[FANFIC BJYX] CUỒNG NGƯỠNG - CHƯƠNG 55


"Ca, đi cùng tôi."

 

Một câu này của Vương Nhất Bác chẳng phải câu hỏi hay cầu khiến, mà là một câu khẳng định. Chỉ là một câu ngắn gọn vài ba chữ thôi nhưng điều đó vẫn khiến Tiêu Chiến không kìm được dòng nước mắt mặn chát lăn dài trên má. Anh như cảm thấy kết cục vốn tối tăm không lối thoát của mình được soi sáng, dù chỉ là một tia hy vọng nhỏ bé nhưng nó cũng đã đủ để anh bước tiếp về phía trước. Mặc kệ thứ đang chờ anh nơi kia là địa ngục hay thiên đường, chỉ cần cậu vẫn cho phép và muốn anh đi cùng, anh nhất định sẽ không chần chừ mà nắm lấy tay cậu, cùng cậu tiến lên. Tiêu Chiến đưa tay, bàn tay nằm trọn trong lòng bàn tay to lớn của Vương Nhất Bác, hai bàn tay siết chặt lấy nhau, từng ngón đan xen không chút kẽ hở, cặp nhẫn Cococrush trên tay cả hai khẽ lóe sáng. 

 

Mike vẫn luôn đứng gần đó chứng kiến một màn lưỡng tình tâm duyệt của hai người mà đắng chát trong lòng.  Đây chẳng phải lần đầu y rơi vào hoàn cảnh như vậy nhưng vẫn không nhịn được sự ghen tị. Trước đó đang cùng Vương Nhất Bác ta sống ngươi chết, Hàn Tư Niệm bất ngờ lao tới đỡ cho cậu hai phát đạn rồi chết, đứng một bên chứng kiến Vương Nhất Bác gần như suy sụp hoàn toàn, lại nhìn đến Tiêu Chiến thất thần gần đó, y vốn định cho người bắt đầu tiến hành sắp xếp một phen, ai ngờ anh lại dứt khoát buông bỏ Tiêu Thịnh Hàm gào khóc phía sau mà tiến đến bên Vương Nhất Bác. Động thái này của Tiêu Chiến, ngàn vạn lần chính là bước ngoặc mà y không tài nào ngờ đến. Trước đây y cứ nghĩ, chỉ cần Tiêu Thịnh Hàm còn sống, dù cho có mười Vương Nhất Bác, y cũng không việc gì phải sợ, cho đến khoảnh khắc Vương Nhất Bác xông vào nhà y, y vẫn chắc nịch điều đó. Thế nhưng thực tế y sai rồi. Đây, là lần đầu tiên tính toán của y sai lệch, cũng là điều y chưa từng nghĩ tới. Nó như một cú tát thật mạnh vào mặt y, ê ẩm đến mức khó chịu, khiến cho sự thương cảm dành cho Vương Nhất Bác trước đó hoàn toàn bay sạch, mà sát ý ngủ yên đã lâu nay lần nữa thức tỉnh. Nếu như ngay cả Tiêu Thịnh Hàm cũng không thể giữ chân anh, vậy thì y tuyệt đối không để Vương Nhất Bác sống. Dù đã lờ mờ đoán trước được nhưng hiện thực trước mắt đã mạnh mẽ giúp y thức tỉnh, chỉ cần Vương Nhất Bác còn một hơi thở, tâm của Tiêu Chiến, mãi mãi vẫn sẽ không thuộc về y. 

 

Mike khẽ bước đến nhặt lên chiếc bộ đàm bị rớt trong lúc giao tranh cùng Vương Nhất Bác, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào hai người kia, một tay bấm nút trên bộ đàm, tay kia lại ra hiệu cho Hoàng Húc Hi. Hoàng Húc Hi nhìn thấy mật lệnh liền biết phải làm gì tiếp theo, đương lúc vừa xoay người thì trời đất xung quanh lại bắt đầu rung chuyển. Ban đầu cứ ngỡ động đất, nhưng sau một hồi liền phát hiện không phải. Toàn bộ các khu nhà trong dinh thự của Vương gia bắt đầu rung chuyển kịch liệt, đặc biệt là càng về gần khu cấm địa, sự rung lắc lại càng mãnh liệt nhưng dường như không một ai để ý đến điểm bất thường đó. 

 

"Thiếu gia, Chiến ca, chúng ta đi thôi." - Giữa sự rung chuyển ngày càng dữ dội của mặt đất, Trịnh Phồn Tinh chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện bên cạnh hai người. Trịnh Phồn Tinh vừa xuất hiện, các khu nhà cuối cùng cũng không thể chịu nổi chấn động mà hiện rõ hàng loạt vết nứt, sau đó như robot hết nhiên liệu rồi sụp đổ không ngừng, khắp nơi thoáng chốc trở nên mù mịt khói bụi. Tiêu Chiến có chút ngơ ngác nhìn Vương Nhất Bác cùng Trịnh Phồn Tinh đang đỡ xác Hàn Tư Niệm đặt xuống bên cạnh. Nhìn biểu hiện bình thản của hai người cũng đủ hiểu rõ đây chắc chắn không phải động đất, thế nhưng anh vẫn không rõ, rốt cuộc Vương Nhất Bác muốn làm gì tiếp theo nên cứ vậy mà ngơ ngác một hồi.

 

"Đi thôi." - Thẳng cho đến khi âm thanh trầm ấm quen thuộc vang lên, trên tay cũng đồng thời cảm nhận được cái siết chặt từ bàn tay to lớn của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến mới kéo về thần trí của mình.

 

Sau khi thất bại trong việc ngăn cản Tiêu Thịnh Hàm, Quách Thừa cùng Trịnh Phồn Tinh đã nhân lúc mọi sự chú ý của đám người Hoàng Húc Hi dồn vào hai mẹ con Tiêu Thịnh Hàm và Tiêu Chiến mà lẳng lặng rời đi, âm thầm kích hoạt hệ thống tự hủy được đặt ngay ở thư phòng của Vương Hoàng, sau đó nhanh chóng thu thập vũ khí trên đường, một người lẻn ra bên ngoài chuẩn bị xe, người còn lại một mạch trở lại chỗ này, vừa tới nơi thì đúng lúc quá trình tự hủy cũng bắt đầu, hoàn hảo tạo cơ hội cho bọn họ mở đường máu rời khỏi đây. Tuy nhiên, đó chưa phải là tất cả.

 

"Ừ" - Dù còn rất nhiều chuyện chưa hiểu rõ nhưng anh vẫn kiên định gật đầu, cũng siết lấy bàn tay đang nắm tay mình.

 

Ba người liền nhanh chóng di chuyển, lợi dụng tốt sự hỗn loạn mà thẳng tiến đến khu cấm địa. Đến lúc này, nhìn thấy khu vườn trước đây đã biến mất, thay vào đó là một mật thất bên dưới lòng đất, anh mới minh bạch tất cả. Sự rung chuyển vừa rồi, xem ra không chỉ để phá hủy toàn bộ dinh thự mà còn di dời sự chú ý của quân địch, mở ra con đường máu thoát thân này. Ba người bọn họ vừa tiến vào mật thất, cửa ra vào liền đóng lại, trả lại hiện trạng ba đầu. Theo chân Vương Nhất Bác cùng Trịnh Phồn Tinh, Tiêu Chiến lòng vẫn không yên mà khẽ nhìn về phía sau. Không phải anh lo cho mẹ, bởi lẽ anh so với Tiêu Thịnh Hàm, thì bà lại càng thân thiết với Mike và đám người kia hơn. Điều anh lo lắng, chính là Mike sẽ không từ bỏ anh một cách đơn giản như vậy. Y... nhất định sẽ nổi điên mà đuổi theo đến cùng.

 

Điều Tiêu Chiến lo lắng hoàn toàn không sai. Mike ở bên kia tuy đã bị thương, việc giao chiến vô cùng ác liệt khiến y mất không ít máu, khi Vương gia đột ngột rung chuyển không ngừng rồi sụp đổ làm y choáng váng vài phần, lúc định thần lại thì đã không thấy hai người Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến vốn cách mình chỉ vài bước chân đâu.

 

"Tiểu Chiến? Tiểu Chiến!"

 

Mike hoảng hốt đảo mắt tìm kiếm xung quanh. Tìm rồi lại tìm, liên tục gọi tên người, thế nhưng đáp lại y chỉ có âm thanh sụp đổ của đất đá. Cuối cùng vào một khắc y tưởng chừng như sắp phát điên, giữa khói bụi mù mịt, y cũng nhìn ra bóng hình của người mình yêu. Vốn muốn gọi một tiếng, nhưng âm thanh còn chưa ra khỏi miệng, thân ảnh của anh đã hoàn toàn mất dạng trong đống hỗn độn, ngay cả một chút dấu hiệu nào đó để nhận biết cũng không còn. 

 

"TIỂU CHIẾN! Em lập tức quay về đây cho tôi, lập tức quay về, có nghe không hả? Em biết mình không thể thoát khỏi tay tôi mà, vậy nên lập tức trở về cho tôi." - Trong bức màn mù mịt vừa rồi, y không chỉ thấy được người mình yêu, mà còn thấy cả thân ảnh mơ hồ của kẻ đi bên cạnh anh, thậm chí biết rõ anh sẽ không quay lại nhưng vẫn không nhịn được mà gào thét.

 

Đi rồi, đi mất rồi, người y yêu nhất thực sự đi mất rồi. Tiêu Chiến thà cùng Vương Nhất Bác bước vào quỷ môn quan, rơi vào vực thẳm bất phục vẫn quyết không quay lại nhìn y lấy một lần, mặc cho trái tim y tha thiết yêu anh, vì anh mà điên cuồng làm biết bao nhiêu chuyện. Giây phút nhìn thấy thân ảnh của hai người nắm chặt tay nhau rồi biến mất hoàn toàn, Mike thật sự hối hận, lẽ ra y nên giết Vương Nhất Bác ngay từ đầu mới đúng. 

Sai lầm của y chính là quá coi thường tình yêu của hai người họ, Mike đến tận bây giờ vẫn không thể tin Vương Nhất Bác lại có thể một lần nữa đưa tay về phía Tiêu Chiến, y không tin Tiêu Chiến vẫn không chút suy nghĩ nắm chặt lấy tay cậu. Hai người họ như chưa hề có oán hận, chưa từng có nghi ngờ, chỉ độc duy tin tưởng cùng vị tha, thủy chung chưa từng đổi. 

 

"Mike, anh có sao không? Máu chảy nhiều quá kìa." - Hoàng Húc Hi cõng Tiêu Thịnh Hàm đã khóc đến ngất trên lưng cùng một vài tên lính chạy đến chỗ Mike, thấy một bên đùi y đã ướt đẫm vì máu cùng biểu tình tan vỡ hiếm thấy mà lo lắng hỏi.

 

"Lập tức đuổi theo, tôi muốn cái xác của Leon Wang phải đặt trước mặt mình trước sáng mai." -  Dáng vẻ mất mát ngay lập tức được cất giấu, rất nhanh đã trở lại dáng vẻ uy nghiêm thường ngày, nhưng sát ý trên gương mặt đã rõ hơn lúc nào hết. Mike nhìn đến Tiêu Thịnh Hàm cười lạnh, chỉ cần y còn giữ Tiêu Thịnh Hàm thì vẫn còn hy vọng lật ngược thế cờ.

 

Hệ thống tự hủy của Vương gia, Mike đã từng nghe nhắc đến, nhưng trước giờ nó chỉ là tin đồn. Y lại không muốn tin vào thứ được người ta đồn đoán, hơn nữa chẳng ai lại tự tay mình hủy đi cơ ngơi bao nhiêu đời của gia tộc nên đã không điều tra về nó. Đây chính là thiếu sót của y, hoàn hảo để Vương Nhất Bác tận dụng nó mà lật ngược tình thế. 

 

"Nhưng sếp tổng chẳng phải sẽ tới đây ngay sao?" - Kẻ thù suốt bao nhiêu năm của cảnh sát lẫn chính phủ sụp đổ, đương nhiên các nhân vật lớn sẽ đích thân đến hiện trường, đây chính là cơ hội lớn để bọn họ thăng tiến.

 

"Kệ đi, tôi không rảnh để tiếp mấy gã béo bụng đó. Cử người chăm sóc cho bà ta, số còn lại theo tôi." 

 

"Phong tỏa toàn bộ tuyến đường dẫn vào dinh thự và khu vực xung quanh đi." - Nói rồi đi đến bên xe vừa được đưa tới, muốn trực tiếp khởi hành nhưng Hoàng Húc Hi đã nhanh chân chặn lại.

 

"Chờ chút, băng bó vết thương trước đã. Bọn họ ai cũng bị thương rồi, không cần gấp như vậy đâu." 

 

Mike nhìn chỗ băng gạc được Hoàng Húc Hi đưa tới, sau một hồi mới miễn cưỡng mở miệng: "Nhanh lên."

 

"Thiếu gia, cậu nghỉ ngơi một chút đi, cậu đang bị thương mà." 

 

Sau khi ba người kia thuận lợi chạy thoát ra bên ngoài theo mật thất, lúc vừa ra đến thì Quách Thừa cũng vừa vặn lái xe tới. Tay lái của Vương Nhất Bác vốn ổn định nhất nên khi cậu biểu hiện mình sẽ cầm lái, Quách Thừa bèn lên tiếng. Vương Nhất Bác đối với đề nghị của cậu cũng không từ chối, không nói một lời liền kéo Tiêu Chiến vào ngồi ghế sau cùng mình. Bốn người nhanh chóng ổn định rồi phóng xe rời khỏi. 

 

Trên xe, ngoại trừ Quách Thừa vẫn tập trung lái xe, ba người còn lại tranh thủ xử lý vết thương rồi chuẩn bị một ít súng ống. Xe đã ra khỏi địa bàn của Vương gia nhưng Tiêu Chiến thỉnh thoảng vẫn cực kỳ thận trọng mà liên tục nhìn lại, phía sau trước sau như một, hoàn toàn yên tĩnh, ngay cả dấu hiệu có người đuổi theo cũng không có. Sự bình yên này lại càng làm Tiêu Chiến thấp thỏm không yên.

 

"Anh đang lo lắng hắn đuổi theo?" - Ngồi ngay sát bên cạnh anh, Vương Nhất Bác đương nhiên nhận ra sự lo lắng của Tiêu Chiến.

 

"Nếu chỉ như vậy mà đã từ bỏ, đó không phải tác phong của anh ta." 

 

"Đúng vậy." - Trái với sự lo lắng không ngừng của anh, Vương Nhất Bác bình tĩnh đáp trả.

 

"Nhất Bác? Em đừng khinh địch, anh ta có thể một tay qua mặt Vương gia, làm giả hồ sơ của em, bí mật tiếp cận mẹ, anh thật sự không biết anh ta còn có thể làm ra chuyện gì..."

 

"Làm giả hồ sơ của tôi?" - Những chuyện kia cậu đều đã biết, nhưng chuyện làm giả hồ sơ thì là lần đầu nghe đến, lại còn là hồ sơ của cậu.

 

"Ừm, lúc đầu là vậy. Nhưng hiện tại chắc chắn ý định đó đã không còn rồi. Nhất Bác, em nhất định đừng khinh địch." - Tiêu Chiến vẫn nhịn không được mà siết chặt tay người kế bên.

 

"Tôi không khinh địch, chỉ là hắn không biết, hoặc là hắn giả vờ không biết, nếu hắn còn tiếp tục, kết cục của hắn cũng chính là kết cục của cha tôi ngày hôm nay. Tôi đang nghĩ, liệu rằng mình cũng sẽ đi vào ngõ cụt như cha tôi?"

 

"Nhất Bác, anh thật sự..."

 

"Bởi vì tôi, đối với anh đã đến mức thật sự không thể buông tay rồi. Anh cũng biết mà, phải không?" - Không để Tiêu Chiến nói hết, Vương Nhất Bác đã cố ý cắt lời anh, ánh mắt xen lẫn kiên định cùng bất an.

 

Tiêu Chiến đối với sự tha thứ của cậu, vẫn luôn xem đó là một ân huệ. Nhưng hiện tại cậu lại dùng ánh mắt đó để nói với anh, lại khiến tâm can anh cắn rứt đến tận cùng. Rõ ràng cậu cái gì cũng chưa làm, mọi sai trái cũng chẳng phải do cậu, vậy mà mọi đau khổ lại dồn hết lên người con trai này. Còn anh, chính là kẻ tiếp tay cho điều đó.

 

"Anh biết, anh biết mà. “ - Không biết lấy dũng khí từ đâu, cũng mặc kệ trong xe không phải chỉ có hai người họ mà Tiêu Chiến trực tiếp vòng tay qua cổ cậu, hôn khẽ lên môi rồi ôm chặt người trong lòng. Kiếp này được yêu Vương Nhất Bác và được cậu đáp lại, với anh mà nói chính là điều may mắn nhất, là điều chưa bao giờ khiến anh hối hận. Thứ khiến anh sợ hãi, chính là sự ruồng bỏ của cậu khi mà thân thể này đã trở nên dơ bẩn, mà chính bản thân anh cũng đã phạm quá nhiều sai lầm.

 

Chứng kiến tình yêu cả hai dành cho nhau của Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến, Quách Thừa cùng Trịnh Phồn Tinh không thể không cảm động, nhất là Trịnh Phồn Tinh, cậu khẽ nắm lấy tay của người bên cạnh, trao cho Quách Thừa cái nhìn kiên định. Không cần phải sống trong giàu sang sung sướng, cũng không quan trọng con đường phía trước như thế nào, dù là sống hay chết, với bọn họ hiện tại mà nói, chỉ cần có thể tiếp tục được yêu người kia, điều đó đã khiến cả hai mãn nguyện rồi. Tình cảm của Quách Thừa và Trịnh Phồn Tinh so với Vương Nhất Bác bình yên hơn rất nhiều, bọn họ may mắn quen biết từ sớm, cùng nhau trải qua biết bao nhiêu chuyện, lại chứng kiến hết thảy một tình yêu quá mức gian truân của chủ nhân nên từ lâu cả hai đối với cuộc sống này cũng không yêu cầu quá nhiều. Mà tình cảm của họ dành cho nhau cũng ngày càng kiên định và sâu sắc hơn.

 

"Tôi cũng..." 

 

Đoàng 

 

Lần này cắt ngang câu nói của Vương Nhất Bác là một tiếng "Đoàng" từ phía sau, quả nhiên, Mike D Angelo đã đuổi tới. Từ kính chiếu hậu, Quách Thừa nhanh chóng xác định số xe đang bám đuôi.

 

"Thiếu gia, có tất cả năm chiếc."

 

"Giữ vững tay lái, cố gắng đừng để bánh xe trúng đạn." - Vương Nhất Bác lên nòng súng, giải quyết năm chiếc bám đuôi với cậu không phải khó, trước đây đã từng trải qua trường hợp này một lần. Dù tình huống không giống hoàn toàn, đối thủ cũng không phải dạng vừa nhưng một chút run sợ cậu cũng không cảm thấy được. Có lẽ là chuyện bị bám đuôi như thế này chẳng phải lần đầu, hoặc cũng có thể do đã trải qua những chuyện quá sức chịu đựng hơn nên mới không cảm thấy gì. Huống hồ bên cạnh cậu, còn có một sát thủ là Tiêu Chiến. Một mình cậu không giải quyết được Mike, nhưng có thêm Tiêu Chiến, cậu không tin mình không làm gì được.

 

"Anh xem kìa, hắn ta muốn có anh đến như vậy." - Vương Nhất Bác xoay người nhìn năm chiếc xe bám đuôi phía sau, khoảng cách so với xe bọn họ đang dần được rút ngắn. Đối với kẻ bám đuôi phía sau cũng để lộ hoàn toàn sát ý cùng quyết tâm khiến kẻ đó phải chết. 

 

Vương Nhất Bác cùng Mike, cả hai hiện tại đều đang muốn đối phương phải chết. Không phải kiểu muốn hành hạ, khiến kẻ thù sống không bằng chết như lúc đầu, mà là chân chính muốn một nhát giết chết đối phương.

 

Xe liên tục đảo bánh, hết bẻ lái bên trái rồi lại bên phải, tránh đi loạt đạn liên tục bắn phá phía sau. Nhưng cũng không thể tránh mãi được, cửa kính phía sau "Choang" một tiếng, ngay lập tức xuất hiện vết nứt, dù là kính cường lực nhưng trước sự tấn công ồ ạt từ kẻ thù, hiển nhiên chỉ một vài tấm kính cường lực không thể bảo hộ bốn người bọn họ mãi được. Vết nứt đầu tiên như sự mở màn thành công, đạn bắn tới từ phía sau lại càng dữ dội hơn so với ban đầu. 

 

Cửa kính bên hông hạ xuống, ngoại trừ Quách Thừa đang cầm lái, ba người còn lại liên tục thay phiên nhau nhoài người qua cửa, giương súng đáp trả. Kỹ thuật ngắm bắn của Vương Nhất Bác quả nhiên đã muốn vượt Tiêu Chiến, bởi lẽ chỉ với một phát súng đầu tiên, cậu đã khiến một chiếc xe địch phải loạng choạng rồi đâm vào thân cây bên đường. Một phát súng của Vương Nhất Bác như động lực to lớn, khiến Trịnh Phồn Tinh như được tiếp thêm sức mạnh cùng tự tin, những phát đạn sau đó của cậu dù không khiến đối phương ngay lập tức đã bị bỏ lại như chủ nhân nhưng vẫn gây tổn thất rất lớn, viên này thì trúng cửa kính, viên kia lại thành công bắn thủng bánh xe. Dù liên tục gây khó khăn cho đoàn người của Mike, nhưng cả ba người bọn họ cũng không ít lần suýt bị đạn ghim trúng, và cũng đều nhận ra rằng, có một chiếc xe vẫn hoàn hảo không chút hư tổn giữa ba chiếc còn lại. Chiếc xe đó, tám chín phần là Mike cầm lái.

 

Những tưởng tình thế dần trở về thế cân bằng, ai ngờ lúc này từ hai bên hông lại xuất hiện thêm hai chiếc xe phóng lên, duy trì tốc độ ngang ngửa với xe của Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến cắn răng quan sát tình hình, với số lượng kẻ địch như vậy, cứ nhoài người ra cửa rồi bắn là không thể duy trì được lâu, đạn dược của bọn họ là có hạn. Hơn nữa với tình hình hiện tại, Mike chính là muốn ép cho bọn họ phải biết khó mà dừng xe. Không mất quá lâu để đưa ra quyết định, Tiêu Chiến mở hạ cửa kính xuống, cả thân mình thoăn thoắt leo lên nóc xe, sau đó căn chuẩn khoảng cách giữa mình với chiếc đang chạy bên trái mà phóng cả thân mình qua nóc xe kẻ địch trong con mắt bàng hoàng của Vương Nhất Bác.

 

"TIÊU CHIẾN! ANH TRỞ LẠI ĐÂY NGAY CHO TÔI!" - Mọi hành động của anh diễn ra ngắn gọn chỉ trong tầm mười giây khiến Vương Nhất Bác cả kinh không thôi, trái tim thoáng chốc như bị treo lên lần thứ hai trong ngày. 

 

Tiêu Chiến dứt khoát bỏ qua một Vương Nhất Bác đỏ mắt nhìn mình, cố gắng giữ thăng bằng ngay trên nóc xe. Hai tên trong xe cũng không tránh khỏi một phen khiếp vía, biết rằng đối tượng truy đuổi là sát thủ hàng đầu của Vương gia, nhưng tới mức này thì thật sự nằm ngoài sức tưởng tượng của chúng. Một tên cố gắng giữ tay lái, một tên mở cửa sổ, nhoài người lên phía trên muốn bắn hạ anh nhưng còn chưa kịp giương súng thì đã lĩnh ngay một phát đạn ngay đầu. Tiêu Chiến nhanh chóng leo xuống bên hông xe, lợi dụng cửa kính vẫn còn mở mà chĩa thẳng nòng súng vào tên đang cầm lái bên trong, lần thứ hai nổ súng.

 

Xe đột ngột mất đi sự điều khiển của con người liền mất lái, cuối cùng đâm thẳng vào gốc cây bên đường. Mọi chuyện xảy ra rất nhanh, nhanh đến nỗi người ta chỉ cần chớp mắt lâu một tí là đã không theo kịp diễn biến tiếp theo. Thế nhưng đó chẳng phải điều Vương Nhất Bác quan tâm lúc này, ngay cả chuyện Mike cùng cảnh sát đang đeo bám phía sau mình, cậu cũng chẳng quan tâm mà chỉ đỏ mắt tìm kiếm thân ảnh của một người. Tiêu Chiến, Tiêu Chiến, Tiêu Chiến... Tiêu Chiến đâu rồi? Tại sao không thấy anh? Anh đang ở đâu?

 

"Quách Thừa, bẻ lái đi." - Gấp gáp ra lệnh cho Quách Thừa, cậu thậm chí không chờ xe thắng lại mà dứt khoát mở cửa, lao mình ra khỏi xe.

 

Lăn mình trên đất hai vòng, Vương Nhất Bác rất nhanh ổn định lại thân mình, đảo mắt về phía chiếc xe vừa đâm vào thân cây phía sau, lúc này mới thấy thân ảnh quen thuộc của Tiêu Chiến đang mò mẫm đứng lên cách xe khoảng năm mét mới thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng cơ thể ngay lập tức căng cứng lại khi thấy phía sau anh, đám người của Mike đã đuổi tới. Không chút chần chừ, cậu nhanh chân chạy đến bên cạnh Tiêu Chiến, đồng thời lấy từ trong túi áo ra quả lựu đạn lúc nãy khi nhảy khỏi xe đã nhanh tay lấy được, mở chốt rồi ném thẳng về phía đám người của Mike. Lựu đạn phát nổ, cùng lúc Vương Nhất Bác chạy như điên đến ôm lấy anh, do ảnh hưởng bởi lực nổ mà cả hai ôm nhau lăn vài vòng xuống dốc.

 

"Có sao không?" - Vương Nhất Bác ôm chặt người trong ngực nhưng vẫn muốn xác nhận lần nữa người trong lòng không bị thương.

 

"Không sao." - Tiêu Chiến ngồi dậy, âm thầm quét một vòng từ trên xuống dưới Vương Nhất Bác, sau khi xác nhận cậu không sao mới nhẹ thở phào. Vốn dĩ khi chiếc xe kia mất lái, anh đã nhanh chóng nhảy khỏi xe nhưng vẫn bị choáng váng một chút, nào ngờ chỉ vừa mới đứng dậy thì đã thấy cậu như điên lao đến ôm anh vào lòng, sau đó cảm nhận được sức nóng cùng tiếng nổ từ phía sau mà cũng vươn tay ôm chặt lấy cậu.

 

"Thiếu gia, Chiến ca, mau lên xe!" - Âm thanh của Trịnh Phồn Tinh cực kỳ đúng lúc vang lên, cả hai đưa mắt tìm kiếm, sau khi xác định xe đang chờ ở cách đó không xa liền nhanh chóng lên xe, lập tức rời đi. 

 

"Hai người không sao chứ?" - Quách Thừa đang lái xe nhưng vẫn nhịn không được mà lên tiếng hỏi. Hai người này, quả nhiên là một cặp không sai đi đâu được, chỉ toàn thích không nói không rằng mà hành động, nếu không phải cùng bọn họ đã lâu, e là cũng không thể nào theo kịp tiết tấu của hai người.

 

"Không sao, tiếp tục đi thẳng về phía trước, được tầm 1km thì quẹo phải." 

 

"Đã rõ"

 

Cách bọn họ không xa, xe của Mike vẫn luôn chạy phía sau, còn chưa hết bàng hoàng vì một màn vừa rồi của Tiêu Chiến thì liền phải vội vàng đạp thắng khi thấy Vương Nhất Bác cũng nhảy từ trên xe xuống, móc từ trong túi áo ra một quả lựu đạn rồi ném về phía họ. Dù thắng lại kịp thời nhưng hai xe của cấp dưới y thì không như vậy, chưa kể trước đó phải chịu đáp trả từ phía Vương Nhất Bác, người y dẫn theo đã sớm chật vật không ít. Vốn dĩ đưa theo bốn xe, sau lại được thêm hai xe hỗ trợ, vậy mà hiện tại trong nháy mắt cũng chỉ còn có xe của y và hai xe là còn nguyên vẹn. Cả một đám người, vậy mà bắt chỉ một chiếc xe cũng không xong, hơn nữa còn để nó chạy mất ngay trước mắt. Mike không nhịn được mà đập tay lái, cố gắng bắt mình phải bình tĩnh. Dựa theo những thông tin mà Tất Bồi Hâm giả thu thập được, Vương Nhất Bác chẳng phải đã cho sửa lại căn nhà của Phác Chính Thù sao? Mà chỗ này, lại vừa vặn cách đó không quá năm cây số.

 

"Lucas, cho thêm tiếp viện đến thẳng chỗ của Phác Chính Thù." - Sau khi gọi cho Hoàng Húc Hi, Mike cũng lập tức đạp ga, tiến thẳng về phía mục tiêu.

 

...

 

"Nhất Bác, em muốn đi đâu vậy?" - Trên xe có tổng cộng bốn người, nhưng chỉ có mỗi Tiêu Chiến là vẫn chưa biết nơi bọn họ sắp đến. Sau tình huống vừa rồi, vì đã cắt đuôi được đám người của Mike nên anh cũng có thể tạm thời thả lỏng.

 

"Cũng sắp tới rồi, anh bị ngốc hay sao mà không nhớ nơi này?" 

 

Nghe Vương Nhất Bác nói, Tiêu Chiến mới đảo mắt ra bên ngoài, cố gắng nhìn kỹ cảnh trí xung quanh. Thế nhưng nhìn một hồi vẫn không tài nào đoán ra nổi, thẳng cho đến khi căn nhà màu trắng quen thuộc trong ký ức dần hiện lên phía xa, anh mới ngỡ ngàng nhìn người bên cạnh. Kể từ khi Vương Hoàng ra tay giết Phác Chính Thù rồi cho đốt căn nhà, anh một bước cũng chưa dám quay lại nơi đây mà chỉ lẳng lặng chôn giấu hình ảnh của nó vào tận sâu bên trong. Hiện tại hình dáng quen thuộc lại lần nữa hiện lên, hiển nhiên là Vương Nhất Bác đã cho người sửa sang lại. 

 

Một dòng cảm xúc không nói nên lời bỗng chốc dâng trào, thế nhưng còn chưa kịp mở miệng, liên tiếp hàng loạt tiếng súng nổ vang lên bên tai, ngay sau đó là "Xoảng" một tiếng, cửa kính phía sau vốn đã nứt sẵn nay đã vỡ tan tành. Vương Nhất Bác theo phản xạ mà ôm lấy Tiêu Chiến cúi thấp đầu xuống, lần thứ hai dùng thân mình bảo hộ anh khỏi mảnh vỡ. Kính đã vỡ, loạt đạn phía sau cũng không hề có dấu hiệu sẽ ngừng lại mà lại càng như ong vỡ tổ, ghim tứ tung trong xe. Chưa dừng lại ở đó, ngay một khắc Quách Thừa muốn đạp chân ga để phóng đi liền bị cảnh tượng trước mắt làm cho cả kinh, gấp gáp đổi sang phanh gấp lại. Lúc xe loạng choạng dừng lại, loạt đạn phía sau cũng ngừng bắn tới, bốn người lúc này mới lần nữa ngẩng đầu. Ngay trước mắt họ, không chỉ có căn nhà trắng tinh quen thuộc, mà còn là một hàng xe cảnh sát cùng quân đội đã giương súng chờ sẵn. Lại nhìn lại phía sau, xe của bọn họ đã bắt đầu bốc khói, mà xe của Mike cũng vừa dừng lại, trên tay y vẫn yên vị khẩu Thompson.

 

Bốn người bọn họ, cứ tưởng đã tạm thời an toàn, nhưng đó chỉ là màn sương che mắt người. Thực tế cho thấy, bọn họ... đã không còn đường thoát.

 

"Có lẽ... là trước lúc tên kia tự sát." - Trịnh Phồn Tinh nhìn tình hình trước mắt rồi nhè nhẹ lên tiếng.

 

Ở ghế sau, Vương Nhất Bác bỗng cảm nhận độ ấm quen thuộc đang bao bọc lấy tay mình, không ngẩng đầu nhìn, cậu cũng biết người nắm là ai và người đó muốn nói gì với cậu. Vương Nhất Bác khẽ mỉm cười, tay cũng siết lấy tay người.

 

Tiêu Chiến, sống là người của Vương Nhất Bác...

Tiêu Chiến, chết cũng là quỷ của Vương Nhất Bác…

 

"Quách Thừa, Trịnh Phồn Tinh, hai cậu xuống xe đi." - Tiêu Chiến lúc này mới lên tiếng, giọng anh vô cùng bình thản, nhẹ nhàng, hệt như đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng cho tình huống này.

 

"Tại sao? Hai người muốn làm gì?" - Quách Thừa cùng Trịnh Phồn Tinh đồng loạt kinh ngạc, hai người bọn họ  rốt cuộc đang nghĩ gì? - "Chiến ca, xin lỗi anh, nhưng chúng tôi chỉ làm theo lệnh của thiếu gia."

 

"Xuống xe" - Không để hai người đợi lâu, Vương Nhất Bác liền cất chất giọng trầm ấm của mình lên.

 

"Thiếu gia..." 

 

"Bên phải 500m, chính là kết thúc của tất cả. Nếu còn muốn theo thì tôi không ý kiến."

 

Hai người Quách Thừa cùng Trịnh Phồn Tinh nhìn nhau, bên đó, có lẽ là vực sâu đi, là nơi... mà hai người phía sau sẽ cùng nhau đi tới.

 

"Thiếu gia, cho chúng tôi nói một lời này. Cả hai bọn tôi, à không, Tất Bồi Hâm nữa, ba người bọn tôi vốn dĩ là trẻ mồ côi, người thân ai cũng không có, lúc đầu được đưa đến đảo huấn luyện, cứ mơ mơ hồ hồ mà sống qua ngày, ông trời cho chết lúc nào thì sẽ chết lúc đó. Cho đến khi gặp hai người trong kỳ sát hạch lần đó, chúng tôi bắt đầu cố gắng, lần đầu biết phấn đấu, cũng dần trưởng thành. Mặc dù cậu nhỏ tuổi hơn chúng tôi nhưng lúc nào cũng đối xử với chúng tôi rất tốt, có cậu làm chủ nhân, đối với chúng tôi chính là một may mắn. Tất Bồi Hâm đi rồi, mà hai người hiện tại cũng muốn đi, chúng tôi ở lại... thật sự là không có ý nghĩa gì." - Trịnh Phồn Tinh nắm chặt tay Quách Thừa, kiên định nhìn Vương Nhất Bác nói. Nếu hai người họ xuống xe, thì chờ đợi họ trước mắt hoặc là song sắt, hoặc là một phát súng vào đầu. 

 

"Hai người các cậu... hà tất phải như vậy? Còn có thể sống thì cứ sống, trân trọng đối phương hết mình, đừng như tôi và em ấy." - Cảm động trước tấm lòng của Quách Thừa cùng Trịnh Phồn Tinh, nhưng Tiêu Chiến vẫn còn minh bạch. Hai người này, họ không việc gì phải đi theo anh và Vương Nhất Bác.

 

"Không, chúng tôi đã quyết rồi, xin hãy thành toàn giúp chúng tôi, thiếu gia." 

 

Sau một câu này của Quách Thừa cùng Trịnh Phồn Tinh, cả trong xe lẫn bên ngoài đều tĩnh lặng đến cực điểm. Bên tai cũng rõ mồn một tiếng bước chân xào xạc nhè nhẹ của đám người cảnh sát.

 

"Tùy ý, tôi... chỉ cần một người bên cạnh là đủ." - Vương Nhất Bác vẫn một mực âm thầm quan sát động tĩnh ngoài, tay vẫn siết chặt không rời lấy tay Tiêu Chiến.

 

"Vâng"

 

"A Tinh, Quách Thừa này...nợ em một hôn lễ… Kiếp sau nhất định trả đủ cho em." - Dứt lời liền bất ngờ đạp chân ga, bẻ lái hướng về phía vực thẳm. 

 

Chiếc xe bất ngờ bẻ lái rồi lao như điên về bên tai phải khiến mọi người đồng loạt sửng sốt. Ai ai cũng đều nghĩ, bọn họ vẫn còn muốn bỏ trốn.

 

"Được, kiếp sau lại đợi anh đến tìm em trả nợ." - Vào khoảnh khắc chiếc xe chỉ còn cách vực thẳm vài mét ngắn ngủi, Trịnh Phồn Tinh cười đến dương quang sáng lạng, nụ cười mãn nguyện không chút lo âu, cậu tháo cả dây an toàn, đáp lời Quách Thừa rồi chồm người sang, kéo người yêu vào nụ hôn cuối. 

 

Lúc này, Quách Thừa cũng tháo mở dây an toàn, buông tay khỏi vô lăng mà ôm lấy Trịnh Phồn Tinh, siết chặt người trong lòng.

 

"Nhắm mắt lại, sẽ hơi đau một chút đấy." - Ôn nhu vuốt ve gương mặt Tiêu Chiến, toàn bộ ký ức từ lúc gặp mặt thuở nhỏ của cả hai bỗng chốc ùa về trong đại não khiến vành mắt bất chợt trở nên nóng hổi.

 

Tiêu Chiến không nói gì, chỉ "Ừm" nhẹ một tiếng, vùi đầu vào lồng ngực săn chắc của cậu dụi dụi đầu.

 

"Anh yêu em. Hẹn gặp lại nhé, Vương Nhất Bác."

 

"Em cũng yêu anh, Tiêu Chiến. Hẹn gặp lại, kiếp sau, nhất định sẽ không để anh phải đau khổ như vậy nữa."

 

Chiếc xe phóng khỏi mặt đất, cuối cùng lao thẳng về khoảng không trước mặt rồi rớt xuống trong sự ngỡ ngàng của mọi người... cùng tiếng thét điên cuồng của Mike.

 

Thời khắc này, Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến... thịt nát xương tan, hòa lẫn vào cùng nhau, quấn quýt đến không rời. Cả hai đồng thời cảm nhận được cơ thể mình nhẹ hẫng đi lại đột ngột lo sợ mà ra sức ôm chặt đối phương hơn, thế nhưng càng ra sức siết chặt, lại càng cảm thấy như thể đối phương vụt mất khỏi tầm tay mình. 

 

Đồng thời hốt hoảng, cuống quýt, lo sợ mà vươn tay muốn giữ chặt lấy người, thế nhưng cái gì cũng không bắt được...

 

Trong tay... hoàn toàn trống rỗng...

 

Cuối cùng của cuối cùng, trong khoảng tối tăm vô tận, Vương Nhất Bác lại nhìn thấy... Tiêu Chiến đang nở nụ cười thật đẹp mà vươn tay về phía cậu.

 

 

HOÀN PHẦN I

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

[FANFIC BJYX] THAT'S RIGHT, WE ARE A COUPLE - CHƯƠNG 29

Tác giả: Wonnie “Làm sao đây?” - Đại Dương hoảng sợ, nhanh chóng thụt lùi về ngay bên xe. Hiện tại xe bọn họ một chiếc thì hư, chiếc còn lại...