đầy âm thanh gầm gừ của tang thi. Một con trong số đó vất vưởng đi lại, tích cực tìm kiếm con mồi, lúc lê cái chân đã gãy mất một bên đi qua khu cầu thang dẫn xuống đại sảnh, nó đột nhiên dừng lại, cái nhìn không rõ là ngu ngốc hay đang suy tính điều gì mà bất động nhìn chằm chằm cầu thang. Cuối cùng, nó lại quay đi, tiếp tục lê cái chân bị gãy sang chỗ khác.


Mặt khác, nhóm người Tiêu Chiến đã an toàn xuống đến khu vực đại sảnh khách sạn. Trước mắt vừa hiện ra nơi mà chỉ một hai tuần trước đó thôi còn đầy ắp hơi người cùng âm thanh trò chuyện, trao đổi thì giờ đây lại chỉ còn một mảng yên ắng hoang tàn. Cũng tương tự như khu vực nhà hàng trên tầng một, đại sảnh hiện tại so với hôm trước trong mắt Tiêu Chiến càng nồng nặc mùi máu hơn. Thậm chí trong không khí còn phảng phất mùi thịt thối.


Dương Tử đã có chút chịu không nổi muốn nôn. Trước đây cuộc sống của cô chưa bao giờ xuất hiện loại mùi kinh tởm như vậy.


“Dử tỷ, ráng chịu một chút đi.” - Dung Nhi lúc này so với Dương Tử vậy mà khá hơn, bởi lẽ trước đó cô đã chứng kiến cảnh tượng còn kinh khủng hơn nhiều. Ngẫm lại, nếu không phải may mắn gặp được Tiêu Chiến vào lúc đó, hiện tại có lẽ cô đã sớm hoặc là trở thành một trong số bọn chúng, hoặc là trở thành cái xác bốc ra mùi hôi thối như lúc này.


“Tôi biết.”


Dương Tử bực dọc đáp, vừa đi sát sau lưng Tiêu Chiến vừa nhìn tấm lưng của anh. Hừ, người cô cần quan tâm thì lại không quan tâm, người không cần thì lại quan tâm quá thể.


“Có, có phải có người... không?” - Đột ngột từ đâu xuất hiện tiếng nói khiến cả năm đồng loạt khẽ giật mình, vội vàng cảnh giác giương gậy lên nhìn tứ phía. 


“Là người, phải không?” - Người đó kiên nhẫn lập lại một lần nữa, trong giọng nói không che giấu được sự nức nở.


Trợ lý Từ ngạc nhiên, hình như cô biết chủ nhân của giọng nói này, nó đang phát ra từ phía lối đi dành cho nhân viên.


“Chúng ta đi xem thử xem.” - Tiêu Chiến cũng để ý việc trợ lý Từ nhận ra giọng nói này, vì vậy liền lên tiếng.


Năm người lại di chuyển về phía lối đi, bởi vì nó rất gần với khu cầu thang bộ nên họ không gặp chút khó khăn nào. Kết quả, cửa vừa mới đẩy nhẹ ra, khung cảnh phía sau liền khiến cả năm giật mình. Máu me so với khu nhà hàng hay đại sảnh, còn ác liệt hơn gấp bội, mà ngay cửa, là một cô gái đang nằm giữa vũng máu, thê thảm vô cùng.


Lúc này thì không chỉ trợ lý Từ mà cả Dung Nhi và Đại Dương cũng nhận ra chủ nhân của giọng nói kia là ai. Chính là cô gái nằm giữa vũng máu kia, Tiết Hoa. Tiết Hoa chính là nữ nhân viên lễ tân mà trợ lý Từ đã nói chuyện cách đây mấy hôm, lúc cô đang chuẩn bị đưa Tiêu Chiến một thân đầy vết thương lên phòng.


“Hoa Hoa, cậu...cậu có sao không? Sao lại ra nông nổi thế này?” - Dung Nhi cùng Đại Dương nhìn Tiết Hoa nằm dưới đất mà đau lòng. Là đồng nghiệp với nhau đã vài năm, bọn họ đều có giao tình không tồi.


Cô gái kia cũng nhận ra hai người đồng nghiệp của mình, nước mắt nhịn không nổi mà lăn dài: “Hức...hức...Dung Nhi, Đại Dương, cứu...cứu tớ với. Tớ, tớ đau lắm. Khắp người cũng nóng...nóng lắm.” 


“Tiết Hoa…” 


“Cứu...cứu tớ với...aaa….aaa…” - Tiết Hoa khó khăn nói ra từng chữ, sau lại đột nhiên ngửa cổ kêu lên đầy đau đớn.


Hai mắt của cô ta, hoàn toàn đục ngầu, hơn nữa làn da cũng đang đen sẫm lại. Đây, còn không phải là một bộ dáng của tang thi thì là gì?


“Tiết Hoa, cậu làm sao vậy?” 


“Lùi lại mau!” 


Hết chương 11


2 nhận xét:

  1. Anh Chiến ngầu xỉu luônnnn!!!!!
    Chuẩn bị gặp Bobo rồi phải hemm >_<
    Cảm ơn cô nhiều lắm 😍😍

    Trả lờiXóa
  2. Báo giờ mới đến được chỗ Bác đây.hic

    Trả lờiXóa

[FANFIC BJYX] THAT'S RIGHT, WE ARE A COUPLE - CHƯƠNG 29

Tác giả: Wonnie “Làm sao đây?” - Đại Dương hoảng sợ, nhanh chóng thụt lùi về ngay bên xe. Hiện tại xe bọn họ một chiếc thì hư, chiếc còn lại...