[FANFIC BJYX] THAT'S RIGHT, WE ARE A COUPLE - CHƯƠNG 26

 Tác giả: Wonnie

“Gràooooo”


Vào lúc Thái Vũ giơ lên khẩu súng AK, hướng phần báng súng muốn đánh cho Vương Nhất Bác một gậy, xung quanh dường như đang khẽ rung chuyển, từ xa lại truyền đến âm thanh gào thét của tang thi. Điều đáng nói là sự rung chuyển và âm thanh kia không chỉ dừng lại ở mức nhẹ nhàng mà chỉ trong nháy mắt, nó đã dữ dội và rõ ràng hơn thấy rõ.


Thái Vũ khẽ khựng lại vài giây nhưng hắn lại lựa chọn không quan tâm, chỉ muốn nhanh chóng xử lý thằng oắt con đáng ghét trước mặt. 


“Gràooooo” 


Bất ngờ, một con tang thi đột ngột xuất hiện, ào vào phía Thái Vũ cùng Vương Nhất Bác.


“AAAaaa!!!” - Lâm Phi Tuyết ở một bên cũng kinh ngạc hét lớn. Sao bọn nó lại xuất hiện ở đây, làm sao nó vào được mật đạo?


Còn chưa tìm được câu trả lời cho câu trước, Lâm Phi Tuyết đã hốt hoảng khi nhìn thấy móng vuốt tang thi đang nhắm vào hai người Thái Vũ cùng Vương Nhất Bác.


“Cẩn thận phía sau!” 


Lâm Phi Tuyết vừa hét lên, móng vuốt tang thi cũng hạ xuống. Thái Vũ trước đó nghe Lâm Phi Tuyết đột ngột hét lớn thì đã phát giác, vì vậy móng vuốt tang thi còn chưa hạ xuống, hắn đã xoay người. Dù đã đoán trước tình hình nhưng hắn vẫn bị dọa cho hết hồn, chân tay luống cuống lăn sang một bên khi thấy con tang thi đang vươn móng, há to cái miệng đầy nhớp nháp không rõ là nước bọt, máu hay thứ gì khác.


Thái Vũ vừa té sang một bên, Vương Nhất Bác cũng nhạy cảm xoay người, dù không bị cào trúng nhưng móng vuốt sắc bén vẫn xoẹt qua với da thịt trong gang tấc. Cậu ngồi bệt một bên dựa lưng vào tường, một tay ôm bụng nhăn mày khẽ thở dốc khá đau đớn. Vết thương trên ngực bởi vì liên tục cử động, vừa rồi lại thêm cử động mạnh và nhanh đã làm nó nứt ra thêm một chút, kéo dài xuống phần bụng.


Vương Nhất Bác đã không thể che giấu sự đau đớn, mà Thái Vũ cùng Lâm Phi Tuyết lại không biết đánh tang thi. Rất may mắn, con tang thi tấn công họ dường như cũng đã bị thương rất nặng. 


Sau khi bổ nhào về phía Thái Vũ cùng Vương Nhất Bác, nó cũng không còn sức lực để tấn công nữa mà nằm bệt dưới đất, miệng vẫn gào gào thứ âm thanh khiến người ta nổi da gà. 


Đoàng


Nó vừa ngã xuống chưa được bao lâu, cơ thể liền giật giật mấy cái do bị đạn ghim trúng. Từ phía cửa mật đạo, thân ảnh của Hà Cảnh Sâm hiên ngang đứng đó.


“Đội...đội trưởng!” - Lâm Phi Tuyết thấy Hà Cảnh Sâm rất nhanh đã trở lại, hơn nữa còn vào đúng lúc nguy cấp như thế này thì không khỏi vui mừng.


Thái Vũ cũng ngay lập tức lồm cồm bò dậy, vừa nhanh lẹ vừa âm thầm chạy ra phía sau Hà Cảnh Sâm. 


Vương Nhất Bác lại chỉ khẽ nhìn qua một chút sau đó lại nhíu mày.


Về phía Hà Cảnh Sâm, y lại không có phản ứng gì nhiều mà tiến đến bên cạnh Vương Nhất Bác xem tình hình cậu.


“Thế nào rồi? Có thể đi được không?” 


Y vừa cất lời, Vương Nhất Bác dù đang bị cơn đau hành hạ cũng phải nhìn y. Bởi vì giọng điệu và ngữ khí so với lúc nãy, dường như đã có sự thay đổi rất lớn.


Hà Cảnh Sâm ngược lại không hề để tâm, sau khi nhìn qua vết thương trên người cậu liền xoay người đến chỗ đang để vũ khí, đeo súng cùng balo lên người, đồng thời nói với Thái Vũ và Lâm Phi Tuyết: “Hai người giúp tôi mang chỗ hành lý này.”


Một câu này của y, ngay lập tức khiến cả ba người đều phải nhìn y. Nói bọn họ mang hành lý, vậy ba người kia đâu. Không lẽ...

“Anh Hà, chúng ta không chờ ba người kia sao?” - Lâm Phi Tuyết ôm một bên tay, đôi lông mày lá liễu vẫn còn nhăn lại vì đau đi tới gần Hà Cảnh Sâm.


Lâm Phi Tuyết vừa nhắc đến ba người kia, động tác Hà Cảnh Sâm khẽ khựng lại nhưng động tác nhỏ vẫn không qua mắt được ba người.


“Đã xảy ra chuyện gì?” - Hà Cảnh Sạm vòng tay Vương Nhất Bác qua cổ, dìu cậu đi tiếp. Cũng dường như không có ý định sẽ đáp lời cậu.


Y trầm mặt không nói, Vương Nhất Bác thoáng chốc liền hiểu, cũng bảo trì yên lặng để Hà Cảnh Sâm dìu mình.


Ở phía sau, Lâm Phi Tuyết cùng Thái Vũ yên lặng theo sau.


Bọn họ đều hiểu, cả ba người kia...sẽ không trở lại nữa.


Mật đạo không quá dài, bốn người chỉ đi được một chút đã tiến đến gần cửa ra bên ngoài. Dù vậy bọn họ cũng không vội vàng tiến ra ngay mà lần nữa cẩn trọng xem xét. Bên ngoài vẫn chưa nhìn thấy sự hiện diện của mặt trời dù đã ửng sáng.


“Tiếp theo thế nào đây?”- Thái Vũ lên tiếng hỏi.


“Ba người ở lại trong này trước, tôi ra ngoài xem thử tình hình.” - Nói rồi để Vương Nhất Bác ngồi xuống, chuẩn bị vũ khí tiến ra.


Thái Vũ không nói mà cũng không ngăn cản, hắn cảm ơn còn không hết.


“Anh cẩn thận.” - Lâm Phi Tuyết sau đợt mâu thuẫn vừa rồi với Vương Nhất Bác lại trở nên hòa hoãn, đơn giản nói một câu quan tâm với Hà Cảnh Sâm.


Hà Cảnh Sâm vẫn không đáp lại, chuẩn bị xong xuôi liền bắt đầu tiến ra ngoài. 


Bởi vì trời vẫn chỉ mới tờ mờ sáng nên số lượng tang thi lượn lờ bên ngoài rất nhiều. Nhưng Hà Cảnh Sâm lại không biết sợ. Y hiên ngang bước tới, lũ tang thi ngay lập tức đánh hơi được mùi của “con người” mà đổi hướng. 


Những ánh mắt trắng dã vô hồn, tiếng gầm gừ liên tục phát ra từ khuôn miệng đầy chất nhầy, ghê tởm.


“Anh ta...anh ta định làm cái gì vậy?” - Lâm Phi Tuyết không tin vào mắt mình.


Hà Cảnh Sâm, anh ta là đang tìm chết sao?


Vương Nhất Bác ngồi một chỗ co mình, cậu khẽ hé mở mi mắt, vừa vặn nhìn thấy hình ảnh Hà Cảnh Sâm đứng bất động ngoài kia, mà bầy thang thi thì đang lao như điên về phía con mồi.


“Oáccccccc!!!!!”


Một cảnh tượng ngoài suy nghĩ của bọn họ đã diễn ra. Giữa vòng vây tang thi, Hà Cảnh Sâm đưa tay ra, chưa đầy vài giây, một vật thể lạ từ dưới đất xông lên, đâm thẳng vào đám tang thi, sau đó một phát quật bọn chúng ra xa.


Chịu tấn công bất ngờ, những con ở gần Hà Cảnh Sâm thân thể gãy làm đôi làm ba. 


Hà Cảnh Sâm vừa giải quyết xong một lớp tang thi, vẫn có chút cả kinh nhìn “thành quả” của mình. Còn vật thể lạ vừa rồi, sau khi phá đất xông lên tấn công tang thi thì lần nữa chui trở lại lòng đất.


Ở bên trong, Vương Nhất Bác theo dõi từng nhất cử nhất động của y không sót một giây. Thị lực của cậu trước giờ luôn rất tốt. Thứ vừa rồi xuất hiện từ lòng đất, hình như… là một nhánh rễ cây.


“Grào!!!” - Thấy con mồi đã dâng tận miệng nhưng rốt cuộc lại bị , đám tang thi ở phía sau há miệng gào lên một tiếng, như điên mà lần nữa xông vào Hà Cảnh Sâm.


Là một người xuất thân quân nhân, Hà Cảnh Sâm không để bản thân cả kinh quá lâu. Vì vậy, khi đám tang thi ào lên cho đợt công kích thứ hai, y lập tức phản ứng, lần nữa “triệu tập” thứ dưới lòng đất kia lên nghênh chiến.


Lần này mọi thứ không dừng lại sau đòn một hai đòn mà hai bên liên tiếp tung ra đòn tấn công.


Cả khu biệt thự thoáng chốc mất đi vẻ yên tĩnh buổi sáng sớm, thay vào đó là một mảnh ồn ào khốc liệt. 


“Cái gì vậy? Cái kia...là rễ cây hả?” - Không chỉ Thái Vũ mà cả Lâm Phi Tuyết đều mở to hai mắt, không ngừng dõi theo thứ đang tấn công tang thi. 


“Anh ta...thật sự đang điều khiển nó?” - Vương Nhất Bác sau một hồi quan sát mới rút ra được kết luận. Cậu nhìn xuống bàn tay mình rồi nói rất nhỏ, chỉ vừa đủ để bản thân mình nghe thấy.  


Lẽ nào, bị tang thi quào trúng, nếu may mắn qua khỏi, có phải sẽ có được năng lực đặc biệt?


Thái Vũ ở ngay gần đó đã dời tầm mắt từ bên ngoài trở về trên người Vương Nhất Bác. Khoảng cách không xa, dù Vương Nhất Bác nói rất nhỏ nhưng vẫn đủ để một kẻ ham sống sợ chết như Thái Vũ nghe được, dù là chữ mất chữ được.


Thằng này, chắc chắn nó biết gì đó.


Ở ngoài kia, cứ một con tiến lên, ngay lập tức một cái xác tang thi sẽ xuất hiện xung quanh Hà Cảnh Sâm. Y lúc này đã không còn bỡ ngỡ với năng lực của mình mà rất nhanh đã thích nghi được. 


Tuy nhiên, Hà Cảnh Sâm chỉ có một mình, còn tang thi thì có hàng ngàn, hàng vạn, thậm chí là hàng triệu, hàng tỷ con. Y chắc chắn không thể một mình cầm cự được lâu.


Vì vậy, Hà Cảnh Sâm không thể không nghĩ cách thoát thân. 


Ở bên trong, cơn đau lại lần nữa kéo đến khiến Vương Nhất Bác phải co mình mà cắn răng chịu đựng.


“Hư!” 


“AAA!”


Âm thanh kinh hãi phát ra từ đường hầm, Hà Cảnh Sâm nhanh chóng quay lại thì phát hiện ngay lối ra, nơi ba người kia đang chờ từ lúc nào đã xuất hiện mấy con tang thi. Y chửi một tiếng “Chết tiệt”, sau đó vung tay, hai hàng rễ cây lập tức từ bên dưới xông lên quét sạch tang thi trước mắt, mở ra đường máu cho y chạy về phía đường hầm.


“Aaaa!!!” Đừng...đừng… ai...cứu tôi với…”


Lâm Phi Tuyết sợ hãi ngồi bệt dưới nền đất, trên tay cầm khẩu súng nhưng lại không ngừng run rẩy. Về phía Thái Vũ, ngay khi phát hiện tang thi tiến lại gần, hắn đã sớm tháo chạy trở lại bên trong mật đạo. Chỉ còn lại Vương Nhất Bác vẫn đang đau đớn gắng chịu. Dường như cơn đau này còn ác liệt hơn lần trước. Bởi vì ở phía cậu, cũng có một con tang thi đang lết tấm thân tàn tạ của nó đến gần, thế nhưng Vương Nhất Bác thủy chung không hề có chút phản ứng nào.


“Đoàng!”


Tiếng súng lại vang lên từ phía mật đạo, Hà Cảnh Sâm càng tăng thêm sức lực tấn công, muốn nhanh chóng tiến đến. Thế nhưng trên trán y đã đổ đầy mồ hôi, ngay cả tầm mắt cũng bắt đầu không rõ.


“Đoàng!”


Tiếng súng lại lần nữa vang lên.


Lâm Phi Tuyết cầm khẩu súng còn bốc khói trên tay mà hai mắt đỏ hoe. Ngay trước mặt cô là xác của hai con tang thi vừa nhăm nhe tấn công cô và Vương Nhất Bác.


“Yên tâm, tôi...tôi sẽ cố hết sức để bảo vệ cậu.” - Lâm Phi Tuyết sau hai lần nổ súng, dường như đã không còn sợ với súng ống nữa và cũng có can đảm hơn, liền chạy đến bên cạnh Vương Nhất Bác, nói một câu không to không nhỏ nhưng có thừa sự quyết tâm.


Khẩu súng mà Lâm Phi Tuyết cầm không có ống giảm thanh nên hiển nhiên đã thu hút sự chú ý của tang thi. Bọn chúng không còn hoàn toàn tập trung tấn công Hà Cảnh Sâm nữa mà đã có sự phân tán bớt, một số vây lấy y, số còn lại di chuyển về phía mật đạo.


“Chế…” - Hà Cảnh Sâm không biết là lần thứ mấy vung tay lên, chuẩn bị xuất ra chiêu công kích. Thế nhưng lần này tuyệt không giống những lần trước. Lần này, không những y vung tay lên không có bất kỳ phản ứng gì, mà Hà Cảnh Sâm còn choáng váng đứng không vững. Y ngã khụy một chân xuống đầy bất lực.


Phía mật đạo lại liên tiếp vang lên mấy lượt tiếng súng, thế nhưng sau đó cũng im bặt. Hà Cảnh Sâm đã chống đỡ đến sức lực cuối cùng. Vào khoảnh khắc cả cơ thể y mệt mỏi đổ gục xuống nền đất, những tiếng gầm gừ cũng đã sát ngay bên tai. 


Tang thi cũng nhận ra y đã không còn sức để chống trả.


Thật không ngờ… đường đường là một đại úy quân đội, dù cho tang thi ập đến, phá tan trật tự thế giới, nhưng y vẫn không một chút sợ hãi. Y tin, sẽ có một ngày nào đó, cuộc sống hòa bình sẽ trở lại. Thậm chí chỉ vừa mới khi nãy thôi, nhận ra bản thân có năng lực trong tay, niềm tin của y lại càng mãnh liệt. 


Thế nhưng đúng là người tính không bằng trời tính.


Vào khoảnh khắc cơ thể cảm nhận được móng vuốt của tang thi, Hà Cảnh Sâm đã hoàn toàn không còn bất kỳ hy vọng nào.


Y ngay cả sức phản kháng cũng không còn.


“Không ngờ có ngày tôi lại được nhìn thấy bộ dạng tàn tạ này của cậu, đại úy Hà.”


Hà Cảnh Sâm cứ ngỡ mình đã về chầu trời, vậy nên mới có thể nghe được âm thanh quen thuộc của trung tướng Vương, người đang ở cách đây mấy ngày đường.


“Vẫn còn muốn nằm?” - Lão Vương ngạc nhiên tiến dần tới bên cạnh Hà Cảnh Sâm, mỗi bên trên tay cầm hai khẩu súng, nã đạn không ngừng vào đám tang thi xung quanh. 


Ông đã nói đến như vậy nhưng Hà Cảnh Sâm vẫn nằm bất động: “Bà tới xem thử cho nó đi.”


“Được” - Vương phu nhân gật đầu, nhanh chóng tiến đến xem xét Hà Cảnh Sâm.


Ngay sau đó liền cảm nhận được thật sự có tiếng bước chân đang tiến gần về mình, Hà Cảnh Sâm mới nghi hoặc: “Trung tá Vương?”


“Tạm thời khoan hãy cử động, để tôi xem xét một lượt đã.” - Vương phu nhân ấn xuống Hà Cảnh Sâm không còn sức lực nhưng vẫn đang muốn chống tay ngồi dậy.


“Nhưng không phải...ngài đã lên đường đến vùng Tây Bắc rồi sao?”


“Đúng là chúng ta đã lên đường rồi, nhưng đi chưa được bao lâu vẫn không yên tâm nổi, vì vậy đã quay đầu xe, ngày đêm truy vết đuổi theo.” - Vương phu nhân vừa xem xét cho Hà Cảnh Sâm, vừa giải đáp cho thắc mắc của y.


“Vết thương trên tay cậu không nghiêm trọng.” - Trên người Hà Cảnh Sâm ngoài vết thương trên tay thì dường như không còn vết thương nào khác, chẳng lẽ vì đuối sức nên gục ngã?


Sau khi xác nhận được thực sự là hai vợ chồng Trung tá Vương, Hà Cảnh Sâm mới hoàn hồn, nói với họ: “Tôi không sao, nhưng mà Vương Nhất Bác…”


Nghe đến con trai xảy ra chuyện, hai vợ chồng Trung tá Vương đồng loạt khựng lại mọi động tác.


“Nó ở đâu?” - Trung tá Vương xoay người đạp văng một con tang thi đang muốn quào trầy Vương phu nhân, đanh mặt hỏi.


Hà Cảnh Sâm không chậm trễ, lập tức chỉ về hướng cửa mật đạo.


“Hai cậu đưa Hà Cảnh Sâm về xe trước.” - Trung tá Vương nói với hai người vừa từ xe xuống, bản thân lại không chút chần chừ mà lên đạn, hướng thẳng về phía Hà Cảnh Sâm đã chỉ.


Vương phu nhân cũng rút súng từ trong người ra, lên đạn.


“A...Sao...sao thế này?” - Không phải người quen dùng súng ống, Lâm Phi Tuyết dù thành công tiêu diệt được thêm hai ba con tang thi nữa nhưng rất nhanh đạn bên trong súng đã dùng hết.


Lâm Phi Tuyết lục tìm xung quanh, cái tên Thái Vũ kia dù tháo chạy nhưng vẫn nhanh tay vơ lấy gần như toàn bộ số vũ khí còn lại của nhóm bọn họ.


Không còn vũ khí, tình thế thoáng chốc lại trở nên nguy hiểm trùng trùng.


Nhìn đến Vương Nhất Bác mồ hôi vẫn chảy ròng ròng, Lâm Phi Tuyết cắn răng, xoay ngược khẩu AK đang cầm trên tay, muốn dùng thân súng để cố thủ.


“Grào”


“A!” - Một con tang thi kích động vồ lên, Lâm Phi Tuyết kịp né sang một bên, tránh được móng vuốt của nó, đồng thời hạ xuống một đập. 


Cú đánh của cô tuyệt không nhẹ, nát một phần đầu và vai tang thi. Nếu là hai ba ngày trước, con tang thi hẳn đã bị hạ gục, thế nhưng tình hình giờ đã khác. Nó há to miệng gào lên một tiếng, điên cuồng chuyển hướng sang Lâm Phi Tuyết muốn xé xác cô.


Lâm Phi Tuyết bị dọa sợ, mất bình tĩnh mà vấp té, cũng làm rớt mất vũ khí. 


“Aaa…” - Lâm Phi Tuyết run lẩy bẩy, nước mắt không ngừng chảy xuống. Lần này cô xong thật rồi.


“Grào!!!” 


“Đoàng!” 


Hai loạt âm thanh vang lên liên tiếp, một mớ thịt thối cùng máu đen văng tung tóe, dính lên gương mặt xinh đẹp của Lâm Phi Tuyết.


Tang thi vô lực ngã xuống ngay trước mặt. Lâm Phi Tuyết vẫn chưa hoàn hồn mà thở dốc từng hồi. Trong cơn sợ hãi bủa vây, cô thấy trên tay Vương Nhất Bác từ lúc nào đã nhiều thêm một khẩu súng. 


Cậu… vừa cứu cô.


“Nhất Bác!” - Lâm Phi Tuyết chưa kịp mở miệng thì từ bên ngoài đã có giọng của một nữ nhân khác cất lên.


Rất nhanh, một nam một nữ trung niên vọt vào trong mật đạo, ngồi xuống bên cạnh Vương Nhất Bác. Hai người bọn họ trên người toàn là súng ống, đặc biệt là người đàn ông, nòng súng vẫn còn đang bốc khói.


“Nhất Bác, Nhất Bác, con sao rồi? Có nghe được mẹ nói gì không?” - Người phụ nữ vừa ngồi xuống bên cạnh đã ngay lập tức không nhịn được mà rơi nước mắt, vừa xem xét vết thương trên người Vương Nhất Bác vừa liên tục hỏi han.


Người đàn ông ở bên cạnh dù không nói tiếng nào nhưng ánh mắt đang tỉ mỉ quan sát từng biểu hiện của cậu.


Lâm Phi Tuyết hai mắt còn ửng đỏ, quan sát hai người. Vừa rồi nữ nhân kia xưng “mẹ”, nói vậy đây chính là...song thân của Vương Nhất Bác?


Hết chương 26


1 nhận xét:

  1. Ba mẹ Vương tới rồi á, tuyệt, làm ơn bứt cô Lâm vô duyên ảo tưởng kia ra hộ cháu cái. Mệt lắm rồi á :(((

    Trả lờiXóa

[FANFIC BJYX] THAT'S RIGHT, WE ARE A COUPLE - CHƯƠNG 29

Tác giả: Wonnie “Làm sao đây?” - Đại Dương hoảng sợ, nhanh chóng thụt lùi về ngay bên xe. Hiện tại xe bọn họ một chiếc thì hư, chiếc còn lại...