Tác giả: Wonnie
Bởi vì gấp rút lui về nên trọng tâm không vững, ngã ngồi trên sàn. Trước mặt Tiêu Chiến hiện tại, là một con tang thi khá to lớn. Có lẽ lúc chưa bị biến thành tang thi, nó là một người đàn ông tương đối cao to vạm vỡ.
Trong một giây vừa rồi, với kinh nghiệm từng một lần xém chút bị tang thi quào trúng, khi cảm nhận được móng vuốt của nó vụt tới, Tiêu Chiến lần đầu tiên phản xạ cực nhanh mà lui về.
“Grào”
Cũng như những con tang thi khác xác định con mồi dựa trên âm thanh mà chúng phát ra, bởi vì vừa rồi Tiêu Chiến chỉ “A” một tiếng tương đối nhỏ, sau đó thì hoàn toàn im bặt khiến cho nó mất thêm vài giây để xác định con mồi của mình. Móng vuốt vươn ra, muốn tóm lấy con mồi của nó lần thứ hai thất bại khi lần này Tiêu Chiến dễ dàng lăn sang một bên trước khi móng vuốt kịp quào tới.
Anh quyết định sẽ kết thúc con tang thi này thật nhanh.
Vừa lăn sang bên cạnh, Tiêu Chiến ngay lập tức đứng dậy, đồng thời xoay người, dồn sức vung gậy vào đầu con tang thi. Tiếng “Bốp’’ giòn tan cực kỳ quen thuộc trong mấy ngày nay vang lên, nhưng anh cũng không dừng lại ở đó. Lại thêm một gậy rồi một gậy vụt tới, đầu lìa khỏi xác, cơ thể lỏng lẽo như thể sắp đứt làm hai.
Tiêu Chiến đứng một bên nhìn xác con tang thi nằm trên sàn, lồng ngực thở có chút hổn hển. Anh xoay người, dứt khoát kéo toạc rèm cửa ra, để cho ánh nắng mặt trời trực tiếp xâm chiếm cả căn phòng.
Ánh mắt lướt đến cánh cửa đang mở toang bên kia sau sự bất ngờ nhào ra từ bên trong của tang thi, Tiêu Chiến lần thứ hai mang tâm tình phấn khích mà gấp gáp tiến tới, dứt khoát bước vào bên trong.
Lần này thì khung cảnh không còn là một mảnh tối đen như mực nữa, đã có một vài tia sáng từ bên ngoài hắt vào. Tiêu Chiến lại di chuyển bước chân, bước đến kéo rèm cửa sổ. Đối diện trực tiếp với sự chói lòa của mặt trời, anh khẽ nheo mắt, sau đó chầm chậm xoay người, trái tim đập thật to thật rõ.
Bên trong căn phòng này, vậy mà lại chứa toàn vũ khí.
Súng có, đạn có, kiếm có, đao có, thậm chí còn có cả dao găm, phi đao.
“Tiêu Chiến!”
“Anh Chiến!”
Ở dưới lầu, ba người kia mải mê thu gom quần áo, balo và giày dép, đến lúc nhận ra đã không thấy người còn lại là Tiêu Chiến đâu. Không để họ phải thắc mắc lâu, trên lầu truyền đến hàng loạt tiếng động, trong đó còn có cả tiếng gầm trầm thấp đặc trưng của tang thi, cả ba liền vội vã cầm gậy chạy lên.
Ba người gấp gáp xông vào, sẵn sàng cho mấy con tang thi từng cái đập lìa đầu, nhưng trước mặt họ lại chỉ có xác của một con duy nhất, mà Tiêu Chiến, lại đang đứng trong căn phòng kia. Cả ba lại tiến vào, liền bị cảnh tượng bên trong làm cho há hốc.
“Đây, đây là…” - Là một công dân lương thiện chỉ lo kiếm kế sinh nhai, Đại Dương lần đầu tiên được tận mắt chứng kiến những thứ vũ khí có thể gây sát thương lớn, thậm chí là dễ dàng đoạt đi mạng sống của người khác trong nháy mắt.
“So với lương thực, những thứ này cũng quan trọng không kém.” - Tiêu Chiến bước đến gần cây kiếm Nhật được đặt trên giá, khẽ phủi đi lớp bụi mỏng bám trên vỏ, sau đó dứt khoát cầm nó lên, rút kiếm khỏi vỏ.
Mặc dù bên ngoài bị đóng bụi, thế nhưng bên trong thân kiếm không hề có lấy một chút sứt mẻ hay cũ kỹ nào. Thân kiếm bóng loáng, bởi vì phản chiếu ánh sáng mặt trời mà lóe lên một cái. Gương mặt Tiêu Chiến cũng vì vậy mà khẽ sáng lên, làm bừng sáng nhan sắc tuyệt mỹ của anh.
Trong giây phút này đây, Dương Tử lại càng cảm thấy, con mắt nhìn người của cô thật sự không tồi một chút nào. Phải, càng ngày cô càng tin vào sự lựa chọn của mình. Trước đây cũng vậy, hiện tại và sau này cũng vậy. Nhìn đi, Tiêu Chiến của cô hiện tại có bao nhiêu thông minh, giỏi giang. Dù là khi xác sống bủa vây, Tiêu Chiến của cô vẫn vô cùng xuất sắc như vậy.
Tương lai, chắc chắn Tiêu Chiến sẽ không dừng lại, anh nhất định sẽ trở thành một “đại nhân vật”. Còn vị trí bên cạnh anh, không ai ngoài cô xứng đáng hơn cả.
“Anh Chiến, làm sao anh biết trên này có cả một kho vũ khí? Oa~ nhìn khẩu súng này xem~” - Đại Dương sau vài giây ngỡ liền phấn khích sờ qua một lượt.
“Tôi cũng không rõ, chỉ nghĩ trong đây có lẽ sẽ có gì đó.” - Vấn đề này bắt anh giải thích, anh cũng không biết phải nói thế nào. - “Được rồi, mọi người mau chọn một hai món cho mình đi. Số còn lại chúng ta sẽ đem theo lên xe luôn.”
Không cần Tiêu Chiến nhắc nhở, ba người đã sớm nhìn qua một vòng, liên tục thử hết món này đến món khác để chọn ra vũ khí phù hợp với mình nhất. Cuối cùng, Đại Dương chọn cho mình một cây súng tầm xa và một cây tầm gần, trợ lý Từ cùng Dương Tử cũng chọn cho riêng mình một cây súng nhưng chủ yếu là gọn nhẹ, phù hợp với thể trạng của nữ nhân. Về phần Tiêu Chiến, ngay từ đầu anh đã xác định sẽ chọn cây kiếm trên tay. Không phải vì anh là người có công tìm ra nơi này, mà là ngoài Tiêu Chiến ra, không có ai thích hợp hơn.
Đó là chưa kể trước đây, anh đã từng học qua một lớp kiếm thuật khi thực hiện bộ ảnh chụp ở Nhật.
Ngoài ra, mỗi người đều trang bị thêm cho bản thân dao găm cùng phi đao để đề phòng trường hợp bất trắc. Xong xuôi, bọn họ lại thay phiên nhau di chuyển số vũ khí còn lại xuống xe, dùng lương thực che chắn thật kỹ.
Lúc hoàn tất thì trời cũng bắt đầu sập tối.
Bốn người lại gấp gáp lên đường, tìm kiếm một nơi đủ an toàn để nghỉ ngơi cho tối nay. Hôm nay bọn họ căn bản không kịp chạy đến doanh trại quân đội như dự tính. Chạy thêm được mười lăm phút thì bọn họ lại đến khu dân cư thưa thớt. Sau khi bàn bạc và quan sát, họ liền nhất trí chọn một căn nhà hai tầng khá gần đường lớn. Cũng như lúc tiến vào cửa hàng tiện lợi và cửa hàng quần áo, mọi hành động đều cực kỳ cẩn thận nhưng không mấy thuận lợi như hai lần trước.
Lần này, cửa nhà đã bị khóa. Bọn họ không còn cách nào khác chỉ có thể lựa chọn việc trực tiếp phá cửa. Lúc ổ khóa rơi xuống đất, trái tim treo cao của bốn người không khỏi được hạ xuống một chút, bởi vì tang thi ở gần đó đã nghe được âm thanh ồn ào mà kéo tới.
Vào nhà rồi, bọn họ người vội vàng lái xe vào gara, người vội vàng chặn cửa kín cửa. Thần kinh ai cũng căng cứng, trong lòng thầm cầu trời lũ tang thi đừng tới đây. Bởi lẽ sau một ngày trời lúc nào cũng phải cảnh giác cao độ và chiến đấu, tinh thần ai nấy vào cuối ngày đã không tránh khỏi sự mệt mỏi. Giờ đây, nếu có thể tránh phải giao đấu với tang thi thì cứ tránh.
Thẳng đến khi che chắn thật kỹ lối ra vào, tất cả mới nhẹ thở phào một tiếng.
Trợ lý Từ lấy nến từ trong balo ra, đốt một cây đặt ngay giữa bàn trong phòng khách. Bốn người lúc này mới mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế, không ai nói câu nào, âm thầm yên lặng nghỉ ngơi. Thỉnh thoảng, bên tai lại nghe thấy âm thanh của tang thi lúc xa lúc gần.
Chẳng biết qua bao lâu, trợ lý Từ ngồi dậy, bắt đầu phân phát thức ăn cùng nước uống cho mọi người. Cũng như trước đó ở khách sạn, thực đơn tối nay của họ vẫn vô cùng đơn giản, sự thay đổi duy nhất là chuyển từ bánh mì ngọt sang bánh bao cùng một chai nước.
Nhìn số thức ăn hiện tại họ có, trợ lý Từ không tránh khỏi suy nghĩ muốn lấy thêm một chút gạo hoặc đồ đông lạnh. Nếu suốt ngày chỉ ăn bánh bao hay bánh mì rồi uống nước, không thể đảm bảo sẽ cung cấp đầy đủ chất dinh dưỡng cho cơ thể để có sức mà chiến đấu cùng tang thi. Nhưng xét vào tình hình hiện tại, có đồ ăn và không phải nhịn đói nhịn khát đã là tốt lắm rồi. Vả lại bọn họ cũng không còn chỗ để chứa thêm vật tư.
Biết là không nên tham lam, nhưng nếu có thêm không gian để chứa vật tư thì tốt biết mấy, trợ lý Từ âm thầm nghĩ.
“Nếu có thể có một cái không gian thì tốt biết mấy.” - Không hẹn mà gặp, Đại Dương cũng có suy nghĩ này.
Cậu ta nghĩ phải chi có thể giống trong tiểu thuyết, con người phải chiến đấu trường kỳ với tang thi, mà sau này cả hai bên đều tiến hóa. Tang thi trở nên nhanh nhẹn, thông minh và nguy hiểm hơn, còn con người cũng sẽ có dị năng để đối phó. Trong đó, không gian, chính là một trong sáu dị năng của con người. Nói một cách chính xác hơn, không gian là dị năng thứ sáu của con người, rất hiếm người có thể “thức tỉnh” loại dị năng này. Có thể xem nó tương tự như giác quan thứ sáu của con người vậy.
“Không gian?” - Tiêu Chiến nghe Đại Dương giải thích không khỏi có chút tò mò cùng chờ mong. Quả thật nếu có cái không gian kia, thật sự là rất tiện. Nhưng anh cũng hiểu, đây là thực tế, không phải tiểu thuyết, hơn nữa bài topic cũng không nhắc gì đến chuyện dị năng của con người, vì vậy liền dứt khoát không suy nghĩ nhiều về nó nữa.
“Tôi mệt rồi, có thể lên lầu đi nghỉ được không?” - Dương Tử ngồi một bên lên tiếng. So với một nữ cường như trợ lý Từ, Dương Tử không có nhiều sức khỏe như vậy.
“Hôm nay mọi người đều mệt rồi, chúng ta nghỉ ngơi sớm thôi.” - Trợ lý Từ cũng lên tiếng tán thành.
Vì vậy, sau đó bốn người đều tìm cho mình một góc riêng để ngả lưng. Trên lầu có hai phòng ngủ, đương nhiên đều nhường cho hai người con gái trong nhóm. Bọn họ tìm thấy trong tủ quần áo vừa vặn có dư hai bộ chăn gối vì vậy liền giúp Tiêu Chiến cùng Đại Dương sắp xếp, mỗi người một bên ghế sofa để nghỉ ngơi.
Đêm khuya thanh vắng, cả một khu vực rộng lớn hoàn toàn chìm trong bóng đêm, chỉ còn tiếng gầm của tang thi vất vưởng bên ngoài.
.
Cách tỉnh V hơn ba trăm kilomet, tình hình tại tỉnh C cũng chỉ khá hơn tỉnh V và các vùng lân cận tỉnh V cùng thành phố H hơn một chút. Dù vậy thực tế ở đây cũng không mấy khả quan. Khắp nơi đều loạn thành một mảng, có khác thì nơi này may mắn hơn những tỉnh hay thành phố khác một chút, đó là một trong những quân khu lớn của quân đội tọa lạc tại đây. Cũng vì lẽ đó, sau khi ý thức được sự bùng phát và nguy hiểm của tang thi, cùng với thủ đô, cả tỉnh nhanh chóng tiến vào trạng thái phòng thủ.
Dù vậy thì vào lúc này, mọi hành động để ngăn chặn đều đã quá muộn.
“Vương Nhất Bác, cậu chắc chắn không muốn đi?” - Một sĩ quan quân đội đứng nghiêm mình trước Vương Nhất Bác, nét mặt hiếm khi thả lỏng, để lộ sự kinh ngạc khi nghe lời từ chối của cậu.
Không đợi Vương Nhất Bác gật đầu lần nữa xác nhận, quản lý ở bên cạnh đã vội vã xua tay: “Không, không. À ừm, cậu sĩ quan này, cậu chờ tôi một chút, tôi nói chuyện với cậu ấy đã.”
Nói xong liền quay sang: “Vương Nhất Bác, cậu có điên không? Có biết hiện tại khó khăn lắm mới có người tới đón, chẳng lẽ cậu vẫn còn suy nghĩ đó?”
“Đúng” - Vương Nhất Bác đứng lên, đưa tay gạt quản lý qua một bên, tiến đến trước mặt sĩ quan kia, lần nữa xác nhận. - “Nhờ anh trở về báo với ba mẹ tôi, khi nào xong việc tôi nhất định tới tạ tội với họ.”
“Vương Nhất Bác!”
“Còn nữa, phiền anh đưa quản lý của tôi đến nơi an toàn.” - Quản lý còn đang tức giận vì Vương Nhất Bác cứng đầu không chịu rời đi để đến chỗ hai vị phụ mẫu, lại bất ngờ nghe được cậu nói ra câu này liền im bặt, không biết nói gì hơn.
“Cậu thật sự xác định?” - Vị sĩ quan kia dù đã hai lần nhận được câu trả lời của Vương Nhất Bác nhưng vẫn mở miệng hỏi lại lần nữa. Cẩn thận giống cấp trên là ba cậu đến bảy tám phần.
Đúng, ba của Vương Nhất Bác là một tướng quân cấp cao của quân đội, còn mẹ cũng là quân y lâu năm. Mặc dù chỉ có một người con trai duy nhất là Vương Nhất Bác nhưng cả hai cũng không vì lẽ đó mà ép buộc hay mong muốn cậu cũng trở thành một quân nhân. Bởi vì sinh hoạt trong quân đội đã lâu, nhiệm vụ nguy hiểm lúc nào cũng cận kề, một năm chỉ có thể ở nhà sum vầy cùng gia đình vài ngày. Đó là chưa kể, đứa con trai duy nhất của họ lúc nhỏ từng trải qua phẫu thuật tim, dù rằng nó ưa mạo hiểm, thích tốc độ cao nhưng vẫn không đủ tiêu chuẩn để gia nhập quân đội. Họ để con trai muốn làm bất kể thứ gì nó thích, chỉ cần không phạm pháp, không làm việc trái lương tâm là được.
Bởi vì thân phận đặc thù, không ai biết ba mẹ Vương Nhất Bác là nhân vật cấp cao trong quân đội. Mọi thông tin được bảo mật gần như tuyệt đối.
Không còn lạ gì với tính cách của ba hay người sĩ quan kia, Vương Nhất Bác kiên nhẫn lần nữa gật đầu xác nhận.
“Vậy…”
Vị sĩ quan đương muốn lên tiếng, phía sau vang lên giọng nói quen thuộc.
“Con gật cái gì mà gật?” - Từ phía sau sĩ quan đi tới, là một người đàn ông đã tứ tuần nhưng vẫn nhìn ra được sự săn chắc, khỏe khoắn thoát ra từ cơ thể cho đến từng hành động. Đó là chưa kể đến một thân quân phục của ông ta, muốn khí thế có đủ khí thế, muốn nghiêm khắc có đủ nghiêm khắc.
Đi bên cạnh ông còn có thêm một người phụ nữ, đồng dạng mặc quân phục. Dù cũng đã có tuổi nhưng nhìn lướt qua trông không khác phụ nữ gần ba mươi là mấy.
Viên sĩ quan kia xoay người, ngay lập tức nhận ra cấp trên của mình, dứt khoát thẳng lưng hành lễ: “Trung tướng”
Người đàn ông kia lại phất phất tay: “Được rồi, tôi đã không còn là trung tướng gì đó nữa rồi. Thoải mái đi.”
Một nam một nữ tiến đến trước mặt Vương Nhất Bác, lúc này cậu mới lên tiếng: “Ba, mẹ.”
“Nhóc con, bọn ta còn nghĩ rằng con đã sớm quên hai ông bà già này rồi.” - Vương phu nhân tiến đến gần buông lời trách móc, nhưng sau đó lại xót xa mà đưa tay vuốt tóc con trai mình. - “Nhóc con, sao lại gầy đi thế này?”
So với lần gặp trước, Vương Nhất Bác quả thực đã gầy thêm một vòng.
Lão Vương cũng khẽ nhăn mày không hài lòng: “Bọn ta đồng ý cho con gia nhập giới giải trí, không phải để xem con ngày càng hốc hác thế này.”
Vương Nhất Bác biết, cha cậu là đang nói đến lời hứa lúc trước.
“Con không quên, chỉ là công việc luôn quá nhiều. Vừa rồi ba nói ‘đã không còn là trung tướng’, đã xảy ra chuyện gì sao?”
Lão Vương biết con trai lúc nào cũng theo lời ông, hết mình với công việc theo lời ông dặn. Điểm này ông rất tự hào, nhưng nó cũng phải biết giữ gìn sức khỏe. Về vấn đề kia, vẫn là nói sau đi thì hơn.
“Được rồi, ông đừng trách nó.” - Bà Vương nhìn tới nhìn lui đứa con trai của mình, rốt cuộc vẫn không nhịn được xót xa. - “Nhất Bác, tình hình hiện tại chắc con cũng rõ?”
“Vâng”
“Vậy vì sao vẫn chưa chịu đi cùng chúng ta?” - Dù sao chính quyền các nước đều đã như tờ giấy trắng, sụp đổ là chuyện sớm muộn, lúc này rời đi, ít nhất cũng đến được nơi an toàn trước khi quá muộn.
Hơn nữa đối với gia đình ba người họ mà nói, đây chính là cơ hội để đoàn tụ.
“Mẹ, mẹ có còn nhớ trước đây con từng nói với mẹ về người đó không?”
Hết chương 14
Ui, mừng quá, ba mẹ Bo đỉnh ghiaa! Bí Bo ráng chờ xíu nữa đi anh Chiến sắp tới dòi!!!!!
Trả lờiXóaCảm ơn chủ nhà nhiều nha.