Tác giả: Wonnie
“Nhất Bác! Nhất Bác!” - Quản lý của Vương Nhất Bác thấy cậu từ xa liền vội vã gọi. - “Cậu đã biết tin chưa? Vừa rồi ở tỉnh V…”
“Em biết rồi. Không gọi được cho anh ấy.” - Vương Nhất Bác trầm mặt, bàn tay to lớn lại càng ra sức siết chặt điện thoại.
Chuyện điện thoại bị sập nguồn đột ngột khiến cậu không kịp trở tay, làm thế nào cũng không thể khởi động lại, chỉ có thể vội vàng đem đi sửa. Nhưng hiện tại đang là thời điểm dịch bệnh bùng phát, tìm được cửa hàng sửa chữa cũng mất cả buổi. Ban đầu Vương Nhất Bác dự tính sẽ chờ nhân viên sửa rồi lấy luôn, nhưng sau khi xem xét nhân viên kỹ thuật báo lại rằng không thể lấy ngay được, phải chờ ít nhất là đến tối hoặc sáng hôm kia mới có thể sửa xong. Vương Nhất Bác nghe vậy cũng không thể làm khó nhân viên cửa hàng nên đành hẹn tối mai sẽ đến lấy.
Chẳng ngờ, vào lúc cậu vừa nhận lại điện thoại từ cửa hàng sửa chữa thì nghe được mấy nhân viên ở đó đang bàn tán sôi nổi về vụ va chạm nào đó. Vương Nhất Bác không quan tâm, cuộc sống hằng ngày vốn dĩ cũng đã phát sinh vô số chuyện rồi. Nhưng vào ngay thời điểm cậu xoay người bước ra khỏi cửa hàng, hai từ “tỉnh V” lại đập vào tai cậu, bước chân tức khắc dừng lại nơi cửa ra vào, trái tim không tự chủ mà nảy lên một cái. Rất nhanh, Vương Nhất Bác đã biết được “va chạm” trong miệng mấy nhân viên ở đó là gì.
Hiện tại, quản lý nhìn thấy bộ dạng này của cậu đã biết mình không cần nói nữa.
Tỉnh V xảy ra chuyện, không chỉ giới truyền thông mà ngay cả chính phủ đều dồn mọi chú ý vào tỉnh V. Ngay lúc tình hình dịch bệnh căng thẳng, lại chọn ngay lúc này để xảy ra va chạm, chuyện cứu hộ đương nhiên không tránh khỏi việc tập trung đông người, số nhiễm bệnh tương lai chỉ có tăng chứ không giảm.
Vương Nhất Bác vừa lái xe vừa điên cuồng gọi vào số máy của Tiêu Chiến, nhưng đầu dây bên kia chung thủy không có lấy một chút tín hiệu. Về đến khách sạn, màn hình TV của khu nhà hàng đang chiếu bản tin trực tiếp tình hình ở tỉnh V dễ dàng khiến cậu dừng chân.
“Anh giúp em gọi cho quản lý Từ. Chị ấy bắt máy thì báo em.” - Vương Nhất Bác lạnh giọng nói, ánh mắt không rời khỏi màn hình TV dù chỉ một giây.
Không chỉ Vương Nhất Bác mà mọi người đang dùng bữa ở đây cũng đều chăm chú theo dõi bản tin.
“Anh đã thử rồi, nhưng giao thông cùng mạng lưới liên lạc ở đó đều bị ảnh hưởng. E rằng…” - Quản lý bỏ dở câu nói. Chuyện cậu đang theo đuổi Tiêu Chiến, cả công ty không có ai là không biết. Tuy nhiên, ban lãnh đạo không phản đối cũng không đồng tình. Trước giờ đối với vấn đề liên quan đến Tiêu Chiến, nếu cảm thấy có lợi thì sẽ thuận nước đẩy thuyền, nếu không thì sẽ mượn tay người hâm mộ độc tôn để dìm xuống.
Vương Nhất Bác im lặng trước câu nói của quản lý. Cậu vẫn luôn biết thái độ của công ty mình trong vấn đề này, cũng hiểu rõ lý do vì sao bọn họ lại làm như vậy, nhưng nhìn đến khung cảnh hỗn loạn trên bản tin, cậu thật sự không thể ngồi yên được nữa. Ai muốn nói gì thì nói, ai muốn cản cứ cản, Vương Nhất Bác cậu không quan tâm nữa.
“Em hiểu rồi. Vậy nhờ anh chuẩn bị một chút giúp em.” - Vương Nhất Bác xoay lưng, hướng về phía bãi đậu xe của khách sạn trong ánh mắt ngỡ ngàng của quản lý.
Vài giây sau, cuối cùng quản lý cũng hiểu cậu muốn làm gì, vừa vội vàng vừa hoảng hốt chạy theo Vương Nhất Bác.
“Vương Nhất Bác, có phải cậu điên rồi không? Có biết hiện tại là thời điểm nào hay không mà lại muốn đâm đầu vào đó?”
“Điên? Em không điên, mà cực kỳ tỉnh táo. Em biết công ty muốn tốt cho em, nhưng em cũng không thể mặc kệ anh ấy như vậy được.”
“Chết tiệt! Cậu có thấy ai say mà nói tôi say rồi không? Không hề!” - Hai người lời qua tiếng lại ngay sảnh khách sạn khiến mọi người không thể không chú ý. Quản lý cũng nhận ra bọn họ đang thu hút sự hiếu kỳ của mọi người nên vội xuống nước, âm lượng cũng điều chỉnh lại. - “Vương Nhất Bác, xem như anh xin cậu, chúng ta chờ thêm một hai ngày nữa, đợi tình hình ổn định hơn rồi lúc đó khởi hành đi tỉnh V cũng chưa muộn. Cậu mà có chuyện, ba mẹ cậu tính thế nào đây?”
“Ba mẹ tôi rất khỏe, anh đừng có mà trù ẻo ba mẹ tôi!” - Vương Nhất Bác sầm mặt siết cổ áo trợ lý. Lần nào cũng vậy, bọn họ đều đem ba mẹ ra để uy hiếp cậu.
“Tôi không có, nhưng cậu phải biết nghĩ cho họ chứ. Cậu nói xem, bây giờ cậu chạy đến đó, lỡ như xảy ra chuyện không may, ba mẹ cậu sẽ thích Tiêu Chiến được sao?” - Quản lý tiếp tục ra sức thuyết phục. Có thể lăn lộn trong giới giải trí phức tạp này nhiều năm, khả năng thuyết phục của nhân viên công ty NH cũng không thể xem thường. - “Bây giờ tôi giúp cậu liên hệ với trợ lý Từ, đợi điện thoại của cô ấy, sau đó cậu có muốn đi tôi cũng không cản, được không?”
Vương Nhất Bác cúi đầu, ra sức siết chặt nắm tay. Đúng lúc này, điện thoại trong tay còn lại vang lên âm báo tin nhắn, Vương Nhất Bác vội vàng mở ra xem, là tin nhắn của Tiêu Chiến. Không cần phải nói, tâm tình nóng giận cùng lo lắng trước đó như được giải tỏa. Cậu buông quản lý ra, chăm chú xem tin nhắn vừa được gửi tới.
Qua một lúc, quản lý nghe Vương Nhất Bác nói một câu: “Tôi sẽ chỉ chờ thêm hai ngày nữa.”
…
“Ưmm...”
“Xong rồi.” - Nam nhân viên cứu hộ cắt chỉ, hoàn thành mũi khâu cuối cùng. Sau đó tiếp tục giúp anh băng lại. - “Anh ngồi chờ một lát, tôi sẽ đưa anh ra xe.”
“Đợi đã...không cần đâu. Tôi có thể tự lo được, anh mau giúp những người khác đi.”
Nam nhân viên ngạc nhiên lần thứ hai nhìn anh, sau khi xác định Tiêu Chiến thật sự không có vấn đề, anh ta mới gật nhẹ một cái rồi rời đi.
Đợi cho người kia đi khuất rồi, Tiêu Chiến hai tay bám vào chiếc xe phía sau, khó khăn đứng dậy. Vết thương đã được băng bó, những tưởng sẽ không sao nhưng để đứng vững thì Tiêu Chiến cũng choáng váng cả đầu, cơn ê ẩm kéo đến như thác lũ. Anh cắn răng, bàn tay vươn ra, bám vào bất cứ thứ gì có trên đường rồi bắt đầu nhấc chân, chậm rãi tiến vào con hẻm nhỏ.
Tiêu Chiến vừa rời đi chưa được năm phút thì đã nghe âm thanh của nam nhân viên cứu hộ vang lên gấp gáp.
“Ở đây nè.”
Nam nhân viên dẫn theo người quay lại chỗ Tiêu Chiến, nhưng người đã không thấy đâu, chỉ thấy một chiếc ví vô tình bị đánh rơi.
…
Ngay phía trước khu vực của khách sạn, lực lượng an ninh đã treo biển hạn chế ra vào. Không chỉ khách sạn mà các khu vực xung quanh cũng có hành động tương tự. Nguyên nhân là vì chỗ của bọn họ tương đối gần nơi xảy ra va chạm thiên thạch, mặc dù không chịu ảnh hưởng nặng nề như khu trung tâm va chạm nhưng lúc xảy ra vụ việc, mặt đất cũng rung lắc kịch liệt. Ban đầu tất cả chỉ nghĩ rằng có động đất, thế nhưng khi thấy luồng ánh sáng chói lòa chiếu qua khung cửa sổ, bọn họ mới biết đây chắc chắn không thể nào là động đất.
Sau khi xảy ra vụ va chạm, chính quyền tỉnh V ngay lập tức ban hành lệnh hạn chế tất cả người dân ra khỏi nhà để tránh tụ tập làm gia tăng dịch bệnh, đồng thời cho phong tỏa toàn bộ khu vực ảnh hưởng, tiến hành giải cứu người bị nạn.
“Xin hỏi, cô có thấy Tiêu lão sư không?” - Khách sạn bắt đầu thực hiện phong tỏa, trợ lý Từ đã chờ anh hơn bốn tiếng đồng hồ nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Tiêu Chiến đâu, ngay cả điện thoại cũng không liên lạc được khiến cô không thể ngồi yên, bèn xuống hỏi thử lễ tân khách sạn.
Bởi vì nằm trong khu vực bị ảnh hưởng trực tiếp nên toàn bộ tỉnh V đều đã mất điện. Không chỉ khách sạn mà khu vực xung quanh cũng đều tối om, chỉ le lói ánh sáng của nến ở vài chỗ.
“Thưa không.” - Nữ nhân viên lễ tân đáp sau một hồi suy nghĩ.
Câu trả lời khiến cô không tránh khỏi thất vọng nhưng trợ lý Từ cũng không thể làm gì khác, chỉ đành trở về phòng tiếp tục chờ đợi. Lúc đi đến gần cầu thang bộ, ánh mắt cô chạm phải cánh cửa dành cho nhân viên vệ sinh của khách sạn. Bởi vì ở đã được một thời gian nên cô cũng quen được một vài nhân viên, biết được phía sau lối đi dành cho nhân viên là cửa sau của khách sạn. Nếu là cửa sau, có lẽ sẽ có ít người giám sát hơn, cơ hội để lẻn ra ngoài cũng cao hơn.
Trợ lý Từ muốn lẻn ra ngoài để tìm Tiêu Chiến.
Là một người phụ nữ quyết đoán, trợ lý Từ không suy nghĩ nhiều mà trực tiếp thay đổi hướng đi, một đường đi thẳng về phía lối đi dành cho nhân viên.
Trợ lý Từ đến trước cánh cửa, cẩn thận quan sát xung quanh, sau khi chắc chắn không có ai để ý đến hành động của cô liền đưa tay đẩy cửa. Đúng lúc này, trợ lý Từ vừa đẩy cửa vào thì bên cũng có người đang cẩn trọng mở cửa ra.
“Tiêu Chiến?” - Đương lúc còn không biết nên giải thích như thế nào về hành vi của mình, trợ lý Từ nhận ra dáng người này rất giống người mà cô đang muốn đi tìm, nhưng bộ dáng lại thê thảm, nhếch nhác. Bởi vì không có ánh đèn nên cô không chắc chắn, cho nên bèn đánh liều hỏi thử.
Không ngờ, trong bóng tối, người kia vậy mà lại ngẩng lên nhìn trợ lý Từ. Vào khoảnh khắc bốn ánh mắt chạm nhau, cô hốt hoảng không thôi, mà người kia sau khi nhìn trợ lý Từ liền suy yếu đến đứng không vững.
“Tiêu Chiến!” - Cô vừa đỡ lấy Tiêu Chiến, vừa hốt hoảng gọi tên anh. Đứa trẻ này, vì sao chỉ mới vài tiếng không gặp mà đã ra nông nổi như thế này. - “Lẽ nào…”
Trợ lý Từ đau lòng, đang muốn kêu người đến giúp thì nghe anh khẽ “Suỵt” một tiếng.
“Giúp em lên phòng, đừng người khác biết em bị thương.”
“Chị hiểu rồi, nhưng em phải ráng nhịn đau một chút.” - Trợ lý Từ căng mắt ra nhìn, phát hiện mặc dù vẻ ngoài nhếch nhác nhưng đa số vết thương đều đã được băng bó. Nhưng vết thương trên lưng, dường như lại chảy máu rồi.
Tiêu Chiến gật đầu. Anh hít sâu một hơi, điều chỉnh lại bộ dáng bên ngoài một chút. Trợ lý Từ khẽ hé mở cửa, kín đáo quan sát tình hình bên ngoài. Sau khi xác định không có quá nhiều người qua lại, hai người mới đẩy cửa bước ra, thể hiện ra bộ dáng tự nhiên như ngày thường tiến về phía cầu thang.
Bất chợt, ngay lúc này lại chạm phải cô nhân viên lễ tân ban nãy.
“A~ trợ lý Từ, còn kia là...Tiêu Chiến tiên sinh. Chị tìm được anh ấy rồi?” - Bởi vì thiếu ánh sáng nên nhân viên lễ tân không nhìn rõ mặt người bên cạnh trợ lý Từ.
“Ừ, chị cứ tưởng là chạy đi đâu, ai dè chui vô một góc ngồi dưới sảnh làm chị tìm muốn chết.”
“Vâng, vậy hai người lên phòng nghỉ ngơi nhé. Nếu cần thêm nến thì chị cứ xuống lễ tân để lấy nhé.”
Nữ nhân viên lễ tân nói rồi cùng trợ lý Từ khẽ cúi chào, trở về quầy lễ tân tiếp tục công việc của mình. Trợ lý Từ vội dìu Tiêu Chiến bước lên từng bậc cầu thang. Mặc dù quãng đường leo từng bậc cầu thang vô cùng mệt mỏi nhưng rất may, đến khi cửa phòng Tiêu Chiến được mở ra, không có chú ý hay đến bắt chuyện cùng họ. Hai người nhịn không được mà đồng loạt thở phào một tiếng.
Vết thương mặc dù đã được xử lý nhưng trong quá trình anh di chuyển trở về khách sạn lại làm vết thương lần thứ hai chảy máu. Quãng đường không quá xa, máu lại chảy đều đều, hai điều đó đã khiến Tiêu Chiến gần như cạn kiệt toàn bộ chút sức lực còn sót lại. Về đến khách sạn lại thấy ngay trước cửa vào, lực lượng an ninh dày đặc, nhìn lại bộ dáng của mình lúc này, Tiêu Chiến suy nghĩ rồi chợt nhớ đến cửa sau của khách sạn, anh liền xoay người tìm đường vào cửa sau. Rất may, vào lúc anh tưởng chừng như sắp gục ngã đến nơi thì gặp được trợ lý Từ.
Cửa phòng Tiêu Chiến mở ra nhanh chóng nhưng cũng đóng lại một cách nhanh chóng. Trợ lý Từ cũng theo anh vào trong, tất cả diễn ra chỉ trong vài giây ngắn ngủi mà họ không ngờ rằng, toàn bộ hành động của mình đều bị theo dõi bởi Dương Tử.
Hết chương 7
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét