[FANFIC BJYX] THAT'S RIGHT, WE ARE A COUPLE - CHƯƠNG 10

Tác giả: Wonnie


Trong cầu thang bộ của khách sạn, bốn người cầm trên tay một cây gậy bóng chày, yên lặng di chuyển lên từng bậc cầu thang. Vào thời điểm lên đến tầng tám, cả nhóm người đều âm thầm thở phào, thật may mắn khi suốt đoạn đường đi lên đều không gặp phải thêm một tang thi nào.


Mặc dù đã có mặt tại tầng tám, thế nhưng Tiêu Chiến vẫn chưa thể buông xuống sự cảnh giác cao độ. Nhân viên khách sạn hiện tại có thể nói đều đã trở thành tang thi, khách thuê phòng phía trên lại không rõ hiện trạng khiến anh rất khó để nắm bắt tình hình.


Tiêu Chiến cẩn thận đi về phía phòng mình, lúc khoảng cách chỉ còn vài bước chân, bên tai anh lại nghe được âm thanh kêu gào vô nghĩa của tang thi. Anh lập tức siết chặt gậy trong tay, quả nhiên, ở phía khu vực thang máy, có một con đang vất vưởng đi lại. 


“Ư” - Dung Nhi vừa nhìn thấy tang thi, lần thứ hai hoảng sợ nhưng may mắn Đại Dương đi kế bên đã nhanh chóng đưa tay bịt miệng cô lại.


Bốn người đứng án binh tại chỗ, con tang thi kia vẫn chưa nhận ra sự có mặt của bốn người họ nhưng cũng không thể cứ đứng tại đây mãi được. Tiêu Chiến cân nhắc một chút, từ trong túi quần lấy ra thẻ từ dùng để mở cửa phòng rồi đưa cho trợ lý Từ. Cô ngay lập tức hiểu ý, chủ động tiến lên mở cửa phòng, còn Tiêu Chiến lại hướng về phía con tang thi giơ sẵn gậy. 


Bíp


“Cạnh” một tiếng, cửa phòng được mở ra, mà con tang thi kia cũng đồng thời nghe được động tĩnh bên này, nó gào lên một tiếng, sau đó hướng thẳng phía bọn họ đi tới. Điều không ngờ là, sau một tiếng gào kia, vậy mà phía sau nó lại xuất hiện thêm vài con khác. Không phải một, mà là vài con, tình huống hoàn toàn không giống trước đây. 


Một con thì còn có thể miễn cưỡng nhịn xuống sự sợ hãi, thế nhưng hiện tại lại có đến tận mấy con, ngay lập tức tạo cho họ hồn xiêu phách tán. Tiêu Chiến cũng không ngoại lệ, 


“Mau vào đi, mau lên!” - Anh nói gấp gáp với ba người kia khi thấy khoảng cách giữa bọn họ với đám tang thi ngày càng gần.


“AAA” 


“Graooo”


Vào một khắc trước khi móng vuốt của tang thi cào tới, cửa phòng cũng đóng sầm lại. Tiêu Chiến ngồi bệt xuống ngay dưới chân cửa, lồng ngực không ngừng thở dốc. Vừa rồi, anh là người vào cuối cùng, trước khi cửa phòng đóng lại, anh thậm chí còn cảm nhận hơi hướm đầy mùi máu tanh trên người chúng. Có lẽ, bọn chúng vừa mới ăn một ai đó, mà con người thiểu số, làm sao chỉ một mạng người là có thể lấp đầy bao tử không đáy của chúng.


“Hic...khủng khiếp, khủng khiếp quá! Đại Dương, tớ...tớ muốn về nhà, ở đây khủng khiếp quá!”


“Tớ...tớ cũng vậy…”


Hai người Dung Nhi cùng Đại Dương đổ mồ hôi lạnh, mặc dù đã an toàn trong phòng được một lúc nhưng họ vẫn chưa định thần lại được, cơ thể vẫn run lẩy bẩy. 


Tiêu Chiến nhìn hai người co ro một góc mà thở dài, anh cũng không thể như bảo mẫu chăm con nít mà ngồi bên khuyên nhủ. Dù vậy, cuối cùng anh vẫn lên tiếng: “Đừng ngồi dưới đất mãi như vậy, lên ghế ngồi đi.”


Hiện tại trời đã về đông, nhưng bởi vì mất điện nên hệ thống máy sưởi của khách sạn cũng không thể sử dụng. Ban ngày còn đỡ một tí, nhưng ban đêm thì thật sự là lạnh chết người.


“V...vâng” 


Trợ lý Từ đi tới, đưa cho họ áo ấm cùng chai nước, cả hai cảm ơn một tiếng rồi tu ừng ực. Nhận thấy hai người họ đã bình tâm hơn, cô mới quay sang Tiêu Chiến, từ trong túi đồ trước đó lấy ra bông băng cùng thuốc khử trùng.


“Ngồi xuống đi, chị giúp em thay băng.” - Mấy tiếng qua nhiều biến cố như vậy, chỉ sợ vết thương lại lần nữa chảy máu.


Trợ lý Từ không nói, Tiêu Chiến thiếu chút nữa đã quên mình là người đang bị thương. Lúc cởi áo ra, cơn đau nhói từ vết thương lúc này mới ùa về, thật sự khiến anh không thể không nhíu mày.


Bên này, Dung Nhi cùng Đại Dương tò mò nhìn, bọn họ đương nhiên biết người nam nhân cao lớn đã cứu họ chính là Tiêu Chiến, cũng biết người phụ nữ kia là trợ lý của anh, nhưng mà cả hai thân mật như vậy, không lẽ là...tình nhân? Không đúng, chẳng phải Dương Tử, người đang có rất nhiều tin đồn cùng Tiêu Chiến cũng đang có mặt ở khách sạn này sao? Hơn nữa một minh tinh lớn như Tiêu Chiến sao lại bị thương đến như vậy? Giới giải trí thật sự là quá mông lung. 


Mặc dù tò mò rất nhiều vấn đề, nhưng cả hai người vẫn biết có chừng mực, hơn nữa Tiêu Chiến đang có ơn cứu giúp bọn họ. Dung Nhi nhìn trợ lý Từ bận rộn giúp anh thay băng vết thương, cuối cùng quyết định tiến về phía họ, ngồi xuống giúp cô một tay.


“Cảm ơn” - Sau khi đường băng cuối cùng hoàn thành, Tiêu Chiến khẽ nói với hai người trợ lý Từ cùng Dung Nhi.


“Không cần cảm ơn, anh đã cứu chúng tôi mà.”


“Đúng vậy.” - Đại Dương bên kia cũng lên tiếng. Bốn người bọn họ hiện tại, có thể xem là đã chung một thuyền. - “Chúng ta, sắp tới như thế nào đây?” 


“Vấn đề này nói ra thì có rất nhiều thứ để nói, tôi chỉ có thể nói ngắn gọn thế này, thứ mà hai người gặp vừa rồi chính là tang thi, hay còn gọi là xác sống.”


“Trước đây tôi có xem một vài bộ phim về đề tài này, thực không ngờ nó lại xuất hiện trong đời thực.” - Đại Dương nghĩ đến những gì vừa trải qua lại không khỏi rùng mình.


“Dù không muốn nhưng chúng ta phải chấp nhận rằng, thế giới này đã không còn do con người làm chủ nữa rồi.” - Trước đây con người là động vật đứng đầu chuỗi thức ăn, thế nhưng chỉ sau một đêm, tất cả đã thay đổi. Kẻ đứng đầu chuỗi thức ăn hiện tại, chính là bọn tang thi ngoài kia.


“Vậy, chính phủ không có hành động gì sao? Chỉ có địa phương của chúng ta bị, hay là khắp nơi đều đã…” - Dung Nhi thắc mắc lên tiếng. 


Tiêu Chiến nghe liền hiểu điều Dung Nhi thắc mắc, chỉ là anh đang suy nghĩ có nên nói cho họ sự thật lúc này hay không. Dựa theo những gì chủ topic kia nói, thì chuyện này phát sinh ra toàn thế giới, hành tinh này, từ nay đã không còn do con người làm chủ nữa rồi. Con người, cũng đã không còn là động vật đứng đầu chuỗi thức ăn, thay vào đó, chính là đám tang thi vô hồn ngoài kia. 


Nói cho bọn họ biết sự thật lúc này, liệu có phải quá tàn khốc, cứ như vậy trực tiếp dập tắt hy vọng cùng động lực sống tiếp của họ. Nhưng nếu không nói, bọn họ sẽ cứ ngây ngô chờ người đến cứu, chỉ sợ bọn họ đến chết cũng không chờ được.


“Tôi cũng không rõ, nhưng có lẽ sẽ không mấy khả quan.” - Cuối cùng, anh cũng chỉ có thể nói được như vậy. Không cho bọn họ hy vọng quá nhiều, tránh để sau này phải thất vọng quá nhiều.


“Vậy à?” - Dung Nhi nghe vậy cũng hiểu được phần nào, cô lại trở về ngồi trên ghế co mình, nhắm mắt.


Những gì xảy ra vừa rồi thật sự quá sức chịu đựng của họ, ai cũng đồng loạt không lên tiếng nữa mà chỉ yên lặng ăn nhẹ một chút rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.



Gràoo gràoo


“AAAaaa” 


“Cứu...cứu với...cứu với...cứu tôi với…”


Gràoo gràoo


Tiêu Chiến thành công bị đánh thức bởi một loạt âm thanh không rõ bên ngoài. Bởi vì còn chưa tỉnh hẳn nên tránh không được mà khẽ nheo mắt nhìn về phía cửa. Bên ngoài, ánh sáng của mặt trời xuyên qua rèm cửa, ba người kia vẫn còn chìm trong giấc ngủ. 


“Cứu với...AAA... Đừng tới gần đây…”


Tiếng người bên ngoài lần nữa không rõ vang lên. Tiêu Chiến xuống giường, tiến về phía cửa, thông qua con mắt thần trên cửa phòng quan sát tình hình bên ngoài.


Gràoo

Bởi vì tầm nhìn bị hạn hẹp, mất thêm vài giây Tiêu Chiến mới nhận ra là bên ngoài thực sự có người đang cùng tang thi đang giằng co. Hơn nữa đối phương còn là nữ nhân.


“AAA...Tiêu Chiến, cứu tôi với!” 


Đột nhiên bị chỉ đích danh, Tiêu Chiến khẽ giật mình. Lúc này anh mới nhận ra, người bên ngoài không phải ai khác, chính là Dương Tử. Không nghĩ cô ta vậy mà dám ra khỏi phòng, lại còn có thể chạy lên đây tìm anh.


Bên ngoài, Dương Tử không ngừng bước lùi, mà con tang thi kia, dựa theo âm thanh của cô, cứ như vậy đuổi theo con mồi. 


Là người quen, Tiêu Chiến không thể làm ngơ xem như không nghe thấy lời kêu cứu của đối phương. Đó là chưa kể cô đã cầu cứu anh. Nếu không cứu, lương tâm anh thật sự không dám chắc về sau sẽ không cắn rứt. 


Tiêu Chiến đi đến cầm cây gậy bóng chày trong tay, vừa quan sát tình hình bên ngoài vừa đặt tay còn lại lên khóa cửa. 


“Có chuyện gì vậy?” - Ba người kia cũng đã bị âm thanh bên ngoài lay tỉnh. Trợ lý Từ vừa mở mắt đã thấy Tiêu Chiến cầm gậy đứng trước cửa, bộ dáng chính là muốn mở cửa đi ra liền lên tiếng hỏi.


“Dương Tử cô ấy đang bị tang thi truy đuổi.” - Tiêu Chiến đáp lời, vừa nói xong tay liền mở chốt cửa.


Trợ lý Từ còn chưa kịp phản ứng, chỉ nghe anh bỏ lại một câu: “Mọi người giữ cửa giúp em.”


Nói xong liền dứt khoát mở cửa, vọt ra bên ngoài. Đại Dương là người đang ở gần cửa nhất, dù chưa hiểu cho lắm nhưng đại khái vẫn hiểu ý Tiêu Chiến muốn bọn họ giúp anh giữ cửa để cứu người, vì vậy nhanh chân chạy đến bên cửa, vừa canh chừng vừa giữ cửa giúp anh.


Bên ngoài, Tiêu Chiến đang cầm gậy đứng sau con tang thi một khoảng, mà phía trước cách đó không xa là Dương Tử đang sợ hãi không ngừng lùi về phía sau. Trước khi bước ra, anh đã quan sát kỹ, hiện tại cả hành lang tầng tám chỉ có duy nhất một con, những con khác hôm qua đuổi theo bọn họ sau khi vuột mất con mồi thì đã không chịu nổi mà đi nơi khác.


Dù hiện tại chỉ có một con, thế nhưng Tiêu Chiến cũng không dám quá manh động mà chỉ nín thở âm thầm tiến đến gần phía sau con tang thi, dự định nhân lúc nó vẫn chưa phát hiện ra sự hiện diện của anh rồi cho nó một gậy. 


Tiêu Chiến xuất hiện phía sau, Dương Tử đương nhiên ngay lập tức phát hiện. Nam nhân của cô rốt cuộc cũng xuất hiện để cứu cô. Vì vậy, ngay khi thấy thân ảnh của anh, Dương Tử nhịn không được vui mừng cùng đắc ý mà mở miệng kêu to “Tiên Chiến” một tiếng.


Hành động này, thật sự có bao nhiêu ngu ngốc. Nhưng cũng không thể hoàn toàn trách Dương Tử được, bởi vì ai lâm vào tình cảnh như cô thì cũng sẽ phản ứng như vậy thôi. Dương Tử đột nhiên kêu to, con tang thi dù ngu ngốc, chậm chạp nhưng nó vẫn kịp biết là đã có thêm con mồi, vì vậy không chút do dự xoay đầu, đồng thời vươn móng vuốt ra, muốn quào trúng Tiêu Chiến.


Trong đầu ngay lập tức “ting” một tiếng, Tiêu Chiến thần kinh căng thẳng nhưng cũng nhanh chóng phản xạ mà lùi bước, đồng thời vung gậy lên. Trong khoảnh khắc đó, mơ hồ lúc một gậy vung trúng đầu con tang thi cũng là lúc móng vuốt của nó “xoẹt” một tiếng trên áo anh.


BỐP


Cả dãy hành lang vang lên âm thanh vật cứng chạm vào xương giòn tan. Bị đánh bay đầu, con tang thi vô lực ngã bịch xuống nhưng tiếng hô của Dương Tử cũng đã thu hút mấy con tang thi ở tầng khác. Tiêu Chiến có thể nghe được âm thanh bước đi rầm rập cùng tiếng gào đặc trưng đang kéo về tầng này.


Tiêu Chiến không dám chần chừ dù chỉ một giây, anh ra hiệu cho Dương Tử mau chạy tới, cửa phòng đã được mở sẵn. Rất may lần này Dương Tử không làm thêm bất kỳ điều gì dại dột mà một mạch chạy thẳng về phía cửa phòng. 


“Mau lên!” - Trong phòng, Đại Dương đứng ngay cửa nhưng cũng sốt ruột không kém, mồ hôi đã ra đầy trên tay anh ta. Âm thanh của thứ đáng sợ kia rõ ràng đang kéo đến rất nhanh, tựa hồ còn dữ tợn hơn so với mấy tiếng trước đuổi theo bọn họ.


“AAAA”


Đợi Dương Tử chạy vào trong rồi, Tiêu Chiến mới chạy vào theo sau. Trước khi xoay người, anh đã thấy bóng dáng của tang thi xuất hiện ngay khu cầu thang bộ, chúng so với hôm qua dường như điên cuồng hơn, có vẻ như...rất đói.


“Chị không sao chứ?” - Dương Tử vừa sợ hãi chạy vào, Dung Nhi đã vội vàng quan tâm cô. Không phải muốn lấy lòng gì, chỉ là cảm thông với Dương Tử. Bị tang thi dồn ép như vậy, nếu là cô thì e rằng từ lâu đã bỏ mạng chứ đừng nói chờ người tới cứu.


“Không sao”


Dung Nhi quan tâm hỏi han Dương Tử, nhưng trợ lý Từ thì không nói tiếng nào. Cô đi đến bên cạnh Tiêu Chiến, hỏi xem anh có bị thương ở đâu không.


Tiêu Chiến nghe trợ lý Từ hỏi, anh mới vội vàng xem phần áo vừa bị tang thi cào rách. Trợ lý Từ cùng Đại Dương liền căng thẳng, nếu bị cào trúng, thật sự sẽ trở thành tang thi sao? Thời điểm cởi áo ra, thật may mắn là không có một vết xước nào, móng vuốt của tang thi chỉ mới quào rách phần áo. 


Cả ba âm thầm thở phào một hơi.


Hết chương 10


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

[FANFIC BJYX] THAT'S RIGHT, WE ARE A COUPLE - CHƯƠNG 29

Tác giả: Wonnie “Làm sao đây?” - Đại Dương hoảng sợ, nhanh chóng thụt lùi về ngay bên xe. Hiện tại xe bọn họ một chiếc thì hư, chiếc còn lại...