Tác giả: Wonnie
“Con bé đang ở đâu?” - Vương phu nhân đương nhiên nhớ trong lần gặp mặt trước đây, con trai luôn lạnh nhạt của mình đã đột ngột thổ lộ với bà rằng nó đã để ý một người suốt một năm nay. Thế nhưng dù để ý người ta, cũng đã có được cách thức liên lạc, nhưng nó vẫn luôn không biết nên bắt chuyện cùng người kia thế nào, nên chỉ có thể im lặng nhớ thương người kia. Mãi cho đến gần đây mới có cơ hội tiếp cận người kia, cùng người kia trở nên thân thiết, nhưng hình như người ta vẫn chưa có hoàn toàn chấp nhận nó.
Tất nhiên, Vương phu nhân vẫn cho rằng đối tượng của con trai là nữ.
Hiện tại nó cứng đầu cứng cổ không chịu đi cùng họ, lại chủ động nhắc đến con bé kia, nhị vị phụ huynh ngay lập tức hiểu rõ lý do là gì.
“Tỉnh V” - Tỉnh V? Một lần nữa, đôi vợ chồng nhà họ Vương lại có cùng suy nghĩ, hình như nam đồng nghiệp trước của con trai cũng đang công tác tại tỉnh V.
“Nếu là tỉnh V thì e rằng xác suất còn sống là khá thấp.” - Lão Vương đi đến ngồi xuống ghế. - “Ta vừa nhận được báo cáo, toàn bộ những khu vực xung quanh thành phố H đều đã không còn người sống và mất liên lạc hoàn toàn rồi.”
“Con biết, nhưng con vẫn muốn đi.” - Vương Nhất Bác kiên quyết.
Hai ông bà Vương nhìn con trai, hiểu rõ hiện tại họ có ngăn cản, nó cũng sẽ không thay đổi quyết định. Nếu càng ngăn cấm, nó sẽ càng liều mạng. Cương quyết như vậy, rất giống tính cách của lão Vương năm xưa.
“Ta cho vài người nữa đi cùng con.” - Lão Vương thở dài nói.
“Không cần đâu ạ, nhưng con muốn mượn của cha vài thứ.”
“Con muốn mượn vũ khí, chuyện đó không thành vấn đề, nhưng nếu con không đem người đi theo cùng, vậy thì con đừng hòng bước chân ra khỏi đây.” - Vương phu nhân từ lúc nghe con trai muốn đi tỉnh V vẫn bảo trì yên lặng, từ lúc nào đã thu lại dáng vẻ yêu chiều con trai mà nghiêm khắc lên tiếng.
“Mẹ…” - Vương Nhất Bác hiểu mẹ lo cho cậu. Thật ra đem người theo cũng không thành vấn đề, chỉ là cậu sợ sẽ vì vậy mà chậm trễ.
“Như mẹ con đã nói.” - Phu nhân đã lên tiếng, lão Vương cũng đồng tình.
“Đúng đó, đúng đó. Nhất Bác, cậu nên nghe lời cha mẹ đi.” - Quản lý đứng bên cạnh lúc này mới hoàn hồn nói thêm vào. Anh ta trước đây từng gặp cha mẹ của Vương Nhất Bác, nhưng không nghĩ họ lại là người trong quân đội, hơn nữa còn là đại nhân vật mà chỉ đơn giản nghĩ, họ chỉ là những bậc phụ huynh bình thường. Nếu đã như vậy, anh ta càng nhất định phải bám chân lấy người nhà họ Vương, có như vậy mới sống sót được, giờ công ty là cái gì chứ, toàn một đám bỏ đi!
“Vâng” - Cha mẹ đều đã quyết, chống đối cũng chỉ làm cậu mất thêm nhiều thời gian.
Nhận được cái gật đầu của con trai, hai người mới yên tâm nói tiếp: “Sau khi xong việc thì tới vùng Tây Bắc tìm bọn ta.”
Vùng Tây Bắc?
.
“Ưm” - Cái lạnh buổi sáng sớm dễ dàng lay tỉnh Tiêu Chiến. Anh có chút mệt mỏi mở mắt, cơ thể bất giác rút sâu vào trong chăn hơn.
Nhìn sắc trời bên ngoài, hiện tại có lẽ là gần sáu giờ sáng.
“Em cũng dậy rồi à?” - Trợ lý Từ từ trên lầu đi xuống, cô đã thay một bộ đồ khác, trên tay cầm theo bông băng cùng thuốc sát trùng. - “May mắn phòng tắm trên lầu vẫn còn nước, em mau lên đó tắm rửa rồi xuống đây, chị xem vết thương của em thế nào rồi.”
“Hôm nay chúng ta sẽ ra khỏi tỉnh V.”
“Ừ, em tính đi đón hai người Uông Trác Thành cùng Tuyên Lộ?” - Tiêu Chiến là một người trọng tình nghĩa, anh chắc chắn sẽ không bỏ rơi hai người họ. Huống hồ quan hệ của cả ba từ trong phim ra ngoài đời đều rất tốt.
“Hy vọng họ vẫn không sao.” - Ngoài câu này ra, Tiêu Chiến cũng không biết nói gì hơn.
“Thật ra thì chỉ cần họ còn sống là tốt rồi, không phải sao?” - Trợ lý Từ nói một câu này lại khiến Tiêu Chiến có chút kinh ngạc. Dù biết cô là một nữ nhân mạnh mẽ, khả năng thích ứng tốt, nhưng anh không ngờ đối với thực tế này, cô lại tiếp nhận so với anh còn nhanh hơn.
Đúng, trong tình hình này, còn sống đã là quá tốt rồi.
“Được rồi, mau đi tắm rửa đi. Hôm nay chúng ta còn rất nhiều việc phải làm nữa.” - Đến doanh trại quân đội tìm thêm vũ khí, đạn dược, rồi tìm xăng để bổ sung nhiên liệu, sau đó là tìm hai người Uông Trác Thành cùng Tuyên Lộ.
Không biết đến khi nào anh mới có thể gặp được Vương Nhất Bác đây. Mặc dù đích đến của anh là tỉnh C, thế nhưng cũng có quá nhiều thứ cần phải ưu tiên thực hiện trước. Phải có những thứ đó, anh mới có thể vượt qua quãng đường hơn ba trăm kilomet để gặp cậu.
Tiêu Chiến gật đầu, đứng dậy tiến lên lầu. Anh vừa đi chưa được bao lâu, Đại Dương cũng tỉnh giấc, Dương Tử cũng bước xuống từ trên lầu. Đợi hai người bọn họ ổn định trên ghế rồi, cô mới đưa đồ ăn sáng cho họ, đồng thời nói địa điểm kế tiếp sau khi ra khỏi tỉnh V.
“Thật không ngờ phim đã kết thúc lâu rồi, nhưng mọi người vẫn thân thiết với nhau như vậy. Xem ra giới giải trí cũng không phải quá vô tình như tôi nghĩ.” - Cậu ta không biết quá nhiều về giới giải trí bọn họ, chỉ biết hai người kia từng cùng Tiêu Chiến đóng chung một bộ phim nên nghe trợ lý Từ nói xong thì cảm thán.
“Thân thiết lắm thì sao? Hiện giờ chuyện giới giải trí thế nào cũng đâu còn quan trọng.” - Là một người lăn lộn trong giới từ khi còn nhỏ, Dương Tử hiểu giới này hơn ai hết. Đáng tiếc, thế giới mà cô phải chật vật từng ngày mới có thể đi lên, giờ đã không còn ý nghĩa gì nữa.
Câu nói của Dương Tử có phần nặng nề, thế nhưng trợ lý Từ không thể không đồng tình. Đúng vậy, giờ chuyện quan trọng là bảo vệ cho tốt cái mạng nhỏ của bản thân.
Đại Dương nhìn hai người phụ nữ bỗng chốc đều trầm ngâm mà không biết nói gì tiếp. Thật may, Tiêu Chiến đang từ trên lầu đi xuống.
“Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng. À tôi lên lầu tắm rửa đây.” - Nói rồi vội vàng đứng lên, nhường nơi này lại cho Tiêu Chiến.
Lại qua thêm một lúc nữa, bốn người đã chuẩn bị xong hành trang để tiếp tục lên đường.
Cửa nhà được cẩn thận mở ra, xe cũng đã nổ máy sẵn sàng.
“Có ba con.” - Lần này trợ lý Từ cùng Dương Tử được sắp xếp ngồi sẵn trên xe, hai người Tiêu Chiến cùng Đại Dương sẽ phụ trách giải quyết ba con tang thi đang qua lại ngoài kia.
“Hành động thôi.”
Bốn người đồng loạt nhất trí, bắt đầu mở cửa tiến ra ngoài mà không biết rằng, bọn họ đã quá chủ quan. Trong lúc họ say ngủ sau một ngày mệt mỏi, đám tang thi không biết có phải do nhận được sự ưu ái của thiên nhiên hay không mà cũng đã tiến hóa thêm một bước.
Bọn chúng đã không còn chậm chạp như mấy ngày vừa rồi.
Bên kia hai người trợ lý Từ cùng Dương Tử chạy xe ra khỏi gara, bên này hai người còn lại lẳng lặng tiến đến phía sau một con tang thi ở gần nhất. Bọn họ muốn chủ động tấn công trước, không ngờ nó vậy mà đã phát hiện ra hành động, trực tiếp xoay người rồi nhanh nhẹn vươn móng vuốt tấn công.
“A!” - Sự biến hóa bất ngờ này không chỉ khiến Tiêu Chiến và Đại Dương cả kinh, mà ngay cả hai người đang ngồi trên xe là trợ lý Từ cùng Dương Tử trong chớp mắt cũng thấy được nguy cơ ngay trước mắt. Mà Đại Dương vừa rồi sau khi đỡ một đòn quào tới của tang thi đã khiến gậy rớt khỏi tay, trở thành một kẻ tay không đánh giặc.
“Gràoooo!”
Động tĩnh bên này đương nhiên đã thu hút hai con tang thi gần đó. Chúng gào ầm lên một tiếng rồi xông tới, thần kinh Tiêu Chiến lập tức hô to “Không xong!”, phản xạ nhanh như chớp vươn tay, kéo Đại Dương vẫn còn đang đứng chôn chân sợ hãi sau khi rơi vũ khí ra phía sau mình.
“Làm...làm thế nào bây giờ?” - Trong giọng nói Đại Dương đã không giấu được sự run sợ.
“Bình tĩnh! Nếu không muốn làm mồi cho chúng thì tuyệt đối không được mất bình tĩnh.” - Tiêu Chiến siết chặt gậy trong tay, tự cố gắng trấn an bản thân khi mà trước mặt anh hiện tại là ba con tang thi hung dữ và đã nhanh nhẹn hơn ào tới.
Ngày hôm qua anh đã đối diện với hàng chục tang thi, từ trong miệng chúng cứ như vậy mà chạy thoát. Không ngờ chỉ mới sáng sớm hôm sau thôi, anh lại lần nữa đối mặt cùng thứ kinh tởm này, nhưng nguy cơ thì lại rất cao.
Bọn chúng rõ ràng không còn chậm chạp giống hôm qua nữa!
Tiêu Chiến cũng đã nhận ra sự khác biệt.
“Nghe này, lúc tôi tấn công bọn chúng, cậu phải nhanh chóng lấy lại gậy.”
Đại Dương gật gật đầu liên tục: “Sau đó...sau đó thì sao?”
“Nhanh chóng chạy vào xe chứ sao.” - Tiêu Chiến vừa dứt lời, đám tang thi cũng không chần chừ nữa, trực tiếp há miệng lao tới khiến anh không thể không vội vã vung gậy.
BỐP!!!
Âm thanh giòn tan vang lên, một gậy này của Tiêu Chiến cực kỳ chính xác phang trúng đầu của tang thi lao tới đầu tiên. Nhưng điều không ngờ đã xảy ra, đầu con tang thi không lập tức rơi ra mà chỉ bị móp một mảnh lớn ngay nơi bị phang trúng.
Bị đập trúng, con tang thi kia như thể nổi điên, bắt đầu không ngừng nghỉ dùng móng vuốt sắc bén tấn công liên tục. Thậm chí tốc độ tấn công cũng nhanh hơn thấy rõ. Để tránh được từng đòn tấn công tới của nó, Tiêu Chiến đã phải vô cùng chật vật. Vào một khoảnh khắc nhỏ, anh cúi người, tránh được một lượt quào tới của nó, sau đó không chờ đợi mà trực tiếp phản công, vung gậy bồi thêm một đòn thật mạnh vào ngay đầu nó. Rất may mắn, cái đầu lần này đã không chịu nổi mà rớt phịch xuống đất.
Nhưng mọi thứ vẫn chưa dừng lại. Hai con còn lại cũng đã xung trận, nhào vào tấn công Tiêu Chiến. Anh tránh phải né trái, lúc cúi xuống tránh móng vuốt của tang thi, liền nhanh tay phang thật mạnh vào chân của một con nhưng sau đó lại hơi mất đà mà lùi về sau mấy bước.
Bị tấn công với lực mạnh bất ngờ, tang thi như thể gãy chân, lập tức ngã khuỵu xuống, nhưng cũng không hề biết đau mà lết về phía anh muốn tiếp tục tấn công.
Bên này, Tiêu Chiến bị mất đà bước lùi mấy bước, vừa vặn phía sau chính là con tang thi thứ ba. Nó gào một tiếng, vừa xiêu vẹo vừa gấp gáp tiến tới, há miệng thật to muốn cắn Tiêu Chiến từ phía sau nhưng lại nghe “ĐOÀNG” mấy tiếng thật lớn bên tai, máu đen từ tang thi ngay lập tức bắn lên người. Mà con tang thi kia, cũng vô lực gục ngã trên mặt đất.
“Grào”
Con tang thi bị Tiêu Chiến đánh gãy chân trước đó lại gào lên một tiếng, động tác bò về phía anh nhanh hơn nhưng đồng thời âm thanh chói tai kia cũng lần nữa vang lên, tang thi ngay tức thì đình chỉ động tác, bất động hệt như một xác chết thực sự.
Tiêu Chiến nhìn về hướng phát ra âm thanh. Bên kia, trên tay Đại Dương là khẩu súng lục vẫn còn đang bốc khói, lồng ngực thở phập phồng thấy rõ, ngay phía sau cậu ta là Dương Tử cùng trợ lý Từ đứng cả kinh.
Cả không gian thoáng chốc rơi vào yên lặng.
Bọn họ đang cố lắng lòng mình lại sau sự việc vừa rồi.
Đây đã là lần thứ hai Tiêu Chiến suýt chút nữa bị tang thi quào trúng.
Không để bốn người thất thần lâu, bên tai lại truyền đến tiếng gào của tang thi. Rất to rất rõ. Trợ lý Từ là người tỉnh táo lại đầu tiên, cô chạy vội đến bên Tiêu Chiến, đưa cho anh thanh kiếm mà hôm qua họ đã lấy được.
“Mau đi thôi.” - Tiếp nhận thanh kiếm trên tay, Tiêu Chiến lần thứ hai rút kiếm khỏi vỏ, không chút do dự chém bay đầu con tang thi đang nằm bất động, trái tim loạn xạ lúc này mới dần lấy lại bình tĩnh.
Nhìn ba cái đầu nằm rải rác dưới đất, anh lùi dần từng bước, theo chân trợ lý Từ nhanh chóng lên xe, lúc đi ngang Đại Dương tiện tay kéo cậu ta theo sau.
“Tiêu Chiến! Tiêu Chiến, anh có sao không? Có bị thương ở đâu không?” - Ba người đi tới, Dương Tử liền gấp gáp hỏi, mắt quét một lượt từ đầu đến chân anh.
“Không sao, chúng ta mau lên xe đã.”
“Được”
Bốn người nhanh chóng lên xe, cũng vội vàng đóng chặt cửa, nổ máy cho xe rời khỏi. Bên đường đã thấy bóng dáng không ít tang thi đang kéo tới nơi vừa rồi. Xe vừa chạy qua, bước chân của chúng cũng lập tức dừng lại, xiêu xiêu vẹo vẹo xoay đầu, chuyển hướng đi theo xe.
Hôm nay phụ trách lái xe là trợ lý Từ, mặc dù là nữ nhân nhưng tay lái của cô không hề thua kém so với nam nhân, mà trong điều kiện hỗn loạn hiện tại, những người có tay lái tốt như cô là cực kỳ cần thiết. Xe càng chạy, tang thi vất vưởng xuất hiện trước mũi xe ngày càng nhiều, hệt như chúng nó muốn chặn đường thoát của con mồi. Trợ lý Từ giữ vững tay lái, không chút lo sợ hay chần chừ đạp ga, tông thẳng đám tang thi chặn đường.
Bởi vì xe phóng đi với tốc độ cao, cũng liên tục tông mạnh vào từng khối cơ thể khiến xe không tránh khỏi việc rung lắc hay có chút móp méo.
Chẳng mấy chốc xe đã ra tới đường lớn, mà cửa kính xe bọn họ cũng dính đầy máu đen, bê bết khắp toàn bộ mặt kính. Ngay cả mui xe cũng đã hơi móp méo do va chạm mạnh liên tục. Trợ lý Từ lúc này không thể không bật cần gạt nhưng cũng chỉ miễn cưỡng làm sạch được một chút. Bởi vì máu thịt của tang thi đều là màu đen màu xám, hơn nữa còn bết dính nhầy nhụa, khó mà có thể tẩy sạch mà không có nước.
Nhìn gần những thứ này, dù không phải lần đầu nhưng thật sự khiến người ta không khỏi buồn nôn.
“Tiêu Chiến, bọn chúng như thế này là sao? Chẳng phải hôm qua chỉ cần một hai gậy là đã hạ được rồi sao?”
“Đúng vậy, không những khó tiêu diệt hơn, mà hình như...phản ứng của chúng cũng nhạy cảm hơn thì phải.”
“Khoan hãy nói những chuyện đó đi.” - Dương Tử nhìn Đại Dương với ánh mắt không hề che giấu sự tức giận. Vừa rồi suýt chút nữa là Tiêu Chiến đã bị mấy cái xác sống đó quào trúng, vậy mà cậu ta chỉ lo chuyện bọn nó khác hôm qua thế nào. - “Tiêu Chiến, anh mau kiểm tra xem có bị thương ở đâu không?”
Đại Dương nghe Dương Tử có phần trách mắng mình, liền nhớ ra vừa rồi thật sự rất nguy hiểm. Chỉ cần chậm thêm một giây ngắn ngủi nữa thôi, chắc chắn anh không thể ngồi đây với bọn họ được nữa.
“Đúng vậy, đúng vậy. Trợ lý Từ, chị xem cho anh ấy đi, để tôi cầm lái cho.”
Tiêu Chiến xua xua tay: “Được rồi, tôi không có bị thương ở đâu hết.”
Trợ lý Từ đã dừng xe, đổi lái cho Đại Dương: “Em đừng quên vết thương sau lưng em còn chưa lành hẳn đâu.”
Trợ lý Từ lấy bông băng thuốc sát trùng từ trong balo ra, nghiêm mặt nói. Hai người còn lại cũng đồng tình với cô, nhất quyết phải xem xem anh có bị thương ở đâu không. Thật ra Tiêu Chiến thấy không cần thiết cho lắm, bởi lúc nãy trợ lý Từ đã thay băng và rửa vết thương giúp anh rồi. Nhưng trước sự cứng đầu của ba người, Tiêu Chiến cũng chỉ có thể chiều theo ý họ.
Anh cởi áo ra, để lộ một vùng đang được quấn băng trắng.
“Chị chỉ tôi cách băng bó đi.” - Dương Tử ngồi ngay bên cạnh trợ lý Từ, hiếm thấy mà chủ động nhờ vả trợ lý Từ.
Một câu này của cô không chỉ khiến Tiêu Chiến cùng trợ lý Từ ngạc nhiên mà ngay cả Đại Dương đang cầm lái cũng không nhịn được tò mò, hướng ánh mắt qua kính để nghe ngóng.
Hết chương 15
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét