Trận chiến lần này của Vương Nhất Bác cùng Mike thật sự là đánh đến mức trời long đất lở. Cả hai cứ như vậy mà lao vào nhau, điên cuồng tung đòn, không thể phân định cao thấp, mỗi một đòn đều thâm hiểm không lường nhưng cực kỳ ăn ý mà không hề có ý kết liễu đối phương. Bởi lẽ hai người họ đều có chung một nhận định, không thể cho người kia chết một cách quá dễ dàng. Nếu để đối phương cứ như vậy mà chết, bọn họ chính là không can tâm.
"Leon" - Sau khi hóa giải được một đòn tấn công của Mike, vào lúc đang chuẩn bị phản công thì bên tai lại nghe giọng nói quen thuộc của Tiêu Thịnh Hàm đang gọi mình. Đối với một đứa con trai suốt hai mươi năm trời mà chưa một lần được mẹ chủ động gọi tên, việc Tiêu Thịnh Hàm đột ngột gọi tên cậu vừa khiến Vương Nhất Bác lấy làm lạ, nhưng cũng vừa khiến cậu ngây ngô mà kinh hỉ.
Vương Nhất Bác không chút suy nghĩ xoay người tìm kiếm mà không biết rằng thứ chờ đợi cậu phía trước chính là sự tuyệt vọng cùng đau khổ đến khốn cùng.
"Mẹ?"
Đằng kia, cách chỗ cậu chỉ vài chục mét, Tiêu Thịnh Hàm đang ngồi trên xe lăn ngạo nghễ nhìn cậu, cái nhìn vừa chỉ toàn sự chán ghét cùng mất kiên nhẫn. Bà cũng chẳng ngại che giấu điều đó với đứa con trai thứ hai, có trời mới biết khi bà phải dồn bao nhiêu nhẫn nại mới có thể gọi ra cái tên kia. Đây là lần đầu tiên bà chủ động gọi Vương Nhất Bác, nếu có thể, Tiêu Thịnh Hàm bà tuyệt đối không muốn phải mở miệng gọi cái tên đó lần thứ hai.
Người đàn bà này, quả thực rất đáng thương, nhưng đồng thời cũng máu lạnh đến cực điểm. Chỉ có Vương Nhất Bác biết rõ không nên hy vọng quá nhiều vào người phụ nữ này nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn ngây ngô xoay người theo tiếng gọi của người mà cậu gọi là mẹ. Ngay phía sau Tiêu Thịnh Hàm, dưới cây cổ thụ lâu năm của Vương gia là thân ảnh của người đàn ông thân thuộc đang bị đám lính dùng dây thừng cố định tứ chi, hệt như một con rối gỗ, bất động hoàn toàn. Vương Nhất Bác nhìn cảnh tượng trước mắt mà cảm nhận được nhịp tim mình đang đập ngày một nhanh hơn, thậm chí còn không có điểm dừng, càng ngày càng nhanh đến nỗi, cảm tưởng như nó có thể vọt ra khỏi lồng ngực, để lại trên ngực trái cậu là một lỗ hổng lớn, máu tươi chảy không ngừng. Sự thống khổ nào chỉ dừng lại ở đó, ngay cả hai lá phổi cũng cảm thấy như có ai đó đã trút mất toàn bộ không khí, thoáng chốc khó thở đến cực điểm. Vương Nhất Bác ngã khụy cả thân mình xuống, vô thức đưa tay lên cổ, cố hết sức mà hít thở, thậm chí cả gương mặt cũng bắt đầu tím dần đi, dường như chỉ cần cậu từ bỏ dù chỉ một giây thôi, cậu sẽ ngay lập tức chết ngạt.
“Mẹ…”- Vương Nhất Bác khó khăn thều thào một tiếng gọi mẹ, ánh mắt thủy chung không dám rời khỏi thân ảnh của bà cùng Vương Hoàng phía sau, cố chấp mà bấu víu lấy chút hy vọng nhỏ nhoi vào lương tâm người đàn bà máu lạnh kia, hy vọng bà nghe thấy, hy vọng một giây phút bà ấy nhận ra con trai mình đã một thân đầy thương tích mà bố thí lòng thương.
Mike đang cùng Vương Nhất Bác giao tranh nhưng cậu đột nhiên dừng lại, xoay người như tìm kiếm thứ gì đó, vốn dĩ y có thể nhân cơ hội cậu lơ là mà kết thúc cuộc đời vị gia chủ tương lai này nhưng đánh lén trước giờ đều không phải tác phong ưa thích của y. Mike có chút tò mò dừng lại mà nhìn theo ánh mắt của Vương Nhất Bác, cuối cùng khi xác định được tình huống rồi lại khẽ cười khẩy. Người đàn bà này cũng thật quá độc ác, dù Vương Nhất Bác là tình địch không đội trời chung với y, nhưng giờ phút này đây y vẫn không thể không cảm thương cho cậu một tí. Có người mẹ như vậy, chỉ có thể trách cậu ta đã đầu thai nhầm mà thôi.
“Mẹ ơi… đừng…” - Đồng tử Vương Nhất Bác hoàn toàn không thể chứa chấp thêm bất kỳ hình ảnh nào khác ngoài hai thân ảnh của đấng sinh thành.
Cùng với một tiếng "Đừng" của Vương Nhất Bác, Tiêu Thịnh Hàm vẫn một bộ biểu tình như cũ, đưa tay ra hiệu cho đám lính chuẩn bị kéo dây, treo cái xác kia lên, để cho mọi người ai ai cũng thấy, kẻ thủ ác của Vương gia, kẻ đã vấy máu biết bao sinh mạng con người, rốt cuộc cũng đã chết, chết ngay dưới tay người phụ nữ mà ông yêu thương nhất.
Biết rõ Tiêu Thịnh Hàm sẽ không dừng lại, cũng sẽ không vì một tiếng van xin của kẻ đã thoi thóp như cậu đây mà dừng lại nhưng Vương Nhất Bác vẫn cố chấp như cũ. Cố chấp cầu xin, cố chấp chống đỡ cơ thể vô lực của mình mà bò đến.
“Mẹ ơi.. đừng mà … cha… KHÔNG... các người dừng lại, dừng lại!" - Vương Nhất Bác điên cuồng bò đến, điên cuồng cầu xin, nhưng xác Vương Hoàng cứ vậy mà được kéo lên. Đường đường là gia chủ của một gia tộc hùng mạnh, là kẻ mà ai cũng đều phải dè chừng, dù là trên thương trường hay trong thế giới ngầm, thậm chí là chính phủ, vậy mà giờ đây con hổ dữ trong mắt mọi người đã biến thành một cái xác không hồn, gia sản cả đời nó cũng lụi tàn không cứu vãn.
Vương Nhất Bác không dám nhìn thẳng vào xác cha mình, thế nhưng không hiểu sao tầm mắt vẫn cứ dán chặt vào đó, không tài nào rời đi được. Cơ thể vô lực khó khăn lắm mới có thể lết đi nay như con diều diều đứt dây, vô hồn ngã khụy xuống đất, cát bụi xung quanh thoáng chốc bay lên làm mờ tầm nhìn. Vương Nhất Bác một thân nằm sấp trên đất, hành động nháy mắt lại như đứa bé mới hai ba tuổi mà thẫn thờ ngồi dậy, ngơ ngác nhìn một lượt xung quanh. Nơi này đã từng là một nơi rất yên bình, dù nhiều bất công cùng tranh đấu, nhưng nó thật sự là nơi an toàn, luôn tràn ngập hơi thở của sự sống. Thế nhưng sau ngày hôm nay, có lẽ nó sẽ trở thành một khu nhà hoang, sự sống không còn, mà chỉ còn lại âm thanh ai oán của biết bao oan hồn. Tiếng súng đạn đã vơi dần đi, không còn ác liệt như ban đầu nhưng tiếng kêu thảm thiết cuối cùng của những sinh mạng sắp, đang và đã ngã xuống vẫn vang lên không dứt. Vương gia một thời hoành tráng lộng lẫy, tất cả chỉ còn lại là một đống đổ nát.
Điều khiến cậu xót xa nhất, chính là trong những oan hồn đó, có cả người mà cậu vẫn gọi là "cha". Ánh mắt lần nữa dừng lại trên cái xác kia rồi chuyển đến trên người phụ nữ đang ngồi trên xe lăn mà bật cười đau đớn. Cậu có thể hận Tiêu Thịnh Hàm không? Cậu phải làm sao với người phụ nữ kia bây giờ?
Cạnh
Âm thanh lên nòng quen thuộc, nòng súng lạnh ngắt ngay sau đầu, nhưng Vương Nhất Bác ngay cả một cái phản ứng cũng không có.
Mike dù cảm thông cho cậu, nhưng y cũng không có ý định tha cho Vương Nhất Bác. Mặc kệ trước đây y đã tiêu hao công sức giúp hai người ngụy tạo hồ sơ giả để Vương Nhất Bác có thể bình an sống qua một đời còn lại, nhưng sau khi thân cận Tiêu Chiến và tận mắt chứng kiến tình cảm của hai người, ý định ban đầu dần lung lay, đến hôm nay thì y không còn muốn người trước mặt tự do tự tại nữa. Y có thể nể mặt Tiêu Chiến mà tha chết cho cậu, nhưng cuộc sống sau này nhất định không thể quá tốt hay quá bình yên, hiểu lầm giữa Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác cũng phải ngày càng tồi tệ hơn nữa, tốt nhất là khiến cho tình yêu giữa cả hai trở thành thù hận sâu sắc. Bởi lẽ chỉ có như vậy, y mới có thể dần thay thế hình bóng của Vương Nhất Bác trong tim anh, mà hình bóng của anh trong tim Vương Nhất Bác cũng chỉ còn thù hận chồng chất. Mike muốn mình sẽ chân chính chiếm lấy trái tim anh, chứ không phải chỉ đơn giản là thể xác như Vương Hoàng đã làm với Tiêu Thịnh Hàm.
Hơn nữa, chứng kiến vẻ thống khổ, chật vật đến thảm hại này của cậu khiến y có chút thích thú. Vì vậy, y quyết định không đứng nhìn nữa mà tiến tới phía sau Vương Nhất Bác, một cước đạp cậu ngã sấp mặt trên đất. Cứ như vậy, Mike không chút nương tay một cước lại một cước, đem Vương Nhất Bác dưới chân xem như bao cát mà đấm đá không ngừng. Sau đó trực tiếp dùng tay túm chặt lấy tóc cậu, ép Vương Nhất Bác nhìn về hướng Tiêu Thịnh Hàm, thế nhưng người y muốn tình địch của mình phải đối mặt lúc này chẳng phải Tiêu Thịnh Hàm hay Vương Hoàng, mà là người đang quỳ bên cạnh bà, Tiêu Chiến. Y ghé mặt đến sát tai cậu, dùng thanh âm thống khoái mà mỉa mai: "Thật không nhận ra nhị thiếu gia uy dũng ngày nào hiện tại lại thảm hại như vậy. Leon Wang, nhìn xung quanh thử xem, rồi cậu sẽ nhận ra không chỉ mình cậu thất bại trong trong trận chiến này đâu. Cậu, Vương gia này... và cả người đàn ông đang bị treo lên đằng kia nữa. Nhưng mà có bao giờ cậu tìm hiểu thử, nguyên nhân là từ đâu không?"
Chỉ cần cậu ta càng thảm hại, điều đó lại càng đúng ý của y. Tình yêu biến thành thù hận thì dù cho có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, y cũng không phải lo sợ một ngày hai người hóa giải hiểu lầm rồi quay lại với nhau.
"Sai lầm lớn nhất của cậu, nguyên nhân dẫn đến thất bại của ngày hôm nay...chính là vọng tưởng về Tiêu Chiến. Tiêu Chiến, em ấy không chỉ là anh trai cùng mẹ khác cha với cậu, mà còn là con trai của người đàn ông mà cha cậu ghét nhất. Chỉ với hai chuyện này thôi, hai người đã định trước là không thể ở bên nhau rồi. Chính ví những vọng tưởng về tình yêu và hạnh phúc với em ấy của cậu quá ngoan cố, cho nên cha cậu mới chết, Vương gia mới diệt vong."
Vương Nhất Bác uể oải nghe từng lời Mike nói ra, đã dặn lòng không được nhìn người đó, thế nhưng cuối cùng, tầm mắt vẫn rớt lại trên người anh mà chẳng phải do Mike ép buộc. Thật ra, Mike nói không sai. Nếu ngay từ đầu cậu không yêu anh, không cố chấp ngu ngốc theo đuổi thứ hạnh phúc viễn vông của tình yêu loạn luân này, thì có lẽ ngày hôm nay sẽ không xảy ra. Ít nhất...cha cậu không chết, và cậu cũng không thua thảm hại như vậy. Cậu thua rồi, ván cược này Vương Nhất Bác thua đến trắng tay, thua đến mức không cách nào ngóc đầu dậy nổi. Cậu thua cho số mệnh, thua cho chính tình yêu của mình.
“Nhất Bác! anh yêu em…”
“Vương Nhất Bác! Để anh bảo vệ em có được không?"
"Tôi không thua cho anh, là tôi thua chỉ cho Tiêu Chiến." - Lúc nói ra câu này, tầm mắt mờ mịt hướng về phía Tiêu Chiến, chẳng biết là vô tình hay cố ý, lại vừa vặn chạm phải ánh mắt của anh cũng đang mờ mịt nhìn cậu, không hiểu sao hốc mắt lại nóng lên, dòng nước mặn chát không cách nào kìm nổi mà lăn dài trên má.
Mike đối với một câu này của cậu có chút khó hiểu, nhưng ánh mắt lướt đến chỗ Tiêu Chiến, chứng kiến ánh mắt kia của anh, y lại vô cùng khó chịu. Anh... lại đau lòng vì Vương Nhất Bác.
Bên kia, Tiêu Chiến loạng choạng đứng lên, muốn chạy về phía cậu nhưng đầu gối chỉ mới nhấc lên được một bước, Tiêu Thịnh Hàm lại chủ động lên tiếng: "Con mà chạy đến với nó, ta nhất định sẽ tự tử ngay trước mặt con."
Dứt lời liền dùng chính nòng súng vừa rồi đã lấy mạng Vương Hoàng kề ngay thái dương, ngón trỏ cũng đặt sẵn trên cò.
Tiêu Chiến như không thể tin vào mắt mình mà trợn lớn. Điều khiến anh kinh ngạc không phải chuyện Tiêu Thịnh Hàm đe dọa tự tử với anh, mà là bà ấy có biết nếu làm như vậy, Vương Nhất Bác sẽ như thế nào? Rốt cuộc bà ấy muốn như thế nào thì mới thôi dày vò Vương Nhất Bác? Có phải muốn cậu chết thì bà ấy mới hài lòng không?
"Mẹ..."
"Con không tin thì cứ thử xem. Mọi chuyện đã đến nước này rồi, con không thể thay đổi được gì đâu. Ngoan, cùng ta trở về Tiêu gia, mọi thứ ở đây cứ để cho Mike xử lý." - Vừa nói, bà vừa vươn tay chạm lên má anh, lau đi vết bẩn trên mặt anh.
"Mẹ...con..."
"Yên tâm, chẳng phải Mike đã chuẩn bị cho nó một lý lịch không tì vết đó sao? Không cần quan tâm đến nó, cũng không cần phải dính đến nó nữa."
Tiêu Chiến cúi đầu, hai tay siết chặt, sau đó lại ngẩng nhìn thân ảnh đằng kia. Một cơn gió thổi qua làm mái tóc đen nhánh của anh tung bay theo gió. Lúc này, chẳng biết có phải do ảo giác hay không mà dường như mọi thứ xung quanh đều thoáng chốc tan biến, chỉ còn anh... và cậu.
Ánh mắt rối bời mù mịt của anh như thể đã thông suốt mà trở nên sáng ngời và kiên định đến lạ. Tiêu Chiến chuyển tầm nhìn về lại bên người Tiêu Thịnh Hàm, cùng bà đối mặt.
"Mẹ, con sẽ không hối hận."
Tiêu Thịnh Hàm nhìn con trai dùng ánh mắt kiên định nhìn mình mà hai tay siết chặt, cuối cùng vẫn không nhịn được rồi giơ lên, hai tiếng "Bốp" giòn tan vang lên trước sự ngỡ ngàng của đám lính cùng Hoàng Húc Hi. Là một người mẹ, bà đương nhiên hiểu ánh mắt kia của con trai muốn nói gì, nó là muốn bỏ rơi bà, nó muốn chạy đến bên tên nghiệt chủng kia! Bà không hiểu, thật sự không hiểu, rốt cuộc tên nghiệt chủng kia đã tiêm nhiễm vào đầu nó cái gì, để cho nó u mê đến vậy, ngay cả đến lời nói của bà mà nó cũng muốn mặc kệ.
"Giữ lấy nó, không được để cho nó đi đâu hết."
Đoàng
Vang lên cùng lúc với câu nói của Tiêu Thịnh Hàm, tiếng súng cũng đồng thời vang lên từ phía Vương Nhất Bác và Mike, chuyển dời sự chú ý của mọi người. Những tưởng Vương Nhất Bác đã hoàn toàn bỏ cuộc dưới nòng súng của Mike, nào ngờ cậu bất ngờ phản công, nhân lúc Mike đắc ý không quá đề phòng liền dùng tay chụp lấy khẩu súng, đẩy nó sang một hướng khác, đi kèm là một tiếng "Đoàng" đinh tai. Mike bất ngờ lùi về sau vài bước, ánh mắt thâm trầm nhìn Vương Nhất Bác một tay đã thấm đẫm máu cầm chặt khẩu súng vừa lấy được trong tay y. Dù đã nhanh tay đẩy nòng súng sang hướng khác nhưng cậu vẫn bị viên đạn sượt ngang qua, máu tươi nóng hổi lập tức tuôn trào. Vương Nhất Bác vậy mà giương súng, không nói một lời liền liên tục bóp cò nổ súng về phía Mike khiến y vô cùng cực khổ né tránh. Nơi này hoàn toàn không có bất cứ thứ gì có thể giúp y che chắn, vì vậy chỉ có thể dựa vào thân thủ của chính bản thân mà xoay xở, thế nhưng vẫn không tránh được một phát bắn của cậu, nơi đùi bị bắn trúng lập tức nhiễm đỏ một mảng. Mike chẳng vì vậy mà nao núng, y vẫn như cũ tập trung né tránh từng làn đạn bắn tới, đồng thời cố ép sát Vương Nhất Bác, chờ cơ hội phản công. Súng bắn mãi rồi cũng hết đạn, Vương Nhất Bác nhanh tay quăng khẩu súng sang một bên, trực tiếp cúi người tránh một cú đấm tới của Mike.
Vương Nhất Bác như điên mà không ngừng tấn công vào đùi trái của Mike, nơi y vừa bị cậu bắn trúng khiến Mike có chút chật vật. Bị trúng thêm đạn khiến động tác của y mất dần tốc độ lẫn sức lực, dù đã tận lực che giấu nhưng làm sao qua được con mắt của Vương Nhất Bác. Vì vậy, Vương Nhất Bác lại càng tấn công điên cuồng hơn nữa.
...
Vương Thiệu Huy dẫn theo người của Tống gia đến ứng cứu cho Vương Hoàng, lúc vừa đến khu nhà của hắn thì đụng phải Hàn Tư Niệm đang gấp gáp lục tung thư phòng của hắn. Sở dĩ hắn phải dẫn theo người của Tống gia, bởi lẽ hiện tại hắn ở Vương gia, sau bao nỗ lực muốn trở mình nhưng đều thành công cốc, gần như chỉ mang cái danh đại thiếu gia rỗng tuếch, Vương Thiệu Huy chỉ có thể nhờ vào thế lực ông ngoại để lại mà đứng vững.
"Thiệu Huy, thuốc... thuốc giải, mau đưa em thuốc giải." - Hàn Tư Niệm tóm lấy cổ áo Vương Thiệu Huy, gấp gáp nói.
Nghe Hàn Tư Niệm nhắc đến thuốc giải, hắn liền biết cô muốn cứu ai, nhưng hận ý đối với Tiêu Thịnh Hàm của hắn chưa bao giờ nguôi, vì vậy, hắn chỉ giữ lấy Hàn Tư Niệm, ra sức khuyên cô bình tĩnh: "Tư Tư, em bình tĩnh, trước tiên cùng anh đi tìm cha anh trước đã, sau đó anh sẽ đưa em thuốc, được không?"
Tất nhiên, lời này của hắn chỉ là để trấn an Hàn Tư Niệm.
"Bác trai đang ở cùng bác gái, em đưa anh đi." - Hàn Tư Niệm là một cô gái thông minh nhưng để so với một Vương Thiệu Huy đầu óc quỷ quyệt tinh ranh thì vẫn thua rất nhiều. Vì vậy, khi hắn bày ra bộ dáng lo lắng kia, cô không chút suy nghĩ mà nắm tay kéo hắn hướng đến khu cấm địa.
Hai người từ nhỏ lớn lên ở Vương gia, đối với đường đi ngõ ngách trong dinh thự đều nắm rõ trong lòng bàn tay, mất không quá lâu để cả hai tiến đến khu cấm địa. Thế nhưng ngay khi vừa đến trước khu cấm địa, cả hai lại bị tình hình trước mắt làm cho thất kinh không thôi. Cách họ chỉ chừng năm mét, Tiêu Thịnh Hàm đang ngồi trên xe lăn, ngay phía sau bà là cây cổ thụ lớn của Vương gia, nếu như bình thường nó là nơi che mát thì hiện tại, nó chính là nơi treo xác của Vương Hoàng.
"Aaaa... bác trai..." - Hàn Tư Niệm không thể tin mà ngồi sụp xuống, hai mắt mở lớn nhìn cái xác vô hồn đang bị treo lên bên kia, trong đầu không ngừng hỏi tại sao. Tại sao lại như vậy, rõ ràng khi cô rời đi, bác trai vẫn còn rất ổn mà, tại sao cô chỉ vừa rời đi một chút thôi, bác ấy... bác ấy lại thành như vậy rồi? Còn bác gái, chẳng phải trước đó còn suy yếu nằm trong lòng bác trai sao? Tại sao hiện tại mọi thứ lại đảo lộn đến như vậy? Cô còn chưa tiếp nhận được cái chết của Vương Hoàng thì thân ảnh Vương Nhất Bác đang giao đấu cùng Mike ở gần đó lần thứ hai khiến trái tim nhỏ bé giật nảy lên. - "Leon..."
Leon cuối cùng đã trở về rồi, nhưng tại sao cứu viện lâu như vậy vẫn chưa tới?
Hàn Tư Niệm hoang mang mà đứng không vững, nhưng Vương Thiệu Huy thì chỉ đứng bất động tại chỗ. Hắn không nói, cũng chẳng biểu hiện bất cứ một tia đau xót nào, chỉ đứng yên lặng, nhìn trân trân vào cái xác của cha mình cùng Tiêu Thịnh Hàm. Hàn Tư Niệm ngu ngơ không hiểu, nhưng hắn thì khác. Mẹ hắn chết rồi, giờ thì cha hắn cũng chết, còn Vương gia hưng thịnh của hắn nay biến thành một nơi hoang tàn không tin nổi, thế nhưng tại sao đám thủ ác vẫn còn sống? Nhắm mắt hắn cũng biết được, kẻ đứng sau cuộc tấn công ngày hôm nay là ai. Nghĩ lại cũng quá nực cười, cha hắn có vợ hiền con ngoan, quyền lực tột đỉnh, vậy mà ông lại ngu ngốc đi rước ả đàn bà kia về, hại chết hôn thê, hắn trở thành đứa trẻ mồ côi mẹ, và giờ thì ả đàn bà kia dẫn người đến tàn phá Vương gia, còn cha hắn thì sao? Chết rồi, có lẽ bị ả ta giết chết, rồi treo lên như vậy. Ha.. thứ cha hắn đưa về, hóa ra lại chính là con dao hủy hại cả một gia tộc.
Vương Thiệu Huy siết chặt nắm tay, đỏ mắt nhìn Tiêu Thịnh Hàm. Ả đàn bà đó, cùng với Tiêu gia của ả, hại chết mẹ của hắn, con trai ả thì hại hắn mất tất cả, giờ thì ngay cả người cha của hắn cũng không còn. Tất cả, cũng chỉ vì ả mà ra.
"Giết ả đàn bà đó." - Vương Thiệu Huy một tay cầm súng, một tay rút ra dao găm, tiến về phía Tiêu Thịnh Hàm, nhẹ giọng ra lệnh cho đám thuộc hạ phía sau giết người.
Bên này, Tiêu Chiến đang bị hai tên lính giữ lại, Tiêu Thịnh Hàm vẫn đang vô cùng tức giận với một "Con không hối hận" của Tiêu Chiến nên hoàn toàn không chú ý có người đang tiến về phía mình. Chỉ khi Tiêu Chiến hét lên một tiếng cẩn thận, đồng thời vùng ra khỏi sự khống chế của hai tên lính rồi kéo Tiêu Thịnh Hàm từ trên xe lăn xuống, sau đó nhanh chóng bảo hộ bà ra sau lưng mình, Tiêu Thịnh Hàm mới nhíu mày nhìn kẻ muốn đánh lén bà. Mà đám lính cùng Hoàng Húc Hi ngay lập tức nhận thức kẻ mới tới là ai, liền cùng với đám thuộc hạ của Vương Thiệu Huy lao vào chém giết.
"Ta còn tưởng là ai, hóa ra là cậu." - Một câu này của Tiêu Thịnh Hàm, chính là muốn chọc cho Vương Thiệu Huy vừa đâm hụt bà một nhát phát tiết.
"Chết đi, ả đàn bà thối tha." - Vương Thiệu Huy không nói hai lời liền lao vào tấn công.
Thân thủ của hắn không bằng Tiêu Chiến, đối phó với Vương Thiệu Huy cũng không phải chuyện quá khó, nhưng anh phải bảo hộ mẹ ở phía sau nên nhất thời không thể phản công mà được. Tình thế nhất thời loạn thành một mảng, khắp nơi ai ai cũng đều lao vào mà chém giết lẫn nhau.
Vương Thiệu Huy biết rõ thân thủ của bản thân không bằng Tiêu Chiến, nhưng nếu so về việc chơi trò tiểu xảo, hắn tự tin không ai có thể vượt qua mình. Thực tế chứng minh hắn đã đúng khi mà dao găm của hắn vừa sượt qua mặt, tạo thành một vết cắt dài trên má Tiêu Chiến.
"Tiểu Tán!" - Tiêu Thịnh Hàm ở phía sau nhận sự bảo hộ của Tiêu Chiến, nay lần thứ hai thấy con trai gặp nguy mà bất lực không thôi, tình thế hiện tại hoàn toàn không giống lúc nãy.
"Con không sao."
"Tình cảm mẹ con tốt quá nhỉ? Có điều hình như bà quên mình còn một đứa con nữa thì phải?" - Dứt lời liền giương súng, liên tục bóp cò, có điều chẳng phải hướng về phía Tiêu Chiến cùng Tiêu Thịnh Hàm mà là hướng về Vương Nhất Bác.
“LEON, CẨN THẬN!!!"
"VƯƠNG NHẤT BÁC!!!"
"TIỂU TÁN!"
Âm thanh của Hàn Tư Niệm cùng Tiêu Chiến cùng lúc vang lên khiến Vương Nhất Bác không thể không quay lại, thế nhưng một chút đau đớn cũng không có mà thân thể của Hàn Tư Niệm vô lực ngã nhào vào lòng cậu.
"Chị?" - Vương Nhất Bác đỡ Hàn Tư Niệm trong lòng, lại nhìn bàn tay còn lại của mình hiện cũng đã nhuốm máu đỏ tươi, thế nhưng đó chẳng phải máu của cậu. Ý thức được tình hình, hốt hoảng muốn giúp cô cầm máu nhưng khi nhìn đến phần lưng toàn lưng toàn máu, Vương Nhất Bác liền hiểu, có lẽ cái gì cũng không thể nữa rồi.
"Le..Leon..." - Hàn Tư Niệm yếu ớt gọi một tiếng, gương mặt thanh thoát của cô vì đau và mất máu mà trắng bệch, hô hấp cũng trở nên khó khăn, có lẽ một viên đạn đã ghim trúng một bên phổi của cô.
Vương Nhất Bác xót xa ôm Hàn Tư Niệm vào lòng, kết cục này của cô, một khắc cậu cũng chưa từng nghĩ tới. Rõ ràng chỉ vừa mới lúc nãy thôi, cô còn gọi điện cho cậu nói đừng quá lo lắng về cha mẹ, thế nhưng giờ đây, không chỉ người cha của mình, mà ngay cả Hàn Tư Niệm cũng đã một thân đầy máu. Cô vốn chỉ là một người con gái chân yếu tay mềm, ấy vậy mà lại dùng thân mình chống đỡ cho Vương Nhất Bác một viên đạn.
“Chị…”
Một tiếng "chị" thoát ra lại như viên đạn thứ hai xuyên thấu trái tim Hàn Tư Niệm. Đến tận giờ phút này rồi, Vương Nhất Bác vẫn gọi cô là "chị", Hàn Tư Niệm bi thương ngập tràn khóe mắt. Tình cảm thanh mai trúc mã gần như theo cô suốt một kiếp người ngắn ngủi bi thương, cuối cùng chân tình này vẫn không một tia hồi đáp, nhiệt thành của cô không hòa tan được băng giá trong lòng cậu. Cô cố gắng bao nhiêu vẫn không thể trở thành hạnh phúc của Vương Nhất Bác.
“Le...Leon... em không... không cam tâm…”
Rõ ràng người đến trước là cô, suốt ngần ấy năm vẫn chung thủy chờ đợi, Tiêu Chiến kia vì cái gì một lần xuất hiện liền mang trái tim của Vương Nhất Bác đi mất, mang cậu rời xa cô. Cô yêu Vương Nhất Bác từ lúc trái tim thiếu nữ lần đầu biết rung động, đến tận lúc này vẫn chỉ yêu cậu. Yêu cậu hết một đời một kiếp, đến cuối cùng nhận lại vẫn chỉ là tiếng “chị” thê lương. Rõ ràng đã từng muốn thù hận người này, muốn cậu cũng trải qua cảm giác bi thương của chính mình. Thế nhưng vào giây phút người mình yêu gặp nguy hiểm, tất cả hận thù đều bị thổi sạch mất. Hàn Tư Niệm yêu Vương Nhất Bác, thứ tình yêu bén rễ sâu sắc từ linh hồn, cô làm sao đành lòng nhìn cậu đau khổ.
“Leon...e...em yêu...a... anh..” - Bàn tay mềm mại vuốt ve gương mặt cậu, Hàn Tư Niệm dùng chút hơn tàn cuối cùng lau đi phần nào thương tổn trên mặt cậu. - "Nhất định...khô... không...được quên em nhé."
Yêu cậu, rất yêu cậu. Yêu đến mức lục phủ ngũ tạng đều đau đớn. Mỗi ngày đều chỉ sợ cậu quên mất, có một Hàn Tư Niệm yêu cậu nhiều đến thế.
Hàn Tư Niệm mãn nguyện nằm yên trong lòng cậu. Nếu sống không thể có được tình yêu của cậu, vậy cô chọn cách ích kỉ một chút, cực đoan một chút, dùng cái chết để cậu mãi mãi không thể quên cô. Yêu một người hóa ra lại đau khổ như vậy, vẫn là gần trong gang tấc lại không cách nào chạm đến. Vương Nhất Bác trong mắt cô cao cao tại thượng, dù bất cứ nữ nhân nào cũng đều khao khát. Tiếc rằng tất cả đều không phải là Tiêu Chiến, tiếc là cô chỉ là một nữ phụ nhỏ nhoi.
“Chị?"
Vương Nhất Bác siết chặt thi thể Hàn Tư Niệm trong lòng, khóe mắt cay xè mờ mịt. Người yêu cậu vì cậu mà chết, từng người từng người đều là bị cậu hại chết. Hàn Canh, Vương Hoàng, Hàn Tư Niệm, tất cả đều chết trước mặt Vương Nhất Bác. Thanh âm không cách nào khống chế mà thoát ra ngoài, cậu hoàn toàn bạo phát mà gào thét. Như muốn dùng âm thanh phóng đại gào thét bản thân tỉnh khỏi cơn ác mộng thật dài này. Trái tim vỡ tung thành trăm ngàn mảnh nhỏ lần lượt khứa nát tâm can.
Bên kia, Vương Thiệu Huy đứng chết trân nhìn lại nòng súng vẫn còn vươn chút khói trên tay mình rồi lại nhìn đến một Hàn Tư Niệm đang nằm bất động trong lòng Vương Nhất Bác. Chuyện gì... vừa xảy ra vậy? Hắn, người hắn muốn bắn chết là Vương Nhất Bác mà, tại sao... tại sao người chết lại thành Hàn Tư Niệm rồi? Vương Thiệu Huy thắc mắc, vô cùng thắc mắc, hắn cứ hết nhìn Hàn Tư Niệm rồi lại nhìn khẩu súng trong tay, cuối cùng như chợt nhận ra điều gì đó mà hốt hoảng buông tay, vừa vặn bị Hoàng Húc Hi một đạp từ phía sau mà đau đớn ngã khụy xuống, sau đó ngay lập tức bị áp chặt dưới đất.
"Nhất Bác..." - Tiêu Chiến thẫn thờ nhìn cậu đau đớn không thành tiếng ôm Hàn Tư Niệm trong lòng, bất chợt lại nhận được một cái siết tay thật chặt từ người kế bên. Anh quay cả người mình sang đối diện cùng Tiêu Thịnh Hàm, nắm lấy bàn tay đang siết chặt anh của bà.
"Mẹ, trước giờ con luôn nghe theo mẹ. Mẹ không thích con gần gũi Vương Nhất Bác, con liền dọn ra ở riêng. Mẹ muốn con trả thù cho Tiêu gia, chính tay con cũng đã giết Hàn Canh, người mà Vương Nhất Bác xem như cha ruột, ngay cả chuyện mẹ giết Vương Hoàng rồi...treo ông ta lên như thế này, con cũng không ngăn cản. Mẹ muốn con hợp tác cùng Mike, con cũng đã nghe theo mẹ. Có rất nhiều chuyện, chỉ cần con quyết đoán một tí, ngày hôm nay có thể đã không xảy ra, mà em ấy, có lẽ cũng không phải như hiện tại." - Tiêu Chiến rất hối hận, cực kỳ hối hận, bản thân anh vốn dĩ không phải kiểu người như vậy. Thế nhưng vì Tiêu Thịnh Hàm, vì mẹ của anh đã quá mức khổ sở, mà có rất nhiều chuyện, anh đã lựa chọn nghe theo lời bà và làm tổn thương cậu, thậm chí tự biến bản thân thành kẻ dơ bẩn cùng cực.
Nhưng mà, hiện tại Vương gia đã sụp đổ, mối thù suốt hai mươi năm của mẹ và Tiêu gia đã được trả, những kẻ liên quan đến tội ác năm xưa cũng đều đã chết, anh... thực sự đã làm tròn nghĩa vụ của mình. Chỉ duy nhất có Vương Nhất Bác, là anh vẫn chưa làm được gì cho cậu. Ngay cả một Hàn Tư Niệm, anh quả thực cũng không thể sánh nổi, dù chỉ là một cô gái chân yếu tay mềm, nhưng cô ấy có thể cho cậu một tình yêu sâu đậm nhất, mãnh liệt nhất. Thứ tình cảm ấy sâu sắc đến nỗi, cô có thể dùng chính thân thể của mình để hy sinh cho cậu. Chứng kiến Hàn Tư Niệm đỡ đạn cho Vương Nhất Bác mà chết, anh vừa đau lòng, bất lực, xấu hổ, nhưng cũng vừa khâm phục cô gái nhỏ bé đó.
Hàn Tư Niệm nhỏ bé nhưng không tiếc mạng sống để bảo vệ người mình yêu, còn anh thì cái gì cũng không làm được, chỉ toàn đem đến cho cậu đau khổ tận cùng.
"Con không muốn như vậy nữa, đây, không phải là con người của chính con." - Anh rõ ràng vẫn đang sống, vẫn hoạt động, thế nhưng đó hoàn toàn chẳng phải những chuyện anh muốn làm. Trên hết, những chuyện mà anh đang làm, đều tổn thương đến người anh muốn bảo vệ nhất. - "Con muốn bảo vệ em ấy, dù cho có phải chết, con cũng muốn chạy đến bên cạnh em ấy."
"Mẹ, con xin lỗi, nhưng những gì con thể làm cho mẹ, và cả Tiêu gia nữa, con đều đã tận lực rồi." - Tiêu Chiến quỳ trước mặt Tiêu Thịnh Hàm, cúi đầu ba cái liền. - "Con xin lỗi, con thật sự xin lỗi..."
Nói xong liền dứt khoát đứng dậy, khập khiễng chạy về phía Vương Nhất Bác, mặc kệ Tiêu Thịnh Hàm vẫn bất động tại chỗ. Anh chỉ vừa đi được vài bước, phía sau lại vang lên tiếng gào thét tê tái.
"Tiểu Tán, Tiêu Chiến, con quay lại đây cho mẹ! Quay lại đây! Con mà không quay lại, mẹ nhất định một dao tự kết thúc một đời này. Con nghĩ mẹ đang hù dọa con ư? Tiểu Tán, con nghĩ mẹ nhẫn nhịn chịu đựng suốt hai mươi năm là vì cái gì hả? Hả?" - Tiêu Thịnh Hàm vừa gào thét, vừa bất lực nhìn con trai tiến về phía Vương Nhất Bác. - "Tiểu Tán, sao con có thể độc ác đến như vậy? Mẹ làm biết bao nhiêu chuyện, cũng chỉ vì muốn tốt cho con. Con đã nghĩ cái gì vậy hả? Con nghĩ người đời sẽ chấp nhận tình yêu loạn luân của con ư? Ảo tưởng! Quá ảo tưởng!"
Tiêu Thịnh Hàm gào khóc quá bi thương, Hoàng Húc Hi vẫn đứng gần đó chứng kiến tất cả cũng nhịn không được mà tiến đến an ủi bà, thế nhưng dường như tất cả lời an ủi lúc này đều vô dụng.
Bỏ lại một Tiêu Thịnh Hàm phía sau, Tiêu Chiến vững bước tiến đến bên cạnh Vương Nhất Bác. Trong giây phút vỡ vụn, ánh mắt cả hai lại chạm vào nhau. Tiêu Chiến giữa trùng trùng đạn lạc, tịch liêu trước mặt Vương Nhất Bác, vẫn dáng vẻ cậu ngạo nghễ vững chãi khiến cậu yêu đến cháy lòng đó, chỉ có khác ý cười trong mắt hoàn toàn biết mất, chỉ có bi thương thành từng dòng nước mắt chảy dài.
“Tiêu Chiến, tôi yêu anh như vậy… đã đủ chưa?” - Cứ ngỡ sẽ chỉ nhận lại được sự căm ghét tận xương tủy cùng vô số những lời mắng nhiếc của cậu, thế nhưng Vương Nhất Bác vậy mà lại chủ động lên tiếng trước, hơn nữa giọng nói, lại tràn đầy sự bất lực và mệt mỏi.
Vì sao phải bức cậu đến bước đường này. Vương Nhất Bác chăm chú nhìn anh, đồng tử đen thẳm như vực sâu không đáy, không ra một tia hỗn loạn, chỉ có tĩnh mịch, chỉ có nước mắt.
“Anh phí công nhiều đến như vậy làm gì? Chỉ cần anh nói một câu, mạng của tôi liền cho anh. Phanh thây cũng được, moi tim, lột da cũng được. Anh muốn tàn độc đến đâu thì cứ tàn độc đến đấy. Cứ để tôi đến lúc chết vẫn sâu sắc yêu anh không được sao?”
Đến cuối cùng đau đớn nhất là như thế nào. Tận mắt nhìn Tiêu Chiến giết chết Hàn Canh, nhìn Tiêu Thịnh Hàm tước đi mạng sống của Vương Hoàng, Hàn Tư Niệm đến tận phút cuối cùng của kiếp người vẫn nức nở trong lòng cậu rằng “Em không cam tâm". Còn có thể đau đớn hơn được nữa sao?
“Nhất Bác! Đời này, là anh có lỗi với em. Tiêu Chiến anh nợ em, kiếp sau nhất định sẽ yêu em hơn tất cả, sẽ không bỏ rơi em. Sống là người của Vương Nhất Bác, chết là quỷ của Vương Nhất Bác." - Tiêu Chiến quỳ sụp xuống trước mặt cậu, khó khăn mở miệng. Đôi với anh hiện tại, không chỉ việc mở miệng nói chuyện với cậu, amh còn không có đủ tư cách chứ nói gì đến việc cùng cậu đối mặt, vì vậy, Tiêu Chiến chỉ có thể cúi gằm mặt.
Nếu kiếp này đã quá nhiều sai lầm không thể cứu vãn, chúng ta ở một cuộc đời khác bắt đầu lại từ đầu đi. Chẳng có ân ân oán oán, không chút ràng buộc huyết thống máu thịt, không có Tiêu Thịnh Hàm, cũng không có Vương Hoàng, quên đi cả Tiêu Chiến hay Vương Nhất Bác là ai, chỉ có anh và cậu.
Bên tai chẳng còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào nữa, ngoại trừ một tiếng "Cạch" của nòng súng lạnh lẽo được đặt giữa mi tâm. Tiêu Chiến khẽ khàng nhắm mắt, anh không dám đối diện ánh nhìn của Vương Nhất Bác hiện tại. Không phải sợ hãi cậu hận anh, mà là sợ hãi ánh mắt mê luyến của cậu. Vương Nhất Bác rất yêu anh, cậu yêu anh đến khắc cốt còn anh lừa dối cậu đến phát nghiện. Đời này anh đã chọn cứu Tiêu Thịnh Hàm, nhưng sẽ chết cùng cậu. Trận thảm sát hôm nay là tử cục, nhưng vẫn liều mình vùng vẫy, vì ánh sáng cuối cùng vẫn còn le lói, vì ranh giới mỏng manh vẫn chưa ai bước qua. Nhưng kể từ thời khắc kia, thì anh và cậu đều đã thấu hiểu, không còn bất cứ kì tích nào có thể xuất hiện nữa.
“Anh thật biết cách tra tấn tôi. Ca! Sao anh không tàn nhẫn thêm chút nữa, lẽ ra giây phút này anh nên ở cạnh tên khốn đó mà cười thỏa mãn chứ. Tại sao đến khiến tôi triệt để hận anh cũng không được. Anh biết mà đúng không, biết tôi yêu anh, biết tôi nhìn thấy anh khóc liền sẽ đau lòng… Nên cứ vậy, dùng tình yêu dày vò tôi. Giết anh? Nếu có thể anh đã chết cả ngàn lần rồi. Tôi làm sao giết anh? Tôi không dám, không thể, cũng không nỡ. Anh muốn chết cùng tôi?" - Vương Nhất Bác nhếch mép phát ra tiếng cười khinh bỉ, nòng súng giữa trán Tiêu Chiến dần dần lùi ra. Cậu đã gương cờ trắng đầu hàng, cậu không còn muốn dây dưa nữa, cậu vốn không phải loại người thích lừa mình dối người, yêu anh thì chính là yêu anh, không thể tổn hại anh chính là một chút cũng không nỡ khiến anh trầy xước.
Tiêu Chiến đối với Vương Nhất Bác là một người rất quan trọng, anh là linh hồn, là trái tim của cậu, nên dù có chết cũng phải chết thật toàn thây, có chết cũng phải giữ lại nguyên vẹn trái tim của chính mình. Dù có rời xuống nơi sâu thẳm nhất của địa ngục, vạn kiếp bất phục cũng không đành buông anh ra. Nếu đã như vậy rồi thì hãy cùng nhau rơi xuống đi.
Cảm giác nòng súng lạnh toát dần lùi xa, Tiêu Chiến bi ai nở mắt, không lẽ đến ngay cả chết cùng cậu, anh cũng không có tư cách sao? Người sai là anh, vào thời khắc anh lựa chọn Tiêu Thịnh Hàm, tình yêu này đã không còn chỗ cho anh, Vương Nhất Bác cũng không thuộc về anh nữa. Nhưng trái tim vẫn quặn thắt. Vương Nhất Bác...xin em...đừng tuyệt tình với anh như vậy.
Vương Nhất Bác vẫn như cũ nhìn anh, ánh mắt sâu thẳm đầy phức tạp nay đã nhòe nước mắt, khiến anh không cách nào nhìn ra cậu đang nghĩ gì. Cho đến lúc cậu một lần nữa đưa tay về phía anh, bàn tay to lớn vươn ra giữa không trung, một lần nữa hướng về phía anh. Chính là lần cuối cùng, cho anh một cơ hội.
“Ca, đi cùng tôi.” - Chết cùng tôi đi. Vương Nhất Bác vẫn chuyên chú nhìn anh, từng câu chữ đều kiên định đến lạ, hơn nữa còn vô cùng chân thành, giống như đêm đó, cậu đã cầu hôn anh vậy.
Hết chương 54
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét