Tác giả: Tịnh Kỳ - Beta: Wonnie
“Tiểu thư Uyển Đình” - Lần này, người đón Vương Uyển Đình là Quách Thừa.
“Đợi đã” - Vương Uyển Đình không đi ngay mà ngừng lại. - “Nhờ anh phân phó lệnh xuống, dặn dò bảo an chú ý người ra vào tòa nhà. Mike D Angelo vẫn luôn theo dõi tôi.”
“Được” - Quách Thừa nhanh chóng hiểu ý, đi đến quầy lễ tân lấy bộ đàm liên lạc với tổ bảo an, còn Vương Uyển Đình một mạch đi thẳng vào phòng làm việc của trợ lý.
Hai nữ nhân viên lễ tân ngoài mặt không biểu hiện nhiều nhưng rada bên trong lại hoạt động hết công suất. Ngày thường Vương tổng tiếp đối tác đều là ở tầng dưới, vậy mà hôm nay cô gái kia không những được một trong hai trợ lý thân cận nhất là Quách Thừa đón sẵn mà địa điểm gặp mặt còn là tầng làm việc của Vương tổng. Hơn nữa Quách Thừa còn phải nghe lời cô ấy, lẽ nào là… bạn gái?
Vừa nghĩ đến đây, cả hai nhịn không được mà phấn khích.
Mà Quách Thừa căn bản không có tâm trạng để ý thêm. Sau khi dặn dò tổ bảo an xong, cậu ta cũng nhanh chóng tiến vào phòng làm việc, đóng chặt cửa.
“Có tin gì rồi?”
Trịnh Phồn Tinh đẩy ly nước đến cho Vương Uyển Đình, đáp: “Hôm qua A Thừa đã tới gặp Vương tổng, cũng đã tận mắt chứng kiến, Mặc Nhiễm thật sự đang ở chỗ cậu ấy.”
“Có phải anh ấy bị hành hạ đến mức không thở nổi?” - Vừa nói Vương Uyển Đình vừa siết chặt nắm tay, kiềm chế cơn thịnh nộ của chính mình.
Cô vẫn muốn tin tưởng anh họ một lần nữa.
“Vấn đề này…” - Quách Thừa đột nhiên ấp úng. Bởi vì cậu ta cũng không biết phải nói như thế nào khi nhớ lại những gì mình đã chứng kiến và nghe được.
“Trả lời tôi!”
“Uyển Đình tiểu thư, thân thể Mặc Nhiễm không có chút tổn thương nào, chỉ là hình như thần kinh thì không ổn cho lắm. Bác sĩ nói cần phải đến bệnh viện làm một số kiểm tra.” - Trịnh Phồn Tinh thấy Vương Uyển Đình không kiên nhẫn liền vội lên tiếng giúp.
Sau khi Quách Thừa trở về đã kể toàn bộ cho cậu, ngay cả Trịnh Phồn Tinh cũng cảm thấy mọi thứ thật hỗn độn.
Vương Uyển Đình vừa nghe đến đoạn “thần kinh không ổn” liền biết nguyên nhân là gì.
“Anh họ… thật sự không có hành hạ anh ấy?”
“Không có. Chính cậu ấy cũng đã nói là chỉ nhốt Mặc Nhiễm lại thôi, một sợi tóc cũng chưa từng đụng qua.” - Quách Thừa mạnh mẽ khẳng định. Về việc Vương Nhất Bác nổi giận kia, vẫn là đừng nói thì hơn.
“Chuyện này chúng tôi có thể làm chứng.” - Trịnh Phồn Tinh tiếp lời. - “Cả tuần cậu ấy đều không về nhà, chỉ có ở lại công ty hoặc là về căn hộ ở gần đây thôi.”
Vương Uyển Đình cẩn thận nhớ lại đoạn video mà Mike đã cho cô xem trước đó. Quả thật Mặc Nhiễm không có dấu hiệu bị bạo hành thân thể. Xem ra anh họ vẫn chưa tới mức mất hết lý trí. Nhưng mà tình trạng thần kinh của Mặc Nhiễm…
“Tôi đã khuyên cậu ấy nên thả Mặc Nhiễm ra, nhưng mà có vẻ như cậu ấy vẫn không thể vượt qua được nỗi đau kia. Cũng vì vậy mà kiên quyết không chịu thả người.”
Vương Uyển Đình nghe mà nhịn không được thở dài não nề. Nhìn hai người đối diện cũng trầm đi mà không biết liệu có nên mở lời.
Cô biết “nỗi đau” họ vừa nhắc là gì.
“Được rồi. Nhờ hai anh đưa tôi đến gặp anh họ, được không?”
Quách Thừa cùng Trịnh Phồn Tinh nhìn nhau.
“Tôi sẽ khuyên anh ấy lần nữa.” - Trên tất cả, thứ đáng lo nhất chính là tình trạng thần kinh của Mặc Nhiễm. Nếu còn chậm trễ, cô sợ anh ấy sẽ lại như năm năm trước.
Năm năm trước là may mắn lắm mới có thể kéo Tiêu Chiến về, tạo nên một Mặc Nhiễm của hiện tại.
Nếu như lần này lại như vậy nữa, cô sợ bọn họ sẽ không có cái gọi là “may mắn” lần thứ hai.
“Uyển Đình tiểu thư, cô chắc chắn có thể khuyên được cậu ấy sao?” - Trịnh Phồn Tinh lo lắng hỏi. Ai cũng biết, Vương Nhất Bác một khi đã quyết thì không ai có thể thay đổi suy nghĩ và quyết định của cậu.
Như chuyện năm đó Vương Nhất Bác đã nhận định anh trai chính là người trong lòng của mình vậy.
Ngay cả khi “người” đã không còn, chấp niệm ấy vẫn chưa bao giờ có dấu hiệu phai nhạt.
“Tôi không có tự tin đó, nhưng kiểu gì cũng phải thử thêm một phen.” - Vương Uyển Đình lắc lắc đầu đáp. - “Như các anh đã nghe bác sĩ nói rồi đó, tôi sợ Mặc Nhiễm anh ấy không trụ nổi nữa.”
“Vậy…” - Trịnh Phồn Tinh hít sâu một hồi, nắm lấy tay Quách Thừa.
“Quách Thừa, tôi là bác sĩ tâm lý của anh ấy đã nhiều năm. Tôi đã luôn ở bên anh ấy, tận mắt chứng kiến chàng trai từng chút, từng chút cố gắng vượt qua định mệnh mà đứng dậy. Mặc Nhiễm mạnh mẽ hơn ai hết, lương thiện hơn bấy kì ai. Chúng ta ai cũng không có quyền tước đoạt đi cuộc sống mà anh ấy vất vả có được. Chúng ta không thể… nó không công bằng... ”
“A Tinh…” - Quách Thừa nhìn Trịnh Phồn Tinh. - “Anh hiểu rồi. Đã đến lúc, chúng ta nên buông tay rồi.”
“Ừ. Chuyển lời đến Mặc Nhiễm giúp em, nói rằng em rất xin lỗi vì sự tắc trách của mình.” - Ngay từ đầu, nếu cậu không vội vàng gửi cho Vương Nhất Bác bức hình đó mà cẩn thận xác nhận lại mọi thứ, có lẽ mọi chuyện sẽ không nghiêm trọng như ngày hôm nay. Đối với lỗi lầm này, cậu nguyện dùng cả đời này để trả cho Mặc Nhiễm.
“Anh cũng nợ anh ta một lời xin lỗi mà.” - Quách Thừa yêu thương vuốt vuốt tóc người bạn đời của mình.
“Được rồi, hai người mau đi đi.”
“Ừ” - Quách Thừa gật đầu, xoay người chuẩn bị rời khỏi, song người vừa rồi còn kiên quyết muốn nhanh chóng lên đường là Vương Uyển Đình giờ đây bỗng nhiên không chút động tĩnh.
Trịnh Phồn Tinh nhẹ gọi: “Uyển Đình tiểu thư?”
Lúc này Vương Uyển Đình mới khẽ động mi mắt. Cô không dám nhìn thẳng Trịnh Phồn Tinh lẫn Quách Thừa, nói: “Hai người các anh… thật sự không làm gì sai cả. Vậy nên xin đừng mặc cảm tội lỗi như vậy.”
“Uyển Đình tiểu thư?”
Cả hai đồng loạt cảm giác như có một chiếc búa lớn giáng ngay bên tai, có điều chưa kịp hỏi thêm thì Vương Uyển Đình đã xoay người, nói: “Đi thôi.”
…
Mặc Nhiễm nhíu mày từ từ mở mắt, sau khi cơn váng đầu qua đi, tầm mắt cũng dần trờ nên ổn định. Anh vô thức đưa mắt nhìn ra cửa sổ, qua một hồi mới nhận ra sắc trời đang dần chuyển tối. Đảo mắt nhìn qua căn phòng, tông màu be âm áp hài hòa, thiết kế lại khá đơn giản, nhưng đối với anh thì vẫn tốt hơn cái màu trắng âm lãnh kia.
Mặc Nhiễm đưa tay đặt lên trán, khẽ xoa xoa.
Anh đã được đưa sang một căn phòng khác.
Có lẽ mấy ngày liên tục đều được truyền thuốc an thần qua tĩnh mạch, trên tay anh đã có chút sưng bầm, nhưng đầu óc đã không còn mơ hồ như trước.
Mặc Nhiễm không phát hiện, từ khi Vương Nhất Bác xuất hiện, sức chịu đựng của anh trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều. Không chỉ tầng suất phát bệnh ít đi mà thậm chí lúc ở tầng hầm, đã có những ngày anh có thể tự thức tỉnh mà không cần thuốc hỗ trợ.
Chậm rãi rời giường đi một vòng nhìn mọi thứ xung quanh, cũng không hề có cảm giác chán ghét. Hóa ra, điều khiến anh sợ hãi thực sự chính là cái màu trắng của căn phòng dưới tầng hầm đó chứ không phải là chuyện bản thân bị Vương Nhất Bác bắt cóc. Thậm chí anh còn nghĩ… nếu như...nếu như cậu nhốt anh trong căn nhà này, anh cũng sẽ không tìm cách bỏ trốn, chỉ cần là đừng giam cầm anh trong cái không gian kín mít trắng toát đó là được.
Mặc Nhiễm tự cười bản thân ngu ngốc, trên đời này liệu có ai nguyện ý bị bắt cóc như anh chứ.
Bâng quơ một lúc, Mặc Nhiễm phát hiện bản thân đã đứng giữa hành lang từ lúc nào. Anh ngó ngang ngó dọc một hồi, không có ai. Ngay cả hai người ngày thường phụ trách đem cơm nước cho anh cũng không thấy đâu. Anh lại nhìn quanh một lượt, căn phòng với cửa không khóa, chì kép hờ ở cuối hành lang đã thành công thu hút sự chú ý của Mặc Nhiễm.
Đôi chân nhẹ nhàng cất bước, chẳng mấy chốc anh đã đứng ngay trước cửa phòng. Chỉ cần một cái đẩy tay nhẹ là cánh cửa đã mở rộng, cũng chỉ cần một bước nhỏ nữa là anh đã đứng trong căn phòng. Đột nhiên, Mặc Nhiễm theo bản năng lùi một bước.
Những nơi như vậy có phải mới là nơi nguy hiểm nhất không, điều gì chờ đợi anh sau ánh cửa đó. Có phải lại như đêm đó, Mặc Nhiễm chỉ cần đưa tay mở ra cánh cửa, sự thật trần trụi cùng những hình phạt đau đớn lập tức sẽ xông đến mà cuốn lấy anh?
Nhưng lần này vẫn vậy, trong tâm trí như bị ai thôi thúc, thôi thúc anh mau mở ra cánh cửa trước mặt, thôi thúc anh hãy bước vào nơi đó. Tiếng nói như lời cầu xin vừa da diết vừa thống khổ, cầu xin anh đừng bỏ đi.
Bởi vì sau cánh cửa đó, là một tâm hồn lạc lõng không chốn nương nhờ.
Cửa phòng vừa mở hẳn ra, khướu giác gần như ngay lập tức ngập tràn mùi rượu quen thuộc khiến anh cảm giác bản thân mình chỉ cần hít một chút nữa sẽ lập tức say đến mơ màng. Căn phòng này không quá khác với phòng làm việc của Vương Nhất Bác mà anh đã đến, chính là loại phòng ngủ kết hợp với phòng làm việc, vừa đơn giản vừa thuận tiện. Trên bàn, ngoài máy tính và vài vật dụng cùng giấy tờ thì không có bất kì thứ dư thừa, điểm nhấn duy nhất chính là cây dao găm nhỏ được đặt ngay ngắn trên giá đỡ. Mặc Nhiễm như bị mê hoặc, kiềm chế không được mà sờ sờ, nhưng chạm vào chưa được bao lại như bỏng tay mà rút về.
Bước chưa được mấy bước, chân đã đụng phải vỏ chai bia bị vứt lăn lóc dưới sàn. Mặc Nhiễm thở dài, cúi người nhẹ nhàng nhất có thể để nhặt gọn lại từng cái một. Đến khi nhặt lên vỏ chai cuối cùng, ngay trên giường chính là người trong lòng đang say ngủ.
Vì cớ gì phải khiến bản thân như vậy? Hằng đêm tự chuốc say mình, sau đó thì sao? Chẳng phải khi mở mắt vẫn là sự thật ư?
Liếc mắt khẽ một cái đã thấy trên đầu giường đặt một khung ảnh. Mắt anh vốn cận thị, dù nhìn không rõ nhưng vẫn thừa biết người trong ảnh là ai. Ấy thế nhưng anh vẫn muốn tự ngược mà nhẹ nhàng tiến đến, cầm khung ảnh lên xem thật kĩ “tình địch” của bản thân. Người trong ảnh, nếu như ai không biết cũng sẽ cho rằng người đó rõ ràng chính là anh, là Mặc Nhiễm đang tự luyến khen bản thân mình. Nhưng vốn ai cũng biết, người trong ảnh đó không phải Mặc Nhiễm.
Anh ta tên Tiêu Chiến.
“Vì cớ gì chứ, rõ ràng chúng ta giống nhau như vậy... Nhưng cậu ấy luôn chê tôi xấu xí, khinh tôi dơ bẩn, thấp hèn.”
Mặc Nhiễm cầm khung ảnh nhẹ nhàng ngồi xuống mép giường mà cười khổ. Rõ ràng chỉ có ánh mắt kiêu ngạo hơn, nụ cười tự tin hơn, khí tức lãnh đạm hơn, cớ gì một người là bạch nguyệt quang sáng lọi, một kẻ lại thấp hèn như bùn đất dưới chân.
“Nốt ruồi?” - Nếu như dưới khoé môi anh cũng có một nốt ruồi như vậy liệu có thể càng giống Tiêu Chiến hơn không? Liệu có thể đến gần cậu hơn một chút?
Mặc Nhiễm ngồi bên giường vừa xem khung ảnh vừa lảm nhảm một hồi mới cảm giác người trên giường kia trở mỉnh, vô tình quay người về phía anh.
Trong bóng tối, anh lúc này vậy mà có thể vẫn thấy rõ gương mặt Vương Nhất Bác. Trong cơn mê ngủ, cậu kẽ chau lại.
Là đang khó chịu, hay bất an không thể nói rõ?
Chỉ có hơi thở đều đặn hòa lẫn mùi rượu khuếch tán trong không khí, thâm nhập vào khứu giác, khiến một người tửu lượng yếu như sến là anh cũng phải ngà ngà say.
Mặc Nhiễm ngắm đến say sưa, rồi chẳng biết lấy can đảm từ đâu mà bạo gan đưa tay, khẽ khàng chạm vào giữa trán cậu, miết cho những vết nhăn nhó kia từ từ bằng phẳng, sau đó mới thuận tay trượt theo sóng mũi thẳng tắp. Miên man một hồi, anh mới giật mình rụt tay lại. Mặc Nhiễm khẳng định do bản thân đã “say” rồi cho nên mới bạo gan như vậy.
Không những anh “say”, mà nơi ngực trái cũng đang đập mãnh liệt sau hành động quá phận vừa rồi.
Biết rõ bản thân mà còn ở lại nữa, chắc chắn sẽ bị Vương Nhất Bác phát hiện, sau đó cậu sẽ lại càng chán ghét anh, Mặc Nhiễm vội vàng muốn đứng lên rời đi. Song bởi vì đang đối mặt với nhau, lúc anh muốn đứng lên, gương mặt giữa cả hai lại được thu ngắn khoảng cách lần nữa. Mặc Nhiễm không biết nhu nhược lần thứ bao nhiêu mà đắm chìm, say mê nhìn ngắm gương mặt kia, khoảng cách ngày càng gần.
Bất chợt, đầu anh đụng phải thứ gì trên giường.
Một cái hủ màu đen, là hủ đựng tro cốt?
Mặc Nhiễm khóe môi giật giật, không biết là bản thân mình nên khóc hay nên cười. Cậu ấy vậy mà ôm lấy tro cốt của người kia lên giường ngủ.
“Anh là bóng ma đáng ghét nhất tôi từng biết.” - Mặc Nhiễm nói rồi dịch người muốn rời đi, vô cùng dứt khoát.
“Anh~ đừng đi!”
Sống lưng lập tức lạnh toát, khó khăn lắm mới có dũng khí quay đầu lại nhìn người trên giường. Đã thấy cậu hai mắt mong chờ nhìn anh, Vương Nhất Bác mà anh gặp chưa từng dịu dàng đến như vậy. Cậu nắm trên giường như đứa trẻ làm nũng nắm lấy tay anh, hạ giọng dỗ ngọt.
“Đã về rồi, thì đừng đi nữa.”
“...”
“Anh không đi.” - Mặc Nhiễm biết, Vương Nhất Bác là đang mớ ngủ.
Nhưng anh vẫn lựa chọn lên tiếng đáp lại.
“Hứa với em là đừng đi, được không anh?” - Vương Nhất Bác khẽ dụi mái tóc vào bàn tay anh, sau đó hôn lên.
“...”
“Anh hứa. Sẽ không bao giờ rời xa em. Ngủ đi.” - Mặc Nhiễm ngồi một tay bị cậu nắm chặt, một tay vuốt tóc cậu. sau khi thấy người trên giường đã tiếp tục nhấn mắt thở đều, bản thân mới điều chỉnh tư thế thỏa mái nhất ngồi bên dưới giường. Hết nhìn cậu rồi nhìn đến chiếc hủ màu đen trên giường.
Mãi cho tới hửng sáng, mới lặng lẽ rút tay về, âm thầm rời đi.
…
“Bản tin hôm nay là …”
Sau khi Vương Uyển Đình cùng Quách Thừa rời đi được một lúc, Trịnh Phồn Tinh cùng với một người thư ký của mình di chuyển xuống nhà hàng của tòa nhà để dùng bữa trưa. Trong lúc đang chờ phần ăn được mang ra, Trịnh Phồn Tinh lấy ra bình nước ép mà Quách Thừa luôn chuẩn bị sẵn cho cậu.
Có lẽ hiện tại bọn họ đã gần tới nơi.
Bâng quơ nhìn quanh, cảnh tượng đang được chiếu trên màn hình TV dễ dàng thu hút sự chú ý của cậu.
Phóng viên đang đưa tin về một vụ tai nạn giao thông xảy ra ở khu vực cửa ngõ ra vào thành phố. Có vẻ vụ tai nạn khá nghiêm trọng, tại hiện trường có khá nhiều xe cảnh sát và xe cứu thương. Thậm chí một chiếc xe bị tai nạn vẫn còn đang cháy râm rỉ.
Trịnh Phồn Tinh không quan tâm lắm, mỗi ngày đều có tai nạn giao thông xảy ra. Song chỉ trong một cái liếc mắt, thần hồn cậu như bị câu mất. Bởi vì trên màn hình kia, trong mớ hỗn độn phía sau, cậu đã nhận ra chiếc xe với biển số quen thuộc.
“Đó...đó là xe của anh ấy…”
Câu nói còn chưa dứt, chiếc xe tại hiện trường đột nhiên phát nổ.
Hết chương 33
Mong NB đừng ngược MN nữa. Có thể coi MN là bạn đc mà. Rồi bên nhau dần dần NB sẽ nhận ra MN là TC thôi 🥺
Trả lờiXóaHình như TPT ko gọi NB là anh. Vậy nên "anh ấy" ở đây là ai đc nhỉ. Chả nhẽ là TC. 😂
Ôi cuối cùng thì cô đã ra chap mới. Tôi cứ ngóng mãi
Trả lờiXóađoạn cuối là xe của QT phát nổ đúng k c, trên xe còn có cả UD nữa, nếu đúng như nậy bí mật đến khi nào mới sáng tỏ nhỉ, huhu NB k biết lại hành TC mất
Trả lờiXóa