“Tiểu Tán?”
“Vâng, con đây. Tiểu Tán của mẹ đây.” - Tiêu Chiến không kìm được nữa, nước mắt bắt đầu rơi không ngừng. Anh đã chờ đợi giây phút này quá lâu, mà khoảng thời gian chờ đợi, cũng quá gian nan. Đến nỗi nhiều lúc, anh đã muốn từ bỏ.
Tiêu Thịnh Hàm hai mắt đã đẫm lệ từ lúc nào, càng về sau, nước mắt bà lại càng tuôn ra dữ dội, hai tay không ngừng vuốt ve gương mặt của Tiêu Chiến. Đúng rồi, người này, chính là Tiểu Tán của bà, thật sự là Tiểu Tán của bà.
Bao nhiêu cảm xúc dồn nén suốt hai mươi năm, đến lúc này lại vỡ òa, Tiêu Thịnh Hàm không chịu nỗi mà vừa khóc vừa thở dốc, nức lên từng tiếng một, nghe thê lương vô cùng.
“Tiểu Tán… Tiểu Tán của mẹ… Tiểu Tán của mẹ…”
Tiêu Chiến hai tay vươn lên, khẽ lau nước mắt giúp Tiêu Thịnh Hàm nhưng nước mắt bà cứ tuôn ra không ngừng. Ngay cả chính anh lúc này cũng không thể kìm nén nổi cảm xúc của bản thân, nước mắt cùng bao uất ức cứ vậy mà tuôn trào. Anh chồm người lên, siết chặt Tiêu Thịnh Hàm trong lòng, miệng không ngừng an ủi chính người mẹ của mình.
Vương Nhất Bác đứng đó, chứng kiến cảnh hết cảnh mẹ và anh trai đoàn tụ cùng toàn bộ tình thương của mẹ dành cho anh mà không giấu nổi sự ghen tị trong lòng. Cậu ước mong, dù chỉ một lần thôi, mẹ có thể yêu thương mà ôm cậu vào lòng. Chỉ một lần thôi, cậu cũng mãn nguyện rồi. Mặc dù có chút ghen tị với Tiêu Chiến nhưng cậu cũng hiểu rõ, nguyên nhân cho sự chia ly này là do đâu.
…
Kể từ sau khi thâu tóm Phương gia, nhất là sau hôm Vương Nhất Bác làm loạn, Vương gia trải qua khoảng thời gian yên bình đến khó tin. Dù là tại nhà chính hay các nhánh nhỏ, trên dưới Vương gia đều có phần e dè trước đứa con trai thứ hai của Vương Hoàng. Tuy nhiên, cùng với sự e dè đó là sự hài lòng, lại có chút thán phục đối với tiểu bối này. Nhưng trên hết, bọn họ nhìn ra được tố chất của kẻ đứng đầu Vương gia ở Vương Nhất Bác. Đúng vậy, so với Vương Thiệu Huy, Vương Nhất Bác hoàn toàn hội tụ đầy đủ những tố chất cũng như sự tàn độc cần có của một người với tư cách là gia chủ của Vương gia.
Sau hôm đó, Vương Thiệu Huy nằm liệt giường suốt một tuần liền, cũng chỉ có thể ăn cháo suốt một tháng. Bành Sở Việt đỡ hơn hắn một tí nhưng tình hình cũng không khá hơn là bao. Vương Hoàng, gia chủ của Vương gia, cũng vì vậy mà đổ bệnh vài hôm, Vương gia tạm thời giao lại cho Vương Nhất Bác chủ quản.
Mặc dù Vương Thiệu Huy nằm liệt trên giường bệnh, hắn cũng thua trong việc thâu tóm Phương gia, nhưng điều đó không làm cho hắn vội tuyệt vọng. Kể ra cũng rất uổng phí, ngay từ đầu Vương Thiệu Huy đã nhìn ra được tài năng của Tiêu Chiến, cũng đã sắp xếp để biến anh trở thành cánh tay đắc lực của mình, ai dè rốt cuộc, kẻ đắc lực nhất trong tay hắn hiện tại lại chỉ là kẻ dự bị. Nhưng không sao, Bành Sở Việt đã làm rất tốt vai trò của mình, thậm chí còn đưa tới trước mặt hắn “con dao” để loại bỏ Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến.
“Tránh ra!” - Phải khó khăn lắm Vương Thiệu Huy mới có thể xuống giường để đến gặp Vương Hoàng. Thằng nhãi đó không chỉ lên nắm quyền mà còn hạ lệnh cho đám thủ hạ phải canh chừng hắn, không cho hắn rời khỏi phòng cho đến khi bình phục hẳn. Kiên trì chờ đợi biết bao lâu, cuối cùng Bành Sở Việt cũng dẫn người đến, đưa hắn đến gặp Vương Hoàng. “Con dao” kia, đã đến lúc dùng nó rồi.
“Không được, đại thiếu gia. Hiện giờ lão gia đang nghỉ…”
Tên thủ hạ canh gác trước cửa phòng của Vương Hoàng vẫn luôn ngăn cản hắn, nay còn chưa kịp nói hết câu, Bành Sở Việt đã trực tiếp ra tay đánh ngất, sau đó cho người của hắn đứng bên ngoài canh chừng, còn hắn và Bành Sở Việt lại cùng tiến vào bên trong.
“Cha” - Vương Thiệu Huy thều thào gọi, vừa rồi to tiếng tranh cãi với tên thủ hạ ngoài kia khiến cổ họng hắn hiện tại đau buốt.
Vương Hoàng nằm nghỉ ngơi trên giường, lại bị tiếng gọi của đứa con trai cả đánh thức. Cảm nhận được sự khác thường, ông lập tức mở mắt nhìn Vương Thiệu Huy cùng Bành Sở Việt đang tiến vào.
“Làm sao vậy?”
“Hừ, đều là con trai tốt của cha ban cho. Nó không chỉ cho con nằm một chỗ, mà còn cho con chỉ có thể ăn cháo suốt một tháng.”
“Con tới đây làm gì?” - Vương Hoàng làm sao không biết điều đó nhưng ông cũng không nói gì mà trực tiếp hỏi thẳng Vương Thiệu Huy. Ông biết, hôm nay nó tới tìm ông, chắc chắn còn có mục đích khác.
“Nếu cha đã biết con tới để làm gì, thì con sẽ nói luôn.” - Ngưng một lát, hắn nói tiếp. - “Cha biết mối quan hệ của thằng kia với tên Tiêu Chiến là gì không?”
Vương Hoàng nghe đến cái tên Tiêu Chiến kia, ánh mắt ngay lập tức đông cứng lại. Sau hôm đó, ông liền đổ bệnh, Vương Nhất Bác tạm thời nắm quyền, ông cũng không rõ hiện tại tên kia sống hay chết. Cái tên Tiêu Chiến đó, từ 6 năm trước khi hắn bị giam trên đảo, ông vẫn luôn nghi ngờ. Nhưng việc của Vương gia luôn quá nhiều, khiến ông thật sự mất đi cảnh giác với hắn, lại còn đồng ý với Hàn Canh để hắn đảm nhận việc trở thành nội gián ở Phương gia. Đáng lẽ ra ông nên điều tra hắn từ lâu, sau đó cứ vậy mà tiễn hắn một đoạn. Với ông, thuộc hạ như hắn còn rất nhiều, không sợ phải phí mất một tài năng.
“Nói” - Vương Hoàng không muốn dài dòng. Ông có linh cảm, nghi ngờ của mình năm đó là không hề sai. Nhưng nếu đúng là như vậy, cũng trách ông đã quá nể mặt Hàn Canh rồi.
“Haha...Cha gấp à? Chuyện này con tưởng cha đã biết rồi chứ? Sau này cha nên bớt tín nhiệm cái tên Hàn Canh đó đi, hắn không hoàn toàn trung thành như cha nghĩ đâu. Không khéo, có ngày hắn lại đâm cha một nhát ấy chứ.” - Vương Thiệu Huy cười cười, lần này hắn sẽ dần dần chặt đứt mọi hậu thuẫn của thằng kia. Mất đi sự hậu thuẫn rồi, để xem nó làm được gì. Cái gì mà tạm thời quản lý Vương gia? Đừng có hòng mơ tưởng. Vị trí đó, trước đây là của hắn, hiện tại là của hắn, sau này cũng là của hắn.
“...”
Thấy Vương Hoàng không có phản ứng gì, Vương Thiệu Huy cuối cùng cũng chịu thu lại vẻ cợt nhả, hắn ngồi xuống bên cạnh cha, nhẹ nhàng nhả ra từng chữ:
“Tiêu Chiến ấy à, hắn, chính là đứa con riêng của nhị phu nhân đó.” - Vương Thiệu Huy đắc ý. Hắn từ lâu đã hiểu rõ, cha hắn luôn rất nghi kỵ, thậm chí là ghét bỏ, chướng mắt bất cứ thứ gì liên quan đến Tiêu gia. Ngoại trừ Tiêu Thịnh Hàm, Vương Hoàng, nếu có thứ liên quan đến Tiêu gia xuất hiện trước mắt, cha sẵn sàng loại trừ nó ngay lập tức. Mà hiện tại, Tiêu Chiến chính là "thứ đó".
"Nếu cha hỏi tại sao con biết, hoặc bằng chứng đâu, thì con xin trả lời trước." - Vương Thiệu Huy đưa tay, chỉ vào Bành Sở Việt đang đứng gần đó, tiếp tục nói. - "Hắn chính là "bằng chứng" của con."
Vương Hoàng đưa tầm mắt quan sát Bành Sở Việt. Gương mặt này, cùng với Tiêu Chiến, đích thị là đứa trẻ năm đó được Đại Tam cứu trên biển. Vương Hoàng hướng Bành Sở Việt, đanh giọng:
"Nói"
“Lão gia, sự kiện thảm sát cả nhà thờ năm đó, người còn nhớ chứ?” - Bành Sở Việt bình thản mở lời. - “Tôi là một trong những đứa trẻ ở đó. Lần đó, tôi và Tiêu Chiến may mắn sống sót, rồi sau đó cùng đến hòn đảo kia.”
“Bằng chứng?”
“Lúc nhị thiếu mới đến đảo, chúng tôi nhận được mật lệnh của đại thiếu gia, giết chết nhị thiếu. Sự việc diễn ra vô cùng thuận lợi. Lúc Tiêu Chiến sắp siết chết nhị thiếu thì lại đột nhiên ngừng tay, sau đó, cậu ta hỏi Hàn Canh về người phụ nữ trong bức ảnh giấu trong sợi dây mà nhị thiếu đeo.”
Từng lời từng chữ của Bành Sở Việt nhẹ nhàng thoát ra khỏi miệng, mà Vương Hoàng biểu tình vẫn cũ, không hề thay đổi.
“Tiêu Chiến vì muốn biết tại sao nhị thiếu lại có bức ảnh của nhị phu nhân nên đã chấp nhận lời cầu xin của Hàn Canh, tha chết cho nhị thiếu. Trong phòng y tế năm đó, có tôi, Tiêu Chiến, Hàn Canh và cả nhị thiếu. Một cuộc trao đổi diễn ra, Tiêu Chiến bảo vệ cho nhị thiếu trong suốt khoảng thời gian nhị thiếu sống trên đảo, ngược lại, Hàn Canh tiết lộ về thân phận và nơi ở của nhị phu nhân.”
“Còn nữa, lúc Tiêu Chiến bị phạt trong khu biệt lập, nhị thiếu đột nhiên xông vào đâm cậu ta mấy nhát, tôi đoán, tám phần là muốn giúp anh ta che giấu vết sẹo kia.”
Nghe đến vết sẹo, lúc này Vương Hoàng mới lên tiếng, tiếp lời Bành Sở Việt: “Vết sẹo do bị khẩu súng của Hàn Canh bắn trúng.”
Vương Thiệu Huy cùng Bành Sở Việt đồng loạt tỏ ra bất ngờ. Xem ra từ lâu ông đã nghi ngờ thân phận của Tiêu Chiến, chỉ là do bên cạnh có một Hàn Canh cật lực giúp bọn họ che giấu tung hỏa mù, làm Vương Hoàng dần không chú ý đến nghi vấn này.
“Cha, từ lâu con trai của cha đã biết, kẻ kia là anh trai của nó. Mà tên kia, cũng rất minh bạch chuyện này.” - Vương Thiệu Huy lại cười khẩy một cái. Mục đích hôm nay của hắn, đã thành công rồi.
BỐP
Một âm thanh giòn tan vang lên trước sự ngỡ ngàng của Vương Thiệu Huy lẫn Bành Sở Việt. Đặc biệt là Vương Thiệu Huy, hắn một tay ôm một bên mặt ngỡ ngàng nhìn Vương Hoàng.
"Khốn nạn, mày có còn là con người không? Leon là em trai mày. Mày vẫn có thể bình thản đến đây để nói với tao là mày lên kế hoạch giết em trai mày, giết con tao như vậy sao? Vương Thiệu Huy, có phải người làm cha như tao đã quá dung túng mày không?"
Vương Hoàng tức giận đến hai mắt đều đỏ ngầu, chuyện Vương Thiệu Huy thường xuyên khó dễ Vương Nhất Bác làm sao ông không biết, nhưng ông luôn lấy lý do đứa trẻ này thiếu thốn tình cảm, chỉ cần nó không quá đáng, Vương Hoàng vẫn nhắm mắt cho qua. Ngay cả khi Hàn Canh từ đảo trở về nói với ông rằng Vương Thiệu Huy có ý muốn giết Vương Nhất Bác. Ông vẫn không dám tin, ông cho rằng Vương Thiệu Huy chỉ là nhất thời quá trớn, có lẽ sau trận giáo huấn kia đã hối hận rồi. Nhưng thật không ngờ, hiện tại nó lại có thể bình thản kể lại toàn bộ sự thật trước mặt ông, thậm chí bày ra vẻ bất mãn vì kế hoạch năm đó đã không thành công.
Vương Hoàng tàn bạo, nhẫn tâm đến đâu nhưng suy cho cùng, ông cũng là một người cha, làm sao nhìn cái cảnh hai đứa con tâm can bảo bối của mình không từ thủ đoạn, đánh nhau đến ta sống ngươi chết, trong lòng làm sao không đau đớn, không tức giận, không xót xa.
“Vương Thiệu Huy, con không thể đấu lại Leon đâu. An phận một chút, ta tin nó sẽ chừa cho con một con đường sống.”
Năng lực của hai đứa trẻ này đến đâu, người làm cha như ông tất nhiên hiểu rõ. Bản chất của từng đứa ông cũng đã nhìn thấu từ lâu. Vương Nhất Bác một khi tức giận sẽ tàn bạo gấp vạn lần ông, nhưng cậu cũng là một người sống tình cảm. Chứng kiến hai lần Vương Nhất Bác ra tay đánh Vương Thiệu Huy, ông liền biết cậu vẫn còn nghĩ đến tình cảm anh em giữa cả hai. Dù Vương Thiệu Huy có tàn độc ra sao, dù cho có đánh Vương Thiệu Huy sống dở chết dở, nhưng hắn vẫn là anh trai cậu, là người có chung dòng máu với cậu. Thế nhưng, chuyện gì cũng có quy tắc của nó. Qúa tam ba bận, Vương Nhất Bác đã tha cho Vương Thiệu Huy hai lần, nhưng nếu đứa con lớn này còn quá phận lần thứ ba, ông không dám đảm bảo Vương Nhất Bác có thể tha thứ cho nó thêm lần nữa.
Vương Nhất Bác chịu mềm không chịu cứng, chỉ cần không dồn ép nhất định sẽ không làm hại người khác.
“Haha... cha nói gì chứ? An phận? Nó mới chính là đứa cần an phận! Con là ai? Là đại thiếu gia của Vương gia, là con trai của vợ lớn, là cháu trai của Tống thị! Con có gì phải sợ nó, có gì không bằng cái thằng nghiệt chủng đó?”
Vương Thiệu Huy một bên má vẫn rát buốt, khóe miệng gần như đã rách một chút căm phẫn gầm lên. Lần đầu tiên Vương Hoàng đánh hắn, suốt hai mươi mấy năm nay đây là lần đầu tiên cha đánh hắn, lại còn là vì thằng con hoang đó. Vương Thiệu Huy càng lúc càng hận. Hắn hận Vương Nhất Bác đều còn có đủ cha mẹ, hắn hận Vương Nhất Bác có một Hàn Canh hết lòng chăm sóc cậu, hắn hận Vương Nhất Bác có một Hàn Tư Niệm dịu dàng thuần khiết thật lòng yêu cậu, hắn hận Vương Nhất Bác có được một Tiêu Chiến hoàn hảo vô khuyết hết lòng phục tùng cậu.
Vương Thiệu Huy rất hận, hắn hận Vương Nhất Bác có cả thế gian. Những thứ mà cậu có được, luôn là gì thứ hắn khao khát nhất. Không những vậy, hai mẹ con cậu còn hại chết mẹ hắn, bây giờ thì đến cả quyền thừa kế Vương gia cũng muốn cướp mất. Vương Thiệu Huy có thể không được hận sao?
Dù vậy, hắn cũng hận chính bản thân vì đến bây giờ, hắn vẫn để Vương Nhất Bác sống nhởn nhơ, vui vẻ trước mặt hắn.
BỐP
Vương Thiệu Huy vừa nói dứt câu, lại thêm một cái tát như trời giáng xuống bên mặt còn lại. Khóe miệng cũng đã rỉ máu. Hôm nay, Vương Hoàng nhất định phải đánh đứa con này, đánh cho nó thức tỉnh.
Tát con trai hai cái, đồng thời Vương Hoàng cũng nhận ra, rốt cuộc bao nhiêu năm qua, ông đã sai ở đâu rồi. Vương Hoàng xoa xoa mi tâm, đáng lẽ ra ông không nên thiên vị đứa trẻ này, càng không nên dung túng nó. Vương Thiệu Huy không còn mẹ, nhưng Vương Nhất Bác thì sao?
Qủa thật Vương Thiệu Huy đã chịu nhiều tổn thương không đáng có, bản tính của nó cũng không phải quá ích kỉ như vậy. Ông vốn nghĩ chỉ cần cho nó một cuộc sống đầy đủ nhất là có thể bù đắp phần nào, nhưng có lẽ, thứ đứa con trai này chẳng phải cuộc sống giàu sang gì, nó chỉ cần một gia đình. Đúng, một gia đình. Có người yêu thương nó, chăm sóc nó, quan tâm nó. Đáng tiếc, đến tận bây giờ ông mới nhận ra điều này, và có lẽ cũng đã quá muộn để sửa chữa sai lầm.
Nhưng dù là vậy đi chăng nữa, thì Vương Nhất Bác vẫn là em trai của Vương Thiệu Huy, sao nó có thể nhẫn tâm đến như vậy? Một lần không thành liền tính kế lần hai, thậm chí là lần thứ ba, thứ tư,... Tại sao Vương Thiệu Huy không chịu hiểu rằng, em trai so với nó, cũng không khá hơn là bao cơ chứ? Bị chính mẹ ruột bạo hành đến suýt mất mạng thì thôi, từ nhỏ đến lớn, Tiêu Thịnh Hàm luôn giữ thái độ xa cách, lại còn bị anh trai hết lần này đến lần khác muốn giết chết mình, cuối cùng Vương Thiệu Huy và Vương Nhất Bác, ai đáng thương hơn?
“Nghiệt chủng? Leon nó cũng là con trai ta, ta không cho phép bất cứ ai trước mặt ta nói hai từ đó. Vương Thiệu Huy, hôm nay con phạm phải quá nhiều sai lầm rồi.” - Vương Hoàng cố gắng lấy lại bình tĩnh, nói tiếp. - “Con tự nhìn xem bộ dạng của mình bây giờ như thế nào? Không phải con không biết, Leon không phải không thể giết con, nó là không muốn giết con. Nếu con cứ thích vuốt râu hùm, ta không đảm bảo lúc nào cũng xuất hiện đúng lúc để cứu con.”
“Con không phục. Con sẽ chứng minh cho cha thấy, Vương Nhất Bác không thể so sánh với con. Con sẽ đưa nó về đúng vị trí của mình.”
Vương Thiệu Huy nói xong liền một bước ra khỏi cửa, rõ ràng hôm nay đến để bóc trần Vương Nhất Bác, cuối cùng lại thành chính mình bị giáo huấn. Hắn cùng Bành Sở Việt đi ra, lại nổi điên mà giơ chân đạp bể chậu cây để trước cửa. Cái gì mà phải nhịn nó? Hắn khinh, Vương Nhất Bác nhất định sẽ phải trả giá cho những sỉ nhục mà hắn đã chịu. Vương Thiệu Huy thề không đội trời chung, hắn nhất định sẽ cho cậu sống không bằng chết, quỳ dưới chân hắn xin tha thứ.
Sau khi Vương Thiệu Huy cùng Bành Sở Việt rời khỏi chưa được bao lâu, Hàn Canh đã xuất hiện trong phòng của Vương Hoàng. Mặc cho Vương Hoàng nói y trước tiên cứ ngồi xuống rồi nói chuyện, nhưng y vẫn nhất quyết không ngồi, chỉ đứng kế bên giường, cúi thấp đầu. Vương Hoàng hết cách, chỉ có thể thở dài mở lời.
“Tiêu Chiến, chính là con của Tiêu Thịnh Hàm và Tiêu Nhạc Huân...”
“Nó vẫn còn sống...”
Hai câu này của Vương Hoàng vậy mà lại không nghe ra là câu hỏi hay câu khẳng định. Hàn Canh dù đã đoán trước được tình huống này nhưng khi trực tiếp đối diện với nó, y vẫn không tránh khỏi cảm giác tội lỗi và thất vọng với chính bản thân vì đã phụ lòng tín nhiệm của người này suốt mấy chục năm trời với y. Song, y không hối hận vì những hành động cùng quyết định của mình trong quá khứ.
“Phải” - Hàn Canh không một chút lúng túng mà trả lời ông. Y biết rõ cây kim trong bọc lâu ngày cũng sẽ lòi ra. Bành Sở Việt năm đó chứng kiến tất cả, bây giờ lại đi theo Vương Thiệu Huy nên y tin chắc tất cả những gì Bành Sở Việt biết, đều đã tới tai Vương Thiệu Huy cùng Vương Hoàng rồi. Chỉ là không ngờ lâu đến như vậy, Vương Thiệu Huy mới vạch trần thân phận của Tiêu Chiến.
“Tại sao lại phản bội?” - Vương Hoàng vẫn nửa nằm nửa ngồi trên giường, chất giọng trầm khàn vẫn đều đều vang lên. - “Nếu vậy, chắc cũng đã chuẩn bị tâm lý nhận hậu quả rồi. Được rồi, về đi.”
Vương Hoàng thả người nằm xuống giường, nhắm mắt. Hôm nay ông thật sự không muốn suy nghĩ nữa.
“Đã rõ.” - Hàn Canh cúi đầu chào rồi dứt khoát quay người bước ra ngoài. Y biết rõ cái giá của sự phản bội không hề rẻ một chút nào. Nhưng coi như đó là điều duy nhất y có thể làm cho Tiêu Thịnh Hàm, hành phạt sau này cũng coi như rửa tội với Vương Hoàng, cho lương tâm y một lối thoát.
Hàn Canh biết bản thân luôn nợ Tiêu Thịnh Hàm, chính y đã tiếp tay đẩy cuộc sống của bà vào bi kịch này, nên Hàn Canh đã hứa với lòng Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến hai giọt máu này của Tiêu Thịnh Hàm y đều sẽ dốc lòng che chở, dù bất cứ giá nào, không hề hối hận.
…
“Vì sao em biết anh sẽ đến, không phải em nghĩ anh đã chết rồi sao? ”
Sau khi đến gặp mẹ, hai mẹ con mừng mừng tủi tủi nói chuyện không ngừng, đôi còn nhịn không nổi mà rơi nước mắt, nhưng cuối cùng Tiêu Chiến vẫn phải rời khỏi. Dù sao đó cũng là khu cấm địa, hơn nữa còn là khu nhà của Vương Hoàng, mặc dù hiện tại Vương gia do Vương Nhất Bác quản lý nhưng vẫn không tiện ở lâu.
Quay trở về phòng của Vương Nhất Bác, sau một hồi trầm mặt nhìn nhau, Tiêu Chiến cảm thấy phải lên tiếng phá vỡ bầu không khí này, hơn nữa điều anh thắc mắc chính là làm sao Vương Nhất Bác có thể biết anh vẫn còn sống, hơn nữa sẽ đột nhập cấm địa. Rõ ràng ngày đó chính mắt cậu nhìn thấy chiếc xe anh phát nổ.
Đó là còn chưa kể đến, cha Phác Chính Thù đã tỉ mỉ, sắp xếp sẵn trong xe một cái xác khác thay thế, còn cho người cải trang trà trộn vào phía cảnh sát để đảm bảo mọi việc diễn ra suôn sẻ. Một kế hoạch hoàn hảo như vậy, rốt cuộc Vương Nhất Bác đã nhìn ra được sai sót ở đâu.
“Vì anh là Tiêu Chiến.”
Vương Nhất Bác bộ dáng ung dung thả người ngồi xuống ghế, tay nhẹ nhàng miết con dao găm vốn luôn được cậu tỉ mỉ lau chùi trên kệ.
“Chỉ với vài tên cảnh sát quèn cùng một viên đạn mà muốn thủ tiêu anh, ông ấy đã quá coi thường sát thủ đứng đầu đảo huấn luyện của chính mình rồi.”
Phải, anh là Tiêu Chiến của cậu. Là Tiêu Chiến xuất sắc nhất, uy vũ nhất, mạnh mẽ nhất. Vài ba tên sát thủ hay cảnh sát quèn sao có thể gây ra được tổn hại gì nặng nề cho anh chứ. Vương Nhất Bác đột nhiên rất muốn cười nhạo chính bản thân. Anh xuất sắc như vậy, vậy mà 4 ngày đó cậu đã làm gì chứ. Đúng là chính mình dọa mình, chưa kể vụ tai nạn lần này còn có thể do chính anh sắp đặt, để tạo một cái kết hoàn hảo cho Phương gia.
“Ấy, nhị thiếu gia quá lời rồi.”
Tiêu Chiến ban đầu có hơi bất ngờ, từ bất ngờ rồi chuyển sang cảm giác thích thú. Gặp được mẹ rồi, gánh nặng vô hình suốt hai năm qua cuối cùng cũng được gỡ bỏ. Dù không phải là toàn bộ, nhưng bỏ được phần nào xuống cũng giúp anh nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Tâm tình cũng vì thế mà tốt hơn. Không rõ có phải Vương Nhất Bác đang khen anh hay không nhưng nhìn bạn nhỏ trước mặt đột nhiên thấy càng lúc càng đáng yêu, làm anh không kiềm được lại nổi hứng muốn trêu chọc cậu.
Vương Nhất Bác không phải bị anh trêu chọc lần đầu, cậu đối với hành vi này của Tiêu Chiến đương nhiên có kinh nghiệm. Cậu lập tức nhíu mày vì bộ dáng không đứng đắn của anh, ý muốn nói, cậu đã nhìn thấu suy nghĩ của anh rồi, đừng có mà lên cơn. Nhìn bộ dáng sắp chọc người của anh, Vương Nhất Bác lại đột nhiên ngẩn ra, nếu là trước đây, ắt hẳn cậu sẽ xù lông, ăn miếng trả miếng với hành vi chọc người của Vương Nhất Bác, nhưng bây giờ cậu lại cảm thấy rất bình thường, hơn nữa còn có chút buồn cười. Vì vậy chỉ lấy lệ một câu: “Xưng hô cho cẩn thận.”
“Vậy anh phải xưng hô thế nào cho đúng mực?” - Tiêu Chiến cười càng lúc càng đậm, ý đồ trêu chọc cậu trong mắt cũng hiện lên ngày càng rõ, thậm chí còn không có chút ý định sẽ dừng lại.
“Leon? Nhị thiếu gia? Nhị ca ca? Vương Nhất Bác? Nhất Bác... hay...” - Tiêu Chiến đùa càng lúc càng hăng. Anh còn mặc kệ thân thể vẫn chưa khỏe hẳn mà xuống giường, hướng đến vị trí Vương Nhất Bác đang ngồi.
Mỗi một câu lại ứng với một bước, đến câu cuối cùng đã đứng trước mặt cậu, cúi người xuống để tầm mắt hai người chạm nhau mà nở nụ cười mang đậm ý trêu chọc: “Hay gọi là...em trai?”
Hết chương 29
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét