[FANFIC BJYX] ONE MORE TIME - CHƯƠNG 10


"Không sao đâu mà, hai người bọn tôi có thể tự về được."


"Đúng đó, hai người không cần lo đâu." 


Hai người Mặc Nhiễm cùng Tống Thiến kẻ tung người hứng, luôn miệng nói Vương Nhất Bác cùng Nichkhun không cần phải lo, bọn họ vẫn có thể tự về nhà được, dù gì cũng không có lái xe, không sợ xảy ra tai nạn.


Vương Nhất Bác bảo trì yên lặng nhìn một nam một nữ trước mắt, nhất là Mặc Nhiễm đã đỏ cả mặt dù uống chưa tới một lon, cuối cùng hạ quyết định.


"Tôi đưa anh ta về." - Buông một câu ngắn gọn, tiến tới dứt khoát vươn tay, kéo nam nhân cao hơn một mét tám về phía mình.


"Được, nhờ cậu nhé." - Mặc dù đây là lần đầu tiên Nichkhun gặp Vương Nhất Bác, trong lúc ăn cũng chỉ nói một hai câu với nhau nhưng anh ta vẫn nhìn ra, cậu đối với Mặc Nhiễm tuyệt đối sẽ không làm gì gây hại cho anh. Vì vậy, Nichkhun cũng không ngăn cản mà ngược lại, rất tin tưởng Vương Nhất Bác sẽ đưa anh về nhà an toàn.


"Nè, cậu làm gì vậy hả? Cậu muốn đưa anh ấy đi đâu?" - Tống Thiến dù tửu lượng tốt nhưng so với Vương Nhất Bác hay Nichkhun vẫn còn thua xa, thần trí cũng không hoàn toàn tỉnh táo như hai người họ. Nhìn hai tay luôn bám chặt lấy Mặc Nhiễm của mình giờ trống rỗng, nhìn lên lại thấy Vương Nhất Bác đang kéo tay anh đi, cô liền xù lông muốn chạy theo ngăn cản.


"Tống Thiến, cậu ấy đưa anh chủ về, không cần phải lo. Lại đây, tôi đưa cô về." - Còn chưa bước được ba bước, Tống Thiến đã bị Nichkhun nắm tay kéo lại. 


"Nhưng... Nhưng mà..." 


"Được rồi, chúng ta cũng đi thôi." 


...


Buổi tối ở khu chung cư YZ đều tương đối yên tĩnh, vẫn có kẻ vào người ra nhưng bất kể là ngày nghỉ hay ngày thường cũng đều duy trì trạng thái như hiện tại. Dưới tòa nhà chung cư YZ, một con xe Audi màu đen bóng chầm chậm dừng lại, thu hút ánh mắt tò mò của mọi người đang ra vào chung cư. Đây là khu vực tập trung những người có thu nhập bình thường, việc một siêu xe tiến vào khu ở của họ, đương nhiên sẽ nhận được không ít ánh mắt tò mò. Tuy nhiên, mọi người cũng chỉ nhìn một chút sau đó lại rời đi, không bàn tán gì thêm. 


Chiếc xe cứ như vậy đậu trước chung cư YZ đã được năm phút nhưng vẫn chưa thấy người bên trong bước xuống. 


"Ưm~ đã tới rồi?" 


Trong xe, Mặc Nhiễm mơ màng mở mắt. Từ chỗ Vương Nhất Bác đến chỗ anh mất tầm bốn mươi phút đi xe, mà xe lại chạy quá êm, cộng thêm men bia trước đó nhanh chóng khiến Mặc Nhiễm chìm vào giấc ngủ. Lúc anh tỉnh dậy, mơ màng thấy bên ngoài là khung cảnh quen thuộc, ngốc nghếch cất tiếng hỏi.


"Ừ" - Vương Nhất Bác ngồi ở ghế tài xế bấm điện thoại, thấy anh đã tỉnh bèn bỏ điện thoại xuống, nhàn nhạt đáp.  


"Xin lỗi, thật ngại quá. Còn làm phiền cậu đưa tôi về." - Sau khi lấy lại tinh thần, Mặc Nhiễm dù vẫn còn men say trong người nhưng đã tỉnh táo hơn vài phần, nhận ra mình làm phiền Vương Nhất Bác liền vội vàng cúi người xin lỗi, hai tay bối rối mở dây an toàn, muốn nhanh chóng xuống xe.


"..." 


Vương Nhất Bác thấy anh bối rối nhưng cũng chẳng có lấy một chút phản ứng, ngay cả việc anh luôn miệng xin lỗi vì đã làm phiền cậu cũng không buồn đáp lại nữa mà chỉ yên lặng quan sát nam nhân đang cuống quýt bên cạnh. Hấp tấp như vậy, lúc nào cũng rất dễ xúc động, thường xuyên không kiểm soát được hành động cùng cảm xúc, anh ta... càng tiếp xúc, cậu càng đau đớn phải thừa nhận rằng, anh ta ngoại trừ gương mặt tương tự anh bảy tám phần thì con người, tính cách,... một chút cũng không giống Tiêu Chiến của cậu. 


Nhưng người mà cô gái kia liên tục nhắc đến hôm nay rốt cuộc là ai? Anh ta là đồng hương với  Nichkhun, vậy có nghĩa, anh ta cũng là người Thái? Hơn nữa trong tài liệu Trịnh Phồn Tinh tìm được không thấy nhắc đến người này. Và cả cuộc điện thoại của anh nữa, dường như người gọi đến là người mà Tống Thiến nhắc đến.


Nếu như chỉ mới vài trước thôi, Vương Nhất Bác vẫn còn rất chắc chắn Mặc Nhiễm không phải là Tiêu Chiến thì hôm nay, sau bữa tiệc, hàng chục nghi vấn lại hiện lên trong đầu cậu, tia hy vọng vốn đã bị dập tắt nay lại nhen nhóm vụt cháy.


Vương Nhất Bác bất ngờ chồm người tới, chạm vào chốt dây an toàn của Mặc Nhiễm. Hành động của cậu lần thứ hai dọa sợ anh. Mặc Nhiễm cái gì cũng không nói được, chỉ đơ người nhìn gương mặt của Vương Nhất Bác đang rất gần với mình. Một người bị cận gần sáu độ như anh, vậy mà bây giờ có thể nhìn được rõ từng sợi lông mặt mờ nhạt của cậu. Nhưng mọi thứ không dừng lại ở đó, trong đại não Mặc Nhiễm hiện lên hình ảnh một chiếc xe cũng màu đen đang đậu ven đường, bên trong xe dường như còn có thêm hai người. Bọn họ, cũng đang kề sát nhau, như anh với Vương Nhất Bác hiện tại.


Một giây trước anh bị Vương Nhất Bác làm đơ người, lần này thì tới hình ảnh vừa rồi. Đương lúc tâm trí còn bay bổng theo hình ảnh kia, anh lại nghe cậu nói: "Xong rồi."


"Hả? - Mặc Nhiễm ngơ ngác, tròn hai mắt nhìn Vương Nhất Bác. - "Xong cái gì?"


"Dây an toàn, tôi mở giúp anh rồi." 


"Hả? À cảm... cảm ơn." - Tâm trí quay trở về, Mặc Nhiễm ngốc nghếch cúi xuống, quả nhiên dây an toàn đã mở rồi, vậy mà không hiểu sao trước đó anh loay hoay mãi nhưng vẫn không mở được. 


“À mà… Nhất Bác, cậu về cẩn thận nhé.” - Nói xong liền mở cửa xuống xe. 


Vương Nhất Bác ngồi ở trong xe quan sát thân ảnh người kia đang cắm đầu đi thẳng về phía thang máy rồi cuối cùng là mất hút. Đợi qua tầm một vài phút, tầm mắt lại chuyển hướng. Cậu ngước nhìn lên, hướng ánh mắt về phía căn hộ của anh, chỉ vài giây sau nơi đó liền sáng đèn, báo hiệu chủ nhân đã về tới. Vương Nhất Bác lại nhìn thêm một lát nữa, sau đó mới chậm rãi khởi động xe rời đi.


Bên này, Mặc Nhiễm một mạch cắm đầu đi thẳng từ cổng vào thang máy, một chút cũng không dừng lại. Đến khi bước vào thang máy, cửa thang cũng hoàn toàn khép lại, cả cơ thể mới được thả lỏng, nhẹ nhõm ngồi phịch xuống. Anh cùng Vương Nhất Bác rõ ràng chỉ dừng lại ở mức quen biết, nếu không muốn nói thẳng ra họ chỉ là người dưng qua đường, tình cờ gặp nhau rồi nhớ mặt, thậm chí số lần gặp nhau cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Bọn họ ngay cả số điện thoại hay Wechat của nhau còn không có, thế nhưng không hiểu vì sao, mỗi lần ở cạnh cậu, lần nào anh cũng ngây ngốc đến khờ, hệt như một con thỏ nhỏ đứng trước vị chúa tể sơn lâm vừa to lớn vừa ranh mãnh. Chỉ một hành động nhỏ của cậu thôi cũng đủ để khiến anh đơ ra, ngốc nghếch cả buổi trời.


Cửa thang máy “ting” một tiếng, Mặc Nhiễm thất thiểu bước ra. Chân còn chưa đi được ba bước đã thấy ngay trước cửa căn hộ mình xuất hiện bóng dáng nam nhân quen thuộc.


“Mike…” 


Mặc Nhiễm vô thức bật ra tên người kia. Ban đầu là bất ngờ, sau đó là vui mừng. Bởi lẽ sau bao ngày không gặp, cuối cùng anh cũng lại được thấy người kia. Ngay bên cạnh nam nhân cao lớn còn có cả vali, rõ ràng là vừa xuống sân bay đã lập tức đến đây. 


Khoan đã, chẳng phải vài tiếng trước y còn gọi cho anh, nói rằng đang ở sân bay, làm sao mà về đây nhanh như vậy được? Lẽ nào “sân bay” mà y nói trong cuộc điện thoại lúc nãy, là sân bay Thượng Hải sao? Nếu là như vậy, y đã đứng đợi ở đây suốt mấy tiếng đồng hồ?


“Tiểu Tá...Tiểu Nhiễm!” - Vừa nhìn thấy người bấy lâu nay nhung nhớ, Mike không kìm được mà lập tức bước đến ôm chầm lấy anh. Trong lòng dâng lên những cảm xúc khó tả, ngoại trừ nhớ nhung, còn có cả sự đối lập giữa bất an và yên lòng. Bất an vì câu hỏi bâng quơ của anh dạo  trước, an lòng vì anh vẫn còn ở đây, vẫn có thể ôm anh vào lòng.


Tình yêu của y... Tiêu Chiến của y...


Mike muốn đem Mặc Nhiễm giấu thật kỹ, không để bất cứ ai nhìn thấy, không cho phép bất kỳ ai chạm vào. Tình yêu của Mike rất cực đoan, rất ngông cuồng. Y vì anh mà bất chấp, chiến đấu với cả tử thần để giành lại Mặc Nhiễm, xóa bỏ tất cả tình yêu của anh dành cho người kia. Y đã tái sinh anh. Cho anh một cuộc sống mới, một cuộc sống chỉ có tình yêu của y. Mặc Nhiễm thì đã sao? Ngốc nghếch chậm chạp thì đã sao? Chỉ cần anh vẫn còn sống, anh vẫn là Mặc Nhiễm của riêng Mike D Angelo. 


Sức lực của hai người vốn đã rất chênh lệch, Mike lại kích động ôm lấy khiến Mặc Nhiễm còn chưa kịp hỏi ra những thắc mắc của mình thì chỉ còn có thể bất ngờ, xen lẫn sự giật mình, theo phản xạ muốn vùng vẫy nhưng khi nhìn đến biểu cảm vui mừng của Mike, Mặc Nhiễm lại không đành lòng đẩy y ra. Mà cứ để mặc y ôm lấy anh thật lâu, đôi tay chầm chậm đưa lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ tấm lưng của y.


“Được rồi, vào nhà rồi nói.” 


Hai người cứ đứng ôm nhau như vậy một lúc lâu nhưng dường như không có dấu hiệu nào cho thấy Mike muốn buông tay, vì vậy, Mặc Nhiễm chỉ có thể bất đắc dĩ lên tiếng. Dù sao thì đây cũng là hành lang, là nơi công cộng, rất không nên thể hiện tình cảm quá mức. 


Cửa nhà vừa bật mở, đèn bên trong cũng ngay lập tức được bật lên, mà Kiên Qủa vẫn luôn buồn chán ở nhà suốt một ngày thấy chủ nhân trở về liền “meo” một tiếng, vui mừng phóng tới quấn lấy chân anh. 


“Em mới nhận nuôi nó hả?” - Mike kéo hành lý vào theo sau Mặc Nhiễm, vừa vào liền phát hiện nhà anh vậy mà đã nhiều thêm một bé mèo con. 


“Ừ, trên đường trở về thì em phát hiện nó đang co mình ở chỗ mấy thùng rác, tìm mãi cũng không thấy mèo mẹ nên em mới đưa nó về.”


Hóa ra là mèo hoang. Mike gật gù, tiến về ghế sofa ngồi xuống, ngắm nhìn một người một mèo đang đùa giỡn cùng nhau. Để Mặc Nhiễm nuôi thú cưng cũng tốt, từ lâu y đã có ý đó nhưng còn chưa kịp thực hiện thì lại phải ra nước ngoài. 


“Vậy em dẫn nó đi tiêm phòng chưa? Nếu chưa thì ngày mai chúng ta cùng đi đi.” - Mike không nuôi thú cưng nhưng Hoàng Húc Hi thì có, cũng vì vậy nên y cũng có một số kiến thức nhất định khi đưa mèo hoang về chăm sóc.


“Không cần đâu, mấy ngày trước đã tiêm rồi.” 


Câu trả lời của Mặc Nhiễm khiến Mike ngạc nhiên nhưng sau đó cũng không nghĩ nhiều, bởi vì y cho rằng là Hoàng Húc Hi đã nói cho anh biết, chẳng phải mấy ngày trước y đã nhờ Hoàng Húc Hi ghé sang sao.


Liếc thấy tập tranh Mặc Nhiễm đang để gần đó, y nảy sinh tò mò, muốn mở ra xem thử. Mike  biết Mặc Nhiễm rất có năng khiếu trong chuyện vẽ và thiết kế. Cũng vì vậy mà khi bắt đầu lại mọi thứ, y đã quyết định lựa chọn nó, biến nó thành một phần trong quá khứ của anh. Dù vậy nhưng y vẫn chưa thực sự có cơ hội để chiêm ngưỡng tác phẩm của anh. 


“Sao anh lại đứng ở ngoài? Chẳng phải anh biết mật khẩu mở cửa sao? Em cũng đâu có đổi.” - Mặc Nhiễm đưa đến cho Mike ly nước, y chưa kịp xem nhưng vẫn vui vẻ để tập tranh xuống, nhận lấy ly nước từ anh.


Vừa nhấp môi được một ngụm, Mike khựng lại, biểu tình trên mặt đầy vẻ không thể tin nổi, quay sang nhìn Mặc Nhiễm đang ngồi xuống bên cạnh.


“Em vừa nói...em không đổi mật khẩu nhà?” 


Mặc Nhiễm không chú ý đến cái nhìn kinh ngạc của Mike, thoải mái “”Ừm” một tiếng.


Mike vẫn tiếp tục kinh ngạc: “Tại sao em không đổi?”


Trước kia là y tự tiện điều tra mật khẩu của Mặc Nhiễm, cũng là y tự tiện nhiều lần bí mật vào nhà anh. Mặc dù y vẫn luôn tự tin Mặc Nhiễm sẽ không để bụng chuyện đó, nhưng sâu trong lòng, y hiểu rõ anh chắc chắn sẽ thay đổi mật khẩu, đồng thời nảy sinh lòng cảnh giác. Thế nhưng một câu vừa rồi của anh đã hoàn toàn phủ định suy nghĩ của y, đánh cho y tỉnh. 


Lúc này Mặc Nhiễm mới phát hiện biểu tình ngạc nhiên của Mike: “Vậy là anh sẽ đột nhập vào nhà em rồi làm mấy thứ biến thái như trong phim à?”


“Em nói gì vậy? Dù gì anh cũng đã từng là cảnh sát đó.” - Câu hỏi của Mặc Nhiễm khiến Mike không biết nên khóc hay cười.


“Nếu không phải là được rồi.” - Những gì Mặc Nhiễm đang nói hoàn toàn đều là những suy nghĩ thực sự của anh.


Quả thực, ban đầu anh chính xác có ý định sẽ đổi mật khẩu cửa, nhưng sau sự kiện anh một mình ra nước ngoài, tận mắt chứng kiến bộ dáng lo lắng của y nhưng vẫn chấp nhận để anh lên đường, lại thêm những việc mà Mike âm thầm làm cho anh nghe được từ Tống Thiến hay Hoàng Húc Hi, anh đã suy nghĩ rất nhiều. Mike thực sự sẽ đột nhập vào nhà anh, sau đó làm mấy chuyện biến thái hay ăn trộm sao? Câu trả lời là không.


Vì vậy, Mặc Nhiễm dứt khoát không suy nghĩ nhiều nữa, cứ để mọi thứ như cũ. 


“Mà khoan, anh vừa rồi nói gì? Đã từng là cảnh sát? Chứ bây giờ anh không phải là cảnh sát nữa à?”


Mike không trả lời câu hỏi của Mặc Nhiễm mà nhìn anh với ánh mắt đầy khuất phục. Đúng vậy, ngay từ lần đầu tiên gặp rồi quen biết anh, y đã hoàn toàn bị con người này khuất phục. Cho đến tận bây giờ, y cũng không hối hận về tất cả những gì mình đã làm. Và ngay lúc này đây, nhận được câu trả lời cùng phản ứng của anh, y cảm giác mình lại thêm yêu người này hơn.


Trước đó dù đã biết trước được phần nào về quyết định của Mặc Nhiễm, thế nhưng y không dám ôm quá nhiều hy vọng. Cho đến tận lúc này, y biết mình đã quá bi quan rồi. Không có lý do gì để y không hy vọng cả.


Mike vươn tay, lần thứ hai kéo Mặc Nhiễm vào lòng mình, ôm chặt lấy anh: “Anh yêu em, Mặc Nhiễm.”


“...”


“Anh yêu em, Mặc Nhiễm.”


Mike kiên nhẫn lặp lại một lần nữa, nhưng vẫn không có âm thanh đáp lại.


Dù vậy, y vẫn ôm siết lấy Mặc Nhiễm. Không có lý do gì để y không được hy vọng, cũng không có lý do gì để y bỏ cuộc. Ngay lúc này, y cảm nhận được người trong lòng có động tĩnh, sau đó liền nghe: “Ừm”


Chỉ một tiếng “ừm”, rất nhẹ, nhưng cũng đủ để Mike biết đáp án của anh. Y nhè nhẹ nhắm mắt lại, thốt ra hai tiếng cảm ơn.


“Cảm ơn em, Mặc Nhiễm. Anh, nhất định sẽ không làm em thất vọng. Dù có chuyện gì đi nữa, anh cũng sẽ luôn bảo vệ em.” 


Để chờ được ngày hôm nay, y đã chờ thật lâu. Cuối cùng cũng nhận được câu đồng ý của người yêu. Dù anh vẫn chưa nói yêu mình nhưng thời gian còn dài, y đã có thể khiến anh thay đổi quyết định thì cũng có thể lần nữa khiến anh nói ra ba chữ kia.


Hết chương 10


4 nhận xét:

  1. Tuần này có 2 chap luôn, không biết bao giờ họ mới trở về với nhau, buồn như con chuồn chuồn.

    Trả lờiXóa
  2. MN chấp nhận Mike rồi sao.huhu.Mike xuất hiện liên tục bên MN như vậy chắc chắn NB sẽ nhanh biết thôi.huhu

    Trả lờiXóa

[FANFIC BJYX] THAT'S RIGHT, WE ARE A COUPLE - CHƯƠNG 29

Tác giả: Wonnie “Làm sao đây?” - Đại Dương hoảng sợ, nhanh chóng thụt lùi về ngay bên xe. Hiện tại xe bọn họ một chiếc thì hư, chiếc còn lại...