[FANFIC BJYX] ONE MORE TIME - CHƯƠNG 31

Tác giả: Tịnh Kỳ - Beta: Wonnie


Nó thoải mái và thanh thản đến nỗi anh không ngăn được dòng nước mặn chát chảy ra từ khóe mắt. 


“Nhất…” - Trước khi lần nữa ngất đi, Mặc Nhiễm mấp máy gọi ra cái tên quen thuộc.


“...”


“...”


“Này...” - Vương Nhất Bác vừa mở cửa đã chứng kiến người kia một màn vật vã đau đớn. 


Ban đầu cậu cũng không quá quan tâm mà đứng xem diễn biến tiếp theo. Cho đến tận khi Mặc Nhiễm bất động đi một lúc, cậu mới bước đến dùng mũi giày thăm dò. Xác định anh đã ngất mới có chút nhíu mày. Đúng lúc này, chuông điện thoại từ trong túi áo vang lên, báo hiệu có cuộc gọi đến.


Tín hiệu vừa được kết nối, đối phương đã vội vàng lên tiếng: “Vương tổng, Mặc Nhiễm đang ở chỗ cậu sao?” 


“Sao anh lại biết?” - Vương Nhất Bác nghi hoặc, liếc nhìn người đang nằm bất động trên đất, giữa đống hỗn độn của chăn mền.


Bản thân cậu không hề có ý muốn che giấu chuyện này, hai người đó lại là thân tín của cậu, chuyện này trước sau gì họ cũng sẽ biết, nhưng hiện tại là ai đã báo tin.


“Đến chỗ của tôi rồi nói.”


Tắt máy, cậu cũng chẳng buồn quay đầu lại. Để mặc người kia vẫn đang bất động mà đóng cửa bước ra.


… 


Ở bên này, đã xác nhận được Mặc Nhiễm thật sự đang ở chỗ Vương Nhất Bác, Quách Thừa cùng Trịnh Phồn Tinh không dám chậm trễ, nhưng phải nói số công việc quá nhiều, mà hiện tại họ là đang điều hành một công ty làm ăn chân chính nên không cách nào như trước đây, muốn đi liền lập tức có thể bỏ đi. Chưa nói đến tâm trạng Vương tổng của họ vẫn luôn thất thường, thường xuyên biến mất không lý do khiến cả hai cũng thường trong trạng thái phải thay mặt cậu đứng ra giải quyết việc công ty. Vì vậy, sau khi bàn bạc, bọn họ quyết định Quách Thừa sẽ đến chỗ Vương Nhất Bác, còn Trịnh Phồn Tinh thân thể thật sự bất tiện, chỉ có thể giúp họ tính toán việc công ty.


Nhà riêng của Vương Nhất Bác cũng như Vương gia trước kia, nằm ở khu ngoại ô yên tĩnh. Tuy nhiên, khu vực này đã được quy hoạch nên xung quanh không quá mức ít người như Vương gia. Xung quanh thậm chí ngày càng xuất hiện không ít biệt thự được xây dựng. Sau khi sắp xếp xong, Quách Thừa tự mình lái một chiếc xe hướng đến ngoại ô. Trong lúc lái xe lại không ngừng suy nghĩ về Mặc Nhiễm, trong lòng không ngừng dâng lên cảm giác có lỗi. Chính mình là người rõ ràng hơn ai hết Mặc Nhiễm không phải Tiêu Chiến, lại chỉ vì quan tâm Vương Nhất Bác mà tìm đến anh nhờ giúp đỡ, kết quả…


Quách Thừa điều tra được, Mặc Nhiễm từng bị tai nạn, nên những di chứng khiến anh có chút không thể so với người bình thường. Dù thời gian tiếp xúc không nhiều nhưng Quách Thừa đối với Mặc Nhiễm rất có hảo cảm, nếu không ngày Vương Nhất Bác và Mike chạm trán ở sân bay, bản thân cũng không để anh đi.


“Ai nói cậu biết Mặc Nhiễm đang ở đây?”


Sau gần một tiếng lái xe, Quách Thừa cũng đã tới được biệt thự của Vương Nhất Bác. Quách Thừa vừa vào đến phòng khách liền đã thấy Vương Nhất Bác đang tự rót cho mình một ly rượu.


Quách Thừa thấy chủ nhân lại đang muốn uống, nhịn không được mà thở dài. 


Lý do là gì, có lẽ không cần phải nói quá nhiều.


Nhưng không biết vô tình hay cố ý, Vương Nhất Bác lại không biết mình đã chân chính biến thành một tên nghiện rượu, không có rượu thì không cách nào qua được một ngày.


“Là Uyển Đình tiểu thư.”


Quách Thừa và cậu gặp nhau vào năm Vương Nhất Bác mười hai tuổi, so với Tiêu Chiến thì Quách Thừa và Trịnh Phồn Tinh mới chân chính là cùng Vương Nhất Bác trưởng thành. Sau khi rời khỏi đảo, lại cùng về dưới trướng Vương Nhất Bác, cùng nhau vào sinh ra tử, thậm chí năm đó, cả hai cũng không để lại Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến trên xe mà trực tiếp muốn cùng nhau “mười tám năm sau lại là một trang hảo hán”, nên từ lâu quan hệ giữa ba người bọn họ đã không thể dùng thân phận trên dưới chủ tớ mà nói. Quách Thừa căn bản, không có khả năng nói dối Vương Nhất Bác. Hơn nữa vấn đề này cũng không có gì phải giấu diếm.


“Cô ấy còn nói, Mike đã xem được video đó, nhờ tôi lập tức đến ngăn cản cậu.”


“Video nào?” - Vương Nhất Bác nhíu mày. Lúc nhận được điện thoại của Mike, cậu cảm thấy có chút thích thú, nhưng bây giờ mới cảm giác được có chút gì đó không đúng.


“Tôi cũng không biết, nhưng nghe giọng cô ấy có vẻ rất nghiêm trọng. Vương tổng, cậu đã làm gì Mặc Nhiễm?”


Tốt hơn hết là đừng làm gì, như vậy Quách Thừa mới có thể nhẹ nhõm chút ít.


Vương Nhất Bác rất không thích Quách Thừa và Trịnh Phồn Tinh gọi cậu là Vương tổng, nhưng sau đôi lần nhắc nhở không hiệu quả cũng chỉ đành mặc kệ, nói cho cùng họ bây giờ cũng lả người thân duy nhất của nhau.


“Tôi không làm gì cả.”


Vương Nhất Bác nói thật. Cậu không hề làm gì Mặc Nhiễm, ngoại trừ để anh ở tầng hầm thì không làm bất cứ thứ gì tổn hại. Thậm chí còn sắp xếp người ngày ngày đưa cơm, chăm sóc sinh hoạt cho anh.


“Quách Thừa, trước đây tôi đã hỏi anh một lần. Nhưng bây giờ tôi thực sự muốn hỏi anh một lần nữa.”


“Người cứu chúng ta năm năm trước, và luôn ở phía sau giúp đỡ chúng ta những năm qua là ai? “ - Vương Nhất Bác đang bắt đầu xâu chuỗi sự kiện, cậu chỉ cần một điểm mấu chốt, chắc chắn sẽ có câu trả lời cho tất cả.


Quách Thừa cũng như lần trước trầm mặc không nói. Cậu ta không có khả năng nói dối Vương Nhất Bác, nhưng năm đó đã đáp ứng Vương Uyển Đình sẽ không nói. Nên chỉ còn có thể im lặng, chỉ không ngờ lần này Vương Nhất Bác vốn không cho Quách Thừa cơ hội trốn tránh: “Là Uyển Đình đúng không?”


Quách Thừa không trả lời, Vương Nhất Bác đã coi sự im lặng này là đồng thuận.


Cậu nhấc máy muốn gọi cho Vương Uyển Đình, nhưng không cách nào kết nối được. Vương Nhất Bác muốn lập tức gặp mặt cô để hỏi tất cả mọi chuyện. Vì sao Vương Uyển Đình biết Mặc Nhiễm, hơn nữa lại còn biết cả Mặc Nhiễm và Mike, biết được trong phòng Mặc Nhiễm có gắn một camera nên mới có đoạn video kia, biết được anh đang ở chỗ cậu. 


Vương Uyển Đình tại sao lại biết nhiều đến như vậy? 


Là trùng hợp sao? Trùng hợp quen biết một Mặc Nhiễm có vẻ ngoài giống với Tiêu Chiến. Lại trùng hợp quen biết được Mike. Sự việc năm đó là sau khi cô đi du học Vương Gia mới xảy ra biến cố, nhưng chính cô là người đã cứu ba người bọn họ từ đáy vực kia, bao nhiêu năm như vậy nói không điều tra có phải rất miễn cưỡng không, nói rằng Vương Uyển Đình không biết quan hệ thật sự giữa Vương gia với Mike có phải quá miễn không?


Và hơn cả, cô biết Mặc Nhiễm ở chỗ cậu, vậy lý do gì ban ngày lại như không biết mà rào trước đón sau dò hỏi.


Quá nhiều câu hỏi mà chỉ Vương Uyển Đình mới có thể trả lời, Vương Nhất Bác mất kiên nhẫn mà ngửa cổ uống một ngụm rượu, đợi đến khi lần thứ năm tổng đài báo thuê bao không thể liên lạc mà trực tiếp ném bể ly rượu.


Quách Thừa lúc này cũng gần như thông suốt điều gì đó.


“Ban nãy cô ấy gọi từ sim rác, nói bản thân hiện tại không thể trực tiếp đến gặp chúng tôi. Hẳn là…”


RẦM RẦM


“Thả tôi ra...Thả tôi ra!”


Hai người vẫn còn đang nói dở thì âm thanh đổ vỡ từ tầng hầm truyền tới dồn dập khiến cả hai ngạc nhiên, nhanh chóng di chuyển xuống.


Vương Nhất Bác bị cảnh tượng đó làm cho mất bình tĩnh, cả ngày hôm nay vốn là muốn đến tìm Mặc Nhiễm, dùng sự thật mà cậu vừa điều tra được dày vò anh một chút, vậy mà cái gì cũng chưa kịp làm, nay vừa mở cửa đã thấy anh co mình dưới sàn. 


Mặc Nhiễm ở trong trạng thái kích động, cả căn phòng đều bị anh làm cho hỗn loạn. So với ban nãy còn muốn hỗn loạn hơn gấp bội. Trên sàn giờ đây toàn mảnh vỡ của chiếc đèn ngủ đầu giường, chăn ga thì tung tóe mỗi nơi một thứ. Ngay cả đồ ăn cũng bị anh đạp đổ. Cả căn phòng không thể bừa bộn hơn. 


Cả ngày hôm nay tâm trạng cậu vốn dĩ đã không tốt, vừa rồi còn đang bực bội vì không gọi được cho Vương Uyển Đình, Mặc Nhiễm lại lựa ngay lúc này mà tỉnh dậy làm loạn khiến Vương Nhất Bác càng bức bối và ngứa mắt.


Nhìn người con trai thân cao hơn một mét tám nhưng lúc nào cũng trong thảm hại trước mắt mình, Vương Nhất Bác vốn đã ghét nay còn ghét hơn. Mỗi lần nhìn thấy anh đều trong tình trạng tỉnh tỉnh điên điên, khắp nơi hỗn loạn. Điều đáng ghét nhất chính là anh còn mang gương mặt của Tiêu Chiến mà bày ra bộ dạng này. Tiêu Chiến của cậu, là một người vô cùng kiên cường, một mình anh vẫn có thể dễ dàng xử lý gọn gàng cả một băng đảng, một Tiêu Chiến chỉ đỏ hoe hai mắt vì Vương Nhất Bác.


Vương Nhất Bác càng nghĩ càng thấy bản thân thật hồ đồ. Chỉ riêng khí chất và tính cách cũng đủ để chứng minh Mặc Nhiễm nào phải Tiêu Chiến của cậu.


Đúng vậy, điều đáng ghét nhất, chính là anh ta dùng gương mặt của Tiêu Chiến xuất hiện trước mặt cậu, khơi mào chỗ ngứa ngáy trong cậu. Đáng hận! Thật sự vô cùng đáng hận!


Tựa như con thú không có nơi phát tiết, hai bước đã tiến đến, không hề nương tay mà xách một Mặc Nhiễm đã không còn sức lực đứng dậy. Bất ngờ bị xốc lên, Mặc Nhiễm theo quán tính dùng tay níu lấy một bên tay áo của Vương Nhất Bác mới miễn cưỡng đứng nổi. Nói là níu lấy Vương Nhất Bác, nhưng thực tế anh cũng biết cậu ghét anh đến mức nào, nên chỉ dám túm lấy một chút tay áo. Hành động nhỏ của anh làm sao qua mắt được cậu. Vương Nhất Bác lại càng nổi điên, thô bạo vung thẳng vào bụng anh một cú đấm. 


Quách Thừa đứng ở bên cạnh cũng phản ứng không kịp.


Mặc Nhiễm trợn to hai mắt rồi nhăn mày, mồ hôi toát ra đầy trán, cả cơ thể loạng choạng muốn ngã. Bởi vì trước đó níu lấy tay áo của Vương Nhất Bác nên khi anh đang loạng choạng muốn ngã, Vương Nhất Bác cũng bị kéo ngã theo.


“Bịch” một tiếng, vốn là vừa cho đấm cho anh một cái, ai dè vài giây sau lại bị kéo ngã, đè trên người Mặc Nhiễm. Cảm giác mê người cùng những ký ức đêm cuồng loạn kia tràn về khiến Vương Nhất Bác vừa thẹn vừa giận, vội vàng ngồi dậy, bàn tay hung ác túm lấy cổ áo anh xốc lên.


“Anh phát điên cái gì hả? Suốt ngày không khác gì một con chó sủa loạn!”


Vương Nhất Bác lớn tiếng quát. Cậu rất tức giận, cứ nhìn đến sự nhu nhược đối nghịch với vẻ ngoài này cậu liền khống cách nào khống chế mà muốn phá nát nó.


“M* kiếp, anh phát điên cái gì? Tôi mới là người nên phát điên mới phải chứ! Muốn tôi thả anh ra? Được!” - Vương Nhất Bác vừa dứt lời liền vươn tay cầm lấy một mảnh vỡ của chiếc đèn ngủ rớt trên sàn, dí đến sát đến gần mỹ nhan. - “Tôi rạch nát gương mặt này, sau đó lập tức thả anh đi.”


Vương Nhất Bác không hay biết, Mặc Nhiễm đã phát bệnh. Mọi việc diễn ra từ nãy đến giờ anh đều không ý thức được, cũng chẳng hiểu được những gì mà cậu nói. Mặc Nhiễm bây giờ so với một kẻ loạn trí phát cuồng không khác là bao. Hai mắt thất thần, mặt mũi méo mó không sức sống, vô thức vùng vẫy.


“Con m* nó, tôi không cho phép anh khiến anh ấy như vậy. Không được như vậy.” 


Mảnh vỡ trong tay do bị siết chặt mà cứa vào da thịt đến chảy máu. Thế nhưng khi Vương Nhất Bác nhìn xuống người bên dưới, lại không cách nào xuống tay. 


Gương mặt này là của Tiêu Chiến. Vốn dĩ là Tiêu Chiến của cậu.


Tại sao? Tại sao lại không phải Tiêu Chiến của cậu?


“Anh không thể như vậy…” 


Máu từ lòng bàn tay từng giọt nhỏ xuống, rơi lên má Mặc Nhiễm. Cơn cuồng loạn mơ hồ bao trùm cả tâm trí, trong một vài giây ngắn ngủi, thần trí những tưởng không thể kéo lại vậy mà lại ùa về, giúp Mặc Nhiễm tỉnh táo hơn một chút. Khi tiêu cự trở về trong mắt, anh mơ hồ thấy hình bóng quen thuộc đang cận kề ngay bên cạnh. Hình bóng đó, chẳng phải Mike, người đã luôn kề cận, chăm sóc, quan tâm anh trong từng vấn đề nhỏ bé nhất suốt năm năm qua. 


Mà lại chính là một Vương Nhất Bác ngang tàng, thô bạo và yêu chính anh trai mang cùng dòng máu với mình, nhưng tình yêu của cậu lại không hề khiến anh cảm thấy ghê tởm. Ngược lại, Mặc Nhiễm ghen tị, ghen tị đến mức khiến người ta mất tự chủ.


Phải rồi, anh… cũng yêu Vương Nhất Bác.


Không rõ anh có thể yêu cậu đến tận lúc chết như người kia hay không, nhưng trong giây phút nào đó, anh đã nguyện trở thành một thế thân của Tiêu Chiến. Không phải vì hy vọng có thể hưởng được chút tình yêu ngông cuồng kia mà chỉ đơn giản là vì có thể xoa dịu nổi đau của cậu. Chỉ Tiêu Chiến mới có thể chữa lành tâm hồn Vương Nhất Bác, ôm lấy cậu, bảo vệ cậu.


Anh, vô cùng xấu xa và hèn hạ.


Thà là như vậy, còn hơn phải nhìn Vương Nhất Bác lúc nào cũng chìm trong đau khổ đến bất lực. Phải nhìn cậu như vậy, trái tim anh như bị bóp nghẹn, khó chịu không thở nổi.


Mặc Nhiễm đưa tay nắm lấy tay Vương Nhất Bác, đưa bàn tay to lớn đến bên miệng, đưa lưỡi liếm lấy. 


Hết chương 31


 

5 nhận xét:

  1. Buồn quá.😭. Cứ như vậy sao t chịu nổi đc. Ngược nữa ngược mãi vậy 😔

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Vì tôi lỡ chơi hệ cẩu huyết, tàn tâm🥺🥺🥺

      Xóa
    2. Nhưng kết HE nha cô. P1 đã ngược luyến tàn tâm rồi thì P2 cho 2ng họ ngọt ngào hp chút đi. Cứ ngược Bác Chiến của t mãi t ko chịu đc 😭

      Xóa
  2. Mỗi lần đọc xong chương mới lại chỉ thốt lên được rằng thương 2 em tôi quá.au ơi còn đau thương đến bao giờ. Huhu.

    Trả lờiXóa
  3. Trời ơi tức anh quá, tại sao anh ko nghĩ tới là Chiến ca bị mất trí nhớ hay sao. Anh mau dừng lại đi trước khi quá muộn

    Trả lờiXóa

[FANFIC BJYX] THAT'S RIGHT, WE ARE A COUPLE - CHƯƠNG 29

Tác giả: Wonnie “Làm sao đây?” - Đại Dương hoảng sợ, nhanh chóng thụt lùi về ngay bên xe. Hiện tại xe bọn họ một chiếc thì hư, chiếc còn lại...