Phác Chính Thù nhìn biểu hiện của Tiêu Chiến, trong lòng không ngừng tự huyễn hoặc bản thân. Chuyện giữa Tiêu Chiến và đứa con kia của thiếu phu nhân, y vẫn bán tín bán nghi. Dù cho Hàn Canh nói đúng, nhưng có gì đảm bảo những lời hắn nói là 100% sự thật. Nói không chừng, đó là cái bẫy mà đám người Vương gia bày ra để lừa họ. Hàn Canh đã từng lừa dối Tiêu gia một lần, ai dám đảm bảo hắn không lặp lại điều đó một lần nữa?
Phác Chính Thù không muốn tin, nhưng những gì Tiêu Chiến đang biểu hiện trước mặt y, lại hoàn toàn đi ngược với suy nghĩ của y. Dù không muốn nhưng Phác Chính Thù không thể không thừa nhận, lý do Tiêu Chiến không muốn rời đi, không chỉ là vì muốn trả thù đến cùng, mà một phần lý do kia, chính là không nỡ rời xa Vương Nhất Bác.
Cứ cho là cả hai không biết mối quan hệ của nhau, vậy thì tại sao phải liều mạng giúp đỡ thằng nhóc kia như vậy? Số vàng và kho vũ khí năm xưa Phương gia đã lấy đi của Tiêu gia, chỉ có y cùng Vương Hoàng và Hàn Canh biết. Cũng là chính y nói với Tiêu Chiến về số vàng và kho vũ khí ấy, bây giờ nó đã đến tay ai, không lẽ y còn chưa tường tận?
Có mù mới không nhận ra, Tiêu Chiến đối với Vương Nhất Bác là không bình thường. Chỉ là y không dám thừa nhận điều đó, tự nói với bản thân rằng, đó là tình cảm máu mủ tình thâm.
“Con có thể làm tổn hại nó sao?”
Tiêu Chiến như rơi vào vực sâu, đáy mắt vẫn còn ẩn ẩn vẻ bàng hoàng. Phác Chính Thù nói đúng, có thể sao? Anh có thể can đảm làm tổn thương cậu ư? Vọng tưởng. Tiêu Chiến đến cả trong mơ cũng nguyện ý mang Vương Nhất Bác ôm vào trong lòng mà bảo vệ, thậm chí năm lần bảy lượt vì cậu đến mạng cũng không màng. Anh hiểu rõ bản thân, anh vốn không có khả năng, không có can đảm và cũng chưa từng nghĩ đến việc làm tổn thương Vương Nhất Bác. Nhưng tại sao cha đột nhiên lại nhắm vào cậu? Không phải cha đã biết gì rồi đó chứ?
“Con... việc này, liên quan gì đến em ấy chứ?” - Tiêu Chiến lấp lửng muốn che giấu.
“Con không nỡ, và cũng không thể.” - Phác Chính Thù nhìn bộ dạng kia của anh mà chỉ có thể thở dài, sau đó lại ôn nhu khuyên bảo. - “Tiểu Tán, biết tại sao con không nỡ giết nó không? Bởi vì… Vương Nhất Bác chính là em trai con."
Từng chữ trong lời nói của Phác Chình Thù đánh mạnh vào tâm trí cùng trái tim Tiêu Chiến, buộc anh phải thanh tỉnh và ghi nhớ hiện thực tàn khốc này. Đứa trẻ từ năm 18 tuổi anh đã nguyện ý bảo vệ, thiếu niên lần đầu cho anh cảm giác nhớ nhung day dứt hay thanh niên cách đây vài ngày cùng anh trải qua sự tình nóng bỏng, tất cả đều là cùng một người, và người đó là em trai anh. Tàn nhẫn hơn chính là, tình cảm từ khi nào đã ăn sâu trong máu thịt, gặm mòn lý trí anh, khiến anh không cách nào từ bỏ.
“Chúng ta từ bỏ tất cả, đến nơi khác sống cuộc sống mới được không? Sống cuộc sống mà con muốn, làm việc mà con muốn làm.”
Sống cuộc sống mình muốn? Tiêu Chiến lại ngẩn người ra. Từ khoảnh khắc chứng kiến con thuyền kia nổ tung, anh chỉ muốn trả thù. Sau này đến khi quen biết Vương Nhất Bác rồi, anh cũng chưa bao giờ quên nhiệm vụ của mình. Không, đó chính xác là những gì anh muốn làm. Chỉ có điều trong mục “Những điều anh muốn làm”, đã có thêm một mục tiêu nữa, đó là “bảo vệ Vương Nhất Bác”.
Nếu tiếp tục trả thù, anh không thể không giết Vương Hoàng, Vương Thiệu Huy, ...nhưng nếu anh giết họ rồi, liệu cậu có ghét anh? Đó thực sự là bảo vệ cậu sao? Giết họ rồi, nụ cười của Vương Nhất Bác, sự ôn nhu của Vương Nhất Bác,...những thứ đó liệu có còn tồn tại? Hơn ai hết, anh hiểu rõ sự thống khổ và mệt mỏi đến cùng cực khi chứng kiến người thân bị giết hại rồi phải mang trên mình sự thù hận dai dẳng. Anh đành lòng để Vương Nhất Bác lại trở thành một Tiêu Chiến thứ hai sao?
“Con muốn mang mẹ đi cùng...” - Tiêu Chiến yếu ớt lên tiếng.
Tiêu Chiến muốn bảo vệ Vương Nhất Bác, khao khát cậu được hạnh phúc, chỉ cần cậu vui vẻ hạnh phúc, có thể bình an là được. Tiêu Chiến cả đời cũng không trả thù nữa, coi như điều cuối cùng anh có thể làm vì đứa em này. Nhưng nếu đã lựa chọn dừng lại việc trả thù, thì anh nhất định phải đưa mẹ đi.
“Thiếu phu nhân không phải đang là nhị phu nhân của Vương Hoàng sao?” - Phác Chính Thù không giấu được vẻ ngạc nhiên.
“Vương Hoàng bức ép mẹ ở đó, bà ấy không nguyện ý” - Tiêu Chiến nắm chặt tay Phác Chính Thù nói tiếp. - “Con hứa, sau khi cứu được mẹ, ba người chúng ta liền rời đi, mãi mãi... mãi mãi không quay lại nơi này nữa.”
Giọng anh càng về cuối lại càng nhỏ dần. Mãi mãi không thể gặp lại, tự nhiên lúc này Tiêu Chiến lại cảm thấy khóe mắt hơi cay. Cảm giác một giây vốn dĩ cũng chưa từng có được người, vậy mà như sẽ mất đi mãi mãi.
Mãi mãi chính là rất lâu, rất lâu. Mãi mãi chính là cả quãng đời sau này.
“Được, ta đồng ý với con.”
...
Vương Nhất Bác thở dốc nhìn lên trần nhà, không biết đã nhìn bao lâu, cũng không biết đầu óc đã trôi dạt tới phương nào. Suốt 4 ngày qua cậu không ra khỏi phòng, căn phòng luôn kéo rèm kín mít, bất kể là ngày hay đêm cũng không thể phân định, chỉ biết vô định nhìn khắp nơi, đến lúc mệt mỏi mà ngủ quên mất thì lại chìm vào ác mộng. Cơn ác mộng khủng khiếp. Những nụ hôn nồng nhiệt, hai cơ thể và chạm nóng bỏng, ánh mắt ướt ác gợi tình của anh. Rồi mọi thứ dừng lại, chỉ còn cái nhếch miệng khinh bỉ của Tiêu Chiến, sau đó là cảnh chiếc Audi đỏ nổ tung không nhìn ra hình dạng, cái xác cháy đen co quắp lại trên cán y tế, mùi cháy khét nồng nặc trong không khí. Đến khi giật mình tỉnh giấc, toàn thân đã thấm đẫm mồ hôi, gấp gáp thở dốc.
Vương Nhất Bác xoay người, mỗi lần choàng tỉnh vì cơn ác mộng, sau một hồi thở dốc để lấy lại bình tĩnh, cậu lại khẽ co mình, đem cả cơ thể nhấn chìm vào trong đống chăn mềm, cố gắng tìm kiếm chút hơi ấm của Tiêu Chiến còn sót lại trên chiếc giường này. Trong đại não lại tràn về hình ảnh của mấy ngày trước, khi anh vẫn còn ở đây, ngay trên chiếc giường này, cậu ôm trọn lấy anh, từng câu từng chữ nói ra những lời yêu thương sâu sắc. Rõ ràng chỉ mới vài ngày trôi qua mà mọi thứ đã thay đổi quá lớn. Người không thấy, ngay cả chút hơi ấm còn sót lại chút ít cũng đang dần tan biến.
Khi nhận ra sự thật ấy, Vương Nhất Bác như phát điên...
Trong 4 ngày này, cậu không chỉ bị hành hạ bởi cơn ác mộng khủng khiếp kia, mà còn chịu đựng sự dày vò của nỗi nhớ đến tận xương tủy. Nỗi nhớ hiện tại còn lớn hơn cả nỗi nhớ trong suốt ba năm không gặp. Vương Nhất Bác muốn được nhìn thấy anh, muốn được cảm nhận hơi ấm của anh, và nhịp đập mạnh mẽ nơi con tim vì cậu nữa. Cậu muốn chạy ra ngoài tìm kiếm anh, nhưng cơn ác mộng kia lại khiến cậu chùn bước. Cậu không muốn ngay khi vừa đặt chân ra ngoài đã phải nghe thấy tin tức không tốt về anh, càng không muốn nhìn mặt đám người đã hùa vào với nhau hãm hại anh.
Vương Nhất Bác hiểu rõ mình lo sợ chuyện gì, để rồi cuối cùng chọn cách nhốt mình trong phòng, ngày ngày điên cuồng tìm kiếm chút hơi ấm của anh, dù là ngoài thực tế hay trong mộng. Cậu lo lắng, sợ hãi, phát cuồng, nhớ nhung để rồi nhận ra bản thân mình không biết từ khi nào, đã cùng anh trầm luân trong đoạn tình cảm này.
Anh yêu cậu, cậu cũng yêu anh.
Tiêu Chiến cho cậu biết thế nào là hỉ nộ ái ố, thế nào là nhớ nhung, thế nào là sung sướng khoái lạc, thế nào là dày vò vô hạn. Từ rất lâu đã yêu anh, chỉ là lý trí luôn cố chấp chống đối, cố ý phớt lờ nó, lại luôn lấy mối quan hệ anh em giữa cả hai để phủ nhận nó. Đến khi cậu chấp nhận đối mặt và thừa nhận, đang không còn kịp nữa rồi.
Vương Nhất Bác yêu Tiêu Chiến, rất yêu Tiêu Chiến. Vô cùng yêu anh, mất hết 6 năm để nhận ra bản thân yêu anh. Chính là mất rồi mới biết quý trọng.
Người ta nói điều hạnh phúc nhất trên thế giới này chính là : tôi yêu người, vừa vặn người cũng yêu tôi.
Nhưng số phận ngang trái, định mệnh của họ không thể so sánh với đại đa số biển người ngoài kia : Tiêu Chiến yêu Vương Nhất Bác, vừa vặn Vương Nhất Bác cũng yêu Tiêu Chiến. Lại vừa vặn, hai người là anh em cùng mẹ khác cha.
Anh yêu em trai mình, còn cậu cũng yêu chính người anh trai đó...
Vương Nhất Bác uể oải vươn tay cầm điện thoại rồi mở nguồn, mệt mỏi nhìn danh sách hàng trăm cuộc gọi nhỡ, mấy trăm tin nhắn chưa đọc, đều là của Hàn Tư Niệm, xem ra đã khóc đến không ra bộ dáng rồi. Hàn Tư Niệm từ nhỏ đã bên cạnh cậu, Vương Nhất Bác từ nhỏ đối với sắp xếp của Vương Hoàng hay Hàn Canh đều không có ý kiến. Hai người là thanh mai trúc mã, Hàn Tư Niệm được chọn để trở thành hôn thê cậu, Vương Nhất Bác cũng không có ý kiến. Hơn nữa, Hàn Tư Niệm cũng rất nghe lời, trước giờ cô đối với cậu, ngoài trừ quan tâm chăm sóc ra thì chưa từng gây phiền phức, rất biết thân phận. Ví như ngày đó Vương Nhất Bác tâm tình không tốt, nói cô không được đến phòng làm phiền, liền 4 ngày Hàn Tư Niệm không hề gõ cửa. Nhưng cậu thừa biết cô luôn đứng bên ngoài không ngừng lo lắng.
Cậu không rõ Hàn Tư Niệm có thật sự yêu mình hay do sự thân thiết từ nhỏ của cả hai mà lầm tưởng, nhưng Vương Nhất Bác chắc chắn, cậu không yêu cô. Và dù với lý do gì đi nữa thì lần này, cậu phải phụ lòng cô rồi.
Ngón tay đang lướt qua một loạt tin nhắn của Vương Nhất Bác chợt dừng lại ở một dãy số điện thoại lạ. Mở tin nhắn ra xem thì thấy nội dung bên trong ghi rõ, cậu đã được xác nhận mở khóa kho vũ khí tối tân của quân đội gì đó, kèm cả một dãy mật mã, chỉ cần đến nơi, nhập mật mã liền có thể mang đi.
Vương Nhất Bác cả người đột nhiên như có sức sống, vội vàng bật dậy. Số điện thoại của cậu rất ít người biết, tại sao số điện thoại này lại biết cậu, hơn nữa còn nhắn một loạt thông tin quan trọng. Trong đầu như nghe tiếng pháo nổ, Vương Nhất Bác vội vàng nhắn cho Quách Thừa, nhờ cậu ta điều tra số điện thoại là từ đâu tới. Xong xuôi lại như kẻ điên mà liên tục đi đi lại lại trong phòng, tay cầm chắc điện thoại.
Sau một hồi điên cuồng như vậy, Vương Nhất Bác cố gắng ép bản thân phải bình tĩnh, tuyệt đối không được gấp. Cậu ngồi xuống giường, tay vẫn không rời khỏi điện thoại. Nhưng chết tiệt, cậu không bình tĩnh nổi. Lại chạy đi thay quần áo, phóng xe ra khỏi Vương gia trong sự ngỡ ngàng và không phản ứng kịp của Hàn Tư Niệm và đám người bên ngoài.
Xe moto của Vương Nhất Bác chạy băng băng trên đường, thẳng tiến đến nơi mà 4 ngày trước cậu vẫn luôn muốn đến, nơi cơn ác mộng hành hạ cậu mỗi đêm. Vừa chạy lại vừa nghĩ đến tin nhắn kia, tay bất giác lại vặn ga phóng xe nhanh hơn nữa.
Tin nhắn kia, dù không có bất kì bằng chứng nào, nhưng linh cảm lại mách bảo cậu rằng, người gửi chính là Tiêu Chiến. Anh vẫn còn sống, anh vẫn chưa chết.
Dừng xe ngay vị trí mà 4 ngày trước chiếc Audi đỏ của Tiêu Chiến phát nổ, Vương Nhất Bác xuống xe, lại nhìn một lượt xung quanh, cuối cùng tầm mắt dừng lại ở một đám cây bên đường. Cậu đi tới gần đó, quả nhiên có dấu hiệu từng bị vật gì đó đè lên. Vương Nhất Bác lại vươn tay, gạt đám cây đó sang, đám lá bên dưới, cũng có dấu hiệu tương tự. Đúng lúc này cậu lại nhận được tin nhắn của Quách Thừa. Nội dung tin nhắn nói, đó là sim rác nên không tra được tên đăng ký số điện thoại, chỉ tra được tín hiệu đến từ một căn nhà ở gần khu vực nhà chính của Tiêu gia năm xưa.
“Nhà chính của Tiêu gia?” - Vương Nhất Bác đọc đến hai chữ “Tiêu gia” thì trái tim luôn bị siết chặt lại suốt 4 ngày nay như được thả lỏng, thở ra một hơi nhẹ nhõm. Những gì Quách Thừa vừa báo, lại càng chứng minh suy đoán của cậu càng đúng. Tiêu Chiến chưa chết, anh ấy vẫn còn sống.
Cậu quay đầu xe, phóng xe đến địa chỉ Quách Thừa gửi trong tin nhắn, lúc đến nơi thì trời cũng vừa sập tối. Vương Nhất Bác dừng xe trước địa chỉ kia, là một căn nhà màu trắng được xây dựng theo phong cách châu Âu cổ. Không hiểu sao lại có chút hồi hộp, lại đột nhiên không biết phải nói gì khi gặp được anh. Đây là lần đầu tiên hai người bọn họ đối mặt trực tiếp sao cái đêm sự tình nóng bỏng đó, ừm, có chút bối rối.
Vươn tay gõ cửa một lúc lâu mới có âm thanh mở cửa, nhưng người xuất hiện sau cánh cửa không phải anh, mà là một người đàn ông trung niên lạ mặt. Vương Nhất Bác ngay lập tức đen mặt, chuyện này là sao, Tiêu Chiến đâu, tại sao gã đàn ông này lại xuất hiện ở đây? Và quan trọng hơn hết, hắn ta là ai?
Phác Chính Thù đang nấu cháo cho Tiêu Chiến thì đột ngột nghe tiếng gõ cửa, y ngay lập tức đề cao cảnh giác, thậm chí còn giấu sẵn súng sau áo. Căn nhà này của y quanh năm đều bỏ trống, vùng này lại ít người qua lại, lý nào bọn họ vừa đến mấy ngày, nay đã có người đến gõ cửa?
Cánh cửa chầm chậm mở ra, Phác Chính Thù nhìn thấy Vương Nhất Bác thì như chết lặng. Người mà y và Tiêu Chiến không muốn gặp nhất hiện tại, chính là người này. Mà y cũng thừa biết, cậu ta tới đây để làm gì.
“Tôi muốn gặp Tiêu Chiến.” - Vương Nhất Bác không nhanh không chậm nói ra từng chữ, biểu thị cho mục đích đến đây của mình, lại vừa quan sát từ đầu đến chân Phác Chính Thù.
“...”
“Tôi nói, tôi muốn gặp Tiêu Chiến.”
Vương Nhất Bác thấy người kia không có động tĩnh gì nên bèn lặp lại thêm lần nữa. Lúc này người đàn ông lạ mặt mới chịu lên tiếng đáp trả: “Không được.”
“Dựa vào cái gì?”
“Dựa vào chuyện cậu là người của Vương gia.”
“Vậy thì… ông chú đây dựa vào cái gì mà không cho anh ta gặp tôi?” - Vương Nhất Bác đối với người khác không có nhiều kiên nhẫn, liền rút súng, chĩa thẳng vào Phác Chính Thù. Sau chuyện vừa rồi cậu liền quyết tâm, nhất định sẽ không mềm lòng nữa. Kẻ nào ngăn cản cậu, vậy thì cậu sẽ tiễn kẻ đó một đoạn về thế giới bên kia vậy.
“Dựa vào chuyện Vương gia các người đã tàn sát cả nhà Tiêu gia năm đó, có được không, nhị thiếu gia?”
Vương Nhất Bác nghe Phác Chính Thù nói thì khẽ nheo mắt nhìn người đàn ông trước mặt. Chuyện năm xưa của Tiêu gia, cậu đích thị đã từng nghe nói qua, cũng đã từng hoài nghi về nó khi mà mẹ lại chính là thiếu phu nhân của Tiêu gia. Thế nhưng đó cũng chỉ là nghe nói, hoàn toàn không có bằng chứng xác thực chuyện năm đó là Vương gia đã lên kế hoạch thủ tiêu toàn bộ Tiêu gia cả. Hiện tại người đàn ông kia nói vậy, phải chăng ông ta cũng là người của Tiêu gia, và những lời đồn kia cũng là sự thật?
“Xem ra ông chú cũng biết rõ về tôi quá nhỉ? Nhưng dù cho lời đồn đó có là sự thật, thì tại sao tôi không được gặp người của tôi?”
Phác Chính Thù một lần nữa bảo trì yên lặng, bước hẳn ra ngoài rồi đóng cửa lại, lướt qua người Vương Nhất Bác.
“Cậu đi theo tôi.”
Vương Nhất Bác khó hiểu nhìn Phác Chính Thù nhưng rồi cũng đi theo sau. Cậu không cần biết ông ta là ai, muốn làm gì, nhưng nếu muốn ngăn cản cậu đưa người đi, thì nghĩ cũng đừng nghĩ.
Cả hai dưới sự dẫn đường của Phác Chính Thù đi bộ khoảng 10 phút trên con đường đầy lá, phía trước càng nhìn rõ một căn nhà bỏ hoang đã nhiều năm. Nhìn sơ qua, bên trong lẫn bên ngoài căn nhà đều hiện rõ dấu vết đã từng bị người đập phá. Vương Nhất Bác không cần hỏi cũng phần nào đoán ra được, đây chính là nhà chính của Tiêu gia năm xưa. Rốt cuộc người đàn ông kia muốn nói với cậu điều gì?
Phác Chính Thù dừng lại trước cửa nhà rồi mới không nhanh không chậm lên tiếng: “Tôi đoán cậu đã biết đây là đâu. Đúng vậy, đây là Tiêu gia, cũng từng là nơi ở của gia tộc bị cha cậu tàn sát năm xưa.”
…
Sáng nay sau khi gửi tin nhắn kia cho Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến lại mệt mỏi mà thiếp đi một giấc dài. Lao lực suốt một thời gian dài, cộng thêm dư chấn từ vụ nổ kia khiến cơ thể anh gần như hoàn toàn kiệt sức. Sau khi tỉnh lại từ tối hôm qua, ngoại trừ ăn uống rồi nói chuyện với Phác Chính Thù, thời gian còn lại anh đều ngủ mê man. Đến lúc anh lần nữa tỉnh dậy thì trời đã hoàn toàn sập tối.
Tiêu Chiến cắn răng nhịn đau mà lê thân mình ngồi dậy, không có chuyện gì làm, đại não lại vô thức nhớ đến Vương Nhất Bác. Anh thắc mắc hiện tại cậu đang làm gì, đã nhận được tin nhắn của anh chưa. Ánh mắt lại nhịn không được mà lướt đến chiếc điện thoại đang để trên bàn, rất muốn được nghe giọng nói trầm ấm kia của cậu.
Tiêu Chiến thở dài, không được, nếu anh đã chấp nhận buông bỏ mối thù đó, nhất định không được dây dưa với Vương Nhất Bác nữa. Nếu cứ như vậy, e là đến lúc ra đi, anh sẽ lại yếu lòng mà chạy đến bên cậu. Tiêu Chiến nhìn về phía cửa, lần nữa cắn răng đứng dậy, tay kéo theo cây truyền nước biển làm chỗ dựa rồi đi xuống lầu. Cả nhà đều tối om, ngoại trừ phòng bếp vẫn đang sáng đèn, nhưng lại không nghe thấy tiếng làm bếp, cha đã ra ngoài rồi ư?
Khó khăn di chuyển xuống từng bậc cầu thang rồi đến phòng bếp, quả nhiên Phác Chính Thù là đang nấu dở dang thì ra ngoài. Anh tiến tới bật đèn trong nhà lên, nhìn khắp nơi một lượt. Cha vẫn ưa thích màu trắng như năm xưa, trang trí cái gì cũng màu trắng, làm cả căn nhà gần như một cái bệnh viện thu nhỏ vậy. Tiêu Chiến mở tủ lạnh, lấy nước ra uống, đúng lúc đó, anh lại nghe có tiếng xe moto từ bên ngoài truyền vào. Cả cơ thể ngay lập tức đình chỉ mọi hoạt động, trái tim như thắt lại, tầm mắt chuyển đến vị trí cánh cửa.
Cạnh
Âm thanh mở cửa này vốn rất bình thường nhưng lại khiến Tiêu Chiến cực kì mong chờ. Mong chờ người xuất hiện sau đó, sẽ là cậu. Thế nhưng ngay giây tiếp theo, hiện lên trong tầm mắt lại là thân ảnh của Phác Chính Thù, khiến anh thoáng chốc cảm giác như mình vừa bị rơi xuống vực thẳm. Nỗi thất vọng tràn trề làm anh không nhịn được mà cúi gằm mặt, cũng không có cách nào che giấu, ngồi sụp xuống đất.
Phác Chính Thù thấy anh đột nhiên ngồi sụp xuống lại tưởng Tiêu Chiến không còn sức, lo lắng chạy vội đến bên cạnh, lại nghe anh thì thào nói một câu: “Cha, con sợ con không có đủ can đảm để buông tay.”
Y như chết lặng, nhất thời không biết phải nói gì. Y không muốn nhìn thấy đứa trẻ mà y luôn liều mạng bảo vệ và yêu thương đi vào con đường không ánh sáng kia và đầy chông gai kia. Đứa trẻ này toàn thân đã bị thương đến nỗi không còn chỗ nào lành lặn rồi, chỉ còn trái tim bên trong là còn chút lành lặn. Nhưng hiện giờ nhìn bộ dáng nó như vậy, Phác Chính Thù sợ rằng sớm muộn gì chút lành lặn ấy cũng theo gió mà biến mất, để lại cho y một đứa nhỏ toàn thân cả trong lẫn ngoài đều đầy vết thương. Đó là điều y không hề mong muốn.
Nhưng nếu để nó đi trên con đường kia, y lại sợ rằng cuối con đường chỉ là ngõ cụt, mà đứa trẻ này cũng không còn cách nào để quay đầu. Mặc dù là con đường chỉ toàn chông gai, phía cuối đường lại là ngõ cụt, nhưng ít nhất nó còn giữ lại chút lành lặn nơi trái tim của đứa trẻ này.
Rốt cuộc y phải làm sao đây?
Hết chương 27
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét