Tác giả: Tịnh Kỳ - Beta: Wonnie
Sau khi tiễn hai người dì Tuyết dì Hoa rời đi, Quách Thừa cũng không đi đâu xa mà chỉ đứng ngay hành lang bên ngoài, vừa chờ chủ nhân vừa canh chừng xung quanh. Nhìn cánh cửa đã đóng chặt và im ắng suốt hơn hai tiếng đồng hồ, cậu ta nhịn không được bắt đầu lo lắng. Đương lúc này, cửa phòng bất ngờ bật mở.
Nhìn thân ảnh của Vương Nhất Bác xuất hiện nơi cửa, Quách Thừa bỗng chốc không biết nên nói gì: “Thiếu… Vương tổng”
“Đi thôi.”
Vương Nhất Bác của hiện tại so với Vương Nhất Bác trong suy nghĩ của Quách Thừa khi đối diện với cái chết của Tiêu Chiến quá đỗi yên bình.
“Vương tổng, Vương tổng, cậu...cậu không sao chứ?” - Nhanh chân theo sau Vương Nhất Bác, Quách Thừa cuối cùng cũng bật thốt ra câu hỏi thăm cơ bản nhất.
Bước chân Vương Nhất Bác vẫn không dừng lại cũng không chậm đi. Hành lang vắng lặng tối tăm vang lên âm thanh trầm thấp quen thuộc: “Ngay cả chính tôi, cũng không biết tâm trạng của mình lúc này là gì nữa…”
Quách Thừa nghe xong có chút ngẩn người. Cái tên cùng gương mặt của một người bất chợt xuất hiện trong đầu. Nếu cậu ấy có chạy đến Thượng Hải để gặp người tên Mặc Nhiễm, có lẽ Quách Thừa cũng không ngạc nhiên. Bởi vì nếu đổi lại là cậu thì cũng sẽ như vậy thôi.
Suốt quãng đường từ tầng mười ba đến bãi đậu xe của bệnh viện, Vương Nhất Bác hoàn toàn bảo trì sự yên lặng.
Quách Thừa ngồi ở ghế lái, thông qua kính trên xe hỏi Vương Nhất Bác hiện tại muốn đi đâu. Cậu trầm ngâm mãi một lúc, cuối cùng mới lên tiếng: “Về công ty.”
Chiếc xe sang trọng chầm chậm rời khỏi bãi đậu xe của bệnh viện, hướng về phía Vương thị.
Cách đó vài tiếng trước, tại một khu trung tâm thương mại của Bắc Kinh, Mike cùng Mặc Nhiễm đang có buổi hẹn hò đầu tiên của cả hai.
“Tiểu Nhiễm, em có muốn đi đâu nữa không?” - Mike nhìn Mặc Nhiễm với ánh mắt đầy yêu thương, đồng thời đưa tay chỉnh lại tóc mái giúp anh.
Mặc Nhiễm hốt hoảng vì hành động thân mật bất ngờ của Mike giữa nơi đông người đến mức suýt chút nữa thì làm rớt luôn cả ly Starbuck trên tay, vành tai cũng nhanh chóng đỏ rực cả lên.
“Anh làm gì vậy? Đang ở chỗ đông người đó!”
Dù rằng hiện tại xã hội đã rất tiến bộ, nhưng vấn đề này vẫn chưa thể công khai như vậy được. Mặc Nhiễm vừa bối rối vừa lo sợ liếc nhìn xung quanh, quả nhiên, anh ngay lập tức phát hiện những ánh mắt chứa đầy sự ngạc nhiên, cả kinh, lẫn kỳ thị, kín đáo nhìn về bọn họ.
“Chúng ta cũng đâu có làm gì vi phạm pháp luật, sao em phải lo sợ như vậy chứ?” - Mike cười cười trước phản ứng của Mặc Nhiễm. Trong mắt của y, biểu hiện của Mặc Nhiễm vô cùng đáng yêu, cũng càng khiến y muốn trêu ghẹo thêm. Mike tiến đến thêm một bước, thu hẹp khoảng cách giữa cả hai, nói. - “Em đừng sợ, dù gì bạn trai em cũng là cựu cảnh sát quốc tế xuất sắc nhất đó.”
“Anh!” - Mike vừa nói xong, Mặc Nhiễm chỉ biết câm nín nhìn y, giận dỗi bỏ đi trước. - “Em không nói chuyện với anh nữa!”
Mike bật cười nhìn thân ảnh người yêu phía trước nhưng cũng không vội đuổi theo.
Mặc Nhiễm mang tâm tình xấu hổ đi trước, được một lúc mới phát hiện Mike không có đuổi theo mình. Anh xoay đầu, ngó nghiêng nhìn xung quanh tìm kiếm thân ảnh của y trong dòng người tấp nập của trung tâm thương mại.
“Ca~ ca~ chờ em~ chờ em với” - Âm thanh trong trẻo của đứa bé gọi anh trai vô tình lọt vào tai Mặc Nhiễm giữa hàng trăm thứ âm thanh tạp nham khác nhau.
Trong giây phút nghe thấy một tiếng “Ca” đó, đại não Mặc Nhiễm nháy mắt cứng đờ, khung cảnh mơ hồ về một đứa trẻ tầm mười ba tuổi ẩn hiện như chiếc búa sắt thô bạo bất ngờ gõ mạnh vào đâu khiến anh toát mồ hôi lạnh. Ngay sau đó, cơn đau cũng bắt đầu kéo đến. Bất chợt, sau gáy nhói lên cảm giác lạnh toát khiến Mặc Nhiễm giật nãy cả mình.
“Aa~”
Mặc Nhiễm cái gì cũng không thể phản ứng nổi, chỉ có thể “A” một tiếng rồi khụy cả người xuống, ôm đầu đau đớn.
Mike thấy phản ứng của Mặc Nhiễm liền biết mình vừa rồi đã đùa giỡn quá trớn. Y đặt chai nước lạnh xuống đất, vội vàng kéo Mặc Nhiễm vào lòng, tay không ngừng vuốt ve an ủi, đồng thời thì thầm: “Tiểu Nhiễm, em làm sao vậy? Em đau lắm không?”
“Ưuu…”
Mặc Nhiễm đã đau đến mức không còn ý thức để xấu hổ khi Mike ôm mình mà chỉ ôm chặt đầu khẽ rên rỉ.
Mike mặc kệ ánh nhìn tò mò bàn tán xung quanh, như cũ vững chắc ôm chặt Mặc Nhiễm trong lòng không buông. Hơn ai hết, y là người hiểu rõ vì sao Mặc Nhiễm cực kỳ dễ bị cơn đau đầu hành hạ.
Thế nhưng dù cho có được quay lại khoảnh khắc đó, y vẫn sẽ lựa chọn như cũ.
“Hư…”
Sau gần mười phút đồng hồ, cuối cùng cơn đau đầu cũng giảm bớt, Mặc Nhiễm mơ màng mở mắt ra.
“Em sao rồi? Đã đỡ hơn chưa?”
“Em… em không biết mình bị làm sao nữa, có lẽ...là do vận động quá nhiều thôi.” - Mặc dù cơn đau đã qua đi, nhưng Mặc Nhiễm vẫn chưa hoàn toàn lấy sức lực. Anh phải dựa vào Mike mới có thể miễn cưỡng đứng dậy.
Mike đỡ Mặc Nhiễm ra xe nghỉ ngơi, nơi này quá ồn ào, hiện tại đã trở thành nơi không thích hợp để ở lâu. Mike bật máy sưởi trong xe lên, lại tất tả chạy ra ngoài mua cho anh một ly nước nóng. Mặc Nhiễm ngồi ở trong xe nhìn thân ảnh vội vàng của Mike bên ngoài, anh cảm thấy hảo cảm dành cho y lại tăng thêm một bậc. Y thật sự quá tốt. Những lúc anh đau đớn và cần giúp đỡ nhất, Mike luôn có mặt ở bên cạnh, ân cần chăm sóc, kiên nhẫn giúp anh bình tâm lại, hết lần này đến lần khác đều như vậy.
Mặc Nhiễm khẽ nhắm mắt dưỡng thần. Không gian yên tĩnh giúp anh nhanh chóng hồi phục hơn rất nhiều.
Dường như, bệnh tình của anh dạo này đang có chuyển biến xấu. Số lần đau đầu tăng cao, mỗi lần đều rất đột ngột khiến Mặc Nhiễm không kịp phản ứng mà chảy cả mồ hôi lạnh. Cơn đau đến rất nhanh nhưng đi cũng nhanh, thậm chí nhiều lần anh không cần phải dùng thuốc thì cơn đau cũng đã qua.
Anh, có nên đến khám bác sĩ hay không?
Cửa xe “Cạnh” một tiếng, Mike đã trở về, trên tay y đã nhiều thêm một ly nước nóng.
“Em uống đi.” - Y đi ly nước cho Mặc Nhiễm, sau đó thắt dây an toàn. - “Anh vừa gọi cho Vương Uyển Đình để nhờ cô ấy sắp xếp lịch khám cho em ở chỗ giáo sư Chung. Nhưng mà ông ấy lại đang đi công tác mất rồi. Vậy nên cô ấy giới thiệu cho chúng ta đến bệnh viện B, ở đó một bác sĩ cũng là học trò của giáo sư Chung, tạm thời chúng ta đến đó lấy thuốc trước, đợi khi giáo sư Chung trở về ông ấy sẽ khám cho em.”
“Ừm, chúng ta đi bây giờ luôn à?”
“Ừ”
Bệnh viện B cách trung tâm thương mại không quá xa, chỉ tầm hơn mười phút lái xe là đã tới. Mike không đậu xe ở bãi xe của bệnh viện mà chỉ dừng xe ở công viên đối diện bệnh viện. Y cũng không để Mặc Nhiễm theo vào mà lấy cớ để anh ở lại chờ trong xe. Nếu là trong vòng một năm nay, y sẽ để Mặc Nhiễm vào theo, nhưng hiện tại tần suất đau đầu của anh tăng lên, y không dám liều mình để anh vào theo. Y sợ khung cảnh bên trong sẽ kích thích trí nhớ anh, như chuyện vừa rồi vậy.
Mike bước nhanh trên đường vào tòa nhà trung tâm của bệnh viện, một chiếc xe Audi đen bóng đầy sang trọng từ bên trong từ từ chạy ra. Trên xe, Vương Nhất Bác vẫn ngồi thất thần, phóng tầm mắt ra bên ngoài.
…
Vương Nhất Bác trở về công ty nhưng vẫn không nói tiếng nào mà đi thẳng về phòng làm việc, ngay cả thần sắc so với bình thường cũng không khác là bao. Quách Thừa kể cho Trịnh Phồn Tinh nghe chuyện ở bệnh viện, Trịnh Phồn Tinh cũng ngạc nhiên không kém khi nghe về phản ứng của chủ nhân.
Đó đều không phải là điều mà bọn họ vẫn nghĩ.
Không điên cuồng đập phá.
Không gào thét.
Chỉ có im lặng.
Nhưng hiện tại bọn họ cũng không thể nói được gì mà chỉ bảo trì yên lặng, để cho cậu ấy thời gian hồi phục.
…
Vương Nhất Bác nhốt mình trong phòng làm việc, một bước cũng không rời mà chỉ chuyên chú xem rồi phê duyệt từng hồ sơ, dự án một. Cả căn phòng rộng lớn vẫn sáng đèn nhưng chỉ có tiếng bút sột soạt trên giấy, thỉnh thoảng lại có thêm tiếng gấp lại một xấp tài liệu hay âm thanh lật sang trang đều đặn vang lên.
Bỗng nhiên, đôi tay cầm bút phê duyệt dự án khựng lại trên giấy, tầm mắt hiếm hoi rời khỏi trang giấy chi chít những con số cùng chữ cái để hướng về phía cửa kính. Tuyết lại rơi rồi. Cậu vẫn còn nhớ, anh của cậu là một người rất thích cái lạnh của mùa đông. Anh thích lạnh, và cũng chịu lạnh rất giỏi, nhưng lại vô cùng kém trong việc chịu đựng cái nóng. Vào mùa hè, chỉ cần đứng dưới ánh mặt trời một chút thôi cũng đủ để cả mặt anh toàn là mồ hôi.
Vương Nhất Bác buông xuống cây bút trên tay, tiến về phía cửa ngắm nhìn những hoa tuyết đang rơi.
Cậu đứng ngẩn cả người, sau đó lại như chợt bừng tỉnh mà xoay người, cầm theo chìa khóa của xe riêng, thẳng tiến xuống tầng hầm của công ty.
Bởi vì đã là đêm khuya nên đường xá tương đối vắng xe, Vương Nhất Bác lại càng mặc sức đạp chân ga, phóng xe về phía trước. Cuối cùng, sau hơn một tiếng chạy xe, cậu dừng lại ở trước khu vực giăng biển cấm vào khắp nơi.
Vương Nhất Bác xuống xe, trực tiếp xem như không thấy hai chữ “Cấm vào” trên biển cảnh cáo mà bước thẳng vào bên trong. Đôi chân cực kỳ thuần thục bước từng bước về phía trước, cuối cùng dừng lại ở một đống gạch vụn đổ nát. Người khác không nói, nhưng Vương Nhất Bác chỉ cần liếc mắt nhìn qua cũng biết nơi đây đã từng là một khu nhà quen thuộc.
Cậu lại bước tới vài bước, ngồi xuống trên một mảnh tường khá to, tầm mắt đảo quanh một vòng, tuyết vẫn rơi đều đều. Vương Nhất Bác cảm thấy dường như mình lại bắt đầu mơ hồ. Cậu thấy rất nhiều, rất nhiều “Tiêu Chiến”, cũng thấy rất nhiều bản thân.
Anh nằm say ngủ trên giường của cậu vào đêm đầu tiên của cả hai...
Cậu ngồi ở trên giường, giúp anh sấy tóc rồi ôm siết lấy nhau…
Cậu từ phía sau đỡ lấy anh đang suy yếu ở khu cấm địa…
Anh và cậu, mười ngón tay đan chặt lấy nhau không rời rồi sau khi phóng xe xuống vực…
Đối với Vương Nhất Bác, mỗi một chuyện trải qua cùng anh, dù là tốt hay xấu, thì đó đều là những ký ức không thể quên. Hơn cả ký ức, bên trong đó còn chứa đựng tình yêu điên cuồng, mãnh liệt và độc tôn mà cả hai dành cho nhau.
Những ký ức lần lượt hiện về, vô cùng dễ dàng nhấn chìm Vương Nhất Bác trong đó.
Cậu thậm chí hoàn toàn không có ý định muốn thoát ra.
Cậu chờ đợi suốt năm năm qua, những tưởng cuối cùng cũng chờ được, nhưng hóa ra không phải. Vương Nhất Bác cậu đang chờ đợi…. một người đã chết.
Hết chương 17
Các bạn viết rất hay. Mình theo dõi từ phần một đến giờ. Nhưng phần này tình tiết hơi chậm
Trả lờiXóaHy vọng Mike ko biết tin NB mới đến BV điều tra,đừng mang giấu MN của e tôi đi nhé.MN ko nhớ nên ko đau,còn NB vẫn cứ 2 minhf ôm đau thương như vậy.Thương e.
Trả lờiXóaMình xin góp ý một chút là phần này diễn biến hơi chậm thật :<< gần 20 chương rồi mà Nhất Bác vẫn đau khổ ko dứt và cũng chưa có đột phá gì hơn...
Trả lờiXóa