[FANFIC BJYX] CUỒNG NGƯỠNG - CHƯƠNG 28


Khu cấm địa của Vương gia sau sự kiện Vương Thiệu Huy lẻn vào thì canh phòng ngày càng nghiêm ngặt hơn. Vì vậy, việc đột nhập vào đó rồi đưa người ra không phải chuyện dễ. Tiêu Chiến quyết định chọn cách bí mật xử lý từng tên một, dần dần tiếp cận Tiêu Thịnh Hàm.

Việc Tiêu Chiến quyết định đột nhập vào khu cấm địa của Vương gia, Phác Chính Thù có chút lo lắng, muốn phản đối nhưng cuối cùng lại thôi. Chuyện Vương Nhất Bác đến tìm, y cũng không có nói cho Tiêu Chiến biết. Không phải y muốn ngăn cản hai người gặp nhau, chỉ là y thật sự không biết phải làm sao. Lúc Tiêu Chiến chuẩn bị lên đường, y chỉ có thể luôn miệng dặn dò anh, nhất định phải thật cẩn thận.

Tiêu Chiến cẩn thận quan sát một lượt xung quanh, mắt thấy có hai tên đang ở khá gần vị trí của mình, anh quyết định sẽ xử lý chúng trước. Tiêu Chiến hít một hơi sâu, chờ đến khi chúng đến gần, hai con dao găm chính xác cắm vào ngay cổ của mỗi tên, không tiếng động ngã xuống. Anh lại tiến đến, kéo hai cái xác giấu vào nơi kín đáo, sau đó mới tiếp tục tiến sâu vào bên trong.

Một đường ra tay cực kỳ cẩn thận, chẳng mấy chốc anh đã vào sâu bên trong, khu nhà nơi Tiêu Thịnh Hàm ở cũng đã hiện ra ngay trước mắt. Thế nhưng lúc này lại phát sinh vấn đề, số lượng người canh gác ở đây quá đông, hơn nữa bọn chúng đều đi tuần theo nhóm, một nhóm 6 người, chỉ cần một tên gã xuống, ngay lập tức đám người còn lại sẽ phát hiện ra ngay, mà một mình anh cũng không thể xử lý kịp. 

Tiêu Chiến cắn răng, chết tiệt, không lẽ lại chịu thua ở đây? 

Cùng lúc đó, ở bên ngoài khu cấm địa, một người khác cũng đang tiến về phía này. Người này dường như có thân phận khá cao ở Vương gia, bởi lẽ bọn thủ hạ khi thấy người nọ, đều đồng loạt cung kính cúi người, đi theo phía sau còn có ba người Quách Thừa, Tất Bồi Hâm và Trịnh Phồn Tinh cùng một vài thủ hạ khác.

Tuy nhiên, ngay sau khi vừa bước chân vào cấm địa, người nọ lại đột ngột dừng bước, ra hiệu cho ba người kia ở lại, còn lại tất cả đều không cần theo nữa. Đợi bọn họ đi hết rồi, Tất Bồi Hâm nhịn không nổi bèn lên tiếng hỏi:

“Thiếu gia, tại sao lại phải đuổi bọn họ đi?”

Lúc này, người được gọi là “thiếu gia” kia lại xem như không nghe thấy, tiếp tục cất bước tiến vào khu cấm địa. Thẳng đến khi thấy khu nhà mà nhị phu nhân đang ở từ xa, người đó mới lần nữa dừng cước bộ lại, tầm mắt thủy chung hướng về phía khu nhà đằng xa.

“Anh ấy tới rồi.” - Bốn chữ này thoát ra khỏi miệng Vương Nhất Bác, không biết là nói với ba người hay là đang tự nói với chính mình.
Ba người Quách Thừa, Tất Bồi Hâm cùng Trịnh Phồn Tinh khó hiểu nhìn nhau, thiếu gia của bọn họ là đang nói ai vậy. Còn chưa kịp phản ứng, Vương Nhất Bác lại đột ngột ra lệnh:

“Từ khu vực này trở đi, chú ý quan sát mọi ngóc ngách, phải tìm được anh ấy càng sớm càng tốt.”

“Hả? Nhưng tìm ai?” - Quách Thừa đã theo Vương Nhất Bác được ba năm, tính tình cậu chủ không thích nói nhiều, cậu ta hiểu rõ nhưng đôi khi vẫn không nhịn được mà hỏi lại dù biết trước sẽ không nhận được câu trả lời.

Qủa nhiên Vương Nhất Bác không hề lên tiếng đáp trả, mà hai người kia cũng không quan tâm đến cậu, tự động tách ra tìm người kia. Có lẽ là người quen của thiếu gia đã đột nhập khu cấm địa nên mới muốn trước khi bị người của lão gia phát hiện, chủ động đưa người đó ra khỏi đây. Mà cũng thật tò mò a~, không biết người này phải thân thiết đến cỡ nào mới khiến thiếu gia của bọn họ lại chủ động như vậy a~Thật tò mò quá đi.

Khu vực cấm địa không quá rộng, hơn nữa lại là địa bàn quen thuộc, bọn họ rất nhanh đã tìm được kẻ tình nghi. Đang định báo cho Vương Nhất Bác thì bước chân đột nhiên dừng bước, có lẽ việc đó không cần thiết nữa, bởi ánh mắt thiếu gia đã đang dán chặt lên thân ảnh của người đó rồi. Cả ba cực kỳ hiểu ý nhau, bắt đầu chia ra canh gác xung quanh.

Vương Nhất Bác cứ nghĩ phải mất một lúc lâu mới tìm được người nọ, không ngờ lại nhanh đến vậy. Sau cái hôm kia, được Phác Chính Thù kể lại chuyện thảm sát hơn hai mươi năm trước của Tiêu gia, quả thật tâm trạng cậu đã có chút bối rối, nay lại càng bối rối hơn, không biết nên đối diện anh như thế nào. Nhưng trên hết, thứ khiến cậu sợ hãi hơn, đó chính là việc anh đã chấp nhận từ bỏ tất cả để rời khỏi nơi này. Có trời mới biết khi nghe Phác Chính Thù nói ra điều đó, Vương Nhất Bác có bao nhiêu sợ hãi, lo lắng. Bởi vậy sau cuộc nói chuyện với Phác Chính Thù, cậu quyết định trở về nhà mà không gặp người kia. Vì Vương Nhất Bác hiểu rất rõ con người anh, Tiêu Chiến nhất định sẽ đến Vương gia để đưa mẹ rời khỏi, và cùng lúc có thể nói lời từ biệt cùng cậu.

Vương Nhất Bác làm sao để anh rời đi dễ dàng như vậy được? Vì vậy, cậu trở về, âm thầm sắp xếp tất cả, chờ đợi người kia tới.

Sau bao ngày chờ đợi, giờ đây cuối cùng cũng được nhìn thấy người mình luôn muốn thấy, cậu không nhịn được mà thở phào nhẹ nhõm. Thật may mắn làm sao. 

Bước chân vô thức tiến đến gần anh, ánh mắt từ đầu đến cuối chưa từng rời khỏi. Vương Nhất Bác nhìn như muốn khảm sâu thân ảnh của người kia vào bên trong mình, để người đó không phải bị thương nữa, để người đó mãi mãi ở bên cạnh mình, yêu mình. 

Cậu không quan tâm đến mối quan hệ giữa hai người là gì, cũng không màng đến chuyện năm xưa, cậu chỉ biết rằng, từ tận sâu trong tim, cậu yêu người này.

Dường như Tiêu Chiến vẫn chưa phát hiện ra tình huống sau lưng mình, anh vẫn đang chăm chú quan sát phía trước. Ngay cả khi Vương Nhất Bác đã đến rất gần rồi, anh vẫn không phát hiện. Điều này làm Vương Nhất Bác khó hiểu, tại sao hôm nay anh lại thiếu nhạy bén đến vậy?


"Ưm…" 

Tiêu Chiến hoảng hốt khi nhận ra mình bị phục kích phía sau mà không hề hay biết. Tên đó bất ngờ dùng một tay che kín cả mũi lẫn miệng anh, tay còn lại ôm chặt cả người. Chưa đầy vài giây sau, anh nhận ra tên đó vậy mà đang bịt mũi miệng anh bằng một chiếc khăn trắng tẩm đầy thuốc mê. Thuốc mê nhanh chóng phát huy tác dụng của nó, Tiêu Chiến sau khi cố gắng giãy giụa vài cái thì hai mí mắt đã hoàn toàn sụp xuống, cả cơ thể xụi lơ, nằm trong lòng Vương Nhất Bác.

Đợi Tiêu Chiến hoàn toàn ngất đi rồi, cậu mới bỏ khăn ra, lại cúi xuống nhìn gương mặt của người đang say ngủ trong lòng. Sau đó lại nhịn không được mà mặc kệ tất cả, đặt xuống môi anh một nụ hôn. Nụ hôn ban đầu vẫn còn nhẹ nhàng, thế nhưng rất nhanh sau đó lại trở nên mãnh liệt, dữ dội. Tiếng mút mát không kiêng kỵ vang lên làm ba người Quách Thừa, Trịnh Phồn Tinh cùng Tất Bồi Hâm khẽ đỏ mặt nhưng cũng không dám lơ là nhiệm vụ. Bọn họ thật không ngờ, người đột nhập kia lại là Tiêu Chiến, mà điều làm họ không ngờ hơn, chính là hành động của thiếu gia với anh.
Vương Nhất Bác đắm chìm trong nụ hôn, nhưng đương nhiên cậu không quên tình thế có chút nguy hiểm của anh. Luyến tiếc dứt ra khỏi môi Tiêu Chiến, sau đó liền cứ vậy mà vác anh trên vai, đưa người ra khỏi khu cấm địa trở về phòng riêng.


“...”

Tiêu Chiến mệt mỏi khẽ động mi mắt, cảm giác cổ họng có chút khô và đau, anh muốn uống chút nước nhưng mùi hương dễ chịu của chăn mềm khiến anh không muốn rời. Khẽ xoay người, một lần nữa đem cả cơ thể cùng gương mặt rút sâu vào chăn, tham lam hít hà. Thật dễ chịu… hệt như mùi hương của Vương Nhất Bác.

Đợi đã, đây không phải trọng điểm!

Tiêu Chiến vội vàng bật dậy, đại não ngay lập tức hoạt động hết công suất. Không đúng, rõ ràng anh nhớ mình đang ở khu cấm địa, sau đó bị phục kích phía sau, tại sao hiện giờ lại nằm trên giường. Mà nơi này, lại tràn ngập mùi hương của Vương Nhất Bác. Lúc này Tiêu Chiến mới chú ý đến xung quanh, kệ tủ trưng bày lego, mũ bảo hiểm, mô hình moto, bên kia còn có đặt một con dao quen thuộc. Nơi này, không phải là phòng của Vương Nhất Bác sao? Tại sao anh lại ở đây?

Vội vàng xốc chăn, Tiêu Chiến đang muốn rời khỏi, một thân ảnh quen thuộc lướt qua trong tầm mắt khiến anh nhất thời đình chỉ mọi hoạt động của cơ thể. Tiêu Chiến chầm chậm quay đầu, người đang nằm ở vị trí ngay bên cạnh anh, chính là Vương Nhất Bác. Cậu nằm đó, hai mắt nhắm nghiền, lồng ngực do hô hấp mà lên xuống đều đặn. Tiêu Chiến cảm giác như bên trong anh vừa nổ “bùm” một tiếng. Không cần biết chuyện này là sao, trước tiên phải rời khỏi đây, sau đó đưa mẹ theo cùng. 

Tiêu Chiến ngấp ngáp xuống giường, tay chân nhịn không được mà run rẩy. Anh đang sợ. Đúng, anh sợ nếu còn ở lại thêm một phút nào nữa, cái suy nghĩ kia sẽ ngay lập tức chớp lấy thời cơ, hạ gục anh, tuyệt không cho anh lấy nửa cơ hội để phản kháng.

“Anh muốn đi đâu?”

Giọng nói trầm thấp vang lên trong không gian yên tĩnh của căn phòng, Tiêu Chiến lần nữa nghe thấy tiếng chuông cảnh báo trong lòng đang reo inh ỏi, tay chân đều đình trệ.

“Cơ thể còn chưa khỏe mà anh đã muốn đi làm chuyện ngu ngốc rồi?” - Vương Nhất Bác lần nữa lên tiếng, ánh mắt dán chặt vào tấm lưng của anh rồi lại thở dài một hơi, xốc chăn bước xuống giường. Đi đến bên bàn rót một ly nước rồi lại đưa đến trước mặt anh, mặc cho Tiêu Chiến đang cực kỳ khó hiểu nhìn cậu, nói. - “Uống đi. Cơ thể anh không khỏe, đừng có khùng mà đi làm những chuyện không đâu.”

Dứt lời lại ngồi phịch xuống ghế ngay phía đối diện, lôi điện thoại ra bấm vài cái.

“Tại sao lại đưa tôi đến đây?” - Tiêu Chiến cúi đầu nhìn ly nước trong tay, vừa uống vừa lên tiếng hỏi, cổ họng liền phát ra âm thanh khàn đến không thể khàn hơn. Tiêu Chiến không để tâm đến vấn đề đó, đến lúc này thì anh đã đoán chắn được kẻ phục kích anh trong đêm là ai. Điều khiến anh khó hiểu nhất, chính là tại sao Vương Nhất Bác đã bắt được kẻ đột nhập khu cấm địa của Vương gia nhưng lại không giao anh cho Vương Hoàng, mà lại đưa anh về phòng riêng, lại còn có thái độ rất kì lạ nữa.

“Anh muốn đưa mẹ rời khỏi nơi đó?” - Vương Nhất Bác không trả lời câu hỏi của anh mà lại hỏi ngược lại. - “Hiện giờ, vẫn chưa phải lúc.”

“Ý cậu là sao?”

“Ở lại bên cạnh tôi, giúp tôi giành lấy Vương gia.”

Một câu này của Vương Nhất Bác khiến anh không khỏi ngạc nhiên. Chẳng phải từ lâu anh vẫn luôn giúp cậu hay sao, nhưng tại sao hôm nay lại đột ngột nói ra những lời này.

"Thế nào?" - Vương Nhất Bác kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời từ Tiêu Chiến. 
Cách tốt nhất để giữ người này lại, chính là chủ động yêu cầu anh giúp đỡ cậu. Chiếm lấy vị trí gia chủ của Vương gia không phải chuyện ngày một ngay hai mà là một cuộc chiến dài hơi. Hơn nữa không chỉ là sự cạnh tranh của cậu với Vương Thiệu Huy mà còn là sự cân não giữa cậu với các thế lực khác trong Vương gia. Vì vậy, việc yêu cầu anh giúp đỡ cậu, chính là một cái cớ cực kỳ hoàn hảo để giữ anh lại bên mình. Không những vừa có thể bảo vệ được anh, mà còn có thể thay đổi suy nghĩ cùng quyết định cuối cùng của anh. Vương Nhất Bác không tin, trong khoảng thời gian đó, cậu không thể làm cho anh can tâm tình nguyện ở bên mình cả đời. Còn cái gọi là đạo lý luân thường kia, cậu cũng không quan tâm. Thứ mà cậu muốn có, nhất định phải đoạt cho tới tay. Mà Tiêu Chiến chính là người mà cậu muốn chinh phục nhất. Ai cũng đừng hòng ngăn cản hay xen vào chuyện này. 

"Tại sao?" 

"Tôi là đang hỏi anh, chứ không phải trả lời câu hỏi của anh. Hiện tại anh chỉ cần đưa ra câu trả lời là được rồi." - Vương Nhất Bác lại đứng lên đi đến bên giường, cúi người xuống, để tầm mắt hai người ngang nhau, không chút e dè sợ sệt nhìn thẳng vào mắt anh. 

"..." - Tiêu Chiến ngoài im lặng ra cũng không hề có bất cứ phản ứng nào, chỉ ngồi im một chổ, cùng cậu đối mắt. Anh có thể nhận ra được, Vương Nhất Bác là đang thể hiện quyền uy đối với anh. Đề nghị kia của cậu, anh thừa biết, Vương Nhất Bác tuyệt không cho phép anh nói "tôi không đồng ý". Ngay từ đầu, chỉ có một sự lựa chọn duy nhất. 

"Được. Tôi đồng ý, nhưng có một điều kiện."

Thành thật mà nói, Vương Nhất Bác không cần phải tốn nhiều công sức để thể hiện quyền uy với anh, bắt buộc anh phải ở lại để giúp cậu. Bởi lẽ, từ rất lâu rồi, Tiêu Chiến đối với Vương Nhất Bác, còn hơn cả một tín đồ đối với một giáo phái nào đó. Chỉ cần là thứ cậu muốn, dù có chết, anh cũng giúp cậu đoạt được. Anh cũng không muốn nhận mệnh lệnh từ bất cứ ai, ngoại trừ cậu. 

Nếu như "hoàng đế" của anh chưa cho anh đi, vậy thì chi bằng cứ ở lại một phen. Dù gì thì ở nơi này, không chỉ có "hoàng đế", mà còn có cả mẹ.

"Được. Tôi đáp ứng." - Vương Nhất Bác khẽ nhếch mép nở nụ cười hài lòng. Không cần nghe điều kiện của anh, cậu cũng dư sức biết được đó là gì. Mà vấn đề đó, hiện tại lại hoàn toàn nằm trong khả năng của cậu. 
Tiêu Chiến lần nữa bày ra biểu tình khó hiểu nhìn cậu. Anh vẫn chưa nói ra điều kiện là gì mà. Dường như Vương Nhất Bác không quan tâm đến vấn đề đó, cậu nói tiếp:

"Anh phát sốt, đợi vài hôm nữa hồi phục rồi, tôi dẫn anh đi thăm mẹ, được không?"

“KHÔNG!” - Tiêu Chiến nghe đến chuyện gặp mẹ tâm tình liền trở nên kích động. Anh không muốn trì hoãn thêm nữa, đã hai mươi năm rồi. - “Gặp ngay bây giờ!”

“Thật ra anh không cần gấp đến như vậy, mẹ sẽ không đi đâu khác.”

“Không sao. Tôi muốn gặp mẹ, ngay bây giờ.”

Tiêu Chiến xuống giường, nhưng vừa đứng lên đã loạng choạng muốn ngã, mặt mày xây xẩm. Anh vẫn còn sốt. Vương Nhất Bác đưa tay ra muốn đỡ, hôm qua lúc đưa anh về phòng chưa được bao lâu thì cơ thể anh phát sốt, toàn thân đều nóng hổi. Đối với chuyện chăm sóc người này khi bị ốm, cậu đã có kinh nghiệm từ lần trước, hơn nữa, đây cũng không phải ở trong hang sâu hay rừng rậm. Trải qua mấy giờ đồng hồ thay khăn liên tục, cuối cùng cơ thể anh cũng bớt nóng đi được một tí, lúc đó Vương Nhất Bác mới tạm yên tâm ngủ thiếp đi.

“Anh sao phải gấp như vậy cơ chứ?” 

“Không, cậu không hiểu. Đã hai mươi năm rồi, tôi không muốn chờ thêm nữa.” - Tiêu Chiến cả người bám víu vào Vương Nhất Bác, gấp gáp nói. Trong giọng nói của anh, cậu thậm chí còn nhận thấy sự xúc động không nói thành lời.

Nhìn anh kiên quyết như vậy, cậu chỉ có thể cúi người, dứt khoát cõng anh lên trong sự ngỡ ngàng của Tiêu Chiến và cả đám người hầu, thủ hạ của Vương gia. Hai người đi đến đâu, đám người hầu đều cúi đầu cung kính chào rồi lại chụm vào bắt đầu bàn tán. Có điều Vương Nhất Bác không quan tâm mà chỉ tập trung sức lực cõng anh, một đường hướng đến khu cấm địa. 

Tiêu Chiến ở trên lưng cậu, vừa xấu hổ nhưng cũng vừa hạnh phúc. Anh, nhất định sẽ trân trọng khoảnh khắc này, khắc nó vào sâu trong tim. 

"Khoan đã, không phải cậu không được vào khu cấm địa sao?" - Tiêu Chiến thắc mắc khi Vương Nhất Bác cõng anh tiến vào khu cấm địa mà không gặp bất kỳ trở ngại nào. Trước đây Hàn Canh từng nói với anh, chỉ có một vài người được phép tự do ra vào khu cấm địa, trong vài người đó, tất nhiên không hề có Vương Nhất Bác, dù người bên trong là mẹ cậu.

"Đó là chuyện quá khứ, hiện tại tôi có muốn vào, ông ta cũng không ý kiến đâu." - Sau sự kiện kia, không hiểu sao Vương Hoàng đột nhiên không cấm cậu ra vào khu cấm địa nữa. - "Còn anh, tại sao biết mẹ ở trong đây?"

"Ừm…" - Tiêu Chiến ngập ngừng, đây là trao đổi của anh và Hàn Canh năm đó, anh không biết có nên nói ra không. - "Thỏa thuận"

Đến cuối cùng vẫn lựa chọn nói ra. Lúc anh nói ra hai chữ này, Vương Nhất Bác không có phản ứng gì, bọn họ cũng đã đứng trước cửa khu nhà mà hôm qua anh vẫn không tài nào nghĩ ra cách để đột nhập được. 
Tiêu Chiến đột nhiên hồi hộp. Thậm chí còn có chút kích động. Đã hai mươi năm rồi…

Cánh cửa chẳng mấy chốc được mở ra, nữ quản gia thấy người tới là nhị thiếu gia thì cung kính cúi đầu. Vương Nhất Bác vẫn như cũ, không quan tâm mà bước vào bên trong. Nhưng còn chưa được hai bước, vị nữ quản gia đó đã giơ tay ngăn cản, chậm rãi nói:

“Cậu chủ, không thể để người ngoài tiến vào.”

“Tránh ra, anh ấy không phải người ngoài.”

“Leon, anh tới rồi ~”

Từ trong phòng ăn, tiếng của Hàn Tư Niệm vọng ra, đồng thời khiến Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến có chút chột dạ. Hai người bọn họ, đã vượt rào sau lưng vị hôn thê của Vương Nhất Bác. Đó là còn chưa kể đến mối quan hệ anh em của hai người.

“Mẹ đâu rồi?”

Hàn Tư Niệm từ phòng bếp chạy ra thì bắt gặp cảnh tượng khiến cô không tài nào tin nổi. Leon của cô trước giờ luôn không thích người khác ở quá gần mình, càng không thích phải đụng chạm. Ngay cả cô, một người đã lớn lên cùng cậu, cũng phải mất rất nhiều công sức và thời gian để Leon có thể tiếp nhận mình. Vậy mà giờ đây, cậu lại đang cõng một người xa lạ, lại còn để người đó vào tận khu cấm địa, chín phần là muốn người kia gặp nhị phu nhân. 

Hàn Tư Niệm đột nhiên hoảng sợ với suy nghĩ của mình, Leon của cô, không phải là muốn nói: “Tôi không thích nữ nhân, cũng không yêu cô, đây mới là người tôi yêu.” Suy nghĩ đó vừa vụt qua trong đầu làm Hàn Tư Niệm tái xanh mặt, vội vàng chạy đến bên cạnh Vương Nhất Bác, có ý muốn giúp cậu đỡ người kia xuống nhưng dường như cậu không để tâm, chỉ hỏi nhị phu nhân đang ở đâu. 

Một lần nữa, Hàn Tư Niệm bị hành động cùng thái độ của cậu làm cho đơ người, khó khăn lắm cô mới lấy lại được bình tĩnh, đáp: “Bác gái, đang dùng bữa… ở trong phòng ăn.”

Nhận được câu trả lời, Vương Nhất Bác nhanh chóng cõng anh hướng phòng ăn mà đi, bỏ lại Hàn Tư Niệm đứng ngây người, bên dưới, hai nắm tay cô siết chặt, tận lực khắc chế tâm tình.

Bên này, cả hai vừa vào tới phòng ăn, đã thấy thân ảnh của Tiêu Thịnh Hàm đang ngồi thất thần chậm rãi ăn từng muỗng cơm trắng, phía trước bày rất nhiều món nhưng tuyệt nhiên không được bà đụng đến. Bên cạnh còn có một chén cơm đang ăn dở, có lẽ là của Hàn Tư Niệm.

Vương Nhất Bác đỡ anh đứng xuống, từ lúc thấy Tiêu Thịnh Hàm đến giờ, anh vẫn không hề chớp mắt lấy một cái. Ánh mắt từ đầu đến cuối, chỉ chăm chăm vào thân ảnh của người phụ nữ kia. Cậu còn cảm nhận được, Tiêu Chiến đang tận lực khống chế sự kích động của bản thân, hai chân bước không vững mà bước từng bước đến gần Tiêu Thịnh Hàm.

“M...mẹ…” - Anh khó khăn phát ra một tiếng gọi mẹ. Suốt hai mươi năm nay không gọi, có lúc anh thậm chí còn tưởng mình đã quên mất cách gọi rồi.

Tiêu Thịnh Hàm nghe một tiếng này làm cho trấn động, chiếc muỗng cầm trên tay cũng rơi xuống. Bà chậm rãi nhìn về hướng phát ra âm thanh ấy, lại một lần nữa bị thân ảnh của người thanh niên trước mặt làm cho run rẩy, hốc mắt đỏ lên, biểu tình hết sức kinh hãi nhưng cũng đầy vui mừng.
Người này, có âm thanh thật giống với đứa trẻ kia của bà. Bộ dáng lớn lên trông cũng thật giống. Hai mươi năm nay, mỗi ngày thức dậy, đều là bắt đầu một ngày ác mộng đối với bà. Ngày ngày sống mà không biết đứa con của mình như thế nào, nó còn sống hay đã chết. Bà không dám hi vọng Tiêu gia vẫn còn, nhưng chỉ hi vọng, đứa con của bà và Tiêu Nhạc Huân vẫn còn sống, không cần giàu sang, chỉ cần nó còn sống là đủ.

Tiêu Thịnh Hàm run run tay muốn chạm vào người thiếu niên trước mặt. Tiêu Chiến hiểu ý, đến bên cạnh bà, để cho bà chạm vào khuôn mặt mình, hai mắt anh giờ đây cũng đã đỏ hoe. 

“Mẹ…là con đây, là Tiểu Tán của mẹ đây.” 

Hai chữ “Tiểu Tán” là bà lần nữa trấn động. Không đúng, người này, không chỉ có âm thanh, bộ dáng giống hệt với Tiểu Tán của bà, mà lại còn biết cả cái tên “Tiểu Tán” đó nữa.

Tiêu Chiến nhìn thần sắc hoang mang của bà, liền biết mẹ vẫn chưa dám tin anh, vội vàng nói tiếp: “Mẹ, cha Chính Thù còn sống, năm đó sau khi nhà thờ bị đốt, chính cha đã cứu con.”

Lại thêm một cái tên nữa khiến Tiêu Thịnh Hàm kích động. Chính Thù, ý người thanh niên này nói, là Phác Chính Thù, quản gia của Tiêu gia? Bà càng cảm thấy không đúng, vội vàng giữ chặt gương mặt của người thanh niên bằng hai tay, nhìn chăm chăm vào. Lạ một điều, càng nhìn lại càng thấy không đúng. Sau một hồi, như nhận ra điều gì đó, bà mới chậm rãi, yếu ớt phát ra hai tiếng: 

“Tiểu Tán?”

Hết chương 28

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

[FANFIC BJYX] THAT'S RIGHT, WE ARE A COUPLE - CHƯƠNG 29

Tác giả: Wonnie “Làm sao đây?” - Đại Dương hoảng sợ, nhanh chóng thụt lùi về ngay bên xe. Hiện tại xe bọn họ một chiếc thì hư, chiếc còn lại...