Tác giả: Wonnie
“Nó sao rồi?”
Sau khi đưa Vương Nhất Bác từ mật đạo lên xe, cùng với hai chiếc trước đó do con trai dẫn đầu, đoàn xe nhỏ lăn bánh rời đi. Lão Vương thông qua kính chiếu, vừa lái xe vừa lo lắng hỏi.
Vương phu nhân lắc đầu: “Vết thương đều đã ngừng chảy máu, cũng không có dấu hiệu nhiễm trùng, nhưng mà nó lại sốt mãi không thôi, làm thế nào cũng không hạ nhiệt được.”
“Bác gái đừng lo lắng quá.” - Lâm Phi Tuyết ở một bên đưa khăn đến cho Vương phu nhân. - “Mặc dù sốt không ngừng, nhưng cậu ấy vẫn còn ý thức được.”
Bằng chứng là lúc nãy, Vương Nhất Bác đã cứu cô.
“Ừm…” - Mặc dù là quân y nhưng hiện tại Vương phu nhân cũng không thể làm gì hơn. Chỉ cầu mong con trai mau chóng tỉnh lại.
“Đúng rồi, vừa rồi loay hoay quá chưa kịp hỏi tên của con.”
“À vâng…Con là Lâm Phi Tuyết.”
“Vậy à? Nào, chắc con đói rồi, mau ăn đi rồi tranh thủ nghỉ ngơi đi.” - Vương phu nhân nhìn một lượt Lâm Phi Tuyết rồi gật gù, thân thiện đưa cho cô một ổ bánh mì ngọt và chai nước. Đây...có lẽ là người trong lòng mà con trai muốn đi đón?
Mặc dù nghĩ là vậy nhưng Vương phu nhân cũng không hỏi thêm gì nhiều mà leo lên ghế trước cùng chồng, để lại không gian ghế sau cho con trai và Lâm Phi Tuyết nghỉ ngơi.
“Lạ quá.” - Vương phu nhân vừa ổn định, lão Vương mới lên tiếng.
“Cái gì lạ?”
“Bà nhìn xem.” - Lão Vương chỉ tay về hướng mặt trăng. - “Rõ ràng là ban ngày, mặt trời cũng lên, mà vẫn có thể thấy rõ mặt trăng như vậy. Hơn nữa, hình như ánh sáng của mặt trời cũng yếu ớt hơn bình thường thì phải.”
Không những hôm nay, mà ngay cả hôm qua, ánh sáng mặt trời yếu ớt đến lạ. Bọn tang thi cũng trở nên nhanh nhẹn và hung hăng hơn. Vương phu nhân theo lời chồng, quan sát tỉ mẩn mặt trăng cùng mặt trời, song dù cũng nhận ra điều chồng mình nói nhưng bà lại không nghĩ quá nhiều.
“Ông đừng nghĩ nhiều. Bình thường chẳng phải vẫn có thể thấy được mặt trăng vào ban ngày sao.”
“Biết là vậy. Haizzz” - Dù lòng không yên nhưng lão Vương cũng không biết phải nói như thế nào. Đó là chưa kể mọi thứ quá mức mơ hồ.
Đoàn xe ba chiếc chạy đến trưa thì còn cách địa phận tỉnh V gần một ngày đường. Tuy nhiên, tỉnh V lại liền kề với thành phố H, vì vậy có thể xem như tâm dịch, số lượng tang thi chắc chắn vô cùng khủng khiếp. Bọn họ không thể không chuẩn bị kỹ. Hơn nữa, tình hình Vương Nhất Bác vẫn chưa ổn, Hà Cảnh Sâm cũng chưa hồi phục.
Vì vậy, sau khi suy nghĩ, bọn họ quyết định chọn một căn nhà nhỏ để nghỉ ngơi và chuẩn bị.
“Cảnh Sâm cậu ta sao rồi?” - Sau khi đưa con trai vào phòng nghỉ ngơi, lão Vương lại chạy qua phòng bên cạnh hỏi tình hình của Hà Cảnh Sâm.
“Anh ấy không sao. Sau khi ăn uống xong thì liền đi ngủ, hơn nữa còn ngủ rất sâu.” - Vừa rồi bọn họ gọi thế nào cũng không tỉnh, vậy nên đành khiêng y từ trên xe vô phòng.
Lão Vương nghe vậy cũng an tâm phần nào, nói hai người kia mau chóng ăn uống rồi nghỉ ngơi. Còn bản thân thì tiến vào phòng con trai.
“Vẫn chưa tỉnh?” - Bên trong, Vương phu nhân đang túc trực bên giường bệnh.
Vương phu nhân lắc đầu: “Nhưng cũng may là đã hạ sốt rồi.”
“Bà nghỉ ngơi đi, tôi chăm nó cho.” - Lão Vương nói rồi đến bên cạnh Vương phu nhân ngồi xuống, tay lại đẩy đẩy vợ mình.
Vương phu nhân đứng lên, đi đến chỗ hành lý lấy ra chút đồ ăn cùng thức uống, đưa đến cho lão Vương một phần. Cả hai không ai nói gì, chỉ yên lặng ăn từng chút một. Thỉnh thoảng ánh mắt lại đưa đến trên người đứa con trai vẫn mãi chưa tỉnh.
Cuộc sống yên bình bỗng chốc thay đổi, bọn họ dù nhất thời không thể chấp nhận, hiện tại cũng chỉ đành buông xuôi. Để quay lại cuộc sống trước kia, e là không thể nữa rồi. Nhìn con trai nằm trên giường, họ bỗng nhận ra một điều. Dù sau này có như thế nào đi nữa, chỉ cần có thể ở bên cạnh người thân, chỉ cần người thân không sao, như vậy cũng là tốt lắm rồi. Thật sự không dám mưu cầu gì thêm.
.
Buổi đêm, ánh sáng của mặt trăng hiện tại không khác mặt trời ban ngày là mấy. Tỏa sáng khắp cả một vùng trời.
Dưới mặt đất, tang thi lởn vởn đi lại khắp nơi. Nếu không biết, có lẽ người ta sẽ nhầm tưởng rằng nơi này là hành tinh của tang thi.
Trong một căn nhà một tầng ở cuối ngõ, mọi người đều đang say ngủ. Ban ngày luôn phải căng não đề phòng và chiến đầu cùng tang thi đã khiến họ nhanh chóng mệt mỏi hơn.
Vương Nhất Bác nhíu nhíu mày, bị đánh thức bởi cảm giác nóng rực nơi bàn tay, cổ họng khô khốc “Ừm” một tiếng. Sau khi làm quen với bóng tối, cậu chống tay ngồi dậy, nhìn chăm chăm bàn tay nóng rực của mình. Ánh mắt vừa đảo ngay lập tức đã phát hiện hai con người quen thuộc vì mệt mỏi mà ngủ thiếp đi bên giường.
“Ba… mẹ…” - Bởi vì lo sợ mình sẽ phá giấc ngủ của hai người, nên cậu không dám lớn tiếng mà chỉ khe khẽ gọi. Trong lúc mê man vì cơn sốt hành hạ, cậu vẫn cảm nhận được ba mẹ vậy mà lại chạy theo cậu. Vừa rồi tỉnh dậy còn tưởng là ảo tưởng, không ngờ lại là thật. - “Con cảm ơn hai người…”
Nhất định cậu sẽ bảo hộ cho họ thật tốt.
Sau khi đỡ cả hai nằm ngay ngắn trên giường, Vương Nhất Bác mở cửa phòng bước ra ngoài. Cậu nhớ trước khi ngất đi bản thân còn đang ở mật đạo, xem ra cha mẹ đã đưa cậu rời khỏi đó.
Vương Nhất Bác đi đến bên cửa sổ, vén rèm quan sát xung quanh.
Mơ mơ hồ hồ suốt gần hai ngày, không biết hiện tại còn cách tỉnh V bao xa.
“Cạnh”
Từ phía sau bỗng vang lên âm thanh khẽ đóng mở cửa. Bởi vì hệ thống điện đã không còn, thứ soi sáng duy nhất chính là ánh sáng của mặt trăng bên ngoài. Nhưng bởi vì để tránh tang thi, bọn họ buộc phải khóa chặt cửa kéo rèm, ánh trăng cũng vì thế mà chỉ còn le lói đôi chút qua khe hở.
Lạ một điều là, dù xung quanh nhà gần như tối mịt nhưng Vương Nhất Bác vẫn có thể nhìn một cách rõ ràng người vừa mở cửa là ai. Còn người kia lại đang chật vật để mò mẫm từng chút một.
Vương Nhất Bác không nghĩ nhiều lắm, trước giờ thị lực của cậu vẫn luôn rất tốt.
Bởi vì nhìn rõ người kia là ai, cho nên cậu không hề có ý định lên tiếng, cũng không hề muốn giúp đỡ mà trực tiếp xoay người làm ngơ, lẳng lặng trở về phòng.
Vương Nhất Bác suy tính là vậy, nhưng người kia thì không. Lúc cậu vừa đi tới, người nọ dù giật mình nhưng cũng nhanh chóng nhận ra, trong giọng nói không che giấu sự vui mừng.
“Nhất… Nhất Bác? Cậu tỉnh rồi!” - Lâm Phi Tuyết bởi vì quá đỗi vui mừng mà quên mất giới hạn trước đó Vương Nhất Bác từng vạch ra.
“Ừ” - Đối với người có ơn cứu mạng và giúp đỡ mình, Vương Nhất Bác cậu không quên nhưng điều đó không có nghĩa là cậu sẽ thân thiện nói cười cùng cô ta.
Vì vậy, Vương Nhất Bác chỉ đơn giản bỏ lại “Ừ” một tiếng rồi mở cửa trở vào phòng đóng sập cửa, một giây một phút cũng không cho Lâm Phi Tuyết cơ hội nói thêm câu nào.
Lâm Phi Tuyết sượng cả người nhưng rồi âm thầm hít thở sâu. Cô… vẫn còn thời gian.
Trong phòng, Vương Nhất Bác vừa đóng cửa, âm thanh vui mừng từ phía sau lần nữa vang lên. Tuy nhiên, thái độ lần này của cậu hoàn toàn khác so với vừa rồi.
“Ba mẹ, con xin lỗi, làm hai người thức giấc rồi.”
Vương phu nhân hai mắt đỏ hoe, run run đứng dậy, tiến đến ôm chầm đứa con trai duy nhất của bà: “Tiểu tử này, xin lỗi cái gì.”
“Con tỉnh là tốt rồi, tỉnh là tốt rồi.”
Vương Nhất Bác vòng tay, đáp lại cái ôm từ mẹ. Bà vốn là một quân y, đối với việc khống chế cảm xúc vẫn luôn làm rất tốt, vậy mà lần này lại xúc động như vậy, có lẽ chuyện vừa rất đả kích với bà.
Vương Nhất Bác chuyển tầm nhìn, vừa vặn đụng phải ánh mắt của lão Vương. Ông không nói gì, chỉ thở dài một cái rồi cũng tiến tới, giang vòng tay rộng lớn của mình ra, ôm lấy gia đình nhỏ của mình.
“Con mà làm mẹ con khóc nữa thì liệu hồn.”
Đêm này, dù là một đêm không ngủ nhưng với nhà họ Vương mà nói, lại là một đêm hạnh phúc và vui vẻ nhất của họ.
.
Bởi vì đi nghỉ từ sớm, nên thời gian tỉnh giấc của nhóm người cũng sớm hơn so với cuộc sống bình thường trước đây.
Hà Cảnh Sâm sau giấc ngủ sâu cũng đã tỉnh lại. Lúc y vừa mở cửa thì vừa vặn ở phòng đối diện, Vương Nhất Bác cũng mở cửa bước ra.
“Cậu tỉnh rồi.” - Nhìn thấy Vương Nhất Bác cuối cùng cũng phục hồi, Hà Cảnh Sâm nhẹ nở nụ cười.
Vương Nhất Bác khẽ gật đầu.
Tia nắng buổi bình minh chiếu vào qua khe rèm cửa. Hiện tại nghĩ lại, không ngờ cuối cùng họ cũng vượt qua được cửa tử. Chỉ tiếc… mấy người đồng đội trước đó đã không thể đứng tại đây.
“Này, cậu đã tỉnh rồi, vậy… cơ thể có biến hóa gì không?” - Hà Cảnh Sâm khẽ cúi đầu nhận bánh bao từ Vương phu nhân, cùng đi tới phòng khách dùng bữa sáng.
“Biến hóa gì?” - Vương phu nhân cùng lão Vương tới sau, hiển nhiên không rõ biến hóa mà Hà Cảnh Sâm đang nói tới là gì, vì vậy liền lo lắng quay sang Vương Nhất Bác dò xét một lượt.
Lão Vương cũng khẽ nhăn mày.
Hà Cảnh Sâm lập tức nhận ra hai người kia đang hiểu nhầm, vì vậy liền xua xua tay nhanh chóng giải thích: “Hai vị không cần lo lắng. Chuyện này, ừm, nói ra thì thật sự khá là khó tin.”
“Anh ta sau khi bị tang thi cào trúng thì cơ thể xảy ra biến hóa, hiện tại có thể điều khiển được thực vật.”
“Cái gì?”
“Điều khiển… thực vật?”
Không chỉ hai vợ chồng nhà họ Vương mà cả hai cấp dưới đi theo họ vừa thức dậy cũng không tin vào tai mình.
“Là thật đó ạ.” - Lâm Phi Tuyết từ phía sau cũng lên tiếng chứng thực. - “Anh ấy sau khi tỉnh lại thì điều khiển được thực vật, nhờ vậy mới có thể cầm cự được tới lúc hai bác tới.”
“Cháu dậy rồi à? Mau, đến đây dùng bữa sáng đi. Hai đứa kia nữa.” - Vương phu nhân thấy Lâm Phi Tuyết xuất hiện liền thân thiện kêu cô tới ngồi bên cạnh.
“Hiện tại ở đang ở trong nhà, không tiện cho lắm, nhưng lát nữa có thể cho mọi người xem thử.”
Hà Cảnh Sâm vừa nói vừa nhìn tay mình, chính y sáng nay tỉnh dậy cũng không dám tin đó là sự thật.
“Bị tang thi cào trúng, sau đó thì có được năng lực lạ…” - Lão Vương nhìn một lượt Hà Cảnh Sâm, ông vẫn đang cố tiêu hóa lượng thông tin vừa rồi.
“Vâng, vì vậy cháu mới hỏi, Nhất Bác có phải cũng có được năng lực rồi không?” - Nếu Vương Nhất Bác cũng có năng lực, vậy thì suy đoán trước đó của y có thể xem là đúng. Người bị tang thi quào trúng, nếu may mắn vượt qua được sẽ không biến thành tang thi, mà sở hữu năng lực đặc biệt.
Mọi ánh mắt trong phòng khách nhất thời hướng trọn về Vương Nhất Bác đang giải quyết bữa sáng.
“Con trai, con không cảm thấy có gì khác biệt sao?” - Vương phu nhân thấy con trai không có phản ứng gì, sốt ruột lên tiếng hỏi.
“Đến giờ thì không ạ.” - Vừa đáp vừa khẽ phủi vụn bánh mì dính trên tay.
“...”
“À… vậy tất cả mau dùng bữa đi, sau đó chúng ta sẽ bàn bạc kế hoạch lên đường tiếp theo.” - Lão Vương so vai vế hay tuổi tác cũng đều là người lớn tuổi nhất ở đây. Thấy con trai không có ý định nói thêm gì nữa liền lên tiếng, thúc giục mọi người mau dùng bữa.
Vương Nhất Bác ăn xong trước nên tranh thủ trở về phòng thu dọn chút hành lý. Lúc lau đến thân dao găm bén nhọn, cậu bất giác nhìn bàn tay mình mà thất thần. Cảm giác nóng bừng kia, rốt cuộc là do ảo tưởng mà ra hay là thực tế.
Cậu rất muốn xác nhận một chút, song lại không biết nên bắt đầu như thế nào.
“Cạch”
“Làm gì vậy?” - Lão Vương đến ngồi xuống bên cạnh Vương Nhất Bác, tiện tay cầm lên một khẩu súng và hộp đạn, thuần thục lắp ráp. - “Nhìn cách con cầm dao như vậy, có lẽ ta không cần phải bổ túc lại một khóa đâu nhỉ.”
“Vâng.”
“Tìm được người trong lòng của con rồi, giờ chịu đi theo ta rồi chứ?”
Vương Nhất Bác không giấu ánh mắt khó hiểu của mình, lập tức hỏi lại lão Vương. Mình… khi nào thì tìm được người trong lòng?
“Cha, người trong lòng của con, là ai vậy?” - Hỏi ra câu này, một gương mặt đi cùng cậu mấy ngày nay hiện lên.
“Sao? Còn ngại cái gì?” - Lão Vương vẫn không hay biết gì. - “Lúc nãy sao không quan tâm con bé chút nào vậy? Lúc con bất tỉnh, con bé nó lo cho con lắm.”
Vương Nhất Bác thở dài. Xem ra, có vẻ không chỉ mình ba cậu hiểu lầm. Quan sát thái độ của mẹ khi nãy, hơn phân nửa là Vương phu nhân cũng đồng dạng giống ba rồi.
“Cha, người hiểu lầm rồi. Thật ra thì Lâm Phi Tuyết…”
Cậu còn chưa kịp nói dứt câu, bên ngoài đã truyền đến âm thanh ồn ào.
“Trung tá Vương, chúng ta có khách tới thăm.”
Hết chương 27
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét