[FANFIC BJYX] ONE MORE TIME - CHƯƠNG 21

Chương 21 của OMT đã đến rồi đây. Một lần nữa xin lỗi vì đã để mọi người chờ lâu như vậy. Hy vọng mọi người đi qua để lại 1 like hoặc cmt để tác giả mau chóng ra chương mới nhé.


Tác giả: Tịnh Kỳ - Beta: Wonnie


Hiện tại đã qua nửa đêm, phòng nghỉ trong phòng làm việc của Vương Nhất Bác sau một hồi liên tục phát ra những âm thanh khiến người ta phải đỏ mặt thì mọi thứ cũng trở lại yên tĩnh. Bởi vì lúc nãy cơn ái tình trào dâng, Vương Nhất Bác căn bản không còn thời gian để để ý đến những việc như máy sưởi trong phòng vẫn chưa bật, cứ thế mà lao vào cơ thể của người dưới thân. Để rồi hiện tại, khi sự cuồng nhiệt của ái tình trôi qua, cậu liền bị cái lạnh cuối đông thành công lay tỉnh.


Trong bóng tối, Vương Nhất Bác hé mở mí mắt, rất nhanh liền cảm nhận được khí tức cùng hơi ấm của người đang nằm bên cạnh mình. Sau trận mây mưa triền miên, cậu cứ vậy mà sung sướng thiếp đi, vòng tay rắn chắc không quên siết chặt “Tiêu Chiến” trong lòng. Kể từ khi tỉnh lại từ ba năm trước tới nay, đây là lần đầu tiên cậu an tâm và dễ dàng chìm vào giấc ngủ. Cậu xoay người hẳn sang, vừa đưa tay khẽ vuốt ve âu yếm gương mặt anh, vừa ngắm nhìn gương mặt người kia mà vô thức mỉm cười. Từ ánh mắt cho đến mỗi một động tác nhỏ đều không giấu giếm sự sủng ái, si mê đến vô tận.


Tiêu Chiến của cậu, dù là chỉ một lần hay hai ba lần, anh của cậu mỗi lần lên giường đều có thể khiến cậu dục tiên dục tử, đồng thời phát điên vì tình yêu dành cho anh. Càng ngày cậu càng nhận ra, một đời này của mình, thậm chí là đời sau, đời sau nữa,...cậu chắc chắn không thể buông xuống được người này.


“Ưm~” - Trong giấc ngủ mơ màng, “Tiêu Chiến” khẽ rên một tiếng. Chỉ là một âm thanh nhỏ bé nhưng lại dễ dàng khiến Vương Nhất Bác bật cười, nụ cười vừa bất lực nhưng cũng vừa đầy sự sủng nịch.


Anh năm nay đã hơn ba mươi, vậy mà không hiểu sao nhiều lúc cậu cảm thấy người này như một đứa con nít, không biết là vô tình hay cố ý bày ra bộ dáng đáng yêu để làm nũng cậu.


Vương Nhất Bác rướn người hôn vào má anh, một tay vươn lên tháo gỡ hai tay bị trói cho người thương. Nụ hôn vừa dứt, dây trói cũng vừa buông, sự sủng nịch cùng nụ cười hạnh phúc trên gương mặt cậu chưa được bao lâu bỗng nhiên cứng đơ, hai mắt cũng mở to cả kinh nhìn chằm chằm khung ảnh đặt trên đầu giường. 


Ngay lập tức, Vương Nhất Bác vội vàng bật người ngồi dậy, đảo mắt xung quanh một lượt. Những ký ức về buổi tối ùa về như thác lũ.


Cậu nhớ, sau khi điên cuồng vùi đầu vào công việc, cậu lại như thường ngày tìm tới quầy rượu. Có lẽ vì hôm nay là Giáng Sinh, nhìn mọi người vui vẻ hạnh phúc bên người thân mà cậu lại càng muốn say hơn nữa. Người thân của cậu, ai cũng không còn. Thế gian rộng lớn này, chỉ còn một mình cậu cô độc. Ngay cả người anh trai đã hứa sẽ luôn cùng cậu vậy mà cũng thất hứa, vào lúc cậu hôn mê bất tỉnh mà bỏ cậu đi.


Những suy nghĩ đó cùng nỗi đau thắt nơi ngực trái liên tục dày vò cậu, khiến Vương Nhất Bác tay không ngừng nghỉ, cứ như vậy mà nốc hết ly này đến ly khác. Sau đó... sau đó... cậu đã nghe thấy “Tiêu Chiến” gọi cậu.


Đúng vậy, rõ ràng cậu đã nghe anh gọi cậu. Thậm chí sau đó, cậu còn ôm anh trong tay, anh còn hứa sẽ không rời xa cậu nữa. Đúng vậy, chính là như vậy.


Nhưng hiện tại là sao chứ? Vì sao...vì sao Mặc Nhiễm lại có mặt ở đây? Không phải anh ta đang ở Thượng Hải sao? 


Vương Nhất Bác tâm trí như tơ vò.


Mớ quần áo hỗn loạn dưới đất, trong không khí tràn ngập cái mùi nồng đậm quen thuộc, lại thêm Mặc Nhiễm khỏa thân nằm bên cạnh, Vương Nhất Bác không ngốc đến nỗi không xác nhận được chuyện gì đã xảy ra.


“Ưm...ư…” - Lúc này, Mặc Nhiễm cuối cùng cũng tỉnh lại. Anh không nhớ mình đã ngất đi từ khi nào, chỉ biết hiện tại cả cơ thể, nhất là phần eo trở xuống đều nhức mỏi đến kinh khủng.


Lại qua thêm vài giây, Mặc Nhiễm cảm nhận được hai tay luôn bị trói chặt của mình hình như đã được thoải mái hơn một tí. Mặc Nhiễm đương muốn ngồi dậy, khó khăn nhấc người ra khỏi giường, bất chợt bốn mắt nhìn nhau.


“Tại sao lại là anh?” - Không để Mặc Nhiễm kịp định hình lại, Vương Nhất Bác đã bắt đầu nổi điên chất vấn. Hai mắt cậu đã không kìm chế nổi sự tức giận mà hằn rõ từng tơ máu, đỏ ngầu. Thậm chí anh còn cảm nhận được cơ thể Vương Nhất Bác đang kịch liệt run rẩy.


“NÓI! Tại sao lại ở đây? ” - Vừa nói vừa lấn tới, ép Mặc Nhiễm lui ngược về mép giường. Chất giọng không còn chút nỉ non dụ ngọt, chỉ có âm lãnh thấu xương.


Mặc Nhiễm bàng hoàng chấn kinh, nhưng đồng thời cũng đau xót đến cùng cực. Khi men rượu qua đi chính là lúc con người ta tìm lại lý trí. Vương Nhất Bác trong cơn say đã đem anh trở thành Tiêu Chiến, nay khi đã tỉnh rượu rồi, đương nhiên cậu ấy sẽ có thái độ này. Dẫu đã biết trước nhưng thực tế này vẫn khiến anh đau đến mức khó thở. 


“ANH BỊ CÂM À?” - Như đã không thể không chế nổi chính mình, Vương Nhất Bác thẹn quá hóa giận, vươn tay siết chặt hai bên hàm Mặc Nhiễm, bóp chặt, cưỡng bức anh phải đối mắt với mình. 


Mặc Nhiễm trong lòng không ngừng gấp gáp bắt bản thân phải bình tĩnh nhưng bị Vương Nhất Bác cưỡng bách, tâm tình uất ức nhanh chóng trào dâng khiến hai mắt đỏ hoe.


Vương Nhất Bác nhìn anh, càng đối mặt trực diện lại càng đau đớn nhận ra rằng, không cách nào để nhìn ra một chút tương đồng với người cậu luôn khắc khoải. Cậu chán ghét buông tay. Mặc Nhiễm ngay lập tức mất đà, toàn thân ngã ngửa về phía sau, tiếng cơ thể đáp đất vang lên trên sàn nhà lạnh lẽo.


Anh cúi đầu nhưng hai mắt lại trợn tròn. Toàn thân Mặc Nhiễm cảm giác như sắp gãy rời từng đoạn. Cơn đau kinh khủng đến mức mặt mũi anh trắng bệt, tầm mắt cũng sớm choáng váng. 


Mặc Nhiễm nhìn sàn nhà dưới thân mà bỗng dưng phát ngốc. Anh gần như nhất thời không thể tiếp thu quá nhiều việc, đầu óc chậm chạp xử lý vấn đề. Đầu tiên chính là…. Vì sao anh lại đến đây?


Bỏ mặc Mặc Nhiễm ngây ngốc dưới sàn, Vương Nhất Bác một bước xuống giường đi thẳng vào nhà tắm. Dòng nước lạnh ngắt của mùa đông xối xả trút xuống nhưng cũng không đủ để giúp cậu dễ chịu được phần nào. 


Trong dòng nước lạnh ấy, cậu nhớ đến lần đầu cùng Tiêu Chiến. Anh cũng là bị cậu làm đến đứng không nổi mà ngã xuống giường, bộ dáng đó in hằn trong tâm trí cậu mãi không thể quên. Ánh mắt  tức giận nhìn cậu, bờ môi bị gặm đến sưng đỏ mím chặt, vừa ngang bướng lại vừa xấu hổ mắng cậu một câu “Em có còn là người không?”, đáng yêu vô cùng. 


Nhưng còn người tên Mặc Nhiễm ngoài kia...


Bên ngoài, sau khi Vương Nhất Bác vào phòng tắm được một lúc rồi Mặc Nhiễm mới khó khăn cố lết thân mình ngồi dậy. Hiện tại mỗi một cử động cũng đều khiến anh đau đớn.


Đến khi thành công ngồi dậy, Mặc Nhiễm lại nhẹ nhàng nở nụ cười khổ. Vương Nhất Bác vô lý như vậy, tàn bạo với anh như vậy, nhưng anh lại hoàn toàn không trách cậu. Một chút cũng không. 


Ngược lại, lại cảm thấy xót xa.


“A!” - Mặc Nhiễm thống khổ ôm đầu gục xuống giường. Anh không muốn nghĩ nữa. Những cảm xúc cùng lý trí thay phiên nhau mà xung đột trong đại não khiến đầu anh đau đến mức sắp nổ tung rồi. Không những đầu đau như búa bổ, mà lồng ngực cũng cảm thấy khó thở.


“Cạch”


Vương Nhất Bác trở ra từ nhà tắm nhìn Mặc Nhiễm ôm đầu nhưng tuyệt không có ý định đến gần mà bước vòng đến, nhặt lên điện thoại từ trong túi áo, bấm số gọi cho Quách Thừa. Cậu cũng chỉ nói qua loa vài câu rồi tắt máy. Lúc này mới nhìn đến một người nữa cũng đang có mặt trong phòng, hít một hơi thật sâu, mở miệng.


“Tôi đã gọi cho Quách Thừa, cậu ấy sẽ đưa anh về Thượng Hải. Anh có yêu cầu gì, có thể nói với cậu ấy. Chuyện hôm nay, coi như là lỗi của tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm và bù đắp đầy đủ. Chỉ là… hy vọng đây là lần cuối chúng ta gặp nhau.”


Trách nhiệm? Bồi đắp? 


Cậu xem anh là loại người gì?


Ban đầu là ngây ra, sau đó là toàn thân run rẩy hít thở không thông vì tức giận. Mặc Nhiễm cố gắng dùng toàn bộ sức lực mà đứng dậy. Anh muốn lập tức rời khỏi đây, tránh xa con người này, càng xa càng tốt. 


Chật vật hơn mười phút, cuối cùng chính mình cũng có thể tự đứng dậy, nhưng mỗi động tác đều khiến tất cả dây thần kinh trên người ê ẩm, bàn chân nặng nề như tảng đá, khó khăn từng bước. 


Ông trời quả rất biết bức người ta vào đường cùng, vốn nghĩ đã có thể giữ lấy chút mặt mũi mà đi ra, nhưng chỉ vừa bước được hai bước, anh đã cảm nhận được thứ ẩm ướt bên dưới. Thứ chất lỏng đó chảy ra. Thêm một bước lại càng thuận thế mà chảy ra nhiều hơn, men theo đùi thon gọn của anh chảy đến tận gót, “tách tách” rơi xuống sàn.


Chính là “thương nhớ suốt năm năm” đối với Tiêu Chiến mà Vương Nhất Bác trút vào anh tối qua.


“Có thể… có thể cho tôi...mượn… mượn phòng tắm không?” - Bộ dáng lúc này của anh, thảm hại đến mức nào?


“Được” 


Khoảng cách từ giường ngủ đến phòng tắm chỉ mất vài bước chân, thế nhưng Mặc Nhiễm lại vô cùng chật vật, vô cùng khó khăn để đứng vững và đi đến phòng tắm. Mỗi một bước đi, anh đều phải bám víu vào bất cứ thứ gì có thể mới miễn cưỡng đứng vững.


Cuối cùng, sau một hồi chật vật, phòng tắm mới vang lên âm thanh xả nước. Mặc Nhiễm trần trụi đứng trước gương trong phòng tắm, để mặc từng dòng nước xối xả lên cơ thể đầy rẫy những dấu hôn của mình. Thậm chí, vị trí ngay eo anh cũng hiện rõ những dấu vết cuồng loạn. Sau đó lại vừa từ tốn vừa khó khăn mà nhấc chân, bước vào ngồi ngâm mình trong bồn tắm.


Mặc Nhiễm ê ẩm, thở dốc từng hồi. Vừa rồi, lúc anh vừa mới nhấc chân lên, thứ nước đặc sệt kia từ trong hậu huyệt bỗng ào ra như suối. Không chỉ vậy, cảm giác vừa đau vừa thốn dồn thẳng lên đại não.


Nhìn Mặc Nhiễm chật vật bước vào nhà tắm, Vương Nhất Bác nhíu mày đầy khó chịu. Vừa rồi lúc anh lướt ngang qua, mấy dấu hôn trên cổ và ngực anh như ấn ký không cách nào xóa mờ, đập thẳng vào mắt cậu. Không chỉ dấu hôn, mà cậu còn thấy rõ trên cổ tay anh ta là vết hằn đỏ do bị trói lại. 


Những thứ đó, một lần nữa minh chứng một cách rõ ràng cho những gì cậu đã làm.


Hai hàng lông mày nhíu lại, Vương Nhất Bác hiểu, là cậu vô lý, là cậu cưỡng bức anh, cậu phải chịu trách nhiệm với anh. Nhưng đồng thời cũng cật lực muốn xóa đi những ký ức đó. Không thể phủ nhận, đối với cậu, chuyện vừa rồi như một vết nhơ bôi mãi không sạch. 


Vương Nhất Bác xoay người, bức ảnh được đóng khung ngay ngắn trên đầu giường lại đập vào mắt cậu. Vô thức bước từng bước đến bên cạnh bức ảnh, rồi lại vô thức cầm nó lên, ôm siết vào lòng. Trong giây phút này đây, cảm giác có lỗi cùng xấu hổ đối với Mặc Nhiễm vừa rồi đều bị đánh tan, chỉ còn lại có lỗi đối với Tiêu Chiến. Đây là một trong vài bức ảnh hiếm hoi của Tiêu Chiến còn sót lại, có thể xem đây chính là di ảnh của anh đi. Mỗi một thứ liên quan đến anh, đều muốn thật trân quý nó, thế nhưng hôm nay, trong giây phút ngu ngốc, cậu đã làm ra việc đồi bại, thậm chí là ngay trước mặt anh.


“… Xin lỗi...anh đừng nhìn...”


Đợi em giải quyết xong chuyện này, sau đó nhất định sẽ tạ lỗi với anh.


Chờ em…



Nhận được điện thoại của chủ nhân, Quách Thừa nhanh chóng có mặt tại tầng lầu của chủ tịch. Cậu ta đứng trước cửa văn phòng, khẽ gõ cửa hai cái, bên trong rất nhanh đã có âm thanh đáp lại. 


Cửa vừa mở ra, Quách Thừa đã phát hiện thân ảnh của chủ nhân đang đứng quay lưng về cửa kính, nhưng cậu ta lại không thấy Mặc Nhiễm đâu. Còn chưa kịp lên tiếng, lại nghe Vương Nhất Bác nói: “Vào phòng nghỉ đưa anh ta trở về khách sạn, sáng mai thì lập tức đưa về Thượng Hải.”


“A...Vâng...vâng” - Quách Thừa lúc này mới nhận thức rõ, mình đã lén lút tự đưa Mặc Nhiễm tới đây, Vương Nhất Bác hẳn đã rõ.


“Xong rồi thì đưa cái này cho anh ta. Còn nữa, sau này không cần phải xen vào chuyện của tôi. Vấn đề của tôi, tự tôi biết giải quyết.”


“Vâng” - Chủ nhân đã nói như vậy, cậu ta còn có thể nói được gì.


“Làm việc đi.” - Vương Nhất Bác bỏ lại một câu cuối cùng, sau đó liền xoay người rời khỏi văn phòng.


Quách Thừa nhìn thân ảnh Vương Nhất Bác rời đi mới mở cửa bước vào phòng nghỉ. Quan sát một vòng khắp phòng, chân mày liền lập tức nhíu chặt. Đúng lúc này, Mặc Nhiễm khập khiễng từ phòng tắm bước ra, sắc mặt Quách Thừa lập tức tái xanh, nhanh chóng bước đến dìu lấy anh. 


Cậu ta gần như đã đoán được đêm qua đã xảy ra chuyện gì. Sắc mặt càng lúc càng âm trầm.


Đợi đến khi xe của Quách Thừa ra khỏi Vương thị, một chiếc xe khác không nhanh không chậm cũng theo đó mà bám theo.



Không nhớ bản thân đã thiếp đi từ lúc nào, chỉ biết khi Mặc Nhiễm mơ màng tỉnh lại, nhìn tới nhìn lui một hồi liền phát hiện bản thân đã được đưa tới một nơi khác. Mà nơi này, chính là phòng ở khách sạn. 


Nhìn đồng hồ rồi lại nhìn ra ngoài trời, dù đã gần năm giờ sáng nhưng trời vẫn tối om như mực. Mệt mỏi xoay đầu, anh muốn ngủ thêm một lát nữa, nhưng chẳng hiểu sao một chút  cũng không thể chợp mắt nổi. Thẳng đến khi tia nắng xuyên qua rèm cửa hắt vào phòng, Mặc Nhiễm mới đảo tầm mắt, nhìn lại một lượt căn phòng, cuối cùng dừng lại ở trên tủ đầu giường.


Trên đó có một tờ giấy nhớ, kèm theo một cái máy ghi âm. 


Mặc Nhiễm cắn răng ngồi dậy, cơn đau dưới eo hông vẫn chưa tiêu tán hết. Ngồi lên được rồi, anh lại mất thêm một lúc để định thần lại chờ cơn đau qua đi. Đến khi cảm thấy đã ổn hơn, Mặc Nhiễm mới vươn tay cầm lên hai vật đó.


Là của Quách Thừa để lại. Đại khái cậu ta nói, bên cạnh là máy ghi âm, Vương tổng có vài lời muốn nói với anh. Đồng thời thông báo đầu giờ chiều cậu ta sẽ cùng anh bay trở về Thượng Hải.


Mặc Nhiễm mở máy ghi âm, giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên, nhưng đồng thời từng dòng nước mắt mặn chát đến tận lúc này mới buông rơi.


Hết chương 21


12 nhận xét:

  1. Bắt đầu ngược 2 bảo bối của tui rồi đó.🥺🥺🥺
    Nhất Bác phải làm sao? Mặc Nhiễm phải làm sao? Tiêu Chiến khi nào mới trở về với Nhất Bác đây.😭

    Trả lờiXóa
  2. Nói thật thì chap này cũng chưa thật sự có tình tiết gì mới , mình thật sự rất mong chờ tác giả mở thêm những tình tiết mới trong mỗi chap, cá nhân mình thấy độ dài của chap cũng không dài ( cũng có thể do cuối năm nhiều việc nên chưa đủ thời gian để triễn khai thêm) thật sự fic có nhiều nút thắt vẫn còn đợi tác giả tháo gỡ nên hầu như là mình ngày nào cũng vào trang để xem có cập nhật chap mới hay không. Mong rằng trong những ngày Tết có thể đọc dc nhiều chương mới của tác giả nhé . Mãi iu.

    Trả lờiXóa
  3. Cảm ơn những lời góp ý của bạn, thật ra cá nhân mình thấy mỗi tác giả đều sẽ có một phong cách riêng, mình thích những biến chuyển nhẹ nhàng và thật sự các fic của mình mạch truyện đều sẽ rất chậm, nhưng không còn cách nào khác vì đó là cách hành văn của mình. Tất cả nút thắt nhất định sẽ được tháo gỡ trong thời gian tới, hy vọng mọi người vẫn sẽ tiếp tục ủng hộ tụi mình ☺️☺️☺️

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Au ưi. Chương 20 bị sao ý, em ấn vào nó nhấp nháy liên tục k đọc đc ý😭

      Xóa
    2. Au ưi. Chương 20 bị sao ý, em ấn vào nó nhấp nháy liên tục k đọc đc ý😭

      Xóa
    3. Au ưi. Chương 20 bị sao ý, em ấn vào nó nhấp nháy liên tục k đọc đc ý😭

      Xóa
    4. Bạn đã nhập pass chưa? Mình vẫn vào bt mà, bạn thử lần nữa xem sao

      Xóa
    5. Ui. Mk kb vụ nhập pass luôn ý. Phải có pass mới vào đc ạ. Au cho tui xin với. Tui từ wat qua đây, mãi mới tìm thấy fic phần 2 của Au nè.

      Xóa
    6. bạn vào mục PASSWORD ở trên để xem cách giải pass nhé. Bọn mình không cho pass riêng.

      Xóa
  4. Đau lòng quá.Mong 2 người nhanh nhận ra nhau.Đừng ngược nhiều quá cô nhé.Thương.

    Trả lờiXóa
  5. Cả tháng không vào liền có 3 chap mới, đọc đã luôn. Cảm ơn au nhaaaa

    Trả lờiXóa

[FANFIC BJYX] THAT'S RIGHT, WE ARE A COUPLE - CHƯƠNG 29

Tác giả: Wonnie “Làm sao đây?” - Đại Dương hoảng sợ, nhanh chóng thụt lùi về ngay bên xe. Hiện tại xe bọn họ một chiếc thì hư, chiếc còn lại...