[FANFIC BJYX] THAT'S RIGHT, WE ARE A COUPLE - CHƯƠNG 13

 Tác giả: Wonnie


Chiếc xe chạy băng băng trên đường, hướng ra ngoài tỉnh V, mà cụ thể hơn là doanh trại của quân đội đang ở ngay nơi giáp ranh giữa tỉnh V và tỉnh N. Suốt đường đi, thông qua cửa kính nhìn ra bên ngoài, cuộc sống hiện tại so với trước đó đều đã không thể nhận ra.


Trên đường chỉ toàn hình bóng của tang thi vật vờ qua lại, xe cộ bị bỏ lại tứ tung, nhà cửa hai bên đường nhiều căn đã bị mở toang nhưng lại không có lấy một bóng người. Thậm chí trên đường, trên cửa nhà, trong xe bị bỏ lại còn bê bết những vệt máu. Cứ cách một khoảng thì lại có một đám tang thi đang túm chụm lại với nhau, nhìn kỹ thì chính là chúng đang dùng bữa ăn. Đương nhiên, con mồi cũng chẳng phải thứ nào khác ngoài con người bọn họ.

 


Không chỉ con người trở thành thức ăn của tang thi, mà ngay cả chó mèo cũng không thoát khỏi móng vuốt của chúng. Phàm chỉ cần là vật sống, có máu có thịt thì đều có thể trở thành miếng mồi ngon.


Những tưởng bên ngoài sẽ đỡ hơn một chút, bởi vì ít nhất tỉnh V đang có quân đội đóng quân, nhưng thực tế lại không như họ tưởng. Nền văn minh mà con người phải mất mấy ngàn năm mới tạo dựng được chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã hoàn toàn sụp đổ. Thứ quan trọng nhất giúp người ta sống sót và tồn tại thực sự đã không còn là những tờ giấy in số, mà là chính là lương thực cùng kỹ năng chiến đấu. 


Thế nhưng so với những giống loài khác đã tuyệt chủng trong quá khứ, con người vẫn may mắn hơn một tí. Bọn họ vẫn còn có thể chống cự được chứ không phải cứ như vậy mà tuyệt chủng.


Sau “cái chết” của Dung Nhi, tâm tình bốn người, nhất là Đại Dương đều tràn ngập sự bứt rứt không yên. Bọn họ tính tới tính lui, vậy mà vào phút cuối vẫn có người hy sinh. Không phải họ không muốn cứu, nhưng mà cứu kiểu gì khi mà độc của tang thi phát tán nhanh như vậy? 


Qua chuyện này, bọn họ cũng dần nhận ra một điều, con người đứng trước tang thi không khác gì lấy trứng chọi đá. Một khi đã bị tang thi quào trúng, dù cho đó là người thân thiết với họ thì cũng chỉ có hai sự lựa chọn. Một là một gậy giết chết người đó, hai là cắn răng bỏ người lại. So với việc đau khổ chứng kiến người thân của mình trở thành xác sống suốt ngày chỉ biết kêu gào đòi ăn, thấy người là tấn công, xé xác người ăn thịt uống máu, vậy chi bằng cứ một nhát giết chết họ, để cho họ dù chết đi thì vẫn còn là con người, có lẽ sẽ tốt hơn.


Lại nói đến người thân, không biết hiện tại Vương Nhất Bác thế nào rồi? Tiêu Chiến nhịn không được mà có chút phân tâm. Nếu... chỉ là nếu thôi, nếu giả sử cậu cũng biến thành tang thi, thì có lẽ anh cũng sẽ không do dự mà kết liễu cậu? Nhưng sau đó thì sao? Tiếp tục vật lộn sống tiếp?


Không có khả năng.


Anh...có lẽ cũng sẽ tự kết liễu sinh mạng này, để có thể cùng cậu đoàn tụ ở thế giới bên kia.


Trước kia rõ ràng anh đã từ chối tình cảm của cậu, tuy sau này đã mở lòng hơn, chấp nhận sự theo đuổi của Vương Nhất Bác, nhưng anh vẫn chưa rõ lòng mình có yêu cậu hay không. Mặc dù không thể gặp mặt thường xuyên hay công khai như bao cặp đôi khác nhưng mỗi ngày đều nhắn tin cho nhau, tận dụng mọi cơ hội để ở bên cạnh đối phương, hưởng thụ tình cảm cùng sự ôn nhu, chăm sóc của cậu. Dần dà theo thời gian, tất cả những thứ đó đã in chặt vào trái tim anh. Có tẩy thế nào cũng không ra. Nếu muốn xóa bỏ đi hình ảnh của Vương Nhất Bác trong anh, ngoài việc trực tiếp moi tim anh ra khỏi cơ thể, khiến cho anh triệt để chết đi, Tiêu Chiến nghĩ không còn cách nào khác.


Nghĩ đến chuyện Vương Nhất Bác không còn trên đời này, lồng ngực anh thoáng chốc hô hấp không thông. Thậm chí nơi ngực trái như bị thắt chặt lại, đau nhói.


Đột nhiên vào giờ phút này đây, anh lại nhớ từng hành động quan tâm của cậu, nhớ cả mùi hương nam tính trên cơ thể Vương Nhất Bác. Thậm chí cái ôm của cả hai lúc cậu đến nơi này tham ban, anh cũng nhớ và thèm khát được vùi đầu trong lồng ngực vững chắc kia.


Những cảm xúc này trước đây anh cũng có, nhưng lại không cảm nhận được rõ ràng như hiện tại.


Không lẽ, anh đã thật sự rung động với Vương Nhất Bác?


.


“Được rồi, không có con nào cả.” - Trợ lý Từ tỉ mỉ quan sát, sau khi xác định bán kính trong vòng mười mét quanh xe không có dấu hiệu của tang thi mới lên tiếng.


Giọng của trợ lý Từ thành công kéo Tiêu Chiến trở về với hiện thực. Sau khi thoát khỏi khách sạn, bốn người trước tiên vội vàng cho xe chạy đến doanh trại nhỏ của quân đội đang đóng ở gần khách sạn. Kết quả chào đón họ cũng chỉ là một mảnh đổ nát hoang tàn, máu dính bê bết khắp nơi. 


Tia hy vọng nhỏ nhoi lần đầu tiên của những con người vừa may mắn thoát khỏi vòng vây của tang thi bị dập tắt.


Bọn họ không có thời gian suy nghĩ đắn đo nhiều. Bên ngoài xe, tang thi đang bắt đầu tụ tập lại chỗ họ, vì vậy chỉ có thể nhanh chóng đạp ga, tiếp tục chạy về phía trước. Ra đến ngoại thành, xe dần giảm tốc độ, sau đó thì dừng hẳn lại trước một cửa hàng tiện lợi bên đường, dù vậy cửa xe vẫn chưa mở ra. Bọn họ dự định sẽ vào đó lấy thêm một ít thức ăn nước uống, cũng cần phải tìm một cây xăng để tiếp nhiên liệu trước khi tới được doanh trại của quân đội.


“Cũng không thể chủ quan được.” - Trước khi xuống xe, Tiêu Chiến lần nữa dặn dò ba người còn lại. - “Không loại trừ bên trong vẫn có tang thi. lấy đồ xong thì nhanh chóng lên xe. Nếu gặp phải tang thi, cũng đừng tiếc mấy món đồ.”


Ba người đồng loạt gật đầu hiểu rõ, song trợ lý Từ lại nói thêm: “Em cũng đừng cố, vết thương của em còn chưa khỏi đâu.”


Ngoại trừ Dương Tử, hai người trợ lý Từ cùng Đại Dương đều biết Tiêu Chiến vẫn đang bị thương. Vì vậy, khi nghe trợ lý Từ nói, Dương Tử nhìn qua Tiêu Chiến, cuối cùng mới làm như không biết xoay mặt đi.


Trước kia trợ lý Từ trông anh rất kỹ, hiện tại lại càng kỹ hơn, thật sự không khác gà mẹ chăm con tí nào. Ngay cả Vương Nhất Bác cũng vậy. Nhớ hồi còn ở trong đoàn, cậu nếu không hỏi anh đã ăn cơm trắng chưa thì chính là dụ dỗ anh phải nhiều thêm một chút.


Quay trở lại thực tại, lúc này bốn người đã đồng loạt xuống xe, trên tay là gậy bóng chày, sau lưng là balo, tiến vào cửa hàng thu thập lương thực. Vừa vào cửa, khung cảnh hỗn loạn quen thuộc hiện lên trước mắt. 


Nơi này đã bị người đến trước nhanh tay lấy hết đồ dùng. Trên kệ, hàng hóa gần như trống lốc, dưới đất có mấy chiếc bánh mì, sữa và đồ dùng khác rơi rớt lung tung, chứng tỏ người tới chỉ cần là đồ ăn thức uống thì đều lấy đi. Có lẽ, nhiều người cũng đã nhận ra chuyện quan trọng trước mắt là gì, đồng thời ý thức được tình hình hiện tại tuyệt không mấy khả quan.


“Chỉ còn vài cái rớt đất. Hừ!” - Dương Tử nhìn khung cảnh trước mắt mà có phần chán ghét. Lúc nãy cô vốn định sẽ thu thập thật nhiều lương thực cho riêng mình. Không phải cô không biết nghĩ hay ích kỷ, chỉ là cần phải dự trữ cho riêng mình một phần. Đề phòng có chuyện gì xảy ra, cô còn có thể cầm cự chờ người tới cứu. Vậy mà giờ đây kệ hàng lại trống không, làm kế hoạch của cô phá sản từ trong trứng.


Hai người trợ lý Từ cùng Đại Dương cũng không tránh khỏi thất vọng. 


Tiêu Chiến lại đi đến, nhặt từng thứ rơi rớt dưới sàn bỏ vào balo: “Rớt đất thì vẫn ăn được mà. Bên ngoài chẳng phải còn bao bì sao, đã tình hình này rồi, chúng ta đâu thể kén chọn?”


Đúng, nếu kén chọn thì lấy đâu ra sức để chạy trốn khỏi tang thi? Con đường trước mắt lúc đó cũng chỉ còn một duy nhất.


Đó là bị tang thi xé xác.


“Nhưng dù chúng ta không bỏ sót cái nào thì cũng chỉ có nhiêu đây, e là cầm cự được chưa tới một tuần.” - Dương Tử nói cũng không sai. 


“Có còn hơn không, mau thu thập thôi.” - Đại Dương lên tiếng. Một tuần thì một tuần, chỉ cần còn sống thêm một ngày, cơ hội được sống tiếp cũng càng cao. Còn hơn là cứ vật vã chờ chết.


Dương Tử vẫn không hài lòng, nhưng nhìn hai người kia đã bắt đầu thu thập, cô cũng không nói gì thêm mà bắt tay vào làm việc.


Bên này, Tiêu Chiến yên lặng đi đến phía trước một căn phòng ở cuối cửa hàng, trên cửa có đề biển là khu vực của nhân viên. Vươn tay thử mở cửa nhưng lần này vận may không đến với họ, cửa đã bị khóa.


Anh lại nhìn xung quanh một lượt, thậm chí đi ra quầy thanh toán lục lọi. 


“Tiêu Chiến, em định làm gì vậy?” - Trợ lý Từ đã thu thập xong toàn bộ cửa hàng, thấy Tiêu Chiến từ nãy đến giờ cứ lục tung khu vực thanh toán liền thắc mắc hỏi. Không lẽ anh muốn lấy tiền?


“Tìm thấy rồi!” - Tiêu Chiến vui vẻ cầm lên chùm chìa khóa, nhanh chân trở lại căn phòng dành cho nhân viên.


Ba người kia khó hiểu nhưng vẫn đi theo, vào phòng nhân viên để làm gì chứ?


“Cạch” một tiếng, cửa phòng rất nhanh được mở ra, Tiêu Chiến nhìn bên trong mà hài lòng. Ba người kia cũng không nhịn được mà vui mừng khi thấy bên trong chứa đầy những thùng hàng, thậm chí trên kệ cũng đầy ắp.


 “Mọi người biết phải làm gì rồi chứ?” 


“Đương nhiên rồi. Anh Chiến, anh lợi hại thật đó!” - Đại Dương tiến tới trước ngắm nhìn, lại giơ ngón trỏ với anh. 


“Làm sao em biết trong này có kho hàng hóa vậy?” - Ngay cả trợ lý Từ cũng bất ngờ, đi đến bên cạnh hỏi.


Tiêu Chiến hai tay bận rộn xếp đồ vào thùng giấy có sẵn trong kho, cười nói: “Trước đây có lần Nhất Bác kể với em nên em mới biết.”


Cái tên này vừa thoát ra khỏi miệng anh, không chỉ trợ lý Từ mà ngay cả Dương Tử, Đại Dương cũng bất ngờ. Chỉ là phản ứng tiếp sau đó của mỗi người không giống nhau.


“Vậy à?” - Trợ lý Từ nhún nhún vai, tên nhóc kia thật sự cái gì cũng nói với Tiêu Chiến nhà cô. - “Sao lúc nãy em không phá cửa luôn cho lẹ?”


“Đó là biện pháp cuối cùng.” - Tiêu Chiến đã xếp xong thùng hàng đầu tiên, bên trong chất đầy bánh mì các loại.


“Tôi cũng xong một thùng nè. Tôi đem ra xe cho.” - Đại Dương hào hứng đi tới nói.


Bốn người bận rộn suốt một tiếng đồng trong kho, không ngừng sắp xếp hàng vào thùng. Thẳng đến khi phía sau xe trở nên chật chội, bọn họ mới miễn cưỡng dừng tay. Những thứ có thể ăn và uống được đều đã giảm đi không ít, dù vậy trong kho vẫn còn đến gần một nửa.


Nếu xe còn chỗ trống, bọn họ cũng không ngại lấy thêm, nhưng thực sự đã không còn chỗ nữa rồi. Trước khi rời đi, Tiêu Chiến lấy một tờ giấy trắng, ghi lên đó mấy chữ “Bên trong có lương thực” thật to, sau đó dán bên ngoài cửa kính.


Xe của Tiêu Chiến rời đi chưa được bao lâu, trên đường xuất hiện hai chiếc xe khác, lướt qua cửa hàng thì đi lùi lại, sau đó mới dừng xe.


.


Sau khi rời khỏi cửa hàng, bốn người bọn họ tiếp tục di chuyển ra khỏi tỉnh V. Vấn đề lương thực tạm thời đã ổn, nhưng vấn đề về vũ khí thì chưa. Dù rằng họ đang tiến đến khu doanh trại của quân đội, nhưng cũng chưa chắc ở đó còn vũ khí. Đó là chưa kể trường hợp doanh trại vẫn còn người. Muốn chắc chắn có thể lấy được vũ khí, thì chỉ có những nơi như chợ đen, hoặc là tìm nơi buôn lậu. 


Nghĩ đến đây, Tiêu Chiến có chút không thể tin được. Không ngờ một trạch nam yêu “hòa bình” như anh cũng có ngày phải nghĩ đến những thứ phạm pháp kia.


“Tiêu Chiến, chị nghĩ là chúng ta cũng cần thu thập thêm một ít quần áo nữa.” - Lúc này người cầm lái là Đại Dương. Trợ lý Từ vừa lên tiếng, cậu ta liền hiểu ý cho xe chạy chậm lại, bên ngoài chính là một loạt cửa hàng quần áo, chăn mền san sát nhau.


“Vậy chúng ta đi thôi.” 


Bốn người xuống xe, trên tay vẫn như cũ là gậy bóng chày, sau khi dò xét một lượt mới tiến vào bên trong. Khu vực này xung quanh đều là chung cư, vì vậy tương đối nhiều dân cư, tất nhiên không an toàn như vừa rồi.


Cửa tiệm quần áo họ tiến vào nằm ở tầng trệt của một tòa nhà ba tầng, bên hông còn có cầu thang dẫn lên trên. 


Sau khi xác định bên trong an toàn, bọn họ nhanh chóng thu thập quần áo. Bởi vì hiện tại đang là mùa đông nên quần áo dày dành cho mùa đông cùng áo phao được ưu tiên lấy trước, sau đó mới tiến vào trong kho để lấy quần áo mùa hè. 


Ở cửa tiệm kế bên còn có cả giày dép, vì vậy bốn người lại chạy qua, một vòng thu thập. Tiêu Chiến không lấy quá nhiều, anh chọn những đôi có thể đi bền một tí, mà mỗi thứ cũng đều lấy hai kích cỡ khác nhau. 


Hai cửa tiệm cách nhau một cái cầu thang, chính là cầu thang dẫn lên lầu trên. Lúc đi ngang đây, linh cảm Tiêu Chiến mách bảo anh phải đi lên trên đó, bởi vì ở đó có thứ anh đang cần. Mặc dù đã lấy đồ xong, nhưng ánh mắt anh vẫn không rời khỏi cầu thang được. Vào một giây nhìn chằm chằm vào nó, anh quyết định tiến lên trên.


Càng bước lên trên, tầm nhìn của anh lại càng thu nhỏ, bởi vì trên đây khá tối, cũng may còn có vài tia nắng cuối cùng trong ngày xuyên qua cửa kính giúp anh chiếu sáng. Vừa đi hết cầu thang, cửa phòng ngay lập tức hiện ra trước mắt. Bởi vì cửa phòng không khóa, lại còn đang để mở nên Tiêu Chiến dễ dàng nhìn vào bên trong, xác định đây dường như là văn phòng làm việc. Nhưng văn phòng này lại chỉ có ba bộ bàn ghế, một lớn hai nhỏ, trên bàn cũng không thấy bày hồ sơ gì, mà chỉ đơn giản để một máy tính cùng một chậu cây nhỏ.


Bên trong, có thể thấy còn có thêm hai cánh cửa nữa. Một có thể là phòng vệ sinh, còn lại thì anh không đoán được, có lẽ là phòng nghỉ chăng. Lúc ánh mắt anh chạm tới cửa phòng còn lại, trái tim bất giác lại đập nhanh hơn một chút. Tiêu Chiến cầm chắc gậy trong tay, dù gì cũng đã lên đến tận đây rồi, lẽ nào lại xuống tay không. Vì vậy, Tiêu Chiến quyết định lách người tiến vào. 


Trong ánh nắng vàng đậm của buổi chiều, Tiêu Chiến dường như thấy cả những hạt bụi bay lửng lơ trước mặt sau mỗi bước châm. 


Anh tiến đến trước hai cánh cửa kia, chậm rãi đặt tay lên nắm cửa. Trước khi vặn mở, anh cần chuẩn bị tinh thần một chút. Lỡ như cửa vừa mở ra, bên trong lại nhào đến một con tang thi, lúc đó anh khẳng định phản xạ không kịp, cứ vậy mà bị cào trúng.


Bên tai “Cạch” một tiếng, cửa phòng được mở ra. Tiêu Chiến không vội bước vào mà chỉ mở hé một khoảng nhỏ, đưa mắt quan sát bên trong. Ngặt nỗi bên trong tối om, rèm cửa sổ đã bị đóng kín, ánh sáng mặt trời căn bản không thể chiếu tới. Tiêu Chiến nheo mắt, cố gắng nhìn rõ xác định bên trong là gì. 


Trong bóng tối đầy bụi, anh mơ hồ thấy bên trong hình như có một vật hình dáng thon dài, được đặt ngay ngắn trên kệ. Ngay cả trên tường, hình như cũng có đồ treo trên đó.


Tiêu Chiến lại tham lam, muốn nhìn rõ hơn nên tay kéo cửa ra thêm một chút. Cửa vừa được mở ra thêm, còn chưa tới vài giây, anh đã xác định được vật được đặt trên kệ kia là gì.


Dường như, là một thanh kiếm Nhật.


Vũ khí!


Đại não Tiêu Chiến vui mừng hò reo, nhưng một giây sau, trái tim đã đánh “thịch” một tiếng, hai mắt mở to, đồng thời đôi chân dài theo phản xạ cực nhanh lui về sau.


“A”


Hết chương 13


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

[FANFIC BJYX] THAT'S RIGHT, WE ARE A COUPLE - CHƯƠNG 29

Tác giả: Wonnie “Làm sao đây?” - Đại Dương hoảng sợ, nhanh chóng thụt lùi về ngay bên xe. Hiện tại xe bọn họ một chiếc thì hư, chiếc còn lại...