"Anh chủ, xong rồi, chúng ta đi thôi." - Tống Thiến nhận bịch đồ từ tay nhân viên, xong xuôi quay qua nói với anh, liền nhận ra biểu cảm không biết phải làm sao của Mặc Nhiễm. Tống Thiến tò mò hướng ánh mắt theo hướng anh đang nhìn, rất nhanh cô liền biết anh là đang nhìn ai. Tống Thiến nheo nheo mắt, hình như người kia... là người ngày hôm qua kéo anh đi thì phải. Hôm nay lại gặp nhau ở đây, trùng hợp đến như vậy?
Cô kéo kéo tay Mặc Nhiễm, khẽ nhón chân nói nhỏ với anh: "Anh, người kia là người hôm qua đi cùng anh à?"
Mặc Nhiễm nghe Tống Thiến hỏi mà không giấu nổi sự ngạc nhiên. Không ngờ cô chỉ mới thấy sơ qua một lần mà đã nhận ra Vương Nhất Bác. Cũng phải thôi, nhan sắc của cậu ta, thật sự là không thể đùa được, có muốn quên cũng khó. Từng đường nét trên gương mặt đều toát ra sự quyến rũ cùng thứ hoocmon đậm mùi đàn ông, đó là chưa kể ánh mắt sắc lạnh như băng kia, vừa nhìn liền biết chính là đối với người ngoài thì có đủ tuyệt tình, kẻ không biết chứ có lại gần, nhưng đối với người yêu thì lại là ôn nhu tuyệt đối. Hơn nữa còn là kiểu chung tình đến chết. Cậu ta hấp dẫn như vậy, đừng nói là Tống Thiến, bất kì người con gái nào cũng sẽ đều bị nhan sắc đó thu hút, nhịn không được mà muốn trở thành người quan trọng của cậu ta.
"Ừ"
Bên kia, Vương Nhất Bác còn chưa hết ngạc nhiên vì sự hội ngộ tình cờ này thì đã thấy cảnh cô gái bên cạnh Mặc Nhiễm thân mật nói nhỏ gì đó vào tai anh, biểu hiện không khác một đôi tình nhân thể hiện ân ái là bao. Cậu khẽ nhíu mày, mạnh bạo quơ lấy bao đồ rồi tiến ra ngoài, dừng lại ngay lối ra của bên quầy Mặc Nhiễm, ánh mắt không rời khỏi anh dù chỉ một giây. Cậu biểu hiện rất rõ, anh đã thấy tôi rồi, tôi cũng thấy anh rồi, còn không mau ra chào hỏi đi.
Ánh mắt Vương Nhất Bác dữ dội như vậy, Mặc Nhiễm có muốn trốn hay làm lơ cũng khó, chỉ có thể tiến đến nói với cậu: "Xin chào, lại gặp nhau rồi."
"Trùng hợp thật. Nhưng tôi nhớ nhà anh đâu có ở gần đây?" - Nhìn qua thì Vương Nhất Bác rõ ràng cũng chỉ nói một câu đơn giản nhưng ngữ điệu cùng cái nhìn sắc như dao, nhìn chằm chằm Tống Thiến.
"À, chúng tôi hẹn nhau đến nhà nhân viên mới cùng ăn một bữa." - Mặc Nhiễm bối rối gãi đầu giải thích, vẫn không dám nhìn thẳng. Sau lại nghĩ nghĩ rồi bổ sung thêm một câu. - "Cậu đi mua đồ à?"
Nói xong liền thật cảm thấy muốn tự vả mình một cái, đến siêu thị không mua đồ thì làm gì, chưa kể cậu ấy còn đang xách một túi đồ kia kìa.
"Ừ, tôi cũng mới mua một căn hộ ở gần đây."
"Thật sao?" - Mặc Nhiễm cảm thán, quả nhiên là tổng tài bên ngoài đẹp trai, bên trong nhiều tiền. Nói mua nhà là liền mua nhà, hơn nữa còn ở ngay khu đắt đỏ nhất thành phố.
Vương Nhất Bác còn chưa kịp đáp lại, Tống Thiến ở bên cạnh vừa xem điện thoại vừa lắc lắc tay anh, nói: "Anh chủ, Nichkhun nhắn tin tới, nói cậu ấy đến đón chúng ta, đang chờ ở ngay lối vào ấy."
"Vậy sao... Vậy chúng tôi đi trước, có cơ hội lại nói chuyện sau." - Mặc Nhiễm nói rồi khẽ cúi người chào, Tống Thiến cũng làm theo.
Người ta đã nói như vậy, cậu còn có thể nói được cái gì. Hơn nữa hai người cũng chẳng được tính là thân thiết, chỉ đơn giản là mới gặp mặt hai lần, cùng ăn một bữa cơm. Cậu chẳng có cớ gì để giữ người lại, để... hỏi mối quan hệ giữa anh và cô gái kia là gì, mà chỉ có thể không tình nguyện theo phép lịch sự cúi chào lại, sau đó một mạch xoay người bỏ đi.
Vương Nhất Bác đi rồi, Mặc Nhiễm cùng Tống Thiến cũng rời đi, nhưng anh lại có chút không yên, kín đáo xoay người nhìn về hướng cậu vừa đi.
Lần này hai người đã biết đường nên không mất nhiều thời gian để tìm ra cổng trung tâm thương mại. Mặc Nhiễm xách đồ trên tay, còn Tống Thiến bấm số gọi cho Nichkhun. Chuông chỉ vừa reo ba hồi đã thấy một người đứng bên chiếc xe màu trắng vẫy vẫy tay với họ, cả hai liền chạy đến.
"Mọi người mua nhiều vậy, ở nhà tôi vẫn còn khá nhiều đồ ăn." - Nichkhun có thể nói cũng là một tuýp người dễ thu hút phái nữ. Anh ta có một gương mặt hiện rõ sự “đẹp trai”, lại cực kỳ ga lăng giúp hai người bỏ đồ lên xe, mở cửa xe giúp Tống Thiến.
"Tôi là người đề xuất bữa tiệc này mà, ai lại tới nhà người ta tổ chức lại còn đòi xài đồ có sẵn nữa chứ."
"Anh chủ hiền thật đấy, lúc nãy với cậu kia cũng vậy, bây giờ với nhân viên cũng chả khác." - Tống Thiến vừa cài dây an toàn vừa nói. - "Cậu ta vừa nhìn anh một cái, anh liền ngoan ngoãn chạy tới. Vừa nhìn là biết, cậu ta đối với anh chẳng phải đơn giản đâu. Haizzz anh cứ như vậy, hỏi sao anh Mike không lúc nào không lo cho anh."
Cái nhìn không chút che giấu kia của Vương Nhất Bác, ngay cả Mặc Nhiễm ngốc nghếch cũng nhận ra ý của cậu thì một cô gái mạnh mẽ, cá tính như Tống Thiến vì cớ gì không biết. Hơn nữa cô còn nhận ra, người này chắc chắn sẽ bắt nạt anh chủ, mà cô đối với anh chủ, chằng biết từ lúc nào đã luôn nảy sinh cảm giác "gà mẹ bảo vệ gà con". Mặc dù cả Mike lẫn anh chủ hay Hoàng Húc Hi không nói ra, nhưng với trực giác của mình, cô biết chắc anh chủ của mình, so với người bình thường có hơi chậm một chút, hơi ngốc một chút. Vì vậy, dù Mike không lên tiếng, cô vẫn sẽ chú ý, bảo hộ anh thôi.
Mặc Nhiễm nghe Tống Thiến nói mà hơi ngẩn người, Vương Nhất Bác đối với anh không đơn giản, là thật sao? Dù vậy nhưng anh vẫn nói: "Con người cậu ấy vốn dĩ là như vậy mà, em đừng để ý."
"Em chỉ lo cho anh thôi. A~tới rồi?" - Tống Thiến thấy Nichkhun đang chạy xe xuống hầm liền hỏi, xe chỉ mới đi còn chưa đầy mười phút.
Nichkhun "Ừ" nhẹ một tiếng, sau khi đỗ xe xong, cả ba cùng tiến về phía thang máy. Mặc Nhiễm cùng Tống Thiến quan sát một vòng liền có chút nghi ngờ. Đây thật sự là nhà của Nichkhun sao? Đây là khu chung cư cao cấp đó! Một nhân viên mới sẽ ở khu này sao?
"Nichkhun, anh thực sự ở đây sao?" - Cuối cùng Tống Thiến vẫn không nhịn được mà hỏi.
Trước ánh mắt không thể tin nổi của hai người, Nichkhun chỉ có thể bất đắc dĩ cười trừ: "Thật mà, căn hộ của tôi ở tầng mười."
"Thật á? Anh có biết khu này là khu chung cư cao cấp không?" - Tống Thiến vẫn không tin, Nichkhun dù là con lai nhưng thời gian sống ở nước ngoài là phần lớn, rất có thể anh ta không biết cho nên mới đi thuê ở đây.
"Tôi biết mà, cô tin đồng nghiệp xíu được không?"
Tống Thiến á khẩu rồi, tên này biết là khu cao cấp nhưng vẫn đến ở, không phải là bọn họ tuyển nhầm thiếu gia nào đó rồi đó chứ?
Mặc Nhiễm giờ cũng chỉ biết cười trừ, lơ đãng đưa mắt nhìn xung quanh thêm một vòng. Quả nhiên là khu chung cư cao cấp dành cho nhà giàu, mọi thứ đều toát ra vẻ sang trọng và lịch sự. Đột nhiên, anh lại thấy Vương Nhất Bác lần thứ hai ngạc nhiên đứng sững một chỗ cùng anh đối mắt.
"A... cậu... cậu..." - Mặc Nhiễm bất ngờ đến nỗi chỉ có thể lắp bắp mãi chưa nói thành câu. Sao có thể trùng hợp đến như vậy chứ?
"Tôi mới dọn đến đây." - Sau vài giây ngạc nhiên, Vương Nhất Bác bình thản tiến đến đứng bên cạnh Mặc Nhiễm cùng chờ thang máy.
Anh còn chưa hết ngạc nhiên, Vương Nhất Bác lại bước đến đứng ngay bên cạnh khiến lồng ngực Mặc Nhiễm đột ngột đập liên hồi, âm thanh càng ngày càng to. Anh không biết tại sao mình lại đột nhiên hồi hộp đến vậy, là do những lời ban nãy Tống Thiến nói với anh sao? Mặc Nhiễm khẽ nắm chặt bao đồ đang cầm trên tay, trong đầu vừa tự ám thị phải mau bình tĩnh lại, vừa sợ hãi Vương Nhất Bác hay hai người Tống Thiến cùng Nichkhun sẽ nghe thấy tiếng tim đập thình thịch như trống hội của anh.
Mãi chìm đắm vào suy nghĩ của bản thân, Mặc Nhiễm chẳng hay biết thang máy đã mở ra từ lúc nào, phải đến lúc bên tai vang lên âm thanh trầm thấp nhắc nhở của Vương Nhất Bác, anh mới giật mình vội vã bước vào. Anh vào thang máy rồi, Vương Nhất Bác cũng tiến vào. Mặc Nhiễm đứng im trong thang máy, không dám nhúc nhích dù chỉ một chút, tâm tình anh vẫn chưa thể nào bình tĩnh lại nổi. Vừa rồi Vương Nhất Bác nói ngay sau tai anh, không biết là do vô tình hay cố ý mà khoảng cách rất gần, gần đến nỗi Mặc Nhiễm cảm nhận được từng hơi thở mê người đang phả vào bên tai, thành công dọa anh vừa mới bừng tỉnh lại thêm một lần nữa khẽ giật bắn cả người. Nhưng rất may, dường như Vương Nhất Bác không nhận ra sự mẫn cảm của anh nên mới không có phản ứng gì, trực tiếp đi vào thang máy.
Mặc Nhiễm khẽ liếc sang người đang đứng ngay chỗ nút bấm, phát hiện chỉ có tầng mười là tầng của Nichkhun đang sáng đèn, bèn lên tiếng nhắc khẽ Vương Nhất Bác: "Cậu không bấm số tầng à?"
"Không"
Mặc Nhiễm nghiêng đầu không hiểu.
"Tôi cũng ở tầng mười."
Được rồi, còn có thể trùng hợp hơn được nữa không?
Giờ thì đến lượt Mặc Nhiễm á khẩu. Đúng lúc này, thang máy "Ting" một tiếng, báo hiệu bọn họ đã đến tầng mười. Cửa thang mở ra, anh cùng Tống Thiến đi về phía trái theo Nichkhun, còn Vương Nhất Bác một mình đi về hướng ngược lại, nhưng chưa được năm bước, cậu nghe anh nói với theo phía sau.
"Khoan đã, cậu... ừm... có muốn ăn cùng chúng tôi không? Dù gì... cậu cũng mới chuyển tới mà."
"..."
Cả hành lang có tổng cộng bốn người nhưng ai cũng không nói, yên lặng ngạc nhiên nhìn người vừa mới phát ngôn là Mặc Nhiễm.
Gần một phút trôi qua, Vương Nhất Bác vẫn không có động tĩnh nào khiến anh cho rằng đó là một lời từ chối. Mặc Nhiễm ủ rũ, xoay người đi thì lại nghe người kia nói.
"Được"
...
Một lát sau, trong căn hộ của Nichkhun, bốn người tất bật cùng nhau nấu nướng. Nói là bốn người cùng nấu, nhưng thật ra chỉ có ba, bởi vì Vương Nhất Bác về khoản nấu nướng thật sự là hoàn toàn mù tịt. Món duy nhất cậu có thể thành thạo nấu được chính là mì gói. Vì vậy, Vương Nhất Bác phụ trách bưng đồ ăn ra bàn và sắp xếp muỗng đũa.
Nichkhun để dĩa rau mùi lên bàn, thấy trên bàn chỉ có nước ngọt mà không có bia, bèn hỏi Vương Nhất Bác đang ngồi ngay đó: "Không có bia à?"
"Không"
"Ấy, lúc nãy em quên mất, nhưng mà dù sao mai cũng phải đi làm, không uống vẫn tốt hơn."
"Không sao, ăn uống tiệc tùng mà không uống bia thì thiếu lắm." - Mặc Nhiễm cởi tạp dề rồi lấy áo khoác. - "Cửa hàng tiện lợi ở dưới lầu chắc là có, anh đi mua cho."
Vương Nhất Bác thấy vậy liền lên tiếng: "Không cần, bên nhà tôi có."
Nói xong liền đứng lên đi về phía cửa, lúc đi ngang Mặc Nhiễm còn nói anh đi theo. Mặc Nhiễm không suy nghĩ gì nhiều, chỉ đơn giản đi theo Vương Nhất Bác sang căn hộ của cậu để lấy bia. Tống Thiến nhìn cửa khép lại mà khẽ thở dài, Mike ơi là Mike, anh mà còn chưa chịu về thì mất người đấy.
Bên này, trong lúc đứng chờ Vương Nhất Bác bấm mật khẩu mở cửa, Mặc Nhiễm đứng phía sau lên tiếng, phá vỡ bầu không khí yên lặng: "Ừm Vương tổng này, tôi nhớ công ty cậu ở Bắc Kinh cơ mà, sao lại đi mua nhà ở Thượng Hải?"
"Tôi thường đến Thượng Hải giải quyết công việc, mỗi lần đều thuê khách sạn thì chẳng phải mua luôn một căn hộ ở đây sẽ tốt hơn sao?" - Đây đương nhiên là nói dối, chỉ sau khi biết thông tin về anh, cậu mới chạy đến Thượng Hải này.
Mặc Nhiễm gật gù, không chút nghi ngờ về lời nói dối kia. Cửa được mở ra, Vương Nhất Bác đi thẳng về phía tủ lạnh lấy bia.
"Anh uống không?"
"Hả?" - Mặc Nhiễm còn đang nhìn một vòng căn hộ của cậu, nhìn đến tủ lạnh chẳng có gì ngoài nước và bia, đây là cuộc sống của tổng tài sao. - "À, tôi uống ít thôi."
Vương Nhất Bác chỉ lấy ra năm lon.
"Ể, tôi cầm phụ cho." - Vừa nói vừa vội vàng chạy đến muốn cầm giúp.
"Aaa..."
"Cẩn thận!"
Rầm
Mặc Nhiễm choáng váng nhắm tịt hai mắt, xúc cảm giúp anh phát hiện phía dưới mình là một "tấm thảm" to lớn và ấm áp đến lạ. Không gian xung quanh hoàn toàn im ắng, nó tĩnh lặng tới mức anh có thể nghe rõ được từng nhịp thở của người bên tai.
"Có sao không?"
Âm thanh trầm thấp lần thứ hai vang lên bên tai trong ngày khiến Mặc Nhiễm bừng tỉnh, hai mắt mở to hoảng sợ, giật mình vội bật người ra khỏi "tấm thảm" kia. Anh vậy mà lại lựa ngay đúng lúc này để vấp té, thậm chí cả người còn bổ nhào về phía Vương Nhất Bác. Cậu ôm năm lon bia trong người, vừa đóng cửa tủ và xoay người lại thì Mặc Nhiễm đang mất thăng bằng mà té xuống. Hai tay Vương Nhất Bác ngay lập tức theo quán tính vươn ra, mặc kệ mấy lon bia đang ôm trong ngực rơi rớt khắp nơi mà đỡ lấy anh.
Hai người cùng nhau té xuống, cả người đều có chút ê ẩm. Vương Nhất Bác vội vàng hỏi người kia có sao không, ai dè anh chẳng biết bị cái gì dọa sợ mà giật bắn cả người, chân tay luống cuống thấy rõ. Còn chưa nhận được câu trả lời, mắt liền nhận thấy đầu Mặc Nhiễm có thể va phải cạnh chân bàn phía sau, dây thần kinh phản xạ cực nhanh, vươn tay ra phía trước, dùng bàn tay to lớn đỡ lấy phía sau đầu Mặc Nhiễm.
Mặc Nhiễm vừa hoảng sợ vì phát hiện mình ngã đè lên Vương Nhất Bác, vừa bối rối vội vàng rời khỏi cậu mà không chú ý phía sau, chỉ nghe cậu lần thứ hai nói hai chữ "cẩn thận", sau đó một cánh tay vươn đến, đỡ lấy phía sau đầu anh.
"Tôi đã nói anh cẩn thận!"
Hiện tại hai người mặt đối mặt, khoảng cách còn chưa đến hai mươi cm, hơn nữa một tay Vương Nhất Bác còn đang đặt phía sau đầu anh. Nếu hai lần trước là hơi thở phả lên bên tai thì lần này là ngay trước mặt. Dù chưa lấy lại tinh thần nhưng Mặc Nhiễm vẫn nhận ra hoàn cảnh hiện tại có biết bao xấu hổ. Thậm chí anh còn cảm nhận được rằng, tiếng đập dồn dập như trống hội nơi ngực trái mà anh vẫn luôn cố gắng che giấu từ khi nãy đã bị Vương Nhất Bác phát hiện. Suy nghĩ đó làm sự xấu hổ, bối rối trong phút chốc lại càng tăng lên gấp bội, đại não hoàn toàn đình trệ. Anh rất muốn phá vỡ sự ngượng ngùng này, nhưng cái gì cũng không nghĩ được, tay chân cứng ngắc, chỉ có thể bất động xấu hổ cúi gằm mặt.
"Không nghĩ trên đời lại có người hậu đậu như anh. Có sao không?"
Không biết Vương Nhất Bác nghĩ gì nhưng bàn tay to lớn giữ đầu anh đã buông xuống, kéo giãn khoảng cách giữa cả hai, cuối cùng là xoay người nhặt lên mấy lon bia nằm lăn lốc dưới đất để lên bàn.
Cậu vừa rời đi, Mặc Nhiễm hít sâu một tiếng rồi thở phào.
"Vừa rồi... Cảm ơn cậu nhiều lắm." - Mặc Nhiễm đứng lên tiếp lời, nhưng vẫn không dám cùng cậu đối mặt. - "Tôi không sao, một lần nữa... cảm ơn cậu nhé."
"Cảm ơn một lần là được rồi." - Vương Nhất Bác lại mở tủ lạnh ra, lấy ra hai lon bia khác đưa cho Mặc Nhiễm cầm trước, sau đó mới lấy thêm ba lon nữa.
Lần này cả hai cũng thành công quay về căn hộ của Nichkhun mà không gặp thêm sự cố gì. Thấy anh vừa trở lại, Tống Thiến liền nói: "Anh chủ, vừa rồi anh có điện thoại đó."
"Cảm ơn em nhé." - Để bia lên bàn, Mặc Nhiễm lấy ra điện thoại từ trong túi áo khoác treo ở góc. Điện thoại vừa sáng đèn, quả nhiên có một cuộc gọi nhỡ, người gọi tới cũng chẳng phải ai xa lạ, anh liền bấm nút gọi lại cho người đó.
"Alo, em đây. Vừa ra ngoài một chút thì anh gọi đến..." - Vừa nói vừa mở cửa, tiến ra ngoài ban công.
Trong này, Vương Nhất Bác đang lấy đá từ trong tủ lạnh, nhìn qua có vẻ không quan tâm nhưng thực ra vẫn luôn chú ý đến người đang nghe điện thoại ngoài kia.
Tầm năm phút sau, cuộc điện thoại kết thúc, Mặc Nhiễm đẩy cửa trở vào, mọi người cũng đã dọn xong bàn tiệc.
"Nào, chúng ta nâng ly chúc mừng nhân viên mới và cậu bạn mới dọn tới này nữa." - Tống Thiến vui vẻ tuyên bố lý do bữa tiệc nhỏ, nói xong liền một hơi uống sạch cả ly.
Không chỉ có Tống Thiến, hai người Nichkhun cùng Vương Nhất Bác cũng một hơi hết sạch, chỉ duy nhất có Mặc Nhiễm là nhíu mày cực khổ lắm mới uống hết được tầm nửa ly. Bốn người vừa ăn vừa trò chuyện, nhưng sôi nổi nhất chỉ có Nichkhun cùng Tống Thiến, Vương Nhất Bác cùng Mặc Nhiễm chỉ câu được câu không.
"Nào, chúng ta lại cạn ly." - Tửu lượng của Tống Thiến không tệ, lại hiếm có dịp được uống thế này nên cô khá thoải mái, liên tục cạn ly.
Mọi người đã uống hết hai ly nhưng Mặc Nhiễm vẫn còn chưa hết ly đầu tiên dù lần nào cũng đều nâng ly cùng. Anh nhắm mắt uống nốt, vị đắng trong miệng còn chưa tan hết đã nghe Vương Nhất Bác nói: "Uống không được thì đừng cố."
"Không sao, dù sao chúng tôi cũng không phải lái xe." - Mặc Nhiễm cười cười nói.
Tống Thiến ở bên cạnh cũng nói thêm: "Đúng rồi anh chủ, anh đừng uống nhiều quá, mắc công anh ấy về lại trách em."
Cô lại rót thêm một ly, nói với Nichkhun ở bên cạnh: "Anh ấy chăm anh chủ dữ lắm, trước khi đi cứ luôn dặn dò tôi đủ thứ. Đợi anh ấy về, tôi tin hai người sẽ nhanh chóng thân thiết với nhau thôi. Đều là đồng hương cả mà."
"Tống Thiến, em uống vừa thôi. Không là lát nữa em tự về đó." - Mặc Nhiễm lên tiếng nhắc nhở. Cũng may chưa có nói với cô ấy, ngày mai Mike sẽ ra sân bay trở về.
Bốn người cứ ngồi như vậy đến tầm tám giờ tối thì bắt đầu dọn dẹp để hai người Tống Thiến cùng Mặc Nhiễm ra về, dù gì ngày mai ai cũng phải đi làm. Lúc gần xong, lại đến lượt Vương Nhất Bác có điện thoại.
"Được, tôi biết rồi."
Cậu ở ngoài ban công nghe điện thoại, đúng lúc Mặc Nhiễm đang quét dọn gần đó, anh đột nhiên nghĩ, âm thanh của Vương Nhất Bác thật sự rất mê người, không chỉ phái nữ, mà hình như anh cũng cảm thấy nó thật êm tai, thật dễ nghe a~
Hết chương 9
Mong chờ MN nhanh nhận ra tình cảm của mình,biết đâu lại chủ động theo đuổi NB nhỉ.Nghĩ thui đã thấy vui rồi,tự an ủi để bù đắp lại cho e trai NB của tôi ở phần 1 đã quá đau khổ rồi.
Trả lờiXóaChập này 2ng dễ thương quá. Nếu kiếp trc ko sống trong thù hận thì hiện tại chính là tính cách thực của anh Chiến. Dù phía trc có khó khăn thế nào cũng mong 2ng nhận ra nhau sớm rồi cùng nhau trải qua mọi chn. Kiếp trc đã quá khổ rồi nên mong kiếp này au cho 2ng họ nhiều ngọt chút.❤❤
Trả lờiXóasở trường của tôi lại không phải ngọt sủng thì biết làm sao :(((((
Xóa