[FANFIC BJYX] ONE MORE TIME - CHƯƠNG 32

 Tác giả: Tịnh Kỳ - Beta: Wonnie


Cảnh tượng và hành động trước mắt làm Vương Nhất Bác lẫn Quách Thừa cả kinh.


Vào khoảnh khắc này, mọi thứ như dừng lại.


Chỉ có mùi rỉ sét tanh nồng của máu là vẫn nhanh chóng tràn ngập cả khoang miệng. Đầu lưỡi anh khẽ vươn ra, men theo vết máu chảy, chầm chậm liếm từng chút một. Cho đến lúc máu từ vết thương gần như đã không còn chảy nữa thì đầu lưỡi kia mới dừng lại. 


Bởi vì đã không còn sức lực, chỉ mỗi việc liếm đi dòng máu chảy trên tay Vương Nhất Bác cũng đủ để khiến lồng ngực anh phải thở gấp phập phồng. Như thể cảm nhận được cái nhìn cả kinh của người bên cạnh, Mặc Nhiễm chầm chậm yếu ớt ngẩng đầu. Hai ánh mắt vừa vặn chạm phải nhau.


Anh dùng ánh mắt ngây dại nhìn cậu, mà cậu lại dùng ánh mắt cả kinh nhìn anh. Đôi môi vốn dĩ khô khốc, nhợt nhạt giờ đây được tô điểm lại có sức sống hơn bằng thứ màu đỏ chói mắt, tanh tưởi. Nhưng rồi đôi môi ấy khẽ mỉm cười, rồi bất ngờ dùng hai tay quấn chặt lấy sau gáy cậu. Tựa cả người vào lồng Vương Nhất Bác mà dụi qua dụi lại.


“Ưm…”


Vương Nhất Bác vốn còn chưa hết cả kinh, nay lại không khác con robot hết pin, cứng đờ không nhúc nhích. Mặc cho anh quấn lấy cậu mà dụi, còn tham lam dùng mũi kề sát bên cổ cậu mà hít sâu.


Dễ chịu thật…


Giá mà có thể được mãi như vậy, thì tốt biết mấy...


Không gian lần nữa như bị đình trệ. 


Mãi một lúc sau, Quách Thừa mới chậm chạp có phản ứng. Cậu ta nhẹ nhàng lui ra ngoài, sau đó lấy điện thoại gọi cho bác sĩ gia đình. Trước đây là Vương Uyển Đình tìm ông đến chăm sóc cho bọn họ, bây giờ trở thành bác sĩ riêng cho cả ba người.


Quách Thừa cúp điện thoại, thở dài xoay lại nhìn hai người bên trong. Đương lúc không biết phải mở lời thế nào, bên trong đã thấy Vương Nhất Bác cúi người đứng dậy, trên tay là Mặc Nhiễm lần nữa ngất đi.



“Bác sĩ Trần, tình hình của anh ấy thế nào?” - Quách Thừa sau khi trả lời tin nhắn của Trịnh Phồn Tinh thì bước đến phía vị bác sĩ, hỏi.


“Tổng thể thì không có gì, có vẻ chỉ là cơ thể suy nhược, trên người không có ngoại thương. Trước mắt tôi đã tiêm cho cậu ấy thuốc an thần, lát nữa cho thêm một ít thuốc bổ, chú ý ăn uống nghỉ ngơi là được. Còn những thứ khác, phải đến bệnh viện làm kiểm tra xét nghiệm thì mới có thể biết được.”


Nói xong, vị bác sĩ già lặng lẽ thu dọn đồ nghề, phía bên kia nữ y tá cũng giúp Vương Nhất Bác băng bó vết thương xong. Họ đã quen như vậy, nói ít làm nhiều, những việc không liên quan đến mình sẽ không cần chú ý. 


Đó là quy tắc quan trọng nhất của một bác sĩ gia đình.


“Theo như những lời cậu nói, có lẽ cậu ấy có vấn đề về thần kinh. Nhưng cụ thể như thế nào tôi không thể nắm chắc. Bới vì loại bệnh này phải trực tiếp theo dõi thì mới có thể đánh giá chính xác tình trạng, nên tôi cũng không cách nào kê thuốc, trừ khi có bệnh án của bệnh nhân.” - Bác sĩ Trần đẩy đẩy gọng kính, nói thêm.


Những lời này, vừa vặn Vương Nhất Bác cũng nghe thấy.


“Được rồi, cảm ơn bác sĩ. Tôi tiễn ông.”


Đợi đến lúc Quách Thừa tiễn họ quay lại, Vương Nhất Bác vẫn ngồi yên như bức tượng không có phản ứng.


Quách Thừa thở dài. Chỉ riêng hôm nay thôi, không biết cậu ta đã thở dài bao nhiêu lần. Quách Thừa bước vào trở lại phòng của Mặc Nhiễm, nhìn anh nằm trên giường, nhịn không được lại lần nữa thở dài. Mặc Nhiễm đã gầy đi rất rõ, gương mặt xanh xao khác hẳn với dáng vẻ trước đây. 


Mặc Nhiễm của trước đây, dù thường hay ngốc nghếch và chậm hiểu nhưng dương quang vẫn sáng lạn. Vậy mà hiện tại, vầng sáng ấy đã biến mất không dấu vết, để lại một Mặc Nhiễm u xám, không có lấy một chút sức sống. Rốt cuộc Vương Nhất Bác đã làm gì mà anh ra nông nỗi như thế này? Không làm gì mà một người khỏe mạnh trong chỉ hơn mười ngày có thể trở nên như vậy sao.


“Tôi không làm gì anh ta cả.” - Vương Nhất Bác như đọc được suy nghĩ của Quách Thừa, chủ động lên tiếng. Ngưng một chút, cậu lại nói tiếp. -  “Chỉ có lúc nãy mới không giữ bình tĩnh.”


Thật ra phản ứng hôm nay của Mặc Nhiễm cũng khiến Vương Nhất Bác ngỡ ngàng. Sau khi nhốt anh ta ở tầng hầm, cậu quay về Thượng Hải liền ngập trong công việc căn bản không có thời gian đến đây. Chẳng lẽ, đám người giúp việc đã làm gì anh ta?


Vương Nhất Bác khẽ nở nụ cười lạnh.


Trước giờ chưa một ai dám có cái gan vượt quyền sau lưng cậu. Mà cậu cũng chưa từng cho phép trường hợp đó xảy ra, chỉ trừ duy nhất một người.


Vương Nhất Bác đứng lên, lấy điện thoại ra muốn gọi cho ai đó, song chưa kịp mở miệng lại nghe Quách Thừa nói từ phía sau: “Vương tổng, hay là anh thả Mặc Nhiễm đi. Dù gì anh ta… cũng đâu có liên quan đến chúng ta.”


Trước giờ hai người Quách Thừa cùng Trịnh Phồn Tinh, nếu không phải là công việc, cả hai sẽ không lên tiếng về chuyện riêng của cậu. Mặc dù không lên tiếng, nhưng có thể thấy sự ủng hộ nhất định của cả hai. Thế nhưng lần này lại không như vậy. Vương Nhất Bác cảm thấy như sét đánh ngang tai.


Cậu lập tức xoay người, mặt mày âm trầm nhìn thẳng Quách Thừa: “Anh có biết bản thân đang nói cái gì không?”


“Tôi rất rõ.” - Đối với khí thế áp bức này của Vương Nhất Bác, Quách Thừa bỗng nhận ra, đối với cậu ta và Trịnh Phồn Tinh, rất rất lâu rồi mới phải đối mặt lại.


Vương Nhất Bác tin tưởng họ là vậy, nhưng giờ họ lại quay ra “phản bội” chủ nhân của mình. Thế nhưng nhìn Mặc Nhiễm thê thảm trên giường bệnh như vậy, họ cũng không thể làm ngơ.


Chỉ đành sau này sẽ tạ tội sau.


“Biết rồi thì đừng nói nữa.”


Vương Nhất Bác hai tay đút túi quần muốn rời khỏi cuộc nói chuyện này, song Quách Thừa lại lên tiếng: “Nhưng vì cái gì lại phải hành hạ Mặc Nhiễm như vậy? Đành rằng anh liên quan đến Mike D Angelo, nhưng xét cho cùng…”


“Im ngay.” - Vương Nhất Bác xoay người, chẳng biết từ lúc nào nơi cổ của Quách Thừa lại cảm nhận được cái mát lạnh quen thuộc trong trí nhớ.


Dao găm sắc bén đang kề cận ngay trên cổ.


“Đừng nói gì cả. Hôm nay tới đây thôi. Rời đi đi.” - Mặc dù lời nói là đang đuổi người, thế nhưng dao găm trên tay lại không có dấu hiệu rút lại.


Cậu đang muốn để Quách Thừa tự mình rời đi, và cũng là nói với cậu ta, ý cậu đã quyết, tuyệt sẽ không thay đổi.


Cậu sẽ không thả Mặc Nhiễm.


Quách Thừa vốn muốn nói tiếp nhưng bỗng nhiên không hiểu sao lại thôi. Cậu ta bước lùi ra một bước, cúi đầu rồi xoay người rời đi.


Phòng khách lại trở về trạng thái yên tĩnh như thường ngày. 


Vương Nhất Bác không vào xem Mặc Nhiễm mà đi thẳng lên lầu, tiến vào thư phòng của mình, từ trên cửa sổ quan sát Quách Thừa đang lái xe rời đi. Đợi cho đến khi xe của Quách Thừa đi được một lúc, Vương Nhất Bác mới mở máy tính lên, bắt đầu kiểm tra một lượt hệ thống camera trong nhà suốt thời gian qua.



Vương Uyển Đình thông qua kính chiếu hậu thở dài mệt mỏi. Từ hôm qua đến giờ, Mike hệt như một vong hồn bám riết theo cô, bất kể cô đi đâu, làm gì, y đều theo dõi từ phía xa không chút ngừng nghỉ. Làm cách nào cũng không thể cắt đuôi được y.


Cô cho xe dừng lại bên lề đường, sau đó xuống xe, ánh mắt hướng về phía xe của Mike cũng vừa dừng lại không chút nghi kỵ. Chẳng bao lâu sau, Mike cũng xuống xe, đối diện cùng Vương Uyển Đình.


“Không ngờ anh chỉ có vậy.” - Ngưng một chút, cô nói tiếp. - “Hóa ra Mike D Angelo mất đi trợ thủ và cái danh cảnh sát quốc tế, rốt cuộc cũng chẳng làm được gì.”


“Anh theo tôi như vậy, không sợ tôi tố cáo anh sao? Mike D Angelo, bây giờ tôi mà tố cáo anh, là anh phải vào đồn cảnh sát ngồi đó.” - Vương Uyển Đình bước đến trước mặt Mike, đồng thời gỡ mắt kính bản to ra, để lộ một phần mắt bị bầm tím.


Không chỉ cảnh sát Thượng Hải mà cảnh sát quốc tế cũng sẽ nhúng tay vào.


“Cô tưởng tôi sợ sao? Nếu tôi sợ, thì vết thương của cô sẽ không dừng lại ở một vài vết bầm thế này đâu, Vương Uyển Đình.” - Mike cũng bước thêm vài ba bước, thu hẹp hơn nữa khoảng cách với Vương Uyển Đình. Sau đó lại đưa tay lên, nhẹ nhàng vén tóc cô, thoạt nhìn qua không khác với đôi tình nhân trẻ đang trong giai đoạn yêu đương nồng nhiệt.


“Tôi theo dõi cô, lý do là gì chẳng phải cô biết rất rõ sao? Thay vì phải mất công tôi và gây phiền phức cho cô, tại sao không nói thẳng ra đi?”


“Tôi, sẽ không giao anh ấy cho bất kỳ ai nữa. Ai, cũng không xứng với anh ấy.”


Nói rồi lập tức xoay người trở lại xe, bỏ đi. 


Vương Uyển Đình vừa lên xe liền nhận được cuộc gọi từ Quách Thừa và Trịnh Phồn Tinh. Cô không chút chần chừ nhận cuộc gọi. Bởi vì trước đó cô nói với họ chuyện Vương Nhất Bác đã đưa Mặc Nhiễm đi, hiện tại họ chủ động gọi cho cô, chắc chắn là đã có tin tức.


“Tiểu thư Uyển Đình, hiện tại cô đang ở đâu?” - Ở bên kia, Trịnh Phồn Tinh không giấu được sự phấn khởi khi cuối cùng cũng liên lạc được với Vương Uyển Đình.


“Có phải đã có tin tức gì rồi không?” 


“Ừm, cô tới Vương thị đi. Chúng ta cần bàn bạc một chút, hiện tại Vương tổng không có ở đây.”


“Được, tôi sẽ tới ngay.” 


Cuộc gọi vừa kết thúc, Vương Uyển Đình vội vã nhấn ga, đẩy nhanh tốc độ. Cô không sợ Mike đi theo đến Vương thị, bởi vì Vương thị không phải Vương gia năm đó. 

 

Vương Uyển Đình đi rồi, chỉ còn Mike đứng đó, giữa dòng người và xe đông đúc qua lại.


“Vương Uyển Đình, cô sẽ hối hận vì hành động của mình.”


Có lẽ vì toàn bộ tâm trí Mike đều đặt vào chuyện truy tìm Mặc Nhiễm, vậy nên y đã không phát hiện ở phía xa, một cô gái vẫn luôn hướng về phía hai người họ mà dõi theo. Một phút cũng chưa từng gián đoạn.


Vương Uyển Đình bỏ đi, sau một lúc Mike cũng lên xe chạy theo hướng của cô. Mà cô gái kia ở bên này, vô cùng bình thản lấy điện thoại ra, bật mở định vị. Màn hình điện thoại rất nhanh chóng hiển thị hai chấm đỏ đang di chuyển trên bản đồ.


“Hướng này, là muốn tới Vương thị?”


“Đúng rồi. Tới Vương thị gặp tên kia, mới có thể truy được tung tích của “anh” chủ.”


Cả một “đoàn” người cứ như vậy, cùng hướng về Vương thị. Mà mục đích của họ cũng chỉ có một, đó chính là tìm ra được Mặc Nhiễm.


Hết chương 32


3 nhận xét:

  1. NB xem cam rồi,có thể dịu dàng với TC hơn được ko.hichic

    Trả lờiXóa
  2. Lại thêm nhân vật mới về phía TC. Lại là ai đây?

    Trả lờiXóa
  3. Sao cô gái đó chẳng lẽ là Tống Thiến à. Nghe cách gọi là anh chủ nghi lắm lun

    Trả lờiXóa

[FANFIC BJYX] THAT'S RIGHT, WE ARE A COUPLE - CHƯƠNG 29

Tác giả: Wonnie “Làm sao đây?” - Đại Dương hoảng sợ, nhanh chóng thụt lùi về ngay bên xe. Hiện tại xe bọn họ một chiếc thì hư, chiếc còn lại...